Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Edit: Tagoon

Một đêm ngon giấc, Hạ Dương vẫn như cũ dậy từ rất sớm.

Tiểu tú tài hiện giờ đang chung sống cùng mình, hắn cần phải có trách nhiệm săn sóc y.

Mới tờ mờ sáng, ở trên mảnh đất hoang này lẻ loi chỉ một túp lều, như vậy ngược lại khiến Hạ Dương càng thêm tự tại.

Trên núi cao phía đằng xa, sương mù lượn lờ bao phủ thoắt ẩn thoắt hiện không thể nhìn rõ cảnh tượng chân thật, khiến cho người ta có một loại cảm giác ngắm hoa giữa sương mù.

Tại sơn thôn nhỏ cách đó không xa, hầu hết mọi người đều chưa thức dậy, chỉ có gà trống gáy sáng không ngừng bận rộn, cẩn thận vươn cao cổ báo giờ.

Hắn nhanh chóng rửa mặt, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Cái có thể ăn không nhiều lắm, Hạ Dương bèn nấu một nồi cháo, luộc hai quả trứng gà.

Nhìn mấy thứ này, hắn bất đắc dĩ vuốt mặt một cái, ngay cả một ít dưa muối để ăn kèm cũng không có, khốn cùng tới cực điểm.

Nếu chỉ có một mình hắn thì đơn giản, nhưng tiểu tú tài không thể sống tuỳ tiện giống như hắn được, xem ra dự tính của hắn lại phải thay đổi, trước tiên lấy sinh hoạt làm đầu.

Đang nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng tiểu tú tài thức dậy, hắn vội vàng lên tiếng cản y lại, "Dậy thì gọi ta một tiếng, đừng tự đi ra ngoài, ở cửa có bậc thang dễ ngã đấy."

"Biết rồi." Liễu Cảnh Văn đáp.

"Ta đi múc nước cho ngươi rửa mặt." Hạ Dương nói, dẫn người đi xuống bậc thang, tay chân lanh lẹ múc nước, nhìn y rửa mặt xong lại đưa y ra sân ngồi.

"Không có gì ăn, đành nấu một ít cháo." Hạ Dương kê một cái bàn vuông nhỏ ở trước mặt y, nói: "Hôm nay ta mua ít rau trở về, xới một mảnh đất rồi trồng rau là sau này sẽ có rau ăn."

"Được." Liễu Cảnh Văn nói: "Ta mua ít hạt giống rau về, loại nào lớn mau thì trồng trước một ít, những cái khác không cần phải gấp gáp."

"Cái này ta biết rồi." Hạ Dương cũng xuất thân từ nhà nông, trước mười mấy tuổi cũng từng trồng trọt, "Công việc trong nhà ngươi không cần nhọc lòng, để ta lo liệu là được."

Hắn tạm dừng một chút, làm như lơ đãng nói: "Muốn thuyết thư thì làm, không muốn thì trở về. Ta không thiếu chút tiền ngươi kiếm được, còn có thể nuôi được ngươi."

"Được, nghe ngươi." Liễu Cảnh Văn cười nói, đồng thời nhẹ nhàng dặn dò Hạ Dương một vài việc.

Sáng sớm yên tĩnh, hai người ngồi ở trong sân trò chuyện đầy thân mật ấm áp, dường như có rất nhiều điều nói không hết.

Hạ Dương thấy y ăn hết bát cháo và trứng gà xong bèn buông đũa, "Vẫn còn rất nhiều cháo, ngươi ăn có chút xíu như vậy còn chưa đến thị trấn đã đói bụng."

Hắn cầm lấy bát múc thêm cho tiểu tú tài một bát cháo nữa, đưa qua nói: "Vẫn còn một quả trứng gà, ngươi ăn luôn đi."

"Không ăn." Liễu Cảnh Văn thái độ kiên quyết, phảng phất như cái gì cũng biết, "Một quả là đủ, quả kia ngươi ăn đi, đừng có mà nói với ta là ngươi ăn rồi."

"Chậc." Hạ Dương líu lưỡi, định nói ngươi đúng là mắt sáng như sao, nghĩ lại cảm thấy không đúng, không thể nói vậy với người mù, "Ta không thích ăn, nếu ngươi không ăn thì lại bỏ thừa."

Liễu Cảnh Văn không nói lời nào, dùng hành động thực tế để biểu đạt, trực tiếp bóc vỏ trứng cho Hạ Dương, quờ quạng đưa đến bên miệng hắn, một chữ: "Ăn."

Hạ Dương ngẫm nghĩ bèn không chút khách khí há miệng ngậm lấy quả trứng, tiểu tú tài chắc là ngại ăn mảnh, cùng lắm thì về sau luộc thêm một quả.

Liễu Cảnh Văn nhanh chóng thu hồi tay, cảm giác trên mặt hơi nóng lên, ngón tay không tự giác động vài cái, phảng phất vẫn còn có thể cảm giác được ấm áp trên môi Hạ Dương.

"Khụ khụ." Y ho nhẹ vài tiếng che giấu cảm xúc mất tự nhiên của mình, "Không cần phải gấp gáp, từ từ mà tới, có thể qua nhà Nhị Thụ mua một ít rau."

"Biết." Hạ Dương phồng miệng ăn trứng gà nói: "Trong núi cũng có không ít rau, bao giờ thiếu thì đi mua."

Bọn họ còn chưa ăn xong, Nhị Thụ đã dẫn đệ đệ Tam Thụ tới đây, hai người cầm theo không ít rau, cải trắng, dưa leo, cà chua, cà tím và một vài loại rau dưa theo mùa.

"Nhà các ngươi không có rau ăn, ta mang một ít tới đây cho các ngươi." Nhị Thụ nói: "Liễu phu lang ngày hôm qua nói muốn trồng rau, ta lấy một ít hạt giống rau cho các ngươi."

"Thật sự cảm ơn." Hạ Dương có chút không ổn đối với xưng hô Liễu phu lang này, nhưng nhập gia tùy tục chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, "Làm phiền Nhị Thụ huynh đệ."

Hắn khách khí đứng dậy, nhiệt tình mời bọn họ ăn cơm. Liễu Cảnh Văn giương khóe miệng, trêu ghẹo nói: "Còn cháo không?"

"Ặc." Hạ Dương há hốc mồm, nhìn vào trong nồi thấy còn mỗi một ít cháo, chỉ đủ một bát con, "Ta đi nấu thêm một ít nữa."

"Không cần." Liễu Cảnh Văn chậm rãi buông bát, móc khăn tay trong ngực ra lau miệng, nói: "Nhị Thụ không phải người ngoài, chỉ là có lễ pháp nên không thể ở lại đây hỗ trợ, nhưng nếu như có việc thì không cần cố kỵ mà cứ trực tiếp đi tìm."

"Ồ." Hạ Dương cái hiểu cái không gật gật đầu, "Ta biết, sẽ không khách khí, mọi người đều là bằng hữu."
Liễu Cảnh Văn lắc đầu, biết Hạ Dương không hiểu rõ ý của mình, cũng không nói gì thêm, "Còn phải lên đường, ta đi trước."

"Đi thôi." Hạ Dương thấy Liễu Cảnh Văn phải đi, đưa cho y một cái ống trúc, "Mang theo ít nước, trên đường khát thì uống."

Hắn còn định nói lời cảm ơn với Nhị Thụ, mời cậu ấy buổi tối tới đây ăn cơm để tỏ vẻ cảm tạ, nhưng Nhị Thụ đã đứng ở bên ngoài rào tre nên hắn cũng bèn thôi.

Nhất thời nóng lòng, về sau tìm cơ hội trả lại nhân tình là được rồi, hắn vẫn mang tư tưởng ở hiện đại, chưa dung nhập được với thân phận tiểu ca nhi của mình, đương nhiên chưa thể nghĩ tới vấn đề thụ thụ bất thân.

Tiễn Liễu Cảnh Văn đi, Hạ Dương "xì xụp" húp hết phần cháo còn lại, rửa bát dọn dẹp một phen, không kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã vội vã lên núi xem mấy chỗ mình đặt bẫy, vận khí không tệ lắm lại thu hoạch hai con gà rừng.

Hai ngày này trong nhà lắm việc, Hạ Dương cũng không vội chuyện đi săn, hái một sọt đào chín đưa đến tửu lầu thu về hơn hai trăm văn, so với đi làm công còn nhiều gấp mấy lần.

Hắn đã tương đối thỏa mãn, không thể há miệng cắn một miếng mà trở thành người mập, trước cứ kiếm chút tiền trinh rồi sau hẵng từ từ nghĩ cách khác. Kỳ thật hắn đã nhăm nhe đến chuyện ra sau núi săn một vài con mồi lớn.

Chỉ là hắn không thành thạo dùng cung tên, ở hiện đại đã nghiêm cấm săn thú, bắt ít gà rừng thỏ hoang còn được, mặt khác Hạ Dương thật đúng là chưa săn được bao giờ, chỉ có thể dựa vào chút công phu từng luyện để thử một lần.

"Ô?" Lúc về lại thôn đã sắp buổi trưa, còn chưa về đến nhà, đứng từ xa hắn đã nhìn một đám người tụ tập ở cửa nhà mình.

"Làm gì vậy?" Hạ Dương trong lòng "lộp bộp" một phen, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì bước nhanh tới đó, hỏi mấy phụ nhân đang túm tụm lại với nhau.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn nhìn vào trong nhà, hết thảy đều không khác gì so với lúc rời đi. Hắn hồ nghi nhìn mấy người trong thôn.

"Không có việc gì." Một phụ nhân nói: "Nghe nói Liễu tú tài dọn đến đây nên tới nhìn xem, sao các ngươi lại dọn đến nơi này?"

Không riêng gì phụ nhân, cả mấy người bên cạnh đều bày ra vẻ mặt hóng hớt, chờ đợi tin tức thám thính được từ trong miệng Hạ Dương.

"Ai! Thật là không dễ dàng, ngươi chỉ vừa mới gả vào, còn chưa sống được mấy ngày nhàn nhã đã phải gánh vác cả một gia đình, thật là đáng thương."

"Đúng đó, Liễu gia không đạo nghĩa, loại tình huống này làm sao có thể ép các ngươi dọn ra ngoài, đây chẳng phải một chút đường sống cũng không cho sao."

"Liễu phu lang, vì sao lại cho các ngươi dọn ra, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Có thể có chuyện gì cơ chứ, còn không phải là Liễu tú tài mù, ở trong nhà cũng là gánh nặng."

Hạ Dương nhíu mày nhìn cả đám người hứng thú bừng bừng thảo luận, ánh mắt nhìn mình mang theo thương hại, còn có người tỏ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

"Các ngươi đúng là rảnh thật đấy." Hắn vừa thấy mấy kẻ mồm miệng liên thiên này liền cảm thấy phiền, "Chuyện trong nhà mình đã tỏ hết chưa mà còn chạy đến nhà người khác nói hươu nói vượn."

"Sao ngươi lại ăn nói như vậy?" Nhóm phụ nhân nghe vậy liền mồm năm miệng mười quở trách Hạ Dương, "Một tiểu ca nhi như ngươi khẩu khí còn rất lớn, có bản lĩnh thì tìm Liễu gia nói lí lẽ đi, trút giận lên người chúng ta làm gì."

"Đúng vậy, lúc bị đuổi ra thì không dám nói lời nào, đến trước mặt chúng ta thì lớn họng lắm." Một phụ nhân khoảng 30 tuổi, mặc một bộ áo vải nửa cũ nửa mới, nhìn gia cảnh có vẻ không tồi nói, "Một người như ngươi, còn tưởng rằng gả vào Liễu gia có thể hưởng phúc, có biết đâu chính là để ngươi làm trâu làm ngựa nuôi Liễu tú tài."

"Liên quan chó gì đến ngươi." Hạ Dương không hề khách khí, cộng thêm vóc dáng cao to khiến hắn không chút nào giống một tiểu ca nhi tính cách ôn hòa, "Ngươi muốn gả còn chẳng có ai thèm đâu, hay là ngươi thử tìm người khác để gả xem thế nào."

Trong mắt hắn mang theo trào phúng, biết nếu như hôm nay không làm căng, mấy phụ nhân này sẽ nghĩ hắn dễ bắt nạt, không chừng còn sẽ truyền ra mấy lời nào đó khó nghe.

"Xem ra là làm trâu làm ngựa quen rồi, coi sinh hoạt trong nhà trở thành hồng thủy mãnh thú." Hạ Dương khinh thường nói: "Sống đủ rồi thì chết đi, cũng không ai ngăn cản ngươi, chạy tới chỗ chúng ta để phát tiết bất mãn?"

"Liễu tú tài mù hay không liên quan gì đến ngươi." Những lời này đã hoàn toàn chọc giận Hạ Dương, nói chuyện càng thêm không dễ nghe, "Đâm vào tim ngươi hay là xẻo mất phổi ngươi mà khiến ngươi độc miệng như vậy, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao?"

"Ngươi ngươi?" Phụ nhân tức giận chỉ vào Hạ Dương, "Ngươi đáng bị bán vào Liễu gia chịu tội, một chút tốt xấu cũng không hiểu."

"Ta không hiểu tốt xấu?" Hạ Dương đột nhiên bị bà ta chọc tức đến bật cười, "Vậy ngươi nghĩ xem ta phải biết tốt xấu như thế nào? Là cùng Liễu gia tranh cãi không thôi, hay là hoà li với Liễu tú tài? Nhờ người chỉ cho ta một con đường sống, ta sẽ vô cùng cảm tạ ngươi!"

"Đừng có rảnh rỗi đi tìm việc, một đám ăn no rửng mỡ." Hắn cũng không muốn phí miệng lưỡi với mấy phụ nhân này, một đại lão gia như hắn làm sao có thể cãi nhau, "Về sau không có việc gì thì cách nhà ta xa một chút, còn dám nói hươu nói vượn ta liền tới làm phiền đàn ông nhà các ngươi một phen."

Hạ Dương nhìn mấy phụ nhân hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt vô ngữ nhìn mình, cũng mặc kệ sắc mặt bọn họ khó coi như thế nào, nói xong xoay người mở cửa đi vào nhà.

"Liễu phu lang có bệnh, cứ như điên rồi ấy."

"Đúng thế, một phu lang mà lại muốn làm phiền đương gia nhà chúng ta, hắn muốn phiền cái gì?"

Mấy lời cuối cùng của Hạ Dương khiến bọn họ mờ mịt, không biết tìm đàn ông nhà mình làm phiền cái gì?

Tận đến khi một phụ nhân chần chờ nói: "Có phải là muốn cáo trạng hay không?"

Một câu đánh tỉnh mọi người, các nàng tức khắc trở nên bất an. Đều là người họ Liễu, nếu như để trong nhà biết các nàng lắm mồm châm ngòi Hạ Dương, bọn họ nhất định sẽ không cho các nàng hoà nhã, không chừng còn phải ăn một trận đánh.

"Ế chồng lâu rồi, tư vị không ai thèm không dễ chịu, bây giờ khó khăn lắm mới gả được chồng, làm sao dám đối nghịch với Liễu gia."

"Chắc là bị gương mặt của Liễu tú tài mê hoặc, cho dù biết về sau phải mệt chết mệt sống nuôi cũng cam tâm tình nguyện."

"Khuyên giải không được, chúng ta cần gì phải nhọc lòng, căn bản là không nên quan tâm tới chuyện này."

Mấy phụ nhân hư trương thanh thế nói vài câu, không còn bộ dạng lắm chuyện giống như lúc đầu, có vẻ như bị câu nói của Hạ Dương dọa sợ, chỉ sợ bị hắn cáo trạng.

Phụ nhân vừa rồi cãi nhau với Hạ Dương cũng chột dạ nói: "Ta cũng chỉ là nói Liễu tú tài mù, người nhà sợ bị hắn liên lụy thôi mà, sao phải tức giận đến mức như vậy."

Mặc kệ thế nào, các nàng không dám tiếp tục ở lâu, cả đám ỉu xìu rời đi, đều tỏ vẻ chẳng thèm để ý đến Hạ Dương.

Nhưng cái danh đanh đá của Hạ Dương cũng bị các nàng truyền ra ngoài, khiến người trong thôn đối với hắn ngày càng kiêng dè lại tò mò, luôn đứng từ rất xa mang theo ánh mắt tò mò.

Điều này ngược lại giúp Hạ Dương an tĩnh không ít, một lòng vội vàng xây dựng gia đình nhỏ của mình, tranh thủ sớm ngày rút ra thời gian đi kiếm tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro