Chương 2: Ánh Mắt Từng Quen Thuộc
Renji Kuroda đã dành phần lớn buổi chiều trong văn phòng của mình, cúi đầu vào đống hồ sơ vụ án. Những vụ giết người gần đây ở Shibuya dường như không có gì đặc biệt, ít nhất là cho đến khi anh nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Miyuki, có một cuộc gọi đến từ Sở Cảnh sát.” Renji vừa đặt chiếc điện thoại xuống bàn vừa nói với bạn gái mình.
Miyuki đang lật giở những tài liệu về pháp y và đưa mắt nhìn anh. “Cảnh sát lại có thêm thông tin gì mới à?”
Renji không trả lời ngay mà nhìn xuống màn hình máy tính của mình, những vụ án giết người tiếp theo vẫn chưa có lời giải. “Có lẽ là tin tức về một vụ án mà chúng ta chưa nhận ra. Họ có vẻ đang gặp khó khăn.”
Miyuki đứng dậy, đi tới chiếc bàn làm việc, tay cầm chiếc áo khoác dài. “Anh không định đi sao?”
Renji nhìn cô, đôi mắt anh ẩn chứa sự mệt mỏi, nhưng cũng có sự quyết tâm mạnh mẽ. “Không, tôi nghĩ mình cần chút thời gian để suy nghĩ đã. Điều gì đó trong tôi cảm thấy có gì đó không ổn với tất cả những vụ án này. Có một điểm gì đó chưa được giải thích.”
Cả hai không nói gì thêm. Miyuki hiểu rằng anh không phải là người dễ dàng bỏ qua chi tiết nhỏ nào. Cô nhanh chóng rời đi để lại Renji tiếp tục suy nghĩ trong im lặng.
Trong bóng tối của văn phòng, Renji thấy ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt anh. Những bức ảnh về các nạn nhân, những hình ảnh từ hiện trường vụ án, cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tất cả mọi thứ chỉ như một mớ hỗn độn.
Bỗng dưng, anh thấy có một điều gì đó giống như một hồi ức vụn vỡ lóe lên trong tâm trí. Một khuôn mặt, đôi mắt lạnh lẽo. Một bóng hình mờ nhạt đang lướt qua, chỉ trong tích tắc rồi biến mất. Anh vội vàng gạt đi suy nghĩ đó, nhưng không thể nào phủ nhận rằng có một liên kết nào đó mà anh chưa thể nhận ra.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Renji đứng lên và mở cửa văn phòng. Cảnh vật ngoài trời trong lành nhưng trống vắng. Một chiếc xe cảnh sát đang dừng lại trước cổng, và một người đàn ông trung niên bước ra, mang theo vẻ mặt đầy lo lắng.
"Renji Kuroda?" Người đàn ông hỏi, ánh mắt của ông có chút ngập ngừng.
"Phải, tôi là Renji." Renji đáp, giọng điệu trầm tĩnh nhưng sắc bén.
"Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh trong một vụ án. Một vụ giết người mới xảy ra gần đây... và có một số dấu vết không rõ ràng." Người đàn ông nhìn xung quanh rồi đưa ra một tập tài liệu. "Đây là những gì chúng tôi có. Anh có thể giúp chúng tôi không?"
Renji nhận lấy tập tài liệu, mắt lướt qua những chi tiết trong đó. Các nạn nhân đều là người vô tội, bị giết một cách tàn nhẫn và để lại những dấu vết kỳ lạ. Nhưng có điều gì đó khiến Renji cảm thấy không yên. Những chi tiết này cứ vương vấn trong đầu anh, giống như một giấc mơ lặp lại.
"Để tôi xem qua," Renji nói, ánh mắt của anh rời khỏi các tài liệu, hướng về nơi xa xăm, nơi những bóng tối còn ẩn giấu những bí ẩn chưa thể giải đáp.
Trong lúc đó, ở một nơi khác, một bóng đen đang di chuyển lặng lẽ trong bóng tối, chỉ có nụ cười bất diệt của hắn là dấu hiệu duy nhất để nhận diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro