6 - 10
Chương 6
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khê với nhị oa ăn chút điểm tâm rồi cho tam oa ăn, ôm tam oa đến nhà Tam thẩm, còn cậu tập hợp cùng Nhị Bàn và Đại Trụ ca, ba người cầm cuốc xẻng đến chỗ cây cổ thụ kì lạ kia, ba người họ hôm qua lấy được thứ tốt từ chủ nhân địa động, hôm nay cũng muốn tỏ chút tâm ý, an táng ổn thỏa cho chủ nhân địa động.
Nhưng làm cho bọn họ không ngờ là, khi bọn họ tới nơi, cây cổ thụ đó đã biến mất, ngay cả địa đạo cũng biến mất vô tung.
“Tại sao có thể như vậy, anh nhớ chính là nơi này mà. Không thể nhầm được.” Nhị Bàn đi chung quanh vài vòng. Đêm qua cũng không có tuyết rơi, trên nền tuyết còn có một ít dấu vết họ để lại, ba người họ đúng là đã dừng lại tại nơi này, nhưng dấu chân cực kỳ hỗn độn, giống như là ba người ở đây đi loạn vậy.
“Tê…..” Đại Trụ hít vào một hơi, “Không phải ba người chúng ta gặp phải quỷ xây tường chứ!!!”
Một trận gió thổi qua, ba người đều sởn gai ốc.
“Chúng ta vẫn nên mau trở về thôi.” Nhị Bàn run run, khiêng cuốc hướng về nhà, Ngọc Khê và Đại Trụ cũng không dám ở lại. Ba người cơ hồ là chạy trở về.
“Phù phù…” trở lại nhà Ngọc Khê, ba người ngồi trên kháng thở, đều có cảm giác kinh hồn chưa định.
“Việc hôm nay, ba người chúng ta đều giấu ở trong lòng, ai cũng không được nói ra.” Đại Trụ lớn tuổi nhất, tỉnh táo lại nói.
Nhị Bàn gật gật đầu, lúc này đã hết sợ, “Không phải là người đó chỉ dẫn chúng ta đi đến đó chứ?”
Ba người liếc nhau, đều mất đi hứng trí tán gẫu. Nhưng khác với Nhị Bàn và Đại Trụ sợ quỷ, sự hiếu kỳ của Ngọc Khê với nơi đó ngược lại càng tăng thêm.
Từ nhỏ cậu chịu sự giáo dục của mẹ, nên không tin tưởng quỷ thần, cậu thấy chỗ đó có chút giống trận pháp trong câu chuyện mẹ kể cho cậu về Dương gia, theo như chuyện cũ kể lại thì Thiên môn trận có thể giết người vô hình, như vậy một trận pháp làm người ta mê hoặc có lẽ cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Sự tình không thành, Ngọc Khê đành theo Đại Trụ đến nhà Tam thúc.
“Sao về sớm thế?” Tam thẩm kỳ quái hỏi.
“À, không có gì, đất cứng quá, khó đào bẫy.” Đại Trụ rất trôi chảy ứng phó một câu.
“Vừa đúng lúc, đợi lát nữa con giúp mẹ đến nhà Cẩu tử xay chút bột mì vàng[1].”
Tam thẩm nói xong lấy từ hạ phòng một gói to.
Ngọc Khê vào Đông phòng, Tam thúc đang ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi cau mày nhìn mấy tờ giấy, tam oa đang ngủ ở đầu giường gần lò sưởi, nhị oa không biết chạy đi đâu, không thấy ở nhà.
Tam thúc nhìn cậu gật đầu, không nói chuyện.
Ngọc Khê sờ sờ giường, thuận tay vạch chút chăn lên, trên người tam oa còn mặc quần áo bông, giường lại nóng, ót đổ mồ hôi.
Tam thúc lấy cái tẩu đựng trong túi giắt bên hông rồi xuống giường, Ngọc Khê cũng đi theo ra khỏi phòng.
“Bên trên gửi văn kiện xuống. Sau này sợ là không thể vào rừng săn thú nữa.” Ra khỏi phòng, Tam thúc nói thêm một câu, “Cháu cứ nghe theo nhà thúc, để xem thôn mình có kế hoạch gì.”
“Có thể vào núi hái rau dại không ạ?”
“Có vào cũng không phải chúng ta.”
“Cháu nghe nói không được săn thú trên núi, hình như là có động vật gì đó cần bảo hộ không thể săn.” Ngọc Khê nhớ lại lời mọi người.
“Ừ” Tam thúc dập tẩu thuốc rồi ra khỏi sân nhà.
“Đại oa, cháu mang hạt kê vàng[2] của nhà cháu sang đây, đi xay cùng anh cháu, năm nay chúng ta cùng làm bánh hạt kê.”
“Cần bao nhiêu thì đủ ạ?” Ngọc Khê chưa từng làm, hoàn toàn không biết.
“Nếu tính cháu và nhị oa, thì nửa đấu là đủ rồi, bên trong còn trộn thêm chút bột ngô. Nhiều hơn các cháu cũng không ăn hết. Năm nay cháu tổng cộng thu được một đấu đi, chỗ còn thừa giữ lại làm chút mì vàng.”
Ngọc Khê gật đầu rồi về nhà lấy hạt kê vàng đưa cho tam thúc. Một năm có thể được một đấu hạt kê vàng. Tam oa thích ăn, cậu nghĩ mấy ngày nay có nên đổi chút gạo, năm sau sợ không làm được. Ruộng đồng chỗ cậu phì nhiêu, lương thực sinh trưởng rất tốt, gạo và hạt kê vàng đều tốt. Trước xem gần đây có ai nguyện ý đổi.
Lại trở lại nhà Tam thúc, chưa đi đến viện, chợt nghe thấy một giọng nói lớn, “Đại tỷ đã về?”
Người phụ nữ đang nói chuyện quay lại, “Đang nói về em đó, anh rể em ngày mai mở máy kéo lên huyện, em có đi cùng không?”
“Anh rể đi làm gì thế? Em đang muốn mua một số thứ, năm ngoái không ra ngoài.”
“Vậy đi cùng đi, anh ấy giúp người ta kéo thức ăn cho gia súc, buổi tối sẽ về. Thời gian đủ dùng.”
“Vậy nhờ tỷ.”
Hai người trước sau bước vào phòng, đại tỷ nhà Tam thúc đem theo Ngưu Ngưu nhà họ ngồi lên giường, ôm chầm lấy tam oa vừa tỉnh ngủ, cầm ống nhổ ở đầu giường hắt nước tiểu đi, hai ba cái cởi áo, ôm ngang tam oa cho bú sữa, đứa nhỏ này còn chưa tỉnh ngủ, miệng đưa đến theo bản năng ngậm vào, một dòng nước thơm mùi sữa liền chảy vào miệng. Rất nhanh bú đến hăng say.
Ngưu Ngưu nhìn thấy, chạy đến túm áo mẹ, “Con lớn vậy rồi còn đòi gì nữa, đi ra chỗ bà ngoại ăn bánh đi.” Nói nói xong vỗ bôm bốp hai cái vào mông bé. Ngưu Ngưu sắp sửa méo miệng, Tam thẩm vội lấy một cái bánh từ trong hộp ra dỗ bé.
Người phụ nữ mạnh mẽ có chút bưu hãn này chính là đại tỷ nhà Tam thúc, khi cha mẹ cậu mới qua đời, tam oa không có sữa, chính là đại tỷ cho ăn.
Nếu nói lúc trước cha mẹ qua đời, lời nói gì cũng có, nhưng nói nhiều nhất, chính là tam oa mệnh cao, khắc cha mẹ, lúc trước vì muốn sinh tam oa, tốn không ít công sức, trong nhà cũng phải nộp không ít tiền phạt, thật vất vả mới sinh ra, cha mẹ lại qua đời. Cũng không phải sợ người trong thôn nói, nhưng Ngọc Khê không thích nghe những lời này. Hai đệ đệ sinh ra mang đến niềm vui cho gia đình. Tam oa còn sinh ra trong sự chờ đợi của cả nhà. Lúc gặp chuyện không may, cha mẹ theo bản năng bảo hộ bé, người trên xe trừ bé đều qua đời, mạng của bé là do cha mẹ đổi lấy. Dù khổ dù khó cậu cũng muốn nuôi bé lớn lên.
Tam oa không có sữa uống, Ngọc Khê ôm đến nhà người ta xin sữa, người trong thôn lại còn xua đuổi, không cho tới cửa. May mà đại tỷ ôm đứa nhỏ về nhà ở một tháng, tam oa uống đủ sữa mới đi.
Ân tình của một nhà Tam thúc, cậu không bao giờ trả hết được.
“Này, em biết chuyện chưa? Cô giáo trên huyện kia mang thai rồi.” Đại tỷ nhỏ giọng thì thầm với Ngọc Khê một câu.
“Ai ạ?” Ngọc Khê chỉ theo bản năng hỏi lại, đột nhiên nhớ ra, là đôi vợ chồng muốn nhận nuôi nhị oa. “Không phải nói là không thể sinh sao?”
“Ai biết đươc. May mà lúc trước không cho nhị oa đi, nếu không nhị oa lại chịu khổ.” Lúc trước thấy nhà đó điều kiện tốt, muốn cho nuôi, đứa nhỏ có thể sống qua ngày lành mà đại oa cũng có chút giúp đỡ, ai cũng không ngờ, đại oa thật sự nuôi hai đệ đệ tốt lắm.
Trong lòng Ngọc Khê nghĩ mà sợ, may mà lúc trước nhị oa chạy về, bằng không hiện giờ hối hận cũng muộn. Vừa nghĩ lại hận không thể đánh mình vài cái.
Đang nghĩ tới thì nhị oa chạy vào.
“Em vừa đi đâu về, làm cho một thân này.” Vừa thấy ống quần tay áo cả giày của nhị oa đều ướt.
“Ha ha, chúng em vừa đi trượt băng ở Hà Sáo[3] trên băng còn một tầng tuyết thật dày nha.”
“Người ướt như vậy, giờ không được ra ngoài nữa, theo anh về nhà thay quần áo.”
“Tỷ à em dẫn hai đứa nó về nhà.”
“Để tam oa ở đây rồi đưa Ngưu Ngưu đi cùng đi.”
“Không được, mọi người cũng rất bận. Đi về em bảo nhị oa bế bé về là được. Nếu được thì Ngưu Ngưu cũng đi cùng em.”
“Thôi, tiểu tử nhà ta nghịch như quỷ, sợ nó làm nổ tung nhà em mất. Tỷ ngồi đây một lát rồi sang. Các em cứ về trước đi.”
Về nhà, cậu thay quần áo cho nhị oa, cầm giấy bút dạy bé viết chữ. Tam oa thì trên tay ôm một cái gối đầu hổ, cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên chơi, đứa nhỏ này luôn luôn thật yên tĩnh. Nhị oa cũng ngồi yên học. Ngọc Khê định sang năm cho bé đi học tiểu học, tiểu học ở cạnh chợ, phải đi mất một tiếng, cậu lại suy tính xem có nên mua một chiếc xe đạp.
Ngày mai lên huyện, Ngọc Khê xử lý đám thảo dược một chút, nguyên nghĩ phơi khô rồi mới bán, giờ đã có xe, liền tính bán luôn. Vừa bớt chút công sức còn được thêm không ít tiền. Cái này còn chưa tính, tự cậu lên huyện cũng phiền toái.
Buổi chiều băm thịt làm nhân sủi cảo. Người có áp lực thì mới tiến bộ, việc này trước kia cậu sẽ không làm, nửa năm này học được không ít. Dưa chua nhà mình tuy rằng chưa được chua lắm nhưng vẫn ăn được, thịt hươu băm hai cân, thêm chút mỡ heo, hương thơm làm người ta chảy nước miếng. Cho vào ba chậu lớn, đưa ra bên ngoài, hiện tại buổi tối âm bảy tám độ, không mất bao lâu là đông lạnh, nhiều thế này có thể ăn mừng năm mới. Hơn nữa bánh hạt kê vàng, Ngọc Khê thấy có thể ăn một đoạn thời gian, ăn thay cơm được.
Sáng sớm hôm sau Ngọc Khê an vị trên máy kéo cùng đại tỷ phu lên huyện, ngồi trong xe cho dù mặc áo khoác bọc lông dê mà vẫn lạnh, gió bắc quét trên da như dao cắt.
Đại tỷ phu thả cậu xuống trước cửa tiệm thuốc bắc, hai người hẹn thời gian xong thì tách ra. Ngọc Khê dùng nửa năm để chứng tỏ khả năng của mình với mọi người, hiện giờ không còn ai coi cậu là đứa trẻ nữa, tuy rằng mười hai tuổi, nhưng cũng là nam nhân đương gia.
Bán thảo dược được 280 đồng, nhiều hơn một chút so với dự tính của cậu. Gần đây giá thuốc tăng cao. Sau khi đến bệnh viện mua chút thuốc mà tam oa dùng, còn có thuốc tiêm, thời tiết ngày càng lạnh, chờ đại tuyết phong lộ, lúc đó mới có chuyện phiền toái. Cũng may tam oa giờ chỉ kém sức đề kháng, chỉ cần chú ý một chút thì vấn đề không lớn.
Mua hai bộ quần áo mới cho nhị oa tam oa để mặc mừng năm mới, tiền thừa mua chút đồ ăn. Nghe nói hạnh nhân[4] có thể trừ vị tanh của sữa dê, cậu mua một chút, rất đắt, còn hơn cả thịt heo.
Chương 7
Vài ngày sau, làm xong bánh hạt kê, thu dọn tây phòng, buổi chiều mang thịt treo trên bếp đến tây phòng, trời lạnh nên ở tây phòng dưới không độ, không sợ thịt bị hỏng. Còn làm một chú ngựa gỗ nhỏ cho nhị oa. Đợi đến lúc cậu rảnh rỗi, có thời gian xem xét lại mấy quyển sách kia cũng đã là một tuần sau.
Mở trang sách ra, Ngọc Khê thập phần cảm tạ mẹ cậu đã dạy dỗ, vì thế mà cậu đọc chữ phồn thể không chút khó khăn,Bằng Việt thủ trác quả nhiên là nhật ký của chủ nhân địa động. Trong đó ghi lại một vài sự tình.
Người nọ hóa ra là một nhân sĩ võ lâm cuối triều Thanh, ông kế thừa Không Không môn, là một thích khách, thích khách thần bí giang hồ Vô Ảnh chính là biệt hiệu của ông, năm Quang Tự thứ mười bốn, sư phụ của Vô Ảnh mất tích, chỉ trong một đêm Không Không môn bị diệt môn, đệ tử nội môn chỉ có ông ta vì luôn ở ngoài phiêu du nên may mắn còn sống sót. Ông luôn tận lực điều tra chuyện này.
Năm Quang Tự thứ mười sáu, Vô Ảnh nhận được ám tín từ sư phụ, trong tín chỉ hàm hồ nhắc tới rằng sự tình của Không Không môn có liên quan đến trong cung.
Năm Quang Tự thứ mười bảy, Vô Ảnh tự hoạn tiến cung âm thầm tra xét. Trong cung mất chín năm, cuối cùng cũng có chút manh mối, hóa ra sự tình này có liên quan tới Từ Hi thái hậu đương thời, còn liên lụy tới một bảo tàng. Sư phụ ông ta chẳng những am hiểu diệu thủ hư không, còn tinh thông kỳ môn độn giáp, năm đó bị triều đình nhà Thanh hiếp bức phải kiến tạo một mật khố, bên trong cất chứa rất nhiều dị bảo hiếm có, cũng là chuẩn bị một đường lui cho nhà Thanh. Tất cả người tham gia đều bị giệt khẩu, người biết chuyện này chỉ có thái hậu đương thời, hoàng thượng, và đại thần Vinh Lộc là người chấp hành chuyện này. Sau chính biến Mậu Tuất[1], hoàng đế Quang Tự bị giam cầm, chuyện bảo tàng chỉ còn hai người biết rõ.
Vô Ảnh lại ẩn núp hai năm, thừa dịp biến cố Canh Tý[2], cung đình nội loạn, trộm đi bản đồ bảo tàng rồi chạy khỏi hoàng cung. Trên đường đào vong bị truy binh gây thương tích. Cuối cùng mới chạy trốn tới nơi này. Vì vết thương cũ mà hai năm sau qua đời.
Ngọc Khê đọc tùy bút mà Vô Ảnh ghi lại, cảm giác như cả người đang đắm chìm trong thời không lịch sử, bản tùy bút này chính là do Vô Ảnh gián đoạn ghi lại trong hai năm. Có thể cảm nhận được một chút sự thật lịch sự cuối triều Thanh.
Tựa như chính biến Mậu Tuất, biến cố Canh Tý đều được ghi lại rất nhiều, Vô Ảnh là nhân sĩ giang hồ, nhưng cũng có chút tâm huyết, ông thậm chí muốn ám sát Từ Hi, có điều bên người Từ Hi có mấy đại cao thủ tọa trấn, ông chưa kịp tiến thân đã bị phát hiện. Cũng bởi lí do này, khi ông trộm bản đồ đã nhanh chóng bị phát hiện, cuối cùng bị truy kích.
Về phần bản đồ bảo tàng theo trong tùy bút, Ngọc Khê không phát hiện ra, ba người họ ngày ấy chỉ lấy được ba cái rương. Bên trong cũng không có dấu hiệu về bản đồ. Vô Ảnh cũng nhắc tới, trước khi ông qua đời một năm, từng đến Long Hưng tra xét, địa điểm giấu bảo tàng cực kỳ bí mật, ông chỉ tìm được nơi giấu nhưng không đi vào do vết thương cũ tái phát, đành trở lại nơi này.
Trong bản tùy bút có ghi lại, bảo tàng kia được xây dựng bởi rất nhiều kỳ môn dị sĩ. Cho dù có bản đồ cũng không cách nào vào được. Sau đó sự tình về bảo tàng cũng không thấy đề cập nữa. Phần sau cuốn tùy bút viết về cảm nhận khi đọc sách.
Mấy cuốn sách này đều tìm thấy trong tàng thư khố, là một phần tàng thư mà cung điện nhà Thanh lưu giữ, trừ đao phổ và tiễn pháp, mấy cuốn sách khác đều cất chứa rất lộn xộn, Vô Ảnh do từng ở thư khố làm công việc tay chân, mấy quyển sách này là do ông nhìn lén rồi chọn ra những cuốn có giá trị. Cuối cùng ông cảm thán, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không thể tinh tế nghiền ngẫm.
Xem hoàn chỉnh cuốn nhật ký, Ngọc Khê hít một hơi thật sâu, Vô Ảnh này vì điều tra chân tướng mà mất nhiều năm chịu nhục, cuối cùng còn mất cả tính mạng. Rốt cuộc cái gì đã chống đỡ ông ta. Tuy rằng ông ta cuối cùng chiếm được bản đồ, nhưng ngữ khí trong cuốn nhật ký lại cho thấy ông ta cũng không có bao nhiêu ý đồ với bảo tàng, sau khi phát hiện không thể vào được bên trong bảo tàng, liền quyết đoán từ bỏ. Chỉ cảm thấy lấy tính tình của sư phụ, có thể đem theo nhiều người chôn cùng hẳn rất cao hứng, ông trộm mất bản đồ bảo tàng, người nhà Thanh cùng đừng mong vào được. Cũng coi như là báo thù được rồi.
Ngọc Khê cũng không có ý đồ gì với bảo tàng, đừng nói cậu không có bản đồ, cho dù có bản đồ cũng không nhất định tìm được, con người vẫn nên sống thực tế mới tốt.
Biết rõ lai lịch của chủ nhân địa động, Ngọc Khê đặt nó qua một bên, trong mấy quyển sách, Ngọc Khê thích nhất là tạp kí tứ hải, tuy bên trong Kỳ trân dị thảo lục bao gồm rất nhiều dị thảo quý hiếm phong phú, cũng là tư liệu về thảo dược mà Ngọc Khê cần nhất, sau này cậu học tập có thể hái được nhiều thảo dược hơn, nhưng đây cũng là một cuốn sách mang tính học thuật cực cao, Ngọc Khê phải coi nó như sách giáo khoa rồi đọc từ từ.
Tạp ký tứ hải thì lại không giống, cuốn sách này thập phần kỳ quái, thời gian trong sách cực kì dài, người viết sách lại dường như chỉ có một người, câu chuyện được ghi lại sớm nhất, chính là kể về thời Chiến quốc, có một đám dị sĩ vây bắt dị thú.
Con dị thú đó là sơn dương một sừng, hung ác dị thường, tốc độ như tia chớp, làm việc ác một phương. Vì để bắt giết dị thú, người chết vô số, tác giả cuốn sách cũng tham dự trong đó, sau khi giết được dị thú, mọi người phân chia xác nó, tác giả được một khối thịt bụng non mềm. Dùng để ăn, ngon dị thường. Sáu mươi năm sau vẫn còn nhớ mãi.
Nội dung bao gồm thiên văn, địa lý, tinh tượng, tính toán kinh doanh, y học, cơ hồ bao quát toàn bộ văn hóa thời cổ. Hiển nhiên vị tác giả này thập phần ham thích mỹ thực rượu ngon, trong sách miêu tả ông ta đến các nơi mạo hiểm, gặp được rất nhiều kỳ nhân kỳ sự (người lạ việc lạ), nhiều hơn nữa là mỹ thực khắp vùng miền, ông ta cũng yêu thích nấu nướng, có khi chỉ vì mỹ thực mà sẽ lưu lại lâu hơn, cho đến khi học xong mới thôi. Trong sách cũng có rất nhiều phương pháp làm mỹ thực mỹ tửu. Trong đó có một trang viết về cách làm Bách hoa nhưỡng, phải dùng mất ba năm mới thu thập đủ nguyên liệu, sau chín năm ủ mới thành rượu ngon. Ngày rượu thành, tác gia uống say mèm, sau đó dùng cuồng thảo(Một kiểu chữ Thảo) ghi lại phương pháp làm rượu.
Ngọc Khê mất nửa tháng để sửa sang lại các loại phối phương trong sách, trong đó công thức làm mỹ thực có 542 tờ, công thức làm dược thiện (thức ăn có lợi cho sức khỏe aka thuốc bổ) có 198 tờ, phối phương nhưỡng rượu có 64 tờ, các loại gia vị hương liệu 101 tờ, phương thuốc y dược có 97 tờ. Thượng vàng hạ cám các loại khác 164 tờ.
Thời gian trong sách ghi lại là từ thời Chiến quốc đến triều nhà Minh mới hết. Ngọc Khê không biết có ai có thể sống lâu tới vậy, cậu cũng không cách nào xác định cuốn sách chỉ do một người viết, chất liệu làm bộ sách mỏng như cánh ve trắng tinh như tuyết, nét chữ cũng không giống nhau, nước dính không ướt, bùn dây vào không bẩn, không mục không hỏng, trang sách nhiều còn hơn tưởng tượng của cậu, chừng hơn hai ngàn trang. Cậu chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy, chẳng lẽ thực sự là thần tiên? Nhân sinh quan của Ngọc Khê lần đầu tiên dao động.
Trong sách chứa đựng rất nhiều lĩnh vực, nhưng Ngọc Khê nhất thời vô pháp nắm giữ, thiên văn địa lý tuy rằng hiểu từng từ có nghĩa là gì, nhưng cậu muốn hiểu rõ lại không phải là chuyện nhất thời. Nhưng phương thuốc y dược và công thức nấu ăn thì dễ hơn. Trong đó có một công thức làm thịt kho, cần 16 vị thảo dược làm hương liệu, cũng không khó làm cho lắm, Ngọc Khê dựa theo công thức thử làm ba lần mới chính thức làm thành, hương vị đó thật sự rất tuyệt. Còn có một công thức làm mì thịt bò, cần hơn ba mươi gia vị hầm canh, tăng vị ngon của canh tới cực hạn, đáng tiếc Ngọc Khê sức tay không đủ, làm sợi mì hơi kém một chút.
Cho dù như vậy nhưng nhị oa cũng ăn đến tròn cả bụng. Hận không thể ngày ngày đều ăn mì sợi thịt kho. Ngọc Khê từ chuyện này nhìn ra một cơ hội kinh doanh, nếu làm chút thịt kho đi bán hẳn có thể bán chút tiền.
“Tôi thấy, không phải Minh Chí nhà Lão Tứ mở một cửa tiệm tạp hóa ở trên chợ sao, ông đến đó bảo chú ấy cho một chỗ.” Tam thẩm vừa nghe Ngọc Khê trình bày, suy nghĩ vừa chuyển, quay đầu hỏi Tam thúc.
Tam thúc cất mấy điếu thuốc vào túi, “Ừ, nhưng cháu định bán món đó có cần mang nồi với bếp không? Hay là để lạnh rồi bán?”
“Để lạnh rồi bán ạ, ở nhà làm rồi mang đến, trời lạnh như thế, lấy ra khỏi nhà cũng bị đông lạnh, người ta mua về chỉ cần đun qua là dùng được, hương vị cũng giống nhau.”
“Đúng đó, đây là món ngon nhất mà anh từng ăn.” Đại Trụ ngồi đầu giường vừa cắn móng heo vừa nói.
“Nói cũng đúng, tôi lớn bằng này tuổi rồi, món thịt này là thơm nhất. Bảo đảm không sai được.” Tam thẩm cũng khen ngợi.
“Vậy để tôi đi hỏi ngay một chút.” Tam thúc gõ gõ tẩu thuốc, xuống đất mặc áo khoác.
“Cha, để con đánh xe đưa cha đi.” Đại Trụ nhanh nhẹn đứng lên.
“Không cần, cha tự đi được, không tốn nhiều công sức.”
Ngọc Khê cũng vội vàng xuống giường, “Tam thúc, thúc cứ để sau, cháu về lấy mấy miếng thịt mông, thúc mang cho Tứ thúc.”
“Không cần đâu, Tứ thúc cháu cũng không muốn lấy đồ của cháu, giữ lại mà bán.”
“Thúc cứ cầm đi, để Tứ thúc nếm thử, thúc ấy cũng dễ quyết định hơn.” Ngọc Khê biết cha mình tuy rằng cũng họ Lâm, nhưng không có quan hệ huyết thống với người Lâm gia, Tam thúc lại đối tốt với bọn cậu như vậy, là vì Tam thúc và cha cậu từ nhỏ cởi truồng lớn lên, tình cảm còn thân hơn cả anh em ruột, mà Tứ thúc bên kia thì kém hơn nhiều, huống chi Tứ thúc còn ở rể, quan hệ càng xa hơn.
Lâm Phong cũng biết đứa cháu này của ông có chủ ý, cũng không kiên trì nữa, đến cùng vẫn mang theo.
Vừa đi cũng mất một ngày, lúc về thì trời đã tối, người có chút quá chén, phải để con cả nhà Tứ thúc là Minh Chí ca đưa về.
“Thịt mông em đưa buổi tối nhà anh đã ăn thử, mùi vị rất thơm ngon, còn ngon hơn cả của lão Lí gia ở phía Nam làm, có thể bán được giá tốt, em cũng không cần đi bán, chỉ cần đợi đến khi họp chợ đưa đến tiệm của anh, anh bán hộ em, bán được một cân anh chỉ lấy một hào, giá lại cao hơn hai hào so với thịt kho Lí gia, thế nào?” Lâm Minh Chí trực tiếp tìm Ngọc Khê thương lượng.
Lâm Ngọc Khê vừa nghe, cũng thấy có lợi, như vậy cậu chỉ cần ở nhà làm là được, còn việc bán thế nào thì không cần cậu quan tâm, tuy rằng một cân mất một hào, nhưng được giá cao hơn hai hào. Thịt kho Lí gia cậu từng ăn một lần, tuyệt đối không bằng món của cậu. Chỉ cần từng ăn, hẳn là sẽ không tiếc hai đồng tiền.
Hai người lại thương lượng một chút, sự tình liền được định, sau này chuẩn bị làm nhiều để mở hàng.
Lâm Minh Chí cũng rất cao hứng, một cân thịt được một hào, hương vị này một ngày thế nào cũng bán được ba bốn mươi cân, hắn cũng kiếm thêm được mấy đồng tiền, một tháng thêm ba bốn mươi đồng, này cũng không ít. Chỉ đáng tiếc là nhìn mặt Tam thúc là biết công thức này không thể lấy tới tay, bằng không còn kiếm được nhiều hơn. Lâm Minh Chí mặc dù có chút động tâm, nhưng cũng sợ cha hắn mắng hắn, dù sao Lâm Ngọc Khê nuôi cả nhà không dễ dàng.
Chú thích:
[1] Chính biến Mậu Tuất: Cuộc cải cách năm Mậu Tuất, theo đường lối tư bản chủ nghĩa do Khang Hữu Vi đề xướng dưới thời vua Quang Tự nhà Thanh, năm Mậu Tuất 1898.
[2] Biến cố Canh Tý: Bị cường quốc áp bức, nhân dân Trung Quốc phẫn hận, lúc này Nghĩa Hòa Đoàn khởi nghĩa, kêu gọi “Phù Thanh diệt Tây”, đạp đổ cột điện, phá hủy đường sắt, đốt giáo đường, giết giáo dân và người nước ngoài. Nhà Thanh cũng âm thầm ủng hộ Nghĩa hòa đoàn. Ngày 25/5/1900 nhà Thanh chính thức tuyên chiến với tám cường quốc. Để dập tắt phong trào khởi nghĩa của Nghĩa Hòa Đoàn và khuyếch đại sự xâm lược đối với Trung Quốc,tám nước Anh, Mỹ, Pháp, Nga, Đức, Nhật, Ý, Áo thành lập liên quân xâm lược Trung Quốc, cuối cùng làm cho Trung Quốc lâm vào quốc nạn chưa từng có, nước non chia cắt.
Chương 8
Ngày thứ hai Ngọc Khê sáng sớm đã dậy, trước đốt lò sưởi ấm giường, sau làm ấm phòng, hiện giờ ban đêm có thể xuống tới âm hai mươi độ, sợ tam oa bị lạnh, tối nào cậu cũng phải dậy đốt chút củi lửa. Đừng nhìn trong nhà chỉ có một lò sưởi, phí củi đốt còn nhiều hơn nhà người khác.
Đổ nước ấm trong nồi vào phích nước nóng, chỗ còn thừa giữ lại để rửa mặt, đi Tây phòng lấy chút cỏ khô, cho dê mẹ mới đến vài ngày trước ăn. Con dê mẹ này quả nhiên không lớn, chỉ hơn một trăm cân, được cái sữa rất nhiều, để cho tam oa uống, còn lại cậu và nhị oa cũng có thể uống một chút, thời gian này thức ăn đầy đủ nên nhị oa tam oa béo lên chút, người cũng trắng trẻo hơn. Sữa dê cho nhị oa tam oa uống đều nấu cùng với hạnh nhân, không có chút mùi tanh nồng. Còn cậu lại thích uống với chút trà hoa lài, dù chỉ là vụn trà, nhưng vẫn mang theo hương trà nhàn nhạt, cậu rất thích. Tạp ký tứ hảicó ghi lại rằng người Mông Cổ có phương pháp làm món ăn truyền thống, trong đó có cách làm trà sữa, Ngọc Khê nghĩ về sau có cơ hội nhất định làm thử, để xem trà sữa làm tác gia nhớ mãi không quên có hương vị gì.
Vắt xong sữa dê, thừa lúc trong nồi không nấu gì, trước đun nóng sữa, buổi sáng lấy vài cái bánh hạt kê, cơm thừa ngày hôm qua thêm chút nước nấu thành cháo, lại lấy một ít cà muối trong chum, cắt thành miếng nhỏ để trong mâm. Một loáng bữa sáng đã xong.
Hai đệ đệ còn chưa dậy, đồ ăn còn để trong nồi, Ngọc Khê vào Tây phòng lấy thịt đông, sủi cảo đông lạnh, bánh hạt kê, cải trắng và một vài thứ chuyển đến phòng trống phía Tây.
Nhà cậu là một căn nhà ngói bốn gian.
Lúc trước Lâm Thái xây căn nhà này tốn không ít tiền, đều dùng vật liệu tốt, xà nhà chính dùng hai thanh mộc tùng trăm năm. Hai thanh gỗ vừa to vừa thẳng, từ đầu tới đuôi phẩm chất tương đương, hai thanh gỗ gần như giống hệt nhau, dài mười lăm thước, cũng không biết Lâm lão gia tử lấy từ đâu, giữ lại nửa đời người không nỡ dùng, mãi đến khi Lâm Thái xây nhà mới.
Trừ xà nhà, những nơi khác dùng gỗ cũng đều là Hồng tùng trên năm mươi năm chặt từ trên núi, bao gồm cửa sổ, giường, và tất cả các chỗ có thể dùng gỗ đều là Hồng tùng tốt nhất, nguyên liệu đều do hai người họ tích góp từng tí một. Hiện giờ quốc gia đã công bố chính sách, Hồng tùng không thể chặt tùy tiện nữa.
Có gỗ tốt, Lâm Thái lại mua gạch ngói, phòng ở rộng mở sáng sủa, thời điểm xây nhà vì chưa có tam oa, cho nên Lâm Thái chỉ xây bốn phòng, phía đông ba phòng một mở hai kín, phòng mở cũng chính là phòng bếp, Đông phòng đặt giường hướng nam, Tây phòng đặt giường hướng Bắc, bếp và hai giường hợp thành một nam một bắc, hai vợ chồng Lâm Thái ở Đông phòng, Tây phòng thì tương lai Ngọc Khê kết hôn liền vào đây ở. Ở nơi đây đứa nhỏ mười tám hai mươi tuổi kết hôn là chuyện bình thường, ngôi nhà này ở bảy tám mươi năm vẫn tốt, Lâm Thái tuyệt không cho rằng mình lo xa.
Kề bên Tây phòng còn có một phòng độc lập nữa, chính là chuẩn bị cho nhị oa. Cửa mở hướng đông, gần cửa có một bệ bếp hẹp dài, tường phía Bắc thì có một bệ bếp lớn, cách một thước lại có một cánh cửa phía Tây, bên trong là một gian phòng lớn, giường đặt phía Bắc.
Nếu về sau nhị oa kết hôn thì sống ở đây, độc lập không chạm nhau. Lúc xây nhà, trừ phòng bếp rộng hai thước tám, dài năm thước bảy, những phòng khác đều rộng ba thước bảy, phòng nào cũng rất rộng rãi. Nhà cậu nằm ở phía Tây thôn, phòng ở trước sau rộng chừng nửa mẫu.
Đất trong thôn không thiếu, trước chọn nơi tốt, sau đó xin một chút là được, nơi này vốn là nhà cũ của cha Lâm Thái, năm đó cũng nghĩ lúc Lâm Thái kết hôn đi ra ngoài xây nhà, nên ông xin một miếng đất ngay bên cạnh cho Lâm Thái, chỗ đó giờ chính là căn phòng phía Tây. Lúc đó lão gia tử cũng không xây hàng rào, trực tiếp trồng bảy tám mươi cây bạch dương, sau này thời điểm Lâm Thái xây nhà thì lão gia tử lão thái thái đã qua đời, anh sửa sang lại nhà lão gia tử, bên trong hàng cây bạch dương xây một bức tường, rồi gộp hai sân thành một, hiện giờ phòng phía Tây cả sân gần hai mẫu. Trong viện Lâm Thái cũng trồng không ít Tử tùng. Qua mười hai mươi năm nữa, gỗ bạch dương và tử tùng cũng là một núi tiền.
Lâm Thái lại dùng đá xây một tường đá bao quanh. Bởi vì trước kia xây một bức tường, ngoài tường là hàng cây bạch dương Lâm lão gia tử trồng. Trong tường Lâm Thái lại trồng một ít tử tùng. Không tới mười năm là trưởng thành.
Ở đây đất đai rộng rãi, nhà ai cũng có đại viện rộng một hai mẫu. Nhưng nhà chỉnh tề như nhà họ thì không nhiều. Hai năm gần đây bên trên có quy định mới với đất đai, giờ muốn xin đất cũng phiền toái, nhà Ngọc Khê lúc này trở thành một khối bánh ngon. Cho nên Lâm Thái qua đời không lâu, còn có người đến hỏi Ngọc Khê có bán nhà không, ra giá một ngàn đồng.
Căn nhà này là thứ cuối cùng Lâm Thái để lại cho ba anh em. Không đến vạn bất đắc dĩ, Ngọc Khê không muốn bán. Huống chi lúc trước Lâm Thái xây nhà, mua ngói mua gạch cũng gần một ngàn đồng. Càng miễn bàn tiền gỗ.
Dù thế mà Ngọc Khê cũng suýt nữa không bảo vệ được căn nhà này, lúc trước trong thôn có người nói ba đứa nhỏ chưa lớn, có hộ gia đình nguyện ý nuôi nấng. Ngọc Khê còn nhớ ngày đó, Tam thúc vì chuyện cha mẹ cậu mà bệnh nặng, Tam thẩm đưa ông lên huyện truyền nước biển. Kết quả Tam gia tìm cậu nói chuyện này, Ngọc Khê không rõ ai khuyến khích Tam gia ngày đó tìm cậu, cũng khéo ngày đó chẳng những Tam thúc không ở nhà mà ngay cả Lục thúc cũng vào núi, trong thôn không có ai thay mặt cậu nói chuyện. Tam gia cũng chỉ nghĩ vài đứa nhỏ không thể tự chăm sóc bản thân, cậu vĩnh viễn nhớ ngày đó, người trong thôn chỉ một câu liền định đoạt an bày nơi bọn cậu đi, có người đúng là vì tốt cho bọn cậu, nhưng có người cũng có mục đích riêng.
Sau này cuối cùng sự tình nhà cửa ầm ĩ lên, thời điểm đó Ngọc Khê mới cảm thấy mình thật bất lực, ngay cả vật cha mẹ để lại cũng không bảo vệ được, trong lòng mới có tâm tư đưa nhị oa đi, thấy nó đi rồi cũng tốt, trong lòng thanh tịnh, đến nhà mới, có cha mẹ mới trân trọng, không bao lâu sẽ quên cậu.
Ngày đó cậu lại không đành lòng cho nhị oa đi, nhìn hai anh em khó rời, ngay cả Tam thúc vốn nghĩ cho nhị oa đi mới qua ngày lành cũng nhịn không được chửi má nó, lại chạy đến chỗ Tam gia làm ầm ĩ hồi lâu, ép buộc hai ngày cuối cùng cho anh em cậu tự lập hộ, căn nhà vẫn đứng tên Ngọc Khê.
Chuyện thế này không tính mới mẻ gì. Ở nông thôn như bọn cậu, trừ phi có thể thi trung học lên đại học, bằng không không cần hộ khẩu, ngay cả kết hôn cũng có hơn phân nửa là không có giấy tờ. Ban đầu Ngọc Khê cũng không có hộ khẩu. Nếu thật sự bị người ta nhận nuôi, căn nhà kia cũng sẽ không còn là của cậu.
Mặc kệ nói như thế nào, Ngọc Khê vẫn may mắn, bảo vệ nhà, bảo vệ đệ đệ, hiện giờ cuộc sống đã phát triển theo hướng tốt. Trên thế giới này không có cánh cửa gì là không qua được.
Đồ ăn để trong nhà vốn đặt ở Tây phòng, căn phòng đó không nhóm lửa, để thịt đông ở đó không sợ bị hỏng, nhưng hiện giờ cậu phải làm thịt kho, chuẩn bị dùng bếp ở Tây phòng, đồ ăn không thể để ở đây nữa. Chuyển đến căn phòng độc lập ở kế bên cũng được, phòng đó còn lạnh hơn.
Chuyển xong xuôi, Ngọc Khê khóa kỹ cửa. Lúc đầu mùa đông, vợ con Lí Cố đến nói muốn thuê căn phòng phía Tây này. Căn phòng này tuy liền kề ba phòng kia, nhưng cũng coi như nhà đơn. Nhà Lí Cố có ba anh chị em, anh cả đã kết hôn, trước hắn còn có một người chị, vì không xuất giá, hiện tại ở cùng một chỗ không tiện. Lí Cố coi trọng căn phòng độc lập phía tây nhà cậu (căn phòng này chính là căn phòng để cho nhị oa), nên muốn thuê.
Ngọc Khê suy nghĩ rồi không đồng ý. Hắn nói thuê một năm trả ba trăm cân gạo, không ít. Con út nhà hắn năm nay mười chín, nghe nói sắp kết hôn, nếu vào ở, về sau không dễ mà đi. Bị rắn cắn một lần sợ ba năm, Ngọc Khê hiện tại có chút sợ.
Cũng không biết chuyện nhà Lí Cố đến thuê phòng là ai nói ra, chưa đến vài ngày có vài người tới cửa, phần nhiều là muốn thuê, còn có kẻ đòi mượn. Trong đó ầm ĩ nhất là bà cô nhà Ngũ gia, trực tiếp há mồm đòi mượn Đông phòng cho con trai bà ta làm tân phòng. Ngọc Khê thật sự không thể nhịn được nữa, ngày đó tam oa lại phát sốt, Ngọc Khê cầm chổi đuổi hết người ra ngoài.
Tuy rằng sau này không còn người đến, nhưng trong thôn cũng nói không dễ nghe. Cái gì mà đồ vô tình, cái gì mà vong ân phụ nghĩa, vân vân…, rất khó nghe. Lời trong lời ngoài đều kể lể chuyện bọn họ giúp đỡ Ngọc Khê lo liệu tang sự cha mẹ, Ngọc Khê còn không biết cảm ơn. Đến cùng thế nào thì trong lòng Ngọc Khê minh bạch, mọi người đều hiểu rõ, cậu không cần phải đi cãi lại.
Dọn xong phòng, Ngọc Khê đổ nước thịt kho vào một cái bát tô, bên trong bỏ chút gia vị, trước khi ăn chuẩn bị ít thịt bò, lấy non nửa thịt hươu cho vào nồi. Cái nồi này cậu cũng không tắt lửa, nồi nước này dựa theo công thức làm nước thịt kho, về sau chỉ cần cách một thời gian cho một ít gia vị thì sẽ luôn giữ được vị ngon, thời gian càng dài hương vị càng tuyệt.
Hơn nữa chờ nấu hai ngày, cậu chuẩn bị cùng nhị oa tam oa chuyển tới Tây phòng ở, ngày ngày nấu thì Tây phòng càng ấm, huống chi phòng này nằm giữa, hai bên đều có phòng ở, ngăn gió lạnh. Một ngày ba bữa cơm, cũng đủ làm Tây phòng ban ngày ấm áp.
Ăn điểm tâm xong, Ngọc Khê nhờ Tam thẩm qua trông tam oa và lửa trong bếp một lát. Còn cậu cưỡi xe đạp nhà Tam thúc đi một chuyến lên chợ, ở chợ có hai người mở hai cửa hàng thịt, Tôn lão đại là một tay thịt heo, tôn lão nhị thì thịt bò. Bọn họ đều là đồ tể lâu năm, tay nghề tốt. Tin được.
Nhanh chóng lái xe đến chợ, thật sự là người cậu quá nhỏ, xe lại lớn, gió thổi vào dát mặt rất đau.
“Đại thúc, hôm nay có mổ heo không?” Ngọc Khê thấy Tôn lão đại mở cửa, dừng xe lại chào hỏi.
“Không mổ, cháu muốn mua gì, hôm qua mổ hơn một con, còn lại không ít.”
Ngọc Khê nhìn qua, thật là không ít, “Cho cháu một miếng thịt ba chỉ, hai miếng thịt mông, móng heo còn không ạ? Cả đầu heo nữa?”
“Ui, cháu đây là muốn mở tiệc à. Cái gì cũng có.” Tôn lão đại vừa nghe là biết buôn bán lớn, cẩn thận nhìn tiểu tử này, bộ dáng mười một mười hai tuổi, trên mặt bị gió thổi đỏ bừng, nhưng vẫn rất thanh tú, “Cháu con nhà ai?”
“Lâm gia phía Tây thôn Hồng Lĩnh ạ.” Ngọc Khê thẳng thắn đáp.
Tôn lão đại vừa nghe thì động tác trên tay ngừng lại, “Cháu là con cả của Lâm Thái?”
“Vâng ạ.”
Tôn lão đại cao thấp đánh giá Lâm Ngọc Khê một chút, thấy cậu gọn gàng, lại hỏi, “Cháu mua nhiều thịt như vậy làm gì?”
“Mua về chuẩn bị làm thịt kho, đợi đến lúc họp chợ thì bán ạ.”
Tôn lão đại mang hai miếng thịt mông lên trên, nghe cậu nói vậy nở nụ cười, “Không nhìn ra, tiểu gia hỏa cháu còn có chiêu thức ấy. Tổng cộng ba mươi lăm đồng sáu hào, số lẻ không cần, ta đưa thêm cho cháu một bộ ruột.”
“Việc này sao được ạ.” Mặt Ngọc Khê không thể đỏ thêm nữa.
“Cầm mau, cha cháu trước từng giúp tiểu tử nhà ta đánh bộ gia cụ, chúng ta cũng chỉ có qua có lại. Được rồi, về sau cần thịt heo cứ đến chỗ ta.”
Tôn lão đại cầm một túi to, cho các loại thịt vào trong, còn đưa tới tận tay cậu.
Tôn lão nhị thì đi bắt bò, Ngọc Khê nhờ Tôn lão đại đặt hộ không ít thịt bò, ngày mai lại đến lấy.
Khi về Ngọc Khê mang không ít thứ lại còn đi nhanh, nửa đường bị ngã làm rơi mấy thứ, đến làng đành mượn xe khác. Rốt cuộc cũng do tuổi còn nhỏ.
“Sáng sao em không gọi anh, chắc là bị ngã đi.” Đại Trụ ở trong sân chẻ củi đốt, từ xa thấy Ngọc Khê đẩy xe đi lảo đảo liền vội vàng tiến lên đỡ xe.
“Không sao đâu ạ, chỉ là lúc về đằng sau nặng quá.”
“Mua nhiều thế, có thể bán được không?”
“Ngày mai mười lăm họp chợ, hẳn là có thể bán.” Trong lòng Ngọc Khê cũng không chắc, nhưng ngẫm lại thịt kho Lí gia bán rất đắt, chỉ cần bán bằng một nửa nhà họ là tốt rồi.
Tuy rằng người ở đây đa số ăn thịt heo nhà mình nuôi, hoặc có điều kiện đi săn chim trĩ thỏ hoang, nhưng đó vẫn là số ít, trời lạnh không có việc gì đều ở nhà uống chút rượu, xem đánh bài đánh tú lơ khơ, nghỉ đông lên chợ mua chút món kho, cái lạp xưởng, lại mua ít rượu đế liền nhàn nhã một ngày. Chợ mùa đông thịt kho Lí gia bán rất đắt hàng. Ngoài ra còn có bảy tám nhà nữa hương vị tương đương nhau, Ngọc Khê thấy món cậu làm hương vị rất ngon, chờ mọi người ăn sẽ biết.
Đại Trụ giúp cậu mang các thứ vào phòng, Ngọc Khê không dám vào nhà, một đường đi trên người rất lạnh, sợ làm tam oa bị lạnh. Đứng trước bếp sưởi ấm, trên mặt bị gió thổi đỏ, càng ngày càng nóng.
“Nhìn này sắp đông lạnh rồi, sao không kéo cổ áo lên.” Tam thẩm vừa thấy cậu như vậy liền vội vàng mang nước ấm cho cậu.
“Mang nhiều thứ nên cháu không dám kéo lên, sợ không thấy rõ đường.”
“Trụ tử mang về cho chúng ta mỡ con lửng[1], mau bôi lên. Bằng không ngày mai đảm bảo nứt da.”
Ngọc Khê không dám dùng sức nhếch miệng, khóe miệng khẽ cười, “Không còn lần sau nữa đâu ạ, lúc mang thịt đi bán cháu thuận tiện nhờ người ta mua hộ.”
Khổ sở một hồi lâu trên người mới trở lại bình thường, sờ mỡ lửng bôi trên mặt, không còn cảm thấy căng da nữa, nhưng vẫn nóng bừng. Khuôn mặt hồng hồng giờ bóng loáng mỡ.
Chương 9
Thịt heo cắt thành từng miếng, rửa sạch bỏ vào nồi, đầu heo móng heo dùng lửa nướng lên, sau đó dùng dao cạo sạch sẽ rồi cũng bỏ vào nồi. Tôn lão đại cho cậu một bộ ruột hoàn chỉnh, đã được rửa sạch, Ngọc Khê rửa lại một lần nữa, bắt đầu phân chia, cho Tam thúc Lục thúc còn có Tam gia mỗi người một phần. Cậu có thể sống yên ổn trong thôn cũng nhờ ba vị trưởng bối chăm sóc. Tuy rằng Tam gia lúc trước có quyết định sai lầm chút nữa hại cậu nhưng điểm xuất phát là tốt.
Nếu cậu tặng thịt thì không thể lấy đồ của nhà người ta nữa. Hôm qua cậu tặng nhà Tam thúc thịt kho, buổi sáng Tam thẩm lại đến mang theo thịt lợn rừng.
Trước khi đi ngủ thịt kho đã nấu xong, hương vị ngon hơn cả lần trước, thịt mềm mà không nhừ, mịn màng non mềm, ngay cả thịt mỡ cũng không béo, mùi thơm bay xa. Hơn nữa thịt này ăn lạnh lại có một hương vị khác, làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, làm món nhắm rượu rất tuyệt.
Nghĩ ngày mai có thể bán thịt kiếm tiền, Ngọc Khê lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, mơ màng đến nửa đêm mới ngủ. Trời chưa sáng đã dậy, cho thịt kho vào nồi sắt, bên trên đặt thêm một cái chậu, dùng dây thừng cố định.
“Ca, cho em đi cùng anh với.” Nhị oa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng mặc quần áo, đi giày vải rồi chạy ra.
“Em đi làm gì, hôm nay là ngày đầu tiên, anh muốn ở trên chợ quan sát một ngày, lần sau sẽ mang em theo.”
Nhị oa méo méo miệng nhưng cũng không đòi nữa. Đừng nhìn bé nhỏ, nhưng cái gì cũng biết, biết ca ca nuôi cả nhà không dễ nên cũng không gây thêm phiền toái.
Ngọc Khê nhìn bé như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, “Em ở nhà trông tam oa, Tam thẩm có đôi khi nhìn không tới, đừng để nó rơi xuống đất. Chờ tối anh về mua cho em một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không nha.”
Mắt nhị oa sáng lên, “Thật á?” Cao hứng qua đi lại do dự, “Hay là quên đi, anh đừng mua, lần trước Cẩu tử cho em mượn chơi rồi.”
Ngọc Khê xoa xoa đầu nhị oa, “Không có gì, chỉ vài đồng tiền thôi.”
Cậu chẳng hi vọng đệ đệ hiểu chuyện như vậy, cậu chỉ mong bé vô ưu vô lự lớn lên.
Trong thôn Ngũ thúc có nuôi ngựa, mỗi lần họp chợ đều cho kéo xe trượt tuyết, Ngọc Khê đến chuyến sớm nhất, hai hào một người, Ngọc Khê mang theo nồi to thêm một hào, chuyến đầu tiên đều là bán hàng hóa, mời chào xong, bốn người ngồi là đầy. Trước kia Ngọc Khê từng thấy ông ấy kéo mười lăm mười sáu người là nhiều nhất, một ngày chắc được không ít tiền. Ngọc Khê cảm thấy trong mắt mình lúc nào cũng tiền, nhìn ai nhìn cái gì đầu tiên cũng nghĩ có thể được bao nhiêu tiền.
Sáng sớm gió Bắc thổi dát mặt, ngày hôm qua trên mặt bôi mỡ lửng, buổi sáng dậy đã khôi phục nguyên trạng. Tối qua tìm một cái khăn lông cáo quàng cổ. Trên đầu đội mũ da trước kia cha hay đội, trên người khoác áo da dê, rụt cổ ngồi trên xe trượt tuyết cũng không thấy lạnh.
Thời điểm cha mẹ qua đời đã đốt vài bộ quần áo từng mặc, những cái khác đều để đáy hòm. Lâm Thái tích góp từng tí một mấy tấm da, còn có mấy cái áo khoác da lông, Ngọc Khê đều giữ lại. Một phần là giữ lại làm kỷ niệm, một phần khác chính là nếu vạn bất đắc dĩ những thứ này có thể đổi chút tiền.
Ngồi xe trượt tuyết nhanh hơn cậu tự mình cưỡi xe đạp. Đến chợ đã có một số cửa hàng mở cửa.
Minh Chí đang ở cửa xếp hàng hóa, “Đến sớm thế. Còn chưa có người đâu.” Nói lời này rồi đỡ lấy nồi.
“Đi chuyến xe thứ nhất nên đến sớm chút ạ.” Minh Chí bày hàng hóa ở cửa vào, trên quầy thì làm bằng thủy tinh bao quanh. Nhiều người qua lại không sạch sẽ nên làm như vậy tốt hơn.
“Để món ăn lên quầy là được. Hôm nay tự em bán, lần sau chỉ cần chị dâu của em đến là được.” Mình Chí còn lấy một cái dao đặt trên bàn đồ ăn.
Ngọc Khê sắp xếp thịt xong, nghe nói để chị dâu (vợ Minh Chí) bán nên cậu cũng yên tâm, Minh Chí ca rất có tâm nhãn, chị dâu cũng là người hàm hậu thành thật, trong ấn tượng của cậu cũng không thích nhiều chuyện, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.
Tự động viên bản thân, Ngọc Khê phải đi giúp Minh Chí ca, một ít đồ dùng hàng ngày đều bán ở cửa, đồ ăn và vài món đồ nhỏ thì để bán trong phòng, hàng tạp hóa nên nhiều loại, loạn thất bát tao. Nhưng mọi người đều thích đến đây, trên cơ bản muốn mua gì đều có.
Khoảng chín giờ trong tiệm bắt đầu bận rộn. Ngọc Khê cũng khai trương thịt kho, đắt hơn hai hào so với Lí gia, một cân giá ba đồng hai hào, hiện tại một cân thịt heo giá hai đồng một hai hào, Ngọc Khê mua nhiều, tốn hai đồng tiền, trừ phí hao tổn, tiền mua gia vị, một cân thịt chỉ lãi bảy tám hào, nhưng cũng không ít. Chỉ là có người vừa hỏi giá, thấy đắt hơn hai hào so với Lí gia, do dự không muốn mua.
Sau này Ngọc Khê cắt một khối thịt ba chỉ thành từng miếng nhỏ, để người muốn mua nếm thử coi như quà khai trương. Cho dù như vậy, hai mươi cân thịt phải bán đến một giờ chiều mới hết. Nói tóm lại cũng coi như không tồi.
“Lần sau họp chợ lại đến.” Thời điểm Ngọc Khê thu thập xong chuẩn bị đi, Minh Chí bớt chút thời gian nói với cậu.
“Có bán được không ạ? Hôm nay là mười lăm mới bán được bằng này. Nhiều hơn nữa bán không hết thì làm sao?” Ngọc Khê không lạc quan lắm.
“Em cứ nghe anh đi. Lần sau làm nhiều hơn khẳng định vẫn bán hết.” Minh Chí rất rõ ràng, thịt bán được hôm nay, cơ hồ là ai nếm thử liền mua. Lần sau chắc sẽ có nhiều khách quen đến.
Đáp ứng rồi, Ngọc Khê cầm nồi không trở về, ra chợ mua mặt nạ Tôn Ngộ Không cho nhị oa, lại mua nửa cân kẹo hoa quả[1]. Gia vị trong nhà không còn nhiều lắm, phải mua lại hết. Đi đến cửa hàng thịt của hai anh em Tôn gia đặt không ít thịt, nhờ họ đưa đến nhà. Không đành lòng bỏ ba hào phí đi lại, cậu đành ôm nồi đi bộ về nhà. Trong lòng nhẩm tính xem vài ngày kiếm được bao nhiêu tiền. Đợi về đến nhà đã là bốn giờ chiều.
Đợi người ấm lên một chút cậu mới cởi áo khoác vào nhà, nhị oa nằm trên kháng xem sách thiếu nhi, tam oa đang ngủ say sưa ở đầu giường gần lò sưởi. “Tam thẩm đâu?”
“Tam thẩm về nấu cơm rồi ạ.” Nhị oa chạy xuống, nhìn mấy thứ ca ca cầm trong tay, bỗng chốc liền nhìn thấy cái mặt nạ kia liền vui vẻ đeo lên mặt.
Ngọc Khê nhíu mày, vừa rồi vào nhà phát hiện chỉ có nhị oa tam oa, trong lòng không biết tại sao lo lắng. Trước kia cậu ra ngoài đều gửi nhị oa tam oa ở nhà Tam thẩm, nhà cửa đều đóng, trong nhà không có đồ đạc gì. Nhưng sau mùa thu hoạch, trong nhà có lương thực, hơn nữa cậu lên núi hái thổ sản, còn có trước đó vài ngày lên huyện mua thức ăn tránh đông, trong nhà có vẻ giàu có. Cậu lại đi chợ bán này nọ, không đảm bảo không có người nhớ thương. Nếu vừa rồi có ai vụng trộm đi vào, nhị oa không nhất định phát hiện, ngay cả phát hiện thì một đứa bé có thể làm gì.
Càng nghĩ Ngọc Khê càng lo lắng. Tường viện nhà cậu coi như là cao, nhưng chỉ dùng đá để xây nên, leo lên vẫn dễ dàng. Ban đầu cũng không phải đề phòng trộm, một phần vì trong nhà luôn có người, không phải không có kẻ trộm, nhưng trong nhà chỉ cần có đàn ông thì sẽ không đến. Nhà bọn cậu tường cao như vậy cũng vì phòng sói.
Một hai tháng đầu xuân hàng năm, rìa núi có xuất hiện sói, nhà bọn cậu kề bên rừng cây. Chỉ sợ có sói đến, ban ngày thì không có chuyện gì, buổi tối phải đóng cửa thật chặt, sói không vào được. Cũng vì lí do này, Ngọc Khê không dám nuôi gà vịt. Con dê mẹ kia cậu cũng xây một cái chuồng kín. Lúc trước Lục thúc rắc chút phân gấu xung quanh tường viện nhà cậu. Phòng sói không phải là một vấn đề lớn.
Hiện tại sói không có vấn đề gì, chỉ sợ họa do người.
Ngọc Khê để chuyện này trong lòng, tìm thời gian nói chuyện với Tam thúc, Tam thúc cũng thấy đó là chuyện lớn, “Đại Hoàng sắp sinh con, chờ đủ tháng cháu ôm hai con về mà nuôi. Cháu muốn đi chợ, thúc bảo thím qua nhà cháu trông cho.”
Ngọc Khê gật đầu, đành như vậy.
Ngày thứ hai, Tôn gia đưa thịt đến, Ngọc Khê phân ra làm từng loại. Dựa theo kinh nghiệm trước, làm nhiều hơn một nửa so với lần trước. Đến khi họp chợ quả nhiên bán rất nhanh, những người từng ăn đều qua mua thêm, những người khác thấy thế cũng đến xem thử. Làm nhiều như vậy mà đến giữa trưa đã bán hết.
Ngày ngày Ngọc Khê bận rộn dần qua, qua Nguyên Đán, thịt kho nhà Ngọc Khê mỗi ngày có thể bán ra tám chín mươi cân, ba ngày bán một lần, một tháng được tận bốn trăm đồng, tháng sau khẳng định sẽ nhiều hơn. Thịt kho Lâm gia ngày càng nổi danh.
Minh Chí ca thấy số lượng này cũng từ bỏ tính toán, tám thôn trong vòng mười dặm, có thể có bao nhiêu nhà mua. Đáng tiếc chỗ họ cách huyện quá xa, qua lại không có phương tiện, đường mùa đông cũng không dễ đi. Bằng không bán trên huyện kiếm được nhiều tiền hơn.
Qua nguyên đán, năm cũ sắp qua, giữa trưa trời hạ tuyết, gió thổi không lớn. Năm nay tuyết rơi nhiều, phía Tây vườn, tuyết nhiều đến nỗi có thể vùi nhị oa trong đó, bên ngoài bệ bếp tiếng chặt củi vang vang, trong phòng nhị oa đùa nghịch với tam oa, Ngọc Khê ngồi ở đầu giường tính toán sổ sách.
Cha mẹ qua đời phải làm tang sự, cơ hồ không thừa lại chút tiền nào, trước kia thuê nhà Tam thúc, năm nay không tính, trước đó cha mẹ đã thu hoạch, trừ để lại ở nhà ăn, bán được sáu trăm tư, mấy tháng trước cậu vào núi kiếm được năm trăm hai mươi đồng. Tiền mua dê, tiền chi tiêu các loại, tính toán đâu ra đấy thừa lại còn nguyên một ngàn. Cha mẹ gặp tai nạn đáng lý còn có hai ngàn đồng bồi thường, nhưng nhà kẻ đó đã sớm trốn đi đâu không biết, tiền này không trông cậy vào. Một tháng bán thịt kho kiếm được bốn trăm bảy mươi đồng, đến cuối năm thịt kho càng bán được nhiều hơn. Đầu xuân sang năm cậu có thể đưa tam oa đi khám bệnh. Tháng chín cũng có thể cho nhị oa đi học.
Đợi sang năm trời ấm lên, cậu một ngày thì vào núi, một ngày thì làm thịt kho, tiền thuốc men cho tam oa nói không chừng sẽ đủ. Cậu cũng không cần bán cái rương kia nữa, nhà cửa cũng có thể bảo vệ. Tâm tình Ngọc Khê tốt lên rất nhiều, cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng. Chỉ cần tam oa khỏi bệnh, điều kiện trong nhà cũng tốt hơn, đến lúc đó kiếm tiền đưa hai đệ đệ đi học đại học.
Cuộc sống cuối cùng cũng có ánh sáng.
Chương 10
Năm trước cậu chỉ định làm thử, một ngày trước khi sang năm mới, Ngọc Khê làm thịt kho nhiều gấp ba những lần trước, năm cũ người mua rất nhiều, trời lạnh không sợ hỏng, còn có thể để ăn tết. Mà mới sang năm mới nên cậu không muốn đi lại nhiều.
Hôm nay Tam thẩm cũng muốn đi chợ, Ngọc Khê chỉ đành phó thác tam oa cho đại tỷ nhà Lục thúc. Trong thôn có thể giúp cậu trông đứa nhỏ chỉ có hai nhà.
Những nhà khác tuy rằng đối xử với Ngọc Khê Ngọc Hồ không tồi, nhưng không ai nguyện ý chăm sóc tam oa.
Hôm nay nhị oa cũng theo cậu đi chợ, một phần là mang bé đi mua quà cho bé, một phần là để bé giúp đỡ vài thứ. Hai ngày nay rất bận rộn, ngày mai Tôn gia không đưa thịt đến nữa nên giờ cậu rất rảnh rỗi, đáng ra không cần đi mua đồ nhưng cậu lại đặt Tôn lão nhị hai bộ lòng bò. Đến tết món này bán nhiều, cậu muốn giữ lại một ít để nhà ăn.
Đưa thịt kho đến cửa hàng của Minh Chí ca, thừa dịp chưa đông khách, Ngọc Khê dẫn nhị oa mua chút đồ tết, đồng thời lấy lòng bò rồi trở về tiệm. Hôm nay cửa tiệm rất bận rộn, Ngọc Khê cho nhị oa đi theo mình, bé cũng giúp đỡ bán hàng. Thịt kho thì không cần cậu ra tay, tẩu tử Minh Chí đã làm thành thạo, cậu giúp ngược lại còn chậm. Cậu đành đứng ở cửa giúp trông hàng hóa.
“Ca, em thấy có bán kẹo hồ lô, em mua một cái được không?” Nhị oa nhón mũi chân đứng trên tảng đá, ngửa đầu nhìn cậu trông mong.
Ngọc Khê lườm bé một cái rồi lấy năm hào trong túi ra, “Đi đi, mua xong nhanh rồi về.”
“Vâng.” Nhị oa nhận tiền, cười đáp lời, nhảy khỏi tảng đá vui vẻ đi mua kẹo hồ lô.
Vùng Đông Bắc này bán kẹo hồ lô đều đến tận thôn bán, thôn chỗ cậu quá xa, năm nay chưa thấy tới. Cũng không lạ nhị oa thèm ăn. Chờ bé về, cậu muốn mua thêm chút hạt dưa đậu phộng.
Đang nghĩ tới thì đột nhiên trên đường cái loạn lên, Ngọc Khê nghe âm thanh phát ra từ nơi vừa mới bán kẹo hồ lô, vừa quay người, lão Ngô cửa hàng bên cạnh hô to về phía cậu, “Đại oa, đệ đệ cháu bị đánh.”
Ngọc Khê vừa nghe thì đầu ông một tiếng nóng nảy, không dám dừng chân vội chạy đến, đợi chạy đến nơi, ánh mắt bỗng chốc sung huyết, lửa trong lòng phừng phừng bốc lên, nhìn nhị oa đang nằm trên mặt đất, một nam nhân ngoài miệng hùng hổ chửi thằng nhóc con không cha không mẹ, một bên dùng chân đá nhị oa.
Chỉ nghe hai câu này, Ngọc Khê rốt cuộc không nghe được gì nữa, ánh mắt đảo qua, lấy cái xẻng dựng trước một cửa hàng, không chút do dự vung mạnh vào kẻ đó.
Lưu Nhị đang đá hăng hái, đột nhiên nghe bên cạnh kinh hô, cơ hồ theo bản năng nghiêng người, đầu đột nhiên tối sầm, đỉnh đầu tê rần, trên mặt ẩm ướt.
Ngọc Khê lúc này không chút lý trí, vung mạnh xẻng vào đầu kẻ đó, người nọ không biết tại sao vội tránh cái xẻng nhưng vẫn bị một vết rách ở huyệt thái dương, chảy không ít máu.
“Cho mày đánh đệ đệ tao.” Ngọc Khê cũng không quản cái gì, trên tay không ngừng, lại vung xẻng, tiếp tục đánh vào người nam nhân.
Lưu Nhị bị đánh trở tay không kịp, hung hăng bị đập hai cái. Sau đó tiếp được, một quyền đánh vào mặt Ngọc Khê, làm cậu lảo đảo. Tiếp lại một cước đá cậu nằm xấp xuống đất.
Ngọc Khê loạng choạng đứng lên, không quản vết thương trên người, lại tiếp tục nhảy vào.
“Mày đồ ranh con, xem tao có đánh chết mày không.” Lưu Nhị là một tên côn đồ nổi danh nhưng chưa từng bị người nào đánh như vậy.
Thân thể Ngọc Khê đến cùng vẫn kém hơn Lưu Nhị, chỉ vài cái đã bị đánh ngã, mũi miệng đều chảy máu. Nhị oa ở bên cạnh khóc kêu, vừa rồi lúc cậu bắt đầu đánh nhau một đại nương bên cạnh đã vội túm bé sang một bên.
Ngọc Khê tuy rằng bị đánh trúng, nhưng không chịu thua, cơn tức trong lòng không tiêu được. Từ lần suýt mất nhị oa, trong lòng cậu đã coi hai đệ đệ như sinh mạng, cậu sống vì cái gì, không phải vì hai đệ đệ sao? Bắt nạt cậu thì được, bắt nạt em cậu nhất định không được. Cho nên tuy rằng bị đánh rất nhiều, trong lòng càng ngày càng tức, nhất là khi nghe thấy tiếng đệ đệ khóc.
Lại bị đá ngã, Ngọc Khê bỗng chốc đụng vào một quầy bán hàng, tùy tay vớ lấy một con dao, nhảy lên đâm về phía Lưu Nhị, sát khí trong mắt dọa Nhị Lưu nhất thời run rẩy, cả người sửng sốt, nếu không phải bên cạnh có người vội giữ cậu lại, một dao này của Ngọc Khê có thể đâm chết hắn, cho dù như vậy, một dao này cũng kịp cắt qua áo khoác lông dê của hắn, tạo một vết trên bụng, bỗng chốc chảy rất nhiều máu.
Người chung quanh nhìn ánh mắt con cả Lâm gia đỏ bừng và bộ dáng ngoan tuyệt không chút chùn tay đều bị dọa run rẩy. Lúc này Minh Chí vội chạy tới che trước mặt Ngọc Khê, đoạt lại con dao nhỏ trong tay cậu. Cũng có vài đồng hương quen biết kéo Lưu Nhị qua một bên.
Từ lúc đánh nhau đến khi dừng tay, tổng cộng không đến hai phút, người chung quanh đều bị đấu pháp không muốn sống này của Ngọc Khê dọa sợ choáng váng.
“Được rồi đừng tức giận nữa, em mau mang nhị oa về xem xét vết thương đi.”
Minh Chí không dám để Ngọc Khê ở lại, sợ hai người lại tiếp tục đánh nhau.
Nghĩ đến nhị oa, Ngọc Khê hoảng loạn tìm kiếm chung quanh, liền thấy nhị oa tránh khỏi tay người khác chạy đến bên cậu.
“Ca. Oa oa… ca, anh có đau không? Oa…” Nhị oa sợ hãi, vừa ôm Ngọc Khê vừa khóc.
Ngọc Khê xoay người, chỗ xương sườn rất đau, nhưng vẫn nhịn đau ôm nhị oa vào lòng, “Mau nín khóc, nói cho anh, em có bị đau không, để anh xem bị thương chỗ nào.”
Nhị oa lắc lắc đầu, “Em không đau.”
Lúc này chung quanh nhiều người, Ngọc Khê không có cách nào xem, bên kia Lưu Nhị vẫn dùng sức mắng chửi, vài nam nhân chung quanh kéo hắn sang một bên, xuyên qua đám người, Ngọc Khê nhìn thấy ánh mắt Lưu Nhị ngoan độc tối tăm, rùng mình rồi ôm nhị oa đi ra ngoài.
Đám người phía sau hơi rối loạn, Ngọc Khê không quay đầu, ôm nhị oa trực tiếp ra khỏi chợ. Ở đây có nhiều người như vậy, cậu thấy Tứ thúc cũng đi qua, Lưu Nhị dù thế nào cũng không đuổi theo được.
“Tẩu tử, đợi lát nữa chị nói với thúc một tiếng hộ em, em mang nhị oa về. Những thứ này trước nhờ chị. Ngày mai em đến lấy.” Tới trước cửa hàng nói một tiếng với tẩu tử.
“Em trước tiên cứ vào đây nghỉ ngơi chút đi, chị thấy trên người em đầy vết thương, để chị mang em đến trạm xá bôi thuốc.”
“Không cần đâu ạ, em đi trước, vừa vặn có xe.”
“Vậy em chú ý một chút, ngày mai đừng đến nữa, chị bảo anh em mang các thứ về cho em.”
Ngọc Khê gật gật đầu, “Vậy đành làm phiền tẩu tử.” Hiện tại cậu rất đau, chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Không dám buông nhị oa ra, Ngọc Khê vất vả ôm đệ đệ đến chỗ đợi xe.
Ngũ thúc vừa thấy hai anh em, “Đây là có chuyện gì? Ai đánh?”
Ngọc Khê tùy tay sờ mũi, máu đã ngừng, chỉ là nhìn có chút dọa người. “Không có việc gì đâu ạ, Ngũ thúc cứ đưa anh em cháu về đi.”
“Ai, vậy đi thôi.” Ông cũng không giống như mọi người. Kéo hai anh em đi lên, “Chúng ta đi mau, hai đứa đắp cái chăn lên.”
Ngọc Khê đưa lưng về phía Ngũ thúc, để nhị oa ngồi trong lòng mình, “Trên người còn đau không, đá vào đâu?”
“Không sao ạ, chỉ bị một cước vào bụng. Không đau.” Nhị oa nhìn khuôn mặt bầm tím của ca ca, nước mắt liền xoạch xoạch rơi.
“Sao thế, có phải chỗ nào đau không?”
Nhị oa lắc lắc đầu, “Còn chưa đau bằng lần trước em bị ngã từ trên cây xuống đâu.” Vội vàng lau nước mắt, Ngọc Khê đưa tay xem xét trên người bé. Ở nơi này không có phòng khám. “Ngũ thúc chúng ta đi mau đi, cháu muốn để Lục thúc xem nhị oa.”
“Được rồi. Cháu mau đắp chăn lên, Đừng để bị đông lạnh.”
Ngọc Khê ôm nhị oa, dùng chăn bọc nhị oa kỹ lưỡng. Trên xe trượt tuyết chỉ có ba người họ, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, đường bị chặn nhưng tốc độ vẫn nhanh. Nửa giờ đã vào thôn. Ngũ thúc trực tiếp thúc ngựa chạy đến nhà Lục thúc.
Lâm An đang thu thập con mồi vừa săn, chợt nghe lão ngũ gọi to, liền đi ra, “Sao thế anh?”
“Em mau xem hai đứa nhỏ này, ở chợ bị người ta đánh.”
“A, ai dám động vào người Lâm gia chúng ta.” Lâm An suýt nữa thì phát hỏa, tiếp liền nhìn hai đứa nhỏ, hóa ra là tiểu tử nhà Lâm Thái phía Tây thôn.
Lâm An nhìn cháu trai mặt bầm tím, không có động tĩnh ngồi phía kia, đưa tay kéo chăn bông ra, đứa bé đang nằm trong lòng ca ca cũng không có động tĩnh. “Không tốt.” Lâm An nhất thời nóng nảy. Vội đưa tay bắt mạch, bé chỉ đang ngủ, đứa lớn thì ngất đi thôi.
“Sao thế này.” Lão ngũ cũng choáng váng. Sao lại không có động tĩnh gì thế này.
“Ngũ ca, anh bế đứa nhỏ vào Đông phòng trước đi, một lát sau đi ra, hai ta đưa đứa lớn này vào, tiểu tử này hôn mê, không biết thương thế thế nào.”
Lão ngũ đỡ nhị oa chưa kịp đi tới cửa, vợ lão lục liền ra khỏi phòng, “Sao thế này?” Trên mặt tuy rằng kỳ quái nhưng vẫn nhanh nhẹn tiếp nhận nhị oa.
Lão ngũ và lão lục Lâm An cùng nhau cẩn thận nâng Ngọc Khê đặt lên giường ở Tây phòng.
Hai người phối hợp cởi quần áo Ngọc Khê, nhất thời hút ngụm khí lạnh, trên người đứa nhỏ xanh xanh tím tím, toàn bộ nửa người trên không một chỗ nào lành lặn. Lâm An kiểm tra một chút, vết thương nhiều, xương sườn còn bị gãy một cái. May mà đứa nhỏ này mệnh lớn, xương sườn không đâm vào phổi.
“Thật là, anh thấy nó còn ôm nhị oa, không ngờ lại chịu thương tích lớn như vậy.” Lão ngũ cau mày, “Kẻ nào hạ thủ ngoan độc như thế.”
Lâm An chỉnh lại xương cốt cho cậu, rồi cầm thuốc mỡ tự mình điều chế bôi cho cậu.
“Em xem nhị oa cũng bị thương, em thấy nội tạng có sao không” Lúc vợ lão Lục cởi áo khoác của nhị oa ra, đứa nhỏ này cứ trốn tránh, chờ xốc hết quần áo ra thì thấy, trên bụng cũng một mảng xanh tím.
“Nó không có chuyện gì, qua hai ngày là tốt, anh bôi cái này lên cho nó.”
Vừa chữa xong cho hai anh em Ngọc Khê, chợt nghe đến tiếng chó sủa to trong viện, tiếp có người vào Đông phòng, rất nhanh đi tới, hóa ra là lão tam theo sau là Minh Chí nhà lão Tứ.
“Thế nào?” Lão tam vừa vào phòng liền hỏi.
“Xương sườn gãy một cái. Trên người đều là ứ thương.”
Lão tam xốc chăn lên nhìn qua. Vốn đã đủ dọa người, giờ lại bôi một tầng thuốc mỡ màu đen dùng vải bố bó lại, toàn bộ thân trên đều kín mít.
“Minh Chí rốt cuộc là sao lại thế này?” Minh Chí vội vàng xử lý việc rồi lại đánh xe đến, chưa kịp nói rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro