Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C381-385

Chương 381: Hai cái bóng đèn lớn  

Việc đầu tiên Lý Thiên Vũ làm sau khi cầm tháng lương đầu tiên chính là gọi điện cho Chu Tiểu Vân : "Tiểu Vân, anh nhận được tiền lương rồi!"

Thanh âm hưng phấn từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới.

Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi rõ tiền lương của Lý Thiên Vũ là bao nhiêu cũng vui mừng thay anh, đúng là tiền lương không thấp. Với khả năng của sinh viên mới tốt nghiệp mà kiếm được một số tiền như vậy chẳng trách Lý Thiên Vũ lại kích động thế. Sau này thời gian làm việc càng lâu thì tiền lương sẽ càng ngày càng nhiều, tương lai quả thật vô cùng sáng lạn.

Lý Thiên Vũ sớm lên kế hoạch dùng lương tháng đầu tiên như thế nào: Trước hết, giữ lại một khoản sinh hoạt phí, thứ hai, đưa một phần cho cha mẹ, cũng mua một ít quà gửi cho cậu. Cuối cùng, phần còn lại sẽ mua một món quà tặng bạn gái.

Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt cười nói: "Anh nên gửi thêm tiền về nhà đi. Phận con cái, tiền lương tháng đầu kiếm được đưa cho cha mẹ là chuyện đương nhiên. Cha mẹ nuôi dạy con cái nhiều năm, chút báo đáp ấy đâu đáng gì!"

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân hiểu chuyện như vậy thì rất vui vẻ, cười nói sau này cô chắc chắn sẽ là một người con dâu tốt.

Có điều, có thể tiết kiệm quà tặng nhưng nhất định không thể thiếu liên hoan. Lòng Lý Thiên Vũ tràn ngập ý tưởng muốn dẫn Chu Tiểu Vân tới nơi nào đó lãng mạn một chút, bởi vì có Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – hai cái bóng đèn siêu cấp lớn này mà lâu rồi anh chưa được ở riêng một chỗ với Chu Tiêu Vân. Ngay cả hôn trộm một cái cũng là hy vọng xa vời...

Lý Thiên Vũ thầm oán đã lâu, lần này tính đưa Chu Tiểu Vân ra ngoài hẹn hò một ngày.

Ai biết ý tưởng chỉ vừa hiện ra trong đầu, Dương Phàm ngay lập tức phá đám: "Các cậu chuẩn bị đi chơi ở đâu thế? Tớ và Tưởng Tiêu Đan cũng muốn đi, đông người càng náo nhiệt mà!"

Dù sao thứ bảy không phải đi học, cùng đi ra ngoài happy (nguyên văn của tác giả) cũng là một ý kiến hay.

Lý Thiên Vũ trợn mắt, anh nói muốn hai người bọn họ đi cùng lúc nào?

Mặc kệ Lý Thiên Vũ không vui, buổi hẹn hò ngọt ngào dự định dành cho hai người đã trở thành bốn người.

Thấy Lý Thiên Vũ mơ hồ lộ ra bộ dạng mất hứng, Dương Phàm cười trộm trong lòng, hắc, muốn đánh lẻ chuồn mất à, không có cửa đâu.

Bốn người tới khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất thành phố N, chơi trọn một ngày, từ trò tàu lượn qua núi đến đủ loại trò chơi cảm giác mạnh khác khiến Chu Tiểu Vân mấy lần đứng tim.

Buổi tốt tất cả cùng đi ăn lẩu.

Vốn Lý Thiên Vũ định đưa Chu Tiểu Vân đi ăn cơm Tây, hai người sẽ ngồi trong đại sảnh tràn ngập không khí lãng mạn của nhà hàng Tây, dùng dao nĩa cắt thịt bò bít – tết, như vậy mới giống các cặp đôi yêu nhau chứ!

Hiện tại có thêm hai cái bóng đèn lớn thì còn đi kiểu gì?

Chưa từng thấy chuyện bốn người cùng kéo nhau đi ăn cơm Tây.

Quên đi, bây giờ đi ăn lẩu vừa rẻ vừa thiết thực cũng được.

Chu Tiểu Vân bật cười nói: "Trời nóng thế này đi ăn lẩu chẳng phải càng nóng thêm à?"

Lý Thiên Vũ cười hắc hắc: "Đừng lo, quán lẩu cũng có máy lạnh đầy đủ mà, sẽ không nóng. Hơn nữa gọi mấy cốc bia lạnh vừa ăn lẩu vừa uống "đã" nhất."

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không có ý kiến, bốn người rồng rắn kéo nhau hướng tới quán lẩu.

Quán lẩu này kinh doanh rất tốt, trong quán 8/10 bàn đã ngồi kín người. Điều hòa trong quán xác thực là rất đầy đủ, lúc đi vào hơi lạnh làm người ta cảm thấy thoải mái.

Quán lẩu này áp dụng hình thức tự phục vụ, mỗi người khi đi vào chỉ cần bỏ ra 29 đồng là có thể no bụng. Có hơn trăm loại thực phẩm để mọi người tha hồ lựa chọn, mọi người muốn ăn bao nhiêu thì có thể thoải mái ăn bấy nhiêu.

Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân hào hứng đi đến quầy rau củ phía bên kia gắp đầy đĩa. Còn Lý Thiên Vũ kéo Dương Phàm đi lấy thịt dê.

Chờ tới khi Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan quay lại chỗ ngồi thì nhìn thấy hơ.., một bàn toàn thịt dê.

Chu Tiểu Vân cười nói: "Hai người tối nay định ăn toàn thịt dê, không chọn món khác à?"

Lý Thiên Vu giải thích:"Đến ăn ở những nơi như thế này, nhất định phải chọn những thứ đắt tiền nhất."

Dương Phàm cũng nói:"Đúng vậy, nếu chọn toàn rau củ giống hai người. Vậy thì số tiền chúng ta phải bỏ ra quá lãng phí."

Chu Tiểu Vân, Tưởng Tiêu Đan nghe thấy cũng cảm thấy có lý, bắt đầu ăn nào!

Một nồi lẩu phải tròn hai tiếng đồng hồ mới ăn hết, ít nhất hai tháng sau Chu Tiểu Vân không chạm đến lẩu nữa, còn về thịt dê, ăn nhiều đến mức sau này nhìn thấy thịt dê cô lại thấy đau đầu.

Ngược lại Lý Thiên Vũ và Dương Phàm ăn vô cùng thoải mái, đa phần đàn ông đều thích ăn thịt, những lời này không sai chút nào.

Sau khi cơm nước xong, Lý Thiên Vũ lại đề nghị tới rạp chiếu phim, thuận tiện liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Ý tứ của ánh mắt kia rất rõ ràng: cậu nên biết điều biến đi!

Cuối cùng Dương Phàm cũng thức thời – hoặc có thể là muốn ở riêng một chỗ với Tưởng Tiêu Đan, kéo cô đi tản bộ nhân tiện nói chuyện yêu đương.

Lý Thiên Vũ hài lòng dẫn Chu Tiểu Vân tới rạp chiếu phim.

Chu Tiểu Vân nhìn đồng hồ đeo tay : "Sắp chín giờ rồi, trễ thế này lại đi xem phim có muộn quá không? Đợi đến lúc chiếu xong chẳng phải là nửa đêm rồi sao?"

Lý Thiên Vũ không nói lời nào kéo Chu Tiểu Vân đi mua vé: "Dù sao sáng mai không phải đi làm, ở nhà ngủ bù là được. Được rồi, trưa mai anh sẽ qua ăn cơm, anh muốn ăn thịt kho tàu."

Lúc này trong rạp chiếu phim tối om không đông người, Lý Thiên Vũ cố tình chọn một góc khuất ít người để ý tới kéo Chu Tiểu Vân ngồi xuống.

Cô chưa kịp nói gì đã bị Lý Thiên Vũ tặng cho một nụ hôn dài nóng bỏng.

Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc áo T-shirt mỏng, vô cùng...thuận tiện, bàn tay nóng rực của anh yên lặng luồn vào vạt áo.

Chu Tiểu Vân thấp giọng thở gấp: "Đừng, đây là rạp chiếu phim đó!"

Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Không sao, sẽ không có ai chú ý tới chúng ta."

Chu Tiểu Vân kinh hô một tiếng, giữ chặt bên ngoài áo đè lại bàn tay đang tác quái trên ngực mình.

Lý Thiên Vũ mỉm cười, tay không làm loạn nữa, nặng nề hôn Chu Tiểu Vân một cái, mới rút tay ra, thuận tiện chỉnh lại áo cô ngay ngắn.

"Đã rất lâu rồi anh không được ôm cũng không được hôn em." Lý Thiên Vũ oán giận nói.

Từ lúc Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan ở trọ chung hơn một tháng nay, mặc dù anh vẫn có thể thường xuyên gặp Chu Tiểu Vân nhưng gần như không có cơ hội âu yếm. Ngay cả muốn nắm bàn tay nhỏ bé cũng phải lén lén lút lút.

Chu Tiểu Vân khẽ tựa đầu vào một bên vai Lý Thiên Vũ, cảm thấy được thân mật ở cùng nhau thế này thật hạnh phúc.

Xem hơn một nửa cũng không hiều bộ phim đang nói cái gì, hai người chụm đầu thì thầm nói chuyện với nhau.

Chu Tiểu Vân thấy đã quá nửa đêm, vội vã thúc giục quay về.

Con mắt Lý Thiên Vũ đảo một vòng: "Tiểu Vân, hay là, đêm nay chúng ta đừng về, anh đi thuê một phòng...."

Chu Tiểu Vân ném một cái lườm sắc lẻm sang.

Lý Thiên Vũ gãi gãi mũi, thành thành thật thật đưa cô về.

Về tới phòng trọ, Lý Thiên Vũ liền vui vẻ, hóa ra Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – đôi này cũng chưa trở về đâu!

Lý Thiên Vũ ngồi lỳ trong phòng Chu Tiểu Vân không chịu đi.

Chu Tiểu Vân đành phải nói: "Nếu anh không chịu đi cũng được, có điều, không cho phép...."

Lý Thiên Vũ nói ngay: "Biết rồi, anh chỉ ôm em ngủ thôi! Cam đoan không làm gì!"

Chu Tiểu Vân cười hài lòng. Đương nhiên, anh đã đòi lại không ít 'phúc lợi'.

Chương 382: Dọn đi hay ở lại  

Sáng sớm Chu Tiểu Vân đã thức dậy, lại bị Lý Thiên Vũ quấn quít nửa ngày mới ra khỏi cửa.

Rửa mặt xong bắt đầu làm điểm tâm, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ăn sáng xong rồi mà Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm vẫn chưa về.

Lý Thiên Vũ vừa rửa bát vừa thở dài: "Thằng nhóc Dương Phàm này đưa Tưởng Tiêu Đan đi trắng đêm đã đành, vậy mà đến sáng cũng không cho người ta về. Xem ra tình hình chiến đấy rất kịch liệt."

Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến mỗ nam nào đó đang ai oán, mở máy tính, vào trang web xem tỷ lệ người đọc thế nào.

Lý Thiên Vũ cảm thấy hứng thú qua nhìn xem: "Oa, Tiểu Vân, hình như quyển này còn cao hơn quyển đầu tiên! Đứng trong mấy truyện top đầu của trang web cơ đấy." Thuận tiện trộm hôn mặt Chu Tiểu Vân một cái.

Ngồi gõ bản thảo một lúc, Chu Tiểu Vân chuẩn bị ra chợ mua ít đồ ăn.

Lý Thiên Vũ xung phong nhận công việc xách đồ cho Chu Tiểu Vân, vợ chồng son lại thân mật ngọt ngào một lúc rồi mới đi chợ.

Chu Tiểu Vân chỉ phụ trách lựa thức ăn, trả tiền và xách đồ hiển nhiên là trách nhiệm của Lý Thiên Vũ. Cô nghĩ thầm mỗi lần đi ra ngoài mua đồ lại có một nam bảo mẫu theo sau cũng không tồi.

Sau khi mang đồ ăn về nhà, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ lại bận bịu chuẩn bị bữa trưa. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh xếp đồ ăn nói : "Anh thấy, em làm ít món thôi, anh đoán trưa nay Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không về ăn cơm đâu."

Chưa dứt lời, cửa mở ra, người đi vào không phải Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan thì là ai?

Dương Phàm mặt mày rạng rỡ cùng với Tưởng Tiêu Đan cúi đầu thẹn thùng khiến cho người khác vừa nhìn cũng biết hôm qua hai người đã làm 'chuyện xấu' gì.

Lý Thiên Vũ định mở miệng trêu chọc hai câu, bị Chu Tiểu Vân nhéo lưng một cái không dám lên tiếng.

Chu Tiểu Vân giả vờ không có việc gì chào một tiếng, đối với việc hai người tối qua cả đêm không về không đề cập tới một chữ. Con gái mà, với mấy chuyện này da mặt cực mỏng, Chu Tiểu Vân sợ Tưởng Tiêu Đan xấu hổ vì thế không cho Lý Thiên Vũ nói lung tung.

Tưởng Tiêu Đan vốn có điểm chột dạ, sợ bị trêu chọc, thấy Chu Tiểu Vân căn bản không đề cập tới vấn đề này, sắc mặt tốt hơn một chút.

Chu Tiểu Vân phát hiện dáng đi của Tưởng Tiêu Đan có điểm là lạ, lập tức hiểu được, trong lòng cười trộm không ngớt.

Xem ra đúng như lời Lý Thiên Vũ nói, chuyện kia tương đối...kịch liệt nha!

Hì hì!

Dương Phàm không thèm để ý đến Lý Thiên Vũ đang nháy mắt ra hiệu, cơm nước xong nói một tiếng rồi quang minh chính đại ôm Tưởng Tiêu Đan đi vào phòng ngủ của cô.

Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng kín nửa ngày trời, trong lòng vừa đố kị lại ghen tị.

Chu Tiểu Vân sai Lý Thiên Vũ đi dọn bàn: "Đừng nhìn nữa, anh mau thu dọn bát đĩa đi."

Lý Thiên Vũ đáp một tiếng.

Chờ rửa bát xong đi ra, đã nhìn thấy Chu Tiểu Vân lại ngồi ở bàn máy tính rồi, Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh giả vờ vừa thở dài vừa lắc đầu nhằm gây sự chú ý với Chu Tiểu Vân đang mải mê ngồi đánh chữ.

Thật ra cô sớm đã chú ý tới động tác nhỏ của anh, nhịn nửa ngày mới cười nói: "Anh ngồi đó vò đầu bứt tai ấm ức làm gì, trên người có rận à?"

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính nhìn sang thì vui vẻ, hiện tại anh rốt cuộc đã lĩnh giáo độ chuyên tâm của Chu Tiểu Vân lúc làm việc.

Chẳng lẽ tình địch lớn nhất bây giờ của anh lại là cái máy tính này sao? Ôi chao!

"Tiểu Vân, em nghỉ ngơi một chút đi, đừng khiến mắt và cơ thể mệt mỏi." Lý Thiên Vũ quan tâm nói.

Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Lý Thiên Vũ được như nguyện ôm Chu Tiểu Vân vào phòng 'nghỉ ngơi'.

Tới thời điểm mấu chốt luôn bị dập tắt dục hỏa quả thật là một việc thống khổ đối với đàn ông.

Lý Thiên Vũ vùi đầu vào mái tóc Chu Tiểu Vân: "Tiểu Vân, em còn bắt anh đợi đến lúc nào nữa mới bằng lòng? Chúng ta yêu nhau hơn 2 năm rồi. Quen biết nhau cũng đã mười mấy năm. Đối với anh, em vẫn cảm thấy không an tâm sao?"

Thực ra anh cũng thấy không phải gấp như vậy. nhưng hôm nay quả thật bị thần sắc đắc ý của Dương Phàm đả kích nặng nề.

Rõ rang anh và Chu Tiểu Vân yêu nhau trước, không phải sao? Vì sao 'tiến triển' không bằng bọn Dương Phàm thành đôi sau?

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ đè ép gắt gao, có thể cảm nhận rõ ràng anh 'nóng lòng' cỡ nào.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm em đâu chỉ biết anh mười mấy năm, nếu tính cả kiếp trước đã hơn hai mươi năm rồi. Không thể quen thuộc hơn nữa!

Nhưng vừa nghĩ tới làm việc đó với Lý Thiên Vũ cô lại có cảm giác không tự nhiên không thể nói rõ được.

Cô luôn cảm thấy đó là cửa ải cuối cùng của mình, nếu bị phá vỡ thì ngày chia ly không còn xa nữa.

Chu Tiểu Vân định hôn trấn an Lý Thiên Vũ, lại rước lấy trận hôn và âu yếm nồng nhiệt như mưa rền gió dữ.

Lý Thiên Vũ vô cùng gấp gáp nhưng không đến mức cứng rắn bá vương ngạnh thượng cung*. Thấy Chu Tiểu Vân không chịu để anh cởi quần áo đành phải ngừng lại.

Lý Thiên Vũ xoay người nằm vật xuống bên cạnh cô, thở dài thật sâu!

Chu Tiểu Vân ôm cổ Lý Thiên Vũ: "Đừng nóng giận, chỉ là em chưa chuẩn bị tốt. Hãy cho em thêm một chút thời gian!"

Tâm tình Lý Thiên Vũ hơi bình tĩnh lúc này lại phấn chấn lên: "Vậy em nói cho anh biết, anh còn phải chờ bao lâu? Một tháng có đủ không, hay là hai tháng?"

Lý Thiên Vũ đầy chờ mong nhìn biểu cảm khuôn mặt của Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân ho khan: "Em cũng không rõ lắm." Chuyện này sao mà tính toán thời gian được chứ? Đến lúc thích hợp, cảm xúc tự nhiên tới thì mọi thứ trôi chảy, nếu như thiếu đi chất xúc tác và dũng khí để tiến thêm một bước thì còn khuya!

Lý Thiên Vũ hiển nhiên hiểu cô chỉ nói cho có lệ.

Suy nghĩ một lúc, Lý Thiên Vũ cúi đầu cho Chu Tiểu Vân một nụ hôn thật dịu dàng: "Anh sẽ chờ tới lúc em sẵn sàng."

Anh sẽ chờ tới ngày em cam tâm tình nguyện trao cho anh cả tâm hồn và thể xác, Lý Thiên Vũ thầm nói trong lòng.

Chu Tiểu Vân cảm động ôm anh thật chặt.

***

Dương Phàm bắt đầu cứ dăm ba hôm lại chạy tới đây ngủ qua đêm, khiến cho người ngoài miệng nói không để ý như Lý Thiên Vũ tức đỏ mắt tía tai.

Chờ tới sau ngày khai giảng của Chu Tiểu Vân, Dương Phàm trực tiếp dọn đồ đạc qua phòng Tưởng Tiêu Đan ở.

Chu Tiểu Vân bắt đầu suy nghĩ mình có nên dọn đi không, để cho đôi tình nhân được ở chỗ này song túc song tê.

Tưởng Tiêu Đan cực lực phản đối: "Tiểu Vân, cậu không phải đi đâu cả! Ở lại đây đi."

Chu Tiểu Vân cười nói: "Cậu và Dương Phàm hai người tình chàng ý thiếp như thế, không chê tớ ở bên cạnh làm vướng bận sao?"

Dương Phàm nhún nhún vai nói: "Không sao, tớ và Tưởng Tiêu Đan sẽ không 'biểu diễn' trong phòng khách, nếu có làm gì cũng sẽ vào phòng...."

Chưa nói hết lời, đã bị Tưởng Tiêu Đan hung hăng nhéo một cái. Dương Phàm kêu thảm thiết: "Em mưu sát chồng à!"

Chu Tiểu Vân cười nhìn Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đùa giỡn, thật sự vui mừng khi thấy bọn họ ngọt ngào hạnh phúc.

Lý Thiên Vũ cũng không đồng ý cho Chu Tiểu Vân dọn ra ngoài : "Tiểu Vân, hay em cứ ở tạm chỗ này trước đã! Một mình em dọn ra ngoài anh không yên tâm. Nếu thực sự muốn dọn ra ngoài, anh sẽ dọn từ ký túc xá của công ty ra ngoài trọ với em."

Chu Tiểu Vân bị hù dọa: "Không không không, em ở đây thôi, không đi nữa." Đùa sao, nếu ở với Lý Thiên Vũ chẳng phải là sống chung sao! Chẳng phải là củi khô gặp lửa, tùy thời bốc cháy sao.

Mặt mày Lý Thiên Vũ sa sầm, cần đề phòng anh đến thế à.

Dương Phàm ở một bên cười bể bụng.

Chu Tiểu Vân tạm thời để ý định chuyển đi lại, dù sao trường cũng cung cấp chỗ ở trong ký túc cho cô. Cô có thể vào ngủ trong ký túc, không cần ngày nào cũng về.

Chương 383: Phương Nam lại xuất hiện  

 Nghiên cứu sinh cơ bản không có lớp, bình thường chỉ đi theo giáo sư hướng dẫn, nghiên cứu một số chuyên đề. Nói thật, rất nhiều thời gian rảnh.

Chuyên ngành của Chu Tiểu Vân là nghiên cứu văn học cổ điển, giáo sư hướng dẫn của chuyên ngành này là một chuyên gia rất nổi danh. Nhìn bề ngoài, thật sự không thể nhận ra giáo sư Cố Cầm mặc rất mốt, trông còn rất trẻ này lại là giáo sư nghiên cứu lĩnh vực văn học cổ điển ưu tú nhất của đại học N.

Năm nay Cố Cầm hơn bốn mươi tuối, nếu như nhìn bề ngoài, người ta tuyệt đối không đoán ra cô ấy đã từng ấy tuổi.

Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân nhìn thấy cô ấy thì đoán cô ấy chỉ tầm ba mươi hai, ba mươi ba tuổi là cùng. Lúc đó trong lòng cô còn vô cùng kinh ngạc, vị giáo sư có bằng tiến sĩ này trẻ thật!

Tiếp xúc được một thời gian, Chu Tiểu Vân mới từ một sư tỷ học cùng biết được tuổi thật của Cố Cầm.

Bốn mươi bốn tuổi? Chu Tiểu Vân bị mấy chữ này dọa sợ.

Càng khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú hơn là vị Cố Cầm này vẫn còn độc thân, có người còn nói cô ấy chưa từng trải qua cuộc hôn nhân nào.

Năm nay Cô Cầm chịu trách nhiệm hướng dẫn hai nghiên cứu sinh, một là Chu Tiểu Vân, một nữ sinh ở trường khác thi vào đây tên là Mạnh Tích.

Mạnh Tích năm nay hai mươi bốn tuổi, đeo một cặp kính cận dày cộp, thoạt nhìn còn già hơn giáo sư Cố Cầm một chút.

Chu Tiểu Vân và Mạnh Tích ở chung một phòng ký túc xá, có điều cô rất ít khi ở đó mà thường ra ngoài thuê phòng để viết tiểu thuyết. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không muốn ở trong ký túc.

Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân vốn không thích phô trương, nếu như ở trong ký túc xá một thời gian dài, nhất định sẽ bị phát hiện chuyện viết tiểu thuyết trên internet. Cô không muốn tùy tiện cho người khác biết chuyện này.

Giao tình với Mạnh Tích chỉ có thể tính là bạn học, nhưng nhìn bộ dạng cẩn thận cần cù khắc khổ của cô ấy, một người luôn tự xưng là nghiêm túc như Chu Tiểu Vân chợt phát hiện mình tựa hồ vẫn chưa hiểu hết về cuộc sống.

Với một người mà cuộc sống chỉ có sách vở và học tập như Mạnh Tích, thảo nào có thể thi đậu vào nghiên cứu sinh yêu cầu cao ngất ngưởng của đại học N.

Cố Cầm đối xử với nghiên cứu sinh như bạn bè, điều này làm cho Chu Tiểu Vân rất thích.

Điều khiến Chu Tiểu Vân hài lòng nhất bây giờ chính là trang web bắt đầu lập quy định về việc thu phí, bây giờ cô không cần chờ sách xuất bản mà có thể trực tiếp kiếm tiền trên mạng.

Lý Thiên Vũ nghe cô nói sẽ kiếm được nhuận bút trên mạng thì cũng thấy mừng cho cô, động viên cô hết sức cố gắng.

Chu Tiểu Vân gật gật đầu, dú sao bây giờ cô có rất nhiều thời gian, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra chưa đến ba tiếng nghiên cứu chuyên đề, thời gian còn lại đều thuộc về mình, vừa hay dành để viết tiểu thuyết.

Đây chính là vừa học vừa kiếm tiền đó!

Sau khi Chu Tiểu Vân nhận tiền nhuận bút thì vô cùng hưng phấn, gửi tiền kiếm được về nhà. Cô còn phải giải thích thật lâu trong điện thoại cho mẹ nghe số tiền này từ đâu mà có, Triệu Ngọc Trân cười toe toét : "Nói như vậy, mỗi ngày con viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm tiền sao? Đây đúng là việc tốt, có điều, đừng gửi tiền này về nhà nữa. Sau này giữ lại làm phí sinh hoạt, rồi mua cho mình nhiều quần áo đẹp một chút."

Chu Tiểu Vân ở trên điện thoại vừa cười vừa đồng ý.

Nhị Nha đoạt lấy ống nghe, nói chuyện huyên thuyên với chị nửa ngày.

Chu Tiểu Vân căn dặn Nhị Nha, nói: "Nhị Nha, năm nay em đã lên lớp mười một, nhất định phải cố gắng học cho tốt, sau này tranh thủ thi vào đại học N. Có nam sinh nào viết thư tình cho em cũng đừng để ý."

Nhị Nha dùng giọng điệu tựa như người lớn trả lời: "Biết rồi, chị. Mấy đạo lý chị nói em đều hiểu, chị không cần dài dòng nữa."

Chu Tiểu Vân bật cười. Nhị Nha mới mười bảy tuổi thôi, mà sao nói chuyện với cô như kiểu người già răn dạy trẻ nhỏ vậy!

***

Không lâu sau, nhà xuất bản bên kia lại liên lạc với Chu Tiểu Vân.

Quả thật rất khéo, lần này vẫn là Phương Nam gọi điện tới.

Sau lần xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, hiện tại Chu Tiểu Vân đã trấn định hơn nhiều, nhận được điện thoại cô rất điềm tĩnh thảo luận với Phương Nam về vấn đề nhuận bút.

Phương Nam ở đầu dây điện thoại bên kia cười nói: "Hai chúng ta cứ nói chuyện như vậy thì không rõ ràng, nên gặp mặt rồi bàn tiếp!"

Chu Tiểu Vân không thể từ chối, đành phải đồng ý.

Đúng dịp này Lý Thiên Vũ lại phải tăng ca, không thể đi cùng như lần trước, vô cùng ảo não.

Trong điện thoại anh tha thiết dặn dò: "Có thể tranh thủ được gì ngàn vạn lần phải tranh thủ, đừng nhượng bộ, nhuận bút có thể yêu cầu cao hơn một chút. Đúng rồi, đừng ăn mặc quá đẹp. Anh sẽ không yên lòng!"

Chu Tiểu Vân bật cười: "Anh không an tâm về em đến thế cơ á?"

Lý Thiên Vũ hậm hực nói: "Anh không an tâm về cái tên Phương Nam kia." Gần đây luôn phải tăng ca, nếu có thể đi cùng Chu Tiểu Vân thì tốt biết bao?

Chu Tiểu Vân nghe theo lời Lý Thiên Vũ mặc trang phục rất bình thường đi đến chỗ Phương Nam đã hẹn.

Phương Nam ở trong tiệm cà phê đợi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Chu Tiểu Vân đến.

Nhìn cô mặc áo len màu nhạt, bên dưới mặc quần jean và đi giày thể thao, trong mắt Phương Nam toát lên ý thưởng thức.

Trang phục mộc mạc giản dị càng tôn lên vẻ ngoài thanh tú, đã nhìn quen những phụ nữ ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, lúc này lại thấy Chu Tiểu Vân tươi mát tự nhiên, Phương Nam chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động.

Vốn dĩ rất có hảo cảm với cô, bây giờ Phương Nam bắt đầu tìm cách theo đuổi Chu Tiểu Vân.

Phương Nam mỉm cười hiển lộ mị lực của đàn ông thành thục : "Tiểu Vân, tôi gọi như vậy em sẽ không thấy phiền chứ! Chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đi."

Chu Tiểu Vân cười nói: "Không phiền, anh xưng hô như vậy càng thân thiết hơn một chút." Trước kia gặp đã thấy người đàn ông này có vài phần tương tự thầy Phương Văn Siêu, bây giờ nhìn dưới ánh đèn lại càng thấy giống.

Chu Tiểu Vân nhớ tới thầy Phương Văn Siêu, trong lòng cảm thấy người đàn ông trước mặt này thuận mắt hơn không ít.

Phương Nam thấy Chu Tiểu Vân mỉm cười như gió xuân, trong lòng rất khoan khoái, dương dương đắc ý cho rằng ấn tượng của cô với mình rất tốt, càng thêm ân cần.

Phương Nam tự chủ trương thay Chu Tiểu Vân gọi một tách cà phê đắt tiền nhất: "Tiểu Vân, em nếm thử đi, cà phê của quán này là chính hãng đấy. Tôi thường xuyên tới đây uống."

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đáng tiếc thứ tôi không thích uống nhất lại là cà phê, đắng như vậy mà cũng có người thích sao. Thế nhưng để cho phải phép, cô vẫn ý tứ nhấp một ngụm, khen một câu xã giao.

Xem ra, Phương Nam này không hiểu chuyện tôn trọng ý kiến của phái nữ lắm, chưa hỏi một tiếng mà đã tự gọi thay mình một tách cà phê. Anh ta không nghĩ tới việc có thể cô không thích sao?

Trong lòng Chu Tiểu Vân xẹt qua ý nghĩ này nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép.

Phương Nam bưng tách cà phê lên uống một ngụm, tán gẫu với cô một lúc.

Chu Tiểu Vân giữ ý tứ không lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào, khách khí hỏi: "Phương tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói vào việc chính được chưa?"

Phương Nam sửng sốt, vội vàng nói: "Đương nhiên."

Anh ta lấy hợp đồng ra đưa cho Chu Tiểu Vân, cô đọc qua, phát hiện nội dung không khác biệt lắm so với hợp đồng cũ. Chỉ là tiền nhuận bút lần này cao hơn lần trước.

Phương Nam thấy thế giải thích: "Cuốn tiểu thuyết lần trước có lượng tiêu thụ rất tốt, rất được hoan nghênh, vì thế, tôi đã thay em xin nâng mức nhuận bút lên."

Người ta đã nói như vậy, tất nhiên Chu Tiểu Vân phải cảm ơn.

Sau khi ký hợp đồng xong, Phương Nam tiện thể mời Chu Tiểu Vân đi ăn cơm chiều.

Sau bữa cơm chiều, Phương Nam lái xe đưa Chu Tiểu Vân trở lại.

Từ trong xe Chu Tiểu Vân đã thấy Lý Thiên Vũ đứng ở cửa chờ mình, cô nói với Phương Nam : "Cảm ơn anh, bạn trai tôi đang chờ tôi ở đó, bây giờ tôi sẽ xuống xe."

Phương Nam cười nói: "Cứ để tôi đưa em tới tận cửa."

Lý Thiên Vũ mắt lạnh nhìn Phương Nam mở cửa xe rồi vẫy tay tạm biệt Chu Tiểu Vân.

Một cảm giác cực kỳ khó chịu trào dâng trong lòng anh.

Chương 384: Người theo đuổi  

Chu Tiểu Vân vừa thấy mặt Lý Thiên Vũ xị xuống thì hiểu ngay vì cái gì: "Em cũng muốn tự đi về, nhưng Phương Nam kiên quyết muốn chở em."

Lý Thiên Vũ bất mãn nói: "Lần sau còn có chuyện này thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đón em." Bạn gái của anh chính anh tự đưa đón, tay Phương Nam kia nghĩ gì trong lòng chẳng lẽ anh không nhận ra hay sao?

Chu Tiểu Vân nũng nịu đung đưa cánh tay Lý Thiên Vũ : "Biết rồi!" Nhìn bộ dạng ghen tuông của anh trong lòng cô rất vui vẻ!

Tức giận của Lý Thiên Vũ chưa tiêu tan hoàn toàn: "Còn nữa, nếu sau này có chuyện gì cần bàn bạc với Phương Nam, anh sẽ đi cùng em."

Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: "Xin anh đó, nói chuyện có đạo lý một chút đi. Lần này em đã gọi điện thoại, anh phải tăng ca không thể đi cùng em nên em mới đi một mình, anh có ghen cũng phải nhìn tình huống chứ!"

Lý Thiên Vũ không biết nói gì, thở dài ôm Chu Tiểu Vân vào lòng: "Tiểu Vân, xin lỗi, anh biết là anh hơi quá. Thế nhưng, em không biết anh có khẩn trương và quan tâm tới em thế nào đâu. Nhiều đàn ông ưu tú ở xung quanh em như vậy, anh sợ có một ngày em sẽ bị người khác cướp mất. Phương Nam kia vừa có xe lại có nhà, có sự nghiệp, vừa nhìn đã biết là người thành đạt. Loại đàn ông này rất được các cô gái hoan nghênh, anh chỉ có hai bàn tay trắng, sao có thể không lo lắng chứ?"

Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp: "Đừng nói bản thân mình như vậy, ở trong mắt em, anh tốt hơn những người đàn ông khác là được. Anh ta tốt đến mấy cũng không liên quan đến em. Em chỉ thích anh thôi. Về phần xe và nhà, hai chúng ta sau này cùng nhau cố gắng, còn sợ không có sao?"

Lý Thiên Vũ 'ừ' một tiếng, không nói gì nữa.

Đúng vậy, chỉ cần hai người đều cphấn đấu cho tương lai, còn sợ không có cuộc sống tốt đẹp sao?

Lý Thiên Vũ bắt đầu đưa một nửa tiền lương mỗi tháng cho Chu Tiểu Vân, bảo là muốn 'nộp'.

Chu Tiểu Vân vừa hài lòng lại thấy tức cười, hai người còn chưa kết hôn nhé, sao đã bắt đầu đưa tiền lương cho cô quản rồi.

Lý Thiên Vũ tự nhiên nói: "Kết hôn không phải là chuyện sớm muộn hay sao, hiện tại anh cố gắng làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, sau đó hai chúng ta có thể mua một căn hộ, chờ có phòng ở thì chúng ta kết hôn. Tiền lương của anh không giao cho em thì giao cho ai?"

Chu Tiểu Vân nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, mở một tài khoản tiết kiệm, gửi tất cả số tiền Lý Thiên Vũ đưa cho cô vào đó. Cô cũng có một quyển sổ tiết kiệm riêng, trong đó hoàn toàn là tiền tích góp của riêng cô.

Mỗi tháng Chu Tiểu Vân đều có nhuận bút, bây giờ xuất bản sách cũng có thu nhập, số tiền này không hề nhỏ!

Tiền lương của Lý Thiên Vũ cũng không thấp, có lẽ vài năm nữa chuyện mua căn hộ của hai người không thành vấn đề.

Tương lai tốt đẹp không còn xa nữa, phải cố gắng lên!

Phương Nam lấy cớ công việc đã gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân mấy lần, cô hoặc cùng với Lý Thiên Vũ đi tới chỗ hẹn, hoặc sẽ khéo léo từ chối, biểu đạt ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Giống Phương Văn Siêu thì sao? Dù sao chỉ là giống nhau thôi, cô sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì khác với Phương Nam.

Khác với những gì anh ta nghĩ.

Phương Nam đương nhiên hiểu ý Chu Tiểu Vân, nhưng anh ta không cam lòng. Mình có gì kém tên Lý Thiên Vũ kia chứ? Nếu Chu Tiểu Vân thông minh một chút đã sớm vứt bỏ Lý Thiên Vũ còn đang trong giai đoạn phấn đấu kia đi.

Phương Nam tự cảm thấy mình thích hợp với Chu Tiểu Vân hơn.

Lúc Phương Nam kiên trì gọi điện tới mời Chu Tiểu Vân đi ăn cơm, cô quyết định nói rõ ràng: "Phương tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh. Tôi nghĩ tôi không thể tới chỗ anh hẹn được, tôi đã có bạn trai."

Trong giọng nói của Phương Nam có chút khinh miệt: "Ý em là cái tên nhóc suốt ngày đi theo em kia! Tôi nghĩ, em có thể có sự lựa chọn tốt hơn." Phương Nam tự tin nghĩ, mình tốt hơn thằng nhóc còn chưa dứt sữa kia nhiều, phàm là phụ nữ tỉnh táo đều sẽ chọn anh ta.

Sự lựa chọn tốt hơn? Người này nói chuyện có phần hơi quá đáng rồi.

Thanh âm của Chu Tiểu Vân lạnh xuống: "Phương tiên sinh, anh không cảm thấy lời nói này hơi quá sao? Cái gì gọi là lựa chọn tốt hơn? Chẳng lẽ như anh thì được gọi là lựa chọn tốt hơn chắc?"

Phương Nam nói rất tự nhiên: "Đúng vậy, tôi cảm thấy so với Lý Thiên Vũ tôi thích hợp với em hơn. Bởi vì so với cậu ta tôi thành thục hơn, có kinh nghiệm xã hội hơn, tôi có sự nghiệp, có nhà có xe, tôi hiểu chuyện tình cảm, có thể dỗ phụ nữ vui vẻ, tôi tướng mạo đường đường đến đâu cũng được các cô gái hâm mộ."

Chu Tiểu Vân không khách khí phản bác: "Đầu tiên, bạn trai tôi và tôi có thích hợp hay không là chuyện của hai chúng tôi, người ngoài không có quyền đánh giá. Thứ hai, tôi cho rằng bạn trai tôi tuấn tú đẹp trai, dịu dàng chăm sóc, là một người đàn ông rất tốt. Về phần điều kiện kinh tế như anh nói, tôi nghĩ, khi anh ấy bằng tuổi anh bây giờ, có lẽ anh ấy còn xuất sắc hơn cả anh. Xin lỗi, tôi còn có việc, cuộc hẹn của anh tôi không có thời gian. Tạm biệt!"

Chu Tiểu Vân không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Chút thiện cảm đối với Phương Nam lúc trước không còn tí gì.

Sao mình có thể cảm thấy anh ta có điểm giống với thầy Phương mà mình kính mến? Kém xa vạn dặm mới đúng.

Quả thật anh ta có bề ngoài không tệ chút nào, đáng tiếc quá kiêu căng, ngạo mạn.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này sẽ không tiếp xúc với loại người như thế nữa, nếu như còn giao thiệp với bên nhà xuất bản thì yêu cầu đổi người, nếu không đổi được người thì thà không ra sách nữa chứ không cần lui tới với loại người như vậy.

Quá đáng ghét!

Đến bây giờ Chu Tiểu Vân đã phát hiện ra, cô rất ghét những ai coi thường Lý Thiên Vũ, vô cùng vô cùng chán ghét!

***

Chu Tiểu Vân vốn tưởng rằng việc này đến đây là kết thúc, nào ngờ sự tình còn tiếp tục phát triển.

Phương Nam đến tận trường tìm cô.

Không biết làm thế nào anh ta tìm được trường này, khi Chu Tiểu Vân nhìn rõ cái người ôm một bó hoa đứng bên cạnh xe ô tô là ai thì nhíu mày.

Khi nhìn thấy Chu Tiểu Vân, Phương Nam rất tự nhiên ngoắc tay: "Tiểu Vân, bên này!"

Chu Tiểu Vân đã muốn trực tiếp bỏ đi, nhưng do có quen biết từ trước nên đành miễn cưỡng bản thân cho Phương Nam chút mặt mũi, đi tới.

Chu Tiểu Vân làm như vô tình, chào Phương Nam một tiếng: "Thật khéo, chắc anh đến trường chúng tôi tìm người quen!" Thức thời một chút thì liền nghe theo lời cô nói đi, kẻo lát nữa sẽ xấu mặt đấy.

Mà Phương Nam lại hết lần này tới lần khác làm như không nghe hiểu ý cô, cười cười đưa hoa cho Chu Tiểu Vân: "Tiểu Vân, hoa này là tôi đặc biệt tới cửa hàng mua cho em, em thích không?"

Chu Tiểu Vân không cầm lấy: "Xin lỗi, ngoại trừ hoa do bạn trai tôi mua tặng, tôi không nhận hoa người khác đưa, tôi sợ bạn trai tôi hiểu lầm." Lời này đã đủ rõ ràng chưa?

Nụ cười trên mặt Phương Nam cứng lại. "Tiểu Vân, em thực sự không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi thật sự rất thích em!" Phương Nam nói.

Chu Tiểu Vân cứng rắn nói: "Không được, nếu tôi cho anh cơ hội, vậy bạn trai tôi phải làm sao? Tôi rất yêu anh ấy, sẽ không thích người đàn ông khác."

Phương Nam chưa từ bỏ ý định nói: "Em còn trẻ như vậy, còn chưa hiểu rõ cái gì là tình yêu thực sự. Hai người yêu nhau trong thời gian học đại học đúng không? Có bao nhiêu cặp đôi sau khi tốt nghiệp ra trường rồi có thể thật sự đi tới cuối cùng? Tôi nghĩ, em cho tôi một cơ hội cũng là cho chính bản thân mình một cơ hội."

Chương 385: Từ chối  

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm: không nhìn ra Phương Nam phong độ nho nhã này lại khó đối phó như vậy, chẳng lẽ đây là cách yêu của mấy người trưởng thành? Anh ta còn khó giải quyết hơn những người ái mộ cô trong quá khứ.

Mặc dù cô không có ý định gặp Phương Nam nữa nhưng cũng phải thừa nhận Phương Nam rất có sức hút. Sợ rằng những cô gái bình thường sẽ không thể cưỡng lại người đàn ông này!

Nhưng mà, cô tuyệt đối không nằm trong số đó.

Nói cô còn trẻ sao? Ha ha, thật là khôi hài, tính thời gian cả hai kiếp, cô sắp bốn, năm mươi tuổi rồi. Ước chừng lý trí đã đủ chín chắn.

Phương Nam thấy Chu Tiểu Vân không lên tiếng thì cho rằng cô đã đồng ý, vươn tay kéo cô lên xe.

Chu Tiểu Vân nghiêng mình tránh được: "Xin anh mau chóng rời khỏi khuôn viên trường tôi, tôi đang có việc gấp, xin lỗi không tiếp đón được!" Nói xong cô cũng rời đi.

Phương Nam cuống lên: "Vậy hoa này phải làm thế nào?".

Chu Tiểu Vân không quay đầu lại, nói: "Anh tặng cho cô gái khác đi!".

Phương Nam nhìn Chu Tiểu Vân nhanh chóng rời đi, trong lòng thực sự vừa yêu vừa hận. Anh đã ở độ tuổi này tất nhiên không có ý định nói yêu đương thật lòng gì, có thể xem anh ta là một cao thủ tình trường.

Vốn chỉ dự định hẹn hò với Chu Tiểu Vân vui đùa một chút, bây giờ Phương Nam bắt đầu động tâm thật.

Bởi vì, anh ta đột nhiên cảm thấy cô gái trong trẻo như nước này trong xã hội hiện nay thật sự không có nhiều.

Không bao lâu sau, những người bên cạnh Chu Tiểu Vân đều biết cô có một người theo đuổi vô cùng tích cực.

Về sau Phương Nam gọi điện thoại cô không nghe máy, kết quả anh ta liên tục gửi tin nhắn. Cô không trả lời tin nhắn của anh ta, không thèm nhìn mà trực tiếp xóa luôn.

Vậy mà Phương Nam hễ rảnh lại lái xe đến tận trường tìm cô.

Anh ta không dám tìm đến căn phòng mà Chu Tiểu Vân thuê ở bên ngoài vì anh ta cho rằng Chu Tiểu Vân ở cùng bạn trai.

Cố Cầm trêu học trò của mình: "Tiểu Vân, cô thấy điều kiện của người đàn ông hay lái xe đến kia không tệ lắm, sao em không để ý đến người ta một chút".

Cùng giáo sư của mình thảo luận về đề tài này hơi kỳ quặc, Chu Tiểu Vân nói ngắn gọn: "Em đã có bạn trai rồi".

Cố Cầm vỡ lẽ, sau đó nói đến việc chính. Hóa ra, gần đây có một buổi hội thảo học thuật được tổ chức ở nước ngoài, cô định dẫn theo một học trò, hỏi Chu Tiểu Vân có muốn đi cùng hay không.

Chu Tiểu Vân vừa nghe nói là hội thảo tổ chức ở nước ngoài thì có chút khó xử, một phần do cô bị say xe, không thích xa, mặt khác vì viết tiểu thuyết rất bận, không muốn ra ngoài, hơn nữa, ai dè phải đi mấy ngày liền!

Cuối cùng, Cố Cầm dẫn Mạnh Tích đi theo.

Chu Tiểu Vân thở phào, giáo sư không ở đây, càng có nhiều thời gian tự do.

Cô tranh thủ trốn trong phòng không ra, vừa lúc tránh mặt tên Phương Nam kia.

Tưởng Tiêu Đan cười nói: "Tiểu Vân, có một số việc cậu không hiểu rồi! Với một số đàn ông, thứ không chiếm được vào tay họ càng cho là thứ tốt. Cậu cự tuyệt hắn ta một cách thẳng thừng, chưa biết chừng càng làm hắn theo đuổi mãnh liệt hơn".

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm thấy cũng có lý.

Có điều, không thể cho Phương Nam sắc mặt tốt được. Nhỡ đâu anh ta cho rằng mình có ý với anh ta thì càng bết bát hơn.

Ôi chao!

Tưởng Tiêu Đan ở bên cạnh đưa ra chủ ý: "Nếu không, cậu cứ thử hẹn hò với hắn ta một lần xem thế nào?"

Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn cô ấy: "Này, đây là chủ ý gì thế hả? Cậu muốn nhìn tớ và Lý Thiên Vũ cãi nhau rồi chia tay mỗi người một ngả phải không?" Nếu để cho Lý Thiên Vũ biết chuyện này, anh không phát điên lên mới là lạ.

Có một điểm hoàn toàn tương đồng giữa Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ. Đó chính là: "Tình yêu là chuyện của cá nhân hai người, không nên có bên thứ ba xen vào, càng không cần dùng những điều oanh oanh liệt liệt để chứng minh tình yêu vĩ đại, bình bình yên yên mới là tốt nhất".

Ai nói tình yêu nhất định phải trải qua ngăn cản và thử thách?

Chu Tiểu Vân chỉ mong rằng cô và Lý Thiên Vũ có thể thuận lợi yên bình yêu nhau, ở bên nhau.

Tưởng Tiêu Đan cười hắc hắc:"Cậu cứ suy nghĩ một chút đi, một người đàn ông ưu tú theo đuổi cậu, nếu cậu không hẹn hò với anh ta sau này nghĩ lại sẽ thấy tiếc nuối đấy".

Chu Tiểu Vân nhìn ra Tưởng Tiêu Đan nhàn rỗi quá nên tới tìm cô kiếm chuyện, lập tức cười không có ý tốt: "À, hóa ra cậu có suy nghĩ như vậy hả, lần sau Dương Phàm đến tớ nhất định phải thỏa luận với cậu ấy về đề tài này thật cụ thể mới được".

Tưởng Tiêu Đan cười theo: "Nói giỡn thôi mà, ngàn vạn lần đừng coi là thật. Cậu bận cứ viết tiểu thuyết của cậu đi thôi, tớ phải đi làm đây". Nếu lời này bị Dương Phàm nghe được nhất định anh sẽ tìm cô 'tính sổ'!

Tưởng Tiêu Đan chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Đúng rồi, Tiểu Vân, mấy ngày nay sao không thấy Lý Thiên Vũ qua đây vậy!"

Chu Tiểu Vân nói: "Gần đây anh ấy phải tăng ca suốt, trong công ty khá được trọng dụng nên điều anh ấy sang tổ khai thác phần mềm (software). Nghe đâu gần đây đang triển khai một phần mềm có trí năng, bận rộn đến mức không có cả thời gian ăn cơm. Mỗi ngày có thể bớt chút thời gian gọi điện cho tớ đã không tệ."

Nhắc tới chuyện này, Chu Tiểu Vân hơi nhớ Lý Thiên Vũ.

Gần một tuần không được gặp anh, bình thường anh luôn quanh quẩn bên người cô nên không cảm thấy, một khi bên cạnh không có bóng dáng người này... cô mới phát hiện mình thấy trống trải, làm chuyện gì cũng không có tinh thần,

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ bận đến mức đầu óc choáng váng, không nhẫn tâm nói chuyện của Phương Nam cho anh biết. Thầm nghĩ đoạn thời gian này Phương Nam tự nhiên sẽ biết khó mà lui, nên cô không muốn anh thêm phiền não.

Tưởng Lý Thiên Vũ tăng ca vài ngày là xong, ai ngờ đến tận cuối năm mới kết thúc. Cuối cùng mãi tới hai mươi tháng chạp mới lại thấy người.

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ trước mắt dọa sợ. Râu ria xồm xoàm, tóc cũng dài, đừng nói là hai tháng qua anh không hề tắm nhé!

Có điều tinh thần Lý Thiên Vũ không tồi, không đợi được đã vội vàng ôm Chu Tiểu Vân, hôn cô tới mức không thở nổi.

Sau khi thân thiết một phen, Lý Thiên Vũ rốt cuộc giải tỏa được đói khát, ôm Chu Tiểu Vân kể một loạt về những ngày vừa qua.

Mặc dù không hiểu lắm một số từ ngữ anh nhắc đến, Chu Tiểu Vân vẫn mỉm cười lắng nghe. Đột nhiên cô có cảm giác an tâm hẳn.

Cứ nằm trong lòng anh thế này, bất kì lúc nào cũng ngủ ngon.

Lý Thiên Vũ thấy bộ dạng của Chu Tiểu Vân, có chút bất mãn: "Nằm trong lòng anh mà em không nghĩ tới điều gì khác à? Không bằng chúng ta...". Những lời còn lại nói thầm bên tai Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân mặt đỏ bừng bịt miệng anh.

Vậy mà anh nói là 'không cần'? Suốt ngày mê hoặc dụ dỗ cô, hại cô hiện tại vừa thấy anh cũng có chút 'rục rịch'.

Đều bị mấy lời nói vừa rồi của anh phá hỏng hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro