Chương 5: Nam Nam bị bắt cóc (đùa thui)
Đầu tóc xoăn màu đỏ mềm mại, đôi mắt màu rượu vang con ngươi màu hổ phách. Lông mi nhỏ dài, da thịt mịn màng, đôi gò má hơi ửng đỏ, vừa thấy chính là một đứa bé ôn nhu nhẵn nhụi, lại vô cùng thẹn thùng. Phải...là Nam Nam nhà ta đó.
Vì hôm nay mọi người không có ở nhà, cậu không chịu được nhàn chán nên mới xin ASEAN ra ngoài đi tham quan.
Trời xanh mây trắng, bên ngoài không khí mới mẻ, trong lành.
Dọc đường không ít phụ nữ trung niên dừng chân ngó lại. Thấy Việt Nam trong nháy mắt tình thương của mẹ bùng nổ, thiếu chút nữa là xông lên hung hăng hôn lên má cậu mấy cái.
Tiểu Lolita thật đáng yêu, mũm mĩm tròn tròn, giống như một con mèo con ngơ ngác bị lạc đường.
Một đường đầy cảnh sắc trái tim hồng hồng trôi nổi.
Việt Nam rốt cục cũng đón được xe bus.
Trên xe bus chật chội, loi nhoi một trận giữa một đám người ngoại quốc cao lớn cậu vất vả lắm mới tìm được một chỗ đứng.
Lại thấy một bà lão đứng lên, chân run rẩy vẫy Việt Nam: Cháu bé, đến đây… đến ngồi chỗ bà đây này.
Việt Nam:"… Không...không...cần đâu ạ..."
Bà lão: "Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, bà không sao đâu… ngoan… mau đến đây."
Xe bus dừng lại vì đèn đỏ, Việt Nam cái khó ló cái khôn: "Thôi, cháu đến trạm rồi."
Nói xong chợt nghe bác lái xe bus thông báo: "Trạm dừng tiếp theo, công viên nhi đồng. Hành khách xuống xe xin chuẩn bị."
Việt Nam:"….Trùng hợp vậy sao?"(nhi đồng = Nam Nam)
Hai phút sau, Việt Nam nhìn xe bus tiêu sái rời đi, để lại một đống khói bụi.
Việt Nam: "..khụ..khụ"
Phía sau cậu là một cánh cổng tô bảy sắc cầu vồng, viết bốn chữ to ‘Công viên nhi đồng’.
Việt Nam mắt nhìn bốn phía, ngấm nghía khắp nơi, nghĩ lại lâu rồi không đi khu vui chơi thế nên quyết định sẽ vào chơi một chút.
Hôm nay là cuối tuần, không ít phụ huynh mang con cái đến công viên chơi. Nhìn một đội xếp hàng dài thườn thượt, đến lượt cậu ít nhất cũng mất đến 20 phút nữa.
Phía trước có một dì tay dắt một bé trai tóc thưa vài cọng nhìn chằm chằm vào cậu. Vì răng chưa mọc nên nói chuyện âm có âm không: "Xinh… xinh đẹp."
Mẹ cậu bé thấy bé con nhà mình lên tiếng liền quay người lại nhìn. Vừa nhìn hai mắt liền sáng rực lên, đứa trẻ này đáng yêu đến cỡ nào, ngượng ngùng ngại ngùng, hồn nhiên thiện lương: "Bé con… nhanh… đến đứng trước dì này."
Bà nói làm không ít người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau chính là một Lolita đáng yêu, mềm mềm, hai mắt ngập nước. Nhất thời đội ngũ nổ tung.
"Bé con, đến đứng trước chỗ dì nè."
"Đứa trẻ đáng yêu làm sao, đương nhiên phải đến đứng trước cô nè."
"Không, đến đây, chị sẽ cho em đứng thứ nhất."
…
Bình thường 90/100 nữ nhân sẽ bị tình cảm nghiền nát lý trí.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một bà cô bán vé, hắng giọng hét: "--La hét cái gì, xếp hàng đi! Ai cũng không được chen ngang!"
Việt Nam nhẹ nhàng thở ra, may là còn có một người bình thường.
Sau đó chỉ thấy bà cô cười như lang như sói: "Đứa trẻ đáng yêu như vậy sao lại phải mua vé."
Nói xong, liền nhanh chóng mở cửa nhỏ: "Vào đi bé."
Việt Nam:.…
Dù là nơi nào thì tình thương của mẹ cũng cao như núi, cậu chịu không nổi a!
Tiếng cười nói vui đùa, công viên trò chơi chưa bao giờ thiếu nhân tố hạnh phúc. Dù là chơi trò cảm giác mạnh hay chỉ ngồi trên ngựa gỗ xoay vòng, đều làm mọi người vui vẻ, hạnh phúc.
Nam Nam chơi đã tới 2 tiếng sau....
Cậu ngồi trên ghế đá, gió nhẹ thoảng qua mang đến sự mát mẻ, cậu không khỏi cảm thán thế giới này thật tốt đẹp.
Cơ mà, giây phút cmn tốt đẹp không dừng lâu được.
Thế giới tốt đẹp như thế này, nhưng mà sao lại có nhiều biến thái đến vậy?
"Bé con, mẹ cháu bảo chú đưa con về nhà." Một âm thanh ấm áp nhẹ nhàng truyền đến.
Ánh mắt Việt Nam tối lại, chẳng những là biến thái, mà còn là bọn buôn người đáng giận!
Người trước mắt dáng người thon dài, cao ngất, đôi mắt sắt lạnh, môi mỏng, tóc đỏ chói như ánh kim đâm, trên người mặc bộ quân phục màu đen.
Việt Nam run rẩy một hồi lâu mới dám xác nhận người trước mắt chính là NAZI!!
Nazi hiển nhiên cũng nhận ra Việt Nam, hắn rũ mắt xuống nhanh chóng sửa mồm:"pa pa của cháu kêu chú đưa cháu về nhà."
Việt Nam:.....(>-<) mẹ nó, chú nghỉ tui ngu chắc.
Lừa quỷ hả!
"Chắc chú nhầm lẫn cái gì rồi~, con sẽ gọi pa pa tới đón, sẽ không làm phiền chú âu." Việt Nam cố gắng giữ bình tĩnh, ngọt ngọt ngào ngào nói.
Nhưng trong lòng cậu đang gào thét: Một người như Nazi lại đến đây làm gì ?? Lẽ ra hắn phải ở quân khu chứ? Bộ hắn rảnh lắm sao?! Không lẽ là tới bắt cóc trẻ con!!
Sau một hồi giằng co Nam Nam nhà ta vẫn là thua và bị vát đi.
Chịu thôi bộ dạng hiện tại của cậu như vậy sao có thể đánh lại hắn, mà nói á, Nazi làm nhiều hơn nói(Mị: Cậu chắc không).
Cậu chỉ có thể mắng cho người vô hình nghe thôi.
Ngồi trên Maserati màu bạc, Việt Nam cảm thấy nếu ngay từ đầu cậu lựa chọn làm một bé Lolita ngoan ngoãn an vị ở nhà thì khỏe hơn rồi.
Hôm nay gặp lại Nazi cùng với mấy năm trước đây rõ ràng bất đồng. Lần trước gặp mặt thì lãnh khốc, tàn nhẫn, tính tình bạo liệt vô cùng. Giờ lại biến thành một nam nhân ôn nhu săn sóc + bọn buôn người mặt người dạ thú.
.........(^_^) Nam Nam đang đấu tranh tư tưởng~............
Việt Nam:...............(run rẩy)(ToT)
Nazi:.....( mặt hầm hập khí lạnh)
Germany:......( cha...cha không thấy là cha làm con bé sợ không?)
Mở cửa biệt thự, chỉ thấy Nazi vui vẻ còn có vẻ mặt oán niệm của Việt Nam, Germany liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nazi: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được tự tiện mở cửa cho người lạ, phải nghe cha mày nói ám hiệu xác nhận thân phận rồi mới mở. Cha mày ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn khôn, nếu mày có chuyện gì không hay xảy ra..." Lảm nhảm nghìn chữ.
balabala… chẳng những không khí đông lại, mà người cũng đóng băng
Việt Nam:....(này là Nazi giả sao??)
Germany:....(cha lại thế nữa rồi (=_=))
Cất áo khoác, Nazi mặc tạp dề màu hồng phấn( Mị: tui không bít mình viết gì luôn đó~), hắn cúi người xoa đầu Việt Nam : "Cháu ngồi ở đâu chờ một lát, chú đi nướng bánh quy cho cháu."
Nói xong, toàn thân tràn ngập một bầu không khí hồng phấn bay vào nhà bếp.
Việt Nam thấy hắn đi xa, nhảy dựng nắm lấy tay áo Germany: "Cứu em!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt ngập nước đầy ủy khuất, tựa như một con thú nhỏ làm nũng.
Ngay cả người nghiêm túc, lạnh nhạt như Germany cũng không khỏi hoảng hốt.
Nhìn đôi gò má hây hây, tròn trịa của Việt Nam làm anh có xúc động muốn bẹo một cái, mà qủa thật anh đã làm vậy.
Germany đưa tay nhéo nhéo má Việt Nam, mãi cho đến khi Việt Nam chịu không nổi, phủi phủi bàn tay anh ra anh mới luyến tiếc buông tha.
Germany mỉm cười lấy chìa khóa xe, đứng lên, giọng dịu dàng: "Theo sát anh."
Thấy Việt Nam không phản ứng, quay đầu lại: "Trừ phi em muốn ở lại ăn bánh quy."
Nháy mắt tốc độ của Việt Nam y như vận tốc ánh sáng chạy theo.
Trên đường về, Việt Nam do dự mãi, cuối cùng vẫn hỏi: "Chú ấy… có bị bệnh không?"
Germany sém nữa bật cười, nhưng anh vẫn nhẫn nại giải thích: "Không bệnh."
Việt Nam giựt giựt khóe miệng, ai mà tin chứ?! Mà thôi, không chấp nữa, còn về được là mừng rồi.
Không biết hôm nay cậu bị hù mấy lần rồi.(T0T) sợ oá đi mất.
=======================end chap 5
Hậu trường
Mị: Hôm nay trải nghiệm của cậu thế nào hả Nam Nam~(^_^)
Nam Nam: bà nói đi, mẹ nó muốn rớt tim!! Tui cứ nghĩ là Nazi từ ngoài hành tinh khác ấy!! Cứ tưởng là người ngoài trái đất đổ bộ và chiếm thể xác của.....bala...bala
Mị:.....
Mọi người thông cảm nha~ Nam Nam nhà mị có lẽ có chút kích động~bye
Gặp lại sau~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro