
Số phận của những người tiên tri trong mơ (Phần 5)
Mình sẽ sử dụng Moon để chỉ Thần Mặt trăng nha :33
---------------------------------------------------------------------------------------------
Tương lai là không thể đoán trước. Ngay cả khi có một sức mạnh bói toán, tương lai không bao giờ được thiết lập. Chuyện gì sẽ xảy ra, kết thúc ra sao, mọi thứ vẫn có thể thay đổi vào phút cuối. Bởi lẽ, có thể thiên nhiên tác động khó lường, nhưng con người cũng có thể khó lường như các yếu tố khác.
Leno rất hiểu điều đó. Là một người tiên tri trong mơ có thể thấy trước một số điều trong tương lai, trên thực tế, việc thay đổi tương lai không hề dễ dàng như người ta vẫn tưởng. Anh có thể cảm nhận được những gì anh ta có thể thấy khi sức mạnh của anh đạt đến đỉnh điểm, nhưng ngay cả khi đó, tương lai vẫn chưa được định sẵn. Luôn có khả năng tương lai có thể thay đổi, nhưng theo cách nào thì anh không biết.
Giống như bây giờ.
Leno đặt tay lên vai Cale, cố gắng trấn an anh ấy. Anh không biết Cale có định kiến gì với Moon, nhưng rõ ràng ông già này rất thích thú với sự xuất hiện bất ngờ của Moon. Vâng, Leno biết rằng sự xuất hiện của Moon là một vấn đề nghiêm trọng. Moon nói rằng mình đến đây để ngăn đứa con thân yêu của anh chết một cách ngu ngốc.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại, Leno nghĩ rằng điều đó còn nhiều điều hơn những gì Moon đã nói.
Mọi người và một con rồng nhỏ xung quanh họ cũng khá hoảng hốt, giống như Cale. Rõ ràng là họ không biết phải phản ứng như thế nào. Moon là một vị thần trước đây, nhưng đối với họ, thật khó để kết luận Moon là bạn hay thù.
Vì vậy, Leno bóp vai Cale để ông già ngừng che chắn cho anh ta. Với việc Cale quá cảnh giác với Moon, cả nhóm cũng trở nên cảnh giác. Cale lén nhìn từ sau vai và hơi cau mày.
Leno nhún vai khi đi về phía trước để tiếp cận Moon.
Mặt trăng chỉ nhìn anh chằm chằm với đôi mắt xám không chớp. Sau đó, Moon di chuyển với những âm thanh răng rắc của xương, có lẽ sắp ra khỏi quan tài. Thật kỳ lạ khi thấy Moon có một cơ thể vật lý, Moon chưa bao giờ xuất hiện với hình dạng này ngay cả trong thế giới giấc mơ, vì vậy Leno thực sự không biết mình nên làm gì.
Đụng vào Moon có vẻ hơi không phù hợp-
Đó là cho đến khi Moon trượt chân và suýt đập đầu xuống đất. Leno đã kịp thời bắt được bằng cách kéo mạnh bộ quần áo đóng vai trò là áo choàng của Moon. Đó là khi Leno nhận thấy rằng...
Moon thực sự nhẹ một cách đáng ngạc nhiên. Có thể hiểu được, vì cơ thể mà Moon đang sử dụng rất xương xẩu.
Và thấp hơn Leno một chút.
Và ngoài việc quấn băng từ đầu đến chân, chỉ chừa lại một số kẽ hở cho miệng, mắt và một ít tóc khô, Moon không mặc gì khác.
"...hãy cẩn thận ở đó..." đó là những gì Leno nói một cách lúng túng khi anh ấy thả Moon ra khỏi cái nắm tay thô bạo của mình.
Moon cố định tư thế của mình bằng nhiều tiếng xương gãy hơn. "Cơ thể này vẫn còn quá cứng..." Khuôn mặt anh vẫn vô hồn như mọi khi.
"Cái cơ thể khủng khiếp đó... nó không phải của ngài đúng không?" Leno đoán. Từ yêu tinh cho đến nhiều bộ tộc quái thú, Mặt trăng có vẻ ngoài khủng khiếp nhất trong số tất cả các sinh vật trên thế giới này. Ngay cả với tất cả những miếng băng bẩn thỉu, cơ thể này vẫn quá gầy, quá xương xẩu và Leno có thể nhìn thấy một số vết sẹo lộ ra từ một số khe hở. Moon giống hệt như một cái xác biết đi. Thật khó để tưởng tượng một vị thần trước đây lại có một cơ thể khủng khiếp như hình ảnh đại diện của họ trong thế giới thực.
Moon chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Leno như thể không thể hiểu những gì Leno vừa nói. Sau đó, cả hai nhận ra rằng Raon đã lẻn vào giữa họ và chọc nhẹ vào chân Moon. Raon có biểu hiện tò mò nhưng sợ hãi trên khuôn mặt.
"Một vị thần... không, một cựu thần... Ngươi có mùi thơm quá..." Raon lầm bầm trong khi vẫn chọc Moon như một con mèo tò mò.
Leno chỉ nhớ rằng rồng có mối liên hệ đặc biệt với các vị thần, giống như cách yêu tinh tôn thờ rồng.
"Một con rồng..." Moon lầm bầm, sau đó anh ấy xoa đầu Raon khá mạnh. Raon nghiêng người ngay lập tức, rồng con có thể đang kêu gừ gừ nếu anh ấy là một con mèo. Raon đang trong niềm hạnh phúc tột cùng. "Ta không còn là Thần nữa, nhưng ta đoán bản năng của nhóc vẫn khiến nhóc phản ứng theo cách này."
"Ngươi tốt hơn nhiều so với khi Thần Tuyệt vọng..." Raon nói.
"Kẻ đó... ghê tởm so với một vị Thần." Có một chút ghét bỏ trong lời nói của Moon. Có vẻ như tâm trạng của Moon trong thế giới thực dễ nghe hơn trong thế giới giấc mơ.
"Raon." Cale gọi con rồng nhỏ. Dựa trên khuôn mặt của anh ấy, có vẻ như ông già không thích cách Raon cư xử thân thiết với Moon.
Raon trông có vẻ xì hơi, nhưng anh ấy vẫn ngoan ngoãn lùi lại sau lưng Cale.
"Nhưng tên punk đó có lý, chẳng phải ngươi có nhiều cơ thể khủng khiếp hơn để sử dụng sao? Thật đau lòng khi nhìn thấy tình trạng của ngươi bây giờ... "Cale nói với vẻ mỉa mai khi hồi phục sau cú chọc ghẹo của Moon.
Moon đang nhìn chằm chằm vào bàn tay xương xẩu của mình như thể không thể hiểu những lời của Leno và Cale là gì. "Ta chỉ có thể sử dụng cơ thể này. Và cơ thể này là một đứa con thân yêu của ta, nó không phải là nỗi kinh hoàng đối với ta."
Điều đó kết nối các dấu chấm bên trong tâm trí của Leno. "Cơ thể của người tiên tri giấc mơ đầu tiên...?" Leno thì thầm hỏi nhưng đủ to để mọi người nghe thấy.
"Con đúng rồi." Moon trả lời.
"Ngươi đã bảo quản cơ thể này?" Cale nhăn mặt dữ dội hơn.
"Ta không cần phải giải thích mọi thứ với ngươi." Moon lạnh lùng nói khi đi về phía con rồng đen nhỏ. Cale đang nhìn chằm chằm vào Moon, nhưng Moonrõ ràng đang phớt lờ cái nhìn chằm chằm của anh ấy. "Ta không có nhiều thời gian cho việc này. Tiểu long nhi, hãy giúp ta dịch chuyển ra bên ngoài."
"Tôi không nhỏ..." Raon lầm bầm nhưng dù sao trông anh cũng có vẻ ham chơi. "Đây" Raon đã hoàn thành vòng tròn dịch chuyển tức thời trong thời gian kỷ lục. Nhóc rồng có vẻ háo hức muốn giúp đỡ Moon.
"Kế hoạch của ngài là gì-" Leno ngừng nói khi Moon đã bước vào cổng. Anh thở dài khi đi theo.
Chà. đó là Moon.
"Vậy là tên cựu thần chết tiệt đó đã yêu cầu em hồi sinh cái xác chết này để hắn có thể ở trong đó? Geez..." Cale lầm bầm trong hơi thở khi anh theo bước Leno.
"Tôi nghĩ Moon có việc phải làm ở đây, đó là lý do tại sao ngài nhờ tôi giúp đỡ..." Leno quay lại với Cale trước khi bước vào cổng. "Bây giờ chúng ta hãy đi theo Moon."
Giống như cách Moon suýt ngã trước đó, chứng kiến Moon sử dụng một xác chết để xuất hiện trong thế giới thực, điều đó khiến ngài ấy trông thật dễ bị tổn thương trong mắt Leno. Có vẻ như Moon đã liều lĩnh khi làm điều gì đó như thế này. Và hơn thế nữa, Moon có thể đã lên kế hoạch gì đó liên quan đến những gì Leno sắp làm vào tối mai.
Khi Leno bước ra khỏi cổng, họ đã ở ngay bên ngoài đống đổ nát. Anh ta có thể thấy rằng mặt trời đang từ từ mọc lên từ phía đông. Và bàn tay của Moon đang phát sáng nhưng nhanh chóng lụi tàn. Anh nhìn lên bầu trời nơi có một mặt trăng trên đó, nhưng ánh sáng của nó cũng đang tắt dần.
"Huh? Chắc còn khoảng một hai tiếng nữa là mặt trời mọc. Liệu tôi có sai không?" Rosalyn lên tiếng trong khi rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra.
"Tôi đến hơi muộn." Moon đang nhìn mặt trời mọc.
Leno nheo mắt khi anh ấy có thể thấy mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ một cách kỳ lạ như thế nào.
"Tôi nghĩ không có ánh sáng nào có thể xuyên qua khu vực này?" Choi Han bối rối lầm bầm. "Và nơi này quá sáng cho bình minh-" Choi Han che mắt.
"Sun... cô thật là..." Moon đang kéo áo choàng che mặt. Leno có thể thấy Moon đang cố gắng che mình khỏi ánh nắng chói chang kỳ lạ.
"Moon, ngài không sao chứ?" Leno lo lắng đến gần anh ta.
"Sáng quá, đồ ngốc đó..." Moon nghe có vẻ yếu ớt. Moon quay sang Leno mặc dù Leno hoàn toàn không thể nhìn thấy đôi mắt bị che của Moon. "Ta sẽ rút lui cho đến đêm, xin hãy bảo vệ cơ thể này cho đến lúc đó."
"Huh?" Leno kinh ngạc lầm bầm nhưng cơ thể của Moon đã rơi xuống mà không báo trước. Người mơ mộng trẻ tuổi bắt anh ta với khuôn mặt ngạc nhiên. Raon đang đến gần họ và liếc nhìn cơ thể khập khiễng của Moon.
"Bây giờ hắn có mùi như xác chết đông lạnh." Raon lầm bầm. "Có một chút mùi của Moon, nhưng bây giờ hắn có mùi kinh khủng." Raon nhăn mặt.
"Tên đó đã đi rồi à? Vì vậy, hắn sợ ánh sáng mặt trời?" Cale hỏi trong sự hoài nghi hoàn toàn. "Chà, mặc dù mặt trời này thật kỳ lạ."
Sau đó, như một gợi ý, mặt trời ngừng chiếu sáng rực rỡ và khu vực lại trở nên tối.
"Ồ." Rosalyn lầm bầm vì sốc. "Được rồi, điều đó thực sự kỳ lạ."
"Có vẻ như Mặt trời có suy nghĩ của riêng nó—Ồ..." Choi Han ngừng nói. "Có phải là Thần Mặt trời không? Uh... nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi không thể hiểu được."
Cale nói thêm: "Các vị thần thật điên rồ, đó là lý do tại sao chúng ta không bao giờ hiểu được họ. "Vì vậy, bất cứ điều gì Moon định làm, hắn chỉ có thể làm vào ban đêm? Nghe có vẻ rắc rối... chúng ta thậm chí còn không biết kế hoạch của hắn..."
Cale dường như rất miễn cưỡng khi phải làm bất cứ điều gì với Moon, điều mà Leno vẫn không thể hiểu tại sao. Leno liếc nhìn cơ thể khập khiễng trong vòng tay của mình.
Cơ thể được bảo tồn này, lẽ ra phải được bảo tồn hàng ngàn năm...
Có phải bất cứ kế hoạch nào của Moon... đã được lên kế hoạch cho nó hàng nghìn năm? Có lẽ còn lâu hơn cả khi anh ta lên kế hoạch phong ấn Thần tuyệt vọng bên trong thế giới giấc mơ? Leno tự hỏi kế hoạch của mình để làm điều này là gì. Tại sao Moon không thể chỉ cho Leno biết phải làm gì mà không để anh tự làm?
Nó khiến Leno tò mò...
Nhưng cũng lo lắng về những gì được đặt ra tiếp theo.
Bởi vì anh ấy không thể nhìn thấy tương lai ngay trước mặt họ. Và nó khiến anh ấy nghĩ rằng... có thể có điều gì đó nghiêm trọng sẽ xảy ra tiếp theo, đáng lo ngại hơn là cái chết sắp tới của Randya.
0o0o0o0
Cale không ghét Moon. Anh chỉ không thích hắn vì nhiều thứ. Không phải vì Moon không nghe anh ấy và chỉ nghe Leno, mà bởi vì nhìn chung Moon đã và đang làm một công việc tồi tệ cho 'những đứa con' của mình. Sau khi ban sức mạnh thần thánh bị cấm cho một người phàm trần, Moon đã bị giáng cấp khỏi vị trí của mình như một vị thần, và vì điều đó mà Moon không còn sức mạnh để bảo vệ người tiên tri giấc mơ, chưa kể sức mạnh thần thánh bị cấm trở thành một lời nguyền.
Moon chỉ dễ chịu hơn một chút so với các vị thần khác, nhưng hắn vẫn làm công việc dở hơi như các vị thần khác.
Rốt cuộc, nhiều người tiên tri giấc mơ vẫn sống cuộc sống khốn khổ.
Và nhìn tình trạng cơ thể của người tiên tri đầu tiên, rõ ràng anh ta đã có cuộc sống như thế nào khi còn sống.
"Làm theo cách này có ổn không, Thiếu gia Leno-nim?" lần đầu tiên, Nio có vẻ không chắc mình đang làm gì.
"Không sao đâu, cảm ơn rất nhiều." Leno mỉm cười với người quản gia mới.
Sau khi được tắm rửa và mặc quần áo, xác chết đông cứng trông có vẻ đoan trang hơn trước một chút. Nhưng rõ ràng là anh ấy đã chết khi còn rất trẻ, mặc dù có thể thoát khỏi việc trở thành vật hiến tế cho Thần Tuyệt vọng, nhưng có vẻ như người tiên tri giấc mơ đầu tiên có một cuộc đời ngắn ngủi.
Bây giờ anh ta đang mặc quần áo khiêm tốn, không có gì xa hoa vì không có ai trong lâu đài có kích cỡ quần áo của anh ta. Có lẽ Nio muốn mặc quần áo cho Moon đẹp hơn, nhưng hiện tại không có gì ngoài quần áo của những đứa trẻ thuộc bộ tộc sói xanh.
Nhưng với những vết sẹo khác nhau trên khuôn mặt, mái tóc ngắn khô bù xù và thân hình gầy gò ốm yếu, có lẽ anh ta nên ăn mặc giản dị thì tốt hơn. Bởi vì các vết sẹo khác nhau đã nổi bật quá nhiều. Cale không nhớ làm thế nào có một số ngón tay bị cắt cụt từ bàn tay và bàn chân của anh ấy.
Tình trạng của anh ta có thể tồi tệ hơn nô lệ. Cale không đùa trước đây, thật đau lòng khi nhìn vào.
Và đó là một lời nhắc nhở đau đớn, rằng nếu không có sự hy sinh của Moon, thì tổ tiên của Leno có thể đã phải sống những cuộc đời khốn khổ hơn. Mặc dù vậy, Cale sẽ không bao giờ thừa nhận những gì Moon đã làm, hắn vẫn làm một công việc tồi tệ vì điều đó.
"Uhm, Thiếu gia Leno, cô Randya hiện đang đến dinh thự này." Rosalyn thông báo cho Leno với vẻ mặt lo lắng khi cô đóng thiết bị liên lạc ma thuật của mình. "Cô ấy sẽ đến vào ngày mai, nhưng cô ấy đã để lại lời nhắn rằng có điều gì đó đã thay đổi."
Cale cau mày khi nghe điều đó, rồi anh nhìn Leno. Punk không có vẻ ngạc nhiên, chỉ quan tâm hơn một chút. Rosalyn thông báo cho tất cả họ vì cô ấy biết rằng Leno nên hạn chế tương tác với Randya.
"Tôi hiểu rồi..." Leno lầm bầm. "Tôi nghĩ đêm nay sẽ là một đêm dài." Anh ta ca thán.
Cale muốn hỏi những gì Leno biết về những gì đang xảy ra. Họ đang thiếu thông tin. Và có một nỗi lo lắng đang gặm nhấm trong tâm trí Cale, lo sợ về sự an toàn của Leno trên hết. Khi Leno đi ngang qua anh ta, Leno vỗ nhẹ vào lưng anh một cái nữa để trấn an tâm trí anh.
Phải, vào thời điểm như thế này, Cale không nên mất bình tĩnh.
Đối phó với những người tiên tri trong mơ, sức mạnh giấc mơ và Moon, họ còn rắc rối hơn nhiều so với việc đối phó với Ngôi sao trắng khốn nạn đó. Có quá nhiều quy tắc phải tuân theo và hầu hết thời gian, Cale không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi họ bước ra khỏi phòng đến nơi được chỉ định cho cổng dịch chuyển của những người khác để vào nơi ở này, Randya và em trai cô ấy đã ở đó cùng với một pháp sư khác mà Rosalyn quen.
Randya quay lại và mỉm cười với Leno, nhưng đôi mắt cô ấy lộ vẻ lo lắng. "Tôi thực sự xin lỗi vì đã đến bây giờ. Nhưng tôi nghĩ hiện tượng Trăng xanh sẽ xảy ra vào đêm nay. Còn quá sớm, tôi cũng không hiểu." Cô ấy bỏ qua lời chào và giải thích thẳng về sự xuất hiện bất ngờ của mình.
"Tôi thấy rằng cô đang làm rất tốt." Leno nồng nhiệt chào đón cô ấy với một cái nhìn thấu hiểu hơn. "Tôi nghĩ tôi biết tại sao điều đó lại xảy ra nhưng... ừ, có vẻ như nó sẽ diễn ra nhanh hơn kế hoạch của chúng ta."
"Vậy thì hãy giải thích tại sao." Tura trông không vui chút nào. Anh ấy trông rất khó chịu, nhưng anh ấy đang kiềm chế cơn giận của mình rất tốt. "Sẽ còn một ngày nữa..." Anh dừng lại và lấy tay che mặt. Có lẽ anh ấy đã lên kế hoạch gì đó cho ngày hôm nay và nó bị phá hỏng, điều đó khiến Cale có chút thương hại cho anh ấy. Anh ta sẽ mất mạng nếu điều đó xảy ra với Leno.
"Moon sẽ tham gia kế hoạch của chúng tôi." Leno giải thích thẳng thắn. Nó khiến đôi mắt của Randya mở to khi cô ấy đóng băng, trong khi Tura chỉ nhìn một cách chết lặng. "Và đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng tôi không nghĩ các vị Thần khác hài lòng với kế hoạch của Moon."
Cale chớp mắt.
Điều đó có ý nghĩa.
Điều đó giải thích tại sao mặt trời hành động rất kỳ lạ vào lúc bình minh sớm hơn. Có vẻ như không chỉ Thần Tuyệt vọng và Thần Mặt trăng có điều gì đó trong quá khứ, mà các vị thần khác cũng có mối quan hệ phức tạp với nhau. Nó khiến Cale lo lắng hơn. Chuyện với Moon đã đủ rắc rối rồi, Cale không hài lòng với việc các vị thần khác cũng có thể can thiệp vào chuyện này.
"Moon... Moon có ở đây với cậu không?" Cuối cùng, Randya nói với ánh mắt hoài nghi. "Ngài sẽ đi cùng chúng ta chứ? Tại sao?"
"Tôi cũng không biết, tôi không nghĩ Moon sẽ giải thích bất cứ điều gì với tôi về điều đó. Một khi Moon giấu tôi điều gì đó, thật khó để khiến ngài nói cho tôi biết." Leno thở dài.
Randya đang cân nhắc trong một phút. "Đó là lý do tại sao tôi không thể xem qua sự kiện này từ những giấc mơ trong tương lai? Nếu nó có liên quan đến Thần, thì chúng ta sẽ không nhìn thấy gì cả. Trừ khi chúng ta đạt đến sức mạnh đỉnh cao." Randya lầm bầm. "Cậu không nhìn thấy gì hết đúng không?"
Leno lắc đầu. "Tôi không nhìn thấy gì cả, cảm giác như có thứ gì đó chặn tôi không nhìn thấy phần này."
Randya lại có vẻ lo lắng. "Tôi chỉ đề nghị trả nợ bằng cách này, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ mang lại nhiều rắc rối như vậy... Tôi cảm thấy tồi tệ... Tôi không ngờ điều này sẽ xảy ra..."
Leno lại lắc đầu. "Không, cô không biết điều gì đó như thế này sẽ xảy ra. Và hơn thế nữa... chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra, vì vậy... bây giờ chúng ta hãy tin vào Moon." Leno nghiêng đầu một lúc. "Tôi nghĩ mình có thể đoán được một chút ngài ấy định làm gì, nhưng... tôi vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ tình hình, vì vậy chúng ta sẽ xem sau."
Đó có phải là lý do tại sao Leno chỉ trông hơi lo lắng nhưng nhìn chung tên này vẫn bình tĩnh? Những người còn lại trông có vẻ lo lắng, thật kỳ lạ khi thấy Leno không có vẻ hoảng hốt trước tình huống này.
"Em giống như một vị thánh hoàn toàn tin tưởng vào Moon, phải không?" Cale lầm bầm. Anh không thích điều đó. Đó là loại niềm tin mù quáng.
"Ừ, giống như việc tôi luôn tin tưởng vào ông vậy, Ông già." Leno trả lời một cách thờ ơ với một nụ cười mỏng. Câu nói đó khiến Cale vô cùng sốc.
"Ý tôi là... tôi không biết... tôi không nghĩ Moon có ý định xấu khi làm bất cứ điều gì ngài ấy định làm. Nó có thể không nhất thiết phải là một điều tốt để làm, Moon là một kẻ khá nổi loạn, và vì điều đó, Moon đã bị trục xuất với tư cách là một vị thần. Nhưng đó chỉ là cách của Moon. Moon luôn làm hết sức mình."
Cale chớp mắt.
Đó có phải cũng là cách Leno nghĩ về Cale không? Một niềm tin mù quáng?
Trong khi cách làm một việc gì đó có thể tồi tệ, nhưng ý định ban đầu không bao giờ xấu. Đó hầu hết là những gì Cale đã làm.
Cale khịt mũi.
Mẹ kiếp, thằng khốn này.
Nhìn thấy niềm tin mù quáng của Leno đối với Moon thật đáng lo ngại, nhưng gã punk này có thể tồn tại đến nay một phần cũng nhờ có Moon. Cale không thể hoàn toàn tin tưởng vào Moon như Leno, nhưng anh có thể tin tưởng vào em trai mình. Rốt cuộc, thật vô ích khi lo lắng về điều gì đó mà họ không biết.
Tuy nhiên, nếu Moon lại làm hại Leno một lần nữa... Cale thề rằng anh ấy chắc chắn sẽ trả ơn cựu Thần chết tiệt đó.
0o0o0o0
Có vẻ như Cale không còn khó chịu như trước, có vẻ như ông già đó vừa lấy lại bình tĩnh. Làm thế nào Cale đã làm được điều đó, Leno không biết. Chà, Cale là Cale. Ông già này đã từng không chớp mắt cho dù tình hình có tồi tệ đến đâu, có lẽ ông ta sẽ tìm ra cách để lấy lại kỹ năng đó.
Và khi Cale bình tĩnh lại, những người còn lại trong dinh thự cũng bình tĩnh lại. Thật tuyệt vời khi thấy ảnh hưởng của Cale đối với người khác.
"Hôm nay mặt trời lặn khá muộn..." Rosalyn thông báo với họ.
Đúng là hôm nay mặt trời chiếu rất sáng và bền bỉ. Có vẻ như mặt trời không chịu lặn, nhưng cuối cùng thì nó cũng vậy.
Và chỉ khi trăng đã ló dạng trên bầu trời, Moon mới lại mở mắt.
Có một tiếng thở hổn hển nhẹ trong phòng, phát ra từ Randya. "Moon..." Cô ấy lầm bầm trong khi che cái miệng đang há hốc của mình.
"Chúng tôi đã đợi ngài." Leno nói với anh ta. Moon nhìn Leno rồi nhìn Randya. Nữ tiên tri giấc mơ do dự bước lại gần, nhưng Moon chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Sau đó, khi đến bên giường, cô ấy cúi chào Moon một cách lịch sự. Moon không nói gì mà chỉ xoa đầu cô. Leno có thể nghe thấy hơi thở nghẹn ngào của Randya trước khi cô ấy ngẩng đầu lên lần nữa.
Nhìn thấy Randya lịch sự với Moon như thế nào, khiến Leno hơi xấu hổ với chính mình. Phải rồi, anh đã quá bình thường với Moon vì họ đã tương tác với nhau rất nhiều trong quá khứ. Nhưng Moon vẫn là cựu Thần Mặt Trăng. Nhưng, Leno cũng không nghĩ rằng mình có thể thay đổi thái độ của mình đối với Moon.
Moon chỉ là... Moon thôi.
Sau đó, Moon đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ với đôi mắt không chớp. "Sun thật là..."
Có một vầng trăng xanh tỏa sáng bên ngoài, tỏa sáng dịu dàng trong đêm đen tối nhất.
"Vậy, hiện tượng xảy ra nhanh hơn là nhờ Thần Mặt trời à?" Raon nói trong khi nhìn ra mặt trăng xanh sáng bên ngoài.
Moon không nói gì, anh chỉ ngồi dậy khỏi giường. Có vẻ như Moon đang phớt lờ mọi thứ, phớt lờ mọi người xung quanh và phớt lờ tình trạng cơ thể của chính mình. Cửa sổ đột ngột mở ra, để gió thổi mạnh vào bên trong nhưng nó dịu đi ngay lập tức. Moon đang đi ra ngoài hiên và sau đó nhảy xuống.
Trái tim của Leno gần như ngừng đập trước khi anh có thể nhìn thấy cách Moon đáp xuống mặt đất bên ngoài mà không gặp vấn đề gì. Nó gần như thể anh ta bay xuống.
"Tôi không biết Moon cũng có duyên với gió..." Leno lầm bầm với giọng điệu hơi xấu hổ. Anh ta đi theo Moon, sử dụng sức mạnh cổ xưa của Cale để nhảy xuống đất, nhưng Leno đã tạo cho Moon một khoảng cách an toàn giữa họ.
Moon đang ngước nhìn bầu trời, hướng về vầng trăng xanh sáng ngời.
"Chúng ta cần phải làm điều này nhanh chóng." Moon lầm bầm khi giơ bàn tay xương xẩu của mình lên.
Sau đó, một sợi chỉ rơi xuống từ Mặt trăng trên bầu trời. Và Moon nắm lấy và kéo nó. Sau đó, anh nhắm mắt lại khi cơ thể anh từ từ phát sáng.
Và Leno cũng có thể nhìn thấy mặt trăng xanh phát sáng mạnh hơn.
Sau đó, Moon đột ngột mở mắt ra rồi sợi chỉ nhanh chóng biến mất khi Moon ngừng phát sáng.
"Tìm thấy rồi."
"Vì vậy, ngài muốn tìm một ai đó..." Leno kết luận.
"Đúng vậy, chúng ta cần phải lấy lại cô ấy." Moon quay lại và bắt gặp ánh mắt của Raon. "Tiểu long nhi, ta cần nhóc trợ giúp dịch chuyển."
Raon bay về phía Mặt trăng và hạ cánh gần chân anh ấy. "Ngươi không thể dịch chuyển tức thời một mình?"
"Ta cần bảo tồn sức mạnh của mình." Moon trả lời khi xoa đầu Raon và lòng bàn tay anh phát sáng.
"Ồ ta hiểu rồi, vậy thì đành chịu thôi." Raon không thể che giấu được sự ham chơi của mình. Nhóc rồng trông rất vui khi được giúp đỡ Moon. "Ta sẽ giúp ngươi dịch chuyển tức thời đến đó."
Raon lại mở cổng dịch chuyển.
"Tất cả chúng ta có nên đi theo ngài không?" Leno hỏi Mặt trăng.
"Con, tiểu long nhi này và đứa trẻ ngọt ngào đó." Moon nói khi ra hiệu cho Leno, Raon và Randya. "Những người còn lại được tự do làm những gì họ muốn."
Cale đã đặt mình bên cạnh Leno và có vẻ như, Tura cũng sẽ đi theo Randya. Rõ ràng là Choi Han và Rosalyn cũng sẽ đi theo Cale. Các thành viên của nhóm được thiết lập.
Moon bước vào cổng và Leno đi theo anh ta.
0o0o0o0
"Hừ, nơi này là..."
"Cô nhận ra nó à?"
"Phải, đây là lãnh thổ của Vương quốc Breck..." Rosalyn trả lời khi gió thổi tung mái tóc của cô. Cô ấy sửa lại phần tóc mái của mình một chút. "Nơi này là Vách đá của Thiên thần sa ngã." Khuôn mặt cô ấy có chút trang trọng khi nói điều đó.
"À, tôi nghe nói rồi. Đó là một nơi nổi tiếng để tự sát... nó ở đâu vậy?" Tura hỏi với một chút sợ hãi.
Cale chỉ cau mày khi nghe điều đó. Anh có thể thấy rằng họ được dịch chuyển đến một nơi có vách đá trước mặt.
Và có một bức tượng kỳ lạ của một thiên thần trên mép vách đá.
Nó trông thật kỳ lạ có lẽ bởi vì bây giờ là ban đêm và bức tượng trông thật tồi tàn với rất nhiều vết nứt và cỏ dại bao phủ nó.
Moon đang đi về phía nó mà không có bất kỳ do dự.
"Đây là những gì con đã quên mất, đứa trẻ." Moon nói.
"Huh?" Leno chỉ lầm bầm một cách bối rối.
"Con cần phải thức dậy ngay bây giờ." Moon nói khi mở cả hai lòng bàn tay của mình.
Sau đó, bức tượng bắt đầu phát sáng.
Và một cái gì đó phát sáng được hình thành trước bức tượng.
Cale cần nhắm mắt lại một lúc vì ánh sáng làm chói mắt anh. Anh nhích lại gần Leno, che chắn cho em trai mình.
"Moon!"
Khi Cale mở mắt ra, anh có thể nhìn thấy một sinh vật nhỏ phát sáng đang bay quanh Moon một cách ngây ngất. Nó giống như một sự pha trộn giữa nhạc cụ và tiếng chim.
"Moon! Uwaa! Moon! Đó là ngài!" dựa vào giai điệu, bây giờ nó đang khóc.
Leno tiến lại gần hơn, vì vậy Cale đi theo. Người đàn ông lớn tuổi hơn có thể nhìn thấy nó bây giờ. Nó trông giống như một nàng tiên phát sáng. Nó trông hơi trong suốt, với vẻ ngoài xinh đẹp như nàng tiên mà anh đã thấy trong sách tranh.
Nàng tiên lúc này khóc không ra nước mắt, đưa đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy Moon.
"Hừ, đợi đã. Tại sao ngài ở đây? Ngài không nên ở đây. Và những gì với sự xuất hiện khủng khiếp này? Điều gì đang xảy ra? Bây giờ là năm mấy?"
"Nàng tiên này nói nhiều quá." Cale lầm bầm.
Sau đó, nàng tiên quay lại để nhìn thấy anh ta. "Ta không phải là một nàng tiên. Làm thế nào cậu có thể nhầm ta với một nàng tiên? Ta là một thiên thần. Tên ta là Aya." Cô nói một cách tự hào. Sau đó, cô ấy chớp mắt khi nhìn kỹ Cale và sau đó là Leno.
"Huh? Tại sao cả hai cậu đều cảm thấy như Moon? Nhưng... cậu cảm thấy... gần Moon hơn..." Aya đang bay quanh Cale rồi dừng lại ở Leno.
"Oa, vậy đây là thiên thần sao? Nó nhỏ quá..." Raon đến gần Aya thì thiên thần nhỏ tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Eeeee! Một con rồng!" Cô ấy sợ hãi hét lên rồi bay trở lại Moon. "Ta không nhỏ... Ta chỉ... ta là một thiên thần sa ngã nên ta đã mất đi đôi cánh và hầu hết sức mạnh của mình, nhưng ta không nhỏ." cô nói để phản đối khi trốn trong chiếc áo choàng của Moon.
"Huh? Tôi đã nghĩ một thiên thần sa ngã sẽ biến thành ác quỷ và rơi xuống địa ngục chứ?" Tura lầm bầm khi anh đến gần hơn trong khi hỗ trợ em gái cô.
Aya bĩu môi quay sang anh rồi mắt cô dừng lại ở Randya. "Ồ... cô ấy..." Aya dán chặt vào Randya khi biểu cảm của cô ấy thay đổi.
"Chúng ta không có nhiều thời gian." Moon nhắc Aya khi anh mở áo choàng ra để ngăn Aya trốn trong đó. Moon đặt một ngón tay lên đầu Aya rồi những ngón tay của anh phát sáng. Aya ngừng nói và nhắm mắt lại.
Phải mất vài giây trước khi cô mở mắt ra và Moon nhấc ngón tay lên.
"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi tôi đến đây..." Aya nghiêm trang nói. Như thể cô ấy hiểu tất cả các tình huống và cô ấy ngừng đặt câu hỏi về mọi thứ.
Moon có thể đã chuyển một số thông tin trực tiếp đến thiên thần sa ngã nhỏ bé này. Và nó khiến Leno tự hỏi liệu cô ấy có phải là thứ mà Leno đã quên hay không.
Một nơi để tự sát.
Một thiên thần sa ngã được cho là một con quỷ và rơi xuống địa ngục nhưng thay vào đó lại đến đây.
Nó giống như những mảnh ghép rải rác, Leno cần sắp xếp lại để có được bức tranh đầy đủ về nó.
"Đây là điều mà ta có thể giúp ngài, nhưng ngài có chắc chắn sẽ làm điều này không, Moon? Các vị thần khác chắc chắn sẽ chống lại nó..." Aya hỏi Moon với ánh mắt lo lắng.
Moon chỉ biết nhắm mắt.
"Tiểu long nhi, chúng ta cần dịch chuyển đến tàn tích của ngôi đền của ta." Moon nói mà không trả lời câu hỏi của Aya.
"Ồ, bây giờ chúng ta sẽ đi theo kế hoạch chứ?" Raon hỏi lại.
"Chúng tôi sẽ làm vì đã đến lúc." Moon nói khi Raon mở cổng dịch chuyển một lần nữa. "Bây giờ tất cả các mảnh đã tập hợp lại, đã đến lúc ta thực hiện lời hứa của mình."
Leno quay sang Moon.
Moon liếc nhìn anh ta và đôi mắt xám của anh ta không có bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng đó là khuôn mặt của người tiên tri đầu tiên mà Moon mượn.
Một lời hứa.
"Vậy đó có phải là lời hứa với người tiên tri giấc mơ đầu tiên không?" Leno lầm bầm trong sự ngạc nhiên. Bởi vì đó cũng là điều Leno muốn làm. Khi anh đọc nhật ký của ông. Điều ước mà người tiên tri giấc mơ đầu tiên không thể thực hiện được cho đến khi ông qua đời. Đó là để đặt một phần còn lại cho những linh hồn hy sinh bị mắc kẹt.
Sau đó... các mảnh.
Đó là anh, Randya, và thiên thần sa ngã đó.
"Ông ấy sẽ để những linh hồn đó yên nghỉ, phải không? Đó là kế hoạch ban đầu của ông ấy." Cale nói bên cạnh Leno. "Vì Moon có liên quan, nên việc an nghỉ cho những linh hồn đó có thể khó hơn chúng ta nghĩ ban đầu."
"Tôi đoán là tôi quá ngây thơ..." Leno cười khúc khích cay đắng khi nhìn Moon bước vào cổng dịch chuyển. "Đây là tâm nguyện cuối cùng mà người tiên tri đầu tiên không thể thực hiện được, hiển nhiên sẽ không dễ dàng như vậy."
Rốt cuộc, những linh hồn bị mắc kẹt đó và nước thánh đủ mạnh để hóa giải lời nguyền của Cale khỏi Thần Tuyệt vọng. Không phải chỉ là tách nước ra khỏi tuyệt vọng, phải không?
"Nhưng, rõ ràng là Moon đã chờ đợi điều này xảy ra." Randya đang tiếp cận phía bên kia của Leno. "Đây là cách nó nên diễn ra... Mọi thứ đang cùng nhau đến đúng nơi và đúng thời điểm."
Cô ấy trông không có vẻ tội lỗi khi đưa ra ý tưởng ban đầu, Randya giờ có vẻ bình tĩnh. Có vẻ như cô ấy đã chấp nhận tất cả.
Phải, Moon có thể đúng. Leno gần như đã làm điều gì đó liều lĩnh khi giải quyết vấn đề này mà không có nhiều kiến thức và liều lĩnh về nó. Nhưng, rõ ràng, Moon đã chờ đợi khoảnh khắc này xảy ra.
Đó không phải là lỗi của Leno.
"Đi thôi" Leno nói với một nụ cười mỏng.
Điều này có thể kết thúc với việc Randya mất mạng. Nhưng, cô ấy có vẻ chấp nhận và thậm chí có chút hài lòng với diễn biến này. Nhưng Leno hiểu cảm giác đó. Đối với Moon, người đã chờ đợi hàng nghìn năm để đưa những linh hồn bị mắc kẹt bị bỏ rơi đó yên nghỉ, sự giúp đỡ của Randya là điều mà Moon rất cần.
Thật tốt khi đặt ý nghĩa vào cuộc sống của họ trước khi họ chết.
Leno nghe thấy một tiếng nấc nghẹn nhẹ từ phía sau và anh có thể thấy Tura đang lau nước mắt cho mình như thế nào. Đôi mắt Randya dịu lại và cô quay sang anh.
Leno nhìn vào cổng dịch chuyển.
Giữa ý chí của người tiên tri đầu tiên.
Lời hứa của Moon.
Những linh hồn hy sinh bị mắc kẹt.
Và số phận của Randya là chết.
Tất cả sẽ kết thúc vào đêm nay, phải không? Leno chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Leno liếc nhìn Cale bên cạnh.
Bởi vì, nếu có chuyện gì xảy ra với Leno, Cale sẽ rất buồn phải không?
Và Leno không muốn làm Cale buồn. Không giống như Leno có thể làm điều đó
0o0o0o0
"Eeeek khu rừng này... thật khủng khiếp... Ta đang nghẹt thở..."
Cale có thể hiểu tiếng rên rỉ của Aya vì đó chính xác là cảm giác của anh ấy. Mặc dù mượn sức mạnh giấc mơ của Leno để ổn định bản thân, nhưng việc mạo hiểm xuyên qua khu rừng tối tăm này không bao giờ là điều dễ chịu.
Aya ngừng phát sáng hoàn toàn, cô ấy trông giống như một hồn ma tiên trong suốt hơn.
Thật ngạc nhiên khi thấy rằng Moon cũng không hề phát sáng. Nhưng, anh ấy dường như không gặp khó khăn gì vì thiếu ánh sáng. Trên thực tế, Moon đã có đủ thời gian khó khăn với cái xác chết bầm dập đó khi đi bộ xuyên rừng và thỉnh thoảng Raon lại đỡ đầu hộ.
Randya được Tura cõng trên lưng. Cơ thể của cô ấy cũng hơi phát sáng, giống như của Leno. Và Aya chọn gắn bó với cô ấy.
"Uh... Ta muốn dành thời gian của mình với Moon, nhưng thật khó cho ta nếu không có ánh sáng..." Aya rên rỉ khi cô lơ lửng bên cạnh Randya.
"Có lẽ Moon đang bảo toàn sức mạnh của mình hết mức có thể..." Randya nói để an ủi thiên thần nhỏ.
"Mấy người không biết ta nhớ ngài đến mức nào đâu. Đã hàng ngàn năm kể từ khi ta rơi xuống thế giới phàm trần này..." Aya nói lại. "Ta đã đợi ngài ấy rất lâu rồi... Nhưng, nhờ có Moon mà ta mới không rơi xuống địa ngục này... nên ta không thể phàn nàn được."
"Vậy đúng là thiên thần sa ngã lẽ ra phải rơi xuống địa ngục..." Tura lầm bầm khi điều chỉnh vị trí của Randya trên lưng. Anh ấy ướt đẫm mồ hôi. Choi Han đã đề nghị giúp đỡ trước đó nhưng Tura thẳng thừng từ chối.
"Moon luôn làm thế mà... ngài không nên cứu ta..." Aya lầm bầm khi thấy Moon quay lại. "Nhưng đó là Moon mà."
"Ngài đã làm gì cho đến khi bị đá từ thiên đường?" Tura thờ ơ hỏi.
Cale có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn và tự hỏi liệu Randya có đánh mình không.
"Nhóc thấy đấy, ta là một tên ngốc... các thiên thần thường rất tốt bụng và siêu thông minh... Ta thì không... nên ta đã vô tình làm ướt người khác bằng nước thánh, vì vậy họ nổi giận với ta..." Aya cười bẽn lẽn . "Họ đều gọi ta là thiên thần khiếm khuyết..."
"Sao họ có thể gọi ngài như vậy?" Randya hỏi với vẻ hoài nghi. "Ngài có thể không thực sự cư xử tử tế như một thiên thần, nhưng ngài rất đáng yêu."
"Noona, em không chắc đó có phải là cách an ủi đúng đắn hay không." Tura thì thầm với chị gái mình.
"Cảm ơn... Bé cũng rất đáng yêu..." Aya phấn khích bay xung quanh Randya. "Những người thừa hưởng sức mạnh của Moon đều đáng yêu, nhưng bé là người đáng yêu nhất trong số họ!"
"Cô ấy thật dễ hài lòng..." Tura lại lầm bầm.
"Ta nghĩ chúng ta cũng có một số điểm tương đồng" Aya nói khi ôm lấy mặt Randya. "Ta hy vọng mọi thứ sẽ ổn với bé."
Cale ngừng nghe lén và nhìn Leno bên cạnh.
"Tại sao? Có chuyện gì không?" Leno nhận thấy Cale đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Tôi chỉ tự hỏi liệu đây có phải là ý của em khi trở thành Đứa trẻ của Mặt trăng theo những gì Moon muốn không." Cale nhún vai.
Giống như, Cale thắc mắc tại sao cả Leno và Randya không yêu cầu Moon làm bất cứ điều gì về sức mạnh giấc mơ đang phát triển nhanh chóng của Randya.
Chắc hẳn có rất nhiều người tiên tri trong mơ đã kết thúc như Randya. Moon không thể cứu từng người trong số họ.
Kiểu như những người tiên tri giống những đứa trẻ thấu hiểu đối với cha mẹ rất yếu ớt của chúng. Lố bịch.
"Tôi đoán là vậy. Và ngoài ra, bởi vì... tôi cảm thấy biết ơn Moon." Leno nói với đôi mắt dịu lại. "Ngoài người mẹ quá cố của tôi, và sau đó là anh, Moon là người luôn tin tưởng vào tôi. Giống như, Moon tin rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi phải làm. Moon đã không từ bỏ tôi, giống như anh vậy."
"Ý em là tôi và tên cựu Thần chết tiệt đó giống nhau à?" Cale cảm thấy khó chịu khi nghĩ về điều đó. Anh đang làm tốt hơn công việc bảo vệ những người xung quanh mình... à, Leno là một trường hợp hơi đặc biệt.
"Một chút, nhưng không thực sự. Thật khó để giải thích... nhưng, Moon là lý do tại sao tôi ở đây và có thể gặp các bạn, vì vậy tôi cảm thấy biết ơn Moon."
Phải rồi, nếu Moon không lừa dối Leno về việc sống sót và thỏa thuận với tên punk này, thì có lẽ tên punk này đã chết rồi. Sau đó, Cale sẽ không quan tâm, và anh có thể kết thúc tồi tệ hơn phiên bản thay thế chết tiệt đó của anh ta.
Về vấn đề đó, Moon thực sự giống với Cale, phải không? Cả hai đều đã gây tổn hại cho tên punk này dù cố ý hay không, nhưng hiện tại, họ đang cố gắng hết sức để bảo vệ Leno.
"Tôi sẽ không bao giờ thích hắn đâu, tính cách của chúng tôi không hợp nhau." Cale nói rõ ràng với Leno. Em trai chỉ chớp mắt bối rối.
Moon chỉ là dễ chịu hơn các vị thần khác, vậy thôi.
0o0o0o0
"Nơi này vẫn khó chịu như trước..."
Leno hiểu điều đó. Anh nghĩ rằng không có gì tốt xảy ra ở đây. Cái hồ này chứa đầy nước đen sẫm với những linh hồn hiến tế bị mắc kẹt trong đó. Cọc ở giữa đã đổ xuống bể, nên giờ không còn gì ở giữa nữa.
"Ôi... những đứa trẻ thật tội nghiệp..." Aya lầm bầm khi bay trên đỉnh hồ bơi. Cô ấy có biểu hiện đau đớn này trên khuôn mặt của mình. "Nhưng, những nỗi tuyệt vọng này chứa đầy sức mạnh của Thần Tuyệt vọng... ngài có chắc mình muốn làm điều này không, Moon?"
"Chúng không chỉ là những nỗi tuyệt vọng thông thường chứ?" Choi Han ngạc nhiên hỏi. "Có thật không, Leno-nim?"
Leno chỉ đóng băng ở đó.
Phải.
"Đây là thứ được cho là sẽ giết con" Moon nói với khuôn mặt trống rỗng. "Con cố gắng kiểm soát những nỗi tuyệt vọng chứa đầy sức mạnh của Thần tuyệt vọng..." Moon lạc giọng. " Có thể làm được, nhưng con sẽ tiêu hao toàn bộ sinh lực của mình để làm như vậy."
Cale rên rỉ bên cạnh Leno và Leno chỉ nhắm mắt lại.
"Đợi đã, tên punk này có thể kiểm soát sự tuyệt vọng?" Cale giật mình lại. "Tôi tưởng em vừa nói rằng em chỉ có kinh nghiệm xử lý nỗi tuyệt vọng chứ không thực sự kiểm soát nó?" Anh nhìn chằm chằm vào Leno, rồi nhìn chằm chằm vào Moon.
"Chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ." Moon đang phớt lờ Cale một cách trắng trợn.
"Trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi!" Cale hét lên giận dữ.
"Tôi không biết. Tôi không nghĩ mình có thể kiểm soát được nó... Tôi không chắc..." Leno nói khi liếc nhìn sang một bên.
Huh? Anh có thể? Anh ấy không biết. Anh có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý những nỗi tuyệt vọng... nhưng chỉ có vậy thôi. Đó có phải là anh ta đang kiểm soát sự tuyệt vọng? Khi anh lấy đi sự tuyệt vọng của Cale... anh ấy chỉ làm điều đó, giống như cách anh sẽ xử lý những cơn ác mộng. Anh nghĩ rằng nó sẽ không khác biệt như vậy và nó hoạt động nên anh ấy không bao giờ suy nghĩ thêm nữa.
Nhưng, vì những người tiên tri giấc mơ ban đầu là vật hiến tế cho Thần Tuyệt vọng. Đó là lý do tại sao họ có thể chịu đựng sự tuyệt vọng hơn bất kỳ chúng sinh nào khác. Thực sự có lý khi những người tiên tri giấc mơ có thể kiểm soát sự tuyệt vọng ở một mức độ nhất định-
Vì vậy, anh ta có thể kiểm soát sự tuyệt vọng--?
"Đừng bao giờ nghĩ về nó."
Lời nói của Cale chứa đầy sự đe dọa như thể anh ta hứa rằng anh sẽ tra tấn Leno đến chết nếu anh ta phớt lờ tối hậu thư của Cale. Leno hơi run, thừa nhận rằng Cale có thể đáng sợ nếu anh ấy muốn.
"T-tất nhiên là không, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, tôi sẽ không nghĩ về nó nữa." Leno trả lời lại. Đó là chiếc hộp pandora mà anh ấy không bao giờ nên mở.
Sức mạnh giấc mơ tốt hơn gấp ngàn lần.
"Và chết tiệt Moon, tôi cần nói chuyện với ngươi về điều này sau." Cale nói thêm khi anh ném cho Moon một cái nhìn chết chóc.
Moon chỉ nhắm mắt lại, nhưng không thừa nhận những lời của Cale ngoài điều đó.
"Aya, con cần phải làm tốt vai trò của mình." Moon nhắc nhở thiên thần nhỏ. Aya đã lắng nghe cặp song sinh nên cô ấy hơi mất tập trung.
"Ồ dĩ nhiên rồi!" Cô ấy bay về phía mép của hồ bơi.
"Đứa trẻ ngọt ngào, con đến đó." Moon hướng Randya đến một mép khác của bể bơi. Randya gật đầu, cô buông Tura ra trong khi em trai cô nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ.
"Và con, đứa con ngốc nghếch thân yêu của ta, con đứng đối diện với ta." Moon chỉ đạo Leno đứng đối diện với anh ta trên mép hồ bơi, trong khi Moon đang đứng giữa hồ.
"Điều này sẽ rất nguy hiểm, những người khác hãy tránh xa ra." Moon đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.
Tura, Choi Han, Rosalyn và Raon miễn cưỡng rút lui. Nhưng Cale vẫn ở bên cạnh Leno.
Leno liếc nhìn anh ta và Cale chỉ thở dài.
"Bất cứ điều gì xảy ra với em cũng sẽ được phản ánh với tôi, sự khác biệt là gì?" Cale nói sự thật.
"Ý kiến hay đấy." Leno cười khúc khích nhẹ.
Moon rõ ràng phớt lờ việc Cale đang ở bên cạnh Leno.
Moon giang rộng hai tay, trăng xanh soi khắp chùa, chiếu sáng mọi người và ao hồ với ánh trăng dịu nhẹ.
"Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu buổi lễ thanh lọc."
Moon nói bằng chính miệng mình khi đôi mắt xám mở to với những cái nhìn sắc lẻm.
0o0o0o0
Cale nhìn thấy dòng nước đen tĩnh lặng bắt đầu di chuyển dữ dội và có vẻ như chúng muốn nuốt chửng Moon, người đứng ở giữa.
Đúng vậy, Moon đang sống trong xác chết được bảo quản của người tiên tri giấc mơ đầu tiên. Người được cho là phải hy sinh tốt.
Và có vẻ như dòng nước đen chuyển động dữ dội hơn trước một chút vì có ánh trăng sáng từ trên cao chiếu xuống.
Cale nheo mắt khi bất ngờ có một ánh sáng rất rực rỡ phát ra từ phía anh. Anh thấy Randya đang đứng đó và chắp tay như thể cô ấy đang cầu nguyện. Và cô ấy phát ra một ánh sáng xanh rất sáng gần như làm mù mắt Cale.
Cale thấy cách Leno dang rộng cả hai tay. Đôi mắt anh tập trung vào dòng nước đen hoang dã muốn nuốt chửng Mặt Trăng. Anh tập trung cao độ đến nỗi mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán.
"Coi chừng!" Cale có thể nghe thấy tiếng Choi Han hét lên sau lưng mình.
Một trong những cột nước sắp nuốt chửng Moon, nhưng Moon vẫn nhảy lên một cách duyên dáng như đang lơ lửng trên không trung. Không còn chuyển động vụng về hay tiếng xương gãy phát ra từ cơ thể anh ta nữa. Khuôn mặt của Moon không còn trống rỗng nữa, nhưng có một biểu cảm sắc nét và nghiêm túc trên khuôn mặt anh ấy.
"Dòng nước đã tắm trong ánh sáng của ta hàng ngàn năm, hãy nghe tiếng gọi của ta." Moon vừa nói vừa nhảy tránh bị nước tấn công. "Rèn giũa ánh sáng, từ bỏ bóng tối, trở về với bản chất thật của ngươi." Lòng bàn tay của Moon đang phát sáng bạc.
Leno nghiến răng khi giơ tay lên.
Nước và sự tuyệt vọng bắt đầu tách biệt. Cale có thể nhìn thấy ranh giới rõ ràng giữa hai người, nhưng có vẻ như sự tuyệt vọng đang từ chối tách rời.
Sau đó, Cale có thể nhìn thấy một số tiếng hét từ bên trong nỗi tuyệt vọng đen tối. Như thể một số bàn tay và khuôn mặt đen đang cố gắng thoát khỏi sự tuyệt vọng như trong một bộ phim kinh dị. Toàn bộ nơi này tràn ngập những tiếng rên rỉ kỳ lạ đầy đau đớn. Kẻ tuyệt vọng vẫn cố bám lấy mặt nước một cách tuyệt vọng. Như thể nó không chịu nhả nước thánh.
"Urgh..." Leno nghiến răng mạnh hơn khi tay anh run lên bần bật. Cale có thể cảm thấy năng lượng bị rút khỏi cơ thể mình rất nhanh và đầu anh đang đập rất dữ dội cho đến khi mắt anh ấy rung lên.
"Chết tiệt... đồ khốn nạn..." Cale đỡ tay Leno đứng thẳng. Nếu anh ta thậm chí không thể làm điều này, thì nó phải đòi hỏi một sự tập trung cao độ để phân tách và kiểm soát nước thánh khỏi sự tuyệt vọng.
Cale cũng có thể thấy ánh sáng xanh sáng hơn như thế nào.
"Noona!" Có vẻ như Tura đã bỏ qua sự an toàn của bản thân và chạy về phía Randya đang gục xuống.
"Họ sợ hãi... những linh hồn..." Leno lầm bầm khi máu bắt đầu chảy ra từ mũi anh. Cale cũng có thể cảm thấy mũi mình đang chảy máu. "Những nỗi tuyệt vọng... từ chối thả chúng... xuống nước..."
Bây giờ Cale cố gắng nhìn vào bên trong sự tuyệt vọng tốt hơn. Cơ thể anh bắt đầu run lên dữ dội. Không phải vì thiếu năng lượng, mà vì trái tim anh đang ướt đẫm bởi một thứ gì đó quen thuộc.
Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của Thần Tuyệt vọng bên trong sự tuyệt vọng.
"Moon, ngươi không bao giờ ngừng làm phiền ta..."
Cale cũng nghiến răng khi anh có thể nghe thấy giọng nói của Thần Tuyệt vọng.
"Những linh hồn này... là của ta. Ngươi đã từng đánh cắp những gì đã từng là của ta, nhưng không còn nữa. Đồ khốn."
"Tuyệt vọng, ngươi vẫn chưa làm đủ sao?" Moon nói với một tiếng hét giận dữ hơn. "Cho đến khi nào ngươi mới ngừng làm cho linh hồn của những đứa trẻ này bị tra tấn trong sự tuyệt vọng!?"
"Ngươi có thể làm gì với nó? Không ai và không nơi nào sẽ chấp nhận những linh hồn tuyệt vọng này. Không phải ở thiên đường linh thiêng đó. Kể cả ở những thế giới khác cũng không."
Moon nhìn trời trừng trừng sắc bén, rồi giơ một tay lên trời.
Và Cale có thể thấy bầu trời đang chia đôi.
Và một khoảng cách có thể được nhìn thấy.
Và đó là bóng tối vô tận quen thuộc bên trong khoảng trống đó.
"Hãy nghe lời ta, tuân theo tiếng gọi của ta, không ai chấp nhận ngươi, không nơi nào chấp nhận ngươi nhưng ta sẽ chấp nhận. Những đứa trẻ lạc lối bị bỏ rơi, với tư cách là người bảo vệ cõi mơ, ta chào mừng các con đến với thế giới giấc mơ." Moon nói khi bóng tối vô tận từ trong khe hở bắt đầu chui ra và kéo tách nước ra khỏi tuyệt vọng.
"Moon, ngươi-, dừng lại-"
"Urgh... Moon..." Leno rên rỉ và thở hổn hển khi phun ra máu. "Ít nhất... các linh hồn cần chuyển vào trong nước..."
Cale có thể thấy một trong những bàn tay của Moon bắt đầu chuyển sang màu đen. Nước thánh tỏa ra ánh sáng bạc cùng với ánh sáng xanh lam và ánh sáng đỏ.
"Hãy đến với ta, những đứa trẻ tội nghiệp thân yêu. Hãy thôi đau đớn đi, tất cả các con đã phải chịu đựng đủ lâu rồi."
"MOON! NGƯƠI!"
Cale có thể thấy màu đen lan rộng trên cơ thể của Moon rất nhanh.
"Đây là lời hứa cuối cùng của ta với con, Dal." Moon nhắm mắt lại khi toàn thân trở nên đen kịt và mặt nước bị ngăn cách hoàn toàn với nỗi tuyệt vọng.
"Moon!" Leno hét lên khi anh sử dụng chút sức lực cuối cùng để tách nước ra khỏi sự tuyệt vọng đang rơi xuống càng xa càng tốt.
Sau đó, anh nghe thấy một bài hát rất ngọt ngào cùng với ánh sáng trắng dịu nhẹ phát ra từ trên cao.
Aya đang thay đổi hình dạng của mình. Trông cô ấy không còn giống một nàng tiên nhỏ nữa mà là một thiên thần vô cùng xinh đẹp. Cô ấy bay vòng quanh mặt nước trong khi hát một bài hát rất hay mà Cale không thể hiểu nghĩa của từ. Tiếng la hét và than vãn hoàn toàn dừng lại.
Cả Leno và Cale đều ngã xuống đất khi họ mất hoàn toàn sức mạnh.
"Leno-nim! Cale-nim!"
"Nhân loại! Mắt cá!"
Trong khi nhận được sự hỗ trợ từ Choi Han, Cale có thể thấy có thứ gì đó lấp lánh bên trong nước theo hướng dẫn của Aya.
Sau đó, Cale nhìn thấy nước cùng với các linh hồn đang bị kéo vào khoảng trống của thế giới giấc mơ.
Sau đó, có một dòng nước khác hình thành bên trên Aya và phun xuống bên dưới, làm họ ướt sũng như một cơn mưa rào nhẹ.
"Kết thúc rồi à?" Raon lầm bầm.
Aya đi xuống bên dưới về phía Moon.
"Ta đã làm rất tốt, phải không?"
Moon không nói gì. Aya chỉ cười nhẹ và hôn lên trán anh.
"Bây giờ, ta đã thực hiện lời hứa của mình... đã đến lúc quay trở lại..." Moon nói với giọng khá yếu ớt. Sau đó, Cale có thể thấy cơ thể Moon bắt đầu tan rã như thế nào, giống như biến thành tro từ từ.
"Và đối với ta..." Aya nhẹ nhàng lùi lại một bước rồi nhẹ nhàng bay về phía ánh sáng xanh dịu.
Cale không để ý rằng Randya đã hoàn toàn bất tỉnh như thế nào và Tura đang khóc khi ôm cô ấy.
"Chúng ta giống nhau hơn ngài biết đấy, tình yêu của ngài và tình yêu của ta..." Aya siết chặt tay khi quay về phía Moon đang tan rã. "Điều này sẽ ổn thôi, phải không?"
Sau đó, Aya trôi về phía Randya.
Và cô ấy để một giọt nước mắt lăn dài rơi xuống.
"Chút sức mạnh cuối cùng của tôi với tư cách là một thiên thần... giọt nước mắt của tôi sẽ gọi linh hồn của con trở lại..." sau đó Aya nhẹ nhàng ôm Randya bằng cơ thể trong suốt của mình. "Và ta sẽ bảo vệ sức mạnh của con, cho đến cuối thời gian của con... để... ta có thể ngừng chờ đợi một người sẽ không quay lại đây nữa... Để ta có thể chết cùng con."
Cale nheo mắt khi có ánh sáng đột ngột nhưng nó nhanh chóng tắt đi. Còn Aya thì không thấy đâu.
Nhưng thay vào đó, cơ thể của Randya có màu trắng phát sáng.
"Điều đó bị cấm đối với một thiên thần... nhưng tôi không có chỗ nào để nói điều đó..." Moon quay sang Leno mặc dù Leno không thể nhìn thấy mắt của anh ấy vì toàn bộ trạng thái đen kịt của anh ấy. "Chăm sóc cô ấy."
Và cơ thể của Moon tan rã hoàn toàn, chỉ còn lại quần áo trên mặt đất.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Rosalyn bối rối lầm bầm trong khi đưa quần áo rách cho Cale và Leno. Cặp song sinh sử dụng quần áo để ngăn máu mũi chảy ra.
"Noona!?" Tura lại hét lên, nhưng với giọng điệu hạnh phúc khi đôi mắt của Randya từ từ mở ra.
"Huh? Tura? Tại sao? Làm sao?"
"Noona! Uwaaa! Noona!" Tura đang khóc và la hét trong khi ôm chặt chị gái mình.
"Ugh... chuyện gì vậy? Tôi không thể hiểu bất cứ điều gì và tại sao tôi lại khóc?" Randya khẽ lầm bầm khi cô ấy ôm lại Tura và khóc sưng cả mắt.
"Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng..." Cale rút mảnh vải ra khỏi mũi, có vẻ như máu mũi đã ngừng chảy nhanh chóng. "Có vẻ như... nó kết thúc tốt đẹp?" Anh liếc nhìn Leno.
Leno chỉ cười nhạt. "Tôi nghĩ vậy... nó kết thúc tốt đẹp."
Cale gật đầu và anh có thể cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên tối sầm như thế nào.
Chà, dù sao cũng đến lúc mất ý thức rồi.
Anh vui vì mọi thứ kết thúc tốt đẹp.
Và em trai của anh ấy không bị tổn thương.
Đó là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro