Chương 1
Chương 1:
"Tôi cho rằng Lý Đỗi Đỗi thích cô."
Lý Bồi Bồi ăn cánh gà nướng bên cạnh tôi nói, "Lần trước cô đứng dưới lầu, lúc cô cùng bạn học cũ gì đó nói chuyện phiếm, tôi nhìn thấy anh ta ôm tay đứng ở đầu hành lang, mặt mày bất thiện nhìn chằm chằm người bạn học cũ của cô rất lâu."
Tôi chấm xì dầu, đặt thịt lên trên kệ để nướng, liếc cô ấy một cái: "Trực giác của cô có bao giờ chính xác đâu, không tin."
Mặc dù Lý Bồi Bồi là em gái Lý Đỗi Đỗi, nhưng bởi vì hàng này mơ mơ hồ hồ, cho nên tôi chưa bao giờ tin tưởng trực giác của cô ấy.
Mặc dù... Bọn họ đều là Vampire.
"Tôi cũng cảm thấy Lý Đỗi Đỗi thích cô."
Nàng tiên cá Mỹ Mỹ đang nằm ườn bên cạnh, lấy một con cá đã nướng bắt đầu ăn.
Tôi ghét bỏ nhìn chằm chằm vào cô ta: "Mỹ Mỹ, Tiên cá các người cũng thích ăn cá?"
"Cá mập cũng ăn cá, sao cậu không hỏi nó tại sao?"
Nói rất hay, rất có đạo lý, trong lúc nhất thời tôi lại không đỡ được. Chỉ chém đại một câu: "Ăn ít một chút, nhìn cô béo thành như thế nào rồi, cá mập cũng không có vòng mông lớn như cô."
"Đừng có mà lạc đề." Cô ấy không phản ứng, miễn cưỡng đong đưa cái đuôi cá,
"Lần trước tôi nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi ở trạm xe buýt chờ cô rồi đó, hôm đó trời mưa, hắn còn đem cái ô màu đen của hắn cho cô. Chủ nhà chúng ta là ai? Là người có thể tùy tùy tiện tiện đối tốt với người khác?"
"Ừ, bình thường không đâm sau lưng người ta đã là quá tốt rồi, giờ còn đối tốt với cô? Mang cho cô cái ô?" Lý Bồi Bồi cắn một miếng thịt, vừa nhai vừa phụ họa lời Mỹ Mỹ nói, "Nếu như hắn không có ý với cô, vậy chẳng lẽ là hắn đổi tính? Cái xác suất này so với việc trời sập xuống còn thấp hơn một chút."
"Cho mượn ô là vì tôi không mang ô a, hơn nữa khi đưa ô cho tôi xong, hắn lập tức đi ngay." Tôi giải thích, "Các người không cần suy nghĩ nhiều quá. Cả lầu trọ chỉ có hai cô là bát quái nhiều chuyện nhất."
"Tôi... Tôi cũng cảm thấy chủ... chủ nhà đại nhân thích cô."
Bên cạnh truyền đến giọng nói rụt rè của thiếu niên, tôi quay đầu nhìn lại, cậu bé người sói Ngọc Mễ đang cầm ngô nướng ngồi ở góc trong.
Mới nói có một câu, cả mặt thằng nhóc đã đã đỏ bừng, thấy tôi nhìn nó, lại càng thẹn thùng, cúi thấp đầu, Ngọc Mễ nắm chặt cái ngô, tiếng nói nhỏ như muỗi, lúng túng nhìn tôi, lúng túng nói: "Mọi người... không phải vì gặp mặt tôi nên đến đây sao."
Đúng, tôi đến được đây là vì gặp phải sói con.
Vào đêm trăng tròn... Mặc dù đang ở trong thành phố Trùng Khánh toàn nhà cao tầng, hiếm khi có thể nhìn thấy trăng sáng, nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự hóa thân của tộc người sói.
Cũng không ảnh hưởng đến sự hóa thân thành sói của tên nhóc này, cướp phần lương thực duy nhất của tôi.
Trước 23 tuổi, cuộc đời tôi thuận lợi trôi chảy, cuộc sống bình thường, đến trường, yêu đương, rồi thất tình, tốt nghiệp, sau đó bắt đầu làm chuyện mà mình thích – làm một tác giả truyện tranh.
Đáng tiếc, tôi vốn chẳng phải một người thú vị, cho nên biên tập đánh giá tôi "Tranh cô đẹp đấy, cô có thể làm họa sĩ, nhưng nội dung thì quá thiếu muối rồi."
Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất của tôi.
Thất tình, thất nghiệp, cha mẹ không thấu hiểu, không có bạn bè cổ vũ, mơ mộng giữa ban ngày, thật là một mảnh hỗn loạn, không có tương lai.
Cuối cùng tôi phải dùng số tiền cuối cùng, mua cho mình phần lương thực dành cho một tuần còn lại, tôi nghĩ, hết tuần lễ này, đến hạn đóng tiền thuê nhà, ăn hết những thứ này, tôi phải chấp nhận sự an bài của bố mẹ, ngoan ngoãn làm một người trưởng thành "nghiêm túc."
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, chỗ lương thực cuối cùng đó lại bị người ta cướp hết...
Mà lại còn là bị một người sói cướp...
Lúc đó, tôi không do dự đuổi theo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cho đồ ăn của tôi rơi trong tay người khác!
Cho dù thời gian theo đuổi ước mơ chỉ còn một tuần lễ, tôi vẫn muốn kiên quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Thức ăn một tuần, không thể bỏ!
Địa hình trên phố núi tương đối gập ghềnh, "Người" cướp đồ ăn của tôi chạy ở phía đường dưới, còn tôi chạy ở bên trên, mắt thấy hắn muốn quẹo vào ngõ hẻm, khi tôi chạy đến chắc chắn sẽ mất dấu, tôi cắn răng nhắm mắt lại suy nghĩ thông suốt, trực tiếp phi thân nhảy từ bên trên xuống phía dưới.
Khi tôi ôm lấy "người" cướp thức ăn của mình thì tôi mới phát hiện có chỗ không đúng.
Cái "người" này ....
Vai rộng, nhiều lông...
Tôi từ trên cao nhảy xuống mắc ở trên cổ hắn, va đập làm tôi đau như gãy xương, nhưng hắn một bước cũng không có ngừng hoạt động...
Tôi ở trên người hắn, ngửi thấy được một hương vị của giã thú.
Tôi nghĩ hắn đang chậm rãi xoay đầu lại, và đang nhìn thẳng thứ trên lưng hắn là tôi đây, đôi mắt màu lục âm trầm mà lại đáng sợ, răng nanh trên khóe môi khoa trương mà bắt mắt....
Yêu... Yêu quái?
Trước khi hắn mở miệng, tôi cho hắn một cái tát "bốp", khiến cái đầu vừa quay qua nhìn tôi trở về vị trí cũ.
"A! Cứu mạng!"
Tôi luống cuống tay chân từ trên người hắn bò ngã xuống rồi hướng bên cạnh chạy mất dép, vừa chạy vừa nhặt hòn đá trên mặt đất chọi hắn, tôi a a hô: "Cứu mạng! Có yêu quái!"
Yêu quái bên kia quá uất ức, rên rỉ trong cổ họng vài tiếng lại không có đuổi theo tôi...
Nhưng tôi một lòng chỉ nghĩ đến chạy trốn, thất kinh hô chạy ra xa hơn mười thước, bỗng bị người ta nhấc cổ lên từ phía sau, không khác gì một con gà bị xách lên.
Người trước mặt, tóc vàng, gọng kính cũng vàng luôn, cả người mặc đồ tây, một tay nhấc tôi, một tay đút trong túi quần, khuôn mặt không kiên nhẫn: "Này, cô dọa sợ sủng vật của tôi rồi."
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mặt, lại quay đầu đi xem con yêu quái bên kia.
Sủng vật?
Con súc vật cao 2 thước, vai rộng, lông dài toàn thân, lỗ tai dựng đứng kia là sủng vật của hắn? Tôi không thể tiêu hóa hết, mà điều càng không thể lý giải chính là, thời điểm yêu quái kia nhìn người con trai đang xách tôi, ánh mắt lập tức biến đổi.
Nó lấy chocolate trong túi của tôi ra, ngay cả vỏ cũng không bóc, trực tiếp nhét vào mồm.
"Hmm..." Người đang nhấc tôi cũng phải níu lưỡi, bàn tay đút trong túi cuối cùng cũng nhấc ra, đầu ngón tay của hắn chỉ búng một cái, khóa sắt vàng óng tung ra, dùng khí thế sấm đánh không kịp bịp tai, bay vút, quấn chặt lấy miệng quái rồi kéo đầu nó ra phía đối diện, khiến con yêu quái không ăn được nữa.
"Ưm ưm!" Yêu quái muốn nói, nhưng mà bị dây xích sắt trói miệng rồi, muốn nói cái gì cũng không nói được.
Trong tay anh ta lại dùng lực, hung hăng kéo con yêu quái lại đây, nó ngã ầm xuống dưới chân anh ta: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tộc người sói không được tùy tiện ăn chocolate, sẽ chết."
Tôi trơ mắt soi chút kỹ xảo trong vở kịch trước mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy nó quá hoàn hảo.
Mặc kệ tất cả, lúc này tôi chỉ có một nghi vấn: "Không phải chỉ có chó ăn chocolate mới chết thôi sao? Sói cũng thế? Mà người sói cũng vậy?"
Người con trai kính & tóc đều vàng quay đầu nhìn tôi, nheo đôi mắt lại: "Chỉ là một con người, cô có lá gan rất lớn."
Hắn vừa mới nói xong lời này, trên mặt đất, yêu quái to xác kia đã biến thành một thằng oắt con bé xíu, ra sức đứng lên, đẩy anh chàng tóc vàng, nhưng lực đạo quá lớn, trực tiếp đẩy tóc vàng vào cái cầu thang bên cạnh.
Tóc vàng đang giữ tôi, vì vậy tôi cũng phải ngã theo hướng bên cạnh cầu thang, tôi nhắm mắt lại, đẩy mạnh như vậy, đập vào thang đá không vỡ đầu thì cũng nát sọ!
Nhưng mà ngoài dự đoán, lại không có đau đớn ập đến.
Tôi chỉ cảm giác mình té ngã trên đất, có bàn tay phủ sau ót của tôi, sau đó ôm tôi xoay một vòng.
Tôi ngã trên người ta, và môi đè vào ... môi.
Tôi mở mắt ra, cùng tóc vàng bốn mắt nhìn nhau.
Tôi cảm giác miệng mình bị rách, có máu chảy ra, nhiễm đỏ cả cánh môi nhạt màu của hắn, dòng máu đỏ này khiến tròng mắtsắc bén của anh ta sáng lên một chút.
Ánh mắt của hắn tôi không hiểu. Tôi chỉ ngẩng đầu lên, phát giác được chúng tôi đang ngã sấp xuống trong một tư thế rất mập mờ ở trên cầu thang, tôi ở trên, hắn nằm dưới.
Một tay hắn giữ cái ót tôi, một tay khác... vừa khéo, đỡ ngực của tôi...
"A!"
Tôi kinh hô một tiếng, lảo đảo bò lên, lui ra phía sau hai bước, che ngực lại, tôi thất thần nhìn hắn, lại nhìn yêu quái bên cạnh, rồi lại nhìn hắn.
Rồi hắn mới từ trên cầu thang ngồi dậy, lè lưỡi, động tác chậm rãi, mang theo vài phần ướt át khó nói thành lời, liếm sạch sẽ máu tươi trên môi.
Hắn cúi đầu ngồi trong chốc lát, không biết tại sao, tôi thấy hắn hít sâu mấy lần, sau hắn đó ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua tôi, nhìn thẳng người sói phía sau tôi: "Cứ ra khỏi nhà là gây chuyện."
Toàn thân người sói run lên: "Tôi... Tôi... Tôi sau khi trở thành cái dạng này, thật sự không khống chế nổi mình! Tôi thật sự vô cùng muốn ăn chocolate!"
Tôi: "..."
Ý nó là, xin lỗi, tôi nghèo như vậy đấy, cũng bởi vì tham ăn, cho nên thấy cô mua nhiều chocolate nên muốn ăn hộ cô, có đúng không?
Tôi cảm thấy tôi gặp phải người sói fake rồi.
"Về nhà sám hối đi." Tóc vàng lên tiếng, đứng dậy, tay vừa chuyển, một sợi xích sắt tự động xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, ngay lúc thằng nhóc định vùng chạy, sợi xích đã sượt qua cằm, quấn quanh cổ nó, anh chàng tóc vàng cũng không buông ra, mà cứ thế kéo lại, chờ đến khi thằng nhóc người sói lướt tới bên cạnh tôi, anh chàng tóc vàng mới chịu dừng tay.
"Hả?" Hắn ở trên cầu thang quay đầu lại, liếc thằng bé.
Người sói mong chờ nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Khiêng người."
"Khiêng cô ta?"
"Khiêng tôi?"
Tôi ngạc nhiên.
"Cô ta đã biết quá nhiều, khiêng đi." ^^
Tôi quay đầu nhìn người sói, chỉ thấy vẻ mặt đáng sợ sau bộ lông dài ngoằng, nó gãi gãi đầu: "Ngại quá a."
Sau đó, nó vung tay cho tôi một cái tát, thế giới của tôi đến đây lâm vào bóng tối.
Sau khi tỉnh lại, thì đã nằm trong căn phong lầu tám của khu chung cư dân phòng cũ nát này, rồi tôi biết tóc vàng tên là Lý Đỗi Đỗi, hắn là một Vampire, lại còn thuộc loại ban ngày cũng có thể ra ngoài hành tẩu... Một Vampire vô cùng lợi hại, đồng thời hắn là chủ của tòa nhà này, mà chung cư này chỉ toàn yêu ma quỷ quái ở lại...
Ngoại trừ tôi.
Thời điểm sói con không biến hình, chính là một thiếu niên gầy yếu, hết sức thẹn thùng, thậm chí nhu nhược, hắn nhìn tôi một cái, nói tiếp: "Ngày đó, chính là ngày các người gặp nhau, chủ nhà đại nhân bắt tôi vào phòng nhốt lại."
"Đương nhiên là nhốt trong phòng của tôi, trong phòng tôi có một cái gương rất lớn, chủ nhà đại nhân nhốt tôi ở trong lồng sắt, sau đó, hắn đứng trước gương thất thần một hồi thật lâu." Sói con cúi đầu lặng lẽ nói, "Còn sờ lên miệng..."
Tôi chợt nhớ tới ngày hôm đó, vô tình ngã lên người hắn, cái này căn bản không tính là hôn, Lý Đỗi Đỗi là một Vampire, không biết hắn... Còn đang toan tính cái gì đó đấy.
Tôi còn đang cân nhắc chuyện này, chợt nghe thấy cửa sân thượng uỳnh một phát, bị người đẩy ra.
Lý Đỗi Đỗi trước giờ lạnh lùng, đứng ở đó: "Nói bao nhiêu lần rồi?" Hắn híp mắt, vẻ mặt khó chịu, "Cấm nướng thịt trên sân thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro