C391-395
Chương 391: Tình trường như chiến trường
Đối với cuộc gặp mặt này, Lý Thiên Vũ còn coi trọng nó hơn cả Chu Tiểu Vân. Anh mặc bộ âu phục mới đi mua, còn thắt cà vạt.
Không thể không nói, chưa từng thấy Lý Thiên Vũ "chải chuốt" như thế, đúng là có vài phần dáng vẻ của thành phần tri thức tinh anh!
Một chữ, suất! Hai chữ, có hình!
Đàn ông mặc âu phục tạo cảm giác rất khác biệt, thoáng cái có thêm khí chất chín chắn.
Chu Tiểu Vân quan sát Lý Thiên Vũ hơn nửa ngày, có chút không thích ứng lắm với tạo hình mới của anh.
Hình như chàng trai hoạt bát sang sảng như ánh mặt trời trong chớp mắt biến thành người đàn ông trưởng thành!
Lý Thiên Vũ soi gương cực kì tự tin với diện mạo mới của mình, hừ, tên Phương Nam kia tự xưng chính mình có phong độ, dung mạo đúng không! Hôm nay anh sẽ cho anh ta nhìn xem cái gọi là quý ông đẹp trai.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân quang cố quan sát chính mình cười nói: "Làm sao vậy, bị anh mê hoặc đúng không!"
Chu Tiểu Vân làm hành động chà xát nổi da gà.
Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt hỏi: "Trên người em nổi da gà à? Đến đây, để anh kiểm tra một chút!" Nói xong, anh nở nụ cười dâm đãng vọt tới động thủ động cước.
Chu Tiểu Vân vừa cười vừa né tránh.
Lý Thiên Vũ tay dài chân dài, Chu Tiểu Vân đâu phải đối thủ của anh, chạy hai bước đã bị bắt gọn, bị hôn nồng nhiệt.
Chu Tiểu Vân nhiệt liệt đáp lại, làm cho Lý Thiên Vũ thiếu chút nữa quyết định đêm nay không ra ngoài, ở trên giường trong phòng này nghỉ ngơi một đêm.
Một lát sau, Lý Thiên Vũ không tình nguyện buông ra Chu Tiểu Vân: "Thời gian gần đến rồi, hai chúng ta đi chứ!"
Chu Tiểu Vân đuổi Lý Thiên Vũ ra ngoài: "Em muốn thay quần áo, anh ra phòng khách chờ em đi."
Lý Thiên Vũ dại gái cười nói: "Anh ở đây chờ là được, yên tâm, ta tuyệt đối không nhìn trộm." Anh sẽ quang minh chính đại nhìn, thực sự không nhìn trộm!
Bị Chu Tiểu Vân đánh bụp một cái bắt đi ra.
Trong phòng khách, Dương Phàm đang lên mạng, thấy Lý Thiên Vũ một thân mới tinh chải chuốt, đôi mắt sắp rớt ra ngoài.
"Oa, Thiên Vũ, hôm nay chải chuốt đẹp trai thế, không phải định chuẩn bị đi xem mắt chứ!"
Lý Thiên Vũ cười mắng: "Vào địa ngục đi, cậu mới đi xem mắt ấy. Tớ và Tiểu Vân cùng mời Phương Nam ăn cơm."
Dương Phàm bừng tỉnh đại ngộ: "À, té ra xông pha chiến trường a! Đúng là nên vũ trang đầy đủ."
Tục ngữ nói, tình trường như chiến trường đấy thôi! Không phải đánh tất cả tình địch trong sáng ngoài tối ngã đầy đất hay sao? Cả người mặc trang phục sáng chói và ắt không thể thiếu đạo cụ.
Dương Phàm gọi Lý Thiên Vũ đến gần, bàn luận xôn xao với anh. Thảo luận với anh nên nói đến đề tài gì để có thể bộc lộ ưu thế/sở trường của Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nghe rất hứng thú. Giữa đàn ông với nhau đương nhiên không chỉ so vẻ bề ngoài, còn có lời nói cử chỉ, nếu muốn ở mọi phương diện đè đầu đối thủ cũng cần chú ý sách lược.
Lý Thiên Vũ rất đồng ý với đề nghị của Dương Phàm, phương diện xuất bản văn học ta không hiểu, có thể kéo sang vấn đề máy vi tính, phần mềm gì gì đó ta am hiểu! Hắc hắc!
Lý Thiên Vũ nhìn dáng vẻ Dương Phàm người đàn ông "Tính phúc"* thì rất đỏ mắt: "Dương Phàm, cậu và Tưởng Tiêu Đan đã tính tới lúc nào kết hôn chưa?"
(Khụ, tính phúc ở đây ám chỉ đời sống sinh hoạt vợ chồng hài hòa)
Dương Phàm nhún nhún vai: "Bọn tớ đâu có sốt ruột, dù sao hiện tại chỉ thiếu thủ tục thôi. Nhưng thật ra trong nhà thúc giục bọn tớ kết hôn. Có lẽ cùng lắm là sang năm!"
Lý Thiên Vũ hâm mộ vô cùng: "Ai, tớ không biết bao giờ được trông thấy ngày đó đây!" Nhìn Dương Phàm người ta thật tốt, đã song phi song tê với Tưởng Tiêu Đan, hắn đến bao giờ mới được cùng Chu Tiểu Vân có ngày này a!
Dương Phàm không hề thông cảm đối với Lý Thiên Vũ: "Ai bảo cậu quen Chu Tiểu Vân, không thể quá chiều chuộng nâng niu phụ nữ. Nếu cậu quyết làm tới thì xong chuyện từ lâu rồi." Chậc chậc, ai bảo với Chu Tiểu Vân Lý Thiên Vũ quá cẩn thận từng li từng tí.
Lý Thiên Vũ thấy Tưởng Tiêu Đan đang ở trong phòng bếp vẫn liên tục ngó về phía Dương Phàm, mà Dương Phàm đưa lưng về phía cô không hề biết.
Lý Thiên Vũ nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Vậy đại sư tình yêu hãy truyền thụ một chút kinh nghiệm cho tôi đi! Nói xem, khi đó làm thế nào ngài bắt gọn Tưởng Tiêu Đan?"
Lý Thiên Vũ ý xấu thầm nghĩ, Dương Phàm, cho cậu khoác lác đây, đến lúc đó xem cậu làm thế nào giải quyết.
Dương Phàm khó có được cơ hội ba hoa trước mặt Lý Thiên Vũ, đơn thuần khoe khoang bản lĩnh.
"Tớ ấy à, không giống cậu. Tớ nói thẳng với Tiêu Đan, đêm nay chúng ta đừng trở về. Ban đầu cô ấy cũng không chịu, nhưng tớ xị mặt xuống, cô ấy luống cuống ngay. Chẳng phải đồng ý với tớ hết? Tớ cho cậu biết a, đối với phụ nữ phải học theo tớ..."
Dương Phàm nói nước miếng bay tứ tung, không để ý đến Lý Thiên Vũ cười không có ý tốt cùng với bong người từ từ đến gần đằng sau.
"Đối với phụ nữ phải làm thế nào a?" Sau lưng, Tưởng Tiêu Đan "dịu dàng" hỏi.
Dương Phàm vừa nghe là biết không ổn, quay lại, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Sao em ra phòng khách?"
Tưởng Tiêu Đan véo tai Dương Phàm: "Em đang muốn nghe thử xem, trong lòng anh định đối xử với em thế nào. Anh tiếp tục nói a!"
Dương Phàm "Ai u" hét thảm một tiếng: "Đau, em nhẹ một chút!" Thuận tiện Lý Thiên Vũ lườm hãm hại anh một cái, thằng nhóc này, biết rõ Tưởng Tiêu Đan đứng đằng sau, mà không ra hiệu bằng mắt cho mình. Quá không có nghĩa khí!
Lý Thiên Vũ cười đến mức đau bụng. Ha ha ha! Đáng đời! Cho cậu nói miệng không cố kí, báo ứng rồi đó!
Chu Tiểu Vân ở trong phòng thay quần áo đã thay xong, nghe được động tĩnh trong phòng khách càng lúc càng lớn, mở cửa ra hỏi: "Các cậu làm gì thế?"
Chu Tiểu Vân dịu dàng đi ra lập tức chiếm được sự ủng hộ của ba người.
Một cô gái thật xinh đẹp, đủ cả khí chất và khuôn mặt đẹp đang tuổi thanh xuân!
Chỉ thấy trên người Chu Tiểu Vân mặc chiếc áo lông dê màu vàng nhạt bó sát, phối với váy ngắn bằng nỉ màu đỏ sậm kẻ caro, chân đi đôi giày da xinh xắn, bên ngoài khoác áo nỉ dài màu tím, trên cổ còn thắt khăn quàng in hoa, trên tay cầm túi xách, đẹp ngây người!
Tưởng Tiêu Đan tha cho Dương Phàm, đi tới gần Chu Tiểu Vân, nhìn hồi lâu rồi tìm lược chải tóc cho cô.
Tưởng Tiêu Đan hài lòng nói: "Như vậy càng đẹp hơn!"
Tóc Chu Tiểu Vân quá dài, gội đầu và chải tóc đều rất phiền phức, lần trước Tưởng Tiêu Đan dẫn cô đến cửa hiệu cắt tóc, cắt đi một đoạn dài, và là thẳng.
Hiện tại xõa xuống vừa vặn đến lưng, tung bay động lòng người.
Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm, luyến tiếc dời mắt: "Thật đẹp! Tiểu Vân, anh không muốn đưa em đi chút nào."
Tại sao phải dẫn cô xinh đẹp như vậy cho Phương Nam kia thấy? Tốt nhất giấu trong nhà không cho ai biết, để một mình anh nhìn thôi.
Chu Tiểu Vân cười nói: "Không phải tại anh ăn mặc trang trọng như vậy em mới mặc đẹp à, nếu không, đi bên cạnh khiến anh mất mặt thì sao?"
Lý Thiên Vũ cười ha ha kéo tay Chu Tiểu Vân: "Chúng ta xuất phát!"
Ra ngoài cửa vẫn còn nghe thấy tiếng Tưởng Tiêu Đan tiếp tục "Giáo huấn" Dương Phàm.
Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.
Xem ra, đánh là thân mắng là yêu những lời này không hề sai a!
Đừng thấy Tưởng Tiêu Đan hung dữ, thực ra có thể ra tay nặng hơn. Dương Phàm cũng cố ý phối hợp kêu ra sức như thế. Một loại tình thú của vợ chồng son ấy mà.
Chương 392: Đàn ông so sánh với nhau
Vì phối hợp với tạo hình sáng chói của hai người, Lý Thiên Vũ không đi xe đạp, mà giơ tay gọi taxi.
Nói đùa, quần áo thế này mà đạp xe đạp thật quá mất mặt! Còn không bị Phương Nam cười nhạo? Không được, nhất định phải ngồi xe ô tô. Tốn thêm mười mấy ngàn cũng đáng.
Tới cửa nhà hàng, Lý Thiên Vũ kéo tay Chu Tiểu Vân đi vào.
Giữa mỗi bàn có bình phong ngăn cách, xem như kín một nửa, bầu không khí rất tốt. Trong nhà hàng, nhạc nhẹ vang lên lãng đãng, làm cho người ta có cảm giác rất hưởng thụ. Đương nhiên, đồ ăn cũng đắt tiền thái quá.
Sau khi Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Lý Thiên Vũ đợi nhân viên phục vụ đi khuất, mới thấp giọng nói: "Chỗ này thật quá bày vẽ, một bữa cơm nuốt vào bụng nửa tháng sinh hoạt phí."
Chu Tiểu Vân bị chọc cười: "Còn không phải tại anh, ai bảo tìm nhà hàng cao cấp. Theo ý em, tùy tiện tìm một nhà là được, dù sao chẳng quen thân với Phương Nam, tốn nhiều tiền như vậy có đáng không!"
Lý Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Anh chỉ không quen nhìn tên Phương Nam đó ra vẻ quý ông thành công, chẳng qua là tên làm thuê cao cấp, nhà xuất bản cũng không phải nhà hắn mở, có gì mà ra oai." Thỉnh người như thế ăn cơm đương nhiên không thể để hắn coi thường.
Chu Tiểu Vân trấn an vỗ vỗ mu bàn tay anh.
Được rồi, nên xem có món gì ngon không! Chờ bữa cơm này ăn xong, đuổi Phương Nam kia đi.
Chu Tiểu Vân ngại áo khoác ngồi xuống vướng víu, liền cởi áo ngoài, nhân viên phục vụ vội vã đi tới treo áo lên giá gần đó. Cô khen: "Phục vụ ở đây thật chu đáo."
Lý Thiên Vũ nói tiếp: "Đúng vậy, ở đây còn thu một khoản phí phục vụ nhất định mà! Sau này, anh kiếm được tiền nhất định sẽ dẫn em đến ăn."
Chu Tiểu Vân cười ha ha: "Đừng mà, chỗ đắt như vậy, vừa ăn vừa đau lòng, tới chỉ làm khổ mình."
Vợ chồng son vừa nói vừa xem thực đơn, có lạc thú khác.
Thời điểm Phương Nam dắt bạn gái đến nhìn thấy chính là cảnh tượng anh anh em em này.
Trong giây lát đó, trong lòng Phương Nam xẹt qua cảm giác gì?
Bản thân anh ta thật không muốn thừa nhận, nam tuấn nữ mỹ nhu tình mật ý trước mắt cực kì xứng đôi.
Hơn nữa, thằng nhóc choai choai anh ta luôn không xem vừa mắt đêm nay anh khí bức người, cả người toát lên chí tiến thủ. Đó là sức sống bồng bột mà đến tuổi anh ta chẳng còn.
Lý Thiên Vũ nho nhã lễ độ mời Phương Nam và bạn gái anh tangồi xuống. Mời hai quý cô gọi món.
Bạn gái Phương Nam dẫn đến liếc nhìn qua trang điểm rất tỉ mỉ, cũng là một cô gái xinh xắn. Thế nhưng, vừa so sánh với Chu Tiểu Vân trời sinh đoan trang, hiển nhiên không chỉ kém hơn một chút.
Lý Thiên Vũ như thay đổi thành người khác, thu hết cợt nhả và thờ ơ, mỗi lời nói cử chỉ đều tràn đầy vị của trí thức tinh anh. Làm Phương Nam mất mặt nhất chính là, bạn gái anh ta mang đến rõ ràng liên tục nhìn về phía Lý Thiên Vũ, hiển nhiên bị Lý Thiên Vũ thu hút.
Mặc dù cô gái này cũng chỉ là một trong đông đảo hồng nhan tri kỷ của Phương Nam tùy tiện kéo đến cho đủ số, không tính là bạn gái, thế nhưng vẫn làm Phương Nam mất mặt.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy tự hào.
Lý Thiên Vũ, cuối cùng anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, có sức hút! Người đàn ông ấy hoàn toàn thuộc về của cô, toàn tâm toàn ý yêu cô, suy nghĩ này làm cho tâm trạng Chu Tiểu Vân đột nhiên dâng cao!
Chu Tiểu Vân vì phối hợp với phong thái phóng khoáng của Lý Thiên Vũ, nhịn đau gọi không ít món có hoa không quả —- ăn có ngon hay không không quan trọng, mấu chốt là rất có khí thế.
Lý Thiên Vũ chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát người đàn ông lòng dạ khó lường ngồi đối diện với Chu Tiểu Vân.
Tuổi tác chí ít ba mươi trở lên! Quần áo mặc đều là hàng hiệu, trên cổ tay còn đeo đồng hồ quý giá, trên mặt có nụ cười giả tạo —- anh cho là vậy.
Lý Thiên Vũ cho Phương Nam 80 điểm.
Đừng hiểu lầm, tổng điểm là 200.
Bỏ qua mấy cái râu ria, kiểu đàn ông như Phương Nam ở trong mắt mấy nữ sinh mới ra trường hiển nhiên cực kì có sức hút. Công ăn việc làm đàng hoàng, lừa gạt mấy em gái nhỏ không thành vấn đề. Chẳng qua nếu muốn đánh chủ ý trên đầu Chu Tiểu Vân thì hắn ta nhầm to rồi.
Lý Thiên Vũ bất động thanh sắc trò chuyện vui vẻ với Phương Nam, cố tình không cho Phương Nam nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Phương Nam khôn khéo cỡ nào, lập tức biết Lý Thiên Vũ đang có ý thị uy.
Giữa hai người đàn ông có sóng cuộn trào mãnh liệt, thể hiện ở việc uổng rượu, đây chính là cách thức "chiến đấu " trực tiếp nhất.
Lý Thiên Vũ không hề do dự, cùng Phương Nam anh một ly tôi một ly uống rượu.
Chu Tiểu Vân lặng lẽ nói vào tai anh: "Uống ít thôi." Không phải sợ anh uống rượu say, quan trọng hơn rượu gọi ở nhà hàng, đắt tiền đòi mạng. Ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông nâng cốc nốc cạn như uống nước, Chu Tiểu Vân rất xót ruột.
Lý Thiên Vũ không để ý gật gật đầu tỏ vẻ biết, thuận tiện nắm bàn tay Chu Tiểu Vân trong lòng bàn tay mình.
Bạn gái Phương Nam mang đến bị vắng vẻ, không cam lòng tỏ ra yếu thế cũng muốn uống rượu. Chu Tiểu Vân mỉm cười bồi cô gái gọi là "Lynda" kia uống một ly. Ở đại học từng bị huấn luyện không ít lần, tửu lượng Chu Tiểu Vân không tính rất cao, nhưng ứng phó trường hợp như vậy tự nhiên là dư dả.
Phương Nam thấy cảnh Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân thân thiết, trong mắt xẹt qua một tia đố kị.
Rốt cuộc là lòng chinh phục đang tác quái, hay anh ta thực sự động tâm với cô gái trong trẻo như nước kia? Giờ khắc này, Phương Nam không thể phân rõ.
Phương Nam chỉ biết đôi mắt mình nhìn Lý Thiên Vũ tràn đầy đố kị cùng không cam lòng.
Tên nhóc kia không phải là trẻ hơn mình một ít, quen Chu Tiểu Vân sớm hơn mình thôi sao?
Nếu người gặp Chu Tiểu Vân trước chính là mình...
Phương Nam giơ ly rượu: "Tiểu Vân, anh mời em một chén. Chúc tiểu thuyết của em tiêu thụ tốt, sau này không ngừng xuất bản thêm." Vậy tôi có thể lấy cớ việc công tiếp xúc nhiều hơn với em, Phương Nam yên lặng thì thầm trong lòng.
Chu Tiểu Vân mỉm cười nói: "Cảm ơn! Hi vọng lần sau anh gọi điện thoại cho tôi là để thông báo tin tốt lành." Ý tứ mịt mờ chính là, không nếu có việc tốt nhất đừng gọi cho cô nữa.
Trong mắt Phương Nam thoáng qua một tia buồn bã, cảm thấy rượu uống vào miệng có cảm giác cay đắng không cách nào hình dung.
Chu Tiểu Vân, em đang mượn cơ hội này từ chối tôi ư?
Vì sao, lúc này trái tim tôi khó chịu như thế, so với mấy tháng trước em không nhận điện thoại của tôi càng thêm đau đớn?
Có thể, thời điểm đó Phương Nam còn chưa ý thức được mình đã thật lòng thích Chu Tiểu Vân. Anh ta chỉ lấy thái độ thờ ơ lái xe cầm hoa đi tìm Chu Tiểu Vân, cho rằng lại là một cuộc tình chớp nhoáng chẳng khác các cuộc tình trước.
Khi anh ta phát hiện Chu Tiểu Vân không thích dáng vẻ mình, anh ta mới nhìn thẳng vào sự thật. Sau một thời gian ngắn điều chỉnh, Phương Nam lấy lý do hoàn mỹ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Vân.
Phương Nam không biết mình có thực sự yêu Chu Tiểu Vân không, anh ta chỉ biết mình không muốn buông tay, anh còn muốn gặp cô gái nở nụ cười dịu dàng ấy...
Anh còn có cơ hội không?
Nhìn bàn tay Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân lồng vào nhau vô cùng thân thiết, lòng Phương Nam chìm dần xuống.
Chương 393: Trừng phạt
Đêm đó, hai người đàn ông uống quá nhiều.
Chu Tiểu Vân tự nhiên không quản Phương Nam và bạn gái anh ta về bằng cách nào, đỡ Lý Thiên Vũ đã có men say gọi xe trở về phòng.
Phòng ký túc công ty phát cho Lý Thiên Vũ nghe nói cũng là hai người một phòng, Chu Tiểu Vân chưa từng đến.
Thôi nên đưa Lý Thiên Vũ về phòng của mình đi, với dáng vẻ say khướt của nah lúc này cũng không làm ra "Chuyện xấu" gì.
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 9h30, không biết Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm ngủ chưa.
Lý Thiên Vũ tựa nửa người vào Chu Tiểu Vân, cô không rút được tay ra lấy chìa khóa mở cửa. May mắn, Tưởng Tiêu Đan ở trong phòng nghe được tiếng động ra mở cửa cho cô.
Tưởng Tiêu Đan ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Thiên Vũ bay tới, không khỏi líu lưỡi: "Trời ạ, cậu ấy uống bao nhiêu rượu vậy!" Mùi rượu nồng như vậy.
Chu Tiểu Vân than thở: "Đừng nói nữa, giống như nổi điên đấu rượu với Phương Nam, cuối cùng, Phương Nam cũng uống đến độ mắt đầy sao."
Tưởng Tiêu Đan xì một tiếng bật cười, đây là chiến tranh giữa hai người đàn ông mà, Lý Thiên Vũ tự nhiên muốn chống đỡ đến cùng.
Dương Phàm qua đỡ Lý Thiên Vũ, Tưởng Tiêu Đan nhân cơ hội nói: "Đêm nay, em ngủ cùng giường với Tiểu Vân. Anh ngủ với Lý Thiên Vũ đi! Nhớ chăm sóc cậu ấy cho tốt!"
Dương Phàm cứng họng: "Không phải chứ!" Cả tối cô tức giận, còn chưa nguôi giận a! Giờ còn đuổi anh xuống giường.
Tưởng Tiêu Đan cười như không cười nói: "Anh không hài lòng a, nếu không, sau này mỗi tối em đều ngủ cùng Tiểu Vân..."
"Hài lòng hài lòng, anh cực kì hài lòng với cách sắp xếp của em." Hảo hán không ăn mệt trước mắt, Dương Phàm vội vàng gió chiều nào che chiều ấy. Hiện tại mới trừng phạt một đêm, vạn nhất chờ sau này trừng phạt kéo dài, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất?
Sự thật bi thảm nói cho Dương Phàm, không thể nói lung tung. Nhất là không trong tình huống cho rằng bạn gái không nghe được là nói bậy nói bạ, sẽ gặp báo ứng! Ô ô ô...
Vẻ mặt Dương Phàm đau khổ lôi Lý Thiên Vũ lên giường, còn phải giúp anh cởi quần áo, bít tất. Mỗi đêm ôm bạn gái thân yêu ngủ thật hạnh phúc, thay đổi một tên đực rựa giống mình còn vui vẻ nỗi gì!
Chu Tiểu Vân thấy Tưởng Tiêu Đan thực sự ngủ cùng mình cười nói: "Cậu thật sự nổi giận với Dương Phàm à!"
Tưởng Tiêu Đan cười xinh đẹp: "Thỉnh thoảng cũng phải cho anh ấy một bài học, nếu không, sau này nói chuyện càng không chừng mực." Hừ, dám cả gan nói, đương nhiên cho anh ít màu sắc nhìn.
Chu Tiểu Vân vui vẻ khi nghĩ đến bộ dáng Dương Phàm kinh ngạc.
Ngẫm lại từ lần đầu tiên nhận thức Dương Phàm, cậu ta là kiểu phóng khoáng, miệng không cố ký, không biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta. Mà cậu ta không hề động đậy, tuyệt không giống các nam sinh khác, chưa từng có dấu hiệu động dục. Hại bạn bè xung quanh đều cho rằng Dương Phàm chí ít 28, 29 tuổi mới hiểu được chuyện yêu đương.
Rõ ràng báo ứng a, cuối cùng cũng có ngày bị "gái" quản nghiêm.
Thật thống khoái! Ha ha ha!
Tưởng Tiêu Đan bị Chu Tiểu Vân cười có chút ngượng ngùng.
Hai người nói hăng say, nhất thời hồi lâu cũng không ngủ được, đơn giản tắt đèn nằm trên giường tâm sự.
Tưởng Tiêu Đan nghe Chu Tiểu Vân nói về bữa cơm tối hôm nay, không khỏi nở nụ cười: "Tiểu Vân, cậu nên cảm thấy kiêu ngạo. Ngoại trừ chàng trai Lý Thiên Vũ ưu tú, còn có một người đàn ông điều kiện tốt như vậy ái mộ cậu."
Chu Tiểu Vân xin miễn cho kẻ bất tài: "Quên đi, tớ không muốn đào hoa thế đâu."
Người yêu cô và cô cũng yêu chỉ có một, tuyệt không muốn có người thứ hai.
Kỳ quái, trong mắt cô Lý Thiên Vũ càng ngày càng tốt, những người khác cho dù tốt ở trong mắt Chu Tiểu Vân đều phải làm nền, có thể đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi!
Ngoài đời thường xuyên có những cô gái, sau khi tốt nghiệp vào xã hội không thể chờ đợi bỏ rơi ngay bạn trai yêu nhau thắm thiết, để đổi một người đàn ông có phòng, có xe, có tiền, thành thục.
Có mấy nữ sinh tình nguyện bắt đầu phấn đấu từ hai bàn tay trắng cùng với bạn trai!
Chu Tiểu Vân thực sự cảm thấy may mắn vì gặp Lý Thiên Vũ kiếp này.
Lý Thiên Vũ lười biếng, xuề xòa, vô trách nhiệm đã là chuyện cũ trước kia, không hề liên quan tới Lý Thiên Vũ của kiếp này chăm chỉ, cố gắng, có trách nhiệm.
Cảm ơn trời đất!
Chu Tiểu Vân rất thích cũng rất hưởng thụ hiện tại, cảm giác hai người cùng chia sẻ cố gắng phấn đấu vì cuộc sống tương lai.
Còn với người nào đó không liên quan, chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương như Phương Nam? Nếu không phải vì nghiệp vụ xuất bản cần tiếp xúc, Chu Tiểu Vân chẳng muốn để ý đến anh ta. Mặt ngoài nhìn như tôn trọng nữ sinh, thực ra trong khung căn bản không coi nữ sinh ra gì.
À, lái xe ôm hoa thì cho rằng con gái sẽ không thể chờ được chạy ào vào ngực hắn sao? Thật ấu trĩ, thật buồn cười, trong loại kịch bản hạng ba may ra mới có tình tiết này xảy ra nhé.
Thật đáng tiếc cho gương mặt đó, giống thầy Phương Văn Siêu cô kính yêu nhất, nhưng tính cách kém quá xa!
Sáng hôm sau Lý Thiên Vũ bị tiếng Chu Tiểu Vân gõ cửa đánh thức: "Lý Thiên Vũ, rời giường, nếu không dậy anh sẽ đi làm muộn, tiền thưởng chuyên cần tháng này không có đâu!"
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Lý Thiên Vũ nghe nói mất tiền chuyên cần lập tức tỉnh, nhanh chóng bật dậy, mặc quần áo, vệ sinh cá nhân.
Chu Tiểu Vân chuẩn bị đồ điểm tâm, Lý Thiên Vũ vừa thấy có trứng chần và cháo dưa muối thì tinh thần tỉnh táo. Một hơi ăn hết hai trứng chần, uống ba bát cháo mới dừng.
Dương Phàm ngáp đi ra, vừa ăn vừa trước mặt oán giận Tưởng Tiêu Đan: "Tối hôm qua ngủ cùng thằng nhóc này, anh bị nó nháo cả đêm ngủ không ngon. Một hồi ngáy, một hồi nói lời say, đáng giận nhất là ôm anh mà kêu 'Tiểu Vân', làm anh nổi da gà một lớp dày."
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cười nghiêng ngả.
Lý Thiên Vũ lườm Dương Phàm: "Sao cậu không nói luôn việc cậu gác chân lên người tớ, tay để lên ngực tớ hả?"
Thêm cả cái này, Chu Tiểu Vân cười chảy nước mắt.
Tưởng Tiêu Đan vừa cười vừa chột dạ. Tật xấu lúc ngủ buổi tối của Dương Phàm bị nói ra. Đúng là làm cho người ta có chút không tự nhiên, mặc dù ở đây đều là bạn bè thân thiết...
Chờ Lý Thiên Vũ ăn sáng xong thì cảm thấy không đúng: "Hôm nay là thứ bảy, anh không cần đi làm mà!"
Chu Tiểu Vân cười ha ha nói: "Không gọi như vậy anh dậy nổi chắc? Ăn nhanh lên, ăn xong hôm nay chúng ta ra ngoài chơi một ngày."
Vừa nhắc tới đi chơi Lý Thiên Vũ và Dương Phàm nào có chuyện không tán thành?
***
Sau đêm đó, Phương Nam xác thực ít gọi điện đến hẳn, học thông minh hơn, không dùng đến dáng vẻ quấn lấy như trước kia, mỗi lần đều là nói hai câu rồi cúp điện thoại, không nói một chữ đến việc theo đuổi làm cho Chu Tiểu Vân không biết chấm dứt hẳn thế nào.
Nếu ngẫu nhiên mời ăn cơm cũng rất thức thời mời cả hai người cùng đi. Không biết trong hồ lô anh ta bán thuốc gì.
Chu Tiểu Vân lười đi đoán tâm tư Phương Nam, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đổi cách thức tiếp cận như bạn bình thường sẽ khiến cô động tâm. Đó là chuyện không có khả năng!
Lý Thiên Vũ rất không vừa mắt với kẻ nhìn chằm chằm bạn gái mình, không biết làm sao bộ dáng Phương Nam tạm thời an phận thủ thường không có bất kỳ hành động không đúng mực, lại làm anh không nói nên lời.
Anh dặn Chu Tiểu Vân không nên một mình tiếp xúc nhiều với Phương Nam, cô gật gật đầu đồng ý.
Chương 394: Lưu Lộ tới
Đợt nghỉ dài ngày mùng một tháng năm sắp đến.
Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan về thăm ông bà, thảo nào cậu được cha mẹ Tưởng Tiêu Đan thích đến thế!
Lý Thiên Vũ khó có dịp được mấy ngày nghỉ, định bụng mua ít đồ về thăm nhà. Chu Tiểu Vân cũng có ý định đó. Hai người lần này xem như có chung suy nghĩ.
Lý Thiên Vũ bị kích động mua rất nhiều đồ vật lấy lòng, đang chuẩn bị đi mua vé xe, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lưu Lộ.
Ở trong điện thoại, Lưu Lộ nói với Lý Thiên Vũ muốn đến thành phố N chơi mấy ngày.
Lý Thiên Vũ hơi chần chừ: "Anh vốn chuẩn bị mấy ngày nữa về nhà, nếu em đến anh không về nữa! Đến lúc đó, em mang quà anh mua về nhé."
Lưu Lộ cười đồng ý, nói là lúc ấy Lý Thiên Vũ đến nhà ga đón cô.
Phản ứng đầu tiên của Lý Thiên Vũ chính là gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân kinh ngạc nói: "Cái gì, Lưu Lộ muốn đến đây chơi mấy ngày?" Sao trước đó không hề có chút thông tin dự báo nào!
Không biết Đại Bảo có biết chuyện này không, hay là nói, thực ra Lưu Lộ đến tìm anh ấy...
Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân hận không thể lập tức gọi điện thoại cho Đại Bảo. Từ sau Tết, Lưu Lộ chưa liên lạc với Đại Bảo, tinh thần anh ấy không tốt, lúc huấn luyện biểu hiện không tốt, bị huấn luyện viên phê bình mấy lần.
Chu Tiểu Vân hễ rãnh sẽ lo lắng cho chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ. Không biết sau này hai người sẽ như thế nào. Bây giờ, Lưu Lộ đến thành phố N, bất kể tới làm gì, vẫn nên báo cho anh ấy biết việc này.
Chu Tiểu Vân đã quyết định, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đại Bảo, nhưng ban ngày gần như anh ấy toàn tắt máy, không gọi được. Đành để đến tối rồi gọi.
Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm vừa đi, có ngay phòng trống, vừa vặn thu thập qua là có thể để Lưu Lộ ở mấy ngày. Chu Tiểu Vân bận trong bận ngoài, bắt đầu tổng vệ sinh, quét dọn phòng sạch sẽ.
Sau khi Lý Thiên Vũ đến cũng giúp, nhưng phần lớn đã dọn xong nên không giúp được gì nhiều.
Lý Thiên Vũ đề nghị: "Thấy em bận hơn nửa ngày, chắc chắn đã mệt mỏi, anh đưa em ra ngoài ăn nhé! Đừng nấu cơm nữa."
Chu Tiểu Vân vui vẻ gật đầu.
Hai người đi ăn tối trước, sau đó đi dạo công viên.
Lúc này Chu Tiểu Vân chợt nhớ ra mình quên mất không gọi điện cho Đại Bảo, vội vã bấm điện thoại.
Đại Bảo nhận điện thoại cực kì hưng phấn nói cho cô tin tức tốt: "Tiểu Vân, nói cho em biết tin tức đặc biệt, Lưu Lộ sắp tới đây."
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, chợt cười nói: "Anh, em đang định gọi báo cho anh biết việc này! Lưu Lộ gọi cho anh lúc nào?"
Trong giọng nói Đại Bảo tràn đầy sự vui sướng: "Cô ấy gửi tin nhắn cho anh, anh mở máy nên đọc được. Cô ấy nói tranh thủ mùng một tháng năm nghỉ dài hạn muốn đến chơi mấy ngày. Đội bọn anh cũng được nghỉ, cuối cùng anh đã có thời gian ở bên Lưu Lộ."
Chu Tiểu Vân vừa nghe giọng điệu Đại Bảo liền biết tâm trạng anh ấy cực kì tốt, cô dò hỏi: "Anh, Lưu Lộ ngoài nói cho anh cô ấy sắp đến, có nói chuyện gì khác không?"
Đại Bảo đáp: "Không có, nói là gặp sẽ nói chuyện với anh." Sau khi nhận được tin, anh cực kì cao hứng, không để ý điều gì khác.
Gần ba tháng không có tin tức của cô, hai người cũng ko hề gọi điện thoại. Khi Đại Bảo đột nhiên biết Lưu Lộ đến tìm mình, hưng phấn đến độ ko biết nên phản ứng thế nào.
Chu Tiểu Vân không chắc chắn lần này Lưu Lộ tới sẽ nói gì với Đại Bảo, nhưng, giờ anh ấy đang vui vẻ, đừng nói nhiều khỏi mất hứng.
Sáng hôm sau, Đại Bảo đến chỗ Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân thấy tinh thần anh tỏa sáng, rất vui vì anh: "Anh, hình như hôm nay anh rất chú ý ăn mặc, thật đẹp trai." Chắc chắn lý do vì Lưu Lộ sắp tới! Ha ha!
Câu nói của cô càng khiến tâm trạng Đại Bảo bay cao: "Thật à?" Bình thường anh toàn mặc quần áo thể thao, hôm nay mặc quần áo mới trước đây mua nhưng chưa có cơ hội mặc, nhìn càng bảnh trai.
Đại Bảo nghĩ qua mấy tiếng nữa được gặp Lưu Lộ, tâm tình cực tốt.
Mấy tháng qua, chờ đợi trong lo sợ bất an thật sự là nỗi dằn vặt lớn nhất với anh, ngoài miệng bảo đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng đợi ngày này qua ngày khác chưa có điện thoại của cô, tâm trạng anh càng ngày càng bực bội, bất an.
Không phải Đại Bảo chưa từng nghĩ theo hướng lạc quan: Lưu Lộ đến chắc sẽ là tin tốt, dù sao, nếu không định tiếp tục yêu nhau, chỉ cần gọi điện thoại nói cho anh biết hoặc nhắn một tin là xong, không cần thiết đi đến tận đây.
Chẳng lẽ, lần này Lưu Lộ tới vì giáp mặt chia tay với mình... Phi phi phi, miệng quạ đen, nhổ ra nhổ ra.
Nhất định là tin tốt, Đại Bảo cố gắng an ủi bản thân.
Chu Tiểu Vân nói với Đại Bảo: "Em không biết Lưu Lộ định ở đây mấy ngày, dù sao em dọn phòng của Tưởng Tiêu Đan cho cô ấy ở. Anh, anh xem trưa nay ra hàng ăn tổ chức tiệc đón gió* cho Lưu Lộ, hay ăn cơm ở nhà?"
(Tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm)
Đại Bảo không cần phải nghĩ ngợi trả lời: "Ra hàng, anh chi." Tiết kiệm lại khiến em gái bận rộn đi mua thức ăn, nấu cơm.
Chu Tiểu Vân cười.
Một lát sau, Lý Thiên Vũ đến. Ba người cùng tới nhà ga, đứng ngoài chờ Lưu Lộ.
Thời gian chờ đợi dường như luôn chậm chạp trôi qua, Đại Bảo sốt ruột, liếc nhìn đồng hồ đeo tay suốt. Anh cảm thấy kim phút chạy như rùa bò.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ buồn cười khi thấy dáng vẻ anh thầm lo lắng.
Cuối cùng đã thấy Lưu Lộ.
Đại Bảo nhìn Lưu Lộ khoác túi tiến lại gần, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng vui sướng, chạy tới rất nhanh.
Lý Thiên Vũ nói thầm với Chu Tiểu Vân: "Anh trai em không hổ là kiện tướng chạy nước rút, tốc độ này khéo nhanh bằng ô tô mini ấy chứ."
Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ đùa giỡn không khỏi bật cười, ko sai, trông tốc độ Đại Bảo chạy nước rút một trăm mét kìa, chậc chậc, đẹp trai quá đi.
Đại Bảo không để ý dòng người đi qua đi lại, kéo Lưu Lộ vào trong lồng ngực, ôm cô thật chặt. Viền mắt Lưu Lộ ươn ướt, vươn tay ghì chặt sau lưng anh. Giữa hai người ko cần tới ngôn ngữ! Trái tim những người yêu nhau lúc này như tương thông, ko cần gì hơn nữa!
Lưu Lộ đã dùng hành động của cô ấy, thông báo sự lựa chọn của cô.
Chu Tiểu Vân thấy một màn như vậy, trong lòng rất cảm động, cảm thấy hình như có gì đó trong mắt chảy ra.
Lý Thiên Vũ dùng ngón tay lau cho cô giọt nước mắt kia: "Em thật là, hai người bọn họ trùng phùng sau xa cách, xúc động thì thôi, em khóc cái gì."
Chu Tiểu Vân lườm anh một cái: "Em tự nguyện!" Người cảm động một chút không được à? Con gái mà, hay khóc vì cảm động.
Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng: "Được được được, tùy ngươi. Lần sau anh nhất định sẽ nhớ mang giấy ăn theo người, để em sử dụng mọi lúc mọi nơi."
Đại Bảo và Lưu Lộ ôm nhau nửa ngày, cuối cùng lưu luyến buông tay. Chăm chú nhìn Lưu Lộ nửa ngày, anh ko thể kìm lòng nói: "Lưu Lộ, em gầy đi."
Lưu Lộ sờ mặt Đại Bảo, nói: "Anh cũng vậy."
Trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Chương 395: Đi dạo bách hóa
Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân lại gần, ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người: "Em thấy, nên chọn chỗ khác ôn chuyện!"
Bên ngoài nhà ga ồn ào đông đúc, thực sự không thích hợp để tâm sự.
Đại Bảo "Ừ" một tiếng, cầm túi của Lưu Lộ đeo lên vai, kéo cô đi. Trong mắt anh không còn ai khác.
Đối với việc mình tự động rớt xuống làm phông nền, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mỉm cười. Trong mắt người yêu chỉ có đối phương, lúc này, người khác đều là dư thừa! Có thể lý giải!
Bốn người chọn một nhà hàng, gọi đồ.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, liên tục gắp thức ăn vào bát Lưu Lộ. Chỉ chốc lát sau, bát cô đã chất cao như núi. Lý Thiên Vũ cũng học theo, liều mạng gắp vào bát Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ: "Lưu Lộ, cậu có thể ở mấy ngày? Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu."
Lưu Lộ cười nói: "Dù sao được nghỉ bảy ngày, ngày cuối cùng tớ mới về." Đại Bảo hô to vạn tuế.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đến phòng trọ, đưa chìa khóa cho cô, dặn cô yên tâm ở đây.
Sau đó, cô quay sang nói với Đại Bảo: "Anh, không phải anh bảo bọn anh cũng được nghỉ à? Buổi tối, về đội ngủ thì ko tiện, phòng của em để lại cho anh."
Ngoài miệng Đại Bảo hỏi: "Vậy em thì sao?" Tay đã nhanh chóng giật lấy chìa khóa.
Chu Tiểu Vân cười nói: "Em về trường, ở phòng ký túc là được."
Sáng tạo cơ hội cho Đại Bảo và Lưu Lộ gần gũi hơn, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ... Hắc hắc, Đại Bảo, hi vọng anh nắm chặt cơ hội tốt này.
Với hành vi thức thời của em gái, Đại Bảo cảm kích đến độ phục sát đất.
Mặt Lưu Lộ đỏ bừng, nhưng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Lý Thiên Vũ chớp mắt, đẩy Chu Tiểu Vân, ám chỉ hai người nên tránh đi.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy dưới tình huống này, mình và Lý Thiên Vũ chính là bóng đèn phát sáng, cười nói: "Anh, mấy ngày tới Lưu Lộ giao cho anh chăm sóc nhé, anh phải đưa cô ấy đi chơi thật nhiều. Em và Lý Thiên Vũ đi hẹn hò đây." Nói xong, hai người rời đi.
Lý Thiên Vũ nói với Chu Tiểu Vân: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc rồi: "Đưa em đi dạo phố nhé, em định mua một bộ quần áo mới, sau đó mua cả cho anh."
Tất nhiên Lý Thiên Vũ đồng ý.
Hai người đi đến trung tâm thành phố N, dạo một vòng bách hóa. Chu Tiểu Vân líu lưỡi vì giá niêm yết bên trên: "Đắt quá!" Cái áo sơ mi bình thường mà toàn hơn một trăm, hơn hai trăm, càng ko thiếu quần áo mấy ngàn đồng.
Lý Thiên Vũ cười nói: "Đồ trong bách hóa đương nhiên đắt rồi, ưng cái gì anh mua cho em. Đừng tiếc tiền!"
Đi cả buổi, Chu Tiểu Vân nhìn trúng một cái áo nam, giục Lý Thiên Vũ đi thay. Sau khi anh đi ra, mắt cô sáng ngời.
Quả nhiên "người đẹp vì lụa", Lý Thiên Vũ vốn cao to anh tuấn, mặc áo măng tô càng đẹp trai hơn.
Chu Tiểu Vân ko nói hai lời, mua.
Lý Thiên Vũ liếc giá, có chút tiếc: "Tiểu Vân, anh thấy tốt hơn đừng mua cho anh quần áo đắt thế. Lần trước anh vừa mua bộ âu phục, chưa mặc được mấy lần!"
Chu Tiểu Vân cười nói: "Lúc còn trẻ, đẹp trai, đương nhiên phải chú ý ăn mặc chứ, đi đâu em cũng được nở mày nở mặt." Khi nói đùa, nhân viên phục vụ đã cất áo vào túi.
Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói, trong lòng ngọt ngào.
Hằng tháng, ngoài sinh hoạt phí tối thiểu và tiền gửi về nhà, số còn lại anh đều gửi ở chỗ cô. Vì thế, anh bị Dương Phàm cười nhiều lần nhưng vẫn làm theo ý mình.
Bình thường muốn mua đồ tương đối đắt, anh thường ko nỡ bỏ tiền, thế nhưng nếu mua quần áo cho Chu Tiểu Vân lại khác, khác biệt rõ ràng.
Lý Thiên Vũ nhìn trúng một chiếc áo sơ mi bằng lụa, đưa cho cô xem.
Chu Tiểu Vân nhìn, ừm, con mắt anh ấy khá tốt. Chiếc áo trắng giản dị, trang nhã là kiểu cô thích nhất, thử một chút, đều luyến tiếc cởi ra.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu: "Thưa cô, cô mặc cái áo này cực kì đẹp, nhìn người cực kì có khí chất. Tôi gói lại cho cô nhé! Giá ko đắt, chỉ 380!"
Ba trăm tám mươi? Một cái áo sơ mi như vậy?
Chu Tiểu Vân nhíu mày, đang muốn nói đã bị Lý Thiên Vũ cản: "Được rồi, cô đi lấy hóa đơn đi!"
Chu Tiểu Vân nhỏ giọng nói: "Quá mắc!"
Lý Thiên Vũ cười hì hì: "Chỉ cần em thích, đắt đến mấy anh cũng mua cho em." Sau đó anh cầm hóa đơn nhân viên đưa, đi trả tiền.
Một lúc sau, Lý Thiên Vũ lại làm chủ mua cho cô một cái váy ngắn và một đôi giày.
Hai người vừa đi vừa ngắm, đi một nửa, từ một túi trong tay biến thành bốn, năm cái.
Chu Tiểu Vân tính toán: "Hôm nay tiêu quá nhiều tiền, sau này nên ít đến đây thôi." Nếu thường xuyên đi dạo quanh bách hóa, chắc chắn sẽ phá sản.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cẩn thận, tiết kiệm, trong lòng rất thương. Anh thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải biểu hiện thật tốt ở công ty, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương, để cô ko cần quá bận tâm chuyện tiền nong.
Để cuộc sống người phụ nữ mình yêu càng sung túc, đây là mục tiêu hàng đầu của Lý Thiên Vũ. Là một người đàn ông, anh tự nhận đó là trách nhiệm của mình.
Lý Thiên Vũ không tự chủ được, ý nói ra nghĩ trong lòng: "Tiểu Vân, chung quy sẽ có một ngày, anh cho em một cuộc sống tốt đẹp, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
Chu Tiểu Vân dí dỏm nghiêng đầu: "Nhưng mà, em đã cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt rồi!"
Đối với cuộc sống hiện nay, cô đã thấy quá đủ. Cố gắng phấn đấu tới tương lai cùng người đàn ông mình yêu, đây là cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào!
Trong lòng Lý Thiên Vũ, sự cảm động và thỏa mãn êm đềm chảy xuôi, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, cuộc đời này còn cần gì nữa?
Tay Lý Thiên Vũ đặt trên vai cô. Chu Tiểu Vân thuận thế tựa đầu vào vai anh.
Giữa con đường phồn hoa huyên náo, giây phút này, xung quanh tựa hồ không còn tồn tại. Chỉ có hai người thân mật dựa sát vào nhau. Người qua đường không khỏi liên tục ngoái nhìn đôi tình nhân này.
Lý Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hạnh phúc viên mãn đã bao phủ lấy anh.
Chu Tiểu Vân cũng không nhìn bốn phía, trong mắt cô chỉ có Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân: "Nếu không phải đang ở giữa đường, anh đã hôn em."
Mặt Chu Tiểu Vân ửng đỏ, tròn mắt lườm anh. Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nửa yêu kiều nửa giận dữ làm cho tâm hồn nhộn nhạo, vội vàng hôn một cái lên mặt cô.
Thật vất vả đợi đến trời tối.
Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá. Lúc này bạn cùng phòng Mạnh Tích đã về nhà nghỉ lễ, trong phòng ko còn người khác.
Tới mười giờ, Lý Thiên Vũ mới đi. Lúc gần đi, anh than thở: "Tiểu Vân, anh thực sự ko đợi nổi nữa, bao lâu nữa chúng ta mới kết hôn, sau đó đường đường chính chính ở cùng một chỗ, trong cái ổ nhỏ chỉ có hai ta. Mỗi ngày ở cạnh nhau, qua hai năm, sẽ sinh một đứa con gái đáng yêu."
Chu Tiểu Vân bị thu hút bởi viễn cảnh tốt đẹp Lý Thiên Vũ vẽ ra, nghĩ thầm kiếp này em và anh đều khác với kiếp trước, càng thấu hiểu cách yêu bản thân, yêu đối phương. Đến lúc đó, nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro