Chương 6
Edit: Thích Ăn Sầu Riêng ( Wattpad: thichansaurieng)
Nguồn QT: Khotangdammy
Hiện tại Thẩm Lăng Phong dường như cũng nhìn ra, chuyện Hứa Mặc đang làm luôn che giấu một ý đồ khác.
Hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được Hứa Mặc tìm Tào Minh Hiên có ý gì, khẳng định là cáo chúc tết gà, không có ý gì tốt.
Nhưng hình như Tào Minh Hiên đứng bên cạnh hắn lại không có suy nghĩ như vậy, cậu ta bị cái đẹp của người đàn ông sau cửa kính xe thu hút, tiếp theo lại bị hấp dẫn bởi chiếc Roll Royce Hứa Mặc sở hữu.
Trong mắt cậu ta, dường như Hứa Mặc phảng phất biến thành thần tiên hóa thân từ tiền tài, liền hận không thể ngay lập tức trèo lên chiếc xe kia, cảm thụ một chút hơi thở của giới thượng lưu.
Hứa Mặc cười híp mắt nhìn cậu ta, hơi thở ôn hòa bao phủ khắp thân thể anh: "Lên xe đi, còn đứng đó ngốc cái gì?"
"Thành Úc." Hứa Mặc nhẹ giọng nói.
Trợ lý Thành lập tức xuống xe, đi đường vòng qua đuôi xe tới trước mặt Tào Minh Hiên, hơi khom người mở cửa xe, lễ phép vươn tay tư thế mời: "Tào tiên sinh, mời ngồi."
"À, phải rồi, " Hứa Mặc vươn tay sang ôm lấy bó hồng ghế bên cạnh, tự tay đưa cho Tào Minh Hiên, "Nhân tiện mua cho cậu."
Toàn bộ hành trình cũng không liếc Thẩm Lăng Phong lấy một cái.
Thẩm Lăng Phong hoàn toàn bị ngó lơ, một tay cầm cặp văn kiện, một tay nắm chặt thành nắm đấm trong túi quần, híp lại đôi mắt, trong ánh mắt hắn bao hàm ý tứ hàm súc, nguy hiểm mà nhìn chăm chú vào Hứa Mặc.
Hứa Mặc lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Tào Minh Hiên cúi đầu, mặt cậu ta hơi đỏ lên, thẹn thùng nhận lấy bó hồng đỏ tươi, cúi đầu ngồi vào ghế sau.
Thẩm Lăng Phong kéo cậu ta lại, mặt không biến sắc, ngữ khí trầm thấp: "Mặc kệ Hứa Mặc nói cái gì hoặc là làm cái gì, một cái dấu chấm câu cũng đừng tin."
Tào Minh Hiên không rõ ý hắn, trên mặt toàn là đỏ bừng ngượng ngùng, giật mình nhìn về phía Thẩm Lăng Phong, lại liếc mắt thấy Hứa Mặc vẫn ôn nhu cong cong đôi mắt đào hoa, há miệng: "Vâng, em đã biết, cảm ơn đàn anh."
Mãi đến tận khi Tào Minh Hiên ngồi lên xe rời đi, cậu ta mới bất giác mà phản ứng lại, hai người bọn họ không phải đã kết hôn sao? Tại sao Thẩm Lăng Phong đối với việc Hứa Mặc đội nón xanh cho hắn, hẹn cậu ta ăn tối không hề tức giận mà lại nhắc nhở cùng nghi ngờ.
Tào Minh Hiên còn chưa suy ngẫm rõ ràng được sự việc, xe đã lái tới nhà hàng.
Thành Úc từ sau cốp xe mang xe lăn xuống, lại quay lại mở cửa xe đỡ Hứa Mặc xuống xe lăn.
Tào Minh Hiên liếc trộm, nhanh chóng cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy
Bên tai truyền đến Hứa Mặc ôn nhu, hơi thở thanh lãnh: "Tôi còn tưởng ít nhiều gì cậu cũng phải liếc nhìn tôi vài cái chứ."
Tào Minh Hiên đột nhiên ngẩng đầu, Hứa Mặc liền ở ngay bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu ta..
Đôi mắt đào hoa sâu như không thấy đáy, phảng phất không thể nhận ra anh đang suy nghĩ gì, thi thoảng in bóng đèn đường, sóng sánh như mặt hồ mùa thu. Đẹp đẽ như được họa trong bức tranh thiên đàng bởi một họa sĩ tài hoa.
"A. . ." Tào Minh Hiên cúi đầu, vịn cửa xe bước xuống, mặt đỏ bừng nói: "Xin lỗi. . ."
"Cậu. . ." Hứa Mặc hơi nhúc nhích, ngón út anh nhẹ nhàng móc lấy đầu ngón tay cậu ta: "Cậu đừng coi tôi là kẻ tàn phế"
Tào Minh Hiên chỉ cảm thấy được một trận lạnh lẽo, Hứa Mặc cười thật ôn nhu, nhưng da dẻ anh lại lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng dường như cái lạnh ấy lại đang cố tình đốt cháy trong lòng cậu ta. Tào Minh Hiên hiện tại lại thật sự bị Hứa Mặc hấp dẫn, trong lòng nhen lên ngọn lửa kỳ quái.
Bỗng nhiên Tào Minh Hiên nắm ngược lại bàn tay được chăm chút tỉ mỉ kia.
Hứa Mặc hơi run lên khiến Tào Minh Hiên mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng nói: "Đương nhiên sẽ không, anh tốt như vậy."
Nhiều tiền, ôn nhu, lại còn đẹp đến không nỡ nhìn thẳng. Coi như là người tàn phế nhưng những thứ còn lại khiến Hứa Mặc trở nên quá đáng giá, lần đi này cậu ta lời rồi.
Tào Minh Hiên nuốt ngụm nước bọt, Hứa Mặc chỉ là sửng sốt một chút cũng không có né tránh cậu ta.
Tào Minh Hiên cẩn thận từng li từng tí một quan sát thần sắc Hứa Mặc, mà Hứa Mặc cũng vẫn chỉ giữ vẻ mặt tươi cười.
"Cảm ơn" Anh nhẹ giọng nói: "Cậu có thể đẩy tôi đi vào không?"
Tào Minh Hiên liền cười: "Được."
Thành Úc đi theo phía sau hai người, bất động thanh sắc quay lại video, sau đó mang video hai người trò chuyện đến vui vui vẻ vẻ , dựa theo lời dặn của Hứa Mặc mà gửi toàn bộ sang cho Thẩm Lăng Phong.
/Bản edit chỉ đúng tầm 70-80% vì nhiều cái tui không rõ ý tác giả lắm, đoán đoán thui!/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro