cuộc sống thành thị của An Tư Nhu
Dịch chuyện vì thú vui mong mọi người thông cảm mình cũng không có biết tiếng trung 😄😄😄
Tình trạng : lết dài dài thôi
Giới thiệu:
mùa thu, giữa mây núi.
Trong sân đình uy nghi mà đơn sơ mái hiên bậc nhất ngói bay, một già một trẻ.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi bắt chéo chân trên tấm chiếu tre
"Đệ tử, tông môn của chúng ta phá sản!"
"A!" Một cô gái nhỏ như được tạo bằng ngọc, tay cầm một quả cầu trên đầu cài một chiếc trâm cài tóc của đạo sĩ chiếc áo choàng lông vũ màu trắng, cô bé bối rối khi nghe những lời của sư phụ.
Nàng gãi gãi đầu: "Sư phụ, cái gì phá sản?" Ông lão vuốt chòm râu bạc trắng, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn: "Sư phụ, mấ y ngày trước ta cùng người khác xuống núi đánh bạc, thua cửa sơn môn. Mọi thứ trong đó sẽ trở thành của người khác."
Nghe tin tất cả như sắp mất, cô gái nhỏ trong mắt long anh ánh nước , nhưng lại cố chấp không cho nước mắt chảy xuống, mũi đỏ bừng, cái miệng hồng nhuận khẽ run: "Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Con gái, con đã bốn tuổi rưỡi rồi, không phải ba tuổi nữa.
"Bây giờ con phải bắt đầu học cách tự lực cánh sinh, sau này sư huynh sẽ đến đón con xuống núi, con cũng sẽ cùng sư huynh hành tẩu thiên hạ. "
"Sư phụ!", tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ cho sư phụ.
Con gái, lão sư ta còn chưa từng nói cho ngươi biết chân tướng về thân phận của ngươi, kỳ thật là bốn năm trước từ trong một yến tiệc ta đã đưa ngươi lên núi!"
"A!", thân thể nhỏ bé như quả bóng nhỏ của cô bé đột nhiên run lên, hô hấp dồn dập, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, trong lòng giống như sóng gió cuộn trào, cô không phải là cô nhi sao, khôngcó cha mẹ sao .? ?
Ông lão đưa tay vuốt ve trán cô với ánh mắt yêu thương: "Con sinh ra trong một gia đình giàu có, ừm... gia đình hình như làm về bất động sản. Ta cảm thấy con xương cốt linh căn đầy đủ nên ta mang con lên núi, trước khi đi để lại lời nhắn, hẹn mười hai năm "
Trả lại sau mười hai năm !' Cô bé chớp đôi mắt to long lanh, bối rối một lúc,
Một trận phỉ báng: "Sư phụ, ngươi không gọi là thật lòng, ngươi gọi là bắt cóc, bắt cóc thiếu niên !"
Khóe miệng lão già hơi giật giật, như không ngờ bị dao đâm, sắc mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, bắt đầu phản bác: "Làm sao có thể gọi là kẻ bắt cóc, ai sẽ tốt như vậy đối với người bị bắt cóc chứ, chút nhẫn tâm, ta nuôi ngươi mấy năm, dược liệu ngâm tắm nếu đem bán ít nhất cũng mấy trăm triệu!
Cô gái nhỏ thấy lão giả thổi râu lại trừng mắt nhìn, đôi lông mày dài bạc phơ lên xuống: "Được, được, sư phụ người đừng nóng giận, nhìn xem râu của người nổi hết lên rồi ..."
Cô bé thức dậy hợp lý, đưa tay vỗ lưng cho ông
Sư huynh thở dài ngao ngán: "Thưa thầy, thời gian không còn nhiều, sao thầy không...
Sư phụ đã giải thích cho con một vài điều, con nên ghi nhớ chúng.
Cô bé gật đầu lia lịa, sư phụ muốn nói một điều quan trọng
Khẳng định là rất quan trọng, hãy ngẩng đầu lên và lắng nghe cẩn thận.
Lão nhân lấy ra một cái bình sứ bạch ngọc : "Đây là ngũ vị thạch, ngươi thường thường ăn trộm xem, ta không nói công dụng, ta đây người làm sư phụ này tặng cho ngươi."
Sau đó hắn lấy ra một cái hộp gấm bằng gỗ như có ma lực: "Đây là Biện Thạch châm cứu, bảo bối quý giá nhất trong y học, ngươi phải cất kỹ, xuống núi nhất định phải giấu kỹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro