Chương 18:
Điều hoà lạnh lẽo, bên ngoài trời cũng se lạnh, ấy vậy mà tên kia trên người chỉ ngoài quần áo che chắn ra thì dụng cụ giữ ấm một cái cũng không có, Phàm Lăng tò mò xoay người, không tin nổi mắt mình mà nhìn Âu Thần ngủ ngon bên cạnh.
Không lạnh sao a? Thò tay ra ngoài sờ thử , toàn thân Âu Thần đều lạnh lẽo, Phàm Lăng hoảng hồn, trong lòng thổn thức chột dạ, sờ thử cánh tay trần kia, lạnh, đến chân cũng lạnh, thậm chí tóc...cũng lạnh rồi.
Tâm can bất giác xót xa, nhìn hắn vẫn ngủ ngon như thế, cánh tay siết chặt cậu cũng không giảm đi, cậu đưa mắt nhìn, không đành lòng mà lấy chăn quấn Âu Thần vào trong.
Phàm Lăng rùng mình, thân thể ấm áp tự dưng trực tiếp tiếp xúc với làn da lạnh buốt kia, cái sự áy náy kia càng ngày càng nhiều.
" Đau lòng rồi sao?"
Âu Thần chợt mở mắt, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
Phàm Lăng giật mình, rất nhanh sau đó liền nổi nóng đánh vào lòng ngực lạnh lẽo kia: " Cậu điên rồi sao? Lỡ bệnh thì thế nào hả? "
Âu Thần không trả lời, chỉ là ôm lấy cơ thể ấm áp kia siết chặt vào lòng ngực, hơi thở lành lạnh phả lên cổ Phàm Lăng: " Cậu bảo không thích đụng chạm kia mà? A~ ấm áp a"
" Này, làm gì thế hả?" sau lưng truyền đến độ lạnh , khẽ rùng mình, Phàm Lăng quát.
" Ủ tay" Âu Thần đem bàn tay to mình luồng vào lưng trần mịn màng ấm áp Phàm Lăng, tham lam mà lên xuống: " Ấm quá đi mà".
Miễng cưỡng chấp nhận việc tiếp xúc thân mật này, Phàm Lăng im lặng, mặc kệ cái tên kia đem mình làm túi chườm nóng trên người vuốt lên vuốt xuống tìm kiếm hơi ấm từ người mình .
Hai người gần gũi như thế, từ trước đến này chưa từng xảy ra, ngoài trừ hai lần trước đó , chuyện đáng sợ kia phát sinh, Phàm Lăng cố gắng cảnh tỉnh bản thân phải cách xa Âu Thần, dù cho rằng hai người có sinh hoạt chung nhưng sự đụng chạm, con số chỉ ở dưới tầm trung, đến hiện tại, mọi phát sinh đều thoát khỏi quỹ đạo ban đầu Phàm Lăng cố gắng xây dựng, hai lồng ngực dính sát vào nhau, cảm nhận sự vuốt ve kia, Phàm Lăng nhắm mắt, nhẫn nại đề phòng.
" Cậu chán ghét tôi đến vậy sao?" làm sao Âu Thần không biết Phàm Lăng luôn luôn đề phòng mình chứ? Cái cơ thể cứng ngắc này đã bán đứng cậu ấy rồi.
Âu Thần nhỏ giọng thì thầm: " Tôi đáng sợ lắm à??"
Phàm Lăng mở to mắt, nhưng lại im lặng thầm đồng ý.
Cậu cười nhạt, xoay người chui ra khỏi chăn, thái độ trở về lãnh đạm như thường lệ: " Tôi ngủ trên ghế có lẽ sẽ tốt hơn" nói xong không đợi Phàm Lăng trả lời, Âu Thần liền rời đến sopha, lẳng lặng nằm xuống.
Không chăn, không túi chườm nóng, Âu Thần để trần thân thể chính mình, quần áo đơn giản bao bọc cơ thể thon dài khoẻ mạnh, hơi lạnh trong phòng không tài nào công phá mà xâm nhập được.
Nằm được một lúc, Âu Thần ngồi dậy một lần nữa khoác áo đi muốn ra ngoài.
Phàm Lăng trong lòng tự dưng cảm giác rất phức tạp, khó xử cực kỳ, nhìn căng phòng trống trải, thân ảnh kia đã đi rồi, nhìn xung quanh, Phàm Lăng cảm giác được bản thân đang bị cái gì đó chi phối, trong đầu cứ loanh quanh thắc mắc Âu Thần hắn lại chắc hẳn đi tìm phụ nữ nữa rồi chăng?
Bức rức khó chịu cực độ, Phàm Lăng thật muốn nhắm mắt ngủ đến sáng rồi rời đi, nhưng cứ lật tới lật lui vẫn không ngủ được, đã qua hai tiếng rồi, cậu ta vẫn chưa trở về.
''Cạch''...
Phàm Lăng trong đêm tối lờ mờ thấy được, Âu Thần đã về rồi và còn... Trên thân thể truyền đến một trận nước hoa nồng nặc.
Lặng lẽ quan sát Âu Thần vào phòng tắm, thay quần áo sau đó trở về sopha nhưng vẫn chưa nằm xuống mà y ngồi đấy, loay hoay làm gì đó...
Phàm Lăng bước xuống giường, đi đến phía sau Âu Thần: " Cậu...đi đâu mà giờ này mới về?"
Âu Thần cười nhạt, thần sắc vẫn như cũ không chút cảm xúc: " Cậu không phải đã có đáp án rồi sao?" lấy ra điếu thuốc, đốm lửa nhỏ trong bóng tối phát ra ánh sáng yếu ớt dị thường nhỏ bé.
Âu Thần biết Phàm Lăng chưa ngủ, khi bước vào, Âu Thần đã cảm nhận được đôi mắt đang quan sát mình, nhưng y lại cố ý không quan tâm, vẫn thản nhiên làm chuyện của mình.
Đã biết kết quả rồi, Cậu còn cố ý hỏi làm gì cơ chứ?
Trong lòng có chút ngổn ngang, tư vị khó tả , xoay người muốn trở về giường thì lại bị bàn tay phía sau tóm lấy kéo ngả lên ghế, cơ thể bị đè ép không thể nhúc nhích, muốn kinh hô lập tức phát hiện, môi mình bị Âu Thần ngậm mất rồi.
Đầu lưỡi kia hung hăng trong khoang miệng Phàm Lăng mà càm rờ chà đạp, cậu giãy giụa theo bản năng nhưng cái tay đã chế ngự gáy , không tài nào phản kháng nổi.
Âu Thần ngấu nghiến cấu xé môi của Phàm Lăng, đến khi môi truyền đến cơn đau nhức mới nhíu mày buông ra, hơi thở hổn loạn của Phàm Lăng cứ như thế mà phả vào mặt của Âu Thần.
Bất ngờ vung nấm đấm vào mặt Âu Thần, cú này không để lại máu bầm cũng để lại vết tích sưng phù a.
" Đủ chưa? Đủ rồi thì mau buông tôi ra" .
Âu Thần im lặng, tận sâu trong ánh mắt xuất hiện một chút đau thương, chỉ vì hiện tại hoàn cảnh ảm đạm cho nên một giây này, Phàm Lăng chẳng nhìn ra được.
Thấy Âu Thần chẳng nhúc nhích, Phàm Lăng cười lạnh: " Âu Thần, cút xuống mau, tôi muốn đi đánh răng!!!" Phàm Lăng thật muốn rửa sạch khoang miệng của mình, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện vẻ chán ghét nồng đậm, cậu cảm thấy dơ bẩn, cảm thấy Âu Thần thật dơ bẩn.
Tuy nhiên, những lời trách móc kia, Âu Thần chỉ cười nhạt: " Cậu nghĩ tôi đang làm bẩn cậu à?"
" Phải, cái miệng chó của cậu làm bẩn miệng của tôi" không biết lấy từ đâu ra dũng khí, Phàm Lăng liền gầm lớn.
" Nếu tôi nói không có thì sao?"
" Không có? Cậu đang gạt con nít chắc?" Phàm Lăng đương nhiên là không tin.
Âu Thần nghiêm túc nhìn vào mắt Phàm Lăng, nghiêm chỉnh nói: " Tôi không có hôn phụ nữ" dù là có tìm họ để thoả mãn nhu cầu phát tiết bản thân nhưng chưa lần nào Âu Thần lại tuỳ tiện hôn người khác.
Phàm Lăng chợt ngẩng người, đôi mắt lập tực dại ra.
Âu Thần cười khẽ, liếm vết cắn trên môi mình: " Có muốn kiểm chứng không hả?" nói xong lại nhẹ nhàng phủ môi xuống.
Lần này y chính là dùng phương cách nhẹ nhàng, không mạnh bạo, không hung hăng mà là hữu ý vô tình mà nhu hoà đáp môi xuống.
Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại, ấm áp, Âu Thần dùng lưỡi liếm đôi môi kia, nhẹ nhàng tách ra sau đó tiến vào mà dây dưa.
Phàm Lăng lần này lại không phản kháng, mà còn nhắm mắt ...tiếp nhận.
Tâm tư y vì câu nói kia mà rung động, kèm theo một chút vui sướng lạ thường xa lạ, Âu Thần chẳng hôn ai? Điều này không hiểu làm sao lại mang cho cậu cảm giác dị thường vui vẻ.
Dây dưa hồi lâu, Phàm Lăng liền mất khống chế, hơi thở gấp rút khó chịu, Âu Thần mới nhả ra, tiếc nuối mà liếm liếm đầu lưỡi trơn bóng kia của Phàm Lăng: " Ngoại trừ bị ép học cách hô hấp cứu người thì tôi chưa từng hôn phụ nữ a"
Đang trong lúc mê man, Phàm Lăng lập tức xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi: " Tôi muốn đi đánh răng!!!!"
Sáng hôm sau, hai người liền dời đi, trên đường trở về, bổng thấy một ngọn núi nhỏ, thế là hai chàng trai trẻ lại dừng chân, một ngày lại loạn cùng nhau.
Thuê xe đạp đôi, hai người cưỡi lên đi trên con đường hai bên cây cỏ dày đặc mà xinh đẹp, những tán cây lớn rậm rạp, những vườn hoa đủ màu sắc, những người nông dân đang cần cù làm việc, hai người một trước một sau đều đặn mà đạp đi.
Phàm Lăng chủ động muốn ngồi phía trước, chủ yếu dễ ngắm phong cảnh, hưởng gió thiên nhiên với lại thân thể cậu tương đối thấp bé hơn với Âu Thần, nhưng dù Phàm Lăng không lên tiếng đề nghị, Âu Thần cũng sẽ chấp nhận ngồi sau, phong cảnh hữu tình gì đó, chim bay chim hoà tấu gì đó mặc kệ a, nhìn hai cặp mông tròn trịa trước mắt cứ lên lên xuống xuống, nhìn còn hữu tình hơn vật cảnh xung quanh nhiều, với lại ngồi phía sau, Âu Thần thuận lợi đảm nhiệm việc lái xe, nếu Phàm Lăng bận ngắm cảnh mà quên mất đạp xe, thì Âu Thần sẽ thay cậu mà kiêm luôn ' tài xế xe đạp' , sức lực Âu Thần đối với mấy việc cỏn con này, dù cân nặng hai người cộng có có vượt qua 200 cân thì đối với Âu Thần chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi a.
Khi đạp lên chóp núi, hai người dừng xe ngay vực thẳm, nhìn đồi núi xanh ngát phía xa, cảnh vật núi non biển cả nhu hoà sáp nhập thành một, Phàm Lăng hít thật sâu, ánh mắt không tự chủ được nhìn đến nơi đông người.
Thấy thế hai người liền đi đến, hoá ra là bungee, trò chơi cảm giác mạnh , cũng là thử thách mạo hiểm bản thân.
" Đi nào!!!" Không đợi Phàm Lăng do dự, Âu Thần trực tiếp xách Phàm Lăng qua, hai người cùng nhau chơi thử.
" Cái này..." thử nhìn xuống phía dưới, mịch mù chẳng thấy phương hướng, Phàm Lăng nuốt nước bọt khó khăn, trong lòng có chút phấn khích cùng lo lắng mà nhìn Âu Thần, chần chừ mà nhìn Âu Thần.
Âu Thần nào để cho Phàm Lăng cơ hội đảo tẩu cơ chứ, huơ huơ hai vé trong tay: " Một vé 100 tệ đấy" dưới ánh mắt do dự của Phàm Lăng, Âu Thần cười tà ác: " Không lẽ cậu sợ hả? Nếu sợ thì nói a, tôi không ép đâu".
"Hừ, có gì phải sợ, chỉ là... Nhắm mắt nhảy xuống thôi mà".
" Vậy triển nào!" thấy cá đã cắn câu, Âu Thần nắm tay Phàm Lăng kéo đến chờ lượt của mình.
Nhảy Bungee (bungee jump) là một trò chơi mạo hiểm với cú nhảy của cảm giác cực mạnh, của sự khát khao chinh phục độ cao. Người chơi sẽ leo lên một nơi có địa thế cao như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất (hoặc mặt nước).
Lúc này người chơi sẽ được trải nghiệm cảm giác huyết áp tăng đột ngột, tim đập ít nhất 150 lần/phút và cả thế giới dường như đang đảo ngược. Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, người chơi sẽ được kéo lên. Trải nghiệm mạo hiểm này được phát triển thành hoạt động du lịch hấp dẫn ở nhiều nơi trên thế giới.
Phàm Lăng nhìn chân mình cùng chân Âu Thần bị buột chặt vào nhau, thấp thỏm không yên, bàn tay từ từ lạnh lẽo, khi chuẩn bị sẵn sàng, Phàm Lăng không tự chủ được thì thầm bên tai Âu Thần: " Hay là...."
" Nhớ hôm qua cậu nói gì không?" Âu Thần trực tiếp cắt ngang: " Chỉ cần một trong hai chúng ta nôn mửa thì sẽ thua".
" Nhưng ....nhưng mà" cái này có vẻ đối với Phàm Lăng có chúp áp bách , độ cao mịt mù như thế, cảm giác bị treo lơ lửng nữa, Phàm Lăng vô thức lắc đầu.
" Ôm lấy tôi thế này này, nhớ a, phải ôm chặt vào đấy" Khi dạy bảo Phàm Lăng bám víu vào mình, không đợi người nhân viên kia đẩy xuống, Âu Thần liền nghiêng người, cả hai từ từ hưởng được cảm giác bị rơi xuống, thấy hông mình bị siết chặt, cúi xuống thấy Phàm Lăng nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, Âu Thần hét lớn: " Mở mắt đi".
Phàm Lăng mở mắt, đập vào mắt chính là phong cảnh đẹp đến mê người , dòng nước chảy bên dưới là một trong những khung cảnh đẹp tuyệt vời , dù là hai người đang rơi xuống, nhưng Âu Thần hảo tâm nhắc nhở, Phàm Lăng mới chứng kiến được phía dưới ngàn trượng mù mịch chẳng thấy gì kia, vậy mà khi được tường tận nhìn kỹ, hoá ra lại hảo mộng như thế.
Cách mặt đất chưa đến 3 mét, hai người bị giật người, đầu óc Phàm Lăng liền bị cú húc này làm hoa cả mắt, có người đến cởi dây, khi hai chân chạm đất, Phàm Lăng liền chạy thục mạng đến bên cạnh mà nôn mửa.
Âu Thần vẫn như cũ, chẳng chút vấn đề mà còn 'quan tâm' vỗ vỗ lưng cho Phàm Lăng, cậu chính là thấy vui vẻ a, nhảy bungee , đối với những người thích mạo hiểm thì việc bị cột và treo lơ lững mở to mắt nhìn vật cảnh xung quanh là chuyện đơn giản rồi, nhưng Phàm Lăng cũng thích mạo hiểm, tuy nhiên nhưng lại e ngại với trò chơi này, trước khi chơi cũng mang tâm lý lo lắng, đáng lý ra cậu cũng chẳng đến mức ho khan nôn mửa như thế đâu mà chính cái người phía sau ' mượn gió đẩy thuyền' kia tiện tay làm việc ác a.
Nếu như Phàm Lăng nhắm chặt mắt thì mọi chuyện không đi đến cảnh phải móc họng nôn ra thảm hại như vậy , cũng tại vì mở mắt, mà còn trong trạng thái hoảng loạn, bị rơi xuống từ độ cao ngàn trường, huyết áp sẽ theo đó mà tăng đột ngột, tần suất tim cũng tăng 150/phút, còn trong tình trạng treo ngược rồi bị giật bắn người, không bất tỉnh là cảm ơn rồi.
" Khoẻ chưa hả?" dù kế hoạch thành công mĩ mãn nhưng thấy Phàm Lăng mặt trắng mặt đỏ thế này, Âu Thần có chút không nỡ tổn hại, vuốt vuốt lưng giúp cậu thoải mái một chút, tiện thể lấy chai nước cho cậu súc miệng.
" Vẫn còn sống a" sau khi nôn mửa, đây là câu nói đầu tiên khi bước ra khỏi quỷ môn quan.
Âu Thần phì cười.
Hừ, đắc ý đi...Phàm Lăng ngậm họng nước, liếc mắt khinh bỉ.
Âu Thần dùng tay chọt vào bên má phải, nước theo miệng Phàm Lăng bắn ra ngoài: " Muốn chết à?" trợn mắt nổi giận, Phàm Lăng đấm Âu Thần mấy phát.
Chính vì lúc nãy tiêu hao sức lực quá độ, khi đạp xe xuống núi, Phàm Lăng liền để Âu Thần đạp, còn mình thì thản nhiên xem mây xem cỏ, đã thua rồi thì bây giờ mặt dày một chút đi.
Âu Thần chỉ là trêu y mấy câu nhưng vẫn một mình mà đạp trở về.
Lên tàu điện, lúc này đã là năm giờ chiều rồi, trong khoang cũng chẳng đông đúc, hai người ngồi kế nhau, Phàm Lăng gật gù buồn ngủ, thế là Âu Thần lần nữa đảm nhiệm luôn trọng trách ' người chăm trẻ' nhẹ nhàng đặt đầu đang gục lên gục xuống vào vai mình , hơi nghiêng người sang một bên cho Phàm Lăng có điểm tựa, cứ thế, mặc kệ bao nhiêu con mắt hiếu kỳ, mặc kệ có nhiều nữ sinh thầm thì to nhỏ bàn luận, Âu Thần chậm rãi đeo tai nghe cho mình và Phàm Lăng, nhắm mắt nghĩ ngơi một chút tránh bị tiếng động lạ làm phiền.
Cảnh tượng này làm những người trong khoang tàu đều liếc mắt sang nhìn trộm, hai thiếu niên tuấn tú, một người trầm ổn, người kia có phần hơi nhu hoà, một người đang dựa vào vai người kia ngủ say sưa còn người kia lại chấp nhận làm cái gối ngủ, đẹp trai tuấn lãng, có người không kiềm chế được mà đỏ mặt âm thầm bảo rằng mình hôm nay rất may mắn khi gặp được hai chàng trai anh tuấn này, âm thầm chụp thấy cảnh tượng đẹp động lòng người này, lặng lẻ đăng lên wechat , chia sẻ cho mọi người cùng nhìn thấy.
Về đến nhà, Phàm Lăng trực tiếp nằm dài trên ghế, thái độ mười phần mệt mỏi: " Mệt chết bà rồi, sau này không đi nữa".
Âu Thần uống cốc nước, nhìn y chán chê mè nheo chê bai, môi mỏng bĩu bĩu mười phần mị hoặc, Phàm Lăng không biết dáng người cùng thái độ này của mình, đã chọc cho ai kia cứ đưa mắt nhìn về phía này không rời.
Phàm Lăng vẫn không phát hiện, sờ sờ bụng, tủ lạnh đã hết đồ ăn rồi, ngước mắt nhìn Âu Thần: " Cậu đi siêu thị đi, hết đồ ăn rồi".
Thu liễm ánh mắt, Âu Thần khẽ nhỏ giọng: " Cũng trễ rồi, thôi thì ra ngoài ăn đi"
" Bên ngoài thức ăn không vừa miệng, dù gì ngày mai cũng mua a, không thì mua luôn bây giờ"
Phàm Lăng nghiêng đầu: " Để tôi viết lại cho cậu , cứ dựa theo đó mà mua a" bảo Âu Thần đi là chuyện quá hời rồi, không tốn tiền lại mua nhiều đồ bổ béo, còn được khiêng vác miễn phí nữa, Phàm Lăng nhếch mép: " Cậu ăn ở đây, uống cũng ở đây , sinh hoạt ngoại trừ ngủ ở bên kia cơ hồ đều cắm rễ ở nhà tôi cho nên hoạt động chút đi a" nói xong ghi ghi chép đưa ' tờ trình ' dài thườn thượt cho Âu Thần.
" Mua về rồi tôi nấu a". Làm xong cậu thả người nằm xuống, mệt mỏi vạn phần.
Âu Thần liếc mắt, nhìn ra vẻ đắc ý tự ngạo của Phàm Lăng, mắt báo chuyển động, không từ chối mà lẳng lặng hỏi: " Cậu chắc chứ?"
" Cái gì chắc với không chắc chứ? Nếu có gì không biết cứ gọi điện hỏi tôi à còn nữa..." Phàm Lăng bật dậy nhìn đồng hồ: " Nếu thấy hàng giảm giá cậu cảm thấy hữu dụng thì cứ mua" Phàm Lăng dạo gần đây luôn luôn để mắt đến chuyện giảm giá trong siêu thị, phải nói tuy Âu Thần chi tất cả chi phí ăn uống của hai người nhưng Phàm Lăng tâm không đủ ác độc, vậy cậu ta ra tiền cậu liền ra sức nghe ngóng cái nào giảm giá thì mua tất, đỡ một phần chi phí cho Âu Thần.
Âu Thần nhướng mày, khoác áo đi ra ngoài.
Tên này sao hôm nay lạ thế nhỉ? Với tính khí thường ngày, Âu Thần liền giả câm điếc mà nhảy về nhà tắm rửa, sau đó lại xuất hiện khi cậu đã làm cơm xong xuôi, ăn xong lại phủi mông nhảy về nhà mình, thế mà hôm nay lại chấp nhận đi siêu thị? Phàm Lăng tưởng chừng hắn sẽ từ chối nhưng không ngờ Âu Thần lại ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy khó hiểu nhưng Phàm Lăng vẫn đi tắm sạch sẽ, thay bộ quần áo mới,tha sách vở ra làm bài tập dang dở, làm được một lúc, điện thoại chợt reo, Âu Thần bên kia chạm rãi hói: " Cá tầm , cá thanh ngư, mua loại gì?"
Phàm Lăng suy nghĩ: " Cá tầm đi" thịt ngọt hơn.
Đang chuẩn bị làm bài , điện thoại lại vang lên: " cải thảo mua bao nhiêu cân?"
" 2 cân!"
Một lúc sau điện thoại lại reo lên, Phàm Lăng kiên nhẫn mà nghe.
" Thịt mua phần nào?"
" Phần nạc"
Qua ba phút: "Ở đây có cá tuyết này, mua không? Đang giảm giá"
" Bỏ vào giỏ đi".
Mỗi lần Phàm Lăng vừa bỏ điện thoại xuống, thì Âu Thần liền gọi lại, Phàm Lăng cực kỳ mất kiên nhẫn.
" Phàm Lăng, bên đây có giảm..."
Qua 10 phút, Phàm Lăng liền chịu hết nổi bị quấy nhiễu từ Âu Thần, gầm tú vào điện thoại: " Cmn, đứng đó chờ tôi" nói xong tức giận cầm áo khoác, bước chân nện đùng đùng mà ly khai.
Âu Thần bên kia thoải mái ngồi bắt chéo chân, hớp nhẹ tách cà phê bên cạnh, ánh mắt tỏ ý cười nồng đậm , môi không tự chủ được giương cao.
Đáng yêu thật đấy.
Phàm Lăng đi xuống, sắc mặt hảo hảo không tốt, nhìn xung quanh phát hiện Âu Thần đang ngồi ở sảnh, nhâm nhi tách cà phê, liếc nhìn vào giỏ đồ, chẳng có thứ gì cả? Mặt mày Phàm Lăng không chổ nào không tái lại, cố gắng áp chế nổi giận, chỉ vào giỏ đồ: " Đồ đâu hả? Cậu gọi tôi bao nhiêu lần mà một thứ cũng chẳng thấy?".
Âu Thần thành thật đưa tờ giấy: " Cậu chỉ viết mua cá mua thịt nhưng chẳng ghi tường tận mua loại gì loại gì, tôi thì lười về nhà nên gọi cho cậu hỏi cặn kẻ mới bắt đầu đi mua, ai ngờ cậu lại..."
Phàm Lăng than thở , gọi trời không thấu gọi đất không nghe, thật tự dưng lại làm khó mình chi vậy a?
" Tôi lầm cậu rồi" Phàm Lăng bỏ lại một câu, giựt giỏ đồ xoay người tự mình ra trận, ngay từ đầu tự mình đi mua tự mình nấu thì chẳng có chuyện ai oán thế này, bị hồi mã thương quật lại tơi tả, tự làm nghẹn một bụng lửa giận, trong lúc hì hục bực bội, Phàm Lăng phát hiện bên trong có gói đồ nhỏ, khó hiểu cầm lên nhìn liền hoá đá tại chổ.
Âu Thần phía sau xuất hiện, liếc nhìn món đồ bắt đầu giải thích: " Bcs đang khuyến mãi mua 2 tặng 1, còn là loại tốt cho nên tôi liền mua".
" ... " Thật sự cậu chẳng còn gì để nói với Âu Thần, lắc đầu ngao ngán, Phàm Lăng xăng tay áo bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm.
Quả nhiên sau một lúc, Phàm Lăng đã xách một giỏ đồ, Âu Thần thì phía sau hổ trợ làm giỏ đa năng, chỉ cần Phàm Lăng quơ tay, Âu Thần liền nhấc tay chụp lấy cho vào giỏ, không xem giá tiền không tiếc hùi hụi, chỉ cần Phàm Lăng thấy vậy gì đó hữu dụng, sẽ không như ngày xưa mà xem xét thật kỹ, tính toán chi ly, lòng đau như cắt mà mua mấy thứ đắt đỏ, hiện tại y chính là thần tài a, có người tài trợ ngân sách, ắt gì phải lao tâm suy nghĩ?
Đi về, Phàm Lăng liền không nói hai lời mà vào bếp, bắt đầu làm việc, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện thân ảnh quen thuộc, Phàm Lăng không khỏi ngạc nhiên: " Không trở về tắm rửa sao? " mỗi hôm giờ này cậu ta đều trở về tắm rửa rồi.
Âu Thần cũng xắn tay áo, để lộ cơ tay màu đồng rắn chắc: " Xem đã mấy giờ rồi, không làm thì khi nào có thứ cần xay cho vào bụng?".
Âu Thần thuần phục thái rau, sẳn tiện nồi đang sôi liền cho vào.
Phàm Lăng phì cười, bộ dáng vô cùng hứng thú, hai người anh thái thịt tôi rửa rau, rất nhanh sau đó liền có bàn thức ăn ngon lành.
Hai đứa trẻ y như bị bỏ đói lâu ngày, ăn lấy ăn để, thiếu điều tô bát làm bằng sứ, nếu có thể ăn được, cả hai không ngại cho vào bụng luôn.
Ăn xong cả hai đều trở về phòng, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Ngày hôm sau, Phàm Lăng thức giấc, nghe bên ngoài tiếng tivi ồn ào, trước đó cậu sẽ thắc mắc có phải tối qua mình quên tắt tivi hay không? Nhưng hiện tại đã không như trước, trong nhà giờ mọc thêm cục thịt di động, biết ăn biết nói biết gây sự biết làm cậu ức chế nhưng lại chẳng biết làm việc ngoài thảnh thơi ngồi đấy đợi cậu hầu hạ.
Phàm Lăng thay đồ sạch sẽ, ngáp dài ngồi ghế bên cạnh, trên bàn có hộp trái cây vị chanh cậu rất thích, không biết tại sao lại có mặt ở đây.
" Uống đi" Âu Thần chăm chú xem tivi khẽ nói.
Phàm Lăng liếc nhìn Âu Thần, trong mắt có chút dao động, tối qua trong lúc đi siêu thị, khi đi qua đến quầy trái cây, y chỉ bâng quơ nói hộp trái cây vị chanh này uống rất ngon, uống hoài mỗi ngày cũng chẳng vấn đề, nhưng cậu chỉ là lẩm bẩm không ngờ Âu Thần lại nghe thấy.
Tâm tư mới sáng sớm đã vui vẻ , hút một ngụm thật dễ chịu a.
Quan hệ của cậu với Âu Thần đã không quá khắc khe như lúc trước, hiện tại đã thoải mái với nhau rất nhiều, còn có cả hai từ từ rất ăn ý phối hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro