Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Edit: Tagoon

"Tiểu tú tài." Hạ Dương trợn mắt há hốc miệng, nhìn chỗ đồ đạc y mang đến, cái miệng lại ngậm lại.

"Nghĩ ngươi lát nữa phải đi dọn đồ." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Ta bèn nhờ người kéo giúp tới luôn."

Hạ Dương nhìn Nhị Thụ đẩy một xe đồ, trong lòng bừng tỉnh: Đây là gian tế, hắn còn đang buồn bực không hiểu sao cậu ta lại tích cực hỗ trợ, còn đề ra đủ loại ý kiến, một lòng muốn hắn dựng túp lều tốt hơn như vậy cơ.

"Đây là Nhị Thụ, bạn thân của ta từ nhỏ đến lớn." Liễu Cảnh Văn giới thiệu với Hạ Dương, "Nghe ngươi nói hôm nay sẽ dựng lều, ta bèn cố ý nhờ hắn có thời gian rảnh thì lại đây giúp ngươi một tay."

"Liễu phu lang." Nhị Thụ dọn đồ trên xe đồ xuống, tươi cười với Hạ Dương, "Ta mang đồ vào cho ngươi, ngươi với Cảnh Văn thương lượng một chút xem còn muốn dọn gì nữa, hôm nay cùng nhau dọn nốt cho xong."

Nói xong cậu ta chuyển đệm chăn và một vài món đồ vào trong lều. Một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, còn mang nồi chén gáo bồn tới để ở cái bếp giản dị hắn vừa làm, nhìn thì biết đó là một đứa trẻ nhanh nhẹn. Cậu mỉm cười với Hạ Dương, tay chân thoăn thoắt dọn đồ, có vẻ như ngày thường cũng rất chịu khó làm lụng.

"Đệm chăn, quần áo và dụng cụ phòng bếp ta đều mang tới đủ." Liễu Cảnh Văn nói: "Lát nữa còn hai cái rương gỗ, cả án thư với giá sách dọn tới đây là được, ngoài ra không còn gì."

"Có lẽ còn cần thêm một vài thứ." Liễu Cảnh Văn mặt đầy nét tươi cười, quay về phía Hạ Dương thương lượng: "Không có lu nước và thùng nước, để ngày mai đi mua đi, cái này nhờ Nhị Thụ hỗ trợ, ngươi không cần lo lắng."

Y nói nửa ngày, không nghe thấy Hạ Dương nói gì, vẻ mặt mang chút nghi hoặc, đầu nghiêng nghiêng giống như cố nghe ngóng, chẳng hay biết Hạ Dương giờ phút này trong lòng đang ngũ vị tạp trần.

Đây là không dứt ra được, ở chỗ đất hoang dựng cái lều cũng không ngăn được bước chân của tiểu tú tài, Hạ Dương còn có thể làm sao bây giờ, câu cự tuyệt lại không cách nào nói ra.

Đặc biệt nhìn bộ dạng chăm chú lắng nghe của tiểu tú tài, trong lòng hắn vừa ê ẩm vừa ấm áp, "Ta ở đây, chỉ là nghĩ như vậy sẽ ủy khuất ngươi, hà tất phải thế!"

"Nói ngược rồi." Liễu Cảnh Văn nghe hắn nói vậy, bẽn lẽn cười, gương mặt hiện vẻ ngượng ngùng lại có chút áy náy, "Là ta ủy khuất ngươi, ngay cả một cái nhà cũng không thể cho ngươi."

"Nhưng ta có thể bảo đảm, về sau nhất định sẽ có." Liễu Cảnh Văn kiên định nói, "Ta không phải phế nhân, ta cũng có thể kiếm tiền, ngươi là phu lang của ta, theo lý nên là ta nuôi ngươi."

"Được được." Hạ Dương tâm loạn không muốn nhiều lời, có lệ đáp: "Ta tin ngươi, ngươi không cần nhọc lòng mấy chuyện này, cứ giao cho ta đi."

"Nghe theo phu lang." Liễu Cảnh Văn chỉ cười không hề cự tuyệt, ngược lại nói: "Vừa rồi cha nói, phân cho chúng ta một lượng bạc và một trăm cân lương thực, ta không có nhận."

"Hoàn cảnh trong nhà còn khốn khó." Liễu Cảnh Văn có chút phiền muộn, giải thích với Hạ Dương: "Ngươi đừng để ý chuyện ta không thương lượng với ngươi trước. Tình huống trong nhà ta rõ ràng, ngươi yên tâm, qua mấy ngày nữa ta sẽ kiếm được tiền về."

"Ngươi làm chủ là được." Hạ Dương không có hứng thú với chuyện này, thấy mấy người Nhị Thụ đã dọn xong, bèn nói với y: "Ta đi lấy cái rương, ngươi ở yên đây đi."

"Không cần." Liễu Cảnh Văn lắc đầu, "Ta và Nhị Thụ đi, ngươi ở lại sắp xếp đồ đạc, ta mua bánh bao, đói bụng thì ăn trước không cần chờ ta."

Y nói xong không cho Hạ Dương cơ hội phản bác, xoay người đón Tam Thụ để nó dẫn đường cho mình, sau đó cùng Nhị Thụ rời đi. Hạ Dương nhìn bóng dáng mấy người bọn họ, không tiếng động mỉm cười.

Hắn hiểu ý của tiểu tú tài, cũng không muốn cô phụ lòng tốt của y, xoay người vào lều thu dọn đệm chăn và quần áo y mang đến, may là lều dựng đủ lớn có thể chứa hết đồ đạc.

Đơn giản sắp xếp một chút, gấp gáp đệm chăn quần áo gọn gàng, nhìn không gian trong lều, có thể treo một tấm mành bên trong, chia thành hai khu vực trước sau.

Một bên để hai cái rương đựng quần áo, một bên khác là chỗ bọn họ ngủ, ngày mai vẫn nên làm một cái giường đơn giản thôi, ngủ ở trên mặt đất không thích hợp, cho dù là có cành trúc trải ở dưới thì vẫn khó coi.

Án thư đặt ở bên ngoài, kê ngay dưới cửa sổ, giá sách đặt ở gần án thư cạnh một bên tường, bài trí như vậy nhìn qua cũng có bộ dạng của một cái nhà.

Liễu Cảnh Văn trở lại Liễu gia, tất cả mọi người trong nhà đều đứng ở trong sân nhìn y dọn đồ. Y cự tuyệt hai ca ca giúp chuyển đồ tới lều, "Chỉ là một vài món đồ lặt vặt, để Nhị Thụ giúp ta kéo qua đó là được."

"Về sau ta không ở nhà, làm phiền hai vị huynh trưởng chiếu cố cha mẹ." Liễu Cảnh Văn hành lễ với bọn họ, "Vất vả hai vị huynh trưởng."

"Ngươi nói cái gì vậy." Liễu đại ca bất đắc dĩ, nâng y dậy nói: "Có việc gì thì nói một tiếng, khác chúng ta không có nhưng còn có một thân sức lực, đừng có ra khỏi cửa là không phải huynh đệ nữa."

"Sao có thể." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Nhị ca không phải còn giúp ta dọn đồ sao, đại ca lại tìm cho ta thùng nước, còn cho lu nước và nồi niêu chum vại, ta đều biết rõ."

"Ngươi biết thì tốt." Liễu đại ca bất đắc dĩ, nhìn đứa em trai từ nhỏ đến lớn đều luôn ngoan ngoãn, diện mạo còn đẹp đến nỗi khiến người không rời nổi mắt của mình, thở dài nói: "Lớn rồi, không còn lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo phía sau ca ca nữa."

"Vâng." Mũi Liễu Cảnh Văn đau xót. Y cũng không muốn như vậy, một bên là người nhà, một bên là phu lang ỷ lại vào mình để sinh tồn, "Những thú vui khi còn nhỏ đó, đời này đều sẽ không quên."

"Đều như nhau." Liễu đại ca nói: "Có đôi khi, bất kể một ai trong nhà có tâm tư gì, có tính toán như thế nào, nhưng chắn chắn chưa từng có ai nghĩ tới chuyện mặc kệ ngươi, điều này là tuyệt đối."

Bọn họ ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến tình trạng hiện giờ. Đệ đệ quyết định quá nhanh khiến mọi người đột nhiên không kịp phòng bị, ngay cả câu níu giữ cũng đều không thể nói ra miệng.

Thái độ của nương khiến mấy người Liễu lão đại hiểu rõ nếu như giữ lại không chừng sẽ lại phát sinh chuyện gì, tách ra cũng coi như tự tại.

"Đại ca không cần nói nữa." Liễu Cảnh Văn trong lòng minh bạch, nếu như có một chút đường sống, y cũng sẽ không cường thế với chính người nhà của mình như vậy, "Những điều này ta đều hiểu."

"Dọn xong rồi." Liễu lão nhị và Nhị Thụ đi tới, "Nếu chưa xong, Nhị Thụ nói là hắn sẽ lại tới một chuyến nữa, bảo chúng ta cứ trò chuyện đi."

"Được." Liễu Cảnh Văn đứng tại chỗ, tuy rằng đã không còn nhìn thấy nhưng vẫn quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, tựa như muốn ghi tạc nơi mà mình đã sinh trưởng nhiều năm, "Làm phiền nhị ca."

"Xem ngươi nói gì kìa." Liễu lão nhị nói: "Có việc nói một tiếng, dọn ra ngoài thì chúng ta cũng vẫn là huynh đệ."

Liễu phụ vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, nhìn bộ dạng này của y trong lòng khó chịu, đi qua vỗ vỗ vai y nói: "Sống cho tốt, cha tin con."

Nếu như Liễu Cảnh Văn không âm thầm tìm ông nói chuyện, Liễu phụ bất kể thế nào cũng sẽ không chịu để y rời đi, "Nhớ rõ chính lời con nói, mất mặt ở trước mặt cha không tính là cái gì."

"Vâng." Liễu Cảnh Văn che giấu cảm xúc của mình, cười nói với Liễu phụ: "Không sống nổi nữa sẽ trở về tìm cha."

Y tươi cười cứ như rất vui vẻ, nhưng trong lòng toàn là nước mắt, "Con không lo lắng, cha cứ mặc kệ con, con còn có đại ca và nhị ca nữa cơ mà, tóm lại sẽ không rơi xuống nông nỗi đó."

Liễu mẫu và Liễu đại tẩu, Liễu nhị tẩu nghe được lời này đều vờ như không nghe thấy, không ai nói chuyện, chỉ có Liễu tiểu muội đi tới, "Tam ca, còn có ta nữa."

"Đúng vậy!" Liễu Cảnh Văn cười than: "Sao lại có thể quên mất tiểu muội được nhỉ, từ giờ tam ca nhất định nhớ kỹ."

Huynh muội Liễu gia cùng nhau trò chuyện, từng lời nói đều tràn ngập sự đau buồn của ly biệt, mặc dù cái lều chỉ cách thôn không xa, nhưng về mặt cảm xúc thì lại vẫn có rất nhiều loại không thể nói rõ.

"Đi thôi." Chỉ chốc lát sau, Nhị Thụ và Tam Thụ đẩy xe tới, dọn hết đồ đạc còn lại lên xe, thấy bọn họ nói chuyện cũng hòm hòm bèn ới lên một câu.

Liễu Cảnh Văn được Tam Thụ kéo gậy dắt đi ra ngoài. Lúc gần tới cửa, y bỗng nhiên xoay người quỳ xuống dập đầu mấy cái, "Nhi tử đi rồi, hy vọng cha mẹ an khang, người trong nhà bình an vô sự, đây là tâm nguyện lớn nhất của nhi tử."

......

Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Dương lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hắn thì thế nào cũng được, chịu khổ quá nhiều rồi nên vứt đâu cũng có thể sống, nhưng bây giờ có thêm một tiểu tú tài làm hắn cảm thấy hơi khó an.

Củ khoai lang nóng phỏng tay này còn không dễ ném đi khiến ruột gan hắn cồn cào hết cả lên. Suy xét mọi mặt, hắn lại không thể bày ra thái độ quá cứng rắn, chỉ bằng bản tâm của chính bản thân Hạ Dương hắn, hắn đã không thể nhẫn tâm làm vậy rồi.

"Ai!" Hạ Dương thở dài, đối mặt với tiểu tú tài, hắn còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể mặc kệ, nâng niu, dỗ dành, cưng chiều thôi!

"Làm sao vậy?" Liễu Cảnh Văn cũng ngủ không được, chỉ là y có thể ổn định, "Không quen sao?"

"Không có." Hạ Dương trong lòng cả kinh, nghe y hô hấp nhẹ nhàng còn tưởng rằng tiểu tú tài ngủ rồi cơ, "Chỉ là nghĩ sáng mai nên nấu gì cho ngươi ăn."

"Ta không kén ăn." Liễu Cảnh Văn cong khóe miệng, phu lang vô tư y lĩnh giáo không phải lần một lần hai, "Trước kia phải chịu đói vẫn sống được đến tận bây giờ, ở nhà cũng không phải hoàn toàn có thể ăn no."

"Còn không phải sao." Hạ Dương từng được trải nghiệm, đau lòng nói: "Chỉ hai cái bánh bột ngô thì no ở đâu ra, xem ngươi gầy như cây sậy kia kìa."

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi được ăn no." Hạ Dương thề son sắt: "Sinh hoạt trong nhà không cần lo lắng, giao hết cho ta, nhất định sẽ nuôi cho ngươi béo."

"Được." Liễu Cảnh Văn cười khẽ. Y không kỳ vọng có thể nghe được câu gì dễ nghe từ trong miệng Hạ Dương, cây sậy thì cây sậy chẳng sao cả, "Chính ngươi cũng rất gầy, nhớ phải ăn nhiều một chút."

"Qua mấy ngày nữa là được trả tiền lương, có thể được mấy trăm văn." Liễu Cảnh Văn không hy vọng Hạ Dương lo liệu sinh hoạt, "Sau đó sẽ giao hết cho ngươi quản lí, chúng ta nhất định phải tranh thủ xây nhà trước khi bắt đầu mùa đông."

"Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi." Hạ Dương xoay người nằm nghiêng nhìn về phía Liễu Cảnh Văn, hỏi: "Ngươi mỗi ngày đi lên trấn trên, rốt cuộc là làm cái gì, cùng với ai?"

"Đi thuyết thư." Nắm tay Liễu Cảnh Văn bỗng nhiên siết chặt, trong thoáng chốc có chút sợ Hạ Dương phản ứng lớn, giống như những người khác cảm thấy y mất mặt, "Ở tiệm trà, mỗi ngày đều là Tam Thụ dẫn đường cho ta."

"À." Hạ Dương hiểu ra, có chút tò mò hỏi: "Không phải người đọc sách thanh cao, làm công cũng phải tìm một ít thể diện sao?"

"Ta mù." Liễu Cảnh Văn buồn bã nói, không nghe ra Hạ Dương có phản ứng nào khác lạ, trong lòng thở phào một hơi, "Ngoại trừ thuyết thư, tạm thời ta chưa nghĩ ra còn có thể làm được gì khác."

"Thuyết thư khá hay, ta cũng thích." Hạ Dương vội vàng trấn an, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là kiếm tiền bằng chính bản lĩnh của mình thì chẳng hề thấp kém hơn so với bất cứ ai, có người muốn kể còn không có ai thèm nghe nữa kìa."

"Đúng vậy." Tâm tình Liễu Cảnh Văn đột nhiên trở nên tươi sáng, "Ta kiếm được không ít, ở trà lâu kể một hồi hai mươi văn, một ngày có thể làm hai ca. Quán trà thì ít hơn một chút, một hồi mười văn cũng hai ca."

"Giỏi quá." Hạ Dương khen ngợi. Hắn không ngốc, biết tiểu tú tài đột nhiên đi thuyết thư nhất định là vì hắn, nếu không một tú tài sao có thể làm loại công việc này được.

Hắn hạ quyết tâm nhất định phải nghĩ cách kiếm thêm thật nhiều tiền, sớm chút để tiểu tú tài yên tâm ở trong nhà, không cần tiếp tục vì sinh hoạt mà lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro