Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Edit: Tagoon

Mặt trời chiều ngả về tây, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi khu rừng.

Hạ Dương ăn uống no nê, cõng một sọt đào, tay cầm một bó đuốc nhỏ, chậm chạp no đến ợ hơi một cái đi vào trong thôn.

Nông gia bình thường ăn hai bữa cơm, bữa sáng vào khoảng 9 giờ, bữa chiều thì khoảng hơn 4 giờ.

Nhìn sắc trời lúc này đại khái đã 6 giờ hơn, Liễu gia hẳn đã cơm nước xong xuôi, dọn dẹp thỏa đáng, hắn trở về vừa lúc có thể tránh chạm mặt cùng những người đó.

Bởi vì nhà nào cũng dậy sớm, lại không có cái gì giải trí, buổi tối hơn phân nửa là trời vừa sập tối đã đi nằm nghỉ ngơi, chỉ có một vài người cá biệt sẽ tới sân phơi hóng gió.

Liễu gia ở gần núi, tuy rằng cách sân phơi trong thôn không xa, nhưng Hạ Dương không đi ngang qua nơi đó, cho nên một đường trở lại Liễu gia cũng không gặp phải người nào.

Như trong dự kiến, Liễu Cảnh Văn lại đứng ở trước cửa Liễu gia, hướng về phía ngọn núi nhón chân mong ngóng, chờ hắn trở về.

"Ta đã trở về." Hạ Dương bước nhanh về phía trước, vô cùng tự nhiên nắm tay y, "Về sau đừng đứng ở bên ngoài chờ, ta chỉ đi lên núi hái chút rau dại, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn nói: "Thân thể còn chưa khoẻ hẳn, một ngày chạy hai lượt quá mệt mỏi, về sau nên bớt đi ra ngoài đi."

"Không có việc gì." Hạ Dương không thèm để ý nói: "Trên núi mát mẻ, thoải mái hơn trong nhà nhiều, ngươi không cần lo lắng."

Liễu Cảnh Văn dừng bước, nét mặt trịnh trọng nhìn Hạ Dương nói: "Dương ca nhi, ngươi là phu lang của ta, làm sao ta có thể không lo lắng cho ngươi được."

"Ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, chuyện trong nhà ngươi không cần phải nhúng tay vào, hết thảy giao cho ta, sẽ không để ngươi phải chịu khổ một lần nào nữa."

"Ừ ừ." Hạ Dương gật đầu, nghĩ y không thể nhìn thấy, lại nói: "Biết rồi, hôm nay ngươi không ở nhà, ta mới không nói cho ngươi, về sau có việc gì sẽ nói với ngươi đầu tiên."

"Trở về ăn cơm thôi." Liễu Cảnh Văn nói.

"Ta ăn rồi." Hạ Dương nói: "Còn hái được đào, lát nữa ngươi ăn mấy quả đi."

"Ta mua điểm tâm cho ngươi." Liễu Cảnh Văn dịu giọng nói: "Về sau ngươi muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta mua về cho ngươi."

"Điểm tâm?" Hạ Dương nhìn thấy một bao điểm tâm trên bàn, còn có một bát cháo gạo trắng đặc sệt, bên trong thả mấy quả táo đỏ, bên cạnh còn có một quả trứng gà luộc.

Không cảm động là giả, nhưng hắn chỉ là một gã đàn ông thô lỗ, nào cần phải ăn điểm tâm, lại còn cháo táo đỏ và trứng gà, không ngờ Liễu Cảnh Văn lại làm ra mấy chuyện này.

Hắn nghĩ vậy, cũng hỏi như vậy ra thành câu, "Ngươi lấy mấy thứ này ở đâu, không phải là ở nhà đó chứ?"

"Yên tâm ăn đi." Liễu Cảnh Văn nhẹ nhàng cười, nói: "Mua, về sau ngươi sẽ ăn ở trong chính phòng của chúng ta, không cần qua nhà chính, đồ đạc ta đều đã mua về, còn thiếu cái gì thì nói ta lại đi mua tiếp."

Hắn chỉ vào một góc trong phòng chứa đầy đồ đạc, "Những dụng cụ nhà bếp này đều đã mua đủ, gạo dầu cũng đủ dùng một đoạn thời gian."

"Tiểu tú tài." Bàn tay thô ráp của Hạ Dương chần chờ một lát, cuối cùng đặt ở trên vai y, "Rất có lòng, về sau ta che chở ngươi."

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc mới an lòng hẳn xuống. Một hành động nho nhỏ này của Liễu Cảnh Văn đối với hắn lúc này mà nói vô cùng quý giá.

Một người có thể vô điều kiện săn sóc hắn, không màng ý nguyện của người trong nhà, trước sau đều đứng ở phía trước che chở cho hắn, vậy hắn còn có cái gì để mà cố kỵ, có thể thả lỏng hành động.

Liễu Cảnh Văn bất đắc dĩ. Phu lang của y là người rất tốt, y có thể cảm giác được điều đó, chỉ là quy tắc lễ nghi thật sự hơi kém, lời nói cử chỉ thô tục không giống một tiểu ca nhi.

"Được, ngươi che chở ta." Liễu Cảnh Văn nói: "Nhưng mà có một điều, nếu như nương của ta và ngươi lại phát sinh xung đột, ngàn vạn đừng chịu bất lợi, có thể trốn thì trốn đừng cứng đối cứng. Dù sao ngươi cũng là con dâu, cho dù có bắt ngươi tới từ đường chịu phạt cũng không ai nói được cái gì."

"Dựa vào cái gì?" Hạ Dương trừng mắt, vừa muốn phản bác thì thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Liễu Cảnh Văn, ngừng lại một chút, "Việc gì cũng phải nói đạo lý."

"Đúng vậy, bà ấy không nói đạo lý, ngươi cũng không cần đáp trả." Liễu Cảnh Văn trấn an nói: "Làm lơ là được rồi, các ngươi thân phận trời sinh không bình đẳng, không có quá nhiều công bằng đáng nói."

"Chậc." Hạ Dương không nói tiếp, hắn không phải không rõ, chỉ là tình huống hiện giờ không cho phép, "Tiểu tú tài, hộ tịch của ta ở đâu?"

"Ở Liễu gia." Liễu Cảnh Văn nói: "Ngươi yên tâm, ta không đồng ý, không ai có thể bắt ngươi rời đi, có thể an tâm ở lại nơi này."

Bởi vì cách hành xử của Liễu mẫu, trong khoảnh khắc y từng muốn Hạ Dương rời đi. Nhưng sau buổi nói chuyện với Liễu mẫu cộng thêm thái độ đối đãi của Hạ gia với Hạ Dương, Liễu Cảnh Văn không muốn khiến hắn rơi xuống tình cảnh bi thảm đó.

"Ồ." Hạ Dương chỉ là thuận miệng hỏi, bất kể ở đâu hắn hiện giờ đều không thể làm việc theo ý muốn, lo nhiều cũng vô dụng, đi một bước tính một bước đi.

"Buổi sáng ngày mai ta còn phải lên núi." Hạ Dương nói, báo trước một tiếng đỡ cho y lo lắng.

"Đừng đi sâu vào trong núi." Liễu Cảnh Văn dặn dò. Y chần chờ một lát sau đó lại nói: "Ta cũng phải đi ra ngoài, buổi tối trở về."

"Đi đâu?" Hạ Dương ngắm nghía đồ đạc mới mua, tùy ý hỏi.

"Lên trấn trên." Liễu Cảnh Văn nói: "Nhanh ăn đi, đừng để bị đói, ngày mai ngươi phải tự chuẩn bị đồ ăn, ta sẽ trở về vào buổi tối."

"Biết rồi." Hạ Dương đáp lời, nhìn đồ ăn trên bàn, "Ta ăn no rồi, để dành buổi sáng ngày mai ăn đi."

Hắn không hỏi Liễu Cảnh Văn đi làm cái gì, chỉ nói một câu, "Cần ta đi với ngươi không?"

"Không cần, có người đi cùng rồi." Liễu Cảnh Văn nói.

"Ồ, được."

......

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Hạ Dương đã lặng lẽ thức dậy.

Ngày hôm qua hái được một sọt đào, hắn chuẩn bị lên trấn trên bán, không thể đi cùng lúc với Liễu Cảnh Văn.

Hắn ăn hết cháo và trứng gà hôm qua, cõng sọt lặng lẽ lên đường, muốn nhân lúc người trong thôn còn chưa dậy rời đi.

Hắn đã hỏi Liễu Cảnh Văn đường đi lên trấn, ra khỏi thôn đi trên đường lớn đại khái hơn hai mươi dặm là đến khu chợ phía tây ở trấn trên.

Hạ Dương sờ cái túi trong ngực. Tối hôm qua lúc sắp đi ngủ, Liễu Cảnh Văn đã đưa cho hắn một túi tiền, bên trong có mấy chục đồng tiền, bảo hắn cần gì thì tiêu.

Y còn bình thản bẩm báo toàn bộ tiền bạc đã mua đồ chỉ còn thừa từng này, nhưng qua mấy ngày nữa y sẽ có tiền, đến lúc đó lại giao cho hắn chi tiêu.

Trong lòng Hạ Dương vô cùng hưởng thụ, chưa bao giờ có người cho hắn tiền, đều là tự tay hắn kiếm tiền cho người khác tiêu, đây là lần đầu tiên hắn được quản lí tiền của người khác.

Loại cảm giác này hắn không thể mô tả, chỉ cảm thấy trong lòng tê rần. Hạ Dương nhìn ra được Liễu Cảnh Văn rất không vui, thậm chí cảm xúc thực uể oải.

Ai cũng có thể hiểu được, xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này cả đời gần như có thể nói là bị huỷ hoại. Mới ngắn ngủn hơn hai tháng, có thể đạt được trạng thái như Liễu Cảnh Văn đã là không tồi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hạ Dương kìm nén tính khí của mình, mọi việc không làm càn quá mức. Hắn hào phóng độ lượng không sai, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, càng sẽ không lựa chọn nén giận nhịn nhục.

Hắn là một đứa trẻ xuất thân nông thôn, mười mấy tuổi đã đi theo người lớn ra ngoài làm công, làm thế nào lại lên làm ông chủ kiếm bộn tiền rồi trở thành người giàu có.

Còn không phải hắn dám đánh dám đua, mạnh dạn xông pha không sợ đổ máu đổ mồ hôi, hơn nữa hắn còn không ngại mạo hiểm, bất kể chuyện gì cần da mặt dày hắn cũng đều dám làm.

Vì mặt mũi của tiểu tú tài cộng thêm tình huống thực tế hiện tại, đây còn chưa phải thời cơ tốt để hắn xuất đầu. Hạ Dương cảm thấy cẩn thận dè chừng một chút vẫn hơn.

Nhưng trong lòng hắn lúc này quả thật đã có chút tự tin, Liễu Cảnh Văn tuyệt đối sẽ đứng về phía hắn, hắn tự nhận sẽ không nhìn lầm, đó chính là một đứa trẻ đơn thuần.

Đen chính là đen trắng chính là trắng, trong thế giới của y chỉ toàn là những màu sắc thuần túy. Nếu như thực sự có chuyện khiến hắn cảm thấy phải để chính hắn đứng ra, tiểu tú tài căn bản không dùng được.

Nguyên thân chỉ là người chưa từng rời khỏi nơi sinh ra lớn lên, không có điều gì chột dạ cần phải che giấu. Hắn thì chỉ có một chút hiểu biết về thế giới này qua số kí ức ít ỏi thu nhận được.

Theo thời gian dần trôi, mặt trời từ phía chân trời từng chút một dâng cao, dòng người đi lại trên đường cũng dần trở nên đông đúc.

Hạ Dương nhìn hổ khẩu ở tay trái được quấn kín bằng vải, vừa lúc che khuất nốt dựng chí mang theo một chút màu đỏ nhạt của mình.
*Hổ khẩu: chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái

Ai nhìn thấy gương mặt anh tuấn này cộng thêm vóc dáng có thể coi là cao gầy trong số các hán tử của hắn, hẳn đều sẽ cho rằng hắn chính là một hán tử.

Vì thế lúc này, hắn đang cười đầy nhiệt tình tiến đến trước mặt mấy hán tử, nhìn sọt đồ của bọn họ, cười hỏi: "Đại thúc, đến chợ phía tây bán hàng à?"

"Đúng vậy." Một hán tử trung niên hỏi: "Tiểu huynh đệ cũng đi họp chợ sao?"

"Đi họp chợ." Hạ Dương đáp. Hắn nhìn sọt nấm của hán tử, hỏi: "Đại thúc, các ngươi đi chợ tây bán thổ sản hay là trực tiếp đưa đến cửa hàng?"

"Tới tửu lâu." Đại thúc là một người hay nói, thấy Hạ Dương mặt đầy tươi cười khá hợp ý mình, bèn cười đáp: "Tất cả thổ sản mà thôn chúng ta kiếm được đều mang tới tửu lâu lớn ở trấn trên, chính là Phúc Khách Lai, thôn chúng ta có mấy hán tử cũng làm công ở đó."

"Đại thúc thật có phúc, có thể kết giao với người của tửu lâu lớn đến như vậy." Hạ Dương khen ngợi, cười càng thêm chân thành, từ phía sau lưng lấy ra mấy quả đào, "Đại thúc, các ngươi ăn đào đi."

Hắn không thèm phân bua nhét vào trong tay mấy người, "Đi đường vất vả, ăn một quả đào giải khát."

"Thôi!" Đại thúc đẩy quả đào trở về, "Đào là để bán, sao có thể đưa cho chúng ta ăn."

"Sao lại không thể ăn." Hạ Dương cười nói: "Đều là hái từ trên núi, không tốn một đồng nào, đại thúc ngươi khách khí cái gì."

"Được được được." Đại thúc nhìn Hạ Dương một phen, thấy bộ quần áo bằng vải bố hắn đang mặc toàn là mụn vá, gần như không tìm ra chỗ nào lành lặn, không nói thêm gì nhận lấy quả đào.

Mấy người khác cũng ngại ngùng nhận lấy, cầm quả đào nhìn đại thúc. Vị đại thúc kia xua xua tay nói: "Tiểu huynh đệ thật lòng cho, các ngươi cứ ăn đi."

"Cảm ơn." Mấy người nói lời cảm tạ với Hạ Dương, một người trong đó nói: "Ta nhớ rõ ràng là còn phải đợi một đoạn thời gian nữa đào mới chín, sao đào của ngươi lại chín sớm như vậy? Nhất định là có thể bán được giá tốt."

"Ta còn không biết nên bán bao nhiêu tiền đây này." Hạ Dương gãi gãi đầu, sang sảng cười nói: "Ta cũng là may mắn ở sườn núi phát hiện có mấy cây đào, khả năng là nhận được nhiều ánh mặt trời nên chín sớm hơn một chút."

"Vận khí tốt." Đại thúc nói với Hạ Dương: "Đào đầu mùa số lượng ít, bán ba văn một cân, mọi người ăn lấy mới mẻ, vào mùa cũng chỉ bán được hai văn, đào này của ngươi ít nhất bán ba văn một cân."

"Đa tạ đại thúc đề điểm." Hạ Dương tỏ vẻ cảm tạ, sau đó lại nói: "Dám hỏi thăm đại thúc chuyện này, không biết có tiện hay không?"

"Chuyện gì, ngươi nói đi." Đại thúc sảng khoái nói.

"Tửu lâu có thu thú rừng không?" Hạ Dương hỏi: "Đi chợ bán hay là tới tửu lâu bán được giá cao hơn?"

"Ngươi có con mồi?" Đại thúc kinh ngạc hỏi: "Trong núi sâu không phải nơi mà ai cũng có thể đi vào, cho dù là thợ săn cũng không dám đi lại khắp nơi, tiểu huynh đệ chớ nên có suy nghĩ này."

"Không đi vào núi sâu, chỉ ở bên ngoài đặt bẫy săn chút con mồi nhỏ như gà rừng thỏ hoang linh tinh thôi." Hạ Dương nhìn ra đại thúc có thiện tâm, cũng không giấu giếm nói: "Thật sự quá túng thiếu, ta chỉ có thể chạy vào trong núi nhiều hơn vài lần thử thời vận."

"Vậy ngươi đi theo chúng ta đi." Đại thúc nói: "Quản sự của tửu lâu chúng ta đều quen thuộc, ngươi qua đó hỏi thăm một chút. Chưởng quầy của tửu lâu này rất phúc hậu, chưa bao giờ ép giá."

"Cảm ơn đại thúc." Hạ Dương chỉ chờ những lời này của ông, dù sao thì cùng bọn họ tới tửu lâu hỏi thăm còn tốt hơn nhiều so với tự hắn tìm hiểu giống như ruồi nhặng không đầu.

Bọn họ cùng nhau nói nói cười cười, rất nhanh đã tới trấn trên, xuyên qua khu chợ phía tây đi vào tuyến đường phồn hoa nhất ở trung tâm thị trấn, Phúc Khách Lai nằm ở chỗ này.

Bọn họ đi vào bằng cửa sau của Phúc Khách Lai. Hạ Dương chỉ nhìn qua mặt tiền của tửu lâu, đây là một toà lầu có ba tầng chiếm diện tích rất rộng, ước chừng khoảng gần nửa con phố.

"Vương quản sự." Ở hậu viện của Tửu lâu có không ít người đang làm việc, Hạ Dương đi theo nhóm người đại thúc gặp được Vương quản sự.

Vương quản sự nhìn đã bốn mươi mấy tuổi, thấy nhóm người đại thúc liền cười chào hỏi một câu, "Tới rồi à."

"Làm phiền Vương quản sự." Đại thúc tươi cười đáp lại, "Hái được một ít nấm tươi, thấy phẩm tướng không tồi bèn mang tới đây cho ngài."

Vương quản sự duỗi đầu nhìn vào sọt của ông, nấm bên trong khá to, màu sắc cũng tươi mới, xử lý rất sạch sẽ, vừa lòng gật đầu nói: "Những thứ các ngươi đưa tới đây đều rất tốt, về sau có nữa thì cũng mang lại đây, giá cả sẽ không thấp."

"Giá mà Vương quản sự đưa ra từ trước đến nay đều rất cao, cao hơn nhiều so với chúng ta tự đi ra ngoài bày hàng bán." Đại thúc khen ngợi cười nói.

"Được, tìm người tính tiền cho các ngươi đi." Vương quản sự nói xong bèn lập tức định rời đi, bị đại thúc gọi lại: "Vương quản sự, vị tiểu huynh đệ này của ta muốn hỏi một chút tửu lâu có thu con mồi hay không, hắn muốn mang con mồi săn được tới đây."

"Ngươi là thợ săn? Lạ mắt ha." Vương quản sự nhìn Hạ Dương nói.

"Mới xuất sư, có thể tự mình đi săn." Hạ Dương nói: "Nghe đại thúc nói tửu lâu của các ngươi phúc hậu, ta bèn muốn hỏi xem quản sự có thu con mồi hay không."

"Đương nhiên thu, chỗ chúng ta ngay cả hổ cũng thu, chỉ sợ trong tay ngươi không có hàng." Vương quản sự cười trêu chọc Hạ Dương một câu, lời nói của Hạ Dương khiến hắn nghe xong rất thoải mái.

"Đa tạ quản sự, con mồi săn được ta sẽ đưa đến đây cho ngài." Hạ Dương ưỡn ngực vỗ vỗ vài cái, cười nói: "Một thân sức lực, tuyệt đối đủ dùng."

"Ha ha ha." Vương quản sự bị hắn chọc cười, "Được rồi, không cần biết ngươi săn cái gì, cứ đưa lại đây là được."

"Ngài chờ đi." Hạ Dương không hề khiêm tốn, tự tin mười phần nói: "Bây giờ sẽ mang đến cho ngài một thứ tốt."

Nói xong hắn dỡ sọt xuống, một sọt toàn những quả đào to bằng nắm tay sắp xếp vô cùng chỉnh tề, màu đỏ thắm lại bóng bẩy mọng nước, vừa nhìn đã muốn cắn một miếng.

"Ồ!" Vương quản sự kinh ngạc hỏi: "Quả đào chín sớm như vậy sao? Ta nhớ là còn phải hơn nửa tháng nữa mới bắt đầu lục tục chín cơ mà."

"Phát hiện mấy cây đào sinh trưởng ở bên sườn núi đón nắng, chín sớm hơn một chút." Hạ Dương nói: "Nếu tửu lâu mua, ta còn có thể đưa thêm tới đây, phẩm tướng đều tốt như này."

"Mua." Vương quản sự làm sao có thể bỏ lỡ, trên đĩa trái cây của tửu lâu bọn họ không thể thiếu hoa quả tươi, đặc biệt là nếu có thể mua được loại quả vừa mới hái xuống thì sẽ hấp dẫn được không ít khách hàng.

"Đào vừa mới hái, phẩm tướng giống như này bình thường đều trả ba văn một cân." Vương quản sự suy tư một lát rồi nói: "Đào của ngươi có sớm hơn rất nhiều, ta trả ngươi bốn văn một cân, số đào còn lại đều mang đến cho ta đi."

"Cảm ơn quản sự." Hạ Dương vui sướng nói: "Ngày nào ta cũng sẽ dậy sớm mang tới đây một chuyến cho ngài, mỗi ngày đều có thể khiến khách nhân được ăn quả đào tươi mới hái, nếu như hết thì ta sẽ báo lại cho ngài."

"Được, đi thôi."

......

"Đại thúc, ta mời các ngươi ăn cơm." Hạ Dương hào khí mời khách, lôi kéo mấy người bọn họ nhất quyết không cho đi, "Hôm nay ít nhiều nhờ có vài vị đại thúc, nhất định ta phải bày tỏ lòng biết ơn."

"Thật sự không cần." Đại thúc nói thế nào cũng không chịu đi, một chút việc nhỏ nào đáng ăn một bữa, "Chúng ta còn có việc, phải đi làm công không thể tiếp tục trì hoãn, ngày khác có dịp chúng ta lại cùng đi."

"Thôi được." Hạ Dương nhìn ra bọn họ không phải nói dối, "Đại thúc để lại tên họ hoặc là địa chỉ cho ta, ngày khác có cơ hội ta sẽ cảm tạ sau."

Mấy người trao đổi tên họ và thôn với nhau, sau đó từ tửu lầu tách ra. Hạ Dương cũng muốn đi dạo trấn trên nhưng lại sợ gặp phải Liễu Cảnh Văn, bị người đi theo y nhìn thấy.

Hắn chỉ có thể tiếc nuối trở về, suốt một đường né tránh chỗ có người, vuốt túi tiền bán đào được hơn một trăm văn, sống lưng rốt cuộc mới có thể đứng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro