CHƯƠNG 9
Chương 9:
"Có bút không?"
"Hả?"
"Tôi đem giấc mộng của mình vẽ cho anh xem."
Lý Đỗi Đỗi tìm cho tôi một cây bút và một cái notebook nhỏ: "Không có cái khác." Anh ta nói lời này có lẽ sợ dụng cụ đơn sơ khiến tôi vẽ không được giống, tôi cho anh ta một cái liếc mắt khinh thường, nhận lấy bút và laptop vùi đầu vẽ tranh.
Với tư cách là một tác giả manga chủ đề viễn tưởng, vẽ tranh là thứ để tôi kiếm sống. Tôi đem cảnh tượng không thể miêu tả bằng lời vẽ ra, bút pháp rất nhanh, hình ảnh khó tránh có chút qua loa, nhưng cảnh người và tỉ lệ không có chút lệch nào.
Thời điểm tôi vẽ trang rất im lặng, Lý Đỗi Đỗi cũng không nói gì, hiệp hội Vampire yên tĩnh chỉ có tiếng bút xoẹt xoẹt chạm vào giấy vang lên, còn có hô hấp của tôi theo đó mà nặng nhẹ.
Khi tôi dừng lại, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó mới phát hiện Lý Đỗi Đỗi cũng không thay đổi tư thế, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm vào bức tranh của tôi, thấy tôi ngừng bút, anh ta cũng nhấc mắt lên, bốn mắt chạm vào nhau, hô hấp rất gần, trong con mắt đều là bóng của đối phương.
Tôi giơ bức tranh lên, ngăn chính giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi, tựa như làm vậy có thể ngăn cách tôi và anh ta: "Vẽ xong rồi."
Lý Đỗi Đỗi dựa lưng vào ghế, khoanh tay gọi tôi: "Tô Tiểu Tín."
Tôi thấy tư thái này của anh ta, lập tức đề phòng mà đứng dậy: "Được rồi, được rồi, không cầm cho anh xem tranh nữa, anh tự nhìn xem chỗ này..."
"Tranh cô vẽ cũng không tệ lắm."
"Thịch" tim của tôi đập nhanh một nhịp, không vì cái gì, chỉ là... Lý Đỗi Đỗi cái tên này đột nhiên khen người !
"Dáng vẻ cô khi vẽ tranh cũng không tồi."
Tôi mở to đôi mắt, nhìn Lý Đỗi Đỗi, khi tôi đang lấy làm kiêu hãnh khi được người khó tính này khen, bàng hoàng qua đi, khóe miệng tôi cong lên, cười nói : "Cái này đương nh..."
"Lần sau gặp tôi không cần nói chuyện, vẽ tranh là được."
"..."
Ha ha, tôi thật sự là khờ dại, trong miệng của tên này làm sao có thể nhả ra vàng?
Tôi lấy bút đầu gõ gõ notebook: "Nhìn đi! Trọng điểm ở chỗ này!"
Lý Đỗi Đỗi theo đầu của tôi chỉ dừng lại nhìn lướt qua bức tranh: "Trong hầm trú ẩn đợt ném bom lớn, xem ra hầm không to, đó là một vị thiếu phụ bị mất con trai, hãy vẽ mặt cô ta rật rõ ràng, tôi cho người đi quét mặt nhận diện."
Tôi sửng sốt: "Máy quét nhận diện được?"
"Ừ, cô nhìn xem, có vẻ giống con cương thi cắn cô." Lý Đỗi Đỗi lãnh đạm nói ra lời này, khiến cho toàn thân tôi phát run, "Hôm qua Lý Bồi Bồi đã nói với chuyện cô nằm mơ rồi, tôi cùng mấy pháp sĩ đuổi thi đã thảo luận qua, có lẽ là dịch của cương thi nhiễm vào cơ thể dẫn đến trúng độc, độc tính khiến cô mơ thấy chuyện lúc nó khi còn sống, theo lý mà nói dịch nhờn của cương thi không có độc tính như vậy, nhưng mấy cương thi không khống chế được kia có lẽ đã biến dị, dịch nhờn có chứa độc tính không thể xác định."
"Tôi..." Tôi run rẩy mở miệng, "Tôi đã trúng thi độc? Tôi... có phải là... sắp chết?" Nói xong lời cuối cùng, giọng nói có chút không khống chế được, lúc này lại bật khóc nức nở.
Lý Đỗi Đỗi lườm tôi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và tự phụ giống như đang nói..., có ba ba ở đây, mi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Chốc lát tôi khống chế cảm xúc, lại qua một lát, vẫn là nhịn không được âm thầm tính toán, lúc về phải viết đại cương cho truyện tranh một cái kết thôi, lỡ như gặp bất trắc, cũng phải cho độc giả một cái công đạo! Đây là trách nhiệm của một tác giả truyện tranh!
Tôi vừa nghĩ, vừa lật notebook bên cạnh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng, sau đó dùng bút bi vẽ nên khuôn mặt của thiếu phụ trong mơ. Vẽ lấy vẽ để tôi mới nhớ ra một điều, ngẩng đầu hỏi Lý Đỗi Đỗi: "Lần trước tôi bị con cương thi này cắn, tại sao lúc đó lại không trực tiếp để tôi vẽ mặt người này?"
Lý Đỗi Đỗi lau kính mắt, tay hơi dừng lại, nheo mắt hỏi tôi: "A, vậy cô còn nhớ rõ vẻ mặt của con cương thi hôm đó thế nào sao?"
...
Thật xin lỗi, tôi đã quên, ký ức về đêm hôm đó, chỉ có vẻ mặt mơ hồ của người áo bào đen . À... Hình như, ừ thì, sau một hai ngày bị cương thi tấn công, tôi cũng chẳng để ý đến việc mình "bị cắn", mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào người "Vừa gặp đã yêu".
Tôi ngậm miệng, cúi đầu vẽ tranh, Lý Đỗi Đỗi lau xong kính mắt, đem nó đặt lên sống mũi, sau đó đứng lên: "Ở chỗ này mà vẽ, tôi dẫn một người tới, hôm nay về cùng chúng ta."
Không cho tôi cơ hội đặt câu hỏi, anh ta quyết đoán đi ra ngoài.
Khoảng một giờ sau đó, đầu bút của tôi dừng lại trên khóe mắt của người con gái này, nhấn thêm một vài nét tạo bóng, sau đó dựng thẳng lưng, thở một hơi, đánh giá trái phải, rồi lại rời đầu bút tới khóe miệng của cô ấy.
"Oa!" Tôi nghe thấy tiếng kinh hô của một đứa bé non nớt, bên cạnh là một cái đầu đen xì lập tức bu lại, thưởng thức bức tranh của tôi trong kính nể: "Bức tranh quá đẹp!" Thằng nhỏ nói xong, ngửa đầu nhìn tôi một cái, tròng mắt đen bóng sáng ngời, "Chị thật lợi hại!"
Trẻ vậy mà đã biết thường thức rồi, tôi vô cùng đắc ý, đang muốn nói hai câu khiêm tốn , notebook trong tay đã bị cầm đi, Lý Đỗi Đỗi cầm vở nhìn nhìn, trực tiếp dùng điện thoại riêng của quầy lễ tân gọi đi: "Alo? Đến quầy lễ tân cầm văn kiện, hôm nay gửi đi cho tôi. Truy nã cấp hai."
Hiệp hội Vampire họ có 5 bậc cấp truy nã, và cả cấp đặt biệt.
Bình thường cấp một là cấp cao nhất, kiểu như xảy ra việc có phi nhân lại giết người hàng loạt, hoặc là phi nhân loại ẩu đả gây tổn thất lớn, sẽ tuyên bố truy nã cấp một cho tội phạm, truy nã cấp hai coi như là cấp bậc cao nhất trong các việc thường xảy ra, xem ra chuyện cương thi này đã gây ra áp lực lớn cho bọn họ.
Mà về phần truy nã cấp đặc biệt, Lý Bồi Bồi nói phần này nằm trong cơ mật rồi, người bình thường cũng không ai biết...
"Chị ơi, chị không chỉ vẽ tranh đẹp, sao mà nhìn người cũng đẹp như vậy, nhìn đến là mê người."
Hả?
Tôi dịch chuyển ánh mắt từ trên người Lý Đỗi Đỗi xuống dưới, nhìn người bạn nhỏ, bé trai chớp đôi mắt sáng ngời đen nhanh nhánh nhìn chằm chằm tôi, tôi còn không tin là đứa bé này vừa rồi nói câu kia:
"Đôi mắt của chị đẹp quá, nhất định là bởi vì chị dùng đôi mắt đẹp như thế nhìn thế giới, cho nên vẽ tranh mới đẹp đến như vậy."
Ừ! ?
Khoan đã! Thằng nhóc này! Thằng nhóc này quả thật...
"Eo ơi, bị chị xinh đẹp nhìn chằm chằm, làm em đỏ cả mặt. Ahihi ngại quá đi!" Thằng bé nói xong muốn vùi đầu lên trên đùi tôi, ngay lúc nó gần chạm đến thì có một bàn tay từ sau lưng xách nó lên.
Lý Đỗi Đỗi liếc mắt nhìn nó: "Một đống tuổi rồi, đừng mò mẫm gắng sức chiếm tiện nghi của người ta nữa."
"A hả? Chú, chú đang nói cái gì thế? Sao cháu nghe không hiểu?"
Lý Đỗi Đỗi có chút chán ghét nhìn nó, vung tay lên, giống như ném rác, vứt nó văng lên tường, tôi thét lên một tiếng đầy kinh hãi, còn tưởng rằng cậu bé vỡ đầu chảy máu phơi thây tại chỗ rồi, không ngờ đứa bé kia ôm đầu xoay trên không trung mấy vòng, hai chân vững vàng đạp một cái ở trên tường, eo bụng uốn éo, giống như những người tham gia thể dục dụng cụ Olympic, tiếp đất một cách hoàn hảo.
Hai chân thằng bé không mang giầy mà để trần, trên mắt cá chân buộc một cái chuông nhỏ, nhưng một loạt động tác vừa rồi lại không làm chiếc chuông trên cổ chân kia kêu lấy một tiếng.
"Đừng chỉ nhìn mặt, tên này đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, so với cô thì cô phải gọi hắn bằng bác già, thu lại vẻ mặt nhìn trẻ con với lão đi."
"Hả? Bốn mươi năm mươi?" Tôi kinh ngạc, "Thiên Sơn Đồng Mỗ*?"
(天山童姥:Thiên Sơn Đồng Mỗ hay Thiên Sơn Đồng Lão, là một nhân vật trong thiểu thuyết võ hiệp 'Thiên Long bát bộ' của nhà văn Kim Dung, bà đã 96 tuổi nhưng nhìn giống như một bé gái khoảng tám đến chín tuổi, là người có võ công bậc cao_weibo)
"Đâu có đâu, em thật sự chỉ là một đứa trẻ." Thằng nhóc cười tủm tỉm nhìn tôi, "Em tên là Vu Thiệu, chị xinh đẹp có thể gọi em là tiểu Thiệu Thiệu hoặc là Tiểu Vu Vu (em nhỏ) cũng được. Em là một thợ bắt thi, hôm nay sẽ cùng về nhà của chị ở."
"Một khu nhà mà thôi, ông đừng có suy nghĩ quá nhiều." Lý Đỗi Đỗi chặt đứt lời nó.
"Hôm nay em có thể về ở cùng một nhà với chị xinh đẹp, nghĩ mà đã thấy vui rồi. Ngay cả có cương thi ngoại quốc ở đây sát phong cảnh, đối với em đều là hư không."
"Không vui thì ông có thể ở tiếp tục ở trong ký túc xá của văn phòng."
Vu Thiệu cũng chẳng thèm nhìn Lý Đỗi Đỗi lấy một cái, đi đến trước mặt tôi, vươn tay ra: "Chúng ta nên về thôi, phía trước tối quá em sợ không nhìn thấy, chị dắt em nha, không thì em đi không nổi luôn."
Tôi lẳng lặng nhìn thằng bé, lại nhìn Lý Đỗi Đỗi một chút, thấy Lý Đỗi Đỗi gật nhẹ đầu, tôi đây mới yên tâm nắm bàn tay nhở của cậu bé, mà ở trong khoảnh khắc nắm tay đó, thằng bé vốn ngây thơ ánh mắt lại trở lên sắc bén khác thường: "Mấy ngày trước chị xinh đẹp bị cương thi cắn rồi nằm mơ thấy nhiều thứ đúng không?"
"Ừ..."
"Thế thì mấy ngày nay phải cẩn thận nha."
Nội tâm tôi bắt đầu dậy sóng: "Cẩn thận cái gì?"
"Lúc nằm mơ phải đề phòng khẻo bị cương thi mang đi đấy, nha."
Mẹ nó, lời nói cũng quá dọa người rồi, chân của tôi lúc này mềm nhũn, có chút đi không nổi, thằng bé thấy tôi bị dọa sợ, vừa cười, nắm lấy tay tôi, vừa nói:
"Nhưng chị xinh đẹp yên tâm, chung cư của mọi người có kết giới ngăn cương thi, mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng hắn ta quả thật rất lợi hại, mấy cương thi trốn loạn năng lực thấp không thể xông vào, thứ có thể đi vào, chỉ có thể là mấy..." Nói đến đây, nó lại vòng vo trở về chủ đề cũ, "Nhưng, mặc kệ loại cương thi gì, bây giờ đã có em ở đây, hiển nhiên chúng nó không thể trêu đùa chị xinh đẹp nữa, muốn chơi, cũng chỉ có thể là chúng ta cùng nhau chơi, hihi."
Nghe thế, tôi đã hiểu ra, thợ bắt thi này, hóa ra là hộ vệ mà Lý Đỗi Đỗi điều đến.
"Thế mấy con cương thi đi lạc này là do cậu đánh rơi sao?"
Vu Thiệu nhẹ nhàng cười: "Chị xinh đẹp, em lâu rồi chưa có bắt thi, việc này đều là do thuộc hạ làm rơi, nhưng mà rắc rối lần này, khiến em phải dọn dẹp hậu họa chạy từ Tây tương đến đây, vừa hay lâu rồi không đến Trùng Khánh chơi, nhớ nồi lẩu cay bên này quá." Nó chỉ bên cạnh, "Đều tại ông chú keo kiệt cuồng công việc này, em đến đây hai ngày rồi, vẫn bắt em ở tầng hầm làm việc, không cho em đi chơi."
Đang nói chuyện, chúng tôi đã ra khỏi văn phòng làm việc dưới mặt đất, ở giữa pháp trận lóe sáng nhơ chớp điện, đã đi tới căn phòng rách nát buổi chiều.
Vu Thiệu đẩy cửa đi ra ngoài, ngựa quen đường cũ bước ra đường, lúc này đã là rạng sáng, so với ban ngày, thị trấn cổ vào buổi tối thực sự lại có vẻ cổ kính, chỉ là dấu vết thương nghiệp hóa vẫn khó tránh khỏi, thỉnh thoảng có một hai quán lắp đặt thiết bị hiện đại, còn lại quán khác đều đóng cửa, có mấy quán bar nhỏ truyền đến tiếng guitar điện tử.
Gió xuân đã không còn lạnh, mang theo hơi ẩm từ sông đến, nhè nhẹ phất qua mặt, khiến tôi có phần buồn ngủ.
"Nồi lẩu mà nhóc nói...hôm nào đó mua nguyên liệu về, chúng ta có thể nấu ngay trên tầng thượng." Tôi ngáp một cái, nhìn thấy quán bánh quai chèo sắp đóng cửa (bánh quai chèo: trên hình* giống dây thừng xoắn, lên gg search để biết thêm), ngày bé mẹ vẫn mua bánh quai chèo của nhà này cho tôi ăn, đến bây giờ bọn họ buôn bán rất thuận lợi, đường dài mất hơn 10', buổi tối lại không có một người, tôi chống đỡ cơn buồn ngủ, dưới tình trạng mức năng lượng cơ thể giống như pin điện thoại còn có 3%, miễn cưỡng trả tiền, mua hai túi bánh quai chèo.
"Tiểu Thiệu Thiệu, đây là quà gặp mặt." Tôi đưa cho nó một túi, "Từ nay về sau nhờ cậu chiếu cố nhiều."
"Oa! Chị xinh đẹp thật tốt bụng!" Vu Thiệu vui vẻ nhận lấy, trực tiếp xé vỏ ăn một cái, híp mắt thỏa mãn mà ăn ngon, người bán bánh bên cạnh, đúng lúc vẫn chưa đóng cửa, gọi Vụ Thiệu tới, đưa hai cái bánh ta cho nó: "Bạn nhỏ thích thì ăn nhiều một chút."
Dáng dấp đáng yêu của trẻ con lại lúc nào cũng cười thế này thì dễ lấy lòng người khác.
Vu Thuộc ở phía bên kia không ngừng nịnh dầm chủ quán.
Phía bên này tôi liếc Lý Đỗi Đỗi, anh ta đang nhìn chằm chằm con mèo trên nóc nhà, tôi lấy túi bánh quai chèo còn lại đưa cho hắn: "Túi này cho anh."
Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới cúi đầu nhìn tôi: "Cho anh ta làm quà gặp mặt, còn cho tôi...làm phí bảo kê?"
"Vậy có lấy không?"
Lý Đỗi Đỗi lặng im một chút, đưa tay, cầm lấy túi bánh.
Tôi nhấn mạnh: "Đã nhận phí bảo kê, phải làm cho tốt đấy."
Thu phí bảo hộ, phải bảo vệ tôi cho tốt.
Anh ta lườm tôi một cái, nhìn Vu Thiệu ở bên kia ôm bánh quai chèo chạy về, nhẹ nhàng nói một câu: "Yên tâm mà vẽ tranh của cô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro