Chương 21
Edit: Tagoon
"Là nơi này sao?"
Hạ Dương ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng mà Nhị gia gia dẫn hắn tới. Đây là một cửa hàng cách phố trung tâm trấn trên khá xa, cách cửa thị trấn không xa về phía nhà bọn họ.
"Chính là ở đây." Liễu Nhị gia gia gật đầu, "Chưởng quầy đến từ thôn phụ cận, con của hắn chạy thương thường xuyên mang một số hàng hoá trở về, bèn ở chỗ này mở một cái tiệm tạp hóa."
"Vâng, ta vào thôi." Hạ Dương nhìn tiệm tạp hóa, khách lui tới ra vào không ít, xem ra làm ăn có vẻ không tồi.
Hắn và Liễu Nhị gia gia vào ngắm nghía một lát, nơi này chủ yếu là hạt giống lương thực rau dưa thông dụng, hiếm lạ hơn thì có hạt giống trái cây ngoại nhập như là dưa hấu, nho, dưa lê......, mấy thứ này không quá phổ thông giá cả lại đắt đỏ, chưa trồng bao giờ nên nhiều người không dám thử.
Nhưng cũng có loại trồng để bán, giá rất đắt không phải thứ mà những người nhà nông như bọn họ có thể mua được, cơ bản đều mang lên huyện thành bán, ở các trấn trên chỉ bán với số lượng hữu hạn.
Hạ Dương thấy người mua rất nhiều, hắn vừa xem vừa tìm loạt hạt mà mình muốn mua.
Cửa tiệm này mặt hàng gì cũng có, chẳng những gạo dầu trăm thứ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn có một ít vải dệt, quần áo và giày vớ linh tinh, nói chung chỉ cần là thứ cần dùng đến trong sinh hoạt thì nơi này đều có.
Chẳng trách làm ăn rất tốt, không nói đến giá cả, chỉ cần bước chân vào đây thì căn bản không cần phải tới chỗ khác mua sắm nữa mà có thể mua đầy đủ những món cần thiết trong một lần.
Lại thêm lời giới thiệu của Liễu Nhị gia gia, Hạ Dương biết giá cả ở đây nhất định rất hợp lí, chưởng quầy rất có danh tiếng ở phương diện này, nông gia biết đến đều sẽ tới đây mua sắm.
Hạ Dương tìm một vòng cũng không thấy được chỗ nào có hạt giống, đồ đạc quá nhiều bày biện chung với nhau, nếu không phải chưởng quầy và tiểu nhị thường xuyên sắp xếp, có vài vật nhỏ quả thật khó lấy khó tìm.
"Chưởng quầy, ta muốn mua ít hạt giống." Hạ Dương tìm được khe hở, thừa lúc chưởng quầy vừa mới kết toán xong một đơn hàng, vội vàng tiến lên nói.
"Được được, đến ngay đây." Chưởng quầy mập mạp lau mồ hôi trên trán, "Già rồi, mới bận một tí thôi đã có chút ăn không tiêu."
"Trời quá nóng." Hạ Dương nói.
Hắn thấy đồ ở tiệm tạp hóa thật sự quá nhiều, xung quanh không có chừa lại bao nhiêu khoảng trống, vào ngày nắng hè chói chang như hôm nay không khí không lưu thông thì làm sao dễ chịu cho được.
"Cần loại hạt giống nào?" Chưởng quầy hỏi.
"Mấy loại thông thường như cà tím, ớt, dưa chuột......" Hạ Dương nói một chuỗi dài, gần như loại nào cũng có, số lượng còn không ít.
"Hả?" Chưởng quầy kỳ quái, vừa định đi vào quầy hàng lấy hạt giống thì bỗng ngừng bước, quay đầu lại cẩn thận săm soi Hạ Dương mấy lần, "Mấy loại hạt giống này ở trong thôn đều có, ngươi có thể hỏi xem nhà ai có thì xin một ít, không đủ hẵng đến mua, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu."
"Chưởng quầy nào lại khuyên người khác đừng mua đồ?" Hạ Dương sang sảng cười, quả nhiên là một người thật thà, "Ta cần nhiều, không tiện đi xin của nhà người khác, đa tạ chưởng quầy nhắc nhở."
"Ồ." Dương chưởng quầy gật đầu cười nói: "Cũng bởi ngươi mua hạt giống không đúng lúc, bây giờ còn chưa đến mùa trồng rau, chắc là ngươi định để dành sang năm dùng, bây giờ mua thì quá sớm."
"Nhân lúc này trong tay dư tiền mua về trước." Hạ Dương không nhiều lời về vấn đề này nữa, qua loa lấy lệ một câu.
"Được, ta lấy cho ngươi." Chưởng quầy đi vào quầy hàng, ở một góc nhỏ lấy ra một cái túi, bên trong toàn là hạt giống.
Ông dựa theo danh sách Hạ Dương đong từng loại hạt giống, từng gói từng gói để đầy trên bàn tính tiền, "Sáu mươi mốt văn, tính ngươi sáu mươi văn."
"Đa tạ chưởng quầy." Hạ Dương bỏ hạt giống vào trong sọt, vừa đếm tiền vừa hỏi: "Ông có loại giống nào lạ lạ một chút không, ta mua về trồng thử xem."
Dương chưởng quầy không dấu vết quét mắt nhìn Hạ Dương một cái, trên mặt có chút do dự, Hạ Dương mặc một thân mụn vá gần như tìm không ra miếng vải nào diện tích quá lớn, có chút hoài nghi lời này của hắn.
Nhưng nghĩ đến hắn mua nhiều hạt giống như vậy, sáu mươi văn lập tức lấy ra không một chút ngập ngừng nào, vì thế Dương chưởng quầy bèn động tâm, "Có thì cũng có, nhưng mà đắt."
"Không sao hết." Hạ Dương đưa số tiền đã đếm xong cho chưởng quầy, "Có hạt giống gì, lấy ra để ta nhìn xem."
"Được, ngươi chờ một lát." Dương chưởng quầy nhận tiền, trong lòng có chút tự tin, nếu như không mua thì đơn giản chỉ là lãng phí một chút công sức mà thôi, "Ta đi lấy cho ngươi đây."
Ông cất hạt giống lại vào túi buộc kỹ, lấy ra một cái hộp trên kệ để hàng, Hạ Dương nhìn mà buồn cười, loại hạt giống gì mà quý giá đến mức chưởng quầy phải cẩn thận như vậy.
"Có hạt giống dưa hấu, hạt giống nho, còn có hạt giống dâu tây mới nhập năm nay." Dương chưởng quầy lấy ra từng thứ một, bày ở trên quầy cho Hạ Dương xem, "Ngoại trừ dâu tây, dưa hấu và nho đều có người từng trồng, giá rất cao."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu, thấy mấy hạt giống này không tồi, khác không nói, dưa hấu thì hắn đã từng trồng, "Dưa hấu bán thế nào?"
"Năm văn một hạt." Dương chưởng quầy vươn một bàn tay, xoè năm ngón tay lắc lắc trước mặt Hạ Dương, "Nếu như ngươi có thể trồng ra thật thì phất to."
"Người khác không biết chứ ta thì rất rõ ràng trồng ra sẽ kiếm được nhiều cỡ nào." Dương chưởng quầy thở dài: "Đáng tiếc, ta đã tử vài lần nhưng vẫn không thành công."
"Phát tài cũng phải có cái mệnh kia, ở cạnh thị trấn của chúng ta đã có người trồng thành công, hiện giờ gạch xanh nhà ngói khang trang, nghe nói còn lên huyện thành mở cửa hàng."
Dương chưởng quầy thở ngắn than dài, không chú ý vẻ mặt của Hạ Dương, không thấy được trên mặt hắn vặn vẹo một phen, đôi mắt trợn trừng nhìn hạt giống bày ở trên quầy.
"Năm văn tiền một hạt?" Hạ Dương nhìn chưởng quầy, lại nhìn một cái hạt dưa hấu nhỏ xíu, quả thực không dám tin tưởng, đây không phải bán giá trên trời sao?
Năm văn tiền, tính ra có thể mua được gần hai cân bột ngô, kể cả là gạo lức cũng mới có năm văn một cân, nếu như hắn không biết giá cả nơi này thì cũng thôi, chưởng quầy đúng là hét giá mà!
Hạ Dương chớp chớp mắt, duỗi tay chỉ vào hạt giống dưa hấu, run rẩy hỏi một câu: "Chưởng quầy, ngươi nói nhầm rồi sao, là năm văn một gói hay là năm văn một hạt?"
Dương chưởng quầy ngẩng đầu, thấy Hạ Dương bộ dạng như gặp quỷ, "Ha ha ha" cười lớn, lúc trước thấy con trai mang về mấy loại hạt giống này rồi nói giá, bộ dạng ông cũng giống y như Hạ Dương bây giờ.
"Năm văn một hạt." Dương chưởng quầy cười đủ rồi, chỉ vào gói hạt giống dưa hấu nói: "Một gói hai mươi hạt một trăm văn, chắc giá."
"Đây là hạt giống con trai ta mang từ bên ngoài về, nơi này của chúng ta rất ít có, những người trồng dưa hấu cũng đều mua hạt giống từ chỗ ta, không còn nhà nào bán thứ hai."
"Shh." Hạ Dương tức khắc cảm thấy ê răng, đúng là vật lấy ít làm quý, "Chưởng quầy, rẻ hơn chút đi, ta mua nhiều một ít."
"Như này còn đắt?" Dương chưởng quầy lắc đầu, "Ngươi đi mua một quả dưa hấu thử xem, một quả khoảng một lượng bạc, hiện tại trấn trên đều không ai bán, tất cả đều chở đến huyện thành, ngươi tính xem mua hạt giống rẻ hơn hay là tự mua dưa hấu lấy giống thì thích hợp hơn."
Hạ Dương làm sao không hiểu, kể cả có mua dưa hấu cũng không nhất định có thể lấy được bao nhiêu hạt giống đạt chuẩn, quả thật không bằng mua hạt giống có sẵn.
"Chưởng quầy." Hạ Dương suy tư một lát sau, nhướng mày nhìn ông cười nói: "Chỗ hạt giống này cho dù bán thì cũng rất ít người mua, thậm chí có mua thì cũng chỉ mua mấy hạt về thử thôi đúng không?"
"Nếu muốn bán mấy chục mấy trăm hạt một lúc hẳn là không có ai mua, ta mua nhiều một chút ngươi tính rẻ một chút, tổng so với ngươi giữ rịt trong tay vẫn tốt hơn nhiều."
Hạ Dương lại cười, nói với Dương chưởng quầy: "Con trai ngươi thường xuyên ra ngoài chạy thương, bán hết rồi lúc nào cũng có thể mang về cho ngươi, tính bớt đi một chút đối với chưởng quầy cũng có lợi."
"Ngươi muốn mua bao nhiêu?" Dương chưởng quầy hơi mê mang, một người nhìn đã thấy nghèo tả tơi còn muốn mua hạt giống đắt như vậy, nghe khẩu khí có vẻ định mua không ít.
"Có bao nhiêu." Hạ Dương mở miệng, lập tức khiến chưởng quầy sặc, "Nếu không phải hơn mấy ngàn mấy vạn viên, ta đều mua hết."
"Khụ khụ khụ." Dương chưởng quầy ho khan một trận, thần tài đến, chẳng qua từ trước đến nay ông luôn chú trọng lương tâm, "Không phải ai cũng có thể trồng được, số người thất bại rất nhiều, ngươi chớ nên đáp hết tài sản vào nó."
"Đáp hết cũng chẳng sao." Hạ Dương đùa một câu, "Ta có người nuôi, không thiếu chút tiền ấy, chỉ xem chưởng quầy bán hay không thôi."
"Bốn văn." Dương chưởng quầy quơ bốn ngón tay, "Chỉ cần vượt qua hai mươi hạt là bán ngươi bốn văn."
"Ta mua hết." Hạ Dương liếc mắt nhìn hộp đựng hạt giống, phỏng chừng cũng không có bao nhiêu, "Bớt thêm một ít, ba văn tiền, ta mua hết."
"Ta có hơn tám trăm hạt." Dương chưởng quầy bắt đầu nghiêm túc, biết Hạ Dương thật lòng muốn mua, "Nếu ngươi có thể mua được hết, ta sẽ lấy cho ngươi."
Ông cũng rất sốt ruột, con trai mang về một nghìn hạt giống, bây giờ còn thừa ngần ấy, không thì ông cũng sẽ không dễ dàng giảm giá cho Hạ Dương như vậy.
"Thành giao." Hạ Dương trực tiếp lấy túi tiền ra, lắc lắc trước mặt chưởng quầy, "Ta chọn hạt giống trước, không tốt thì khỏi cần."
Hạ Dương chọn từng viên một, hắn không hiểu rõ về hạt giống nơi này, chỉ có thể tận lực chọn lựa những hạt tốt một chút bảo đảm hiệu suất nảy mầm.
"Bảy trăm hai mươi tám viên, chưởng quầy tính tiền." Hạ Dương chọn lựa hạt giống dưa hấu xong, chọn tỉ mỉ từng viên như vậy thực sự khiến hắn phát bực.
"2184 văn." Dương chưởng quầy tính giá xong, nhìn số hạt giống Hạ Dương chọn còn dư lại, do dự trong chớp mắt nói: "Chỗ này nếu ngươi mua hết, ta lại cho tính ngươi rẻ hơn một ít."
"Không cần." Hạ Dương lưu loát cự tuyệt, số hạt giống này đã đủ cho hắn trồng một mẫu đất, không cần thiết mua thêm mấy hạt không nhất định có thể nảy mầm kia.
"Chỗ này hơn một trăm hạt, lấy ngươi 200 văn được không?" Dương chưởng quầy cắn răng một cái. Ông cũng không muốn giữ lại, một văn một hạt cũng không lỗ, bán hết luôn cho rảnh nợ.
"Trả ngươi 2300 văn, chưởng quầy muốn bán thì ta mua." Hạ Dương do dự một chút, cuối cùng quyết định đánh cuộc một phen, nhỡ đâu nảy mầm thì sẽ không lỗ.
Cũng vì chút do dự này của hắn nên Dương chưởng quầy biết giá cao hơn Hạ Dương nhất định sẽ không mua, may mà lần này cũng kiếm được hơn một lượng bạc, không kém mấy đồng bạc lẻ này, "Cầm đi đi."
"Thành giao." Hạ Dương cười ha hả trả tiền, với hắn mà nói chỗ hạt giống này đều không tồi, chỉ là hắn không muốn mua quá nhiều hạt giống tỉ lệ nảy mầm không chắc chắn như vậy nên mới nhặt ra.
Hắn cất kỹ hạt giống sau đó lại mua một ít gạo dầu, trong nhà không có tồn lương toàn phải mua, trước mắt sắp đến giai đoạn bận rộn nên Hạ Dương muốn chuẩn bị tích trữ nhiều một chút, mua đủ ăn một hai tháng.
Vừa bắt đầu mua là Hạ Dương lại không quản được tay, gia vị mua một ít, nồi chén gáo bồn cũng mua một ít, lại mua thêm một cái lu và mấy cái chum vại.
Chớp mắt lại tiêu hết bay mấy lượng bạc, Dương chưởng quầy nhìn mà líu lưỡi, thầm than: Không thể trông mặt mà bắt hình dong, gặp được người có tiền rồi.
Dương chưởng quầy tâm tư lung lay, nhìn sang mấy loại hạt giống trái cây khác, "Còn cần hạt giống nữa không? Ngươi mua không ít đồ ở tiệm, ta tính rẻ cho ngươi một chút."
"Không mua, không có tiền." Hạ Dương lắc đầu, trong túi không còn bao nhiêu tiền, nếu mua cả nho và dâu tây nữa thì về sau hắn thật sự sẽ phải uống gió Tây Bắc.
"Ôi." Liễu Nhị gia gia nhìn Hạ Dương và tiểu nhị của tiệm tạp hóa từng chuyến từng chuyến dọn ra không ít đồ, "Ngươi mua không ít nhỉ?"
"Trong nhà cái gì cũng không có, sinh hoạt ngày thường sao có thể khuyết thiếu mấy món đồ này được." Hạ Dương đáp.
"Ai!" Liễu Nhị gia gia tới hỗ trợ, thở dài một tiếng: "Phu phu các ngươi cũng không dễ dàng, may mắn đứa nào cũng giỏi giang, về sau cuộc sống chắc chắn sẽ tốt lên."
"Đó là đương nhiên." Hạ Dương nghĩ đến lý tưởng hào hùng của Liễu Cảnh Văn, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngay cả khi hắn không muốn vất vả vẫn sẽ có người muốn nuôi hắn, điều này khiến cho hắn càng thêm nhiệt tình mười phần.
"Nhị gia gia." Hạ Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Bây giờ về đến nhà đã quá buổi trưa, qua giờ cơm rồi, chúng ta ở trấn trên cơm nước xong hẵng trở về."
"Ăn làm cái gì." Liễu Nhị gia gia lắc đầu, chỉ là một bữa cơm, giờ trở về cũng không nhỡ, "Chớ nên phung phí, cuộc sống còn phải chắt chiu."
"Ăn một bữa không nghèo được luôn đâu." Hạ Dương lên xe, "Chúng ta đi tìm tiểu tú tài, vừa lúc đón y đi ăn luôn."
Liễu Nhị gia gia nghe hắn nói như vậy, không chối từ nữa, "Được rồi, ta đưa ngươi đi tìm Liễu tú tài."
"Lúc này chắc y vẫn ở trà quán." Hạ Dương tính thời gian, cười nói: "Ra cổng trấn là được, chúng ta vừa lúc tiện đường."
Bọn họ vừa đến cổng thị trấn, còn chưa tới cạnh trà quán, Hạ Dương nhăn mày lại hơi nheo mắt nhìn, gần trà quán có một nhóm người đứng, Liễu Cảnh Văn đang bị một người trong đó ngăn lại phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro