Chương 1.
Mùa đông này lạnh hơn mọi năm.
Lâm Đình nắm lấy tay nắm cửa lạnh cóng. Những ngón tay của cậu bắt đầu đổi màu vì trời quá lạnh. Khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nó va vào chiếc chuông gió treo trên khung cửa. Đột nhiên, không khí ấm áp từ trong phòng ùa ra ôm lấy cậu, đẩy lùi không khí lạnh lẽo xung quanh.
Mở to mắt, thế giới mờ ảo trước mắt chào đón cậu. Ánh đèn treo trên đầu hơi chói mắt, khiến cậu nhất thời nheo mắt. Chiếc khăn quàng quanh cổ che hờ nửa dưới khuôn mặt, mang lại sự ấm áp và thoải mái. Với mỗi hơi thở, chóp mũi thẳng và thanh tú của cậu nhẹ nhàng cọ vào chiếc khăn mềm mại và bông xù, tạo ra cảm giác êm dịu.
Lâm Đình chớp chớp mắt, nhất thời thích nghi với xung quanh rồi mới thận trọng đưa tay chạm vào chiếc ghế bên cạnh. Cậu dừng lại một phút. Phân vân không biết có nên tiến thêm một bước hay không. Tuy nhiên, trước khi kịp đưa ra quyết định, người phục vụ ở quán cà phê gần đó đã nhận thấy sự do dự của cậu.
Người phục vụ vội vàng tiến lại gần Lâm Đình với thái độ nhẹ nhàng và cung kính, hơi nghiêng người, nhẹ nhàng hỏi: "Thưa anh, anh có cần giúp gì không?"
Lâm Đình nhất thời sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của người phục vụ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu đưa tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho vừa vặn, rồi nở nụ cười hiền lành, gật đầu lễ phép hỏi "Anh có thể dẫn tôi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ được không?"
Vừa nói, Lâm Đình vừa chỉ vào mắt mình giải thích: "Tôi... không nhìn thấy."
Giọng nói nghe có vẻ hơi nghèn nghẹt.
Người phục vụ liếc nhìn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Khi người này bước vào, cậu di chuyển và cư xử người bình thường. Nếu người phục vụ không quan sát kỹ, để ý thấy khi cậu đưa tay chạm vào ghế, người phục vụ sẽ không nhận ra rằng người đàn ông trước mặt anh ta bị mù.
"Vâng ạ," người phục vụ nói rồi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lâm Đình, dẫn cậu từng bước đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sau đó khi họ đi đến bàn, người phục vụ hỏi: "Thưa anh, anh đang đợi bạn ạ?"
Trong khi nói chuyện, người phục vụ nhìn lướt qua Lâm Đình nhưng không để ý đến cây gậy trắng mà người mù thường sử dụng.
Lâm Đình ngồi thẳng dậy, môi khẽ mỉm cười, có chút xấu hổ thú nhận: "Thật ra... tôi đến đây để xem mắt."
Những ngón tay lặng lẽ di chuyển, cậu nắm lấy mép quần áo, tạo ra những nếp nhăn nhỏ trên lớp vải mềm mại nằm giữa các đầu ngón tay.
Đây là bộ quần áo mà từ hôm qua cậu đã lựa chọn kỹ càng với sự giúp đỡ của gia đình.
Lâm Đình đã chuẩn bị cho buổi hẹn hò này hơn hai tuần. Cậu đến địa điểm đã hẹn từ sớm, thậm chí còn liên tục kiểm tra ngoại hình của mình mà không hề hay biết. Đêm qua cậu luôn cảm thấy mong đợi và lo lắng vì không biết cuộc hẹn sẽ diễn ra như thế nào.
Cậu cố ý giấu gậy dẫn đường ra phía sau, muốn thể hiện bản thân bình thường và khỏe mạnh với đối phương. Cho dù buổi hẹn hò có diễn ra không suôn sẻ như cậu mong đợi, cậu vẫn muốn tạo ấn tượng tốt.
"Trông tôi có kì lắm không?" Lâm Đình hơi nghiêng đầu hỏi.
Người phục vụ nhìn cậu, người con trai này rất đẹp, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, lông mi dài cong vút, trên gò má có chút thịt, trên làn da trắng nõn có chút hồng hào trông vô hại vô cùng. Nhìn chung thì rất hiền lành và dễ gần.
"Không, thưa anh." Người phục vụ trả lời, đỡ Lâm Đình ngồi xuống ghế và chu đáo gọi cho cậu hai tách cà phê.
Trước khi người phục vụ rời đi, Lâm Đình lễ phép cảm ơn. Sau đó hai tay lên đặt lên bàn, những ngón tay đan vào nhau không giấu được sự lo lắng.
Đồng hồ trên bức tường phía sau không ngừng chuyển động. Lâm Đình có thể nghe rõ âm thanh "tích tắc" nhẹ nhàng khi kim phút di chuyển. Sau khi bị mù, thính giác của cậu trở nên nhạy bén hơn rất nhiều và cậu có thể nghe thấy nhiều điều mà người khác không nghe thấy.
Chẳng hạn, vào lúc này, nhịp tim cậu dường như to hơn tiếng còi xe bên ngoài.
Lần hẹn hò này là do chị gái cậu ở nước ngoài giới thiệu, chị ấy nói người kia đẹp trai và gia cảnh tốt, chỉ có điều tính tình không tốt... Theo lời chị gái cậu nói có chút không thân thiện.
"Thẩm Sở Hàm..."
Lâm Đình lẩm bẩm, không biết đối phương có lạnh lùng như tên của mình hay không.
Cậu mím môi, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chỉ có hai tách cà phê, mu bàn tay ửng đỏ, Lâm Đình cũng không nhận ra.
Lần này cậu không liên lạc trực tiếp với đối tượng xem mắt, chị gái đã sắp xếp mọi việc cho cậu, vì bị mù nên những lần hẹn hò trước đó đều không có kết quả, Lin Ting muốn lần này để anh ta tận mắt nhìn thấy, hiểu rõ hoàn cảnh của mình rồi mới quyết định có chấp nhận hay không.
Từng giây từng phút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, vài tiếng chuông gió lanh lảnh truyền đến từ cửa quán cà phê, Lâm Đình theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh đèn vàng phía trên chiếu rọi khuôn mặt
Cậu cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân trong không khí.
Tiếng đế giày da va vào sàn gỗ rất đặc biệt. Một bước, hai bước, âm thanh từ xa đến gần, cho đến khi dừng lại trước mặt Lâm Đình.
Ngay sau đó, tiếng chiếc ghế phía đối diện bị kéo ra.
Lâm Đình chớp nhanh hai lần, vô tình dùng ngón tay chạm vào cốc cà phê trước mặt, hình như đối phương đang cởi áo khoác, tiếng vải sột soạt vang lên trong tai Lâm Đình.
"Xin.."
Người đàn ông bất ngờ mở lời, ngay khi một âm tiết ngắn ngủi thoát ra, trái tim Lâm Đình thắt lại, sau đó cậu không tự chủ được mà ngắt lời anh.
"Xin, xin chào! Tôi tên Lâm Đình, 25 tuổi, tốt nghiệp Đại học X chuyên ngành nghệ thuật. Hiện tại tôi đang làm công việc tự do và thu nhập hàng tháng của tôi khá đáng kể. Tôi-tôi chưa quen ai nên không có người yêu cũ..."
Lâm Đình nói tất cả những lời cậu đã luyện tập trong đầu, giọng điệu trở nên cứng ngắc vì quá lo lắng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, nhớ một nửa và quên nửa còn lại, đến nỗi câu trước câu sau còn chẳng liên quan đến nhau, chẳng có chút logic nào hết.
Sau khi những chữ cuối cùng ngưng lại, Lâm Đình chớp mắt. Cậu có một thói quen là khi lo lắng sẽ không chớp mắt, nhưng lại không biết đối phương có sợ khi biết điều đó không.
Không khí trầm lặng trong vài giây.
Trong vài giây này, Lâm Đình trực tiếp kết án tử cho mình.
Cậu đang nói gì vậy...
Có vẻ như cậu vừa ngắt lời người khác!
Ah ah ah ah ah phải làm sao đây? Liệu anh ấy có cảm thấy cậu vô cùng thô lỗ không??
Đôi lông mày thanh tú của Lâm Đình nhíu chặt, trên mặt không giấu được vẻ hoảng sợ. Cậu đang cân nhắc có nên xin lỗi đối phương hay không. Anh thấy bóng đen ngồi đối diện run lên, sau đó, một giọng nói trầm truyền đến.
"Xin chào, tôi tên là Thẩm Sở Hàm."
Là một giọng nói dễ nghe, không nhanh không chậm, giọng điệu hơi khàn lập tức xoa dịu trái tim đang vội vã của Lâm Đình.
Yết hầu lăn mấy vòng, lông mi Lâm Đình khẽ run lên, phản ứng của đối phương bình tĩnh hơn nhiều mong đợi của cậu. Không hề có chút giễu cợt hay giọng điệu kỳ quái nào, thay vào đó anh rất tự nhiên giới thiệu bản thân.
--cũng không như lời chị nói.
Lâm Đình cắn môi dưới, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Không biết là vì nhiệt độ phòng cao hay vì gì, mặt của cậu có chút ửng đỏ.
Cẩn thận lắng nghe những gì đối phương nói, cho đến khi Thẩm Sở Hàm nhắc đến "Đại học X", Lâm Đình mới đặt chiếc cốc trong tay xuống, hơi mở mắt và có chút ngạc nhiên hỏi: "Thẩm tiên sinh cũng tốt nghiệp Đại học X ạ?"
Người đàn ông đối diện ngạc nhiên: "Đúng vậy, chính xác thì tôi hơn cậu hai tuổi, học chuyên ngành tài chính."
Những âm cuối của Thẩm Sở Hàm xen lẫn ý cười. Anh nhìn chàng trai trẻ ở phía bên kia. Biểu cảm trong mắt không khỏi dịu đi.
"Thật trùng hợp!" Nghe xong, Lâm Đình có chút hưng phấn.
"Vậy... công việc hiện tại của Lâm tiên sinh là gì?"
Thẩm Sở Hàm hỏi.
Lâm Đình chớp mắt hai cái, sự vui vẻ vừa rồi bị thu lại, cậu im lặng cúi đầu. Gõ gõ ngón tay lên mặt bàn lưỡng lự hồi lâu mới trả lời, "Ừm... họa sĩ ạ."
Cậu cân nhắc không biết nên nói với Thẩm Sở Hàm rằng cậu bị mù không. Nếu đối phương biết cậu không thể nhìn mà còn vẽ tranh thì có lạ lắm không?
Nếu bây giờ cậu nói... chắc chắn anh ấy sẽ đứng dậy và dời đi ngay lập tức.
Giống như những người trước.
Nhưng hiếm hoi mới có người có điểm chung với cậu như người trước mặt đây.
Cậu không muốn kết thúc mối quan hệ này vội vàng như thế.
Nghĩ đến đây, lo lắng trong Lâm Đình giảm đi nhiều. Cậu hạ mi xuống, trò chuyện với Thẩm Sở Hàm. Một tiếng rưỡi trôi qua trong vô thức.
"Lâm tiên sinh, nói chuyện cũng nhiều rồi, trước hết chúng ta ăn gì đó đi." Thẩm Sở Hàm lịch sự cắt ngang cuộc trò chuyện, đưa tay ra cản người phục vụ đi ngang qua. Sau khi nhận thực đơn từ người phục vụ, anh đẩy qua Lâm Đình và hỏi, "Cậu xem có muốn ăn gì không?"
Lâm Đình bỗng cảm thấy tê dại, vội cúi đầu. Đưa tay sờ vào thực đơn trước mặt, cố ý lật qua lật lại vài lần như người bình thường, "Tôi, tôi ăn cái gì cũng được, Thẩm tiên sinh cứ bình tĩnh xem đi."
Thẩm Sở Hàm không nói nhiều. Anh "ừm", sau đó lấy lại thực đơn, lật qua lại rồi hỏi Lâm Đình về thói quen ăn uống của cậu.
Lâm Đình bên kia vô cùng căng thẳng, cảm tưởng tim như bay khỏi lồng ngực. Hai bàn tay bên hông nắm chặt vạt áo, móng gần như cắm vào lòng bàn tay.
Vẫn chưa bị phát hiện.
Chắc anh không nhận ra điều gì.
Lâm Đình nghe Thẩm Sở Hàm nói với người phục vụ, cố nghe xem giọng điệu của đối phương có gì đáng nghi không.
"Tôi tùy tiện gọi vài món." Sau khi trả lại thực đơn cho người phục vụ, Thẩm Sở Hàm lại chuyển sự chú ý về Lâm Đình, "Lần tiếp theo gặp mặt, tôi muốn đưa Lâm tiên sinh đi ăn thử nhà hàng yêu thích của tôi."
"Không biết Lâm tiên sinh có nguyện ý không."
Không hề. Thẩm Sở Hàm vẫn bình tĩnh nói chuyện với cậu như trước. Anh ấy thậm chí còn muốn gặp cậu lần nữa.
Lâm Đình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu quay về cuộc trò chuyện, gật đầu đồng ý, "Được."
Quán cà phê phục vụ đồ ăn rất nhanh, mùi ngọt đọng trên chóp mũi, Lâm Đình có chút bối rối.
Cậu thường chỉ ăn ở nhà, người nhà sẽ để ý đến vấn đề của cậu và đặt đồ ăn theo hình tròn. Ví dụ, món cậu thích sẽ được đặt ở gần còn món cậu không thích sẽ được đặt ở xa hơn một chút.
Ngoài ra, nước lọc hay nước trái cây sẽ đặt ở bên trái và khăn ăn thường đặt bên phải. Lâm Đình đã sớm hình thành thói quen như vậy qua nhiều năm.
Không may là người xem mắt không biết tình huống đặc biệt của cậu, đương nhiên sẽ không nói cho cậu biết đồ ăn của cậu đặt ở đâu.
Rắc rối rồi đây. Lâm Đình rớt nước mắt trong lòng.
"Tôi không biết món tôi gọi có phù hợp với khẩu vị của Lâm tiên sinh không."
Lâm Đình cảm thấy được ánh mắt của người đàn ông đối diện, cậu gượng ép bản thân, khóe miệng giật giật, "Ừm, tôi rất thích."
Nói xong, cậu chủ động cầm dĩa (nĩa) lên, duỗi tay ra và cắm chính xác vào miếng bánh không đường của Thẩm Sở Hàm.
Thẩm Sở Hàm nhướn mày, nhìn miếng bánh hạnh nhân sô cô la mà anh đặc biệt gọi cho chàng trai trước mặt, rồi cụp mắt xuống miếng bánh không đường của mình. Lâm Đình dường như không nhận ra mình đã lấy nhầm. Cậu nhét một miếng lớn vào miệng, má phồng lên như một con hamster.
Vị ngọt thoang thoảng tan trong miệng. Lâm Đình vội khen bánh của quán ngon, sau đó lại vươn ra và lấy tiếp bánh không đường của Thẩm Sở Hàm ăn tiếp.
Thẩm Sở Hàm nghiêng đầu. Không phải vừa rồi cậu ấy bảo thích sô cô la sao?
Anh lặng lẽ đẩy đĩa bánh của mình về phía Lâm Đình. Mắt của cậu nhóc kia rõ ràng còn đang mở to, nhưng lại không hề chú ý đến việc anh làm. Lần thứ ba cậu vươn tay ra, vì Thẩm Sở Hàm đã di chiếc đĩa ra chỗ khác nên dĩa trên tay cậu—vô tình móc vào khăn ăn, nhưng Lâm Đình vẫn vô thức nhét vào miệng.
"Khoan đã!" Thẩm Sở Hàm ngăn cậu lại. Anh theo bản năng nắm lấy cổ tay Lâm Đình, đầu ngón tay chai sạn chạm vào làn da ấm áp.
Anh bỏ khăn ăn ra, đưa vào tay Lâm Đình. Lâm Đình chỉ cần chạm vào là có thể biết được, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hỏng rồi.
Thẩm Sở Hàm buông tay ra rồi ngồi xuống. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt dần đỏ bừng của cậu nhóc trước mặt. Xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lò sưởi thổi qua, xen lẫn tiếng kim đồng hồ chạy.
Một lúc sau, Thẩm Sở Hàm thẳng lưng, quay đầu nhìn cửa kính bên cạnh. Cặp lông mày sâu cùng sống mũi cao phản chiếu trên đó, mái tóc đen che trán tuy hơi dài nhưng không thể che vẻ ngoài thanh tú và xinh đẹp của anh.
Sau đó, trong im lặng, anh nhẹ vén mái tóc gần như che đi mắt trái của mình, để lộ làn da đỏ sậm bên dưới, không thể làm ngơ đi vết bỏng lớn ở đó.
"Tôi mạo muội hỏi một câu."
Thẩm Sở Hàm nhìn Lâm Đình. Cậu nhận ra đối phương muốn hỏi gì, trái tim bỗng ngừng một nhịp.
Cậu nuốt khan, sau đó nghe được lời từ người ngồi đối diện,
"Lâm tiên sinh, cậu không thấy gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro