Cưới anh 6 (H)
Madara khá bất ngờ khi được Tobirama mở lời cho phép, nhưng cũng không thắc mắc nhiều mà nhanh chóng lâm sự. Hắn đưa lưỡi khám phá hết vùng da trắng nõn phía trên cổ, xuống xương quai xanh, mỗi chỗ đi qua đều lưu lại một vệt đỏ tím ma mị. Tobirama trong tâm trí ngập tràn khoái cảm, ngửa cổ về phía sau mà hưởng thụ, mặc cho người phía trên đang thỏa sức tung hoành. Cho đến khi Madara dừng lại ở một điểm hồng trên ngực, cắn nhẹ nơi đầu ti mềm mại rồi liếm láp. Chết tiệt! Tên đầu nhím khốn nạn này chính là đang thử sức chịu đựng của Tobirama a~ Ở một nơi không kín đáo như vậy, cậu làm sao có thể để bản thân phóng đãng mà rên rỉ, chỉ có thể cắn răng giữ lại trong cổ họng. Madara lúc này nhận ra rồi, nhếch môi đem ngón tay xuống phía dưới mà khuếch đại, ngay cả cậu em đang dựng đứng của Tobirama cũng được hắn tận tình chăm sóc.
-"Arg, khốn.. ưm.. "
Nhiều điểm mẫn cảm cùng lúc bị kích thích, Tobirama cư nhiên không chịu được mà phát ra tiếng rên âm ỉ nơi cuống họng. Điều đó thành công khiến vị nam nhân tóc đen nãy giờ đang cố gắng nhẫn nhịn bị kích thích đến bùng phát a~ Hắn điên cuồng đẩy ngón tay ra vào trong cúc huyệt ẩm ướt, cứ vài lần đẩy lại lần lượt cho thêm một ngón, phía trên đang chăm sóc tiểu Tobi cũng không nhân nhượng mà đẩy nhanh tốc độ. Tobirama đây là đến cực hạn rồi, không kìm được mà rên lớn, sau đó lại nhanh chóng dùng hai tay bịt chặt miệng, gương mặt lập tức đỏ bừng, trông thật giống với một trái cà chua. Madara được xem trò vui tất nhiên là vô cùng cao hứng, nhưng cũng không nhẫn tâm để phu nhân chịu khổ như vậy a~ Hắn mỉm cười rời môi nơi điểm hồng đang sưng đỏ vì đợt cắn mút vừa nãy, hôn nhẹ lên mí mắt đã đọng lại chút nước vì khó chịu, lên tiếng:
-"Chỗ này là nơi chỉ có ta và Izuna được vào, ngoài ra hoàn toàn kín đáo, em không cần phải gượng ép khổ sở như thế đâu "
Khốn nạn, quả thật là một tên khốn nạn! Bắt Tobirama phải nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ mở mồm bảo ta không cần tự gượng ép, đây căn bản là muốn bức chết Tobirama đi a~ Nhưng Madara không quá để ý đến cái nhìn đỏ rực của nam tử tóc bạc đang run rẩy dưới thân hắn, tiếp tục ra vào mãnh liệt, cúc huyệt nhỏ bé cũng dần được nới lỏng bởi những ngón tay thuôn dài thô ráp. Hắn một lần nữa cúi xuống thưởng thức phía bên đầu ti còn lại, cắn mút đến nỗi cả hai bên đều đã sưng lên đỏ tấy. Tobirama cuối cùng đến giới hạn, bám lấy lưng Madara mà rên lớn:
-"Ra.. Madara.. Ahh... Ta.. ư.. Ta ra..!"
Senju tóc bạc gồng người, thoải mái bắn hết tinh hoa lên tay và cơ bụng cứng chắc của nam nhân tóc đen kia.
-"Phu nhân thật hư a~Còn chưa cho phép đã vội bắn ra như vậy rồi"
Madara mở giọng trêu chọc, nhưng cũng là không ngần ngại mà đưa tay lên nếm thử hương vị dòng tinh trắng đục, ấm nóng từ phu nhân xinh đẹp của hắn. Madara mỉm cười nhìn vào gương mặt vừa nguôi ngoai đã lập tức đỏ bừng lại, run rẩy lên tiếng:
-"Ngươi.. Bẩn.. Mau nhả ra..."
-"Không, phu nhân không bẩn, lại còn rất ngọt a~"
Tobirama ngại ngùng đến nỗi quay mặt đi, tránh né cái nhìn dâm dục phóng đãng từ người phía trên. Đương nhiên rồi, cậu vô cùng ngại khi hắn thoải mái đưa "thứ đó" vào miệng, không xấu hổ mà còn tấm tắc khen ngợi. Tobirama cả cơ thể sau đó bất ngờ bị nhấc bổng lên trên bờ, Madara cũng nhanh chóng trồi người mà đè lên, dùng tay quay lại gương mặt đang ửng đỏ ấy, hôn nhẹ lên cánh môi nhỏ rồi thủ thỉ:
-"Nên vào phần chính rồi, Tobirama"
Tobirama bị ép nhìn lên gương mặt đang thấm đẫm mồ hôi, trong lòng vẫn là tự hiểu bản thân phải làm gì. Cậu ngửa người về phía sau, dang rộng hai chân, phơi bày hạ thân đẹp đẽ trước con mắt nóng bỏng của tên đầu nhím khốn nạn đó, cố gắng để hành động trông thanh lịch nhất có thể. Mặc dù không mấy tự nguyện, nhưng cậu vẫn là không nên để bản thân chịu thêm thương tổn thì tốt hơn. Madara vui vẻ nhìn phu nhân ngoan ngoãn hợp tác, hạ thân bên dưới cũng sớm đã cương cứng đến khó chịu, nhanh chóng đặt lên miệng cúc huyệt vừa được nới lỏng đang rỉ nước, nhẹ nhàng thông báo:
-"Ta vào nhé, Tobirama "
Vừa dứt câu, quá nửa đầu khấc đã tiến dần vào lỗ nhỏ chật hẹp. To quá! Tobirama không chịu được mà rơi nước mắt. Cậu mặc dù đã được Madara kĩ càng mở rộng từ trước, nhưng năm ngón tay so với kích thước cực đại của hắn quả thật là không nhằm nhò gì. Madara nhăn mặt, hắn cũng là cắn răng chịu đựng để phu nhân làm quen dần với cậu em của mình. Cả hai bọn họ dù sao cũng mới chỉ làm một lần, căn bản chưa thể khiến Tobirama lập tức đã quen thuộc với kích thước to lớn của Madara. Hắn đưa tay nắm lấy hai bên hông của Tobirama mà xoa dịu, an ủi cậu thả lỏng để bản thân thực sự tiến vào. Tobirama sau khi nghe lời Madara cũng dần thả lỏng cơ thể, cúc huyệt mở rộng chào đón côn thịt thô ráp kia đi vào. Chật vật một lúc cũng đã đi được một nửa, Madara dừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên vệt đỏ nổi bật bên má của Tobirama, nhẹ nhàng:
-"Thả lỏng ra chút, ngoan, như vậy sẽ không đau nữa, Tobirama"
-"Không..hức..Đau.. Nó to quá.. hức...Sẽ rách mất.."
-"Em kẹp chặt như vậy, cả hai đều sẽ không thoải mái, nghe lời ta, thả lỏng ra một chút, sẽ không sao đâu"
Tobirama cuối cùng ngoan ngoãn mà ôm lấy tấm lưng vạm vỡ của người phía trên, nhắm chặt mắt, cố gắng mở rộng hạ thân hết cỡ để cho người kia tiến vào. Phân thân lúc này đã nằm trọn trong hang động nhỏ bé của Tobirama. Cậu ngửa đầu thở dốc, cố thả lỏng để cho bản thân thoải mái nhất có thể. Madara vào được rồi, cũng không vội động thủ, để cho phu nhân đau xong rồi làm vẫn là chưa muộn a~ Rồi khi tiếng thở nặng nề qua đi, bên dưới truyền lên một cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu. Tobirama cong người, đưa mắt nhìn lên thân ảnh to lớn đang cắn môi chịu đựng để cậu có thể dần thích ứng, so với một Uchiha luôn điên cuồng mạnh bạo trước đây, quả thật là khác biệt. Tobirama khóe miệng hiện lên ý cười, gồng chút sức lực hôn nhẹ lên bờ môi bạc mỏng của người trước mặt. Madara vui vẻ đón nhận nụ hôn ngọt ngào ấy, lại không muốn rời ra mà trực tiếp đè xuống cơ thể đang run rẩy kia, dùng lưỡi cuốn lấy mật ngọt còn vương vấn trong khoang miệng, bên dưới cũng không chần chừ nữa mà bắt đầu đẩy lên xuống. Khoái cảm ập tới, Tobirama thoải mái rên rỉ, kéo người rời khỏi nụ hôn đang dần lấy đi hết dưỡng khí của cậu. Madara bên trên vẫn là vô cùng rảnh rỗi, tiếp tục dời chủ ý đến hõm cổ xinh đẹp, cắn nhẹ lên phần da trắng nõn đã được điểm sẵn lên vài nốt ma mị. Tobirama đã hoàn toàn không chống cự nữa, nghiêng đầu để tên đầu nhím ấy có nhiều hơn chút không gian mà nếm mút hương vị ngọt ngào đến từ mình. Qua một lúc, Senju tóc bạc là cảm thấy không đủ, ngượng ngùng yêu cầu tên đầu nhím ấy vận thêm chút lực đạo. Nhìn gương mặt của phu nhân đang đỏ bừng, không biết là vì khoái cảm hay xấu hổ, Madara bật cười, mở giọng trêu chọc:
-"Vừa nãy còn rất khẩn cầu xin ta nhẹ nhàng a~Sao bây giờ lại muốn mạnh bạo nữa rồi, phu nhân là sợ ta không thoải mái sao?"
Đối diện với ánh mắt tự cao kia của Madara, Tobirama nhất thời bị chọc đến nỗi bốc khói trên đầu, mạnh tay đẩy ra tên vô sỉ đang dở cái giọng khiêu khích chết tiệt ấy, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ uy phong lực cường trừng mắt nhìn con người không biết chừng mực kia. Madara đột nhiên bị phu nhân kịch liệt phản đối, trong lòng chính là cảm thấy áy náy, còn có chút buồn cười khi đối diện với dáng vẻ giận dỗi hiếm thấy của con người trước giờ luôn rất lạnh lùng này. Hắn ta là không muốn đùa nữa, nắm chặt lấy cái hông nhỏ của Tobirama, rút dần ra côn thịt đang mạnh mẽ hoạt động trong hậu huyệt nhỏ bé kia. Bên dưới đang được lấp đầy đột nhiên trở nên trống rỗng, Tobirama vô cùng khó chịu, phần mông cũng bất giác đẩy qua lại, tìm kiếm chút khoái cảm mới nãy mất đi. Madara thật sự thích thú khi nhìn Tobirama chủ động thế này, nhưng hắn thân là trượng phu, làm sao lại để cho phu nhân chịu khổ đến như vậy chứ. Côn thịt được rút đến miệng huyệt, chưa được bao lâu đã mạnh mẽ cắm phập vào sâu bên trong. Madara đưa hết chiều dài cùng kích thước to lớn ấy, ôm trọn bởi vách thịt ấm nóng của người phía dưới, da thịt va chạm với nhau tạo nên một âm thanh vô cùng kích tình. Cúc huyệt bất ngờ bị tấn công, Tobirama sung sướng rên lớn, hai chân kẹp chặt lấy phần hông cứng cáp của Madara, thoải mái hưởng thụ khoái cảm hắn mang lại. Nhưng hắn càng lúc càng mạnh, Tobirama đây là chịu không nổi rồi, rên rỉ cầu xin:
-"Ahh..nhẹ.. Madara..ư..nhẹ lại...a..ah.. Rách.. Rách mất.. A.. Ma.. Madara.. Đau.. Ư... Ah.. Không... Ah.. Không nổi..ư.. Ta không nổi nữa.. Ah.. Nhẹ.. Ah.. Ư"
-"Em cứ rên rỉ tên ta như vậy,xem ra vẫn là rất sung sướng, ta làm sao có thể nhẹ lại được a~"
-"K... Khốn.. Đau.. Hức.. Đau quá.. Hức..Madara.. Hức.. vô...sỉ..hức"
-"Ta xin lỗi, đừng khóc, ta sẽ nhẹ mà, em đừng khóc"
Phu nhân khóc rồi, Madara vội vàng xin lỗi, ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt kia, ôn nhu mà xoa dịu, bên dưới cũng dần nhẹ nhàng trở lại. Tobirama là bắt được thời cơ, nghiêng đầu cắn mạnh vào tay tên vô sỉ không có lương tâm ấy, trên gương mặt còn hiện lên cái vẻ vô cùng mãn nguyện. Mặc dù chút này chẳng nhằm nhò gì với Madara, nhưng phu nhân không nghe lời như vậy, phải phạt. Hắn lập tức thay đổi thái độ, mạnh bạo tàn phá bên trong hậu huyệt bé nhỏ kia. Tobirama vừa sướng vừa đau, rên không nổi mà khóc cũng không xong, tiếp tục nghiến răng, cắn mạnh vào cánh tay bên trái của Madara, hi vọng hắn sẽ cảm nhận được đau đớn mà nhẹ nhàng lại. Nhưng đương nhiên là không có tác dụng rồi, tên đầu nhím ấy nhếch môi, bên dưới tiếp tục mạnh mẽ ra vào, còn lên tiếng khiêu khích Tobirama:
-"Cắn đi, ta là muốn xem răng em khỏe hơn hay sức chịu đựng của ta lớn hơn đấy"
-"Dừng.. Ah.. Dừng.. Ta xin lỗi a.. Đau.. Hức.. Ah.. Ư.. Đau... Hức"
-"Ta không chấp nhận xin lỗi, em cứ việc cắn thoải mái, còn việc dạy dỗ em, ta sẽ tận tình đảm nhiệm, đừng cố chống cự"
Thấy kế hoạch xin xỏ không thành công, Tobirama chỉ biết khóc, cắn chặt vào tay Madara mà chịu đựng, đem tấm lưng vạm vỡ kia cào đến chảy máu, tiếng la khóc hòa lẫn những tiếng rên rỉ cầu xin vang dội cả một con suối rộng lớn. Tobirama cuối cùng đạt đến giới hạn, không báo trước mà bắn tung tóe lên người Madara. Còn tên vô sỉ kia cũng không quá bất ngờ, tiếp tục ra vào bên trong rất lâu. Cho đến khi Tobirama vì mệt mỏi mà ngất đi, hắn ta mới lấy được chút lương tâm mà dừng lại. Madara dùng sức, đâm mạnh vào bên dưới một lần nữa rồi cũng bắn ra. Hắn ôm lấy Tobirama, thỏa mãn nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ, hôn nhẹ lên vầng trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, thì thầm:
-"Vất vả rồi, phu nhân của ta... "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro