Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Edit: Tagoon

"A." Liễu Cảnh Văn đạm nhiên cười, nét mặt không chút nào biến hóa, "Là Trần tú tài tới tìm Liễu mỗ, không phải Liễu mỗ tới cửa dây dưa."

Y trường thân ngọc lập không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù đôi mắt nhìn không thấy cũng không chút nào tổn hại đến một thân phong hoa, ý cười nơi khóe môi giống như muôn hoa đua thắm khoe sắc khiến người khác không tài nào dâng lên một chút khinh nhờn.

"Trần huynh." Lưu Phong tiến lên một bước, bất mãn nhìn Trần Bách Nhuận, "Có chuyện từ từ nói, trước buông Liễu huynh ra đã."

Ánh mắt Trương Kim Vũ, Hà Văn Kiệt tuần tra qua lại trên người bọn họ, trong mắt hiện thâm ý khiến người nhìn không thấu. Đứng trước khúc mắc giữa Trần Bách Nhuận và Liễu Cảnh Văn, hai người hiển nhiên không có ý định tham dự.

"Hừ." Trần Bách Nhuận buông tay, tỏ ra thất vọng nhìn Liễu Cảnh Văn, "Liễu huynh nếu như có khó xử thì nói ra, không cần phải làm chuyện bỉ ổi như thế. Một chút tiền tài mà thôi, Trương mỗ còn không có đặt ở trong mắt, chỉ là hành động này của Liễu huynh quả thật khiến người thất vọng."

"Ồ." Liễu Cảnh Văn như thấy chuyện lạ gật gật đầu, "Ngày đó mấy người chúng ta gặp gỡ ở tửu lâu, Trần tú tài rộng lượng mở tiệc chiêu đãi, trong bữa tiệc nhiệt tình như lửa liên tiếp mời rượu, cũng may chúng ta đều là người cẩn thủ lễ nghi nên không hề quá chén."

"Liễu mỗ chỉ mới nhấp qua hai ly, chưa đến mức say rượu ngã lầu, không biết là ai đã lan truyền những lời này ra ngoài, ngôn chi phúc thiển, cho dù ngày đó không xảy ra tai họa thì ngày sau cũng khó khoa khảo bước vào con đường làm quan."

Liễu Cảnh Văn đột nhiên chuyển hướng Lưu Phong, chắp tay nói: "Lưu huynh còn nhớ rõ? Ngày đó Lưu huynh và Vương huynh đi ở phía trước Liễu mỗ, là Trần huynh giữ chặt các ngươi nhất định để ta đi ở phía trước, Liễu mỗ tìm mọi cách thoái thác, không ngờ giữa chừng lại té ngã, phía trước không có người nên đã lăn một mạch xuống dưới lầu lập tức lâm vào hôn mê."

"Tuy rằng chuyện xảy ra sau khi hôn mê ta cũng không rõ ràng, nhưng chuyện dưới chân bị người ngáng ta vẫn biết, ai ở phía sau Liễu mỗ nghĩ rằng mọi người ở đây đều rõ ràng."

Lưu Phong bỗng nhiên siết chặt nắm tay, chuyện ngày hôm đó như rõ ràng trước mắt, hắn á khẩu không trả lời được nhìn Trần Bách Nhuận, hơi há mồm một câu cũng không nói ra.

Nhưng vẻ mặt của hắn đã chứng thực lời nói của Liễu Cảnh Văn là không sai, mà Lưu Phong tựa hồ cũng nhớ tới chuyện gì, ánh mắt mang theo nghi hoặc thật lớn.

"Hừ." Trần Bách Nhuận phất tay áo một cái, "Ngày đó may mắn có đông đảo bằng hữu cùng trường ở đây, nếu không ta đã bị ngươi bôi nhọ, Trần mỗ chẳng phải sẽ trở thành kẻ tiểu nhân bụng dạ khó lường âm thầm hại ngươi rồi sao."

"Ngày ấy Trần mỗ uống bao nhiêu rượu ai cũng rõ như ban ngày." Trần Bách Nhuận khinh thường nhìn Liễu Cảnh Văn, vẻ mặt bất mãn trào phúng cười, "Cho dù muốn vu khống thì ngươi cũng phải tìm cái cớ dễ nghe một chút, chớ nên mắt mù lòng dạ cũng mù theo."

"Đúng thế." Liễu Cảnh Văn gật đầu, tán đồng lời nói của Trần Bách Nhuận, "Cho nên ngày đó Liễu mỗ cũng không hề nói ra là bởi vì mọi chuyện sẽ giống như ngày hôm nay, ngươi ngược lại còn hất cho ta một xô nước bẩn còn lớn hơn nữa."

"Ta mới chỉ hoài nghi Trần huynh không phải cố ý, dù trong lòng có nghi hoặc cũng không nói ra miệng, nhưng từ hành động của Trần tú tài hôm nay, cộng thêm hồi tưởng lại một vài hành vi không giống bình thường của ngươi ngày đó, ta mới càng thêm chắc chắn."

Liễu tú tài tạm dừng một chút, ngữ khí chắc như đinh nói: "Ngươi, Trần tú tài, chính là cố ý."

"A." Trần Bách Nhuận cười lạnh, "Ngươi nói cố ý chính là cố ý, chỉ cần ngươi nói một câu là có thể quyết định đúng sai? Tạm bỏ qua chuyện này, ta ngược lại muốn hỏi ngươi một câu, giờ ý ngươi muốn sao?"

"Đánh ngươi." Hai tiếng này vừa dứt, Hạ Dương đứng ở một bên từ lâu trực tiếp xông lên, một chưởng đánh lên cổ tay Trần Bách Nhuận đang giữ chặt lấy Liễu tú tài.

"Ai u!" Trần Bách Nhuận ăn đau buông tay.

Hạ Dương một phen kéo Liễu Cảnh Văn ra, "Tiểu tú tài đứng yên một bên đi, Tam Thụ, coi chừng y."

Hắn nói xong lập tức quay đầu, thấy Trần Bách Nhuận trợn mắt giận dữ nhìn mình, cười lạnh một tiếng: "Để ta nói cho ngươi biết bây giờ muốn sao."

Hạ Dương tay trái túm lấy cổ áo gã, tay phải đánh một quyền lên mặt Trần Bách Nhuận, "Ta cho ngươi không làm chuyện con người này, cho ngươi làm chuyện xấu xa ác độc này, hôm nay không đánh cho ngươi tổ tông cũng không nhận ra thì ta không phải Hạ Dương."

Hắn đấm từng đấm vào thịt, liên tục nhắm vào mặt Trần Bách Nhuận, đứng ở bên cạnh nghe nửa ngày, hoá ra tiểu tú tài có ngày hôm nay tất cả đều do tên mặt người dạ thú này gây ra.

Hạ Dương vốn đã ghét cái ác như kẻ thù, lại đặc biệt bảo vệ che chở người bên cạnh, làm sao có thể dễ dàng buông tha gã, thẳng tay đánh Trần Bách Nhuận kêu gào thảm thiết.

Hắn nện từng quyền nhanh như gió, ngay cả cho Trần Bách Nhuận cơ hội kêu cứu hay buông lời hung ác cũng không, khiến người xung quanh xem mà há hốc mồm, từ đâu nhảy ra một kẻ ngốc ngay cả tú tài cũng dám đánh vậy.

Trương Kim Vũ, Hà Văn Kiệt thấy Hạ Dương động thủ, ánh mắt dừng ở trên người Liễu Cảnh Văn, muốn nhìn xem y sẽ xử lí tình huống hiện tại như thế nào, cũng không có ý định duỗi tay giúp đỡ.

Lưu Phong bị hành động của Hạ Dương làm cho hoảng sợ, thấy mới chỉ mấy đòn Trần Bách Nhuận đã bầm dập mặt mũi, hắn vội vàng nói với Liễu Cảnh Văn: "Liễu huynh, đánh nhau không giải quyết được vấn đề, tốt hơn hết là nên ngồi xuống thương lượng đúng không?"

"Có gì để thương lượng?" Liễu Cảnh Văn chậm chạp nói: "Làm ra việc táng tận thiên lương đến bậc này, ngươi còn mong gã thừa nhận sao? Nếu như có một chút lòng áy náy, hôm nay gã cũng sẽ không tới đây."

"Trần huynh vẫn luôn tiếc hận thay ngươi, đoạn thời gian này vẫn luôn muốn đi thăm, là chúng ta ngăn cản nói để ngươi an tĩnh một đoạn thời gian, nếu không phải Vương huynh nói ngươi ở nơi đây thuyết thư, chúng ta cũng sẽ không đến." Lưu Phong nói.

"Ồ." Liễu Cảnh Văn không mặn không nhạt ồ một tiếng, tiếp theo ôn hòa cười với Lưu Phong, "Đa tạ Lưu huynh để tâm, Liễu mỗ không có việc gì."

"Ai!" Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ: Ngươi thì không có việc gì, nhưng Trần Bách Nhuận thì có đó.

"Người này là ai?" Lưu Phong thấy Liễu Cảnh Văn thờ ơ, ý định khuyên giải: "Nhìn là một giới bạch thân, đánh Trần tú tài chỉ e không có thiện ý."

"Là phu lang của Liễu mỗ." Liễu Cảnh Văn đột nhiên tươi cười đầy mặt, nghe tiếng Hạ Dương đánh cho Trần Bách Nhuận kêu gào thảm thiết, vô cùng tự hào nói: "Phu lang thiện tâm, yêu quý người nhà, nhìn thấy kẻ hãm hại Liễu mỗ, tức giận khó nhịn đánh một trận cũng là có thể hiểu được."

"Xảy ra chuyện giống như Liễu mỗ, nếu như đặt ở trong mắt người đời, đương nhiên chỉ cần một câu say rượu của Trần Bách Nhuận là có thể bị gạt cho qua, cho dù tới quan phủ thì cũng không có chứng cứ."

Liễu Cảnh Văn thở dài: "Liễu mỗ còn từng tự an ủi bản thân rằng do thời vận không tốt nên mới đụng phải tai họa này, nhất định không phải Trần tú tài cố ý, thậm chí cũng lấy lí do hắn say rượu để tự thuyết phục mình, nhưng hôm nay đã không thể tiếp tục dối lòng được nữa."

"Nghĩ đến thôi Liễu mỗ lại đau xót." Liễu Cảnh Văn một tay vỗ ngực, trên mặt toàn là bi thống, "Đường đường là một người đọc sách, lại mới lấy được công danh tú tài, tại sao có thể âm thầm xuống tay hãm hại người khác như vậy."

"Vốn không oán không thù, vì lẽ nào hắn lại có thể đang tâm xuống tay, dù không có tình nghĩa cùng trường thì cũng phải có tình nghĩa quê cha đất tổ. Liễu mỗ nghĩ trăm lần cũng không ra, thậm chí hôm nay Trần tú tài đến đây là vì cái gì, Liễu mỗ cũng không đoán ra được."

"Chẳng hay, Lưu huynh có biết một vài?" Liễu Cảnh Văn ánh mắt mê mang, "Liễu mỗ một thân bần hàn, ngoại trừ văn thải xuất chúng được sư trưởng và bạn học khen ngợi có thừa, hay là phẩm hạnh cùng với bề ngoài đều ở trên Trần tú tài một chút, còn lại cũng không có chỗ nào xuất sắc cơ mà?"

Lưu Phong tâm tắc: Vậy còn chưa đủ nhiều, Liễu Cảnh Văn ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn đè ép người khác đến không ngóc nổi đầu ư?

"Khụ." Lưu Phong đột nhiên run một cái, chợt đưa mắt nhìn về phía Trần Bách Nhuận bị đánh đến nỗi chật vật bất kham, không tiếp tục khuyên bảo Liễu Cảnh Văn ngăn cản Hạ Dương đánh người nữa.

"Được rồi." Trương Kim Vũ nhìn thảm trạng của Trần Bách Nhuận cộng thêm sức mạnh đầy hung ác của Hạ Dương, chỉ sợ hắn đánh người đến mức xảy ra chuyện, đi đến bên cạnh Liễu Cảnh Văn nói: "Liễu tú tài, vẫn nên thỉnh tôn phu lang dừng tay đi, việc này còn chưa có kết luận đánh vài cái xả giận là được rồi."

"Đúng thế." Liễu Cảnh Văn cười nói: "Vị công tử này nói có lý, cho dù có định tội Trần tú tài cũng không thể ra tay đánh người, chỉ là phu lang tính tình ngay thẳng, không thích loanh quanh lòng vòng nhất thời không suy nghĩ kỹ, khiến các vị chê cười rồi."

Trương Kim Vũ: "......"

Ngươi còn nói nữa là Trần Bách Nhuận sẽ bị đánh đến không dậy nổi đấy, ta có chút không tin Liễu tú tài ngươi không phải cố ý.

"Khụ khụ khụ." Liễu tú tài hắng hắng giọng nói, "Dương ca nhi, đừng đánh nữa, cẩn thận tay đau."

Trương Kim Vũ: "......"

Hà Văn Kiệt: "......"

Lưu Phong: "......"

Bá tánh đứng ở đằng xa: "......"

"Phi." Hạ Dương cuối cùng lại thêm một cú chốt vào bụng Trần Bách Nhuận khiến gã đau đến toát mồ hôi lạnh, khom lưng ôm bụng giống như con tôm.

Hạ Dương vừa buông tay, Trần Bách Nhuận tức khắc té ngã trên đất, ánh mắt độc ác nhìn Hạ Dương và Liễu Cảnh Văn, nhịn đau cắn răng nói: "Liễu Cảnh Văn, ngươi làm tốt lắm."

"Còn dám mạnh miệng." Hạ Dương nghe gã nói vậy, còn định bước lên đánh tiếp, bị Liễu Cảnh Văn gọi lại, "Loại người này không cần để ý tới, miễn cho lây dính khí tức độc ác trên người gã, bẩn."

Nói đoạn từ trong ngực móc ra khăn tay, kéo tay Hạ Dương cẩn thận lau một lượt, mặt cười tươi tắn nói: "Dương ca nhi vất vả, chúng ta lau cho thật sạch, đừng lưu lại đen đủi."

Hạ Dương đầy đau xót nhìn hắn, một thiếu niên tốt như vậy lại cứ thế bị hủy hoại, cả đời không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thậm chí người cùng y nắm tay làm bạn cả đời, hay cả đứa con tương lai y đều không thể nhìn thấy.

Giờ phút này, ý muốn xé xác Trần Bách Nhuận hắn cũng đều có, nhưng Hạ Dương biết hắn không thể làm như vậy, đây là cổ đại chưa có pháp luật kiện toàn mà chỉ xem thân phận địa vị, là một nơi không có nhân quyền đáng nói.

"Tam Thụ, đem khăn đi đốt, miễn cho bị người khác nhặt được lây dính phải đen đủi tai họa." Liễu Cảnh Văn lau tay cho Hạ Dương xong, đưa khăn tay cho Tam Thụ, bảo cậu bé cầm đi thiêu hủy.

"Vâng." Tam Thụ nhận lấy khăn, nhanh nhẹn bảo đảm: "Cảnh Văn ca yên tâm, ta nhất định sẽ đốt sạch sẽ, một chút tro cũng không để lại."

Nó chạy đến nơi nấu nước của trà quán, ném cái khăn vào rồi lại lấy củi cời lửa, đốt tấm khăn cháy thành tro.

Mọi người xung quanh thấy vậy khóe miệng giật liên hồi, hành động này của Liễu Cảnh Văn vượt ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất hả giận, không ai tỏ ra một chút dị nghị.

"Liễu Cảnh Văn." Trần Bách Nhuận tức đến cả người phát run, trên mặt không một chỗ nào lành lặn, tím tím xanh xanh nhìn rất dọa người, "Chuyện này nhất định phải nói cho rõ lí lẽ."

"Ngươi dám đánh ta." Trần Bách Nhuận nghiến răng nghiến lợi lại nhìn về phía Hạ Dương, "Cứ chờ ngồi tù đi, cả đời này cũng đừng mơ ra ngoài."

"Ngồi tù cái gì cơ?" Liễu Cảnh Văn tiến lên một bước, khẽ cười nói: "Phu lang của tú tài cũng phải được người khác tôn kính, ngươi thân là người tri thư đạt lý lại có công danh, vậy mà lại động thủ đánh nhau với phù lang nhà ta, đây là được dạy bảo từ sách thánh hiền sao?"

"Ngươi không cáo, chúng ta còn muốn cáo nữa kìa." Hạ Dương tức giận đến đỏ mắt, siết chặt nắm tay lườm gã, "Nhất định phải cáo ngươi cho toàn thiên hạ đều biết, để cho mọi người đề phòng loại tiểu nhân vô sỉ ác độc như ngươi."

"Được rồi." Trương Kim Vũ thấy chuyện không dứt, khuyên giải: "Trước tiên đều bình tĩnh lại đã, ngày khác tìm thời gian ngồi lại với nhau, nếu như có hiểu lầm thì cởi bỏ."

"Có cái gì mà hiểu lầm." Hạ Dương liếc mắt nhìn Trương Kim Vũ, cười nhạo nói: "Chẳng lẽ chúng ta lại vu khống gã, như vậy được lợi lộc gì? Đừng nhắc đến tiền tài với ta, chúng ta không cần một văn tiền nào của gã, cầm thôi cũng cảm thấy đen đủi."

"Ta nói cho ngươi biết, đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nào nữa." Hạ Dương huơ nắm tay về phía Trần Bách Nhuận, "Thấy một lần đánh một lần, đánh tới khi ngươi không dám chui ra ghê tởm người khác."

"Dương ca nhi." Liễu Cảnh Văn lôi kéo tay hắn, "Đừng nóng giận, vì loại người này không đáng."

Y lại chuyển chủ đề, "Sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Vốn dĩ tới tìm ngươi ăn cơm." Hạ Dương nói: "May là ta tới đây, nếu không không biết ngươi sẽ bị bắt nạt thành thế nào đâu."

Giờ khắc này hắn cảm thấy may là mình tâm huyết dâng trào tới đây tìm Liễu Cảnh Văn, bằng không còn không biết y sẽ bị mấy người Trần Bách Nhuận dây dưa bao lâu, một mình tiểu tú tài căn bản không thể phản kháng.

Tưởng tượng đến đây, Hạ Dương lại đau lòng, "Đi, chúng ta ăn cơm đi, đói lắm rồi chứ gì?"

"Không có." Liễu Cảnh Văn đáp.

Trương Kim Vũ nhìn bọn họ đi xa, cùng Hà Văn Kiệt liếc mắt nhau, nhìn về phía Trần Bách Nhuận đang được Lưu Phong nâng dậy, "Trần huynh, tới y quán nhìn xem đi."

"Không cần." Trần Bách Nhuận cả người chỗ nào cũng đau, vì mặt mũi còn phải cắn răng gắng gượng, "Hôm nay không tiện đi trước một bước, ngày khác lại tới bồi tội với hai vị."

Nói xong gã hất tay Lưu Phong ra, cắn răng gắng gượng thất tha thất thểu rời đi, hôm nay quá mất mặt, toàn bộ mặt mũi đều bị mấy người Liễu Cảnh Văn đạp dưới chân.

Lưu Phong xấu hổ sững sờ tại chỗ, hắn cũng không muốn đỡ Trần Bách Nhuận, nhưng nhiều người nhìn như vậy hắn dù sao cũng phải giữ cho nhau chút mặt mũi, không ngờ lại bị gã giận chó đánh mèo.

"Lưu huynh." Trương Kim Vũ chắp tay nói: "Mới tới quý địa, Trần huynh có bất tiện, còn thỉnh Lưu huynh thay mặt chỉ dẫn một vài."

Trương Kim Vũ xuất thân phú quý, ngôn hành cử chỉ rất lễ độ, dung mạo tuấn mỹ xuất chúng, khiến người khác vừa gặp đã có hảo cảm, trước thỉnh cầu của hắn Lưu Phong vô pháp cự tuyệt.

Cho dù lúc này hắn rất muốn lập tức rời đi, nhưng lại không thể chối từ, "Trương huynh khách khí, vậy Lưu mỗ xin phép giữ trọn lễ nghĩa của chủ nhà."

"Hôm nay xin kính mời Lưu huynh tới tửu lâu tụ họp một buổi." Hà Văn Kiệt cười mời, "Đến lúc đó hãy giới thiệu cho ta cùng Kim Vũ một chút phong tục thú sự, nơi có cảnh đẹp có thể du ngoạn ở nơi đây."

"Không vấn đề gì." Lưu Phong trên mặt nóng lên, làm động tác mời, "Hai vị nhân huynh khách khí."

Hắn với Trương Kim Vũ, Hà Văn Kiệt không quá quen thuộc, tuy rằng học chung một thư viện nhưng cũng chỉ ở mức sơ giao mà thôi, lần này là bị Trần Bách Nhuận kéo tới tiếp khách.

Không ngờ lại xuất hiện chuyện kinh thiên đến mức này, Trần Bách Nhuận rời đi bỏ lại một mình hắn, hắn chỉ có thể đối mặt với lời mời nhiệt tình của hai người mà tận lực tiếp đãi.

Bá tánh xung quanh thấy tuồng đã hạ màn bèn lập tức châu đầu ghé tai đàm luận. Đứng trước người đọc sách bọn họ có chút sợ sệt, không dám lớn tiếng đàm luận, bây giờ người đều đi rồi nên không cần phải cố kỵ nữa, tức khắc cao giọng đàm luận, phân tích cặn kẽ việc này.

Kỳ thật trong lòng mọi người đều có một cán cân, Trần Bách Nhuận tuyệt đối là ghen ghét Liễu Cảnh Văn nên đã ám hạ độc thủ, bởi vì người trấn trên đều biết Trần Bách Nhuận ngoại trừ là con nhà giàu ra, bất cứ điểm nào cũng đều kém cỏi hơn so với Liễu Cảnh Văn.

Huống chi Liễu Cảnh Văn xuất thân hàn môn, là kim phượng hoàng trong mắt bá tánh, tuổi trẻ vừa mới thành danh đã bị hủy hoại hoàn toàn, cho dù là ai trong lòng đều sẽ cảm thấy buồn bực.

Không đợi Trần Bách Nhuận tiếp tục lấp liếm, chuyện gã ám hại Liễu Cảnh Văn đã bị truyền khắp cho mọi người đều biết, khiến gã không thể không chật vật rời khỏi thị trấn.

......

"Muốn ăn cái gì?" Hạ Dương đỡ Liễu Cảnh Văn lên xe bò, âm thầm quan sát thần sắc của Liễu Cảnh Văn, "Hôm nay ăn ngon một chút, ta còn chưa bao giờ tới tửu lâu ăn cơm đâu."

"Hôm khác đi." Liễu Cảnh Văn nói: "Chúng ta đi ăn mì lạnh gà xé sợi, ngươi nếm thử ăn cực kì ngon."

"Được, nghe ngươi." Hạ Dương đương nhiên hoàn toàn chiều theo ý kiến của y, "Nhị gia gia, chúng ta quay trở về trấn thôi."

"Ừ." Liễu Nhị gia gia nãy giờ ngồi trông xe bò nên không biết chuyện vừa rồi, lúc này còn có tâm tư vui đùa với Liễu Cảnh Văn, "Liễu tú tài quả là có phúc khí mới cưới được một phu lang tốt như vậy đấy, hắn nãy giờ cứ nhắc mãi phải đón ngươi đi ăn một bữa ngon."

"Đúng vậy." Liễu Cảnh Văn phụ họa, "Ta đời này thật sự quá may mắn, điều này không cần nghi ngờ."

Trong lòng y cũng thật sự nghĩ như vậy, cho nên có gian khó đến mấy vẫn có thể tự cổ vũ mình vượt qua được, bây giờ có thêm Hạ Dương, Liễu Cảnh Văn càng thêm có ý chí chiến đấu.

Hạ Dương thấy cảm xúc Liễu Cảnh Văn không chịu ảnh hưởng quá lớn, mấy lần muốn mở miệng hỏi chuyện Trần Bách Nhuận, lại cảm thấy hiện tại chưa phải lúc nên lại ráng nhịn xuống.

"Có nóng không?" Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn đầu đổ mồ hôi, giơ tay dùng ống tay áo lau cho y, "Lát nữa đi mua một cái khăn tay mới."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn gật đầu, "Đừng chỉ để ý đến ta, lau cho cả mình nữa đi."

"Không sao, ta quen rồi." Hạ Dương đáp.

Liễu Cảnh Văn: "......"

Chẳng lẽ ta thì không quen sao?

"Hôm nay rất nóng." Hạ Dương nói: "Về sau đừng tới trấn trên thuyết thư nữa, một hay hai ngày không đáng là bao."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn đáp ứng, "Hôm nay sẽ kết toán luôn với chưởng quầy, về sau không tới nữa."

"Tới rồi." Tam Thụ chỉ vào một cái quán nhỏ trên phố, "Mì lạnh nhà này là ăn ngon nhất, Cảnh Văn ca cũng thích."

"Thích thì ăn." Hạ Dương nói: "Về nhà ta lại làm cho ngươi, mùa hè nóng bức ăn món này là hợp nhất."

Hắn nhảy xuống xe bò, duỗi tay đỡ Liễu Cảnh Văn xuống, quét mắt nhìn quầy hàng có không ít người ngồi ăn mì, "Đông thế này xem ra làm ăn không tồi."

Quán mì có mười bàn, tất cả gần như đã kín người, nếu không phải lúc bọn họ vừa xuống xe có một lượt khách vừa rời đi, bọn họ lại phải chờ một lát nữa.

"Quán mì này đã mở qua mấy thế hệ rồi." Liễu Cảnh Văn nói: "Cha nói mì nhà họ ăn dai ngon nhất, đồ ăn đầy đặn giá lại phải chăng, vì thế mỗi lần tới trấn trên ông ấy đều mua cho ta một bát."

Nhóm người Hạ Dương tìm bàn trống ngồi xuống, kêu chủ quán tới gọi bốn bát mì lạnh, đối mặt Liễu Nhị gia gia từ chối khéo, Hạ Dương cứng rắn kéo ông tới.

"Chỉ là một bát mì, Nhị gia gia còn khách khí cái gì." Hạ Dương không cho phân trần ấn ông ngồi xuống, "Đoạn thời gian này ông đã giúp chúng ta rất nhiều, ăn một bát mì có đáng là bao."

"Ngươi đó!" Liễu Nhị gia gia mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, trong mắt lại là tràn ngập ý cười, "Sinh hoạt không thể ăn xài phung phí, ngươi và Liễu tú tài còn phải chi tiêu nhiều khoản nữa."

Hạ Dương hiểu ông đang nhắc đến chuyện xây nhà, chỉ cười mà không tiếp lời, quay qua gọi cho mỗi người một một cái đùi gà.

Hắn đứng dậy đi tìm ông chủ, hỏi: "Đùi gà bao nhiêu tiền một cái?"

"Tám văn." Lão bản nói: "Còn có cả cánh gà và gà xé sợi nữa."

"Mỗi một bát mì lạnh thêm một cái đùi gà, một quả trứng gà, những thứ khác thì thôi." Hạ Dương nhìn đồ ăn bày trên quầy hàng, chỉ gọi đùi gà và trứng mà tiểu tú tài thích ăn.

Lúc Hạ Dương quay trở lại, Liễu Cảnh Văn tựa hồ đoán được hắn đi làm cái gì, tươi cười nói: "Đùi gà kho và trứng kho của nhà họ ăn cực kì ngon, lát nữa ngươi nếm thử."

Hạ Dương còn chưa kịp nói gì, Tam Thụ đã lanh mồm lanh miệng cướp lời: "Cảnh Văn ca ngày thường còn không nỡ ăn, hôm nay có Dương ca nhi thì lại gọi đùi gà và trứng gà ngay."

Liễu Cảnh Văn cười mà không nói, mặc cho Tam Thụ ở đó nói hươu nói vượn, yên lặng chờ một lát nhìn nó bị vả mặt.

Quả nhiên, khi mì lạnh được bưng lên, trong mỗi bát đều có một cái đùi gà lớn và một quả trứng gà, khiến Tam Thụ há hốc mồm ngây người ra nhìn.

"Cảnh Văn ca, chúng ta còn chưa gọi sao lão bản lại mang lên?" Tam Thụ không rõ nguyên do, nhìn theo bóng dáng lão bản, "Có phải ông ấy đưa nhầm bàn rồi hay không?"

"Ăn của ngươi đi." Hạ Dương liếc nó một cái, cười nói: "Cho thì ngươi cứ ăn, nói nhiều như vậy làm gì. Yên tâm, lão bản sẽ không tới đòi tiền ngươi."

"Tiêu hoang quá." Nhị gia gia nhìn đùi gà và trứng gà trong bát, xót ruột Hạ Dương tiêu tiền.

"Không có việc gì." Hạ Dương không để bụng, tiểu tú tài thích ăn, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc.

Một bát mì lạnh lớn điểm xuyết dưa chuột thái sợi xanh biếc, rắc thêm chút mè đen và một nhúm gà xé, đặt ở cạnh nhau màu sắc tương phản rõ ràng nhìn vô cùng ngon mắt.

Hạ Dương với lấy bát mì của Liễu Cảnh Văn, trộn đều rồi đặt ở trước mặt y, "Ăn đi, mì lạnh này nhìn thôi đã thấy thèm."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn cầm lấy chiếc đũa, "Ngươi cũng ăn đi, làm việc lâu như vậy nhất định rất đói bụng."

"Cũng bình thường, ta không quá đói." Hạ Dương đáp.

Hắn gắp cái đùi gà của Liễu Cảnh Văn vào bát mình, gỡ hết thịt ra đặt vào trong bát của Liễu Cảnh Văn, lại gỡ cả phần thịt của mình cho Liễu Cảnh Văn hết, mình thì cầm hai cái xương đùi chẳng còn tí thịt nào gặm phần sương sụn bên trên nhai nát, sau đó nâng bát mì lên ăn sùm sụp.

Trời còn chưa sáng đã dậy, làm việc liên tục đến tận bây giờ, Hạ Dương đã sớm đói bụng, chỉ trong chốc lát một bát mì lớn đã trôi xuống bụng, ngay cả nước canh cũng húp hết không thừa một giọt.

Hắn nhìn mấy người khác vẫn còn hơn phân nửa chén mì lạnh, xoa xoa cái bụng vẫn chưa ăn no, đưa mắt tìm ông chủ định gọi thêm một bát nữa.

Đúng lúc này, Liễu Cảnh Văn buông đôi đũa trong tay xuống, "Ta ăn no rồi."

"Còn thừa nhiều như vậy?" Hạ Dương nhìn qua, thấy y còn thừa nửa bát mì, trứng gà không ăn, thịt đùi gà cũng thừa hơn phân nửa, "Ăn thêm chút nữa đi, chọn thịt gà với trứng gà mà ăn."

"Thật sự ăn không vô." Liễu Cảnh Văn nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Có thể là hôm nay quá nóng không có khẩu vị, buổi tối trở về ta ăn nhiều một chút là được."

"Ngươi ăn quá ít." Hạ Dương thở dài, với lấy bát của y, nói: "Lát nữa mua một phần mang về, buổi chiều đói còn có cái mà ăn."

"Trà lâu có điểm tâm, khi nào đói thì ta mua." Liễu Cảnh Văn cười nói.

Nghe tiếng Hạ Dương ăn mì, y cười vô cùng thỏa mãn. Phu lang ngốc tự nhận là thông minh, nhất cử nhất động của hắn đều bị y biết hết.

Làm gì có cái đùi nào lại nhiều thịt như vậy, nhất định là hắn lặng lẽ nhường phần của mình cho y, y đương nhiên có cách không hiện sơn không lộ thủy đem trả lại.

......

Gió chiều vờn quanh, Hạ Dương nhân lúc hoàng hôn muỗi càng ngày càng nhiều đốt lửa hun một bó ngải thảo xông hết một lượt từ trong ra ngoài, cuối cùng ném phần còn lại vào một cái chậu sành vỡ, bê đến đặt cạnh chỗ Liễu Cảnh Văn tĩnh tọa hóng gió trong sân.

Hắn cũng thuận thế ngồi xuống, mỗi ngày vào lúc này, hai người đều sẽ ngồi ở trong viện hưởng chút gió mát trong chốc lát, làm tiêu tan phần nào oi bức của ngày hè.

Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn yên lặng không nói lời nào, vài lần há mồm lại sợ nhắc đến khiến y không vui, nhưng hắn thật sự muốn biết chuyện về Trần Bách Nhuận, còn cả nguyên nhân ngày đó vì sao Liễu Cảnh Văn lại không nói ra sự thật.

"Muốn biết chuyện hôm nay?" Liễu Cảnh Văn sâu kín mở miệng.

"Chuyện này." Hạ Dương cười ngây ngô gãi đầu, "Nếu ngươi muốn nói thì ta nghe, không muốn nói thì thôi."

Liễu Cảnh Văn cười khẽ, y mà không nói có lẽ đêm nay hắn lại mất ngủ. Hắn đã xun xoe quanh y cả nửa ngày trời, nếu là trước kia vào lúc này, Hạ Dương đã sớm bật đài, câu được câu không nói chuyện phiếm với Liễu Cảnh Văn, hôm nay lại mãi không có động tĩnh, Liễu Cảnh Văn lập tức đoán được tâm tư của hắn.

"Kỳ thật rất đơn giản." Liễu Cảnh Văn nói: "Không có chứng cứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro