
9.
Winny, dùng một bữa cơm ở nhà Satang lần này thật sự là mệt mỏi a, anh trai thỉnh thoảng lại hướng anh liếc liếc một cái. Winny vội vã ăn cơm rồi mang nhóc quỷ về nhà, ba mẹ thì muốn anh lưu lại một chút nữa, nhưng anh trai đã ngăn lại, nói không cần, vợ chồng son thì phải nên về nhà, sau đó liền nở nụ cười nham hiểm.
Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm,
Satang tắm xong không có quay về phòng ngủ, Winny cho rằng cậu đang ở phòng khác chơi đùa nên cũng lười quản vì vậy anh dựa vào giường bắt đầu đọc sách.
Đến 11 giờ rồi, mà lúc này Satang cũng vẫn có chưa trở lại, anh nghĩ phải giáo dục lại hài tử này, chơi đùa đến trễ như vậy đối với thân thể và học tập sẽ không được tốt. Ở phòng khác tìm một vòng, nhưng không thấy người đâu, cuối cùng là tìm được người ở phòng sách.
Winny cảm thấy hơi hổ thẹn vì cho rằng Satang đang chơi game, nhưng thật ra cậu ấy đang viết kiểm điểm.
"Viết xong chưa?"
"Vẫn chưa." Satang đang múa bút thành văn nhưng vẫn tranh thủ ngước nhìn anh một cái.
"Còn thiếu 1000 chữ nữa."
"Tổng cộng phải viết bao nhiêu chữ?"
"3500."
3500 chữ, a~ "Đừng viết nữa, mau đi ngủ."
"Không được, nếu viết không xong, lão sư chắc chắn sẽ không tha cho tôi."
"Vậy tự cậu viết cho xong đi, tôi đi ngủ trước."
"Ai ~ Đừng mà." Satang đem viết đập trên bàn.
"Anh giúp tôi viết lượng còn dư đi."
"Cậu viết nhiều đến choáng người rồi à?
Tôi tại sao phải viết giúp cậu?"
"Tôi đã viết hơn hai ngàn chữ rồi, hiên tại mệt chết đi được ấy."
"Vậy thì để đó sáng sớm mai lại viết tiếp, giờ đi ngủ."
"Anh thấy chết mà không cứu, ang~"
"Ít nói nhảm, đi ngủ đi."
Nói xong Phác Winny đi ra ngoài,
Satang vội đứng lên bắt được góc áo ngủ của anh.
"Không được!" Sau đó lại ôm lấy hông của Winny, bắt đầu theo đó mà trường lên người hắn.
"Anh không viết hộ tôi, tôi sẽ không cho anh ngủ đâu."
"Cậu làm gì vậy, mau xuống!"
Winny cố kéo Satang xuống, nhưng cậu ại liều mạng ôm lấy anh, trường lên càng ngày càng cao, nếu còn tiếp tục trườn chắc sẽ trườn lên đến đầu của Winny luôn ấy, anh thật sự sợ Satang có thể đứng trên đầu anh a. Chính lúc Winny cấp bách đem nhỏ kéo xuống thì Satang lại đột nhiên bất động, đây là thế nào?
"Winny ơi..." Âm thanh nghe thật ủy khuất.
"Làm sao?"
"Tôi sợ độ cao."
Cuối cùng, bản kiểm điểm vẫn là tự Satang viết, nhưng mà Winny cũng không có đi ngủ được, bởi vì cậu cứ như vậy một mực cầm lấy áo ngủ của anh không có thả ra. Rốt cuộc đến 11 rưỡi cũng đã viết xong, Satang bây giờ mắt cũng mở không nổi nữa, Winny đành ôm cậu trở về phòng ngủ.
"Satang, cậu có đặc biệt muốn cái gì không?"
"Mong muốn?" cậu nhắm nửa con mắt suy nghĩ một chút.
"Tôi muốn có tiền để mua máy chơi gảm mới ra."
"Tôi mua cho cậu."
"Thật sự?" Ai nói cậu buồn ngủ không chịu được? Vừa nghe đến máy chơi game liền tỉnh táo hẳn.
"Thế nhưng tôi có điều kiện, cậu nếu có thể trong vòng một tuần không khiến cho thầy giáo phải gọi điện thoại về nhà, tôi liền mua cho cậu."
Satang suy nghĩ một chút liền quả quyết gật đầu.
"Được!"
Sau đó, chính là ngoài dự đoán của Winny, trong vòng một tuần nhà trường thật không có gọi điện cho anh, Winny vì vậy mà sảng khoái mua máy chơi game cho Satang. Đêm mới mua về, cậu hưng phấn ngồi ở ghế salon trong phòng khác chơi đùa quên trời đất, anh ở một bên xem ti vi, thỉnh thoảng lại nhìn Satang một cái, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Nghĩ lại thì cậu thật sự cũng không có gì là không tốt, chỉ cần cậu có thể để cho Winny bớt lo lắng một chút là được, mặc dù về sau có thể là cuối tuần đều phải mua cho Satang một cái gì đó, có điểm hơi lãng phí. Thế nhưng, anh cũng đã cùng cậu kết hôn rồi, đời này chắc sẽ không thể có con được nữa, vậy tiền này lưu lại cho ai chứ, còn không bằng mua cho Satang vậy, anh cũng không phải là không có tiền.
Mấu chốt là, ngày thường Satang nghịch ngợm như vậy, anh mỗi tuần đều nhận được điện thoại từ trường học của
Satang gọi về, không mệt chết thì cũng phiền chết, mà không phiền chết thì trước sau gì cũng tức chết. Dưới tình huống này, tuổi thọ của anh chắc chắn sẽ bị rút ngắn lại, mà chết sớm rồi thì tài sản chẳng phải đều để lại cho Satang sao, cho nên chi bằng để mình sống lâu thêm được một ít. Nhìn xem, bây giờ như vậy cũng hiệu quả đấy chứ.
Winny à, giáo dục một đứa trẻ thật sự dễ dàng như vậy sao? Đặc biệt đứa trẻ này còn lại là Satang đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro