Chương 10
Phu quân mà duyên phận an bài từ trước sao? Thật không dám tin. Vì sao dù chưa gặp mặt hay chỉ tiếp xúc ngắn ngủi mà sư phụ cùng mẫu phi đều nói Lạp Lệ Sa là người bước đi cùng nàng suốt đời? Thế nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng không tin! Hết lần này đến lần khác nàng bác bỏ duyên phận tiền định này. Nàng không nghĩ mình lại có thể coi trọng một kẻ mềm yếu như thế. Không hùng tài vĩ lược, không tài hoa nho nhã, đụng chuyện là khóc, thấy máu một chút đã sợ hồn vía lên mây, một người như thế mà có thể cho nàng nương tựa cả đời ư. Thật là khó tin mà!
Có trời cao chứng giám, nếu có ngày nàng thật sự thích Lạp Lệ Sa, chuyện này không bao giờ thành sự thật đâu. Nếu thật thì chính là mắt nàng có vấn đề. Đến lúc đó thật phải tìm một thần y chữa trị hai mắt mới được.
Nàng nhìn ngược nhìn xuôi cũng không thấy hắn có một điểm gì tốt, bộ dạng uất ức yếu đuối, tiểu bạch kiểm lại nhát gan sợ chết, nghĩ đến mình sẽ thích người này, đáy lòng không khỏi tức giận, nổi lên một cỗ khí!
"Quận chúa, ta cũng bị nàng phạt suốt một ngày rồi, nàng cũng nên bớt giận, tha cho ta được không?" Lạp Lệ Sa bày ra một bộ dạng uất ức, mắt rưng rưng, nàng thật muốn khóc, nếu sớm biết sẽ bị thế này nàng thật không dám nhiều lời, quả nhiên là miệng hại tới thân mà, hiện tại quận chúa là đang tìm nàng tính sổ.
Phác Thái Anh như cười như không nhàn nhạt nhìn Lệ Sa bị nàng phạt quỳ gối trên mặt đất, trong lòng không khỏi muôn phần đắc ý: "Ngươi muốn đứng lên thì cứ việc, ta đâu có nói gì đâu chứ, nhưng ta nói trước không chứng tỏ là tối nay ta không điểm huyệt ngươi!"
Lạp Lệ Sa nghe xong trong lòng thầm đánh giá giữa một bên quỳ gối với một đêm lạnh lẽo, rốt cuộc thì hình phạt nào khó khăn hơn chứ, Thị Nguyệt đứng một bên nhìn thấy chủ tử nhà mình chịu khổ cũng bất giác nhịn không được lên tiếng.
"Quận chúa, chủ tử chỉ là quá vô tâm, không suy nghĩ trước sau mà nói, ngài phạt thì cũng đã phạt rồi, cũng nên tha thứ cho ngài ấy đi." Thị Nguyệt lo lắng thân thể suy yếu của Lệ Sa, chỉ sợ là chịu tầng hình phạt này mà trở bệnh thôi.
Thái Anh nhíu mày, khóe môi cũng nổi lên cười nhạt: "Ở đây đến phiên nha đầu như ngươi lên tiếng sao? Ngươi cũng đừng quên nơi đây là Sở quận vương phủ, đừng quên thân phận của ngươi." Vốn có dự định buông tha Lạp Lệ Sa nhưng Thị Nguyệt lại mở miệng xin tha cho hắn, nàng tự nhiên không muốn tha nữa cũng quên đi dự định ban đầu. Nàng quyết định nhất định phải hảo hảo chấp hành Phác Thị gia pháp do nàng đặt ra!
"Thị Nguyệt, ngươi trước tiên lui xuống đi." Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, thần sắc ngưng trọng phân phó Thị Nguyệt.
Đợi cho Thị Nguyệt đi rồi, Thái Anh mới lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngươi sợ ta phạt nàng hay sao mà đuổi đi sớm thế?"
Lạp Lệ Sa lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Quận chúa thâm minh đại nghĩa, tin tưởng sẽ không giận chó đánh mèo, vì ta mà phạt lây cả nàng."
Thái Anh cứ như thế bình bình tĩnh lặng đưa mắt nhìn vào quyển sách trên tay: "Vậy ủy khuất quận mã, tiếp tục quỳ." Đáy lòng không hiểu sao có một cổ tức giận, bởi vì Lạp Lệ Sa chẳng bao giờ để nàng vào trong mắt hắn cả. Ngoại trừ lần đầu gặp mặt tiêu sái, Lạp Lệ Sa nhìn nàng và người bình thường như nhau, nhãn thần trong suốt chính trực. Làm cho nàng càng nghĩ càng tức, bắt đầu từ khi nào mà tính tình của chính mình cứ hay bực tức như thế cơ chứ. Nói ngắn gọn lại là do chột dạ không có bậc thang hạ xuống, chỉ có thể giằng co.
Vì vậy Lạp Lệ Sa cũng chỉ xui xẻo chịu phạt, không hiểu vị quận chúa đại nhân đang nghĩ gì mà thôi. Nàng thật trăm nghìn lần không dám làm trái lời nàng ta nữa!
------------------------------------------------------------
Tô Châu Lạp gia trang.
"Dạ Hiểu, chuyện của tiểu tam, làm phiền con mang tiểu tử trở về." Lạp phu nhân nói.
"Con đương nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Tính toán ngày tiểu tam rời nhà trốn đi cũng được hai năm rồi, không thể cứ để tiểu tử ấy tùy hứng muốn làm gì thì làm nữa." Lạp Dạ Hiểu bình tĩnh mà nói.
Lệ Sa thuở nhỏ thân trúng kỳ độc, không có thuốc giải. Bình thường chỉ có thể dùng những dược phẩm trân quý như Thiên Sơn Tuyết Liên cùng với thiên niên cỏ linh chi làm thuốc dẫn, sau đó dùng kỳ đan thần dược của dược vương cốc - Bích Lạc Hoàng tuyền đan để kéo dài sinh mệnh. Nhưng theo Lệ Sa ngày càng lớn, số lần độc phát cũng càng tăng nhiều hơn, hơn nữa một lần lại một lần nghiêm trọng hơn, nếu nàng thật sự không tìm được thuốc giải, tính mạng Lệ Sa e rằng khó giữ. Mà chuyện này cũng là chuyện khiến toàn bộ người trong nhà của nàng lo lắng.
"Nhị muội, ngươi cứ yên tâm lên kinh tìm tiểu tam, ngày mai đại ca với cha sẽ chia nhau ra đi cầu Cốc chủ dược vương cốc hoặc là Bách thảo đường Kim Ngọc Hồi Xuân - Tuyền Thanh Nhi, mong rằng bọn họ sớm ngày hồi kinh trị bệnh cho tiểu tam." Lạp Tinh Hiểu nói xong cũng đem một ít dược liệu trân quý đặt trên xe ngựa của Dạ Hiểu.
Dược vương cốc... Bách thảo đường... Đều là những đối tượng mà nàng không muốn gặp lại, vì vậy cũng chỉ có thể nhờ vào ca ca thôi, Tinh Hiểu.
"Tiểu tam có con và Thị Nguyệt chăm sóc, nhất định sẽ bình an trở về. Mọi người cũng không nên quá lo lắng." Đây là lời bảo chứng của nàng, cũng là nguyện vọng của Lạp gia.
Đơn giản vì Lạp Lệ Sa đối với bọn họ mà nói là một người không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro