Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.1

         "Tiểu Hồ, bọn họ. . . . . ." "Chị dâu, em thật lòng xin lỗi. Em không nên dẫn chị ra ngoài." Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Long Hồ hiện đầy hối hận. "Không. Tiểu Hồ. Là chị không có khả năng giúp em, nên mới có thể như vậy." Lôi Kỳ Nhi vội vàng ôm lấy cô bé, "Không phải sợ, nhất định Long Tuyền sẽ tới cứu chúng ta!" Cô an ủi cô nhỏ, đồng thời cũng tự nói với chính mình. Đúng thế. Dây chuyền trên người cô. Có gắn thiết bị định vị toàn cầu mà Long Tuyền làm cho cô, chuyện này chỉ có Long Tuyền biết mà thôi, cho nên, nhất định anh ấy sẽ tìm được hai người bọn cô. "Chị dâu. . . . . ." Không ngờ người chị dâu nhìn như yếu ớt này lại có kiên cường như thế. Không hề sợ hãi chút nào, làm Long Hồ không thể không nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa. Lôi Kỳ Nhi cầm tay của cô bé. Giờ phút này cô không thể để lộ ra bất cứ nỗi sợ nào, chỉ có như thế, mới có thể không làm cho bọn bắt cóc đạt được ý muốn. Cô không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía người đang chậm rãi đi về phía mình. Một lòng tin tưởng. Nhất định người đàn ông cô yêu sẽ tới cứu cô, dù là chân trời góc biển, núi sâu hay hoang đảo, anh cũng sẽ tìm đến cô. Thật may là nơi nhốt các cô không phải là một căn nhà giam dơ bẩn và đen tối, không có tra tấn đau đớn đáng sợ.  Mặc dù bị trói, nhưng Lôi Kỳ Nhi vẫn có một cảm giác rằng mình thật may mắn. Ban đầu, cô còn tưởng rằng mình sẽ giống như những nhân vật chính trong phim bị đánh đập tàn bạo, bị tát tai, hoặc là sẽ bị ném vào trong một gian phòng tối mịt, một căn nhà giam có rất nhiều chuột và gián. Không ngờ đám người kia chỉ tách cô ra khỏi Long Hồ rồi nhốt vào trong một gian phòng, hơn nữa nhân vật chính cũng chỉ canh giữ ở bên ngoài phòng, không hề trừng mắt to mắt nhỏ với cô ở trong phòng. Cử động cổ tay bị trói chặt đến tê cứng, bởi vì tuần hoàn máu không được lưu thông nên cảm giác tê dại kéo tới, làm cô co người lại thật nhanh. Nơi duy nhất không ổn chính là cổ tay bị trói rất chặt. Nếu Long Tuyền không nhanh đến đây, thì tay cô đi tong rồi. Cô thở dài. Cửa sổ bị khóa kín. Cho nên cô không thể nào xác định vị trí của mình từ cảnh vật bên ngoài được. Bây giờ. Thiết bị định vị toàn cầu mà anh cho cô chính là vị cứu tinh duy nhất. Cô và Long Hồ bị bắt cóc là chuyện đột nhiên xảy ra, cô cũng không chắc đối phương có để tài xế làm người báo tin cho anh không, nếu như không có, qua hệ thống định vị toàn cầu, nhanh nhất thì cũng phải sau ba mươi đến một tiếng Long Tuyền mới có thể xác định vị trí nơi cô và Long Hồ bị bắt. Cô thật sự nhớ Long Tuyền. Nỗi nhớ đó càng nhiều hơn, nhiều đến mức cô gần như không thể khống chế được nước mắt của mình. Nhưng mà cô không thể khóc, nếu cô khóc, thì sự kiên cường mà cô giả trang lúc trước sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên cô nhịn, chờ Long Tuyền đến, cô muốn nhào vào ngực anh và khóc. "Đại tiểu thư, lão đại đã phân phó. Tiểu thư không thể vào gian phòng này!" Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao. Hiển nhiên là có người muốn cứng rắn xông vào gian phòng này, mà người canh cửa lại e dè thân phận của đối phương nên không dám ngăn cản đối phương. Đại tiểu thư? Lôi Kỳ Nhi cụp đôi mắt ướt át xuống. Âm thầm suy đoán xem có những ai tham gia bắt cóc cô và Long Hồ. "Cút ngay, có chuyện gì thì tôi gánh." Giọng nữ trầm truyền đến. Kèm theo đó là tiếng vang cơ thể bị đánh trúng. Sau đó, Lôi Kỳ Nhi không nghe thấy tiếng ngăn cản của người canh cửa nữa. Cửa phòng từ từ bị đẩy ra, Lôi Kỳ Nhi đề phòng trừng mắt nhìn lối vào. Ngay sau đó một cô gái có vóc dáng thon dài và mái tóc dài đập vào mắt cô. Bộ đồ màu đen làm cho cô gái càng thêm dịu dàng xinh đẹp, thậm chí ngay cả Lôi Kỳ Nhi là phụ nữ, cũng không thể dời mắt sang chỗ khác trong lúc đó được. Cô gái này chính là đại tiểu thư trong miệng người canh cửa? Là người bắt cóc cô và Long Hồ ư? Không thèm để ý sự đề phòng trong mắt cô, cô gái kia tiến từng bước một về phía cô. Đột nhiên, cô ta lấy ra một con dao nhỏ xinh xắn từ phía sau, làm thần kinh toàn thân Lôi Kỳ Nhi kéo căng tới mức căng nhất. Khi cô cho rằng cô gái đó sẽ nhẫn tâm giết chết cô thì dây thừng trên người cô đã bị đứt ra ngay sau khi cô gái đó đưa vài đường dao. "Là ba tôi mù quáng, tin lầm gian kế của kẻ tiểu nhân vô sỉ, trói cô và Long tiểu thư lại dùng để ép Long Môn chủ và Long Nhị Thiếu." Cô gái đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng nói ra nguyên nhân Lôi Kỳ Nhi bị bắt tới đây. "Cô là ai? Người bắt tôi là ai?" Lôi Kỳ Nhi thả lỏng cổ tay đang đau đớn tê dại một chút, sau đó nhìn về phía cô gái cả người phát ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng kia. Thật kỳ lạ, cô thế mà không hề ghét người con gái đó. Ngược lại cô còn cảm thấy sự lạnh lùng của cô ta rất giống với một người nào đó mà cô biết. "Tôi là Hàn Bích La, là đại tiểu thư của Viêm Minh. Người bắt cô là ba tôi, Minh Chủ của Viêm Minh." Hàn Bích La thản nhiên giải thích, sau đó đi ra khỏi phòng. Lôi Kỳ Nhi thông minh đuổi theo, cô nghĩ, hẳn là vị Hàn tiểu thư này không đồng ý với chủ ý bắt cóc cô và Long Hồ của ba mình, cho nên mới lén lút tới nơi này thả cô. Hay là cô ta sợ cái kết cục sẽ tới sau khi chọc giận Long Tuyền? "Tiểu Hồ đâu?" Thấy Hàn Bích La dẫn cô đi thẳng qua hành lang không người, Lôi Kỳ Nhi không nhịn được hỏi: "Còn nữa, những người khác đâu?" Đi lâu như vậy, trừ hai người canh cửa phòng cô bị ngã ở kia, thì cô thậm chí không còn thấy ai nữa. "Thiếu phu nhân không cần lo lắng cho Long tiểu thư, bởi vì cô ấy cũng giống như những người khác, đã sớm đến phòng khách." Hàn Bích La không quay đầu lại, vừa đi vừa giải thích. Nhưng mà bước đi của cô ta càng lúc càng chậm chạp. Thậm chí còn có chút tập tễnh. Nghe vậy, Lôi Kỳ Nhi nhíu mày, "Tại sao Tiểu Hồ lại phải tới phòng khách?" Hơn nữa con bé tới phòng khách như thế nào, cũng là do Hàn Bích La mang tới ư? Nhưng tại sao lại là một nơi dễ bị phát hiện như phòng khách chứ? Phải đợi con bé cùng đi. Không phải nên tìm một nơi kín đáo hơn sao? Hàn Bích La hơi khựng người lại, một lúc lâu sau mới dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bởi vì, Long Môn chủ tới." Long Tuyền đến rồi! Hai mắt Lôi Kỳ Nhi sáng lên, nghe tin người đàn ông mình yêu đã tới, mà mình rất nhanh có thể gặp được anh, không khỏi bước nhanh hơn, một lòng chỉ nghĩ nhanh nhào vào lòng anh, tìm kiếm sự an ủi. Hàn Bích La nhìn nét rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, không kìm được siết chặt nắm tay. Cô biết. Lôi Kỳ Nhi vô tội, càng hiểu hơn nếu như cô thật sự làm như thế. Cô sẽ có kết quả như thế nào. Nhưng vì ba, vì anh em Viêm Minh, cô không thể không làm như vậy. Lôi Kỳ Nhi không hề phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của người bên cạnh, khi vừa bước vào phòng khách, Hàn Bích La nhân lúc cô không phòng bị mà tóm lấy cô ép cô đứng ở trước người mình, còn lấy con dao mang theo bên mình gác lên cổ cô. Xảy ra chuyện gì? Lôi Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm một nhóm người đang ở trong phòng khách, không kịp phản ứng với hành động bất ngờ của Hàn Bích La. Cần cổ truyền tới một trận lạnh lẽo, làm cô bắt đầu lo lắng. Cô thật sự chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua là từ gian phòng chuyển tới trước mặt Long Tuyền, hơn nữa cho dù là đối với Hàn Bích La hay là ba của cô ta mà nói, cô cũng vẫn chỉ là một con tin dùng để uy hiếp Long Tuyền mà thôi. "Thật xin lỗi." Lấy giọng nói mà chỉ có Lôi Kỳ Nhi nghe được, Hàn Bích La ngước mắt nhìn về phía mọi người đang ở đây, bao gồm cả người ba đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ với gương mặt tái nhợt, gương mặt của Long Tuyền xanh mét, cùng với gương mặt luôn lạnh lùng của Long Tĩnh. Dời mắt lên gương mặt của Long Tuyền, cô hít sâu một cái, hướng về phía người đàn ông như muốn chặt cô ra làm trăm mảnh kia, nói "Long Tuyền, tôi dùng một mạng của vợ anh, đổi mạng của ba tôi cùng với tất cả anh em Viêm Minh. Những chuyện đã xảy ra, tất cả sẽ do tôi gánh chịu." Tất cả sẽ do cô ta gánh chịu? Lại còn một câu xin lỗi khó hiểu vừa nãy nữa? Lôi Kỳ Nhi lại vì những lời này của Hàn Bích La mà cảm thấy kinh ngạc, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của cô ta, đáng tiếc cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm mình bị thương. Mặc dù là bị cô ta kìm kẹp. Nhưng cô lại không có cách nào ghét Hàn Bích La được, chỉ vì sức lực của Hàn Bích La ở trên cổ cô quá nhẹ. Có vẻ như là không có ý muốn làm hại cô. Hơn nữa rất rõ ràng rằng, Hàn Bích La làm như vậy, chỉ là muốn cứu mạng của ba mình và anh em. Một cô gái có hiếu có tình nghĩa như thế, rất khó làm cho người ta chán ghét. Chỉ là Long Tuyền sẽ đáp ứng Hàn Bích La sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía anh. Nín thở chờ đáp án của anh. Long Tuyền không nhìn về phía Hàn Bích La, một đôi mắt sắc bén quét tới quét lui kiểm tra xem vợ mình có bị thương ở đâu không. Khi ánh mắt của anh rơi đến vết bầm tím trên cổ tay của Lôi Kỳ Nhi, một ngọn lửa ác liệt vô hình phát ra từ người anh. "Thả cô ấy ra, tôi có thể để cho ba cô được toàn thây." Anh không đồng ý! Lôi Kỳ Nhi cảm thấy dao găm trên cổ càng ép sâu hơn, nhưng cũng có thể cảm thấy người phía sau đang run một trận nho nhỏ. "Long Môn chủ! Xin ngài nể tình con gái của tôi đã từng là vợ chưa cưới của ngài, lưu lại cái mạng hèn này của tôi! Tôi bảo đảm, vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt của ngài nữa!" Hàn Viêm không có khí tiết dập đầu cầu xin tha thứ. Sau đó lại kéo súng bên Long Tĩnh chỉ vào đầu của mình, "Nhị thiếu, xin ngài tha cho tôi. Tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi!" Hàn Bích La và Long Tĩnh. . . . . . Từng là vợ chồng chưa cưới! Lôi Kỳ Nhi trợn to mắt, thảo nào cô cảm giác sự lành lùng trên người Hàn Bích La rất giống Long Tĩnh. Chuyện này. . . . . . Coi như là vật họp theo loài sao? Vậy mà, tất cả sự kinh ngạc của cô lại lập tức rời đi khi Hàn Bích La yếu đuối dựa vào người cô. Cô hơi nhếch cái miệng nhỏ của mình lên, lại bị Hàn Bích La nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng mở miệng. Để tôi dựa chút là được rồi." Vì sao mà ngay cả đứng cô ta cũng không vứng vậy? Sau lưng truyền đến một vùng ẩm ướt, kéo sự khủng hoảng của Lôi Kỳ Nhi lên mức cao nhất. "Long Môn chủ, nếu như tôi lại lấy Trần Hoàng đổi lấy mạng của ba tôi, anh đồng ý hay không đồng ý?" Hàn Bích La mở miệng lần nữa, cũng không khó nghe ra cô ta đang cố nén một điều gì đó. "Cô làm cái gì?" Lúc này, người mở miệng không phải là Long Tuyền, mà là Long Tĩnh chưa từng mở miệng lần nào. Vậy mà, ánh mắt của Hàn Bích La không dừng ở trên người anh, càng không trả lời vấn đề của anh, chỉ nhìn Long Tuyền chằm chằm, "Anh đồng ý hay không đồng ý?" Cô hỏi lại lần nữa, lại không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa để đợi Long Tuyền đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: