Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

three

Thủ tục ly dị của ba và mẹ diễn ra rất nhanh. Ngày cuối cùng ra tòa, mẹ tôi ghé qua chỗ dì Ngôn, lúc này chân dì cũng gần khỏi nên dì không phải nằm viện nữa. Chỗ ở của dì cũng là do tôi tìm ra rồi đi mách lại với mẹ. Ban đầu mẹ cứ nói mẹ không cần biết làm gì, nhưng tôi biết cứ đến giờ cơm mỗi ngày là mẹ lại lái xe tạt ngang qua nhà dì. Mẹ đi còn quen đường hơn cả tôi mà. Mẹ đến nhà cũng không cần kêu cửa, chỉ cần tự đẩy cổng bước vào như người trong nhà. Hôm nay cũng vậy. Mẹ đỗ xe trước cổng nhà rồi vào phòng ngủ thăm dì. Tôi ngồi ở phòng khách đợi cũng chán nên đi lòng vòng trong nhà nghịch chỗ này chỗ kia một chút. Tôi ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường trước phòng ngủ của dì chờ mẹ. Cửa phòng không đóng. Tôi thấy mẹ gục đầu lên chân dì, lặng lẽ rơi nước mắt. Hôm nay mẹ chính thức ly dị với ba, dù mẹ không thương ba nhưng trong lòng mẹ chịu nhiều ấm ức đến như vậy, mẹ cũng buồn. Dì Ngôn ngồi trên giường, tóc xõa dài sau lưng, đưa tay nhè nhẹ chạm lên tóc mẹ. Dù mẹ không hướng mắt về dì nhưng dì vẫn trao cho mẹ cái nhìn âu yếm và dịu dàng đến thổn thức tim gan. Tay dì gầy gò vuốt vuốt suối tóc đen đổ dài trên gối, miệng cười nhẹ. Dì cúi đầu, hơi nghiêng người về phía mẹ, mấy lọn tóc khẽ trượt khỏi vành tai, lòa xòa che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp. Mẹ ngước lên nhìn dì bằng đôi mắt ươn ướt, đưa tay vén tóc cài lại lên vành tai cho dì. Dì cũng đưa tay lên lau đi nước mắt cho mẹ, khẽ xoa lên gò má xương xương.

- Chị gầy quá rồi, Khả Ny. Em xót.

- Không sao, vẫn tốt mà.

- Chị.

- Ừ.

- Chị có muốn về ở với em không?

- Chị còn Tiểu An.

- Em cũng thương Tiểu An.

- Ba mẹ chị biết chuyện thì không hay.

- Chúng ta đều lớn hết rồi, chị ơi.

- Chị thấy chị ở với ông bà Tiểu An là được rồi.

- Tằng Khả Ny, chị có còn thương em không?

Dì Ngôn đột ngột hỏi, mẹ tôi không đáp ngay. Như biết bao nhiêu lần dì Ngôn từng hỏi mẹ, mẹ vẫn lặng thinh. Tôi muốn nghe câu trả lời từ mẹ như cách mà dì Ngôn vẫn luôn mong chờ suốt biết bao năm qua vậy. Có lẽ dì cũng ngờ ngợ biết được mẹ tôi còn thương dì, nhưng dì cũng không dám chắc. Lúc này, tôi cũng biết mẹ tôi chắc là còn thương dì, nhưng tôi cũng không dám hỏi mẹ, càng không dám bừa bãi nói lung tung, nên tôi chỉ đứng bên ngoài trông vào mà lòng cồn cào khó chịu.

Mẹ tôi bất động thanh sắc nhìn dì. Đáy mắt mẹ đen láy, lạnh lẽo và trống rỗng, không chừa cho đối phương nửa phần hy vọng le lói, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt sáng lên mong chờ của dì. Dì Ngôn nhìn mẹ thật lâu, đến độ tôi tưởng như dòng thời gian giữa hai người đang ngừng chảy. Mắt dì long lanh, dưới nắng chiều ửng hồng như ánh lên những viên pha lê lấp lánh. Đẹp đẽ và u sầu đến động lòng. Rồi tôi thấy đuôi mắt của dì Ngôn dần hạ xuống, mắt hơi nheo lại, vành mắt đỏ lên. Mẹ đưa mắt nhìn theo đầu ngón tay của dì chạm khẽ vào đầu ngón tay của mẹ, sau đấy lại thu về, đặt ngay ngắn trên gối. Ánh nhìn của mẹ lững thững đâu đó trên vai áo len nhạt màu, nhẹ rơi đâu đó trên tóc dài buông lơi hững hờ, rồi lại kéo về bên phía cửa phòng nơi tôi đang nép vào. Mẹ nhìn tôi, khóe mắt đầy rối bời và sợ sệt lưu lại chỗ tôi vài giây rồi nhanh chóng lướt đi. Mẹ cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát rút tay mình khỏi đôi bàn tay nhỏ nhắn.

- Chị về đây. Lần sau sẽ lại đến thăm em.

Mẹ cười, vuốt tóc dì lần cuối rồi bước ra, kéo tay tôi đi về. Mẹ không nói gì với tôi, môi bà cắn chặt. Đến tận sau này, tôi vẫn chưa hiểu được ánh mắt của mẹ lúc bà nhìn tôi.

Rối bời và sợ sệt.

Là mẹ sợ tôi giận mẹ vì tôi đã nghe thấy mẹ và dì nói chuyện với nhau?

Hay mẹ sợ mẹ sẽ lại trở nên yếu mềm khi ngón trỏ của dì mân mê, xoa lấy bên khóe môi nứt nẻ của mẹ?

Hay mẹ sợ thứ tình cảm âm ỉ chôn chặt nơi đáy lòng lại bị hơi ấm nhu mềm thuần khiết của dì phơi bày trần trụi?

Đáng lẽ tôi phải nói cho mẹ biết điều mẹ nên làm lúc đó không phải là trốn tránh dì, cũng không phải là dập tắt hy vọng của dì, mà là thành thật nói với dì một câu, rằng mẹ còn thương dì. Nếu có cơ hội, tôi ước mình được quay về cái ngày đó, tôi sẽ níu tay mẹ, kéo mẹ về với dì, để dì biết mẹ còn thương dì nhiều đến nhường nào.

Nhưng chúng tôi của ngày đó nào có biết được một lần lỡ bước là một đời chờ mong.

Cái "lần sau" của mẹ tôi không phải là vài ngày, vài tuần, vài tháng mà là tận bảy năm dài đằng đẵng.

Bảy năm mẹ tôi mong mỏi về dì trong xót xa và tiếc nuối.

.

.

.

Sau cái lần đó, mẹ tôi không đi thăm dì tận hai, ba tháng liền. Mẹ vùi đầu vào việc viết sách, còn tôi học thi cao khảo nên mỗi ngày từ sáng đến tối đều mòn mỏi ở phòng học. Mẹ không nhắc gì với tôi về ngày hôm đó, cũng không rủ tôi đi thăm dì với mẹ. Ban đầu tôi cứ nghĩ do mẹ bận nhiều việc, không đủ thời gian chạy ngược lên nhà dì, nên tôi cũng không phiền mẹ. Bẵng đi một, hai tháng, tôi mới vỡ lẽ, thì ra mẹ tôi muốn tránh mặt dì, mẹ không tới thăm dì nữa. Tôi lén mẹ lấy xe đạp chạy lên nhà dì. Tới nơi, tôi không gặp được dì. Có người khác ra mở cửa cho tôi, người ta nói dì chuyển đi rồi. Người ta nói với tôi dì chuyển tới Nam Kinh, cũng không rõ là nhà ở chỗ nào. Tôi còn nhớ, lúc nghe xong, đầu tôi quay mòng mòng như bị say nắng, tôi leo lên xe gồng người đạp thật nhanh về nhà.

- Mẹ. Dì Ngôn đi rồi.

Tôi hổn hển thở dốc, lao vào nhà. Tôi gấp đến độ không thèm dựng xe ngay ngắn, cứ vứt hẳn chiếc xe ngả nghiêng ngoài sân.

Mẹ buông viết, tháo kính, nhìn tôi. Bà bình tĩnh đến lạ. Mắt phượng cong cong ý cười nhưng vành mắt đã ửng đỏ.

- Ừ. Mẹ biết. Mẹ biết từ hai hôm trước rồi.

Khác với lần dì đột ngột chuyển đi hồi mấy năm về trước, mẹ không khóc nhiều nữa. Lúc đó, tôi tức lắm. Lòng tôi tự hỏi, sao mà mẹ tàn nhẫn quá, sao mà lạnh lùng quá. Mẹ nỡ để dì chờ đợi, nhớ thương rồi lại thẳng thừng đẩy dì ra xa. Mẹ nghĩ mẹ làm vậy vì mẹ thương dì, nhưng mẹ đâu có thương dì, mẹ làm dì khổ.

Ấy rồi sau này, tôi mới biết hiểu cho mẹ. Mẹ tôi cũng biết đau. Bà đau trong lòng, trong tâm, trong trí. Mẹ không khóc nữa vì nước mắt mẹ đã cạn rồi. Mẹ tôi đã khóc suốt cả một đời lao đao, chênh vênh khi không có dì bên cạnh. Nước mắt đắng cay đổ vào bể khổ đã đủ, nước mắt hạnh phúc rót đầy vui sướng cũng vừa. Mẹ nói, mẹ khóc đủ rồi, mẹ không khóc nữa, mẹ khóc, dì buồn. Mẹ cũng hận chính bản thân mình. Mẹ nói, nếu mẹ mạnh dạn hơn chút nữa, biết đâu dì sẽ không bỏ xứ đi hoài như vậy. Mãi đến sau này, mẹ vẫn còn nói, nếu ngày xưa, mẹ và dì đừng gặp nhau, có lẽ cuộc đời hai người sẽ bớt lận đận, để mẹ không phải quay quắt nỗi nhớ tình xưa, dì cũng không phải ôm sầu tình đắng.

Mẹ tôi vẫn tiếp tục viết sách. Mẹ viết về mẹ, về dì, về chuyện tình trái ngang của họ, và mẹ cất giữ cho riêng mình mẹ thôi. Lâu lâu, mẹ lại giở xấp thư và mấy tấm ảnh cũ ra xem, rồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Mẹ ngồi bên cửa sổ. Nắng mềm hôn lên suối tóc đen mượt, đổ dài trên vai gầy. Hàng mi khẽ run run, mắt phượng ẩn giọt lệ sầu thầm kín, từ sâu trong đáy mắt ánh lên nhớ thương hao gầy. Khóm hồng trước hiên lay động trong gió, cúi mình thả rơi vài cánh hồng tươi. Cánh hoa đỏ thẫm như máu tuôn, chao nghiêng trong không trung rồi đáp trên thềm nắng. Mẹ cứ thẫn thờ nhìn cánh hồng lảo đảo rụng rời, rồi lại cúi đầu viết lên giấy, viết rất nhiều. Tôi chưa bao giờ dám đọc quá nhiều những dòng mẹ viết về dì, vì tôi sợ. Tôi sợ lòng mình sẽ lại chòng chành những nghẹn ngào xót xa. Mẹ đem hết thảy những nhớ nhung và nuối tiếc suốt một đời để viết nên những dòng thành thật nhất từ đáy lòng, điều mà đáng lẽ mẹ phải thổ lộ từ nhiều năm về trước. Tôi thương mẹ nhiều lắm. Nhưng tôi chẳng thể nào khiến mẹ thôi chạnh lòng về thứ hạnh phúc nhàu nhĩ thời tuổi trẻ, cũng chẳng thể nào kéo được bà khỏi dằn vặt và hối hận khi tuổi xế tà. Tôi biết, điều mẹ tôi cần nhất lúc này là tình thương, và người mẹ cần nhất, trừ tôi ra, không ai khác ngoài dì Ngôn. Không phải mẹ tôi chưa từng đi tìm dì. Mẹ đã đi tìm rồi đó chứ, nhưng chẳng đem lại kết quả khả quan gì cả. Ừ, đúng vậy. Người ta nói "có không giữ, mất đừng tìm" cũng không sai. Có mấy lúc mẹ đi Nam Kinh mấy tuần rồi trở về, lắc đầu trao cho tôi nụ cười gượng gạo chán nản

- Dì chờ mẹ mười mấy, hai mươi năm rồi còn đâu. Dì không chờ mẹ nổi nữa.

Mẹ thở dài, sờ vào mặt dây chuyền trên cổ, nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, miệng thì thầm nhỏ nhẹ

- Mẹ nhớ Dụ Ngôn.

Tôi hơi bất ngờ. Lần đầu tiên mẹ nói với tôi rằng mẹ nhớ dì.

- Mẹ nhớ Dụ Ngôn. Mẹ nhớ Dụ Ngôn nhiều đến chết mất. Tiểu An ơi, mẹ muốn gặp lại dì Ngôn của con quá đi thôi. Mẹ muốn được gặp lại Dụ Ngôn của mẹ. Mẹ còn thương Dụ Ngôn của mẹ nhiều lắm, con ơi.

Mẹ tôi đột ngột bật lên đầy thổn thức. Giọng mẹ nghèn nghẹn nơi cuống họng đến mức chẳng còn có thể nghe rõ mấy chữ cuối cùng. Sau mỗi câu, mắt mẹ lại càng thêm ươn ướt, vành mắt đỏ hoe, nhưng mẹ chẳng hề khóc. Chỉ là nước mắt cứ thế rưng rưng, chực trào nơi khóe mi. Hơi thở run bần bật đến hỗn loạn giấu sau đôi bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt. Tôi lặng người đi, tôi cũng buồn, tôi cũng nhớ dì Ngôn, và lòng tôi tê tái khi nghĩ đến chuyện chia ly. Tôi vòng tay đến vuốt vuốt lưng mẹ, vén gọn gàng mấy lọn tóc loạn xạ bên thái dương, chạm môi lên vai mẹ an ủi.

- Rồi mẹ sẽ tìm được dì mà. Mẹ với dì có duyên.

- Mẹ đã tự đoạn duyên ba lần rồi còn đâu.

- Mẹ với dì mang duyên một đời, đâu có nói hết là hết được.

- Ước là vậy nhưng mẹ già rồi, đời mẹ đâu còn được bao lâu nữa mà đợi với chờ.

Mẹ nói làm lồng ngực tôi không khỏi nặng tức. Đời người có được mấy lần mười năm đâu mà dành hết cho yêu đương, cho chờ đợi. Bởi vậy người ta mới nói: Thời trẻ cuồng nhiệt lao vào yêu nhau, đến cuối cùng nếm mùi tình đầu tan vỡ. Còn khi trưởng thành rồi, tổn thương ấu trĩ gì cũng phần nào vơi đi, nhưng bao nhiêu nhiệt huyết, dũng khí như thời niên thiếu cũng đã không còn. Chúng ta càng lớn sẽ càng thấy thời gian trôi nhanh, tình yêu cũng mau cạn vì chúng ta đã già, đã quen với đau thương, cũng dần dè dặt với việc bắt đầu những mảnh tình mới hay hàn gắn những mối tình cũ, ấy vậy nên chúng ta mới bỏ lỡ những gì mà ta đáng lẽ nên được nhận lấy, bỏ lỡ những người ta thật lòng yêu thương.













note: roài :) ngược lên ngược xuống cho vui vậy á :) chứ tui cũng muốn hỏi là mấy cậu nghĩ nên se hay he đây :) cũng sắp end rồi á vì như thường lệ, tui viết ngăn ngắn thôi à. các cậu muốn một chiếc tình già đầm ấm hay cuộc tình sinh ly tử biệt :) cho mấy cậu chọn á, còn viết sao là chuyện của tui =)))) 

thenk you mọi người đã đọc và ủng hộ chiếc fic tình già này.

chúc mọi người ngủ ngon.

love.

valentina.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro