Chương 1: Quá khứ
Cô gái à! Nếu cô đau khổ chỉ vì thích một người, cô cứ thắc mắc người đó có biết được tình cảm của cô không. Cô thấy anh ta đối xử tốt với một cô gái khác trước mặt cô, anh cười đùa, nói chuyện vô cùng tự nhiên, hai người cứ dính chặt vào nhau mọi lúc khiến cô ghen tỵ cô rơi lệ. Nhưng cuối cùng cô biết được anh ta chỉ là lợi dụng cô gái ấy để 'thử' cô, rồi anh thổ lộ với cô, cô tiếp tục rơi lệ nhưng mà là vì hạnh phúc.
Cô luôn mang câu chuyện mình từng đau khổ rất nhiều vì anh ra nói tới nói lui, cô trách móc anh, rồi hai người lại làm lành. Mọi thứ cứ diễn tới diễn luôi liên tục khiến người trong cuộc đôi khi cũng phải chán nản, cô nên biết quý trọng thời gian chứ! Cô gái à, tôi ghen với cô đấy cô đâu biết cô chỉ đau khổ một khoảng thời gian ngắn, còn tôi, người bị lấy ra để 'thử' có thể đau đớn từ đó trở về sau.
Nếu tôi được biết trước 'nam chính' sẽ lợi dụng tôi để thử lòng 'nữ chính', chắc tôi cũng đã dễ dàng né tránh cái sự ôn nhu anh ta mang lại. Tôi đã lỡ thích 'nam chính' mất rồi! Mỗi một ngày chỉ cần được thấy bóng lưng anh cũng làm tôi cười suốt ngày, thật điên rồ. Giờ nghỉ anh hẹn tôi đi ăn, mời tôi nước, gánh giúp tôi một phần công việc, lắng nghe mọi điều tôi nói,...tôi đã tưởng anh cũng thích tôi.
Cái ngày anh đứng trước 'nữ chính' để thổ lộ, tôi cũng ở đó. Tôi không phải lọai người thích can vào chuỵên người khác, mọi người sẽ tưởng khi nghe tin anh đi thổ lộ với người khác tôi đã nhõng nhẽo đi theo rồi phá đúng chứ? Nhưng không, cái gã vô tư ấy mời tôi đi cùng, anh ta như đấm thật mạnh vào trái tim tôi vậy.
Anh rủ tôi đi ăn, ngày hôm ấy ăn lái một chiếc xe hơi nhìn rất oách, diện bộ đồ tuy tôi được nhìn thấy nhiều lần nhưng cảm giác khi nhìn lại vô cùng mới lạ. Anh đích thức xuống xe, đứng kế bên tôi, mở cửa xe rồi mời tôi vào ngồi, tôi cảm động. Hai chúng ta đã bàn rất nhiều chuỵên trên xe, nói đúng hơn chỉ có mình tôi, tôi thấy anh có chút lơ đãng, liên tục nhìn vào đồng hồ đeo trên tay nhưng vẫn cứ ậm ừ trả lời tôi. Tôi không thỏai mái lắm nhưng thôi kệ.
Anh chở tôi tới cái nhà hàng làm rối loạn cuộc đời tôi, cái nhà hàng ấy tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, không thể nào gạt bỏ được ra khỏi tâm trí. Tôi bước vào, anh đi trước rồi quẹo vào một bàn của một cô gái lạ, tôi chưa từng gặp qua lần nào. Anh hướng về phía tôi rồi kêu tôi ngồi ở cái ghế đối diện.
Tôi đi tới ngồi vào chỗ anh chỉ, tôi nhìn kĩ cô gái ấy một lúc, nhìn vẻ mặt cô gái có chút khó hiểu giống tôi vậy. Rồi từ từ anh quỳ xuống đất, bông hồng đã chuẩn bị từ lúc nào giờ đang ở trên tay anh, vô cùng lãng mạng, trong một khoảng khắc tôi như được hóa thành 'nữ chính' trong các bộ truyện ngôn tình, tôi đã rất hạnh phúc. Tôi đã nghĩ lúc ấy là anh đang thổ lộ với tôi ấy, cảm giác tôi như trên thiên đường bay luẩn quẩn trên ấy, tôi vô cùng hồi hộp, tôi chờ anh nói ra điều tôi muốn nghe ấy. Một giây sau đó anh nói "Vy Vy à, chúng ta hẹn hò đi".
Đó không phải là tên tôi, tôi tên Mạng Mạng mà! Thầm nghĩ hồi lâu tôi tự nhủ ra rằng, Vy Vy là cô gái ngồi đối diện tôi. Anh bắt đầu giải thích về mối quan hệ giữa anh và tôi, nhưng cái điều đáng buồn nhất là anh nói anh coi tôi như một người em gái tốt, anh quan tâm tôi, đối xử ôn nhu với tôi chỉ vì thấy tôi tội nghiệp khi vừa vào làm ở một nơi xa lạ, chỉ là thương hại tôi, chỉ vậy thôi.
Tôi trân trọng điều ấy, tôi tự thay đổi bản thân cho hợp với tình cảnh, tôi cười rồi hỗ trợ anh chứng minh mối quan hệ anh em ấy, ngòai mặt cười nói vui vẻ vậy đó chứ trong lòng tôi đau lắm, người ta nói những lúc như thế này cần phải mạnh mẽ, nhưng không ai chỉ cách để khiến ta mạnh mẽ. Tạm biệt người tôi yêu.
Trong cuộc trò chuyện, sau khi cô gái dần hiểu được mọi chuyện và chấp nhận anh, cô nói cô muốn làm bạn với tôi. Thử hỏi có ai lại đi làm bạn với tình địch chứ, nhưng tôi không thể vì chuyện này mà phá hủy niềm vui của một người, tôi đồng ý, đó chính là cách bắt đầu mối quan hệ bạn bè đầy kì diệu ấy. Tôi không thể ở lại lâu thêm được nữa, nếu ở thêm vài giây nữa thôi có lẽ tôi sẽ không kiềm được mất, tôi viện lý do bận việc mà bỏ về.
(Thuật lại cuộc trò chuyện, sau khi cô gái hiểu được mọi chuỵên, Vy Vy)
"Xin lỗi anh, bấy lâu nay là em hiểu lầm anh" Vy Vy cười thỏai mái đâm nát trái tim ai kia.
"Không sao, bây giờ hai chúng ta có thể ở bên nhau là được rồi".Giang Hạo Phong cười nối tiếp lời thọai.
"Em cũng đã từng trách mốc cô ấy nhiều, nhưng bây giờ thì không sao cả". Vy Vy muốn tạo một bầu không khí thỏai mái cho cả ba, Mạng Mạng hiểu chứ nhưng làm sao có thể thỏai mái được, lắng nghe lời cô nói mà cô có hơi lơ đãng, hồn tôi lạc đi đâu rồi.
"Chúng ta làm bạn được chứ. Tôi có thể gọi cô là gì?" Vy Vy quay sang phía của Lâm Thiên Mạng, có ý muốn cùng cô trò chuỵên.
"Mạng Mạng" *thờ thẫn
"Ừm, mai chúng ta đi hẹn hò đi, tối nay về em sẽ tìm hiểu một vài nơi". Quay lại về phía Hạo Phong.
"Ừ, nhưng nhớ đi ngủ sớm nhé. Ngủ trễ không tốt". 'Nam chính' lo lắng ôn nhu chăm sóc cho 'nữ chính'
"Em biết rồi". Cô gái nhìn Hạo Phong, cả hai cùng cười, trông thật hạnh phúc. Lâm Thiên Mạng ghen tị, làm ơn chia sẻ cho tôi một chút cảm giác được chứ, tôi là vẫn chưa được trải nghiệm qua, thật xa lạ.
Mọi người biết vì sao Mạng Mạng đã phải bỏ về trước chứ, nếu là ai khác cũng không thể chịu nổi bầu không khí kinh tởm này.
(Đổi thành ngôi kể thứ 3)
Lâm Thiên Mạng không vừa chạy vừa khóc giống như các nhân vật nữ bị phũ khác, bây giờ là thời đại nào rồi. Nhưng nói cô bình ổn không suy nghĩ gì nhiều là nói dối, Mạng Mạng thất thần vừa đi vừa suy nghĩ nhiều thứ, không quan tâm mình đi đâu, cứ đi theo một đường thẳng, đi hoài đi mãi. Nước mắt ráng kiềm được nhưng vẫn một hai giọt chảy ra ngòai, cô khóc. Cô cứ tiếp tục đi mà không lo nhìn đường thế là cô đâm vào người ta. Cô kịp nhận ra đã thấy giấy tờ cậu trai cầm văng tứ tung, cô giật mình rồi quỵ xuống giúp cậu nhặt.
"Xin lỗi". Lâm Thiên Mạng chỉ có thể thốt ra hai chữ, giọng nói khàn khàn vô cùng mệt mỏi.
"Không sao". Cậu trai ngước mắt lên nhìn cô, cô lại quay sang hướng khác che giấu bộ dạng đáng ghét hiện giờ. Nhìn sơ lược qua cậu chắc mình cũng đã nắm được một phần, cậu muốn cùng san sẻ niềm vui của cậu cho cô lúc này, trông cô thật buồn, đúng là một suy nghĩ trẻ con. Cậu đứng dậy trong tay là giấy tờ đã được xếp gọn gàng, cậu nhìn kĩ cô một lúc nữa rồi mới nói tiếp "Tôi tên Tô Thanh, tôi mời cô đi uống một ly được chứ?"
"Không có tâm trạng", Lâm Thiên Mạng không thèm nói nữa bỏ cậu lại định đi tiếp, giờ đây cô mới nhận ra đây không phải là đường về nhà, một con đường rất lạ, cô có chứng mù đường từ lâu, thế là cô cứ đứng quay tới quay lui để tìm kiếm thứ cô cho là quen thuộc nhất. Nhưng không thể, cô lạc đường rồi.
"Uống xong tôi có thể đưa cô về". Tô Thanh mỉm cười nhìn cô gái ngốc nghếch quay tới quay lui, cậu cũng tự hiểu được là người ta bị lạc, nhưng dù sao cũng là con gái, không thể để cô quê được.
Lâm Thiên Mạng nghĩ nếu cứ tiếp tục đứng đây cũng không phải cách, thôi thì chỉ uống một ly rồi nhờ người chở về cũng không sao, cô đồng ý. Cậu trai cũng biết điều mà giữ khoảng cách với cô. Lâm Thiên Mạng mượn rượu mà kể ra hết cả nỗi lòng của mình, Tô Thanh không có ý chán ghét mà cùng cô trò chuyện. Cô kể ra ngày hôm nay mình bị 'đá' như thế nào, mỗi một câu cô lại uống một ngụm, không thể kiềm tiếp, nước mắt cũng chảy ra hết rồi, cô gục xuống bàn, mắt nhắm lại mặt có hơi đỏ lên. Lâm Thiên Mạng say rồi.
Tô Thanh không thể để người ở lại đây một mình, cậu quàng tay lên vai cô, để toàn người cô ôm vào lòng, dìu cô ra xe mình. Cuộc trò chuyện lúc nãy vẫn chưa đề cập đến địa chỉ nhà Mạng Mạng nên cậu đành đưa cô về nhà mình, nếu là ai cũng làm vậy thôi nên hãy hiểu cho cậu đừng nghĩ Tô Thanh là một tên biến thái nào nhé. Nhường lại cái giường êm ái của mình cho cô, còn mình bất đắc dĩ bị đá ra nằm trên sô pha, thế là Lâm Thiên Mạng đã trọ một đêm ở nhà một người không quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro