Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cuộc gặp gỡ kì lạ với cục băng di động

Truyện kể lúc ấy Vietnam tôi đây còn nhỏ xíu à đang mải mê chơi cầu cơ trong phòng ngủ thì cha tôi là North Vietnam ấy, gọi tôi xuống tiếp khách. Ngài khách đó là sếp của cha, tên là Ussr trông có vẻ như người "khó nhai" và nghiêm túc lắm. Điều đáng ngạc nhiên là ngài ấy còn dẫn theo một đứa nhỏ nhìn có vẻ cùng tuổi mình nhưng thực ra thì... nhỏ hơn tôi một tuổi thôi. Thế mà chẳng hiểu sao nó lại cao hơn tôi nữa! Đúng là ăn gì mà trời ơi, tôi còn phải ngước lên nhìn nó cứ giống như tôi mới là đứa nhỏ ấy!

Thằng nhỏ đó tên là Russia trông khó gần y hệt thằng cha nó. Nhìn nó mà tôi cứ tưởng là ông bố mang theo con cún nhỏ, vừa lầm lầm lì lì lại còn vừa lớn, vừa cao! May mà không đen và hôi. Chắc nó tập thở từ khi mới ra đời nên mới cao hơn tôi, còn tôi thì khỏi nói chỉ biết ngồi chơi và... ăn cơm. À... thực ra tôi cũng lười ăn cơm chỉ thích nốc quà vặt nên mỗi lần nốc quà vặt đến căng cả bụng thì y nhưng rằng tôi éo thể nuốt trôi hạt cơm nào thế là người cha dấu yêu của tôi sẽ áp dụng quy tắc bàn tay phải với vũ khí trợ lực cho đỡ tốn lực tay là cây chổi lông gà hay cái dép tổ ong huyền thoại.

_ Tôi có sợ không?

_ Có.

_ Tôi có chừa không?

_ Không.

Bản tính ăn sâu từ trong trứng nước rồi, chả bỏ được đâu.

Nhìn cái mặt nó cứ đực ra như mấy thằng trẻ trâu xóm tôi cố tỏ ra lạnh lùn giống mấy cái ông tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết lãng mạng ba xu trên mạng ấy.

Nhìn chảnh chó vãi ðáį!!!

Nhưng vì sự nghiệp cao cả không muốn cha mình bị mang tiếng là có đứa con mấţ ɗạƴ, nhất trước mặt cái ông sếp khó tính hơn ma này của cha nên đành ngậm mùi thử ra làm quen với nó vậy.

Tôi tiến lại mặt mày tươi cười, chào hỏi rất chi là thân thiện:

_ Chào em, anh tên là Vietnam, còn em tên gì?

Mà cái thằng đó đáp lại lạnh lùng y như vừa ăn phải miếng đá:

_ Russia.

Chẳng hiểu sao nó nói xong, tôi cảm giác như bị tạt một xô nước đá vào mặt.

_ "Ơ hay! Thằng kia, chủ ngữ, vị ngữ đâu?" - Tôi thầm chửi.

Lạnh lùng như cái tủ lạnh, chẳng giống con nít tí nào!

Hình như cha tôi thấy tôi đang "hát bài con sông quê" nên mới nhẹ nhàng gợi ý:

_ Con dẫn thằng bé lên phòng chơi đi.

Cái kiểu gợi ý này rồi thì là gợi ý dữ chưa?! Cha nhìn tôi, tôi nhìn cha, chưa bao giờ cha con tôi nhìn nhau thân tình đến thế... Dù không nói lời nào nhưng trong ánh mắt, tôi hiểu cha tôi muốn nói là "thôi mày cứ để nó chơi với mày coi như cứu vãn tình hình vậy!" Mà tôi cũng chịu cĥếţ, chỉ biết gật đầu mà trong lòng thì như lửa đốt, lần đầu tiên có khách đến chơi mà tôi lại phải làm cái trò tiếp khách thế này.

Tôi đành gật đầu, dắt Russia lên phòng ngủ của mình. Trông tôi như mất sổ gạo mà đâu chẳng còn cách nào khác, chắc cha tôi nghĩ nếu để nó ở đây thì tôi với nó cũng chả nói được gì quá đâu. Mở cửa phòng, tôi thở dài trong đầu tự hỏi liệu nó có phá hoại gì không, lúc ấy, nó nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống giường thậm chí méö thèm hỏi tôi có chơi gì không chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi thì chỉ biết đứng nhìn, thầm nhủ:

_ "Chả biết cái thằng này có bị đóng băng trong phòng không mà mặt mũi cứ như... mùa đông Siberia vậy!"

Thấy nó cứ ngồi im phăng phắc tôi đành phải tìm cách giải cứu không khí. Tôi lấy bài ra, đánh bạo hỏi:

_ Chơi bài không?

Nó liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể đang suy nghĩ có phải mình đang bị dụ dỗ không? Nhưng rồi nó cũng gật đầu đồng ý có lẽ vì không muốn tôi tiếp tục nhìn nó giống sinh vật lạ.

Bắt đầu chơi mà ðếçĥ hiểu sao tôi cứ cảm giác tôi đang chơi bài với... một con robot. Mỗi lần tôi đánh quân bài, nó chỉ nhìn chằm chằm vào mà chẳng biểu lộ tí gì là đang hào hứng thưởng thức màn chơi cả. Đúng kiểu chơi bài mà chả biết thắng thua, chỉ biết là làm cho nhanh cho xong. Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút buồn tẻ...

______________________________________

Chúng tôi cứ chơi bài như vậy, chẳng nói chẳng cười, đến khi tôi đánh một quân bài mà nó phản ứng một chút nhưng mà cũng chỉ là một cái gật đầu lạnh tanh. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không biết có phải nó muốn chơi tiếp không hay đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.

Đang yên, đang lành bỗng nhiên nó nhìn tôi và nói:

_ Anh chơi kém quá.

Tôi nhìn nó không hiểu nổi, cái giọng điệu chẳng khác gì ông thầy giáo đang chê bài của học trò thẳng mặt. Tôi bực mình mà thôi so đo với một đứa con nít làm gì, đôi khi tôi thầm nghĩ mình cứ như đang làm cái máy tính cho nó chơi vậy.

_ "Cái thằng này, tưởng ông đây dễ bắt nạt lắm sao!" Tôi thầm nghĩ, nhưng lại cố kiềm chế, đáp lại:

_ Anh chỉ mới bắt đầu thôi, đợi xem ai mới là người thắng.

Tôi quyết tâm, càng chơi càng tập trung, nhưng cảm giác càng lúc càng giống kiểu tôi đang chiến đấu với một tảng băng trôi.

Chúng tôi cứ tiếp tục chơi, mọi thứ xung quanh càng lúc càng nặng nề hơn. Mỗi quân bài tôi đánh ra tựa thể đang phải chiến đấu với con rồng băng giá. Russia ngồi đó, không hề cười, không hề thở dài, chỉ im lặng mặc kệ tôi đang làm việc của mình còn nó chỉ là cái bóng trong phòng.

Đột nhiên, tôi đánh sai quân bài, thấy mắt của nó sắc như dao. Nó không nói gì nhưng tôi biết nó đang nghĩ "thế này mà cũng gọi là chơi bài?"

Tôi chỉ biết cười khổ muốn trêu nó chút cho đỡ căng thẳng:

_ Này, có khi anh thua là vì em làm mất hết may mắn của anh đấy!

Nó liếc nhìn tôi, rồi chậm rãi lên tiếng:

_ Không phải do tôi. Do anh thôi.

Xịt keo cứng nhắc, cảm giác lại bị tạt thêm một xô nước lạnh nữa vào mặt. Cái thằng này, không những lạnh lùng mà còn có khả năng dạy đời đỉnh cao.

Chắc tôi phải tìm cách khác để phá vỡ bầu không khí băng giá này quá... Nhưng mà... làm sao giờ?

______________________________________

Để phá đi lớp băng dày đặc mà nó dựng lên, tôi quyết định liều một phen, rủ nó ra ngoài chơi. Cảm giác mình đang cố thuyết phục một cái tủ lạnh khổng lồ vậy nhưng tôi vẫn làm.

_ Này, em muốn ra ngoài chơi không? Chúng ta có thể chơi đá cầu hay chơi đá bóng gì đó.

Russia nhìn tôi một lúc giống như đang suy nghĩ liệu có phải tôi bị điên không rồi sau một hồi im lặng đáng sợ, cuối cùng nó cũng mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh tanh:

_ Ra ngoài làm gì?

Tôi thở dài thườn thượt nhưng rồi vẫn nở một nụ cười thật tươi, cố gắng không để bầu không khí trở lại lạnh lẽo như trước.

_ Ra ngoài thở tít cho đỡ ngột ngạt, chắc em cũng chả muốn suốt ngày ngồi nhìn mấy cái bài vở đâu.

Lần này, nó hơi ngập ngừng, có vẻ lời tôi đã có sức thuyết phục hơn. Nó đứng lên, rũ mắt xuống rồi nói:

_ Cũng được.

Cuối cùng sau bao nhiêu phút căng thẳng, tôi và Russia bước ra ngoài dù thấy không có biểu cảm gì trên mặt nó, ít nhất bầu không khí đã ấm lên tí, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, mà thôi bỏ quá đi, tôi cảm thấy ít ra giờ không còn giống như đang chơi bài với một tảng băng nữa.

______________________________________

Tôi dẫn Russia xuống nhà, lòng cảm thấy có chút hồi hộp, không biết cha tôi và cha nó có đồng ý cho chúng tôi ra ngoài chơi không. Khi chúng tôi bước vào phòng khách, cha tôi đang ngồi uống trà với Ussr, thấy tôi cha liền mỉm cười.

_ Đang làm gì đấy hai đứa? - cha tôi hỏi.

Tôi cố nở một nụ cười tươi nhất có thể, rồi gãi đầu:

_ Dạ, con muốn ra ngoài chơi một chút, cha cho con đi nhé?

Cha tôi nhìn tôi một lúc rồi quay sang Ussr như thể chờ đợi sự đồng ý từ ổng. Ussr chỉ nhấc mắt lên một chút rồi lạnh lùng gật đầu, có vẻ ổng chả mấy quan tâm việc tôi đi chơi.

Cha cười khà khà, xoa đầu tôi:

_ Cứ đi đi, nhớ về sớm đấy. Đừng suốt ngày ở trong phòng thế.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, rồi quay sang Russia, hào hứng:

_ Đi thôi!

Nhưng Russia vẫn chỉ nhìn tôi, không hề lộ chút cảm xúc gì cứ như thể tôi đang rủ nó đi vào một nhiệm vụ bí mật nào đó.

Tôi thầm nghĩ:

_ "Chắc cái thằng này không biết chơi là gì đâu." - Dù sao thì ít nhất chúng tôi cũng ra ngoài rồi.

Tôi và Russia bước ra ngoài sân, không khí bên ngoài vẫn lạnh nhưng tôi hy vọng đây là khởi đầu cho một cuộc chơi vui vẻ. Chắc chắn tôi sẽ tìm cách làm cho nó ít lạnh lùng đi, dù cho tôi phải vận dụng mọi chiêu trò có thể!

Đúng lúc chuẩn bị bước ra ngoài thì con em gái song sinh của tôi, tên nó là East Laos, vừa đi chơi từ nhà bạn về. Nhìn thấy tôi và Russia, con bé lập tức chạy lại gần, khuôn mặt tràn đầy năng lượng.

_ Ủa, anh đang làm gì vậy? Rủ bạn đi chơi hả? - East Laos hỏi, giọng đầy tò mò.

Tôi gật đầu rồi nhìn sang Russia, có vẻ như nó vẫn còn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng và thờ ơ trước mọi thứ diễn ra. East Laos nhìn thấy biểu cảm đó, liền nhíu mày.

_ Em thấy bạn anh có vẻ... lạnh lùng quá ha! - Con bé nói, rồi quay sang Russia. - Chào bạn, tớ là East Laos, ông này là anh trai song sinh của tớ đó!

Russia lặng thinh, chỉ gật đầu cái rụp rồi quay đi. Em gái tôi lại nháy mắt với tôi, rồi thì thầm:

_ Anh, bạn này khó gần như cục đá vậy. Cứ như em mà làm thân với nó, chắc phải tốn vài năm nữa.

Tôi chỉ cười khổ, liếc mắt nhìn con em gái East Laos, mỉm cười bí ẩn:

_ Thằng này nhìn cao to thế thôi, nhưng thật ra nhỏ hơn mình một tuổi đấy!

Con bé há hốc mồm, nhìn Russia từ trên xuống dưới như thể đang kiểm tra xem có phải mình bị hoa mắt chăng. Rồi nó quay lại nhìn tôi, mặt đầy ngạc nhiên.

_ Điêu! Nó cao vậy mà lại nhỏ hơn mình một tuổi? - Em tôi hỏi, đôi mắt tròn xoe như muốn kiểm tra lại.

Tôi gật đầu, không quên thở dài một cái, như kiểu tôi đang phải sống chung với một đứa nhỏ cao hơn mình.

_ Đúng rồi, em thấy đấy cũng không hiểu sao nữa. Thôi, đừng so với nó, đằng nào thì nó cũng lạnh như... cục băng!

East Laos vẫn éö thể tin được nhưng rồi cô bé nhìn sang Russia và lắc đầu.

_ Chắc phải có cái gì đó sai sai rồi. Mà sao anh không thử... chọc nó cười nhỉ? Nhìn mặt nó mà xem, cứ như chưa bao giờ biết vui vẻ là gì!

Ít ra bây giờ em gái tôi đã bắt đầu thấy thú vị với cái tình huống lạ hoắc lạ hơ này.

______________________________________

Ba bọn tôi lượn lờ khắp nơi, cố tìm một trò gì đó vui vui để chơi, nhưng mà nghĩ mãi vẫn chẳng có ý tưởng nào hay ho. Tôi thì muốn làm gì đó thật vui, em gái tôi thì háo hức muốn phá băng Russia, còn thằng nhóc đó thì... vẫn y như cũ, mặt đơ đơ vô cảm.

Bỗng East Laos vỗ tay cái bốp, mắt sáng rỡ như vừa tìm ra chân lý:

_ Hay là... cho bạn anh thử cảm giác mạnh?

Tôi nhìn nó nghi ngờ:

_ Cảm giác mạnh kiểu gì? Đừng nói là bày trò gì nguy hiểm đấy nhé?

Nó toát ra mùi rất chi gian xảo, ghé sát tai tôi thì thầm:

_ Trọc chó!

Tôi suýt sặc, nhìn con bé như thể nó vừa đề xuất đi cướp ngân hàng nhưng nghĩ lại... cũng không phải ý tồi. Ngó sang Russia, tôi thấy nó vẫn lạnh lùng chẳng biết nó có hiểu chuyện gì sắp xảy ra không.

_ Này, em có dám thử một trò chơi cảm giác mạnh không? - Tôi hỏi, nén cười.

Russia quay sang, mắt thoáng một tia nghi ngờ:

_ Trò gì?

Tôi cười bí hiểm:

_ Cứ đi theo anh rồi sẽ biết!

Thế là chúng tôi lén lút tiến đến nhà bác hàng xóm, nơi có con chó to như con bê, chuyên đuổi bất cứ ai dám bén mảng lại gần. Tôi và East Laos nhìn nhau đầy phấn khích trong khi Russia thì vẫn chưa biết mình sắp bước vào một trận đấu sinh tử.

_ Được rồi, nhiệm vụ của em rất đơn giản... - Tôi nói, cố giữ giọng thật nghiêm túc.

Russia khoanh tay nhìn tôi chờ đợi. Tôi hít một hơi sâu rồi tuyên bố:

_ Ra đứng trước con chó, nhìn chằm chằm vào nó, và chờ xem chuyện gì xảy ra!

East Laos cười tủm tỉm, còn tôi thì cố nín cười. Không biết lần này, thằng nhóc mặt lạnh kia có còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa không!

Russia ngó sang tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc, rõ ràng nó đang tự hỏi có phải tôi đang giăng bẫy nó không. A đù, thằng nhóc này đúng là lì lợm, nó không hề từ chối mà chỉ lạnh lùng bước về phía con chó.

Tôi và East Laos nín thở, đứng nép sang một bên chỉ để lộ đúng cái đầu hóng kịch vui.

Con chó này là một con quái vật khổng lồ mà cả khu ai cũng khiếp sợ, đang nằm lim dim dưới gốc cây. Russia tiến đến, đúng như kế hoạch, đứng trước mặt nó và... nhìn chằm chằm.

Hai đứa sinh đôi chúng tôi căng mắt ra quan sát. Bình thường chỉ cần ai bén mảng đến gần là con chó này sẽ gầm gừ ngay mà... ủa, sao lạ vậy? Nó mở mắt ra, nhìn Russia một hồi lâu... rồi nằm xuống ngủ tiếp

Tôi và East Laos há hốc mồm.

_ Ủa, gì vậy trời? - Tôi thì thầm.

East Laos cũng trợn mắt:

_ Sao con chó này hôm nay hiền thế? Bình thường ai đi ngang qua là nó sủa inh ỏi mà?

Russia quay lại nhìn hai anh em tôi, mặt vẫn lạnh tanh:

_ Chó nhà này bị gì vậy?

Tôi đứng đơ ra, không biết phải trả lời thế nào. Rõ ràng đây là con chó hung dữ nhất khu phố thế mà khi gặp Russia nó lại bất động như thể đang đối diện với thứ còn đáng sợ hơn chính nó!

East Laos vỗ vai tôi, giọng thì thầm đầy nghi ngờ:

_ Anh à... có khi nào bạn anh còn đáng sợ hơn con chó không?

Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu cảm thấy hơi rén. Đúng là trọc chó thật đấy, nhưng hình như... lần này hai đứa chúng tôi đã chọc nhầm "sinh vật nguy hiểm hơn".

Con chó đầu tiên nó phản ứng như vậy làm bọn tôi hơi cụt hứng. Đúng là trọc chó mà chó không đuổi thì mất vui đi nửa phần! Không sao, bọn tôi quyết chơi tiếp.

Lần này, chúng tôi nhắm đến một con khác, một con chó to, lông đen, mắt sáng hoắc như hai cái đèn pha ô tô đang ngủ ngon lành dưới bóng cây.

Tôi xung phong làm người tiên phong ra trận đầu tiên, tay cầm một cành cây nhỏ, tôi cẩn thận tiến lại gần, cố gắng lướt nhanh như một cơn gió. East Laos và Russia nín thở quan sát, trông chờ màn kịch hay.

Tôi nhẹ nhàng chọt... chọt... chọt vào thân con chó. Ban đầu, nó chỉ khẽ cựa mình. Tôi nhịn cười, chọt thêm phát nữa. Lần này, mắt nó mở hé, nhìn tôi đầy nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn liều mạng chọt thêm một cái cuối.

BỐP!

Con chó bật dậy như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, gầm lên một tiếng GÀO!!!

_ CHẠY!!! - Tôi hét lên như sấm nổ giữa trời quang.

Ba chúng tôi lập tức bật chế độ tốc biến với tốc độ bàn thờ, phóng đi như tên lửa. Tôi chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong đời, còn Russia... trời ơi, nó cao hơn tôi một tuổi à không... nhỏ hơn tôi một tuổi mà chạy nhanh như vận động viên Olympic!

Con chó rượt theo, sủa inh ỏi. Cả bọn chạy đến một cái cây lớn, không kịp nghĩ nhiều, leo lên!

Tôi trèo trước, East Laos bám theo, còn Russia... thằng này thấy cũng chậm chạp lạnh lùng, mà lúc leo cây cũng nhanh kinh khủng.

Cuối cùng, ba đứa ngồi chót vót trên cành cây, thở hồng hộc, nhìn xuống con chó đang điên tiết sủa ầm ầm bên dưới.

Tôi lau mồ hôi trán, quay sang Russia:

_ Thế nào, vui không?

Nó lườm tôi với khuôn mặt cắt không còn giọt máu, thở hắt ra một câu:

_ Lần sau đừng rủ tôi chơi mấy trò ngu nữa.

East Laos thì ôm bụng cười sặc sụa, còn tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao cũng vui mà... đúng không?

______________________________________

Sau khi thoát chết trong gang tấc nhờ tài leo cây thần sầu, chúng tôi ngồi trên cành cây nhìn nhau, vừa thở vừa cười. Nhưng rồi, tiếng cha tôi gọi vang lên từ xa:

_ Vietnam! Russia! Vào đây nào, đến lúc về rồi!

Tôi lén lút quan sát nó, nhận ra cuộc vui cũng sắp đến hồi kết. Nó vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như mọi khi, ít ra thì hôm nay tôi đã thấy nó biết chạy, biết leo cây, và quan trọng nhất là biết sợ chó.

Ba chúng tôi trèo xuống, lén lút đi đường vòng để tránh con chó báo thù. Lúc về đến cổng, cha tôi và Ussr đã đứng chờ sẵn. Ổng gật đầu với tôi một cái như kiểu "Cũng khá đấy, nhóc con", rồi quay sang Russia:

_ Chúng ta về thôi.

Nó ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi về phía chiếc xe đậu trước cổng. Tôi với East Laos nhìn theo, có hơi tiếc vì còn nhiều trò chưa kịp chơi.

Nhưng đúng lúc nó sắp bước lên xe, nó bỗng dừng lại.

Tôi và East Laos tròn mắt nhìn.

Russia quay đầu lại, ánh mắt vẫn như trước nhưng lần này, khóe môi nó hơi cong lên một chút. Một nụ cười - MỘT NỤ CƯỜI NHẸ!

Đâu chỉ dừng lại ở đó, nó còn giơ tay lên khẽ vẫy tạm biệt tôi và East Laos.

Tôi đứng hình.

East Laos đứng hình.

Có cảm giác như một cơn địa chấn vừa xảy ra trong lòng tôi. Tôi thậm chí còn quay sang em gái mình, nói nhỏ:

_ Nó... nó vừa cười hả?

East Laos chớp mắt, rồi gật đầu mạnh:

_ Anh ơi... tụi mình vừa phá được băng thật rồi!

Nhìn theo chiếc xe chở Russia dần khuất xa, tôi bất giác bật cười. Đúng là một ngày kỳ lạ, tôi biết rằng lần sau gặp lại, tôi sẽ không còn phải đối mặt với một tảng băng di động nữa.

Có lẽ, thằng nhóc ấy cũng chẳng lạnh lùng như tôi nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro