Chương 7
Editor: Thích Ăn Sầu Riêng ( Wattpad: thichansaurieng)
Nguồn QT: Khotangdammy
Thẩm Lăng Phong nhìn Hứa Mặc đang cong cong đuôi mắt trong video, cố tình xem đến hết video mà Thành Úc gửi qua.
Hứa Mặc này, không cần biết bên trong anh ta có bao nhiêu ác ý, có bao nhiêu điên rồ, nhưng ở trước mặt người ngoài, túm lại là một công tử đào hoa chu đáo, giáo dưỡng tốt, lại đẹp mắt, bộ dáng chuẩn thiếu gia.
Dối trá đến cực điểm.
Thẩm Lăng Phong lòng sinh chán ghét, ném điện thoại di động sang một bên, ngày hôm nay hắn trực ban, buổi tối còn có cuộc giải phẫu kéo dài. Thẩm Lăng Phong nắn bóp huyệt thái dương, mở to mắt, lại nhìn thấy màn hình điện thoại di động đang hiện lên hình ảnh Hứa Mặc, khuôn mặt tươi cười khiến hắn càng chói mắt.
Hắn đứng lên, ra khỏi văn phòng, đi rửa mặt.
Bên này Hứa Mặc đưa Tào Minh Hiên ăn cơm tối, lại tử tế mà đem cậu ta đưa về trường học, mãi đến tận khi cậu ta đi qua cổng trường, mới ra hiệu tài xế rời khỏi.
Tào Minh Hiên đứng ở cửa trường học, lưu luyến không rời mà nhìn siêu xe quay người biến mất ở cuối đường.
Điện thoại di động vang lên tiếng chuông thông báo, Tào Minh Hiên mở ra xem, là Hứa Mặc.
Hứa Mặc:
"Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon."
Ôn nhu như dòng nước ấm, chậm rãi, trong lúc lơ đãng mà thấm vào tận trong tâm hồn.
Tào Minh Hiên đã sớm đem mấy câu Thẩm Lăng Phong nhắc nhở ném ra sau đầu, quên mất không còn lại một dấu phẩy.
Khép lại cửa sổ xe, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Hứa Mặc nhạt đi, người có chút uể oải.
Anh nghiêng người dựa vào chỗ tựa lưng, ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng ngắm đèn đường lần lượt xẹt qua trước mắt anh.
"Thiếu gia, " Thành Úc thấp giọng nói, "Đại thiếu gia hỏi ngài đã ăn cơm tối chưa, nếu chưa, ngài ấy muốn tới đón ngài."
Thành Úc nhắc đến Đại thiếu gia, ngay lập tức mi tâm Hứa Mặc vặn chặt, một tia sợ hãi xẹt qua đáy mắt rồi mau chóng biến mất, hai tay đặt trên đùi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
"Không. . ." Hứa Mặc bỏ ra rất nhiều sức lực mới khống chế lại được tâm tình: "Không gặp"
Đối với chủ nhân, Thành Úc không hỏi nhiều, hắn trầm giọng đáp: "Vâng."
Sau đó trả lời Đại thiếu Hứa gia Hứa Vân Trạch:
" Xin lỗi Đại thiếu gia, nhị thiếu hiện giờ không rảnh."
"Thành Úc. . ." Hứa Mặc uể oải nói: "Chặn Hứa Vân Trạch, hắn nhắn bất cứ thứ gì không cần quan tâm."
Thành Úc nhướn đuôi lông mày, một mực cung kính cúi đầu: "Vâng, thiếu gia."
Hứa Mặc nhắm mắt lại, trong bóng tối, ngón tay anh co giật, không khống chế được mà run rẩy.
Hứa Mặc trở về biệt thự, anh và Thẩm Lăng Phong không ở cùng nhau.
Hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng gần hai tháng mà Thẩm Lăng Phong vẫn cứ ở một mình trong nhà trọ.
Hứa Mặc lần đầu đến nhà hắn còn sai người mang theo đồ đạc linh tinh của bản thân tới nhưng còn chưa ngồi nóng đít, Thẩm Lăng Phong liền mang hành lý ném hết ra ngoài.
"Hứa Mặc", khí thế của người đàn ông khiến anh khó lòng mà không cảm thấy áp bách, Thẩm Lăng Phong uy hiếp nói, "Ở đây không hoan nghênh anh, đừng có mang đồ đạc tới đây ghê tởm tôi."
Hứa Mặc vẫn chưa biết sợ, lần thứ hai mang tới.
Thẩm Lăng Phong thẳng thắn dứt khoát vứt đồ, đổi mã khóa cửa, khóa vân tay, không phải Thẩm Lăng Phong thì căn bản là không mở được cửa.
Hứa Mặc dù sao cũng không phải người không biết tốt xấu, nhiều lần như vậy đều bị từ chối liền cũng coi như bỏ qua.
Anh không trở về Hứa gia, liền dứt khoát dọn ra biệt thự ở, là căn biệt thự dưới danh nghĩa của mẹ anh.
Cha Hứa Mặc kết hôn với mẹ anh coi như là mối hôn nhân thương mại, hai gia đình đều là trâm anh thế phiệt lâu đời, nhưng Sở gia thế kỷ trước sản nghiệp chủ yếu ở nước ngoài, trụ sở chính tại Nhật Bản.
Nên trong nước, Sở gia đúng là không thể sánh ngang hàng với Hứa gia.
Nhưng nếu tính sản nghiệp khắp thế giới, Sở gia còn gấp đôi, gấp ba Hứa gia.
Hứa Mặc cũng không quan tâm chuyện làm ăn thương trường, biết đến một chút là đủ, ngược lại hết thảy đều có người dưới trướng quản lý, anh phụ trách ăn chơi hưởng thụ.
Từ khi Sở Uyển Quân tai nạn qua đời vào hai tháng trước, lại càng không có ai quản được Hứa Mặc.
Thành Úc đem Hứa Mặc đưa lên lầu, vẫn còn đứng trước cửa phòng, nhìn về phía bó hoa mân côi đang được đặt trong phòng khách.
Hứa Mặc nhíu mày, Thành Úc tiến lên ôm bó hoa nhìn xem, liếc thấy danh thiếp, đưa cho Hứa Mặc: "Thiếu gia, là Đại thiếu gia đưa tới."
Hứa Mặc thần sắc chợt thay đổi, phảng phất như bó hoa mân côi kia tưới đầy chất độc, anh run run cất giọng, hô hấp dồn dập: "Ném hết đi!"
Ê đít: thích ăn sầu riêng
/ hãy đô nết sầu riêng cho tôyy /
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro