Chương 2.1: Tôi Là Tư Nhu
Hai ngày sau, Thượng Hải.
Trước tiệm đồ cổ trên phố ngọc bích, tiếng máy đêm lạnh lùng mở cửa khóa.
“Sư muội, đây là cửa hàng đồ cổ do sư huynh mở ra, không ai biết tên thật của sư huynh, gặp mặt muội cứ gọi ta là Vương lão bản.
"tại sao!"
" Sư huynh đang ẩn giấu thân phận như vậy thì mới có thể bảo vệ muội tốt hơn"
"Ồ, vâng ạ"
Nhu Nhu trịnh trọng gật đầu, cô bé chưa bao giờ xuống núi, cô rất tò mò về dãy cửa hàng rực rỡ xung quanh mình, cô bé không ngừng chớp chớp hàng mi trông như những chiếc quạt lá đuôi mèo
Lãnh Dã Cơ mang gói nhỏ sau lưng đưa cho Nhu Nhu
Một lúc sau, chỉ vào một cây đa cổ thụ cách ngã tư đường phía trước 100m: “Sư muội, ngươi đi đứng dưới gốc cây kia đi, ta sẽ tìm cách thông báo cho người nhà của muội, muội cứ ở đó chờ bọn họ đến đón muội!
"Nhớ kỹ, đừng nói cho người ngoài biết ta là sư huynh của muội!"
Nhu Nhu lại gật đầu, trong lòng hậm hực: sư huynh thật là, đến nhà của huynh lại đuổi người ta đi trà cũng không mời được một ngụm
Nhưng nàng mặc kệ, một cô gái mặc đạo phục màu hồng, vai đeo túi vải vàng, lưng quấn một tấm vải xám, cứ thế nhảy chồm chồm về phía gốc cây cổ thụ.
Người qua đường vô cùng tò mò về trang phục và kiểu tóc cổ trang bằng kẹp tóc của cô, nhất thời người qua đường đều quay đầu lại gần như 100%.
Đi dưới gốc cây cổ thụ, cô đứng lặng lẽ ngây , từng tia nắng ấm áp xuyên qua cành cây chiếu lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, như được khoác lên mình một tấm vải tuyn vàng óng, đẹp đến khiến người ta rung động. !
Nhu Nhu vươn cổ, nhìn xung quanh, không khỏi hấp dẫn rất nhiều người dừng lại xem, tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm tiểu đáng yêu này, không đành lòng dời đi ánh mắt.
Một đứa bé đáng yêu như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây, với một đôi mắt đen láy xinh đẹp như sao, khuôn mặt thanh tú đến mê người, trên khuôn mặt hồng hào còn có một đôi lúm đồng tiền ngọt ngào, ai nhìn thấy cũng đều bị đôi mắt sâu sắc của cô bé hấp dẫn, trái tim lập tức trở nên mềm mại.
Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô bé, mọi cáu kỉnh sẽ tan biến tan biến......
"Đứa bé đáng yêu ở đâu, xinh đẹp như búp bê sứ!" Bộ váy trên người cô thật kỳ lạ, nó đến từ thời cổ đại
"Thật kỳ quái, cô gái dường như là một nàng tiên nhỏ"
"Đáng giận! A! Ta thật muốn mang tiểu cô nương về nhà......"
Nhiều người đến hỏi: "Con bé đang đợi ai? Bố mẹ con đâu?"
Tất cả đều bị Nhu Nhu bình tĩnh nói : "Chờ đã, nếu như tỷ tỷ có thể gọi tên em, em sẽ nói chuyện với tỷ !"
Người qua đường đều ngạc nhiên, một đứa trẻ thông minh như vậy, rất độc đáo
"Con bé có ăn kẹo không?"
"Tiểu thư, cô có uống nước không? Trà sữa ngọt đây!" Nhu Nhu phớt lờ từng người một, kiên quyết chờ đợi ai đó gọi
đúng tên cho cô bé
Chán nán khi người xem không ngớt.
Điều cô thậm chí còn tò mò hơn là sự lặp đi lặp lại
Không xa có người đang giao bán
"Nhà máy da Giang Nam, nhà máy da Giang Nam đóng cửa! Thằng khốn ông chủ dắt chị dâu chạy mất… nguyên giá hơn một trăm, hai trăm cái ví, tất cả đều là hai mươi tệ, tất cả đều là hai mươi tệ!……………”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro