Chương 6
Đợi cho đến khi Đông Nhi và Thị Nguyệt bước vào trong phòng thì hai người cũng phát hiện giữa quận chúa và quận mã có một tia không đúng, không khí dường như tràn đầy áp lực. Hai nha đầu nhìn một bên quận chúa thần thái phi dương khuôn mặt sáng láng mỉm cười, một bên quận mã thì mặt mày ủ dột nhăn nhó, cực kì đáng thương ủy khuất, đương nhiên cũng biết được chiếm thế thượng phong là Phác Thái Anh.
"Chủ tử, ngài có khỏe không?" Thị Nguyệt lo lắng bước đến trước mặt Lạp Lệ Sa hỏi.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thị Nguyệt, nhất thời hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhào vào ôm nàng mà òa khóc, như không biết còn có ai khác ở đây: "Thị Nguyệt... ta rất nhớ ngươi.... Quận chúa... quận chúa thật hung dữ..." Nàng thật sự xui xẻo tám đời, cư nhiên cưới phải Phác Thái Anh một nữ nhân độc ác!
Nghe được người nào đó lên án chính mình, khuôn mặt mỹ nhân của Thái Anh trước kia dù gặp bất cứ chuyện gì cũng bất biến vậy mà giờ đây nhất thời trầm xuống.
"Lạp Lệ Sa! Ngươi có còn là một nam nhân nữa hay không chứ, không nên như một nữ nhân suốt ngày khóc lóc sướt mướt như thế." Còn có, lá gan của ngươi cũng lớn thật nha, dám ở trước mặt ta ôm một nữ nhân khác, ngươi có còn để ta vào trong mắt nữa không!
Lạp Lệ Sa làm bộ như không nghe thấy: "Thị Nguyệt, ngươi lấy kim sang dược với băng gạc lại đây cho ta, ta bị thương."
Nghe được lời này của Lệ Sa, Thị Nguyệt bất giác giật mình, chủ tử ngốc này của nàng từ trước đến nay rất là cẩn thận, không dám làm gì bất cẩn để bị thương vậy mà giờ đây cư nhiên lại bị thương, việc này càng làm cho Thị Nguyệt càng thêm lo lắng hơn: "Ngài bị thương? Bị thương ở đâu, chỗ nào? Có nghiêm trọng hay không?"
"Hắn chỉ là bị thương ngoài da chút thôi, đã không còn chảy máu nữa rồi, không có gì trở ngại đâu. Ngươi không cần lo lắng." Phác Thái Anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, trong lòng thầm nghĩ nếu hắn nói ra mọi chuyện hôm qua thì thật bất lợi cho nàng.
Lạp Lệ Sa cũng biết sự tình nặng nhẹ: "Vừa rồi ta không cẩn thận làm bị thương cánh tay, may là có quận chúa giúp ta cầm máu, thế nhưng ta không dám nhìn vết thương."
"Ngài chờ ta, ta về phòng lấy hòm thuốc rồi trở lại liền." Thị Nguyệt ngoại trừ là thiếp thân tỳ nữ của Lệ Sa, nàng ta còn là đại phu riêng của nàng, y thuật rất cao siêu!
Trong lúc Thị Nguyệt vội vã rời đi, Phác Thái Anh cũng đã rửa mặt xong, có ý bảo Đông nhi trước tiên lui xuống khi nào cần thì sẽ gọi. "Nhìn thật không ra a, ngươi với tỳ nữ của ngươi tình cảm thật tốt!"
Không biết vì sao Thái Anh nhìn Lệ Sa cùng nữ nhân khác thân mật trong lòng cảm thấy khó chịu, trong đầu cũng có một tia phức tạp.
Nghe được trọng tâm câu chuyện cư nhiên liên quan đến Thị Nguyệt, Lệ Sa cũng kinh ngạc lên tiếng: "Quận chúa, ta sẽ làm tất cả mọi chuyện ngươi phân phó, cũng không quan tâm ngươi đối với ta thế nào nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi đối phó Thị Nguyệt."
"Nàng quan trọng với ngươi như thế sao?"
Lạp Lệ Sa rất ngạc nhiên, không hiểu sao quận chúa lại hỏi nàng câu này, nàng nghĩ rằng Thái Anh có chút hiểu lầm quan hệ của nàng và Thị Nguyệt, tự nhiên cũng lên tiếng biện minh: "Thị Nguyệt với ta là thanh mai trúc mã, với ta mà nói nàng giống như tỷ tỷ của ta vậy." Nàng cũng thật mong muốn Thị Nguyệt là tỷ tỷ của nàng, chứ không phải là Lạp Dạ Hiểu một nữ nhân thủ đoạn độc ác.
Đáng tiếc! Số kiếp định trước đời này nàng bị ức hiếp mà! Lúc còn ở Lạp gia thì bị Dạ Hiểu khi dễ, còn tại Sở vương phủ thì bị quận chúa ăn hiếp gắt gao, thật sự là thiên bất nan dung, ông trời cũng không giúp nàng mà!
Phác Thái Anh cười nhạt một chút: "Ngươi yên tâm, cùng là nữ nhân, ta sẽ không đối phó nàng ấy. Ta chỉ muốn ức hiếp một người là quận mã gia ngươi mà thôi."
"...." Nghe được sự ái mộ trong lời nói của quận chúa thật làm cho người ta thụ sủng nhược kinh, dân chúng khắp thành coi nàng là tiên tử vậy mà tại sao bản chất lại là một ác bá nữ nhân!
"Băng bó xong vết thương, thay y phục tốt rồi nhớ kỹ đến đại đường, còn phải gặp phụ vương với mẫu phi của ta nữa đó, hiểu chưa?" Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người trước mắt mình - Lạp Lệ Sa - cái người cao hơn nàng một chút, nàng phát giác hai mắt hắn đặc biệt trong suốt, không chứa một tia tạp chất. Ngươi là người như thế sao, nói dễ nghe một chút là đơn thuần ngây thơ, chính trực ngay thẳng, nói khó nghe một chút thì là một kẻ ngu dốt dễ bị người khác lừa gạt ức hiếp!!!!
Nhưng... Hết lần này đến lần khác ngươi lại làm cho ta không hiểu được ngươi là người như thế nào, thật khó ứng phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro