Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C366-370

Chương 366: Ghen  

Chu Tiểu Vân cũng bớt thời gian đi tiệm net, mỗi khi mở trang web thấy tiểu thuyết chính mình viết, cảm giác thỏa mãn này rất khó diễn tả thành lời.

Ngay từ đầu, người mới viết truyện không thu hút được sự chú ý lắm, Chu Tiểu Vân không bất ngờ khi lượt đọc trên web rất bình thường.

Có ai ngay từ đầu viết đã thành tên đỏ trên mạng? Chu Tiểu Vân cũng không kỳ vọng sau này có bánh thịt rơi từ trên trời xuống như thế. Cô nghĩ thầm nên kiên trì tiếp tục xem sao!

Làm việc phải đến nơi đến chốn, bất luận có bao nhiêu người đọc mặc kệ có bao nhiêu người thích cô sẽ viết đến khi kết thúc.

Qua hơn một tháng bận rộn, sau khi khai giảng Chu Tiểu Vân Tưởng Tiêu Đan Hoa Nhược Vũ cùng nhau chuyển về ký túc xá, cực kì không nỡ trả lại phòng trọ.

Cuối cùng Tưởng Tiêu Đan không nhịn được hỏi ra miệng: "Tiểu Vân, lâu nay cậu cứ viết viết, có phải định viết truyện dài không?" Trước đây cô từng thấy Chu Tiểu Vân viết báo, nhưng không đến nỗi mải viết cả đi dạo phố cũng không chịu đi.

Chu Tiểu Vân không tiện thừa nhận! Nên chờ đến lúc viết có bài có bản rồi hẵng nói! Chuyện chưa đâu vào đâu đã bô bô cho cả thiên hạ biết thì khoa trương quá!

Cô nhận ra trong ký túc xá người đến người đi quá ầm ĩ, nên rảnh rỗi là lại đến thư viện, tìm một góc yên tĩnh ngồi. Có lúc đọc sách, có lúc viết tiểu thuyết. Dù sao không phải dịp trước kì thi, từ trước đến nay thư viện đều lạnh tanh, rất hợp ý Chu Tiểu Vân tâm.

Chương trình học của năm tư rất ít, tự học càng ngày càng nhiều, thậm chí nửa ngày cũng không có tiết.

Thời gian rất nhiều a! Chu Tiểu Vân thầm nói với chính mình nhất định phải kiên trì.

Nếu nói sáng tác là con đường tịch mịch, thì có Lý Thiên Vũ ủng hộ trên con đường cô đơn ấy, Chu Tiểu Vân vẫn có động lực chống đỡ đến cùng.

Sau khi giảng, Lý Thiên Vũ bận chuyện của hội học sinh, đành bỏ một phần việc gia sư. Cuối tuần nào anh cũng đến chỗ Chu Tiểu Vân hai lần, thay cô chuyển chương mới lên mạng.

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ bận như chong chóng còn thay mình gõ bản thảo nên rất băn khoăn: "Thôi, sau này để tự em làm đi, đỡ cho anh mỗi ngày chạy qua chạy lại như thế." Ra tiệm net ngoài trường gõ xong còn phải cầm bản thảo về đưa cho Chu Tiểu Vân, rất mệt.

Lý Thiên Vũ cười nói: "Được phục vụ em là vinh dự của anh, em không thấy bất tiện đâu. Em cứ chuyên tâm viết tác phẩm lớn của em đi, gần đây hình như lượng người đọc cao hơn nhiều, còn có thật nhiều bình luận. Anh nghĩ, sau này sẽ càng ngày càng có nhiều người thích."

Chu Tiểu Vân dùng sức gật gật đầu, ngọt ngào trong lòng như gợn sóng nhỏ lan rộng.

Tiếp tục cố gắng đi, Chu Tiểu Vân!

Đại Bảo bớt thời gian tới thăm Chu Tiểu Vân một lần, đối với việc cô "Không làm việc đàng hoàng" ôm thái độ không sao cả. Dù sao chỉ cần em gái thích là được.

Sau khi Tiểu Bảo biết chuyện, anh rất tán thành: "Chị, em cảm thấy tương lai chị có thể tìm phát triển theo con đường này. Tác giả Internet rất tốt. Hai năm nay, internet đã trở thành thứ mới nổi, văn học mạng sau này chắc chắn có tương lai. Mặc dù bây giờ còn chưa hoàn thiện mới nhen nhúm, nhưng về sau tiền đồ sẽ sáng lạn lắm đấy!"

Được Tiểu Bảo cổ vũ, toàn thân Chu Tiểu Vân cảm thấy nhiệt tình. Cảm giác có người nhà ủng hộ đúng là không giống a!

Tiểu Bảo quan tâm hỏi: "Chị, không phải chị chuẩn bị thi nghiên cứu sinh à? Có bận lắm không ?"

Chu Tiểu Vân cười nói: "Dù sao cũng là đi học đọc sách. Chị không dám lơ là. Yên tâm, chị tự có quan điểm, dù sao viết tiểu thuyết cũng là nghề phụ, nhiệm vụ chính của mình là gì đương nhiên chị nhớ rõ."

Tiểu Bảo nói: "Chị hiểu lầm ý em rồi. Em sợ chị bận quá thân thể ăn không tiêu. Cơ thể mới là tiền vốn của một người làm cách mạng đấy!"

Chu Tiểu Vân cảm động nắm tay Tiểu Bảo. Vẫn là em trai tốt nhất!

Cười đùa với Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân hồn nhiên không hay cách đó không xa một đôi mắt giận dữ nhìn chăm chú: "Chu Tiểu Vân!"

Chu Tiểu Vân quay sang, là Lý Thiên Vũ.

Cô cười nói: "Sao anh lại đến đây?"

Lý Thiên Vũ hừ một tiếng: "Em đứng đây ôm ôm ấp ấp ai thế." Lại còn quang minh chính đại đứng dưới lầu ký túc xá.

Lý Thiên Vũ nhìn thấy từ xa, căn bản là không để ý nam sinh mặc áo sơmi trắng kia là ai, đã bị cảnh tượng Chu Tiểu Vân và một "Nam sinh" thân thân thiết thiết kích thích.

Cô trợn mắt, không giải thích một câu. Người này ăn dấm chua cả lên đầu Tiểu Bảo vậy.

Trong lòng Tiểu Bảo cười thầm không ngớt, cố tình đưa lưng về phía Lý Thiên Vũ định không cho anh nhìn thấy mặt của mình.

Đương nhiên Lý Thiên Vũ biết Tiểu Bảo. Nhưng, mấy năm không gặp, Tiểu Bảo cao lên nhiều, anh chỉ thấy bóng lưng cậu lại không thấy mặt. Thực sự không nghĩ tới nam sinh này chính là em trai bảo bối của Chu Tiểu Vân.

Lý Thiên Vũ nổi giận đùng đùng đi tới, giận dữ chuẩn bị dạy dỗ thằng này một trận.

"Anh bạn này....." Lửa giận vừa bốc nhìn thấy nam sinh này là ai lập tức vụt tắt.

Lý Thiên Vũ lúng ta lúng túng nói: "Chu Chí Kiệt là em à, em đến đây lúc nào?" Trong lòng thầm kêu rên vứt hết mặt mũi đi rồi.

Tiểu Bảo cười ha ha.

Chu Tiểu Vân lạnh mặt nói: "Nãy anh gọi thế nào?"

Lý Thiên Vũ cười làm lành: "Tất cả là hiểu lầm, hiểu lầm. Không phải vì anh không thấy rõ sao!"

Chu Tiểu Vân trợn trắng mắt lườm Lý Thiên Vũ, nhìn vẻ mặt đáng thương của anh lại nhanh chóng mềm lòng: "Lần sau thấy rõ ràng hãy nói, em là loại con gái tùy tiện sao?" Thật là quá không tin tưởng cô.

Lý Thiên Vũ cười hắc hắc, đương nhiên anh tín nhiệm Chu Tiểu Vân, nhưng bất kể là ai thấy bạn gái thân yêu của mình thân thiết với nam sinh khác như vậy đều bốc lửa.

Tất cả đều là hiểu lầm thôi!

Tiểu Bảo vẫn biết Lý Thiên Vũ là bạn trai chị, nhưng trực tiếp gặp mặt giới thiệu vẫn là lần đầu tiên.

Ba người đến tiệm cơm. Lý Thiên Vũ vội vàng chọn mấy món Chu Tiểu Vân.

Tiểu Bảo không dấu vết đánh giá Lý Thiên Vũ mấy lần, nghĩ thầm mấy năm không gặp, anh ta cao và đẹp trai hơn, trông dáng vẻ ân cần chu đáo với chị kìa, thảo nào chị ấy thích anh ta!

Chút lửa giận bé nhỏ của Chu Tiểu Vân sớm bị dập tắt từ lâu, cố tình xị mặt cho Lý Thiên Vũ nhìn. Hì hì, nhìn anh cẩn thận từng li từng tí lấy lòng chính mình, cảm giác này không tệ.

Thảo nào Tiền Đóa Đóa và Vu Giai thường xuyên nói nhăng nói cuội trong phòng rằng bạn trai cần dạy dỗ, trên đời làm gì có người đàn ông nào trời sinh đã tốt, săn sóc dịu dàng cũng cần bồi dưỡng mà nên.

Lý Thiên Vũ cũng rất ân cần với Tiểu Bảo, hai người lấy cớ uống bia thầm ganh đua một trận.

Lý Thiên Vũ thấy Tiểu Bảo uống hết cốc này đến cốc khác, đành phải phụng bồi đến cùng. Em vợ tương lai đấy, không lấy lòng sao được.

Tục ngữ nói, rượu phẩm như nhân phẩm, Tiểu Bảo tinh tế quan sát nhất cử nhất động của Lý Thiên Vũ. Phát hiện anh ta luôn không tự chủ liếc nhìn chị ngồi bên cạnh, rõ ràng sợ uống nhiều quá sẽ làm chị tức giận.

Trong lòng anh khẽ buông lỏng. Chỉ có chàng trai rất để ý đến một người con gái mới có thể lúc uống rượu vẫn chiếu cố đến cảm xúc của bạn gái. Phải biết rằng, có nhiều nam sinh vừa thấy rượu đã ném bạn gái qua một bên!

Lý Thiên Vũ biểu hiện xuất sắc, Tiểu Bảo sơ bộ cho anh sáu mươi điểm.

Mới vừa đạt tiêu chuẩn thôi, còn điểm cao hơn sau này phải xem biểu hiện của anh ta!

Chương 367: Nữ sinh phòng 301 tụ tập  

Chu Tiểu Vân phát hiện nếu cô tiếp tục hoạt động trong hội văn học, sẽ rất vất vả nên dứt khoát từ chức hội trưởng. Ngoài chuyên tâm ứng phó bài vở kì thi nghiên cứu sinh, cô còn rút ra không ít thời gian viết tiểu thuyết.

Quá trình này tỉnh lược một đoạn.

Vì thế, khi Tiền Đóa Đóa kích động đến báo cho cô phòng ký túc 301 sắp chuẩn bị tụ tập một bữa, mọi người đều phải tham gia tốt nhất có cả bạn trai đi cùng, Chu Tiểu Vân liên tục từ chối.

Tiền Đóa Đóa nói: "Dù em có bận đến mấy không thể không có hoạt động giải trí nào chứ! Em xem ngày nào em cũng đọc sách đọc sách, viết rồi lại viết, thật buồn tẻ. Cứ quyết như vậy đi! Em nhớ gọi cả Lý Thiên Vũ đến, chị cũng kêu bạn trai chị. Đến lúc đó chúng ta cùng đi hát, nhảy nhót."

Chu Tiểu Vân vốn không muốn đi, về sau ngẫm lại thời gian này đầu óc cô vẫn hoạt động hết công suất, ra ngoài chơi cũng tốt.

Cầm di động gửi tin nhắn cho Lý Thiên Vũ — cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền mua điện thoại, giờ hai người liên lạc tiện hơn, ngón tay bấm bấm đã gửi được tin ngắn.

Tối nay ký túc xá bọn em định liên hoan, bảo tụi em dẫn bạn trai theo. Anh có rảnh không?

Tin vừa gửi, không đến một phút đã có hồi âm: Đi, chắc chắn sẽ đi.

Chu Tiểu Vân cười, lại nhắn: Nếu anh bận thì không cần đến đâu.

Dù bận, không có chuyện gì quan trọng bằng em! ! !

Đọc câu này, trong lòng cô ngọt như mật.

Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân cầm di động phát ngốc trên mặt còn nở nụ cười, trong lòng hiểu ngay: "Thế nào, lại nói chuyện buồn nôn với Lý Thiên Vũ hả!"

Chu Tiểu Vân cười không đáp, ngụ ý thừa nhận.

Tưởng Tiêu Đan thổn thức: "Lý Thiên Vũ nhà cậu quan tâm đến cậu mọi mặt nha! Cách mấy ngày lại đến báo danh một lần không nói, hôm nay gọi điện, chốc lát nhắn tin chưa hề thấy gián đoạn. Trông hai người ngọt ngào làm người ta hâm mộ quá."

Chu Tiểu Vân phản kích: "Dương Phàm đâu thua kém, không phải ngày nào cũng mua bữa sáng cho cậu à?"

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan rốt cuộc có tiến triển thực chất, lên năm tư kết thành một đôi. Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mừng cho hai người, cảm thấy tính cách họ thành đôi rất hợp.

Dương Phàm hoạt bát Tưởng Tiêu Đan cởi mở, Dương Phàm rực rỡ (như ánh mặt trời) Tưởng Tiêu Đan hào sảng, thật là một đôi trời đất tạo nên.

Vừa nhắc tới Dương Phàm, Tưởng Tiêu Đan hơi đỏ mặt. Thời gian yêu nhau ngắn ngủi, tạm thời cô chưa quen với cuộc sống có bạn trai.

Chu Tiểu Vân trêu Tưởng Tiêu Đan, nghĩ thầm trước đây cô ấy luôn trêu mình và Lý Thiên Vũ, hiện tại thì sao, mình cũng không khách khí lấy Dương Phàm ra giỡn.

Người trẻ tuổi liên hoan luôn bắt đầu từ việc ăn cơm, uống rượu.

Một nhóm nữ sinh cộng thêm hai nam sinh, cực kỳ náo nhiệt.

Chu Tiểu Vân phát hiện ở trong hoàn cảnh này cô cũng bị nhiễm sự hưng phấn, sau khi uống ít bia, đối với hành động Lý Thiên Vũ nhân cơ hội ngồi sát lại gần, ôm mình cô không từ chối. Dù sao mọi người đều dẫn bạn tới, không ai chê cười ai.

Chỉ còn Hoa Nhược Vũ và Liêu Thanh Thanh đến nay chưa có bạn trai, hai người đau khổ góp thành một cặp uống rượu.

Dương Phàm mặt mày rạng rỡ cầm hai chai bia đến: "Thiên Vũ, đến, cạn một chai!"

Cạn thì cạn, ai sợ ai a!

Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đấu bia với nhau.

Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân ngồi bên cạnh tán gẫu, không thèm để ý hai người phát điên này. Trong trường hợp này, không uống nhiều là chuyện không thể.

May sao chỉ uống bia, cùng lắm chạy vào phòng vệ sinh mấy lần thôi, khả năng uống say không lớn.

Lý Thiên Vũ vỗ Dương Phàm: "Dương Phàm, cuối cùng đã đạt thành tâm nguyện, gần đây xuân phong đắc ý nha!"

Dương Phàm biết bạn thân nói đến chuyện Tưởng Tiêu Đan, nhắc tới việc này toàn thân anh khoan khoái, lại uống thêm một chai.

Lý Thiên Vũ vừa uống vừa bát quái: "Nói coi, sao cua được Tưởng Tiêu Đan?"

Đầu tiên Dương Phàm khẩn trương liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan, phát hiện cô đang mải nói chuyện với Chu Tiểu Vân căn bản không lưu ý mình và Lý Thiên Vũ bên này mới yên lòng: "Nói nhỏ chút, đừng để Tưởng Tiêu Đan nghe thấy."

Lý Thiên Vũ cười ha ha nói: "Trông bộ dạng này của cậu còn không biết xấu hổ cười nhạo tớ, tớ thấy sau này cậu sẽ thành bạn gái nô không kém tớ đâu!"

Ngoài miệng cười mắng hai câu, trong lòng Dương Phàm rất hạnh phúc.

Lý Thiên Vũ nhất quyết không tha, tiếp tục truy vấn chuyện hai người, lúc đầu Dương Phàm sống chết không chịu nói, chờ uống thêm hai chai bia bắt đầu tiết lộ từng tí một. Anh được thỏa mãn lòng hiếu kỳ lại bắt đầu uống cùng Dương Phàm.

Còn bên này Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan đang vui vẻ trò chuyện.

Chu Tiểu Vân không khác bạn trai mình lắm, đồng dạng cũng tò mò với chuyện của Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm, nhưng thay đổi cách hỏi.

Tưởng Tiêu Đan không chịu nói tỉ mỉ, chỉ nói đơn giản: "Lần trước tớ bị bệnh cậu biết rồi đó, Dương Phàm đi cùng tớ đến tận bệnh viện truyền dịch."

Thì ra dựa vào chiêu này đả động lòng cô ấy nha! Chu Tiểu Vân vỡ lẽ, không ngờ Dương Phàm vậy mà cũng cẩn thận săn sóc!

Tiền Đóa Đóa qua kéo hai người: "Đừng ngồi đây tán dóc nữa, nào, qua đây uống rượu."

Tưởng Tiêu Đan không cam lòng tỏ ra yếu thế, Chu Tiểu Vân cũng nảy sinh hào khí, uống thì uống, ai sợ ai a! Mấy nữ sinh ngồi cùng một chỗ hi hi ha ha uống rượu náo nhiệt phi thường.

Thừa dịp còn hơi rượu, cả đám lại đến quán bar cách đó không xa nhảy nhót.

**

Nam mua vé nữ miễn phí, dưới ánh đèn mờ âm nhạc điếc tai, đi vào rất có cảm giác muốn nhảy.

Tiền Đóa Đóa nhảy đẹp nhất, dáng người cô ấy đẹp ngực to khi nhảy đúng là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, là kiểu người đầy đặn hiếm thấy trong nữ sinh.

Doãn Dao không cam tỏ ra yếu kém, kéo bạn trai cô ấy lên sàn ôm nhau nhảy. Vu Giai phóng khoáng nhất, lúc khiêu vũ giống như sắp dính hẳn vào người bạn trai.

Chu Tiểu Vân nhìn cảnh này không ngừng cười, cô cảm thấy chỉ nhìn mọi người nhảy cũng thật vui vẻ.

Tưởng Tiêu Đan bị Dương Phàm kéo qua khiêu vũ.

Miệng Lý Thiên Vũ thủ thỉ bên tai Chu Tiểu Vân: "Tiểu Vân, chúng ta cũng ra nhảy đi!" Nhìn người ta từng đôi tình cảm dính cùng một chỗ, thật đỏ mắt quá.

Đầu tiên Chu Tiểu Vân không nghe thấy, chờ Lý Thiên Vũ nói lại một lần mới hiểu được. Trong quán quá ồn, không hét to căn bản không nghe được đối phương đang nói cái gì.

Ban đầu cô không chịu đi, bị Lý Thiên Vũ dụ dỗ nửa ngày mới kéo vào sàn nhảy.

Người đẩy người, người dính người là cảm giác duy nhất của cô.

Thế nhưng, thật sự rất high rất tuyệt. Chẳng cần quan tâm đến động tác, tùy ý thoải mái theo cảm giác.

Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ nhảy rất đẹp trai, trong lòng ngứa ngáy cũng nhảy theo. Chốc lát sau, cả người cô mồ hôi đầm đìa.

Cô nghĩ thầm thảo nào Tiền Đóa Đóa mấy cô ấy đều thích đi nhảy, quả là biện pháp tốt để xả stress. Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, nhảy cả buổi, quên hết mọi phiền não.

Lý Thiên Vũ thấy trán Chu Tiểu Vân đầy mồ hôi, đau lòng ngừng lại, thay cô lau đi giọt mồ hôi trên trán. Muốn nói với cô mấy câu, kết quả biến thành gào to. Anh dứt khoát dẫn Chu Tiểu Vân ra bên ngoài phòng khiêu vũ nghỉ một chút.

Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí bên ngoài thật tốt!

Chương 368: Trắng đêm không về (1)  

Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân từ từ di chuyển đến góc phòng tối tăm. Cô lập tức hiểu ý anh, ỡm ờ đi theo.

Tới nơi ánh đèn không chiếu đến, Lý Thiên Vũ nhiệt tình đến mức muốn hòa tan cô. Chu Tiểu Vân cầm bàn tay anh đang bò lên trên: "Đáng ghét, anh sờ loạn đâu thế."

Lý Thiên Vũ không hề đỏ mặt, kéo tay Chu Tiểu Vân vòng ra phía sau mình, biến thành cô ôm thắt lưng anh, lại một nụ hôn rơi xuống.

Chu Tiểu Vân vô lực chống cự bàn tay nóng bỏng của anh.

Lý Thiên Vũ buông tha đôi môi cô lại cọ sát hai má mấy cái, chỉ chốc lát sau khẽ liếm vành tai rồi lưu luyến nơi giữa tai và cổ.

Ý loạn tình mê, Chu Tiểu Vân nghe tiếng Lý Thiên Vũ nói nhỏ: "Tiểu Vân, đêm nay đừng về, anh đi thuê..."

Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, đầu tiên đẩy bàn tay Lý Thiên Vũ không biết mò vào trong áo mình lúc nào ra, sau đó chỉnh lại quần áo: "Muốn cũng đừng mơ!"

Lý Thiên Vũ rất hối hận đề nghị của mình, muốn quấn lấy lại bị Chu Tiểu Vân cự tuyệt: "Ra ngoài một lúc rồi, chúng ta vào thôi!"

Anh đành đau khổ theo sau Chu Tiểu Vân vào trong.

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang ngồi nghỉ, thấy Chu Tiểu Vân cùng Lý Thiên Vũ một trước một sau từ bên ngoài đi vào đều cười.

Dương Phàm đẩy Lý Thiên Vũ chớp chớp mắt: "Đi ra bên ngoài "Nghỉ ngơi" à?" Giọng điệu ái muội, nụ cười càng ái muội.

Lý Thiên Vũ cười hì hì.

Chu Tiểu Vân bị cười mặt đỏ lên, lườm anh một cái.

Tưởng Tiêu Đan nói với Chu Tiểu Vân: "Mau nhìn Vu Giai và bạn trai cô ấy kìa, oa, nhiệt tình quá."

Chu Tiểu Vân liếc mắt, hai người họ dính sát vào nhau có chỗ nào giống đang khiêu vũ, đúng hơn là ve vãn. Cô cúi đầu cười: "Nếu như đỏ mắt cũng bảo Dương Phàm đưa cậu nhảy như thế đi."

Tưởng Tiêu Đan đập Chu Tiểu Vân: "Nói linh tinh gì thế, đều bị Lý Thiên Vũ làm xấu." Chu Tiểu Vân trước đây sao có thể nói ra những lời này.

Lý Thiên Vũ vừa nghe đến tên mình cảm thấy hứng thú bu lại.

Hai cô gái lập tức ngậm miệng không nói.

Lúc này, phòng khiêu vũ đổi thành bản nhạc du dương. –—

Mắt Dương Phàm sáng lên, mời Tưởng Tiêu Đan nhảy một điệu. Chậm rãi khiêu vũ cùng nhau thật lãng mạn biết bao!

Lý Thiên Vũ vừa nhìn đã động lòng: "Tiểu Vân, chúng ta ra nhảy đi!"

Chu Tiểu Vân cười như không cười: "Không, em sẽ không nhảy." Thật ra cô cố tình nói thế, ai bảo anh đưa ra yêu cầu quá phận như vậy.

Tìm chỗ qua đêm? Hừ, đừng mơ. Không đến lúc kết hôn cô sẽ không đồng ý việc này! –—

Trong lòng Lý Thiên Vũ như gương sáng, biết Chu Tiểu Vân đang tức giận vì "lời nói và việc làm không đứng đắn" ban nãy của mình. Anh vội vàng mềm giọng: "Lúc nãy kích động qua anh mới thốt ra mấy lời đó, anh xin thề, bây giờ đã đá sạch mấy suy nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu rồi."

Xin thượng đế tha thứ cho lời nói dối thiện ý của con!

Chu Tiểu Vân quan sát vẻ mặt Lý Thiên Vũ trịnh trọng, nghĩ thầm con trai đều là loài động vật bị kích động, có mấy chỗ không thể kiểm soát cũng không phải cố ý, quên đi, đừng truy cứu nữa, đã ra ngoài chơi cứ chơi cho tận hứng!

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng đồng ý nhảy, thỏa mãn ôm cô lên sàn.

Chu Tiểu Vân phát hiện anh nhảy rất khá, hỏi: "Anh học khiêu vũ lúc nào? Sao tới bây giờ em không biết?"

Không biết có phải thường xuyên nhảy với con gái mới nhảy tốt như thế hay không...

Lý Thiên Vũ cười nói: "Anh là thiên tài, nhìn một lần đã biết nhảy."

Chu Tiểu Vân không tin, véo eo anh.

Lý Thiên Vũ xin tha mãi: "Được rồi. Anh nói thật! —, đừng véo nữa — hồi năm nhất trong lớp tổ chức vũ hội anh từng nhảy mấy lần. Về sau cả ngày theo đuổi em, làm công cả ngày làm gì có thời giờ đi nhảy a!"

Thực ra Chu Tiểu Vân không quá chú ý, bỗng nhiên nghĩ tới một thời gian rất dài ai đó không xuất hiện."Thiệu Sắc Vi cũng tìm đến lớp anh khiêu vũ à?"

Không biết tại sao, Chu Tiểu Vân rất chú ý đến đáp án của Lý Thiên Vũ, có lẽ trong lòng cô thủy chung không yên lòng với Thiệu Sắc Vi! Từ sau lần đó, không biết anh lại nói gì với cô ta. Dù sao, cô chưa từng gặp Thiệu Sắc Vi, cũng chưa từng thấy Lý Thiên Vũ nhắc tới người này.

Lý Thiên Vũ vội vã phủi sạch: "Sao có thể, cùng lắm anh từng ăn với cậu ấy mấy bữa thôi, ngay cả xem phim cũng chưa từng đi. Lần trước cậu ấy đến tìm anh, anh trả lời điện thoại, bảo cậu ấy đừng đến tìm anh nữa, về sau không còn thấy cậu ấy tới."

Chỉ đơn giản thế thôi? Chu Tiểu Vân hoài nghi nhìn Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ khai thật: "Cậu ấy lại tới tìm anh một lần, anh nói thẳng anh rất yêu em, sẽ không thích cô gái khác. Cậu ấy khóc rất lâu rồi quay đi. Về sau không thấy đến nữa."

Lý Thiên Vũ nhớ tới cảnh Thiệu Sắc Vi khóc nức nể trong lòng có một tia không đành lòng, là một chàng trai đối diện với cô gái thích mình, nói ra những lời tuyệt tình là chuyện không dễ dàng.

Thế nhưng, anh vẫn nhẫn tâm nói.

Bởi vì, anh không muốn Chu Tiểu Vân vì chuyện này hiểu lầm anh.

Thỉnh thoảng đoạn nhạc đệm nhỏ sẽ làm tình yêu ấm lên, nhưng bên thứ ba ở bên cạnh thời gian dài chỉ tạo thành khúc mắc cho tình cảm của hai người.

Ai nói tình yêu thực sự phải trải qua muôn ngàn sóng to gió lớn? Lý Thiên Vũ chỉ mong tình yêu của anh và cô bình bình đạm đạm, suôn sẻ đi tiếp. Không có bất cứ ai xen vào giữa hai người.

Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân không sinh lòng đồng tình với cô gái chịu đả kích lớn như thế, bởi vì, người cô gái đó thích là Lý Thiên Vũ.

Bởi vì, Lý Thiên Vũ là người nàng thích.

Người không quan tâm chuyện gì cũng có thể bỏ qua, giống như Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi, bọn họ ra sao với Chu Tiểu Vân đều không cần quan tâm.

Người quan tâm mọi chuyện tuyệt đối không lùi bước, dù một chút cũng không thể.

Thiệu Sắc Vi, hi vọng cậu có thể tìm được tình yêu đích thực.

Thế nhưng, Lý Thiên Vũ không thuộc về cậu.

Anh ấy thuộc về tôi!

Vì thế, tôi sẽ không để cho cậu có bất kì cơ hội gì chen vào.

Lý Thiên Vũ yên lặng kéo Chu Tiểu Vân vào lòng, không thèm để ý bây giờ là nhạc gì. Giữa đám đông, hai người ôm chặt lấy nhau.

"Tiểu Vân, anh yêu em!"

Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.

Chu Tiểu Vân cảm thấy nước mắt sắp chảy xuống.

Vì sao phụ nữ luôn thích dùng nước mắt để diễn tả cảm xúc của mình nhỉ? Khi hài lòng, khi thương tâm, khi kích động, khi hạnh phúc.

Hiện tại nước mắt của cô chính là hạnh phúc và kích động đan xen. —-

Lý Thiên Vũ hôn giọt nước mắt của cô, sau đó phủ xuống đôi môi.

Lần đầu tiên cô không bận tâm xung quanh có rất nhiều người, nhiệt tình hôn lại anh.

Bên tai vang lên mấy tiếng huýt gió. Nhưng lúc này ai còn quản nó? —

Xúc động Chu Tiểu Vân nói: "Thiên Vũ, đêm nay em không muốn về."

Lý Thiên Vũ kích động, cảm thấy toàn thân hưng phấn.

Vu Giai và bạn trai cô ấy đã đi rồi, có lẽ đêm nay không về. Cô ấy và bạn trai qua đêm bên ngoài là chuyện thường, tất cả mọi người thấy nhưng không nói gì.

Tưởng Tiêu Đan tìm khắp mọi nơi đều không thấy bóng dáng Chu Tiểu Vân, nói thầm cô ấy đi đâu rồi.

Dương Phàm thầm hiểu trong lòng, cười nói: "Đừng tìm hai người bọn họ nữa, chúng ta về thôi!"

Tưởng Tiêu Đan nghe Dương Phàm nói thế, lập tức hiểu. Cô ngạc nhiên vì Chu Tiểu Vân mạnh dạn, người giống như Chu Tiểu Vân đáng lẽ sẽ không làm chuyện này!

Chương 369: Trắng đêm không về (2)  

Choáng váng đi theo Lý Thiên Vũ vào phòng khách sạn, Chu Tiểu Vân ngẩn người ngồi trong căn phòng không lớn.

Lý Thiên Vũ vào nhà vệ sinh tắm, anh kích động đến mức chưa cửa đóng chặt đã cởi quần áo.

Chu Tiểu Vân vô tình liếc thấy thân hình anh sau khe cửa, mặt đỏ bừng.

Bình tĩnh bình tĩnh! Đâu phải chưa xem qua, kiếp trước anh ấy cũng là người bên gối. Việc không biết đã làm bao nhiêu lần. Có gì phải khẩn trương.

Chu Tiểu Vân cố gắng làm cho mình trấn tĩnh, tiếc rằng mặt vẫn nóng bừng, cảm thấy hình như máu trong người dồn hết lên đó.

Ầm! Lý Thiên Vũ nửa người trên để trần, mặc quần jean đi ra.

"Tiểu Vân, em có tắm không?"

Chu Tiểu Vân giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy dựng lên: 'Em muốn tắm." Sau đó vọt vào phòng vệ sinh, giữ cửa, khóa trái từ bên trong.

Lý Thiên Vũ thấy buồn cười, anh chưa từng thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô.

Nghĩ đến chuyện kế tiếp, Lý Thiên Vũ lại kích động.

Trí tưởng tượng bay xa...

Lý Thiên Vũ hạnh phúc nằm trên giường đôi chờ Chu Tiểu Vân đi ra.

Nhưng sao cô ấy sắp tắm gần nửa tiếng rồi mà chưa ra nhỉ?

Anh nghĩ thầm không phải cô định ở cả đêm trong phòng vệ sinh chứ!

Lý Thiên Vũ tới cạnh cửa, gõ cửa nói: "Tiểu Vân, tắm xong chưa?"

Chu Tiểu Vân ở bên trong hàm hồ đáp: "Sắp." Thực ra cô đã tắm xong từ lâu, ở bên trong do dự phân vân mãi chưa bước ra thôi.

Lại qua hơn mười phút, Chu Tiểu Vân rốt cuộc chậm rì rì ra khỏi nhà vệ sinh.

Lý Thiên Vũ nhìn cô bước đi chậm như rùa, bật cười.

Chu Tiểu Vân lườm anh: "Anh cười cái gì mà cười?"

Lý Thiên Vũ đi tới: "Được được được, anh không cười nữa là được chứ gì! Nào, cho anh ngửi xem, tắm xong người em có thơm không."

Vừa chạm đến vòm ngực trần trụi của anh, cô lại bắt đầu thấy căng thẳng.

Đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao.

Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Giây khắc hình như anh từng tưởng tượng vô số lần, làm cho người ta kích động không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chu Tiểu Vân lắp bắp: "Lý Thiên Vũ, em..."

Lý Thiên Vũ đang hôn khắp nơi trên mặt cô, nghe trong giọng cô vẻ không tình nguyện, ngừng lại: "Làm sao vậy? Có phải lo lắng vấn đề kia không? Yên tâm, anh vừa đến cửa hàng gần đây mua một hộp áo mưa rồi!"

Lúc này cô mới biết được Lý Thiên Vũ ban nãy anh đi một vòng trong cửa hàng để làm gì.

"Không phải em có ý này, em..." Thật sự không biết nên mở miệng thế nào.

Sao cô có thể không biết xấu hổ vào lúc này nói mình muốn đánh trống lùi lại?

Bây giờ bắt đàn ông dừng lại là chuyện tàn nhẫn nhất, tên đã trên dây không thể không bắn, lúc hô ngừng có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện?

Chu Tiểu Vân cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh, bên dưới có vật gì đó cứng rắn chứng minh anh khó kiềm chế nổi.

Nên làm gì bây giờ a...

Thật hối hận mình xúc động nói ra.

Ai! Xúc động là ma quỷ a!

Lý Thiên Vũ dừng tay, hít sâu mấy lần, đầu tiên buông cô ra.

Lý Thiên Vũ nhìn thẳng vào Chu Tiểu Vân nói: "Tiểu Vân, không phải là em không muốn cùng anh..."

Chu Tiểu Vân không trả lời được. Không thể nói không muốn, không đúng, nói muốn thì càng làm người ta đỏ mặt.

Nên nói là cô cảm thấy làm chuyện này quá sớm.

Tốt nhất để qua một, hai năm hai người càng chín chắn hơn, sau khi kết hôn làm mới tốt.

Kiếp trước chính vì lén nếm thử trái cấm, kết quả ngoài ý muốn mang thai sớm nên kết hôn, trong lòng Chu Tiểu Vân từng thề không đến 25 tuổi tuyệt đối không nói chuyện cưới xin.

Chu Tiểu Vân lắp bắp: "Em chỉ cảm thấy quá nhanh..."

Hi vọng Lý Thiên Vũ đừng bá vương ngạnh thượng cung, đương nhiên, lúc này nếu anh kiên trì, cô cũng ỡm ờ. Nhưng trong lòng sẽ có chút không tình nguyện.

Lý Thiên Vũ thở dài, một lần nữa ôm Chu Tiểu Vân. Tựa đầu cạnh má cô, nửa ngày không nói gì.

Chu Tiểu Vân không dám coi thường làm bừa, cứ như vậy cứng ngắc bị anh ôm.

Lý Thiên Vũ đột nhiên bật cười: "Được, nghe lời em, em ngại quá nhanh anh sẽ chờ em."

Chờ em chuẩn bị thật tốt dâng hiến tất cả cho em. Chờ em toàn tâm toàn ý yêu anh. Chờ đến lúc em quyết định cùng anh sống cả đời...

Lòng Chu Tiểu Vân thả lỏng, ngượng ngùng ôm Lý Thiên Vũ: "Cám ơn anh!"

Lý Thiên Vũ cười hì hì: "Nhưng, cái kia không được, anh hôn một cái sờ một cái có thể chứ!" Nói xong quấn lấy.

Chu Tiểu Vân thở gấp một tiếng, rồi bị từng nụ hôn nồng nhiệt ùn ùn kéo đến bao quanh. —

Cả người cô như nhũn ra, vô lực ngăn cản bàn tay làm bậy của anh. Tay cô tiếp xúc với lồng ngực nóng rực, không tự chủ bắt đầu vuốt ve cơ thể anh. Lồng ngực vững chãi ấm áp như vậy làm người ta lưu luyến...

Lý Thiên Vũ không biết mất bao nhiêu khí lực rốt cuộc buông lỏng tay, nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, đôi mắt khép hờ, toát lên vẻ quyến rũ. Thiếu chút nữa anh xúc động muốn ôm cô lên giường.

Aizz! Lý Thiên Vũ nhận mệnh chỉnh lại quần áo cho cô.

Trên mặt Chu Tiểu Vân đỏ rực như quả cà chua.

Vừa nếu không phải Lý Thiên Vũ đúng lúc dừng lại, sợ rằng hai người sớm lên giường rồi!

Lý Thiên Vũ rót cốc nước lạnh uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nỗi xúc động trong lòng cũng giảm đi một chút.

Chu Tiểu Vân bỗng nhiên không biết để tay chân ở đâu.

Lý Thiên Vũ hắng giọng nói: "Đã trễ rồi, có về ký túc xá cũng không kịp. Anh thấy đêm nay chúng ta cứ ngủ ở đây. Sáng mai anh đưa em về trường."

Mặc dù không thể làm đến bước cuối cùng nhưng được ôm bạn gái thân yêu ngủ một đêm cũng có thể an ủi khao khát trong lòng và thân thể anh!

Chu Tiểu Vân hoài nghi liếc mắt nhìn, Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: "Nếu anh muốn, lúc nãy đã 'tử hình ngay tại chỗ', em yên tâm, anh bảo đảm trinh tiết của em một đêm còn nguyên vẹn."

Chu Tiểu Vân bật cười: "Cái gì trinh tiết, khó nghe muốn chết."

Còn tử hình ngay tại chỗ, chí ít phải lên giường chứ...

Thôi thôi, đừng nghĩ đến mấy cái đen tối này nữa.

Chu Tiểu Vân cho rằng mình sẽ rất khẩn trương vượt qua đêm nay, không nghĩ tới nằm trên giường một lúc, trong vòng tay ấm áp của anh, cô ngủ thiếp đi.

Đầu tiên Lý Thiên Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ, đợi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới từ từ mở mắt ra.

Trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt cô, nhưng anh có thể cảm nhận được cô ngủ yên bình trong lòng anh, tin tưởng và không hề phòng bị...

Lý Thiên Vũ đem một tia không đứng đắn cuối cùng ném thẳng lên chín tầng mây.

Hóa ra, cảm giác yêu một người là như vậy.

Không đành lòng ép buộc cô ấy một chút, hi vọng cô ấy cam tâm tình nguyện, cầu mong cô ấy hạnh phúc hài lòng.

Tiểu Vân, hi vọng tối nay em an tâm đi vào giấc ngủ.

Có em, trong lòng anh thật kiên định, cho tới giờ khắc này anh mới hiểu được anh đã yêu em từ rất lâu rồi.

Trong sinh mệnh của anh sớm không thể không có anh.

Giờ anh chưa đủ tư cách nói với em những lời này.

Xin em chờ anh, chờ anh sau khi tốt nghiệp có công việc ổn định, có năng lực cho em một mái nhà yên bình, chờ anh có thể cho một cuộc sống yên ổn sung túc, chờ anh có thể gánh vác cả bầu trời che chở phía trên em.

Xin em nhất định phải chờ anh!

Chương 370: Không xảy ra chuyện gì  

Sáng sớm, Chu Tiểu Vân thức giấc.

Đồng hồ báo thức sinh học tầm sáu giờ đã báo ầm ĩ làm cô tỉnh lại, sau khi mở mắt, có một phút cô không biết mình thân ở phương nào.

Nhìn Lý Thiên Vũ ngủ say bên cạnh, cuối cùng cô nhớ ra chuyện tối hôm qua.

Nhìn trên người mình không có gì khác thường thậm chí ngay cả quần áo vẫn còn chỉnh tề, cô biết rõ tối qua không xảy ra chuyện gì cả.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô thật sự ấm áp và rất hạnh phúc.

Biết tôn trọng phụ nữ, hiểu được cách quan tâm tới bạn gái, Lý Thiên Vũ là một chàng trai cực kì tốt!

Cô không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên trán anh, cảm thấy người con trai trước mắt thật đáng yêu, thật "soái".

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Lý Thiên Vũ ngủ dưới quầng sáng ấy toát lên vẻ tuấn lãng quyến rũ khó tả, giây phút này, hạnh phúc chân thật đến thế.

Sau khi Lý Thiên Vũ tỉnh, thấy Chu Tiểu Vân đã mặc quần áo tử tế thu dọn xong.

Chu Tiểu Vân cảm thấy trải qua qua tối hôm qua dường như cô và anh đã gần thêm một tầng. Không phải trên thể xác, mà gần gũi về mặt tâm hồn.

Cho đến giờ phút này, Chu Tiểu Vân mới thực sự thừa nhận với chính mình, cô thật sự rất yêu Lý Thiên Vũ, nàng cũng tin, anh cũng yêu mình như vậy.

Lý Thiên Vũ nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng Chu Tiểu Vân tìm một cửa hàng ăn sáng. Tiếp theo anh đưa cô về ký túc xá. Đợi đến khi bóng anh biến mất cuối con đường, cô mới từ từ bước lên cầu thang kí túc xá nữ.

Nhẹ nhàng mở cửa, Chu Tiểu Vân phát hiện mọi người trong phòng chưa rời giường.

Xem ra tối qua tụ tập điên cuồng một trận khiến ai nấy đều mệt mỏi!

Nhìn kĩ, giường Vu Giai trống không, giường Doãn Dao cũng vậy.

Chu Tiểu Vân nhất thời an tâm hẳn, trông đi, người cả đêm không về rất nhiều đó thôi, đâu phải chỉ có mình cô.

Mặc dù không làm gì, nhưng nghĩ mình quang minh chính đại ở cùng Lý Thiên Vũ một đêm bên ngoài, Chu Tiểu Vân vẫn thấy không được tự nhiên. Hi vọng không ai lấy chuyện này ra đùa.

Chu Tiểu Vân chọn mấy quyển sách, tìm một bàn trống trong phòng tự học ngồi đọc.

Đến trưa, cô trở về ký túc xá, chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.

Tưởng Tiêu Đan cười lại gần: "Đi với mình nào, ăn trưa cùng nhé."

Chu Tiểu Vân vừa nhìn cô ấy cười không có ý tốt là biết ngay một hồi gặng hỏi không thể tránh, bất đắc dĩ bị cô ấy kéo đi.

"Thế nào thế nào, làm đến bước ABCD kia chưa?" Tưởng Tiêu Đan vừa mới gọi món ăn, ngồi xuống không đợi Chu Tiểu Vân ăn một miếng đã không thể chờ đợi cất tiếng hỏi.

A là nắm tay, B là hôn môi, C là sờ, D chính là cái đó đó.

Chu Tiểu Vân từ chối trả lời vấn đề này, cúi đầu ăn cơm.

Tưởng Tiêu Đan đâu chủ quan khinh địch buông tha Chu Tiểu Vân như vậy, lại tò mò hỏi: "Tiết lộ một chút thôi, tớ hiếu kì chết mất. Tối qua hai người chạy thẳng tới D à?"

Chu Tiểu Vân lườm cô bạn một cái, không xem đây là chỗ nào, hỏi trực tiếp quá vậy!

"Cậu nói đi chứ, nghẹn chết tớ."

Chu Tiểu Vân đành phải lắc lắc đầu, "Không có, tối hôm qua không có chuyện gì. Thu hồi mấy tư tưởng không trong sáng trong đầu cậu đi."

Tưởng Tiêu Đan cười hắc hắc nói: "Thật hay giả, Lý Thiên Vũ không làm tí chuyện xấu nào á? Tớ không tin."

Không tin thì thôi, Chu Tiểu Vân chắc chắc thanh giả tự thanh*, không giải thích.

(*Trong sạch thì tự bản thân nó trong sạch, không cần thanh minh)

Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân như thường cuối cùng tin hai người ở cùng cả buổi tối không làm gì là sự thực.

Cô nảy sinh mười hai phần kính trọng với Lý Thiên Vũ: "Oa kháo, mỹ nhân trong ngực ngồi trong lòng mà vẫn không loạn a! Lợi hại! Bội phục!"

Chu Tiểu Vân mỉm cười phản kích: "Cậu có thể đi thử Dương Phàm nhà cậu một lần, xem cậu ngồi trong lòng mà cậu ta có loạn hay không."

Tưởng Tiêu Đan lập tức cam bái hạ phong (đồng nghĩa với tâm phục khẩu phục), nói thế chẳng hóa không nói.

Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, đề tài này tương đối xấu hổ, ít đề cập đến tốt hơn.

Buổi tối về phòng, một đám sắc nữ xông đến, hỏi han lung tung này kia.

Vu Giai phóng khoáng hơn Chu Tiểu Vân, sau khi tắt đèn bắt đầu nói về đề tài "người nhớn".

Các cô gái cười hì hì, tai dựng thẳng lên nghe chăm chú, thỉnh thoảng nói mấy lời bình.

Chu Tiểu Vân không nói gì nhưng cũng một mực nghe, nghe Vu Giai và Doãn Dao nói mấy đề tài 18+, bản thân cô đỏ mặt thay hai người.

Ai, người và người thực sự là không giống nhau, đánh chết Chu Tiểu Vân cũng không dám mở miệng nói ra chuyện này.

Nói tới nói lui lại kéo đến đầu cô.

"Tiểu Vân, nói một chút chuyện của cậu và Lý Thiên Vũ cho mọi người nghe đi!" Vu Giai nói.

Lúc đầu Chu Tiểu Vân không chịu nói, sau không nhịn được bị mọi người giựt giây, chỉ lựa chọn mấy chuyện cũ của hai người từ năm lớp bốn tiểu học học cùng đến nay.

Tưởng Tiêu Đan chưa từng nghe mấy chuyện nay, hôm nay xem như được mở rộng lỗ tai (ý từ câu mở rộng tầm mắt).

Mấy cô gái mải mê nghe, đáng tiếc Chu Tiểu Vân không chịu nói nhiều.

Tiền Đóa Đóa thất vọng bảo: "Tiểu Vân, đừng bảo thủ như vậy. Tối hôm qua em với Lý Thiên Vũ một đêm không về, chúng ta đều hiếu kì chết mất. Nói một chút thôi!"

Chuyện này sao có thể nói ra miệng.

Nếu như cô và Tưởng Tiêu Đan thì thầm còn được, nhiều hai lỗ tai dựng thẳng thế này, cô thật sự không muốn nói về mấy chuyện riêng tư của mình.

Náo loạn một hồi, thấy Chu Tiểu Vân giữ kín như bưng mọi người lại chuyển mục tiêu sang Doãn Dao.

Bên kia Lý Thiên Vũ cũng nhận được điện thoại của Dương Phàm.

Dương Phàm trêu chọc nói: "Người anh em, cậu thật có bản lĩnh a! Nói mau, tối hôm qua có phải..."

Lý Thiên Vũ cười mắng một câu: "Cậu cút sang một bên, tớ không làm gì hết, đơn thuần ngủ thôi."

Dương Phàm ngạc nhiên kêu lên, phản ứng đầu tiên chính là: "Không thể nào, cái kia của cậu không được hả?"

Lý Thiên Vũ phì một tiếng: "Miệng chó không phun ra ngà voi, tớ rất tốt, không có vấn đề."

Dương Phàm thức thời không hỏi tiếp, phần sau thuộc về bí mật của người ta, đừng nên lắm miệng thì hơn.

Từ điểm này có thể nhìn ra sự khác biệt giữa con trai và con gái.

Con gái gặp chuyện kiểu này đều phải truy hỏi kỹ càng sự việc. Con trai thì sao, ngầm hiểu với nhau.

Dương Phàm để điện thoại xuống, cau mày suy nghĩ: Không nhìn ra thằng nhóc Lý Thiên Vũ này kiên nhẫn thật, cả việc này cũng có thể nhịn xuống, cơ hội tốt như vậy một đêm không xảy ra chuyện gạo nấu thành cơm.

Xem ra, Lý Thiên Vũ thực sự rất yêu Chu Tiểu Vân!

Đoán chắc là Chu Tiểu Vân không vui!

Dương Phàm thông minh thoáng cái đã đoán ra tám chín phần.

Việc này qua đi, tình cảm Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ nồng nhiệt hơn.

Khi Lý Thiên Vũ đến tìm Chu Tiểu Vân nhận được đãi ngộ nhiều hơn hẳn trước đây! Ví dụ như, Chu Tiểu Vân chủ động hơn nhiệt tình hơn vân vân và vân vân, ở đây không tiện nói tỉ mỉ.

Lý Thiên Vũ cảm thấy cái này gọi là tay vén màn mây ánh trăng sáng, anh nghĩ sau này hai người chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.

Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày ghi tên dự thi nghiên cứu sinh.

Nộp phí đi thi xong, hai tháng nữa sẽ tới cuộc thi.

Chu Tiểu Vân phát hiện thời gian càng gấp rút hơn, cả ngày bận đọc sách, ít thời gian viết truyện.

Cô nghĩ thầm cứ qua khoảng thời gian này trước, "Chính sự" quan trọng hơn, có thể tạm thời để nghề phụ qua một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro