Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.

Tôi thích ăn mì Ý. Tôi gần như có thể ăn một ngày ba buổi, kéo dài từ ngày này sang ngày khác chỉ độc mỗi món mì Ý. Cho dù tôi biết việc dồn thức ăn nhanh vào bụng quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, và có thể tôi sẽ bị béo phì. Nhưng tôi vẫn không mập lên bao nhiêu. Thế nên tôi vẫn cố chấp. Vì tôi thích món đó. Thích đến phát điên. Nhưng nếu có người hỏi tôi vì sao tôi thích món đó, chắc hẳn tôi sẽ lúng túng lắm. Tôi không hiểu vì sao tôi lại thích mì Ý, thậm chí nó chứa thành phần tôi không ưa. Là sốt cà chua.

- Ăn hoài một món không phải là ý hay đâu. - Chị vừa nói, vừa nhâm nhi tách trà bốc khói nghi ngút. Tôi nghĩ nước khá nóng. Nhưng chị vẫn uống. Không biết chị có bị bỏng lưỡi không nhỉ? Chắc là không.

- Vâng. Em biết chứ.

- Cậu có muốn ăn đồ của tôi chứ?

- Ý chị là thức ăn?

- Ừ.

- Em chỉ thích mì Ý. - Tôi nói như thể đang cố khẳng định và không muốn chị nói thêm gì nữa. Nhưng tôi thực sự không có ý như vậy. Và chị cũng không quan tâm đến lời tôi.

- Tôi không muốn bị cậu từ chối đâu.

- Vâng. Vậy thì em sẽ ăn thử.

Chị rất thích nấu ăn. Chị muốn có ai đó ăn thử những món chị làm. Tuy nhiên lại chẳng có ai. Ba mẹ chị đã mất. Chị sống dưới sự quản lí của một người dì. Dì chỉ quản lí tiền bạc chứ không quan tâm đến giờ giấc của chị như việc chị tan học mấy giờ, chị đi làm bao lâu thì về nhà,... Và chị ở một mình. Dì sống ở một nơi cách nhà chị một giờ đi xe buýt, cứ một tháng lại gửi tiền sinh hoạt cho chị.

- Sao chị không tự nấu tự ăn?

Chị khẽ "à" một tiếng rồi im lặng. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu chị mới trả lời, làm tôi suýt nữa đã quên béng mất câu hỏi.

- Tôi không thích ăn. Và đồ ăn của tôi rất dở. Nhưng tôi không muốn bị cậu chê đâu.

Những người yêu cũ của tôi thật giống chị, nhưng cũng khác chị. Các cô nàng thích nấu ăn, và nấu ăn rất tệ - đó là điểm giống. Họ thường đem cho những gì họ đã chế biến cho tôi ăn, và bảo tôi nhận xét thật lòng. Tôi trả lời - theo đúng như những gì họ yêu cầu - món ăn thật dở, dở hơn mẹ tôi nấu rất nhiều, và rằng tôi thích ăn mì Ý hơn tất thảy những món khác không phải do mẹ tôi làm ra. Bạn gái giận tôi. Tôi đâu có nói sai. Có vẻ họ muốn tôi khen hoặc đáp thật lòng thông qua những lời có cánh. Nhưng tôi dở tệ việc hiểu người khác. Sao bạn gái không nói thẳng với tôi rằng họ muốn nghe những lời như thế nào, giống như cách chị đã làm. Và đó là điểm khác.

Nơi chị sống là một ngôi nhà nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, cách thư viện ba mươi phút đi xe buýt và cách trường một khoảng thời gian tầm tầm như thế, hoặc hơn. Ngôi nhà màu xám tro, kiến trúc đơn giản, lọt thỏm giữa hàng chục ngôi biệt thự xa hoa đầy màu sắc. Phía trước có dãy hàng rào xiên xẹo, được một loại hoa gì đó bám lên, nhưng nó đã héo rũ.

- Sao chị không chăm sóc? Nếu nó nở hoa, sẽ trở thành điểm nhấn cho nhà của chị.

- Tôi ghét hoa, việc chăm sóc nó khiến tôi phát điên. Tôi thích hoa dại hơn. Không cần chúng ta can thiệp, nó vẫn sống, nở hoa, những bông hoa màu trắng nhỏ li ti thật đẹp.

Tôi nghĩ ắt hẳn chị thích hoa dại lắm, bằng chứng là việc sân nhà chị mọc toàn cỏ dại cao đến tận đầu gối với những bông hoa màu trắng li ti đung đưa trong gió. Có vẻ đã lâu lắm rồi chị chưa dọn vườn.

Hình như chị là một người không coi trọng vẻ bề ngoài lắm. Tôi nghĩ thế. Vì tôi thấy bên trong ngôi nhà vô cùng gọn gàng ngăn nắp, đối lập hoàn toàn với mặt tiền trông như một nơi bỏ hoang.

- Chị sẽ đãi em ăn món gì?

- Cà ri. Cơm cà ri.

Tôi không thích cà ri. Liệu tôi nói điều đó ra thì chị sẽ làm món khác hay bắt buộc tôi phải dồn vào họng hết chỗ cà ri chị nấu? Tôi nghĩ phần trăm cơ hội điều thứ hai sẽ xảy ra cao hơn.

Tôi ngồi trên ghế ăn, chị thì bận nấu nướng ở bên cạnh. Cảm giác này thật lạ. Có gì đó quen thuộc. A phải rồi, ba mẹ tôi cũng giống như thế. Một cặp vợ chồng hoặc người yêu.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ thích chị hay biến chị thành bạn gái của mình. Nhưng tôi muốn ôm chị - một hành động mà tôi nghĩ chỉ dành cho những cặp đôi yêu nhau hoặc người thân trong gia đình.

Tôi lại muốn ôm chị.

Như cái máy được lập trình sẵn. Tôi luôn và chưa bao giờ dừng sợ chị sẽ đánh hoặc tệ hơn là phang nguyên cái bàn vào người tôi như cách chị làm với lũ côn đồ nếu bất thình lình tôi ôm chị. Tại sao tôi lại nghĩ như thế nhỉ? Điều gì đã khiến tôi hình thành suy nghĩ như thế? Tôi đâu có bằng chứng chắc chắn chị sẽ đánh tôi. Vậy nếu bây giờ tôi ôm chị bất ngờ từ đằng sau, chị sẽ đẩy tôi ra rồi tát vào mặt tôi mấy cái không?

Tôi muốn thử nhưng tôi không dám thử. Tôi sợ đau, nhưng mà trong trường hợp này tôi có thể chịu được. Nhưng tôi sợ mối quan hệ của tôi và chị bị rạn vỡ. Chị không phải bạn gái tôi, chị cũng không giống các cô gái thích được chiều chuộng bằng những hành động lãng mạn tràn ngập yêu thương. Chị ghét ai chạm vào mình. Chị gần như ghét mọi thứ.

Tuy nhiên hành động của tôi lại trái với suy nghĩ, như thể đó là hai sinh vật khác nhau, có bộ não khác nhau, và thích chống đối nhau. Tôi đã đè chị xuống ghế sofa lúc nào chả hay. Tôi không biết gì cả. Tôi còn ngây người hơn cả chị.

Vai chị run lên nhè nhẹ, xương quai xanh ẩn hiện sau chiếc áo sơ mi bị bật mất một cúc. Chưa bao giờ tôi thấy chị quyến rũ đến thế. Chị trợn mắt nhìn tôi, đồng tử giãn rộng, ánh lên vài tia sợ sệt, hoảng loạn, tức giận,... vô số sắc thái mà tôi không thấy được hết.

Gần chỗ tôi có một lọ thủy tinh trong suốt, lung linh, thật đẹp, và nó vỡ tan trên đầu tôi. Chị vùng vẫy, đẩy tôi ra, tiện chân đạp cho tôi vài cái. Dường như chị yếu hơn lúc trước một chút, một chút thôi.

Chị mím môi, tay nắm chặt vạt váy, hằn học nhìn tôi. Cách nhìn của chị khiến tôi mặc cảm tội lỗi. Nhưng nó vẫn còn dễ chịu chán so với ánh mắt khiến tôi như nổi mẩn.

- Nếu cậu đuổi theo, tôi sẽ giết cậu.

Nếu là cô gái khác, tôi sẽ chạy sau cô ấy, nhưng chị thì khác. Nếu chị muốn tôi làm thế, chị sẽ nói. Nhưng ít khi chị bỏ chạy mà cần người khác đuổi theo an ủi. Nếu tôi làm trái lời, có thể chị không giết tôi, nhưng chắc chắn chị sẽ làm thứ gì đó khiến tôi bị thương.

Tôi cảm thấy hơi lạ, đây là nhà chị, lẽ ra chị phải tống tôi ra khỏi nhà mới đúng, tại sao chị lại bỏ đi? Tôi chợt nhớ đến mục đích ban đầu khi tôi đến đây. Có lẽ chị vẫn muốn tôi ăn cà ri chị nấu, nhưng chị không muốn nhìn mặt tôi.

Đĩa cà ri đặt trên bàn, vẫn còn âm ấm. Tôi dùng thìa nếm thử. Chị nấu ăn tệ thật. Cà ri nhạt toẹt. Cái vị lợ lợ khiến tôi buồn nôn, nhưng chị không thích tôi nôn sau khi nếm thức ăn chị nấu, nên tôi kìm lại. Và ăn hết chỗ cà ri.

Tôi nghĩ tôi cần xin lỗi trước khi ra về. À và cả khen chị nấu ngon nữa, vì chị đã yêu cầu, mặc dù thức ăn của chị trái ngược hoàn toàn với chữ "ngon". Nhưng giờ chị không có ở đây. Tôi lục trong ba lô, lấy ra một xấp giấy Note. Tôi cố gắng viết nắn nót nhất có thể, vì chữ tôi khá xấu, có thể chị sẽ đọc không được. Xong, tôi kẹp tờ giấy vào dưới chiếc đĩa. Căn phòng lẫn nội thất đều màu xám, điều đó khiến tờ giấy màu vàng của tôi nổi bần bật đến nhức mắt. Rồi tôi ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #romance#sad