Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

   Nghiên Lễ quyết định hủy bỏ hôn sự,vậy thì cần thiết có sự đồng ý của cha mẹ,nhiều lần suy nghĩ đắn đo,cuối cùng hắn quyết định nói với Nghiên phụ trước.

     " Phụ thân "

  Hắn gọi,bước vào phòng Nghiên phụ nghỉ ngơi,ông đã nhìn trần nhà với đôi mắt sâu hút thẫn thờ,dường như ông đang suy nghĩ về cái gì đó,ngay cả Nghiên Lễ gọi ba lần ông cũng chẳng quay đầu nhìn.

    Hắn lấy một chiếc ghế ngồi cạnh đầu giường,bắt mạch cho ông.Hai hàng lông mày hơi cau lại.

    Mạch tượng của Nghiên phụ rất yếu,so với một tháng trước còn trở nên mỏng manh hơn.

    Chẳng biết từ lúc nào,Nghiên phụ đã quay đầu nhìn hắn,mệt nhọc thều thào nói.

   " Đỡ ta ngồi dậy"

  Việc tựa lưng vào đầu giường cũng khiến ông thở khò khè

    Nghiên Lễ đưa bát thuốc cho ông,từ từ đút ông uống,nhưng được nửa bát ông lại thôi.

  " phụ thân..."

   " Sớm đã biết thuốc đã không còn tác dụng với ta,uống cũng chỉ phí phạm"

  Nghiên phụ đã từng là đại phu,ông hiểu rõ bệnh tình của mình,à không cho dù có là người không có y thuật,cũng có thể thấy được bệnh tình vô phương cứu chữa,ông sớm đã là một cái đèn cạn dầu,bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa nhân thế.

   Nghiên Lễ mím môi,lấy hết dũng khí nói.

   " Nhi tử có chuyện quan trọng muốn bàn với phụ thân,mong người hãy nghe con"

    Nghiên phụ gật đầu,nhìn chằm chằm đứa con trước mắt mình,một phần cảm xúc khó tả lan tràn nơi lồng ngực,đã bao lâu rồi nhỉ,ông đã không nhìn thẳng Nghiên Lễ,lâu quá,tháng năm trôi đi,ông đã bỏ lỡ quá nhiều thứ,đến giờ,khi không còn nhiều thời gian,với tư cách là một người cha ông cảm thấy áy náy với đứa trẻ này.

    Ngày còn trẻ,ông là một người có tính bướng bỉnh,cố chấp,thậm chí là hơi độc đoán,Nghiên Lễ vốn là đứa trẻ ngây thơ,hiếu động, tò mò với mọi thứ xung quanh nhưng chẳng biết từ lúc nào dưới sự giáo dục dạy dỗ của ông,Nghiên Lễ trở nên trầm tính ít nói,không thích đi chơi với bạn bè đồng trang lứa,không thích giao du với người khác,đứa trẻ sẽ thường ôm cuốn sách ngồi ở hiên nhà,lặng lẽ đọc mà không làm phiền ai.

    Đúng vậy,không làm phiền ai cả,không trở thành gánh nặng của người khác,phải là người có trách nhiệm,là người mang nợ,nợ Vưu gia một mạng người.

   Đúng vậy.

  Nếu ngày đó ông không bướng bỉnh làm theo ý mình lên núi tìm nhân sâm, nghe lời phụ thân Vưu Thiện không đi,thì phụ thân Vưu Thiện sẽ không vì cứu ông mà bị cọc nhọn bẫy thú đâm xuyên tim,mẹ của Vưu Thiện sẽ không trở thành góa phụ,Vưu Thiện cũng sẽ không trở thành đứa trẻ mồ côi cha.Cả gia đình đó sẽ hạnh phúc chứ không phải sống trong tang thương và nghèo đói vì mất đi trụ cột gia đình.

    Nếu như thế Nghiên Lễ cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi ông mà trở nên u uất,thằng bé sẽ trưởng thành một cách vui vẻ.

  Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận.

  Giá như có thể chuộc tội,để cho cảm giác tội lỗi này biến mất,ông nguyện trả bất cứ giá nào.

   Nhưng rồi ngay sau đó,cũng chính lời nói của Nghiên Lễ đã đánh nát suy nghĩ của ông

   " phụ thân,con định hủy bỏ hôn ước với Vưu Thiện" Nghiên Lễ hơi cúi đầu,nhưng lời nói ra lại chắc nịch

   " Câm miệng . " Nghiên Phụ không nghĩ nhiều,gần như ngay lập tức đáp trả.

  đồng tử hắn co lại,ngẩng mặt,đối diện với hắn là đôi mắt nghiêm khắc quản giáo,đầy u tối và ra lệnh của phụ thân,giống như ngày nhỏ phụ thân nhìn hắn,không rét mà run,từng kí ức bị đánh đập,dạy dỗ,khắc sâu trong kia ức thuở bé.
  
   " Quỳ xuống."

  Hắn run rẩy ngã khỏi ghế,bò xuống đất quỳ trước mặt ông.

   " phụ thân..."

Trong lòng Nghiên phụ dường như tồn tại một cái cân,bên trái là sự áy náy tội lỗi với Vưu gia,bên phải là nỗi áy náy nhạt nhòa không mấy rõ ràng của ông với đứa con này,hiển nhiên con trai ông đã thua,bàn cân nghiên hẳn về bên trái không chút do dự.

    Có gì đó đang biến mất cũng có gì đó sắp đến.

    Nghiên phụ chợt nhận ra rằng,bản thân ông đã tìm được cách chuộc tội.

   Vưu Thiện thích Nghiên Lễ,chỉ cần Nghiên Lễ bên cạnh bầu bạn với Vưu Thiện cả đời,Vưu Thiện sẽ hạnh phúc,mẹ Vưu Thiện cũng sẽ vui mừng cho con trai,thông qua phương thức bù trừ này,đền cho Vưu gia một niềm vui khác,mới nghĩ mà cảm giác đau đớn trong ông liền  vơi đi một nửa.

   Nghiên phụ không nhận ra rằng bản thân đã bị ân hận và trách nhiệm làm cho ám ảnh,không biết là quên mất hay là cố tình,ông đã tước đi quyền lên tiếng của con trai mình,hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm xúc của Nghiên Lễ,nỗi áy náy cỏn con đối với thời thơ ấu của Nghiên Lễ chỉ xuất hiện trong giây lát rồi đột ngột tan biến không bóng dáng.

   " Hôn đã hứa,sao có thể hủy,nếu ta không nhầm chỉ ba ngày nữa là thành hôn,ta không dạy con làm người thất hứa đúng không Nghiên Lễ " Ánh mắt ông ám trầm.Không có một tia ôn hòa nào.

  Sống lưng Nghiên Lễ căng chặt,lắc đầu
  
   " Không thưa phụ thân "

   " Vậy tại sao con lại muốn như vậy?"

  Bàn tay Nghiên Lễ siết chặt đến phát xanh,thần kinh hắn rối bời,nhưng nghĩ đến tương lai,hắn không muốn bị bó buộc với Vưu Thiện cũng không muốn cha mẹ bị đem ra uy hiếp,cố gắng bình tĩnh

    " Con không thích hắn,hắn đã lừa con,hắn còn làm rất nhiều chuyện con không thể chấp nhận,con biết thất hứa là xấu,nhưng nhi tử thà thất hứa một lần cũng không muốn chôn cả đời mình bên Vưu Thiện.! "

   Đột nhiên hắn cảm thấy một bàn tay đặt lên đầu mình,vỗ nhẹ,bàn tay gầy gò chai sần,không ai khác đó là của phụ thân hắn,trái tim trong lòng Nghiên Lễ run lên,rồi hạ xuống,đã lâu lắm,phụ thân đã không còn xoa đầu hắn nữa....có lẽ phụ thân sẽ hiểu cho hắn chăng?

    Nhưng giây tiếp theo,Nghiên phụ đã lấy một con dao từ dưới gối nằm,đây là con dao Nghiên mẫu xin từ một vị bà đồng,là để cầu mong cho ông ta khỏi bệnh,nhưng lúc này Nghiên phụ,trước mặt chính con trai tự tay kề dao lên cổ mình.

   " Phụ thân!!!"

   Nghiên Lễ sắc mặt tái mét hét lên.Hắn không nghĩ phụ thân sẽ tự sát,cái đầu tiên hắn nghĩ đến là,nếu phụ thân tự sát,nương hắn sẽ chịu không nổi!

   Ánh mắt Nghiên phụ cố chấp kiên quyết

    " Dù cho Vưu Thiện đã làm gì,thì sự thật thằng bé đã cứu cha mẹ con là không thể thay đổi,chúng ta đã nợ hắn quá nhiều,nếu lần nữa thất hứa,chi bằng cứ để ta chết đi,chết đi cho tạm quên sự vô sỉ này,ta nói cho con biết,hoặc,con tiếp tục chuyện hôn sự,hoặc,chúng ta chết,không chỉ ta mà còn có nương của con,ta có một vạn cách khiến con cả đời hối hận!"

  Trái tim Nghiên Lễ như bị bóp chặt rồi vỡ vụn,hắn cả đời cũng chưa nghĩ tới,phụ thân hắn lại là người tàn nhẫn đến thế,chỉ vì ép hắn,mà ngay cả người vợ đầu ắp tay gối cũng có thể đem ra uy hiếp,nước mắt tẩm ướt cả khuôn mặt từ lúc nào,hắn thấy thật đáng thương cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

     Nghiên Lễ dập đầu,hắn thua rồi,bất cứ ai ép hắn hắn đều có thể phản kháng,có thể từ chối nhưng nhất quyết không thể là người có ơn sinh thành với hắn,hắn không thể để cha mẹ vì mình mà chết đi,hắn không thể.....Nghiên Lễ giống như một kẻ đang cầu xin sự sống trước cái chết

    " Phụ thân,nhi tử xin người...cầu xin người đừng làm vậy...cái gì con cũng sẽ làm,xin người đừng đụng đến nương,con không hủy hôn nữa....con sẽ ngoan ngoãn thành thân,con sai rồi,là lỗi của con,là nhi tử nhất thời nông nổi,phụ thân ơi " Nghiên Lễ khóc đến tủi,nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì.

     Nghiên phụ tỏ vẻ hài lòng,sự nghiêm khắc và tàn nhẫn lúc nãy giống như bị hòa tan một nửa,Vưu Thiện là người rất tốt,con ông lấy hắn,có chỗ nào không ổn? Ông ta gật đầu,trước sự nhận sai của Nghiên Lễ,ông ta cảm thấy bản thân đã hướng mọi chuyện theo con đường đúng đắn.Có lẽ Nghiên Lễ còn nhỏ,suy nghĩ vẫn chưa chính chắn.

     Nghiên Lễ con à,lấy Vưu Thiện,chính là lựa chọn sáng suốt nhất đời này của con,sau này con sẽ hiểu thôi.

    Bọn họ không để ý một bóng người khuất sau cánh cửa,im lặng không nói gì,một hồi lại đi mất.

    Sáng hôm sau,cả thôn Viên Trạch nghe tin,Nghiên phụ mất rồi.

    Thôn Viên Trạch ít hộ dân,tin này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Vưu Thiện nhưng chính Vưu Thiện nghe xong cũng hoàn toàn không ngờ tới.

 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro