Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19







Chương 19:

"Đừng nhìn nữa, Dư Mỹ Mỹ gầy đi mới được đẹp như thế, còn cô thì, đời này cũng chỉ có như vậy."

Gân xanh của tôi nổi lên, nhưng mà người nói không phải Lý Đỗi Đỗi mà là con Chó Đen (tên con mèo) của hắn.

Nó cưỡi trên lưng Mãng Tử, sóng biển đánh vào, Mãng Tử ra sức đạp nước, tưởng chừng bơi được lên bờ rồi, lại bị sóng biển đánh, Mãng Tử trực tiếp bị sóng dạt đi, nó há miệng ra cắn nước biển, nhìn chẳng khác gì đang kêu sóng biển tha cho nó, nhìn thật đáng yêu.

Còn Chó Đen chỉ cần tung người, nhẹ nhàng nhảy lên bãi cát khô ráo, còn việc Mãng Tử bị sóng đánh về biển, đến nhìn nó cũng chẳng thèm nhìn.

Chó Đen rũ lông, bắn tung tóe vào người Lý Bồi Bồi.

Tôi còn chưa ra tay, Lý Bồi Bồi đã xông tới, nhấc cổ con mèo đó lên: "Lý Đỗi Đỗi, con mèo của anh sao mãi không chết thế, cái miệng nói toàn lời đáng ghét này càng ngày càng giống anh. Để vị trí người đáng ghét nhất của anh không bị con mèo này cướp mất, tôi giúp anh giết nó, được không?"

"Tiện dân! Buông tay cho ta, ta đối với chủ nhân tuyệt đối trung thành, người đừng có mà châm ngòi ly gián!"

"Trước khi thịt thì tao nên cắt cái lưỡi này đi đã nhỉ?"

Lý Bồi Bồi vừa nói vừa bóp miệng Chó Đen, con mèo cũng sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.

Đang lúc ấy thì, phiên bản Mỹ Mỹ gầy bị thiếu niên dắt tay đi, chạy tới bờ biển, dường như họ không thấy chúng tôi, trực tiếp chạy xuyên qua người bọn tôi.

Lý Bồi Bồi vẫn tiếp tục uy hiếp con Chó Đen, không hề thấy lạ, còn tôi thì rất ngạc nhiên: "Bọn họ không nhìn thấy chúng ta?"

"Dư Mỹ Mỹ là chủ nhân mộng cảnh, cô ấy muốn thấy thì thấy, bây giờ cô ấy đang chòm đắm trong ký ức, chỉ là không muốn thấy có những người khác quấy rầy mà thôi."

Lý Đỗi Đỗi lên tiếng: "Đừng đứng đây nữa, chỗ này nắng, chờ Mỹ Mỹ mơ đủ rồi, chúng ta sẽ tỉnh lại."

Hắn bước vào trong rừng nơi có cây dừa, đối với Mỹ Mỹ phiên bản gầy và thiếu niên kia chẳng thèm quan tâm, chắc hẳn là hắn và Bồi Bồi đã đến mộng cảnh này rất nhiều rồi .

Lý Đỗi Đỗi bước hai bước, rồi dừng lại: "Đưa cả Kim Hoa theo."

Ai?

Tôi vừa quay đầu, không thấy ai di chuyển, chợt thấy Vu bà lên tiếng: "Ây ya, cô ấy thật nặng mà, tôi mang không nổi."

Lý Bồi Bồi dọa con Chó Đen sợ đủ rồi, nó cúi đầu không dám ngạo mạn nữa, cô ấy liền ném nó đi, quay đầu gọi Vệ Vô Thường: "Tên cương thi này, anh cõng Nữ Thần đại nhân của chúng ta đi, làm đi, nhẹ một chút, mà cẩn thận cái đầu, cô ấy là bảo bối của chung cư chúng ta đó."

Vệ Vô Thường nghiêm trang nói: "Nam nữ hữu biệt."

Lý Bồi Bồi liếc anh ta một cái, chê: "Bảo thủ."

Còn tôi bên cạnh thì hoàn toàn ngây ngẩn.

"Kim Hoa" này, chẳng lẽ... Là tên của Nữ Thần đại nhân?

Hả! ?

Có cái gì nhầm lẫn ở đây không?

Mấy người đang đùa tôi sao?

(*Kim Hoa: ở đây mang nghĩa là tiền vàng thời xưa!!!!!)

Sau khi tôi đến trọ ở đây, vẫn cảm thấy phải hao tâm tổn sức mới hiểu được tâm tư của họ.

Qua cơn sốc, trước đó tôi đã chấp nhận thực tế rằng bọn họ rất lạc hậu, nhưng mà tôi vẫn không thể ngờ tới... Bọn họ lại có thể lạc hậu đến loại trình độ này!

Một cô gái có mái tóc màu vàng óng ả, dung nhan tuyệt sắc mà có thể đặt tên là... Kim Hoa?

Tôi hỏi Lý Đỗi Đỗi: "Đây là tên thật của cô ấy sao?"

Lý Đỗi Đỗi không mặn không nhạt đáp: "Điều này quan trọng không?"

Hmmm... Đối với phi nhân loại bọn họ mà nói, thì cái này không quan trọng thật dù sao Lý Đỗi Đỗi còn dám đặt tên là đáng ghét được mà... (Đỗi có nghĩa là ghét)

Tôi im lặng tiếp nhận tên của Nữ Thần, nhìn Lý Bồi Bồi vén tay áo đi đến chỗ Nữ Thần đại nhân, một tay nhẹ nhàng luồn xuống eo, một tay luồn xuống đầu gối, dễ dàng bế Nữ Thần đại nhân lên.

Nói thật, Lý Bồi Bồi cao 1m75, mặt mũi lại có vẻ đẹp trai, bế Nữ Thần kiểu công chúa, khiến lòng tôi nổi lên ngọn lửa bách hợp.

Lý Bồi Bồi bế Nữ Thần đại nhân đến bên cạnh tôi, tôi nhìn cô ấy: "Bồi Bồi, cậu mãi không tìm được bạn trai, có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân... Có thể do hoàn cảnh lớn lên quá khắc nghiệt, cho nên tác phong của cậu có hơi phóng khoáng một chút, cho nên giới tính thật của cậu là...?"

Bồi Bồi nhìn tôi, biểu tình đặc sắc: "Làm sao, cảm thấy tớ quá đẹp trai, cho nên cậu không thể kiềm chế mà phát sinh tình cảm?"

Tôi: "...."

Lý Đỗi Đỗi đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng chân, tôi va phải lưng hắn. Tôi ngẩng đầu nhìn, hắn cũng cúi đầu nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thấy mặt hắn có chút quái dị, liền vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi đối với em gái anh không có ý gì đâu."

"Ai nha, tôi hiểu, tôi biết rồi." Lý Bồi Bồi vừa bước vừa nói: " Thích tớ là một chuyện rất dễ hiểu, dù sao tớ cũng hoàn hảo như vậy. Nhưng Tô Tiểu Tín, hay là cậu buông tha cho tớ đi. Mặc dù tớ từng nói cậu rất dễ thương, nhưng tớ chỉ thích đàn ông thôi. "

Tôi: ".... Lý Bồi Bồi cậu thật trắng trợn, dùng từ uyển chuyển một chút."

"Cái gì cũng có thể uyển chuyển được, nhưng cự tuyệt cậu thì không. Bày tỏ niềm yêu thích cũng không thể dùng cách nói uyển chuyển." Lý Bồi Bồi vô cùng kiên định," Tớ thích đàn ông."

Tôi che mặt, cảm thấy nghe không nổi nữa. (aizz ya, thực ra bạn Bồi Bồi nói bạn ấy thích "chym to", nên tớ để vậy.)

Tôi chỉ muốn ra biển kia rửa sạch lỗ tai .

Tôi nghiêm túc nhìn về phía bờ biển bên kia. Nhưng thật bất ngờ, Mỹ Mỹ phiên bản gầy sớm đã đi xuống biển, chỉ còn cậu thiếu niên người cá kia vẫn đứng im trên bãi cát.

Mỹ Mỹ ở dưới biển lo lắng nhìn cậu ta: "A Hứa, xuống đây, không sao đâu. Nước biển sẽ không làm tổn thương anh, biển là nhà của chúng ta mà."

Thiếu niên người cá đứng trên bờ nhìn xuống biển, sắc mặt tái nhợt, cả thân hình run rẩy đến mức tôi ở xa cũng có thể thấy được.

Là một người cá, nhưng lại sợ biển khơi.

Tôi rất nghi hoặc, quay đầu hỏi  Lý Đỗi Đỗi: "Tại sao cậu ta không xuống biển, không phải cậu ta vừa nói là nhất định sẽ đưa Mỹ Mỹ đi sao?"

"Thì là bởi vì cậu ta không xuống được chứ sao."

Lý Đỗi Đỗi vừa nói dứt lời thì tôi nghe thấy một tiếng "vụt" xé gió lướt qua. Ánh mắt tôi đuổi theo hướng đi của thanh âm, liền trông thấy một mũi tên dài màu bạc đâm thẳng về phía thiếu niên người cá.

"Cẩn thận!" Tôi theo bản năng hô lên, nhưng căn bản là bọn họ không nghe được.

Tôi thấy Mỹ Mỹ kinh ngạc mở to mắt, trơ mắt nhìn mũi tên bạc xuyên qua lồng ngực thiếu niên kia. Máu văng tung tóe, rơi vào cát vàng trên bờ biển, sau khi tên xuyên qua ngực cậu ta thì đầu tên chợt tách ra thành sáu mũi nhọn, giống như móng tay ma quỷ, đóng trên ngực thiếu niên.

Ở đuôi của mũi tên còn kéo theo một sợi xích nhỏ. Xích sắt căng trên không trung, trực tiếp kéo cậu thiếu niên đang khuỵu trên bờ biển ngược lại tầm mười mét.

"A Hứa!" Dư Mỹ Mỹ hét lên, từ biển chạy qua, nhào tới muốn giữ lấy thiếu niên, nhưng vừa mới nắm được bàn tay thì ngay lập tức lại phải buông ra.

Bởi vì nếu như Mỹ Mỹ còn cố gắng kéo ra thì xích sắt phía sau hoàn toàn có thể xé thủng ngực của cậu ta.

Thân thể thiếu niên bị lôi kéo trên bờ cát, da thịt trên người bị nứt vỡ, vây cả ở nửa thân dưới cũng bị tróc.

Cả bãi cát trắng lưu lại một đường máu đỏ đến kinh người.

Tôi nhìn một trận đau đớn này, bỗng thấy như da thịt trên người mình cũng đang bị kéo rách thành nhiều mảnh. Cảm giác rùng mình lạnh sống lưng khiến cho da đầu tôi tê dại.

Cuối cùng xích sắt kia cũng thôi không kéo nữa, làm cho thiếu niên khó khăn lắm mới có thể dừng lại. Cậu ta nằm cuộn người trên cát, cả cở thể co quắp.

"Không... Không thể giúp cậu ấy một chút sao?" Tôi hỏi  Lý Đỗi Đỗi.

"Đây là giấc mơ của Dư Mỹ Mỹ, tất cả đều là quá khứ của cô ấy, cô giúp thế nào đây?"

Hắn tỉnh táo nói, tôi hiểu chứ, nhưng hiểu lại càng đau lòng... Những chuyện này thật không thể tin nổi... Tôi nhìn thiếu niên đang co giật, đột nhiên cảm thấy gương mặt cậu ta có hơi giống với bếp trưởng ở quán cơm đó.

"Tôi cảm thấy... Hắn cũng có chút giống."

Sau đó tôi bừng tỉnh, bếp trưởng kia chính là phiên bản trưởng thành của thiếu niên này!

Khó trách lúc đấy Mỹ Mỹ lại đứng lên bất ngờ như vậy. Nhưng mà... cũng thật kì lạ. Nếu như thiếu niên này là người đưa Mỹ Mỹ bỏ trốn, thì cậu ta phải là bạn của Mỹ Mỹ mới đúng, nét mặt cô ấy bây giờ cũng là đang rất đau lòng cho thiếu niên này mà.

Nhưng tại sao... lúc nhìn thấy ở quán ăn, cô ấy lại có vẻ mặt như muốn giết người?

Lúc này, sợi xích sắt bắt đầu vang lên, từ trong rừng có hai người cầm một đầu xích đi ra.

Hai người một nam một nữ, ăn mặc cực kì lôi thôi, người đàn ông mù mắt phải, người đàn bà mù mắt trái, cả hai đều dùng một miếng vải đen che mắt lại. Thần thái gớm ghiếc của họ chẳng khác gì hung thần ác sát, trong tay người đàn bà còn nắm một sợi xích khác, cũng xích một thiếu niên người cá.

Mà khuôn mặt của người này... cùng với thiếu niên đang run rẩy trên đất kia lại giống nhau như đúc.

Người cá cũng có sinh đôi?

Cậu thiếu niên bị xích lại này trên người đầy vết thương, cũ có mới có, trông hết sức dọa người. Trên khóe miệng còn đọng máu tươi, giống như vừa mới bị đánh.

Ba người bọn họ lướt qua chúng tôi. Lúc cậu thiếu niên đi qua sát vai tôi, tôi thấy cậu ta nhìn chằm chằm đôi trai gái trước mặt, còn liếc cậu thiếu niên đang nằm trên đất một cái, ánh mắt ẩn giấu sự âm độc và căm ghét làm cho tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Cậu ta hận, hận đôi trai gái này, hận thiếu niên người cá có dáng dấp giống hệt mình, cũng hận cả Mỹ Mỹ.

Đuôi của cậu ta không thể di chuyển nhanh bằng người đàn bà đi bộ, lảo đảo một cái liền ngã xuống đất. Nhưng người đàn bà cũng không hề đỡ dậy mà lại quay đầu trợn ngược mắt lên, quất mạnh roi vào mặt cậu ta: "Đồ vô dụng!"

Một roi này quất thẳng mặt, làm rách cả lỗ tai thiếu niên kia. Cậu rên lên một tiếng, theo bản năng giơ tay che gò má, cánh tay cũng chảy máu theo.

Người đàn bà thấy cậu ta như vậy liền dừng bước, quay lại quất liên tục: "Mày dám chống cự! Mày còn dám chống cự! Cho mày chống cự nữa này, chống cự tiếp đi!"

Thiếu niên cắn môi, trong trận đòn roi từ từ nằm thẳng xuống, giống như cá chết nằm trên đất, để mặc cho bà ta đánh. Cậu trợn to mắt, gắt gao nhìn lên trên, thẳng về phía mặt trời, giống như đang muốn làm mù mắt mình vậy. Cậu ta không giãy giụa, không phản kháng, cũng không kêu đau.

Tôi quả thực không thể nhìn tiếp nữa, vừa quay người thì đã thấy Lý Đỗi Đỗi đứng sau lưng. Tôi nhìn chăm chú vào ngực anh ta, cách rất gần, anh ta cũng không di chuyển.

Tôi hít thật sâu, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

Bồi Bồi từ trong rừng gọi tôi: "Tiểu Tín, cậu đến đây đi, cặp vợ chồng cướp biển đó hành hung rất độc ác, đừng  nhìn nữa."

Tôi cắn răng, quay đầu nhìn thêm một cái nữa. Người đàn bà kia thấy thiếu niên người cá rốt cuộc cũng im lặng chịu đựng đòn roi, liền ngừng tay: "Phi! Thật vui." Bà ta rất khỏe, kéo người cá đi về phía trước, roi trên tay chỉ vào Mỹ Mỹ: "Con bé đê tiện, còn muốn dụ dỗ nô lệ của chúng ta chạy trốn! Để xem hôm nay tao trừng trị mày thế nào!"

Thiếu niên người cá đang run rẩy trên đất nhìn Mỹ Mỹ một cái.

"Muội đi đi." Cậu ta nói, "Muội hãy mau đi đi, muội không thuộc về nơi này, muội thuộc về biển khơi. Muội và chúng ta không giống nhau."

Nữ hải tặc cười, quay đầu nhìn người cá đang bị trói: "A Quý, ngươi nhìn em trai ngươi kìa, vẫn còn tình cảm lắm. Chắc nó coi con bé đê tiện kia còn quan trọng hơn cả anh trai mình rồi."

A Quý nhìn chằm chằm mặt trời, ánh mắt không hề di chuyển.

Nam hải tặc quăng một miếng vải lên mặt A Quý, che mắt cậu ta lại: "Muốn tự phơi mù mắt mình để tao phải giết mày à?"

A Quý mặc kệ miếng vải bẩn thỉu kia, cái gì cũng không làm.

Tên hải tặc mắng A Quý xong, vừa đi vừa kéo xích sắt trong tay, kéo thiếu niên đang nằm run rẩy kia về đằng sau hai mét.

Thiếu niên hộc máu ra đất, cảm giác đau đớn của cậu ta tựa như chuyển hết sang người Mỹ Mỹ, cô ấy "A" lên một tiếng thât thanh, lại nhào tới trước, cũng không dám đụng vào A Hứa, tiếng khóc của cô ấy nức nở: "Các người dừng lại đi! Tôi không chạy nữa, các người cũng đừng đánh huynh ấy nữa, đừng đánh bọn họ nữa. Bọn họ cũng biết đau! Rất đau!"

Tôi nhìn Mỹ Mỹ khóc đến thương tâm như vậy, cảm thấy hết sức khổ sở không thể nói thành lời.

"Mỹ Mỹ mồi lần đều mơ giấc mơ này sao?" Tôi hỏi Lý Đỗi Đỗi, "Những năm qua cô ấy đã mơ bao nhiêu lần?"

Lý Đỗi Đỗi nói: "Rất nhiều."

Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn, giống như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy trái tim mình vậy. Những ngày đó, Mỹ Mỹ không biết đã phải trải qua biết bao khó khăn, lại không có ai giúp đỡ. Tôi cũng chẳng thể giúp cô ấy được cái gì...

Nam hải tặc toét miệng cười: "Được, muốn chúng tao không đánh nó nữa, mày chỉ cần đáp ứng một điều kiện."

"Ông nói đi."

"Tao có một loại thuốc, có thể khiến đuôi của người cá phân ra thành hai chân. Nhưng nghe nói mỹ nhân ngư chúng mày phải toàn tâm toàn ý tự nguyện thì mới có thể phân ra được. Đã nhiều năm rồi, lão tử mất bao nhiêu sức lực đều thất bại, hai đứa chúng nó dù có dùng biện pháp gì cũng không thành. Nếu mày tự nguyện phân đuôi của mày thành hai chân, thì tao sẽ cân nhắc lời mày nói."

A Hứa nghe nói như vậy, nhịn đau ngẩng đầu nhìn Mỹ Mỹ, hung hăng đẩy cô ấy một cái: "Đi đi."

Mỹ Mỹ ngây người rất lâu, mặt đầy nước mắt, sắc mặt tái nhợt. Môi của cô ấy bởi vì phơi dưới ánh mặt trời quá lâu mà cũng chuyển màu thâm tím. Cô ấy nhìn hai vợ chồng cướp biển kia, gật đầu: "Tôi làm, tôi tự nguyện phân đuôi của mình ra thành hai chân. Tôi sẽ ở lại hầu hạ các người, các người phải thả hai anh em họ đi."

A Hứa hai mắt ứa máu, chăm chú nhìn Mỹ Mỹ.

Mà A Quý nằm sau lưng nữ hải tặc nghe vậy cũng hơi nghiêng đầu, miếng vải rơi xuống đất, cặp mắt sắp mù của cậu ta nhìn Mỹ Mỹ.

Vợ chồng hải tặc nhìn nhau cười một tiếng: "Được thôi, mày ở lại hầu hạ bọn tao, bọn tao sẽ để hai đứa chúng nó đi."

Tôi thấy sự gian trá trong mắt bọn họ, thấy sự tàn nhẫn của bọn họ, cũng thấy bọn họ sẽ không giữ lời.

Nhưng nghĩ đến việc Mỹ Mỹ bây giờ có khả năng khi thì biến ra chân người, khi thì biến ra đuôi cá, tôi đại khái cũng đoán được kết cục.

Quả nhiên, sau khi yên lặng thật lâu, cô ấy giống như rối đần độn gật đầu.

"Được."

"Tối nay tách."

"Được, tối nay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro