Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

E2 - một đời

"Ting!"

Tiếng thông báo tin nhắn nhảy lên khi Huỳnh Sơn vẫn còn đang quay cuồng với mớ công việc đột nhiên phát sinh. Bình thường trong giờ còn làm việc thì anh rất ít khi kiểm tra tin nhắn ngay, nhất là những lúc đang trong guồng quay nghiêm túc như thế này, nhưng hôm nay thì khác. Vừa nghe thấy âm thanh tin nhắn, anh vô thức liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại đang sáng màn hình. Một cái tên hiện lên làm anh tức thì đập nhanh hơn một nhịp.

Tin nhắn hiện lên vỏn vẹn có ba chữ: "Bạn Sơn ơiiii". Nhưng mà có bấy nhiêu thôi cũng làm cả tâm trí căng thẳng cùng đôi mày đang nhíu chặt của Huỳnh Sơn bất chợt thả lỏng ra đôi chút, ngay cả ánh mắt cũng vô thức dịu dàng hẳn. Đã lâu rồi không thấy tin nhắn này xuất hiện lại nhưng lần nào cũng như lần nấy mỗi khi nhìn thấy trong lòng Sơn bất giác thấy vui vẻ lan tràn. Anh có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cái bóng dáng nhỏ hôm nao đang đứng chắp tay sau lưng, hơi nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhỏ rất đổi đáng yêu mà vui vẻ gọi tên anh với từ ơi được ngân dài ra. Huỳnh Sơn nhớ khi còn cùng nhau ngồi trên ghế nhà trường, thi thoảng Anh Khoa sẽ làm như thế. Dù hình ảnh ấy có thể đã cách xa anh cả hơn mười năm nhưng anh vẫn nhớ rõ nét những ánh nắng chiều nhẹ nhàng tung tăng trên nói gò má của người thương khi em cười như thế nào.

Lòng Sơn bồi hồi nhìn lại đoạn phim đang tua chậm trong trí óc, lại nhìn về đoạn chat đang hiển thị, vui vẻ nhắn lại cho bạn nhỏ mấy câu.

Ơi, Sơn đây

Sao vậy?

À thì

Tui tính nhắc bạn Sơn mai nhớ tới đúng giờ hẹn

Bạn hay đi trễ với thất hứa lắm

Ơ làm gì có

Bạn nói thế oan cho Sơn quá đi

Ngày mai thì nhất định sẽ không có chuyện đó đâu

Dòng ba chấm phía đối phương cứ lượn lên lượn xuống mãi. Cũng không biết Anh Khoa tính nhắn gì mà soạn mãi vẫn chưa thấy gửi. Anh có hơi sốt ruột nhưng cũng không làm gì được ngoài chờ đợi. Mãi một lúc lâu cuối cùng em cũng gửi đến một tin nhắn. Chỉ là khác với mong đợi của Huỳnh Sơn, rằng em sẽ nhắn một điều gì đó để an ủi, để trêu đùa, hay ít nhất là vẫn để hai người tiếp tục câu chuyện. Thay vào đó em chỉ nhắn lại vỏn vẹn có mấy từ.

"Ừm, thôi Sơn làm việc tiếp đi."

Lòng anh có cảm giác hơi hụt hẫng đôi chút. Vẫn gửi lại cho em thêm một tin nhắn cùng mấy cái nhãn dán trước khi kết thúc hẳn cuộc hội thoại giữa họ. Huỳnh Sơn thở dài một hơi, úp điện thoại xuống, lại tiếp tục với mớ công việc đang loạn bòng bong hết cả lên. Phải giải quyết cho xong đã. Phải xong thì mới có thể gặp được em. Phải xong mới có thể không thất hứa với tình huân của mình. Huỳnh Sơn tự nhủ như thế trong lòng.

Sau một ngày tăng ca đến tận đêm muộn rạng sáng, rã rời cả về cơ thể lẫn kiệt quệ về tinh thần, Huỳnh Sơn mới có cơ hội về căn hộ ngủ nghỉ một lát. Lúc thức đậy đã là sáng sớm, cách giờ hẹn hãy còn ba bốn tiếng. Anh bắt đầu bắt tay vào công cuộc đi tút tát lại bản thân mình. Mặc vào bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước, soi lại thật kỹ trong gương vài lần cho thật chỉn chu, ưng ý rồi mới chịu bước chân ra khỏi cửa. Dù sao hôm nay là ngày mà không chỉ được gặp em mà còn gặp những người bạn cũ từng cùng chơi chung với nhau lúc hai đứa ở cùng một câu lạc bộ hồi cấp ba nên Huỳnh Sơn phải chỉnh trang sao cho thật hoàn hảo mới chịu được.

Sớm ngày cuối hạ, không khí đã không còn cái khí thế quá nóng bứt khiến người ta khó chịu, có lẽ là vì biết thu sắp ghé ngang. Bầu trời đang rõ đẹp với những lớp mây tràn dài trên nền xanh trong vắt khi Huỳnh Sơn bước vào trong xe và lái đi nhưng lại bất chợt đổ một cơn mưa rào không báo trước khi anh còn cách một đoạn nữa là tới điểm hẹn.

Đổ xe vào bãi gửi gần đó, anh cầm theo chiếc ô đen bước ra ngoài. Khi tâm trí vẫn còn đang thầm than phiền vì hôm nay bản thân đi giày da mà trời lại đổ mưa thì có một dáng người đứng chần chờ ở một góc mái hiên trước lối ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của Sơn. Vẫn là đôi bàn tay trắng nõn đang ở giữa không trung đón lấy những hạt mưa, vẫn là ánh mắt sáng trong và rạng ngời ấy. Trong một phút giây nào đó, dường như Huỳnh Sơn nhìn thấy cơn mưa nắng đột ngột ghé đến nơi ban công năm nào.

Những hạt mưa tí tách bỗng dưng không còn xuyên qua từng kẻ tay nữa. Em hơi ngạc nhiên ngẫng đầu đã thấy một tán ô đen che trên đầu mình từ lúc nào. Quay đầu lại, vẫn là ánh mắt dịu dàng hôm nao.

"Lại quên mang ô à?"

"Ừm, tính đi bộ một chút. Ai mà dè trời lại mưa đâu."

Địa điểm hẹn là một quán ăn gần nhà Anh Khoa nên em chọn đi bộ đến. Đi hơn nửa đường thì trời đổ mưa nên đành tạm lánh vào một mái hiên gần đó. Ánh mắt em lướt trên người đối diện, thấy người đó quần áo thẳng tắp tinh tươm, giày da âu phục thì không khỏi nhướng mày một cái.

"Bạn đi ký hợp đồng à?"

"Hả? Đâu có. Chỉ có hẹn với bạn thôi à."

"Thế thì sao phải ăn diện kinh thế. Hẹn nhau đi ăn uống mà tưởng đi gặp đối tác không đó."

Trái ngược với sự chỉn chu toàn tập của Sơn, Khoa ăn mặc rất thoải mái, phong cách nhẹ nhàng, đơn giản nhìn vào nếu không biết tuổi thì chắc ai cũng tưởng cậu mới là sinh viên đôi mươi chứ không nghĩ là một người sắp quá tuổi thanh niên, đầu ba đến nơi đâu. Hai người đừng cạnh nhau, trông như hai thái cực vậy. Tự dưng Sơn thấy kỳ thật.

"Khoa nói hôm nay cần chu toàn một chút nên là..."

"Một chút thôi. Chứ như này cũng hơi quá rồi á."

"Thôi, để Sơn về thay bộ khác."

"Thôi thôi ông ơi. Trễ hẹn, mấy anh lại chửi cho."

Thấy người nọ toan muốn quay về thay đồ thật, em liền vội vàng níu lại. Vậy là người kia cũng đứng lại thật. Nghe lời ghê! Em thấy có hơi buồn cười.

Hai con người dưới một chiếc ô nhỏ song hành cùng bước dưới cơn mưa rào mùa hạ. Một ô hai người, sẽ có một người ướt vai. Anh Khoa thầm đưa mắt nhìn sang, thấy đôi ba hạt mưa tinh nghịch nhảy nhót trên bộ âu phục kia thì liền đẩy nhẹ tay cầm ô kia nghiêng sang bên nọ.

"Ướt kìa!"

"Ừm."

Người đó nương theo em, nhưng được một chốc, chiếc ô lại nghiêng về phía người nhỏ hơn. Cứ như vậy, đi hết quãng đường đến khi vào quán một bên vai của Huỳnh Sơn đã ẩm ướt những giọt mưa ngày hạ.

Anh em hội tụ. Đã từ rất lâu rất lâu về trước kể từ buổi đi ăn hàng rong cuối cùng mà họ được ngồi quây quần đông đủ với nhau như thế này. Tức thì nơi quán nhỏ liền ồn ào náo nức như cái chợ trời, cũng may mà họ đặt phòng riêng nên có ồn như vỡ chợ cũng không ai phán xét gì được.

Chớp mắt những cậu thanh thiếu niên ngây ngô trong tay không tiền nhưng lúc nào cũng cười giả lã nay đều đã trưởng thành. Cũng qua hơn mười năm rồi, ai cũng khác. Không thành công thì cũng thành nhân. Không có dịp được gặp thường xuyên chỉ là lâu lâu rảnh rỗi nhắn tin gọi điện thăm hỏi nhưng cho dù là vậy tình cảm giữa những con người bên cạnh nhau thuở non nớt thiếu thời dường như chẳng hề phai nhạt. Những cái ôm ghì, xoa đầu véo má, những câu trêu đùa đều là minh chứng cho sự bền chặt của tình anh em giữa bọn họ. Tuy đều hoặc là sắp qua cái tuổi ba mươi đến nơi nhưng trong buổi gặp gỡ lâu ngày mới được đông đủ ấy, ta lại thấy họ như trở về cái tuổi trẻ khoác trên mình chiếc áo trắng tinh, ngày ngày ở dưới mái trường bày trò nghịch ngợm.

"Không biết bao giờ mới được một dịp anh em tụi mình ngồi lại đông đủ như vậy ha?"

Một câu hỏi vu vơ được thốt ra lại làm cả hội anh em trầm ngâm một lúc. Càng lớn dường như họ càng ít thì giờ để dành cho gia đình nói gì đến là bạn bè thời niên thiếu. Cơm áo gạo tiền còn vương gánh trên vai nên đôi lúc đến chính bản thân mình cũng bị họ lãng quên trong guồng quay bộn bề của công việc và cuộc sống. Một dịp tụ họp đông đủ như thế này thực sự là hiếm hoi quá đỗi. Anh đưa mắt, lén nhìn sang người ngồi cạnh, đang ngắm mãi mê, đột nhiên em cũng liếc mắt nhìn về phía anh. Khi ánh mắt ta chạm nhau, Huỳnh Sơn có cảm giác mình bị bắt quả tang liền hơi lúng túng quay đi. Có tiếng cười trộm khẽ cất lên khi anh tự động nhích xa người kia một chút, tiếp tục cố hòa lại vào không khí trầm tư của mọi người trong bàn.

"Hai tháng nữa đi."

Anh Khoa mở lời, cắt ngang sự yên tĩnh hiếm có của nhóm bạn mà đáng lẽ vẫn luôn ồn ào náo nức mỗi khi có dịp tụ họp lại với nhau. Mọi người đều đổ mắt dồn về phía đó hình như rất hiếu kỳ. Trước khi có ai cất tiếng hỏi thì anh đã xung phong mà hỏi trước:

"Hai tháng nữa thì sao?"

"Thì mình tụ tập lại như vầy nè!"

Em trả lời nhưng không nhìn vào mắt anh. Trong bàn ăn quây quần có vài người nhướng mày với câu trả lời như không của đứa nhỏ kia. Thế là đành phải có người hỏi lại lần nữa.

"Có vụ gì để tụ tập hả?"

"Thì..."

Em ngước mắt nhìn lên những con người đang nhìn mình chằm chàm, ngập ngừng mãi, như là ngại ngùng mà cũng như là đang nhịn cười. Người ngồi cạnh đã chờ đến sốt ruột nhưng một câu cũng chẳng dám hối. Mãi Anh Khoa mới nặn ra được lời cần nói:

"Đám cưới em."

Có tiếng ồ nhẹ vang lên, gần như tất cả mọi người đều hơi mở to mắt có vẻ hỏi ngạc nhiên nhưng phần nhiều thì là hào hứng hơn. Nhưng cảm xúc đó kéo dài chưa lâu, đã bị câu hỏi của Huỳnh Sơn làm cho kinh ngạc.

"Khoa cưới à?"

"Ừm."

Em không nhìn anh, gật đầu. Họ thấy ánh mắt của anh hơi sầm xuống một chút. Tức thì, cả bàn ăn lặng như tờ. Tiếng chúc mừng chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng của bất cứ ai trong đây đều bị nghẹn lại. Muốn tắt thở. Họ đưa mắt nhìn nhau, dường như đều có chung một câu hỏi, nhưng không ai biết được câu trả lời. Chỉ có những ánh mắt bàng hoàng, hoang mang tột đột.

Trong số đố chỉ có Trường Sơn là khoanh tay nhướng mày, dáng vẻ thể hiện rõ sự phán xét với một màn vừa rồi. Anh ta ngồi ở vị trí kế bên với hai con người kia, thêm cái đôi mắt tinh xảo, sắc lẹm của một kẻ quá rành rỏi sự đời, cũng rành rỏi hay nói trắng ra là đi guốc trong bụng của đứa em trai ruột thừa không máu mủ khác họ hàng của mình kia, Trường Sơn thấy không hiểu nổi vì sao mấy người trong bàn lại dùng cái ánh mắt hoang mang đó nhìn nhau, nhìn anh ta rồi lại nhìn về cái cặp đôi ngồi ngay cạnh mình. Bực nhất là thằng bạn mà như em trai của mình tên Minh Phúc ngồi ngay cạnh cứ lắc lắc tay mình với câu hỏi không thốt ra được thành lời "ủa vậy là sao" trong đáy mắt nó. Trông rõ ngờ nghệch, Trường Sơn cáu quá, đạp vô ghế của nó một phát, làm nó nhào thẳng vô lòng anh trai tên Thuận ngồi bên kia. Rồi, trả người về tự do nhé, nhờ 'tự do' bên ấy giữ chắc giùm chứ Trường Sơn cũng cần tự do lắm, sắp bị Minh Phúc lắc rớt cánh tay trái ra rồi.

"Hai đứa mày tiểu phẩm đi nha! Hồi đưa cái thiệp mà tao thấy tên Huỳnh Sơn in trên đó là tao ký lủng đầu nha Khoa."

Không biết đến khi nào cái đám đều đã đi được nửa cuộc đời này mới thôi bị khờ không nhìn ra một màn kịch rất ư là giả trân của hai người kia nên Trường Sơn đành làm người xấu, vạch mặt hai đứa kia trước bàn dân thiên hạ. Bị anh hai guột dọa đánh, tức thì người kia rụt cổ, được anh chồng tương lai đón vào lòng bảo vệ ngay.

"Hai hung quá à!"

"Không sao. Có bạn Sơn bảo vệ Khoa mà!"

Ai? Là hai đứa nào vừa mới tiểu phẩm sầu tím thiệp hồng? Giờ quay ra, nũng nịu, ôm ôm ấp ấp như chốn không người. Trường Sơn muốn giựt cái cù chỏ vô trái cổ của hai đứa hậu bối lớp dưới kia của mình cũng đâu có sai. Cả phòng nhận ra hồi nãy mình hoang mang, lo lắng đầy vô nghĩa thì tức thì nháo nhào hết cả lên. Đứa ôm tim, ôm ngực, đứa chút nữa là rớt tám giọt nước mắt bên trái, đứa muốn nhá cái chén vô đầu của cặp đôi kia.

"Ủa ê!"

"Má! Là nãy giờ là tiểu phẩm á hả?"

"Ê tao tin thiệt đó hai thằng quỷ!"

"Mé Huỳnh Sơn ơi, mày tha hóa rồi!"

"Trời ơi, anh còn đang tự hỏi hai đứa mày chia tay hồi nào sao anh không biết?"

"Tao bị đau tim á bây ơi bây!"

"Tính ra tao đang tính đường an ủi thằng Sơn sao cho nó bớt sốc luôn á bây!"

"Trời ơi, nó diễn cái nét sầu riêng chưa chín tới như vậy mà bây cũng tin nữa! Bây khờ gì mà khờ dữ vậy?"

Trường Sơn khoanh tay, mặt rõ chê bai cái nét diễn quá là nghiệp dư đến từ vị trí của người em cùng tên và đứa em ruột thừa. Phải anh mà là đạo diễn thì hai đứa nó tới vòng gửi xe cũng không được vào. Thực ra cái đám kia cũng nghi nghi nhưng mà đã lâu năm không gặp lại họ sợ có nhiều chuyện họ không được biết cũng đâu có nghĩ hai đứa kia dám đem chuyện đó ra đùa. Một phen hú vía.

"Ủa ủa? Là sao vậy mọi người?"

Hải ly hong hiểu hải ly hoang mang. Mọi người nhất là Trường Sơn xịt keo cứng ngắt. Hai thủ phạm làm cả bọn một phen đau tim thì ôm bụng cười nắc nẻ. Xôn xao nãy giờ mà vẫn không hiểu, không biết Minh Phúc rớt não ở chỗ nào rồi. Trước khi sắp bị đứa bạn cốc đầu một cái nữa thì Minh Phúc đã được người kia nhanh tay đón về trước, dùng tay che hờ đầu như sợ Trường Sơn ký vô đó thật.

"Phúc lại đây, anh Thuận giải thích cho nè!"

Mất vài phút để Duy Thuận giải thích gọn gàng dễ hiểu cho mình, Minh Phúc mới trợn ngược mắt.

"Má hai đứa mày trời thiệt! Làm tao tin xái cổ luôn á."

"Hoi mà. Giỡn vui giỡn vui mà!"

"Đếch vui!"

Gần như cả đám đồng thanh đáp lời Anh Khoa, khí thế hùng hồn quá làm em nhỏ cũng rén, nép vào lòng người ngồi cạnh sát rạt.

Đừng hỏi vì sao họ phản ứng mạnh như thế. Hãy cứ tưởng tượng một cặp đôi mà bạn hết mình chèo thuyền, hết mực ủng hộ hơn mười năm đột nhiên rụp cái chìm ngang, chia tay ngang rồi đứa đám cưới đứa bơ vơ thì coi có chịu nổi không? Hơn hết, tất cả họ đều chứng kiến những chuyện tình của nhau. Hy hữu thì có chuyện tình Huỳnh Sơn Anh Khoa là mọi người phải mất nhiều công sức lắm.

Hai cái đứa này từ hồi đi học đã líu la líu lo với nhau, nhưng hỏi đến thì toàn cười ngượng ngùng rồi đáp là bạn thân. Chắc tin. Dù sao trong này cũng nhiều cặp có cái tình huống y chang thế rồi, nên họ hiểu lắm. Hơn nữa ánh mắt của con người không hề biết nói dối, người trong cuộc nhìn nhau say đắm như thế, người ngoài cuộc thấy họ không tỏ tình thì ngứa mắt giùm. Thế là họ đã phải cất công đốc thúc chuẩn bị cho hai đứa. Nhớ hồi nào đám anh em thân thiết với Huỳnh Sơn suýt thì đục vô mặt anh vì cứ ngại ngại không chịu tỏ tình. Dọa dẫm biết bao thứ, may mà lúc nhắc đến câu nếu không nói thì sau mất em đừng có hối hận, bấy giờ Huỳnh Sơn mới có quyết tâm.

Hôm tỏ tình là hôm lễ tốt nghiệp cấp ba của hai người, một đám có bạn bè, anh trai ruột thừa có, ruột không máu mũ có, chơi chung có, tốt nghiệp rồi vẫn về trường, đứng đầy một góc lấp ló chỉ chờ một lời ngỏ ý của Huỳnh Sơn. Bình thường không giỏi văn lắm, mà sao bữa đó Sơn nói hoài vẫn chưa vào được trọng tâm làm anh em sốt ruột muốn chết. Nhà ngoại tức đến độ đòi bỏ về, xin em trai lại về nuôi, nhà nội níu mãi mới được. Núp sau bức tường mà ồn đến mức Anh Khoa bén thì không nghe được mấy câu khen ngợi mình đáng yêu như nào trong cái bài văn đếm sơ sơ nãy giờ phải được hơn ngàn chữ của anh. Cuối cùng vẫn phải chủ động hỏi hôm nay Sơn muốn nói gì. Sơn mới đáp Sơn thích Khoa.

Hành trình yêu đương của họ bắt đầu từ đó. Và luôn có sự đồng hành của nhóm bạn đông đúc của mình. Từ thời còn cách nhau vài cây số, đến cả ngàn dặm trường xa xôi khi Huỳnh Sơn đi du học, cả khi hai người họ bắt đầu đi làm mà hai đứa lại làm ở hai đầu thành phố. Lúc nào cũng có những anh em kề vai sát cánh hỗ trợ cho tình yêu của hai người cứ như một đàn gà mẹ chăm bẵm hai đứa con thơ lần đầu trải nghiệm tình yêu nhân gian cuộc đời. Biết làm sao được, cả hai ở trong nhóm anh em của mình đều là em út được cưng chiều mà. Có lẽ vì vậy mà tình yêu của hai đứa cũng được cưng chiều lây mà lúc nào cũng được quan tâm. Giúp tư vấn, giúp gửi quà, giúp truyền thông tin cho người ở xa, giúp đá mấy cô mấy anh ong bướm vờn quanh ra khỏi người yêu của em mình, đến cả làm lành sau cãi vã cũng có bàn tay của mấy anh giúp đỡ phía sau. Tâm huyết như vậy hơn mười năm. Nói tan là tan, nói vỡ là vỡ hả? Mấy anh lại chẳng đánh cho hai đứa vỡ đầu ra thì thôi!

"Mọi người căng thẳng dữ!"

"Thử cảm giác mười năm đẩy thuyền gần tới bến cái thuyền tuyên bố chìm đi."

"Hên là giỡn á. Chứ bây mà cười đứa khác thật là tao vặn cổ bây rồi!"

Thiệp phát tới đâu là ai cũng cầm tấp thiếp hồng gõ iu lên đầu đôi trẻ mấy cái liền, không đau chỉ là đánh cho hả cái cơn hụt hẫng lúc nãy thôi. Biết thế nên cặp đôi nọ chỉ nắm tay nhau cười xuề xòa chịu trận. Chớp mắt một cái vậy mà đã hơn mười năm nhìn hai đứa nó yêu nhau. Lúc nhận thiếp hồng của hai người họ, cả đám tự dưng lại đâm ra có chút xúc động.

"Nhanh quá ha! Mới đây đã hơn mười năm rồi!"

Tuổi thanh xuân mới hôm nào còn bỡ ngỡ trước thềm, nay đã trôi theo mây gió. Bọn họ vẫn còn rất trẻ, đương phong độ rạng ngời và thành công nhưng bộn bề trong cuộc sống và công việc đã không để họ trở lại làm những người thiếu niên ngây thơ thuở nào nữa. Tuy không phải là đôi đầu tiên, người đầu tiên mở màn lên xe hoa trong nhóm nhưng lúc nhận được lời mời cưới này của nhà Sơn Khoa, hình như những người chưa lập gia đình cũng có chút nôn nao hơn bình thường. Có những cái liếc mắt vụng trộm, có những suy nghĩ vẫn vơ về ai kia. Chà, chắc cũng đến lúc tìm người ký giấy 'nợ đời' rồi.

Hai tháng nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Ngắn là khi cả hai phải tất bật hoàn thành những công đoạn cần thiết để chuẩn bị cho những buổi lễ và nghi thức cho thật đủ đầy và trọn vẹn. Hai tháng, hai đứa phải xoay mòng mọng, vừa lo công việc vừa lo việc nhà, cứ tưởng phải mọc cỡ ba đầu sâu tay mới làm hết việc. Hai tháng nói dài là khi Huỳnh Sơn đếm mãi vẫn chưa thấy đến ngày chính thức được đón em về nhà mình. Để mỗi ngày đón đưa không còn là chở em về trước rồi mình mới về sau, để không còn những hôm chiều người tăng ca đột xuất, dặn anh về nhà mình, lát em tự bắt xe về nhưng anh cứ nhất quyết đứng chờ ngoài cửa công ty nhìn hoàng hôn buông cùng dòng người qua lại hối hả mà một mình sầu não nề vì cứ muốn đưa em về nhà cho bằng được. Để anh không còn phải cất công chạy xe sang mặc mưa gió bão bùng hay nắng giăng trên đầu chỉ để ăn mấy món em nấu (đó là ba mẹ em nói thế, chứ anh cũng hoàn toàn đồng tình). Để mỗi ngày thức giấc ta sẽ nhìn thấy người ta yêu đang nằm gọn trong vòng tay mình, để hơi ấm yêu thương đong đẩy nơi đầu tim quyến luyến.

Huỳnh Sơn hít sâu một hơi, cố để bàn thân bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng dù đã rất cố thì tay không run, chân cũng không chịu được mà phải đi qua đi lại. Cái trừng mắt của nguyên dàn anh em đứng gần bục sân khấu cồn về phía anh, nhắc nhở anh đừng như kiến bò chảo nóng nữa thì anh mới cố dừng lại một chút. Tuy là chờ vài năm rồi, hơn mười năm rồi lại hơn hai tháng để có thể cùng em sánh đôi mà bước đến bước đường này nhưng vài phút đây lại làm Huỳnh Sơn sốt ruột hơn cả, cứ như là đã đợi rất lâu, cực kỳ lâu rồi. Ai kêu người thương bé nhỏ của anh nhanh chân lên một chút được không? Anh nôn rước bạn về dinh lắm lắm rồi đó!

Tiếng nhạc đệm êm tai cất lên, ánh nhìn của người đang đứng trên bục kia hướng thẳng đến cuối lối đi. Mọi người đều quay đầu về phía ấy. Huỳnh Sơn nhìn thấy người ấy trong bộ trang phục trắng tinh tựa thiên thần từng bước từng bước một giống như ngày đầu gặp gỡ bước về phía mình. Treo trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ tựa như chưa từng đổi thay chút nào dù đã sau ngần ấy năm trời, vẫn như thuở ban sơ lúc em khẽ gõ cửa rồi vô tư mà rót vào trái tim anh bao nỗi niềm thương nhớ. Ánh nắng mùa thu dịu dàng phủ lên người em, tô điểm thêm chút hồng hào và sáng trong cho gương mặt xinh xắn. Tâm trí của Huỳnh Sơn tua lại tất cả những hình ảnh mà bản thân đã vô số lần tưởng tượng ra trong những cơn mơ qua hơn mười năm trời của mình. Giống, rất giống thậm chí là còn đẹp đẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Không đợi người đi đến, Huỳnh Sơn không thể kiềm nỗi bước chân của mình mà bước đến bên em. Anh Khoa ngượng ngùng cười khi thấy anh lao xuống như một cơn gió về phía mình. Cái người này, vội thế không biết. Ai không rõ nhìn vào lại cứ tưởng em làm giá mà bắt người ta chờ lâu lắm. Không hề nhé! Là Huỳnh Sơn bắt Anh Khoa chờ mới đúng. Em mà không vu vơ đề cập, khéo anh lại cứ chiếu theo lời hứa năm nào bên ban công có cầu vồng rực rỡ kia mà bắt em chờ đến ba mươi ấy chứ. Em vươn tay ra, anh cũng duỗi tay muốn đón lấy. Bàn tay em đặt lên, tay anh cũng nắm lại. Vậy là đôi mình đan tay nhưng khác với những lần trước, lần này chính là đan đến suốt đời. Hai người đồng thời nở nụ cười, trong ánh mắt ngập tràn những tia sáng hạnh phúc. Anh nắm lấy tay em dìu bước chân nhỏ đến bên lễ đường của đôi mình.

Họ bước trên con đường của riêng đôi mình, dưới những cánh hoa bay bao sắc màu rực rỡ cùng với những lời chúc phúc, những tiếng vỗ tay và những khúc ca thương yêu tràn trề. Sẽ chẳng còn những ngày khốn khó chỉ có một mình bản thân ôm sầu buồn bã, sẽ chẳng còn những lúc cách trở xa xôi chỉ có thể nhìn nhau qua chiếc màn hình điện thoại nhỏ xíu, sẽ chẳng còn những lúc yên sau vắng người sau mỗi buổi hò hẹn... Vì giờ đây có anh, có em, có chúng ta ở đây đồng hành cùng nhau nửa đời về sau rồi.

Huỳnh Sơn không hứa với Anh Khoa điều gì cao cả, to lớn. Chỉ nguyện với lòng mình: một đời thương em.

Một đời dài và thênh thang lắm! Và sẽ còn bao nhiêu phong ba sóng gió ở phía trước nữa. Anh lo sợ chứ, nhưng chỉ cần có thể cùng em, có thể bảo vệ nụ cười và hạnh phúc của người anh thương anh nguyện dùng cả đời mình che chắn, lo toan cho em. Huỳnh Sơn thấy may mắn khi ngày ấy đã ngõ lời yêu với em chứ không để những lo toan kia làm bức bình phong cản trở bước chân mình.

"Trời, bạn khóc luôn đó hả?"

Anh Khoa bật cười khi bọn họ vừa đeo nhẫn cho nhau xong là cái mặt mếu nãy giờ kia bật khóc luôn. Không biết chắc tưởng anh Sơn bị ép cưới.

"Anh hạnh phúc quá nên khóc! May mà chúng ta không bỏ lỡ nhau, may mà từ nay về sau Khoa mãi là của anh, đôi ta mãi là của nhau rồi!"

"Sao bạn nói tui nghe ghê quá à!" - Em rùng mình thật đó.

"Ê ê! Sao gọi chồng là bạn? Gọi cái khác coi!"

"Kệ người ta đi!"

"Không kệ! Gọi liền, lẹ lên. Tao bắt nhịp cho này. 2... 3..."

Hội nhà ngoại dí chú rễ nhỏ không lối thoát, sau một hồi ngập ngừng hoài, Anh Khoa cuối cùng cũng thốt ra được lời đó, suýt nữa là làm chú rể lớn xỉu ngang vì trụy tim vì cái giọng điệu đáng yên chết người đó.

"Anh Sơn."

Đây không phải là lần đầu tiên nghe nhưng mà kết hợp với trang phục mà em đang mặc, Huỳnh Sơn tưởng em là thiên thần đang gọi tên mình. Thực chất cũng từng có nhiều lần em gọi anh như thế nhưng khá hiếm. Lần đầu tiên anh nghe được tiếng 'anh Sơn' thoát ra khỏi cái miệng nhỏ xinh của em là lúc em gọi anh hai em. Sau đó thấy trùng nên dần dần em đã chuyển sang gọi Trường Sơn là anh hai luôn. Nhưng mỗi lần mà Anh Khoa nũng nịu đòi cái gì đó từ anh hai em thì em vẫn giở cái giọng ngọt sớt nọ gọi hai tiếng "anh Sơn". Thề, Huỳnh Sơn nghe được thì chẳng có ghen miếng nào đâu, anh chỉ nhìn sang người kia với ánh mắt 'ai cho anh lại trùng tên với tui' thôi.

Huỳnh Sơn đã rất biết ơn hội truyền thông bửn huyền thoại của trường vì màn kiến tạo xuất sắc này rồi. Nhưng mà chưa dừng lại ở đó, họ vẫn còn dí Anh Khoa tiếp vụ gọi bằng chồng mới được, làm đứa nhỏ mặt hồng tía tai hết cả.

"Anh Sơn, chồng ơi!"

Muốn ngất luôn.

"Còn kêu nữa là chắc nó xỉu luôn á bây ơi!"

"Haha. Huỳnh Sơn yếu nghề ghê! Lấy nhau luôn rồi mà tưởng mới hẹn hò không á!"

"Nó yếu nghề với mỗi chồng nhỏ của nó thôi!"

Nguyên cả một đám ôm bụng cười phá lên. Còn Huỳnh Sơn vẫn còn đang đứng chống tay lên bàn, một tay còn đang ôm tim này. Anh Khoa hoảng hốt muốn chết, nhỡ đâu người ta đau tim đến độ đi ngay trong ngày cưới chắc em chết mất.

"Sơn có làm sao không vậy?"

Ấy thế mà hóa ra em lo lắng thừa, Huỳnh Sơn nhìn qua em một cái, đau tim đau phổi đâu chả thấy, chỉ thấy anh cười không thể rạng rỡ hơn mà vẫn cố làm giọng nghiêm nghị với em.

"Khoa gọi anh là gì?"

"Sơn?"

"Không phải. Gọi lại đi!"

Đúng là lo thừa ghê, đáng thương có mỗi mình em bị dí thôi.

"Chồng ơi!"

"Ơi, anh đây!"

Ngày thu trời trong xanh, từng cơn gió nhẹ vờn qua mái tóc, vờn qua đóa hoa linh lan em cầm trên tay và nhành hoa anh cài trước ngực, thơm ngào ngạt. Một cái đan tay mong một đời kề cạnh, một cái hôn ngọt mong chúng mình trăm năm.

Nguyễn Huỳnh Sơn 29 tuổi, tình huân của Sơn - Trần Anh Khoa 29 tuổi. Không cần đợi đến năm họ ba mươi, họ đã kết hôn với nhau rồi!

Một đời thương em, một đời yêu em

Đoạn đường tương lai ta sẻ chia khốn khó
Một đời bên nhau, gần nhau mãi không rời

Tình yêu của anh chỉ là như thế

Một đời cho ta một đời đi qua cùng nhau về sau dù giận hờn, buồn vui, phong ba, sóng gió

Hãy nở nụ cười mà em xứng đáng, phần đời còn lại để anh lo toan

Muôn lối dẫn ta về chung một đời thênh thang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro