Chương 40
Trong lúc Thái Anh trúng độc của Thiên nhất nước thánh, nàng thường xuyên yêu cầu Lệ Sa ở bên cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, nàng sợ Lệ Sa sẽ một lần nữa không từ mà biệt. Mỗi khi như vậy, Thái Anh chỉ biết nắm chặt cánh tay của Lệ Sa không buông, nỗ lực tiếp nhận phần cảm giác an toàn mà Lệ Sa dành cho nàng, chỉ như vậy mới có khả năng xua tan mây mù cùng sợ hãi trong lòng nàng, bởi vì Lệ Sa đang ở bên cạnh nàng.
Tối nay lúc Thái Anh muốn lên giường nghỉ ngơi thì phát hiện bên ngoài có động tĩnh, nhịn không được đi ra cửa phòng nhìn xem, đến cùng là ai nửa đêm còn không ngủ? Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng Thái Anh vẫn nhận ra là Lạp Lệ Sa, vì vậy cũng nhanh chóng bước theo hắn ra ngoài, mãi cho đến gian phòng Thị Nguyệt mới dừng bước.
Đứng bên ngoài cửa sổ tận mắt nhìn thấy hình ảnh Lệ Sa ôm lấy Thị Nguyệt vào lòng, tâm cũng động lên không khỏi chua xót bi thương.
"Lạp Lệ Sa, ta đối đãi ngươi như vậy, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm phụ ta?" Thái Anh yếu ớt nói, nước mắt rơi như mưa.
Tự tin và cao ngạo, nhưng khi Phác Thái Anh đối mặt với ái tình thì cũng chỉ là một người bị thương tổn mà thôi. Đây còn không phải là điều sỉ nhục nàng hay sao, nếu so sánh, nàng có chỗ nào thua kém Thị Nguyệt đâu chứ, thân thế tài hoa cùng sắc đẹp, nếu không nói là nàng hơn Thị Nguyệt gấp nhiều lần....
-------------------------------------------------------------------------------
Thị Nguyệt ở trong phòng, ánh mắt trừng trừng mở to đầy vẻ căng thẳng vì Lệ Sa mà chế thuốc ngăn ngừa Diêm vương tác phát độc, đột nhiên phát hiện Lệ Sa quên đem thuốc mang đi. Bất đắc dĩ buông chuyện đang làm, cấp tốc cầm lấy bình thuốc nhỏ bước nhanh đi đến gian phòng của Lệ Sa.
"Chủ tử, người quên mang thuốc đi."
"Lạp Lệ Sa là nữ tử?" Hai tay Thái Anh đang ôm lấy Lệ Sa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thị Nguyệt đang đi vào bên trong phòng, giọng nói run run như không tin điều mình nói là sự thật.
Thị Nguyệt vừa nhìn Lệ Sa ngoại bào sớm bị cởi ra, nội sam bên trong cũng mở rộng ra, như vậy thì làm sao không thấy băng vải quấn quanh ngực nàng, nhất thời Thị Nguyệt hiểu được thân phận của Lệ Sa cũng đã bại lộ!
"Quận chúa, chúng ta không có ý lừa dối người, xin lỗi." Thấy Lệ Sa lại ngất xỉu, Thị Nguyệt liền bước lên phía trước thay nàng bắt mạch, phát hiện mạch tượng mặc dù hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Xem ra chỉ là độc tính của Diêm vương tác lại phát tác trong cơ thể của Lệ Sa dẫn đến hôn mê, may là lúc trước có chuẩn bị sẵn thuốc, chắc là có khả năng hòa hoãn một chút Diêm vương tác, vì vậy chờ một chút Lệ Sa sẽ tỉnh lại.
"Chuyện này đã hơn một năm, ngươi và Lạp Lệ Sa có vô số cơ hội cùng ta nói ra tình hình thực tế, thế nhưng ngươi và hắn, hai chủ tớ một lời cũng không nói! Hoàn toàn là đùa giỡn ta trong tay." Thái Anh tức giận nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng không thể tin được người mà nàng yêu lại là một nữ tử?!
"Quận chúa, người hãy nghe ta nói..." Giữa lúc Thị Nguyệt muốn giải thích thì lại bị Thái Anh ngăn lại.
"Cần hướng ta giải thích chính là Lạp Lệ Sa không phải ngươi. Thị Nguyệt, trước tiên ngươi đi ra ngoài đi, không được ta phân phó ai cũng không được vào!" Trong lúc Thị Nguyệt rời khỏi gian phòng, song song đó Thái Anh cũng bế Lệ Sa cẩn thận đặt lên trên giường.
Ngón tay xoa xoa gương mặt quen thuộc của Lệ Sa, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào ngũ quan nam tử sạch sẽ, sao nàng có thể đem Lệ Sa nhận sai là nam tử chứ? Tay không ngừng đi xuống phía dưới, đem nội sam Lệ Sa cởi ra, hai mắt lả lướt dừng ở trên thân thể của Lệ Sa, vì sao lại không phát giác ra 'Hắn' kỳ thực là 'Nàng' ?
Sau đó tháo ra dây cột tóc trên đầu Lệ Sa, hiện ra là một nữ tử thanh tú. Phác Thái Anh nàng còn có thể coi đây là phu quân của nàng sao, chẳng phải tất cả đều là sai lầm? Buồn cười nhất chính là nàng yêu nữ phẫn nam trang Lạp Lệ Sa, còn yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, không biết làm sao có thể buông tay kia chứ... Thế nhưng nàng thật không khi nào hoài nghi thân phận Lệ Sa sao? Hay chỉ là nàng bịt tay trộm chuông mặc cho mọi chuyện?
"Lạp Lệ Sa, vì sao ngươi không phải nam tử?"
--------------------------------------------------------------------------------
Thiên Phương tảng sáng có đoàn người đang chạy đi. "Dạ Hiểu tiểu thư, cứ tốc độ này xem ra hai ngày nữa sẽ trở lại kinh thành." Người đánh xe ngựa hướng Lạp Dạ Hiểu đang ngồi bên trong xe ngựa báo cáo.
"Cố gắng nhanh hết mức có thể, ta sợ Lệ Sa gặp chuyện không may." Lòng dạ Lạp Dạ Hiểu cứ không yên, nàng có một dự cảm bất thường, nó giục nàng mau nhanh chóng quay về kinh.
--------------------------------------------------------------------------------
Vì bị người khác nhờ vả phải đảm nhận việc của người khác. Nam tử trung niên tuy là không cam tâm nhưng vẫn đem khối cổ ngọc và lá thư chuyển giao cho Đường chủ của Bách thảo đường - Văn Nhân Tuyền.
Chỉ thấy Văn Nhân Tuyền ngạc nhiên nhận lấy cổ ngọc, cấp tốc nhìn xem phong thư, nhịn không được chửi ầm lên: "Lạp Dạ Hiểu! Tên chết tiệt nhà ngươi!"
-----
Vì hôm nay là sinh nhật tui nên tui tặng mấy bà 10 chap đóa =3333333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro