
Chap 4
Trong bóng tối đặc quánh của tòa nhà đổ nát, tiếng báng súng kim loại va xuống sàn lạnh lẽo vang lên khô khốc. Bắc và Lạc Thiên buông hai khẩu M4A1 đã hết đạn, để mặc chúng nằm lăn lóc giữa vũng nước bẩn. Sắt thép vô dụng chẳng còn ý nghĩa gì trong thế giới này.
Họ lê từng bước qua hành lang tối om, nơi tường loang lổ máu khô và dấu cào răng rắc như thể một con thú khổng lồ từng cắm vuốt vào đó. Nền gạch ẩm ướt bám đầy rêu, mỗi bước đi lại phát ra tiếng “lép nhép” của bùn nước và những thứ nhầy nhụa không tên.
Trong một căn bếp hoang tàn, tủ gỗ vỡ toang, chén bát vỡ vụn vương vãi. Bắc khom người, lục lọi, cuối cùng lôi ra một túi lưới rách bươm. Bên trong lăn lóc vài củ khoai tây đã mốc xanh, vỏ nứt nẻ, mùi hăng hắc xộc lên như thuốc độc.
“Chỉ có thế này thôi…” – Bắc thở dài, ném một củ cho Thiên.
Lạc Thiên đón lấy, nhìn chằm chằm vào lớp mốc phủ dày, khẽ nhăn mặt:
“Ăn cái này chắc chết nhanh hơn bị quái xé xác…”
“Ít ra nó cho ta no được thêm vài tiếng.” – Bắc lạnh lùng, ngồi xuống bậc thềm nứt, dùng con dao gỉ cạo sơ lớp mốc rồi cắn một miếng. Tiếng “rốp” khô khốc vang lên, sau đó là tiếng ông nuốt ực, mặt nhăn nhúm lại vì vị đắng ghê tởm.
Thiên nhìn ông, rồi cũng cắn đại một miếng. Cổ họng bỏng rát, dạ dày quặn thắt, nhưng ít ra nó khiến cái bụng đang gào thét dịu đi.
Cả hai ngồi im, nhai từng mẩu khoai mốc trong im lặng. Tiếng mưa rơi ngoài kia hòa với tiếng gió rít qua khe cửa vỡ vụn, như bản nhạc tang lễ cho cả nhân loại.
“Thế giới này…” – Thiên khẽ nói, giọng khàn đục – “…chẳng còn gì giống như trước nữa.”
Bắc ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi như đã nhìn thấy tận cùng địa ngục. Ông thở ra một hơi dài, khói thuốc ẩm ban nãy vẫn còn vương vất trong phổi:
“Ừ. Chúng ta chẳng khác nào lũ chuột… bò trong đống gạch nát để gặm nhấm rác rưởi. Còn bọn chúng…” – ông nheo mắt, nghe tiếng gầm xa xa vọng lại – “…bọn chúng làm chủ Trái Đất.”
Căn bếp hoang tàn chìm trong yên lặng. Chỉ còn lại hai kẻ sống sót, gặm từng miếng khoai mốc như nuốt cả sự tuyệt vọng.
Đêm buông xuống, mưa vẫn rả rích như tiếng khóc kéo dài bất tận. Căn nhà hoang chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ có ánh chớp loé lên từng hồi soi rõ những vệt máu khô loang lổ trên tường.
Bắc và Lạc Thiên ngồi tựa vào nhau nơi góc phòng, quần áo ướt sũng, mệt mỏi đến mức mí mắt nặng trĩu. Hơi thở cả hai hoà thành làn khói mỏng trong không khí lạnh buốt. Họ dần thiếp đi, như những kẻ lạc lõng giữa nghĩa địa của chính nhân loại.
Tiếng mưa gõ lộp bộp trên mái tôn rỉ sét ru ngủ… cho đến khi…
“Lạch… cạch… lạch… cạch…”
Âm thanh lạ vang lên từ phía trên – chậm rãi, nặng nề, như từng bước chân đang di chuyển trên tầng gác mục nát.
Lạc Thiên giật mình mở mắt, tim thắt lại. Cậu liếc nhìn Bắc – ông cũng đã tỉnh, ánh mắt căng thẳng lóe lên trong bóng tối. Không ai dám thở mạnh.
“Két…” – một tấm ván trần kêu lên răng rắc, bụi rơi lả tả xuống tóc họ.
Tiếng động tiếp tục – kéo lê, như móng vuốt đang cào qua gỗ mục. Rồi bất chợt, “Cộp!” – một vật nặng nề rơi xuống ngay phía trên trần, khiến cả căn phòng rung lên.
Không khí đông cứng lại. Chỉ còn tiếng mưa rơi và nhịp tim dồn dập.
Lạc Thiên khẽ thì thầm, môi run lẩy bẩy:
“Ông… ông nghe thấy không…?”
Bắc không trả lời. Ông chỉ đưa ngón tay đặt lên môi, đôi mắt không rời khỏi trần nhà đen kịt. Từ trong im lặng, một tiếng rít khe khẽ cất lên.kéo dài, rùng rợn, như hơi thở của một thứ gì đó không thuộc về thế giới này… và nó đang ngay phía trên đầu họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro