Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12

Chương 12:

Một cái chớp mắt này, tôi cảm thấy Lý Đỗi Đỗi chính là nam thần của tôi, nhưng mà ý nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong cái chớp mắt.

Vệ Vô Thường đứng chặn trước người tôi, tay ngăn trước eo tôi, động tác này của hắn tôi đã từng xem qua trên TV, không phải tư thế đề phòng tôi chạy chốn, mà là muốn bảo vệ tôi, Lý Đỗi Đỗi đương nhiên đã từng xem phim truyền hình, ánh mắt anh ta từ Vệ Vô Thường chuyển một cái qua tôi, vẻ mặt sâu thêm một chút.

Thật giống như anh ta đang hiểu lầm cái gì đó, tôi không có biện pháp, bây giờ làm gì có thời gian giải thích, hơn nữa tôi cũng không hiểu tên bắt cóc này tại sao phải làm như vậy á!

"Các ngươi tâm sự tiếp đi." Lý Đỗi Đỗi nhả ra mấy chữ này, xoay người liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

W... what! ?

Tôi trố mắt nghẹn họng, anh tới cứu người mà sao tuỳ tiện thế! Tôi còn chưa kịp cười vì anh đến cứu đâu!

Bên kia anh ta mới vừa nhảy xuống, tôi nghe được tiếng gào to của Lý Bồi Bồi ở dưới lầu : "Người đâu? Người anh cứu đâu? Làm sao chỉ có mình anh xuống? Lại để hắn thoát sao?"

Vệ Vô Thường không nói hai lời kéo lấy cánh tay tôi, mắt thấy hắn định dẫn tôi đi, tôi vội vàng lớn tiếng gọi, ánh mắt chân thành: " Chờ một chút! Mấy người này không phải kẻ địch, bọn họ sẽ giúp anh! Anh hãy tin tưởng tôi!"

"Tôi không tin cô." Vệ Vô Thường vô cùng ngay thẳng nói một câu làm tôi nhất thời nghẹn không phát biểu được gì thêm. Nhưng cũng rất có đạo lý, tôi là bị hắn bắt tới, mặc dù nói chuyện khách sáo, nhưng trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng.

Cũng tại nơi này đang lúc đối thoại, ngoài cửa sổ lại thoáng qua một bóng người, người bay đến lần này là Lý Bồi Bồi, tôi như người xa nhà nhất thời nhìn thấy đồng hương, eo éo hô lên: "Bồi Bồi!"

"Mẹ mày! Mau thả người ra cho bố mày!" Cuối cùng vẫn là Lý Bồi Bồi không giống tên quái đản Lý Đỗi Đỗi kia! Rốt cuộc cũng có khí thế của anh hùng. Lật lại kịch bản giải cứu con tin bị bắt cóc.

Mặc dù nội dung chính trong kịch bản không có sự kiện hỏi thăm mẹ tên bắt cóc... (Bạn Bồi Bồi chửi bậy 'mẹ mày" nên bạn Tiểu Tín lịch sự nói là hỏi thăm mẹ.)

Nhưng ở đây đều là những kẻ phi nhân loại, nên không thể yêu cầu vở kịch diễn ra như bình thường được!

Vệ Vô Thường là người cổ đại, bị mắng bởi một câu tục ở hiện đại, trong nháy mắt nhiệt độ quanh thân hắn giảm mấy độ.

"Khoan hãy đánh! Chúng ta có thể đối mặt nói chuyện một chút được không!" Tôi định thông qua nói chuyện để giải quyết mâu thuẫn, "Nói để hiểu những ý muốn của nhau, không cần phải dùng võ..."

"Nói cái cức! Bố mày từ trước đến nay chưa bao giờ bị thao túng, chưa bao giờ khuất nhục! Hôm nay không đánh cho tên này chui xuống đất, sau này ta làm sao có thể lăn lộn giang hồ ăn bánh quai chèo nữa!" Bồi Bồi không nghe lọt lời tôi, Đản Đản tiên* trên tay văng một cái, nhằm thẳng mặt Vệ Vô Thường mà quăng tới.

(Đản Đản tiên: nhắc lại sợ bạn nào quên, vũ khí của Bồi Bồi, là roi khúc, lúc bình thường roi của bạn ý giống quả trứng.)

Cũng chẳng suy nghĩ đến an nguy của "con tin" lúc này là tôi tí nào!

Nhưng cũng may Vệ Vô Thường không có ý muốn giết tôi, hắn đẩy tôi một cái, tên này chẳng tiếc tay chân tôi yếu đuối, đẩy mạnh khiến tôi lảo đảo cả người, ngã bên cạnh, ngã đầy một miệng đất, chờ đến lúc tôi nhổ đất bò dậy được, bên kia cương thi ngàn năm và nữ anh hùng Vampire đã choảng nhau rồi.

Hai tay tôi vẫn bị trói, mặt đầy bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh, sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng đã nhận ra...

Lý Bồi Bồi chẳng khác anh trai cô ấy là mấy! Chính là vin vào việc cứu người để nguỵ trang cho tâm tư muốn trả thù của mình!

Hai kẻ phi nhân loại, nửa điểm đáng tin cũng chẳng có! Sau thế chiến thứ hai, hoà bình được thiết lập lâu như vậy, số lượng của bọn họ không những chẳng tăng mà còn giảm đi hoá ra đều có nguyên nhân!

Cái đám lừa bịp này!

Theo lý thuyết là Lý Bồi Bồi không đánh lại Vệ Vô Thường, dẫu sao từ lúc Vệ Vô Thường xuất hiện đến nay, đẳng cấp giữa hắn vào Lý Bồi Bồi cũng chẳng chênh lệnh có chút xíu như vậy. Nhưng có thể là do hắn phải phá kết giới của Lý Đỗi Đỗi, bị thương trong người, Lý Bồi Bồi đánh với hắn giờ lại không thể phân cao thấp.

Tôi nhìn một hồi, chẳng lo lắng cho ai, nên đành lo cho chính mình, chỗ này là một căn nhà đổ nát sắp sập, bị bọn họ đánh như vậy, có lẽ đội tháo dỡ phá nhà không cần tới, cả cái mái bằng xi măng bọc thép kia bây giờ cũng đang rung, vết nứt trên tường rộng hoắc, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ của vết nứt ấy.

Sợi giây trói chân của tôi đã được cởi ra, chạy thì không vấn đề gì, vấn đề là tôi không dám đi vào cầu thang để chạy xuống, nhỡ đâu mới chạy được một nửa cầu thang sập thì toi, vậy chẳng phải tôi còn bị vùi sâu hơn nữa trong đống đổ nát này? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chạy tới bên cạnh cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn, đang trong tình thế cấp bách như vậy, đại lừa bịp số một Lý Đỗi Đỗi vẫn còn đang đứng đút tay túi quần một tay chơi điện thoại di động ở dưới lầu như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù biểu hiện của anh ta không đáng tin, nhưng việc anh ta tồn tại vẫn là một tia sáng, tôi vui mừng quá đỗi:

"Lý Đỗi Đỗi!" Tôi vội gọi anh ta, "Nhà sắp sập! Anh tới cứu cứu tôi với!"

Anh ta ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt xuyên qua đêm tối cùng cát bụi, mang đầy lạnh lùng và âm dương quái khí*: "Hử? Không tâm sự nữa?"

(*chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)

Sàn dưới chân không ngừng rung, trong lòng tôi tức hộc máu, nhưng bây giờ không dám nổi giận: "Tôi nhảy xuống, anh đỡ tôi!"

"Không đỡ."

"Tại sao không đỡ!"

"Cô béo."

"..."

Tôi... Tôi... nếu có một ngày cầm dao trong tay, cứ xem tôi có thể cứa đứt đầu tên chó này không!

Điều sỉ nhục nhất là, bây giờ có tức thế nào thì tôi vẫn phải kiềm chế, cố mà biện giải: "Tôi không nặng đâu, có hơn một trăm thôi à! Anh nhất định đỡ được mà!"

(100 cân= 60,48 kg)

"Hơn một trăm cân còn không thấy xấu hổ mà kêu lớn như vậy?"

"..."

Con mẹ nó, nếu như lúc này trên tay tôi có a-xít sulfuric (H2SO4: axit có tính ăn mòn mạnh) thì tôi nhất định tạt vào cái mặt của thằng đáng ghét Lý Đỗi Đỗi này!

Cấp bậc đáng ghét của tên này quá cao khiến tôi có xung động muốn hy sinh thân mình để phun axit vào hắn.

Đang lúc tôi liều mình kiềm chế xúc động muốn bất chấp, bất thình lình, góc tường rạn nứt, toàn bộ cao ốc lảo đảo sắp sập, tôi chẳng còn mong đợi gì với Lý Đỗi Đỗi nữa, quay đầu muốn gọi Lý Bồi Bồi, nếu không gọi được Lý Bồi Bồi đến, kêu được tướng quân chủ hội kia tới cũng được.

Nhưng hai kẻ phi nhân loại này so với Lý Đỗi Đỗi càng không đáng tin hơn! Cứ thế mà, trong chớp mắt, chẳng biết hai bọn họ đã dẫn nhau đánh đến nơi nào rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy một ai!

Tôi là con tin mà! Tôi là người bị bắt cóc cần được quan tâm đấy! Mấy người, một kẻ bắt cóc, hai người đến giải cứu, có thể chú ý đến vai diễn của mình được hay không! (Con tin thể thảm nhất đây rồi--)))

Cảnh diễn này không thể lấy trọng tâm là tôi, chuyển động quanh tôi à?

Tôi giống như một diễn viên đến nhầm phim trường, nội tâm tan vỡ, toà lầu này cũng giống như lòng tôi bây giờ, sụp đổ vỡ nát ầm ầm bên tai. Sàn nhà dưới chân kịch liệt chấn động, chẳng khác gì động đất cấp 8.

Lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại sinh ra máu liều, cắn răng, trợn mắt, cắm đầu, bước lên bệ cửa sổ, dùng hết khí lực cả người, hai chân đạp một cái, nhảy lầu, chẳng muốn điều gì, chỉ cầu có thể lấy lần cuối cùng này liều một lần...

Đạp chết thằng chó Lý Đỗi Đỗi này!

Nhưng tôi chưa kịp cảm nhận cảm giác mất trọng lực, đầu đã đập vào một lồng ngực ngang ngạnh rắn chắc, ngay sau đó eo bị kéo căng, cổ tay buông lỏng một chút, sợi dây trói tay nháy mắt bị tháo ra, thân thể tôi bị người ta chặn ngang ôm lấy, cơ thể mà tôi dán vào lạnh như băng, không có nhiệt độ, giọng nói của anh ta cũng lạnh bất thường.

"Cô mà còn ăn nữa chắc tôi ôm không nổi." Hắn nói, "Tiền để trả nợ thuê phòng cũng mang đi để ăn thịt, trở về giảm cân cho tôi."

Tôi khẽ liếc xuống, là độ cao từ tầng thứ tư, dưới chân trống rỗng, không có gì cả, bàn tay ôm ngay người tôi của Lý Đỗi Đỗi như cọng rơm cứu mạng, trong nháy mắt quyết tuyệt, sợ hãi trong ý nghĩ tràn đến, hơi lạnh lan từ chân lên đến đầu, lạnh đến buốt óc, đầu tôi trống rỗng, theo bản năng ôm chặt lấy eo Lý Đỗi Đỗi, gắt gao. Tôi áp đầu lên ngực hắn, cột sống cứng đờ không cử động nổi.

Thật là sợ, mẹ, thiếu chút nữa là ngã chết, quá đáng sợ.

Không biết duy trì bao lâu, cánh tay bủn rủn phát run mà tôi cũng chẳng phát hiện, tôi thoáng ngẩng đầu, nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Xuống... Mau đi xuống! Cho tôi đứng dưới đất đi... Tôi muốn chạm đất."

Vừa mở miệng, thanh âm run giống như nói lắp, tôi không thể khống chế, giọng nói nức nở, không thể khống chế!! Trừng mắt nhìn, trước mắt lại có chút mơ hồ.

Tôi bị doạ sợ phát khóc.

Quá mất mặt.

Nhưng đúng là tôi bị doạ sợ đến bật khóc, tôi không có sự can đảm, có lẽ Lý Đỗi Đỗi cũng không ngờ tôi yếu đuối như vậy, hắn trầm mặc vứt tôi trên đất, vô cùng yên lặng.

Tôi vừa đứng xuống liền đẩy hắn ra, tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt có một chút dao động.

Tôi chỉ vào mũi hắn, chỉ nửa ngày, đưa tay lau mắt một cái: "Tôi nói với anh! Hôm nay anh không thoát được đâu!"

Tôi rất tức giận, vô cùng tức giận.

Tôi không chỉ tức anh ta hay đùa giỡn với tôi, mà còn tức anh ta ở trong tình huống như vậy mà vẫn còn đùa được , càng tức giận là, trong tình huống đó mà tôi cứ lệ thuộc vào hắn, coi hắn là hy vọng cuối cùng của mình.

Hắn tạo ra nguy hiểm, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, dễ như trở bàn tay cứu được tôi, mà tôi ngoại trừ lệ thuộc vào hắn, thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tôi siêu cấp tức giận.

Toà nhà bên cạnh không trụ được nữa, khoảnh khắc sụp đổ, tiếng nổ thật to, bụi bay tứ tung, mà Lý Đỗi Đỗi bên cạnh vẫn cứ thế, mặc cho xung quanh cát bay mù mịt, ở đây hắn vẫn đứng vững chắc như núi thái sơn, ở bên trong kết giới nhỏ như quả trứng gà, ngăn cách với thế giới đổ nát bên ngoài, giống như tôi với hắn sống trong một không gian bi bịt kín.

Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn nhìn tôi, trong không gian chỉ có yên lặng.

"Tại sao anh không xin lỗi?" Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được, chất vấn hắn, "Sao anh không nói xin lỗi tôi! Anh có biết anh làm như vậy với tôi là rất quá đáng không! Anh có biết tôi tức thế nào không!"

"Nhìn ra được."

"Vậy tại sao không nói xin lỗi!"

Hắn ngừng một lát: "Không thích."

"..."

Vào giờ phút này, tình cảnh này, ai có thể thấu cho tôi? Ai có thể hiểu được tôi! ?

Nếu như bây giờ tôi là một con chó mực, tôi nhất định chặt đầu mình để lấy máu phun vào mặt hắn!

Có lẽ phun tào quá nhiều, tức giận lên đỉnh điểm, một câu tôi cũng không nói được.

Xung quanh đất cát dần lắng xuống, trên đỉnh đầu hai thứ choảng nhau phát chói là thứ dễ nhìn thấy, tiếng uỳnh uỳnh không biết truyền bao xa, tôi nhìn bọn họ kiểu gì cũng ngứa mắt, tôi ngồi xổm xuống vơ viên gạch ở dưới đất vung tay ném lên trời, không chửi được Lý Đỗi Đỗi, nhưng mắng người khác thì vẫn còn thừa lời:

"Xuống cho tôi! Hai người đánh ra tình cảm sao mà đánh suốt vậy hả đám dối trá kia!"

Kết giới của Lý Đỗi Đỗi chỉ ngăn được cát bụi bên ngoài, lại không ngăn được hòn gạch của tôi ném từ trong ra, tôi cũng không thể ngờ trong lúc tôi tức giận lại có thể ném chính xác như vậy, gạch tôi ném đập trúng eo của Vệ Vô Thường, hắn dừng hình một lát, lại ăn trúng một roi của Lý Bồi Bồi, Lý Bồi Bồi cười to: "Xem hôm nay ta đập ngươi thế nào!"

Tiếng cười của Bồi Bồi còn chưa dứt, một cục gạch của tôi đập trúng ót của cô ấy, đập cho cô ấy sững cả người, tôi hét với cổ: "Lý Bồi Bồi, còn đánh nữa tôi về nấu nước sôi hầm con Mãng Tử bây giờ! Xe cứu hoả sắp đến rồi, mấy người còn không mau rời khỏi đây! Cuộc sống dễ dàng quá đúng không! Còn tên chết rồi kia, còn muốn tìm tim nữa không, xuống cho tôi!"

Vệ Vô Thường yên lặng, Lý Bồi Bồi xót xa, thân hình cô ấy loé lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống, rơi bên cạnh Lý Đỗi Đỗi rồi nhỏ giọng hỏi hắn: "Khi Tiểu Tín tức giận thật doạ người nhỉ, anh chọc thế nào khiến cô nàng nóng thế kia."

Tôi thấy Lý Đỗi Đỗi xị mặt, ra vẻ trấn định, không trả lời, chẳng qua chỉ nhìn Vệ Vô Thường trên không trung rồi nói: "Xuống. Đổi nơi khác trước."

Anh ta cùng Vệ Vô Thường trầm mặc chiến đấu trong một cái chớp mắt...

"Các người nhìn lâu như vậy là muốn nói chuyện yêu đương sao?" Tôi âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Đỗi Đỗi, "Lúc cần đánh nhau lại không ai đánh?"

Lý Đỗi Đỗi vẫn im lặng như trước, chỉ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, đang lúc ấy thì, Vệ Vô Thường đi xuống: "Hôm nay ta không phải đối thủ của ngươi. Tại hạ nhận thua."

Lý Đỗi Đỗi rất cao ngạo: "Biết là tốt."

"Tôi biết pháp trận của anh còn chưa vẽ xong, anh muốn cho tất cả mọi người biết thế giới phi nhân loại của anh tồn tại sao?" Tôi lành lạnh nói một câu.

Lý Đỗi Đỗi không phản bác, ngoan ngoãn khởi động pháp trận, pháp trận sáng lên, trong nháy mắt, chung quanh thay đổi, không còn thấy gạch vỡ bụi cát nữa, đổi lại là một bàn làm việc có chút lộn xộn, ánh đèn, còn có ghế sa lon. Là một văn phòng làm việc.

Tôi đoán đại khái đây là một phòng làm việc trong Hiệp Hút, đưa Vệ Vô Thường đến nơi này tới đúng là lựa chọn tốt nhất, phòng làm việc dưới đất này của bọn họ không biết có bao nhiêu kết giới và pháp trận, muốn giam Vệ Vô Thường ở trong này, dễ như trở bàn tay.

Đổi hoàn cảnh, tức giận của tôi đã giảm một chút.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ba tên phi nhân loại không đáng tin một cái: "Tốt rồi, làm loạn đủ rồi, bây giờ hãy dùng cách của những người trưởng thành, tỉnh táo, thành thực, nói một chút đi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Tiểu Tín: "Dắt theo trẻ con thật sự rất mệt. Lại còn một lúc mang ba đứa, càng mệt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro