Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C346-350

Chương 346: Tiến triển  

Hơn hai tuần sau, Đại Bảo thần thái phấn khởi đến tìm Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân vừa nhìn vẻ mặt Đại Bảo vui mừng liền biết có chuyện tốt: "Anh, anh đi tìm Lưu Lộ rồi à?"

Đại Bảo cười gật đầu: "Đầu tiên anh viết thư cho em ấy, về sau tranh thủ được nghỉ đến tìm. Anh đánh bạo nghe ời em nói với cô ấy, lúc đó mặt cô ấy đỏ lắm, chưa nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối."

Mắt Chu Tiểu Vân sáng lên: "Thật tốt quá, điều này biểu hiện cảm giác của bạn ấy với anh không tệ lắm. Con gái mà, sao có thể trước mặt nói ra em cũng thích anh chứ. Theo hiểu biết của em về Lưu Lộ, ha ha, việc này sẽ thành công!"

Lòng Đại Bảo tràn đầy vui mừng. Tiễn Đại Bảo đi, Chu Tiểu Vân cảm thấy mặt trời hôm nay thật rực rỡ. Cô đang rảnh nên lên mạng xem loanh quanh, một lúc sau cuối cùng cũng gặp Lưu Lộ.

Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ đang online, lập tức chat với cô ấy.

Chu Tiểu Vân hỏi: "Lưu Lộ, anh tớ tới tìm cậu à?"

Lưu Lộ đáp: Uhm, còn viết hai bức thư cho tớ.

Cậu thành thật nói cho tớ, cậu cảm thấy anh tớ thế nào? Nếu có thể đương nhiên tớ hi vọng cậu cho anh ấy một cơ hội, nếu cậu không thích liền nói thẳng với tớ, tớ sẽ không cho anh ấy đến làm phiền cậu. Chu Tiểu Vân gửi tin qua, đợi nửa ngày Lưu Lộ chưa trả lời. Cô ngồi tưởng tượng, chắc chắn Lưu Lộ đang ở trước máy vi tính cắn móng tay. Cô ngốc này có tâm sự gì đều thích cắn móng tay, thói quen bao nhiêu năm nay không thay đổi.

Chu Tiểu Vân đoán không sai chút nào, Lưu Lộ thực sự đang ngẩn người cắn móng tay!

Chu Chí Lương thế nào? Thật sự là một vấn đề khó trả lời.

Quen biết đã nhiều năm, dường như từ lúc lên cấp hai học cùng Chu Tiểu Vân đã biết anh ấy. Khi đó cô luôn hâm mộ Chu Tiểu Vân có một người anh trai thương yêu em gái và một cậu em trai hết lòng quan tâm tới chị.

Càng về sau, dần dần cô tiếp xúc với Chu Chí Lương mấy lần, cảm thấy anh ấy thẳng thắn rất dễ ở chung. Về sau, nghe nói anh ấy đỗ Cao đẳng thể thao, cảm thấy anh ấy cũng không tồi, còn có tương lai hơn việc đỗ vào cấp ba.

Lại về sau nữa, nghe nói Chu Chí Lương vào đội điền kinh, nhất thời cảm thấy kính nể anh ấy, thấy anh ấy rất giỏi. Bao năm qua, dường như anh ấy luôn ở xung quanh cô, nhưng hai người không chân chính qua lại.

Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân nói cho cô biết Chu Chí Lương thích mình, lập tức cô như ở trong mộng. Ngay sau đó cô nhận được thư anh gửi, cô đọc lá thư này hết lần này đến lần khác mà trong lòng vẫn rối bời.

Chu Chí Lương và mình. Nghĩ tới đã có chút không dám tin, thật giống như nằm mơ...

Ngày đó, Chu Chí Lương đến tìm cô, lúc cô nghe thấy câu "Lưu Lộ anh thích em" từ miệng anh ấy, cô không biết từ chối thế nào nên im lặng. Về sau, Chu Chí Lương và cô cùng đi ăn một bữa cơm rồi phải đi. Sau đó, cô lại nhận được hai bức thư của anh.

Đến bây giờ, Lưu Lộ cũng không rõ ràng lắm, đối với Chu Chí Lương rốt cuộc cô có cảm giác gì. Một mặt cảm thấy Chu Chí Lương là một người con trai rất tốt. Về phương diện khác lại cảm thấy trở thành bạn gái của anh ấy là chuyện rất kỳ quái.

Nói chung, loạn thành một đoàn, đến nay còn chưa rõ ràng đâu! Bây giờ, Chu Tiểu Vân hỏi như thế, Lưu Lộ thật sự không biết trả lời thế nào. Sau nửa nén hương, Lưu Lộ rốt cuộc gõ gõ mấy chữ trên bàn phím: Cho tớ thêm thời gian suy nghĩ rõ ràng rồi tớ sẽ trả lời!

Chu Tiểu Vân nhìn xong cười, không nhắc lại chuyện này nữa. Tâm tư con gái luôn khó đoán, có điều, có một chút rõ ràng chính là đối với Đại Bảo khẳng định Lưu Lộ không phải không có cảm giác. Nếu là thích tí gì cô ấy sẽ trực tiếp từ chối, không do dự nhiều như vậy nha!

Đồng thời Chu Tiểu Vân cũng ra quyết định: sau này không bao giờ hỏi chuyện giữa Đại Bảo và Lưu Lộ nữa, tránh cho Lưu Lộ khó xử. Kế tiếp phải dựa vào chính Đại Bảo.

Chu Tiểu Vân không chủ động đi hỏi, có điều, Đại Bảo chắc chắn sẽ chủ động báo lại với cô:

"Hôm nay Lưu Lộ hồi âm cho anh!"

"Anh lại đi tìm Lưu Lộ, cô ấy nói với anh rằng hình như nói chuyện với anh rất vui vẻ."

"Anh làm theo lời em, tặng cô ấy món quà nhỏ, cô ấy nói rất thích."

...

Chu Tiểu Vân đánh giá cứ theo xu thế này, không lâu sau, Đại Bảo có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Ha ha! Nghĩ tới đây, tâm trạng cô rất tốt.

Tưởng Tiêu Đan rủ cô tối đi xem phim: "Tiểu Vân, đêm nay đi xem phim đi?"

Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng đáp: "Được!"

Tưởng Tiêu Đan phát giác tâm trậng Chu Tiểu Vân tốt lạ thường, rất kỳ quái: "Tiểu Vân, cậu hình như rất vui a! Có chuyện gì tốt chia sẻ một chút đi."

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ còn chưa chắc chắn chớ nói lung tung thì hơn, nói lung tung hai câu ứng phó với Tưởng Tiêu Đan.

Tưởng Tiêu Đan không tin Chu Tiểu Vân nói cái gì mà "Khí trời rất tốt vì thế tâm tình rất tốt" chuyện ma quỷ đó, liền đoán: "Có phải bạn trai cậu muốn tới thăm cậu không?" Người cô nói đương nhiên là Lý Thiên Vũ.

Chu Tiểu Vân sớm không tranh luận với Tưởng Tiêu Đan việc Lý Thiên Vũ có phải bạn trai mình hay không nữa: "Tuần trước cậu ta mới đến, chắc cuối tuần này sẽ không tới nữa."

Lý Thiên Vũ rất bận, thông thường một tháng mới tới một lần, cơ hội gặp mặt ít ỏi. Thật ra hai người thường thư từ qua lại. Tưởng Tiêu Đan còn đang đoán, bị Chu Tiểu Vân lôi đi: "Đừng ở chỗ này đoán mò nữa, đi xem phim nào."

Hai người đi mua vé trước, cuối tuần cửa sổ bán vé xem phim điện ảnh đầy ắp người, phần lớn là một nam một nữ cùng đi xem phim. Cái gọi là ý không ở trong lời, không biết trong rạp tối thui có mấy người chuyên tâm thưởng thức tình tiết bộ phim không nữa.

Chu Tiểu Vân vừa cầm vé tới tay, quay đầu lại đụng phải Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã cũng tới mua vé xem phim.

Trong lòng Chu Tiểu Vân lộp bộp, tươi cười trên mặt không giảm, chào hỏi hai người. Giang Học Lỗi cũng tươi cười, dáng vẻ tự nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra.

Lộ Lệ Nhã giống chim nhỏ nép vào người Giang Học Lỗi, nụ cười có chút cứng ngắc: "Tiểu Vân, cậu và Tưởng Tiêu Đan cũng đến xem phim à!" Tay không tự chủ nắm chặt ống tay áo của Giang Học Lỗi.

Giang Học Lỗi nhận thấy Lộ Lệ Nhã không được tự nhiên, cúi đầu trấn an cười cười với cô.

Dọc đường đi Tưởng Tiêu Đan cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Tiểu Vân từng li từng tí: "Tiểu Vân, có phải bây giờ cậu cảm thấy không thoải mái không, có muốn tớ cho cậu mượn vai để tựa vào không?"

Nếu như vừa thấy Giang Học Lỗi đi cùng Lộ Lệ Nhã đã không thoải mái có lẽ cô sống nổi mất. Đều là bạn học, Lộ Lệ Nhã và cô còn chung một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Một ngày chạm mặt năm ba lần, Chu Tiểu Vân đã chuẩn bị xong rồi.

Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân không hề khác thường mới yên lòng.

Chương 347: Hẹn hò (1)  

Trong lòng Chu Tiểu Vân thực sự không khó chịu chút nào sao?

Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm, chỉ cần ba người cùng xuất hiện không tránh được có bạn học bàn luận xôn xao cộng lặng lẽ quan sát.

Xét về cá nhân chẳng ai có ác ý, nhưng ai cũng muốn biết khổ công theo đuổi Chu Tiểu Vân hơn một năm giờ khi Giang Học Lỗi thành một đôi với Lộ Lệ Nhã, Chu Tiểu Vân sẽ có phản ứng gì.

Con gái mà, khó tránh khỏi bụng dạ có chút hẹp hòi, ai vui mừng khi một người con trai quỳ gối dưới váy mình di tình biệt luyến? Cho dù người kia mình không thích.

Trong lòng Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm giác.

Người vẫn tự xưng thích mình, hình như không có mình không sống nổi nhanh như vậy đã thành một đôi với Lộ Lệ Nhã. Dù sớm chuẩn bị trong lòng, khi cô nhìn thấy hai người đi chung vẫn bị hoảng sợ.

Tốc độ này quá nhanh thì phải! Hóa ra nữ truy nam thực sự chỉ cách một tầng sa...

Bỗng nhiên cô liên tưởng đến một điều.

Thiệu Sắc Vi là một cô gái ưu tú và xuất sắc, hơn nữa vẫn có tình cảm với Lý Thiên Vũ. Trong lòng cậu ta chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?

Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây không hiểu sao trong lòng bắt đầu bực bội không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.

Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi tiến triển thần tốc, trong một thời gian ngắn ngủi phát triển thành một đôi, làm cho tất cả mọi người ngã bể kính mắt.

Thế nhưng, càng không muốn nghĩ đến, vấn đề này càng luẩn quẩn trong đầu.

Vì thế, khi Lý Thiên Vũ vui vẻ gọi điện thoại "Báo cáo" với Chu Tiểu Vân mình được làm phó chủ tịch hội học sinh, cô hỏi vấn đề làm bản thân bối rối lâu nay: "Lý Thiên Vũ, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm cậu à?"

Lý Thiên Vũ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Chu Tiểu Vân sẽ hỏi vấn đề này: "Ách, sao cậu hỏi cái này?" Không thể trách anh ngạc nhiên, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Thiệu Sắc Vi trước mặt anh!

Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi xong cũng có chút hối hận, nhưng lỡ nói rồi, liền thẳng thắn hỏi rõ ràng: "Tớ hỏi cậu, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm hoặc gọi điện thoại, viết thư cho cậu à?"

Lý Thiên Vũ không rõ câu hỏi của cô có hàm ý gì, thế nhưng vẫn thật thà trả lời: "Không phải rất thường xuyên. Khoảng hai tuần sẽ gọi cho tớ một lần. Chừng một tháng sẽ đến mời tớ ăn cơm gì gì đó. Đều là bạn học cũ, tớ không thể cự người ta ngoài ngàn dặm."

Chu Tiểu Vân không nói gì. Hừ, xem ra Thiệu Sắc Vi rất tích cực nhỉ!

Lý Thiên Vũ chậm chạp nói tiếp: "Tiểu Vân, có phải cậu mất hứng khi cậu ấy đến tìm tớ không? Vậy sau này tớ sẽ không để ý đến cậu ấy nữa. Chủ yếu vì tớ cảm thấy con gái đã chủ động mà bơ người ta thì không tiện lắm. Nhưng tớ chưa từng chủ động hẹn cậu ấy."

Chu Tiểu Vân hừ một tiếng: "Nếu có bạn gái nào chủ động nói thích cậu, có phải cậu cũng cảm thấy băn khoăn khi không chấp nhận người ta không?"

Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: "Trời đất chứng giám, Tiểu Vân, tớ chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu hết. Tớ xin thề, tớ chưa bao giờ có ý gì với người con gái khác. Cậu phải tin tớ!"

Khóe miệng Chu Tiểu Vân mỉm cười, ngoài miệng lại nói: "Cậu nói với tớ cái này làm gì? Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu thích ai thì kệ cậu chứ."

Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia cười ha ha.

Từ trước đến nay mấy lời chất vấn kiểu này đều là con gái hỏi bạn trai mình, được Chu Tiểu Vân hỏi như vậy Lý Thiên Vũ cảm thấy thật hạnh phúc!

Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, xem ra cuối cùng em đã bắt đầu quan tâm tới tôi rồi! Nếu không sao em lại để ý chuyện của Thiệu Sắc Vi thế? Hắc hắc ~

Vấn đề xoay quanh dưới đáy lòng lâu nay cô đã hỏi được nên thoải mái hơn rất nhiều. Không tự chủ được kể cho Lý Thiên Vũ nghe chuyện của Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã.

Trong điện thoại không tiện nói tỉ mỉ, Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói mơ mơ hồ hồ có chút không hiểu: "Thôi, mai là thứ bảy, tớ đến chỗ cậu. Gặp rồi hãy nói!"

Chu Tiểu Vân vừa nghe ngày mai Lý Thiên Vũ sẽ qua, trong lòng bắt đầu chờ mong.

Hôm sau, Chu Tiểu Vân cố ý mặc áo T-shirt mới mua cùng với quần jean, đeo túi xách rất đẹp, mái tóc dài bện sau gáy, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại xinh đẹp.

Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân hiếm khi soi gương kĩ thế trong lòng có sổ: "A, có phải hôm nay Lý đại soái ca sẽ đến không nhỉ?"

Chu Tiểu Vân bị trêu hơi xấu hổ, không nhịn được soi gương lần nữa.

Tưởng Tiêu Đan tự trách mình lắm miệng, biết rõ Chu Tiểu Vân da mặt mỏng còn nói thế làm gì?

Bây giờ trong phòng ký túc đã lắp điện thoại riêng, tuy cả phòng dùng chung một cái, nhưng tiện hơn hẳn trước đây phải xuống dưới lầu nghe điện.

Chu Tiểu Vân ở trong ký túc xá đợi một lúc, nhận được điện thoại của Lý Thiên Vũ: "Tiểu Vân, một lúc nữa tớ và Dương Phàm sẽ đến dưới lầu, cậu rủ Tưởng Tiêu Đan đi cùng nhé."

Chu Tiểu Vân ừ một tiếng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tưởng Tiêu Đan đã quen việc Chu Tiểu Vân đi chơi luôn dẫn mình theo, không nói gì theo xuống lầu.

Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đang đứng nói chuyện thấy hai cô gái bước xuống, trước mắt sáng ngời.

Lý Thiên Vũ cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân rất xinh. Anh nghĩ thầm lạ thật, vì sao mỗi lần gặp mặt mình đều cảm thấy cô ấy xinh hơn một chút nhỉ? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này không sai chút nào.

Dương Phàm nhìn thấy Tưởng Tiêu Đan cười đi tới, trong lòng cũng khẽ động. Anh lấy cớ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gặp nhau mà vẫn mặt dày đi theo, mục đích đương nhiên là muốn tiếp xúc với Tưởng Tiêu Đan nhiều hơn.

Lý Thiên Vũ vốn không tình nguyện lắm: "Vất vả mãi tớ mới hẹn được Tiểu Vân, cậu đi cùng thì làm nên trò trống gì."

Dương Phàm trừng mắt: "Lúc này chê tớ phiền rồi hả? Trước đây Chu Tiểu Vân không để ý đến cậu, cả ngày cậu kéo theo tớ đến tìm cậu ấy, tớ đã than nửa lời chưa? Lúc này bắt đầu xem tớ chướng mắt đúng không! Cậu có còn chút tình nghĩa huynh đệ nào không hả!"

Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng: "Rồi rồi rồi, sợ cậu đấy. Cùng đi là được chứ gì."

Dương Phàm hài lòng cười: "Thế còn tạm được, được rồi, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân bảo cậu ấy rủ cả Tưởng Tiêu Đan đi nhé."

Lý Thiên Vũ vừa cười vừa đi gọi điện thoại.

Trước đây anh luôn bị Dương Phàm trêu chọc, hiện tại phong thủy đảo ngược, cuối cùng có ngày anh cười nhạo Dương Phàm. Trông dáng vẻ tư xuân của cậu ta kìa, ha ha ha!

Dương Phàm cũng mua một chiếc xe đạp, bốn người vừa đủ hai xe, xuất phát!

Chu Tiểu Vân hỏi: "Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"

Lý Thiên Vũ cười nói: "Đến thành phố N gần hai năm, còn chưa đi một vòng quanh nội thành. Hôm nay chúng ta sẽ dành cả ngày thăm quan thành phố này."

Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm đều tán thành.

Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy có chút hứng thú, cười vỗ vai Lý Thiên Vũ: "Hôm nay cậu và Dương Phàm vất vả một chút, làm tài xế vậy!"

Dương Phàm cướp lời đáp: "Rất vinh hạnh!"

Tưởng Tiêu Đan ngồi sau xe Dương Phàm cười nói: "Không sao, nếu cậu mệt đến lượt tớ đèo cho. Dù sao tớ khỏe lắm, cậu đừng coi tớ như nữ sinh khác."

Chu Tiểu Vân nghe thấy thế cười ha ha.

Chương 348: Hẹn hò (2)  

Tưởng Tiêu Đan nhìn Chu Tiểu Vân cười có điểm là lạ, hơi run một chút: "Tiểu Vân, cậu đừng cười như vậy, làm lòng tớ sợ hãi đó!"

Chu Tiểu Vân vẫn cười suốt.

Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thoạt nhìn một bên nói chuyện một bên đạp xe, kỳ thực tâm tư đều đặt trên người cô gái đằng sau!

Nghe hai người cười đùa, tâm tình các anh cũng vui lây.

Bắt đầu ngày hẹn hò tươi đẹp!

Đi dạo nửa ngày trong các cửa hàng kinh doanh độc quyền thuộc trung tâm thương mại lớn của thành phố, sau khi ăn trưa, lại đi thăm một vòng các thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố N.

Mọi người đều rất thích thú, thanh niên thể lực tốt, cũng không cảm thấy mệt.

Buổi tối, Dương Phàm đề nghị đến KFC ăn thử một bữa, lý do là đồ ăn Tây chưa bao giờ ăn!

Tưởng Tiêu Đan nóng lòng muốn thử, Chu Tiểu Vân tự nhiên không làm bạn mất hứng.

Bốn người cười cười nói nói đẩy cửa kính bước vào. Tìm chỗ ngồi xuống, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ liền đi gọi đồ.

Chu Tiểu Vân kêu Lý Thiên Vũ: "Lý Thiên Vũ, bữa trưa cậu và Dương Phàm đã mời, cơm tối để tớ chủ chi."

Lý Thiên Vũ xua tay: "Hai người các cậu phụ trách ngồi ở đây là được, chuyện khác đừng bận tâm. Yên tâm, trên người tớ mang đủ tiền."

Chu Tiểu Vân bắt đầu tiếc thay cho Lý Thiên Vũ: "Tiền của cậu đều là cực khổ làm thêm kiếm được, tiêu phung phí như vậy rất đáng tiếc a."

Lý Thiên Vũ nghe xong lời Chu Tiểu Vân nói nhất thời trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm: "Cái này sao gọi là xài tiền bậy bạ, nếu cậu muốn thì mỗi ngày tớ được mời cậu ăn cơm cũng vui vẻ."

Dương Phàm liếc mắt: "Tớ bảo này, hai người buồn nôn có thể đổi chỗ khác không, thật là, Tiêu Đan, hai chúng ta đi gọi cơm, để hai người bọn họ ở đây tình ý miên man đi."

Tưởng Tiêu Đan đứng lên đi cùng Dương Phàm. Lý Thiên Vũ cũng không đùn đẩy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt toát ra từ người anh nên không được tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: Sao gần đây gặp mặt nói chuyện với Lý Thiên Vũ mình cứ có chút khẩn trương nhỉ?

Lý Thiên Vũ không phát hiện Chu Tiểu Vân hơi lạ thường, cười bu lại: "Cậu xem Dương Phàm kìa, cứ dính phía sau Tưởng Tiêu Đan."

Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ nhắc tỉnh lại, cũng nhìn sang. Vừa vặn nhìn thấy Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang chỉ vào poster trên tường nói gì đó.

Cô cũng nở nụ cười: "Dương Phàm này cứ ba năm hôm lại nhờ tớ hẹn Tưởng Tiêu Đan ra ngoài, sau này hai người bọn họ thành một đôi, tớ phải bắt bọn họ khao mới được!"

Lý Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm qua chuyện Chu Tiểu Vân nhắc tới trong điện thoại: "Tiểu Vân, hôm qua trong điện thoại cậu không nói rõ ràng, có phải cái tên Giang Học Lỗi kia còn đang làm phiền cậu không?"

Chu Tiểu Vân thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần: "Hiện tại cậu ta đã thành đôi với Lộ Lệ Nhã, thường xuyên ra ra vào vào ký túc xá của bọn tớ. Tớ thì không sao, coi như không có chuyện gì chào hỏi thôi. Thế nhưng Lộ Lệ Nhã và tớ luôn không được tự nhiên, aizz!"

Lý Thiên Vũ nghe Giang Học Lỗi và nữ sinh khác hẹn hò rất vui vẻ, nghĩ thầm này "Mối họa lớn" đã bị loại trừ: "Cậu đừng để mình bị thiệt thòi, chuyện này từ đầu tới cuối không thể trách cậu. Giang Học Lỗi hiện tại là bạn trai của bạn cậu, cậu đừng để ý tới hắn là được. Về phần người bạn kia, chỉ sợ đang lo lắng trong lòng bạn trai cô ấy còn nhớ tới cậu nên mới như vậy, cậu đừng để trong lòng."

Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ an ủi một hồi, trong lòng thoải mái không hơn.

Xem ra, con người có cái gì không thoải mái cần phải nói ra là tốt nhất. Cứ buồn bực trong lòng sẽ càng ngày càng khó thụ.

Hai người Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan bê khay to về.

Chu Tiểu Vân còn đang chìm trong kiếp trước xa xôi lần cô dẫn con gái Nữu Nữu đi ăn thử một bữa cái gọi là đồ ăn nhanh của phương Tây.

Kỳ thực vô luận là hương vị hay dinh dưỡng, đồ ăn nhanh của phương Tây thua xa đồ ăn Trung Quốc. Nhưng điểm mạnh của nó chính là ở cảm giá, nhất là nam nữ trẻ tuổi, tựa đầu vào nhau anh ăn một miếng khoai tây chiên em uống coca, hehe, rất lãng mạn! Nếu như đi ăn lẩu, nước mắt nước mũi giàn dụa, làm gì còn không khí nữa.

Chu Tiểu Vân cầm một cái hamburger cắn một miếng.

Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Chu Tiểu Vân cười cười: "Bình thường, thỉnh thoảng ăn còn được, ăn thường xuyên tớ không ăn nổi."

Lý Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực: "Vậy là tốt rồi, tớ thật sự lo lắng cậu thích ăn cái này, sau này nếu thường tới đây ăn tớ phá sản mất."

Chu Tiểu Vân biết rõ cậu ta đang nói đùa vẫn không nhịn được đấm nhẹ một cái.

Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tình tứ không khỏi đỏ mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan bên cạnh lại phát hiện ánh mắt cô ấy căn bản không dừng trên người mình. Trong lòng anh thầm thở dài.

Tưởng Tiêu Đan thật sự là một cô gái kì lại, dễ ở chung, rất dễ trở thành bạn bè với bạn, thế nhưng, khi bạn muốn tới gần hơn một bước rất khó khăn.

Dương Phàm hồi tưởng lại hơn nửa năm qua mình lao tâm khổ tứ có chút buồn bã.

Lại nhìn Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân mắt đi mày lại, Dương Phàm cao giọng nói: "Nè nè nè, hai người để ý một chút cảm nhận của tôi có được không?. Định để tôi xem đỏ mắt có phải không."

Lý Thiên Vũ cười trêu nói: "Cậu có gì mà đỏ mắt, bên cạnh có một cô gái tốt thế còn gì."

Nói đùa nửa thật nửa giả làm cho Dương Phàm trong lòng sung sướng.

Tưởng Tiêu Đan cười xua tay: "Các cậu đừng lấy tớ ra nói đùa, tớ thuộc bộ tộc độc thân, không đến hai mươi lăm tuổi tuyệt đối không kết giao với bạn nam. Hơn nữa, Dương Phàm ưu tú như vậy, khẳng định có một đống lớn con gái theo đuổi, làm sao cậu ấy nhìn trúng loại nam nhân bà* (con gái mà như con trai) như tớ."

Dương Phàm cấp tốc nói tiếp: "Cũng không hẳn, chưa biết chừng tớ lại thích cậu đấy!"

Dương Phàm giả vờ như nói đùa lần đầu biểu lộ tâm ý của mình. Mặt ngoài anh tỏ vẻ thoải mái kì thực trong lòng đập bịch bịch, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tưởng Tiêu Đan.

Đầu tiên cô ấy sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Đừng trêu tớ nữa, đến đến đến, cho cậu cái đùi gà ăn."

Một cái đùi gà lớn chặn miệng Dương Phàm, làm anh dở khóc dở cười.

Ai!

Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề... (Đường dài đằng đẵng chưa thấy điểm đích)

Chu Tiểu Vân nhìn Dương Phàm suy sụp trở về, cười trộm, thật là thống khoái a... Lần thứ hai chứng minh cho câu nói, vui vẻ sẽ thành lập trên đau khổ của người khác. Ha ha!

Sau khi cơm nước xong, Dương Phàm lại đề nghị mọi người đi hát —— dù sao, anh không muốn bốn người kết thúc sớm như vậy.

Có người mời khách, không đi thì phí.

Chu Tiểu Vân kéo Tưởng Tiêu Đan đi cùng.

Nói dễ nghe, là giúp Dương Phàm một lần. Còn nói thật vì muốn nhìn dáng vẻ của Dương Phàm khi ở cùng với Tưởng Tiêu Đan!

Tìm một nhà KTV thu phí theo tiếng, mấy hàng KTV này gần như mở cho mấy học sinh và người bình thường có thể trả được, giá không đắt.

Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đều hát rất hay, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan hát cũng không tệ, mấy người tranh nhau cướp micro hát vui vẻ.

Lý Thiên Vũ chọn một bài tình ca, mời Chu Tiểu Vân: "Tiểu Vân, song ca một bài nhé!"

Cô vui vẻ đồng ý.

Dương Phàm nhìn quen mắt. Cũng mời Tưởng Tiêu Đan hát một bài tình ca. Tưởng Tiêu Đan từ trước đến nay tự nhiên, không nói hai lời song ca với Dương Phàm.

Hát hơn hai giờ, mắt thấy sắp chín giờ rưỡi, mọi người mới ra về.

Chương 349: Lần đầu tiên thân mật  

Trên đường trở về, Dương Phàm ý do vị tẫn (ý nói chưa thỏa thích) nói: "Hôm nay đi chơi cả ngày thật vui, lần sau rảnh rỗi cùng đi nữa nhé!"

Tưởng Tiêu Đan liên tục gật đầu. Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.

Đến đại học N, hai nam sinh dừng xe trước cửa ký túc xá nam, bảo Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan đứng chờ một lát.

Tranh thủ khoảng thời gian ngắn này, Chu Tiểu Vân lặng lẽ hỏi Tưởng Tiêu Đan: "Tiêu Đan, cậu cảm thấy Dương Phàm thế nào?" Tốt xấu gì cũng nên giúp Dương Phàm, nhìn cậu ta rất đáng thương.

Tưởng Tiêu Đan cười nói: "Rất tốt a, vừa hài hước lại hoạt bát, lớn lên đẹp trai, thông minh, thực sự không tìm ra khuyết điểm."

Chu Tiểu Vân vui mừng thay Dương Phàm một chút, hảo cảm là chất xúc tác của tình yêu, giữa nam và nữ đều do từng giọt từng giọt hảo cảm chồng chất lên.

"Thế, cậu có từng suy nghĩ tìm một người như Dương Phàm làm bạn trai không?"

Tối nay đã là lần thứ hai Tưởng Tiêu Đan nghe được lời tương tự.

Cô có qua loa đại khái cũng cảm giác có điều không đúng: "Tiểu Vân, cậu nói lời này thật kỳ lạ!"

Chu Tiểu Vân nở nụ cười nói: "Cậu đừng quản tớ nói chuyện có kỳ quái hay không, cậu trả lời câu hỏi của tớ đi!"

Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ một lúc nói: "Tớ không biết, bởi vì tớ hiện tại không có ý định yêu ai."

Đây gọi là câu trả lời gì a! Trả lời và không trả lời đều như nhau.

Chu Tiểu Vân không truy vấn tiếp bởi vì Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm đã tới.

Lý Thiên Vũ khụ khụ nói: "Dương Phàm, cậu đưa Tưởng Tiêu Đan về trước đi, tớ và Tiểu Vân muốn qua bên kia đi dạo."

Dương Phàm ngầm giơ ngón tay cái với Lý Thiên Vũ, không hổ là người anh em tốt của mình, thời điểm mấu chốt biết chế tạo cơ hội cho bạn.

Lý Thiên Vũ đương nhiên cũng muốn đi một mình với Chu Tiểu Vân nên mới mặt dày đề nghị. Nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân vẫn như thường, không có tí gì không kiên nhẫn, anh thỏa mãn không nói nên lời.

Tưởng Tiêu Đan vốn không đa tâm, nhưng vừa nghe Chu Tiểu Vân nói như thế sau nhìn thấy Dương Phàm đột nhiên có chút không tự nhiên. Dương Phàm làm bạn trai của cô? Suy nghĩ lạ lùng, sao lại gộp hai người bọn họ thành một đôi hả...

Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm, ám chỉ anh phải cố gắng lên. Cô thầm nghĩ đối với cậu ta mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, hôm nay cố ý nhắc khéo Tưởng Tiêu Đan, kế tiếp đành nhìn bản lĩnh cậu ta vậy.

Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân đi trên con đường nhỏ trong vườn đại học N, lúc này có năm, ba cặp nam nữ sinh trên đường, không cần phải nói, đa số là người yêu.

Hai người vừa rồi còn cười cười nói nói, không biết tại sao khi cùng một chỗ trái lại không biết nên nói cái gì.

Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân bên cạnh, phát hiện cô ấy đang cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài dài rất đẹp.

Lý Thiên Vũ cố lấy dũng khí nói: "Tiểu Vân " Thanh âm có chút khàn khàn.

Chu Tiểu Vân ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng giật mình.

Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu đi.

Lý Thiên Vũ ngắm gò má ửng đỏ của cô cảm giác mình sắp say. Hóa ra đây chính là ý ông bà ta muốn nói "Sắc không mê người, người tự mê".

Anh rất muốn nắm tay Chu Tiểu Vân. Đáng tiếc thực sự không dám đường đột.

Lý Thiên Vũ cố bơm dũng khí trong lòng: Lý Thiên Vũ, mày là con trai cơ mà, lúc này lá gan phải to lên, da mặt phải dày một chút, đừng sợ!

Cổ gắng nửa ngày, vừa định vươn tay ra Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nhẹ nhàng của Chu Tiểu Vân thoáng nhìn tới lập tức không còn dũng khí.

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ rụt tay về, trong lòng cũng như chú nai con đụng loạn xạ.

Thực ra cô cũng rõ ràng dụng ý Lý Thiên Vũ cố ý muốn ở một mình với cô.

Cậu ta muốn thổ lộ với mình ư? Chu Tiểu Vân không thể nói rõ ràng rốt cuộc mình đang chờ mong hay đang lo sợ nghi ngờ hay khẩn trương, có thể mỗi thứ đều có một chút.

Vì sao khi cậu ta đề nghị mình không từ chối! Chẳng lẽ sâu trong nội tâm cô cũng mong mỏi tiến thêm một bước ư? Một đoàn rối như tơ vò.

Mỗi người ôm một tâm tư, hai người không tự chủ đi vào rừng cây cạnh con đường nhỏ.

Chu Tiểu Vân không chú ý giẫm nát một hòn đá nhỏ.

"Ai nha!" Cô hét lên một tiếng kinh hãi, chân bị sái.

Lý Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô.

Chu Tiểu Vân hết hồn, ngẩng đầu lên nói: "Cám ơn."

"Cậu có sao không ?" Lý Thiên Vũ cúi đầu nhìn Chu Tiểu Vân.

Bất ngờ như vậy, đúng lúc như vậy, hai người chỉ thiếu một cm nữa là dán vào nhau.

Lý Thiên Vũ nhìn gương mặt cô ấy kề sát với mình, tim đập cực nhanh.

Trong bóng tối, một thứ gọi là ái muội thường chạy toán loạn khắp nơi, tạo nên phản ứng hóa học giữa các đôi tình nhân.

Một phút ấy, đến tột cùng là một giây đồng hồ, hay lâu hơn?

Đôi môi nóng rực của Lý Thiên Vũ in xuống. Chu Tiểu Vân nhắm mắt lại.

Lý Thiên Vũ ngốc nghếch chỉ biết dán môi mình lên môi cô ấy, hai tay kéo cô ôm vào trong lòng.

Tiểu Vân? Em có biết giây phút này trong lòng anh vui mừng cỡ nào không?

Em có biết anh đã đợi giây phút này bao nhiêu năm không?

Em có biết anh muốn ôm em vào lòng đến mức trái tim rỉ máu không?

Em có biết anh yêu em yêu em đến nhường nào không?

Em có biết anh chờ mong em cũng thích anh nhiều nhiều đến thế nào không?

Ầm!

Máu trên người dường như chảy hết lên mặt. Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, môi cũng nóng, ngay cả phần eo bị Lý Thiên Vũ ôm cũng bắt đầu nóng lên.

Hóa ra ngoài miệng em không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng của em sớm có anh.

Hóa ra em cũng một mực mong chờ giây phút anh thổ lộ.

Hóa ra trái tim của em thành thực hơn tâm trí em rất nhiều.

Hóa ra, mục tiêu đã định trước em vẫn ở năm mười chín tuổi này thích anh.

Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.

Lý Thiên Vũ dần dần chưa cảm thấy đủ với sự tiếp xúc đơn thuần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi nàng, dụ dỗ nàng hé miệng.

Chu Tiểu Vân thở hổn hển đẩy anh ra.

Còn chuyện gì chưa trải qua? Kiếp trước có cả con rồi, theo lý thuyết sớm nên quen với sự thân thiết mới đúng. Không biết tại sao Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trước khi Lý Thiên Vũ có động tác tiến thêm một bước vô cùng thân thiết, Chu Tiểu Vân muốn dừng lại.

Lý Thiên Vũ thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng, sự vui sướng trong lòng anh quả thực không cách nào hình dung nổi. Còn Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Cái ôm đã lâu không gặp có điểm quen thuộc lại có chút xa lạ. Được cánh tay mạnh mẽ này ôm mình, cảm giác tuyệt đến vậy.

Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật khờ. Lý Thiên Vũ tốt như vậy, yêu mình như thế, vì sao cô vẫn không chấp nhận anh?

Giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Vũ vang lên bên tai cô: "Tiểu Vân, anh thích em! Anh thích em rất nhiều năm rồi! Em làm bạn gái anh nhé?"

Chu Tiểu Vân cúi đầu "ừ" một tiếng.

Lý Thiên Vũ vui sướng ôm cô quay mấy vòng.

Chu Tiểu Vân đập anh mấy cái: "Anh điên à, đầu em sắp bị anh lắc ngất xỉu rồi." Đập nhẹ mấy cái, Lý Thiên Vũ cảm thấy toàn thân anh sắp tan chảy.

Lý Thiên Vũ vui mừng cười nói: "Anh sắp điên rồi! Anh muốn thét lên thật to với cả thế giới rằng, Chu Tiểu Vân là bạn gái của Lý Thiên Vũ!"

Chu Tiểu Vân muốn anh nhỏ giọng chút. Nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại nuốt xuống.

Bởi vì, cô cũng vui mừng như thế.

Chương 350: Sẽ thành người yêu  

Khi Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá, anh huýt sáo tới chỗ Dương Phàm.

Trước khi chia tay, Lý Thiên Vũ tặng bạn gái yêu dấu một nụ hôn gió. Anh cảm thấy đêm nay nhất định là đêm hạnh phúc nhất khó quên nhất trong đời mình.

Chu Tiểu Vân hơi đỏ mặt đi lên lầu.

Trong phòng Dương Phàm gần như đều biết người bạn thân thiết của Dương Phàm là Lý Thiên Vũ, thấy anh bước vào đều chào hỏi.

Lý Thiên Vũ cười nói chuyện với mọi người.

Dương Phàm thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, rốt cuộc khi Lý Thiên Vũ dừng lại hỏi một câu: "Thế nào? Bắt?"

Miệng Lý Thiên Vũ cười đến tận mang tai: "Hắc hắc!"

Dương Phàm thấy hứng thú hỏi thăm chi tiết.

Lý Thiên Vũ sao có thể nói chuyện tình cảm riêng tư như thế cho Dương Phàm, sống chết cũng không chịu nói.

Dương Phàm đố kị nhìn Lý Thiên Vũ mặt mày hớn hở: "Hừ, không nói thì đừng nói, sau này tớ không bao giờ nữa thu nhận cậu nữa."

Lý Thiên Vũ cười nói: "Cậu không nhận thì thôi, tự tớ đi tìm Tiểu Vân, sau đó buổi tối đạp xe về. Cậu đừng hòng nhờ tớ lúc hẹn hò để cậu ngáng một chân, đòi dẫn cả Tưởng Tiêu Đan theo nhá."

Dương Phàm lập tức mềm một nửa: "Nói đùa nói đùa mà, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, hai ta có giao tình bao nhiêu năm. Buổi tối cậu cứ nghỉ chân ở chỗ tới. Tớ nhiệt liệt hoan nghênh." Vì Tưởng Tiêu Đan, anh nhịn.

Lý Thiên Vũ chiếm thế thượng phong, tâm tình khoái trá. Có lẽ lúc này bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh.

Nói tới nói lui cười cười, Dương Phàm thật lòng vui mừng cho Lý Thiên Vũ.

Bao năm qua, Lý Thiên Vũ khăng khăng một mực với Chu Tiểu Vân, mong nhớ ngày đêm, những người đứng xem như anh đều thấy mệt mỏi thay Lý Thiên Vũ. Không hiểu tại sao cậu ta có thể kiên trì chống đỡ trước sự lạnh lùng của Chu Tiểu Vân.

Rốt cuộc, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đã có tiến triển. Dương Phàm thấy may mắn cho bạn thân, Chu Tiểu Vân là một cô gái rất tốt!

Dương Phàm vỗ vỗ vai Lý Thiên Vũ: "Người anh em, tớ đúng là bội phục cậu. Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang. Nhiều năm qua cuối cùng công mài sắt đã nên."

Lý Thiên Vũ chỉ cười.

Dương Phàm nhìn nhìn Lý Thiên Vũ hạnh phúc không biết phương hướng, thở dài nói: 'Ai, không biết ngày nào đó tớ mới làm Tưởng Tiêu Đan rung động đây!"

Lý Thiên Vũ miễn cưỡng lôi mình ra khỏi hạnh phút, thoáng quan tâm một chút tiến triển tình cảm của bạn thân: "Cậu và Tưởng Tiêu Đan thế nào rồi? Tớ thấy, không phải cậu và cậu ấy vẫn cười cười nói nói đó thôi, so với tớ khi đó lúc nóng lúc lạnh tốt hơn nhiều!"

Dương Phàm vẻ mặt đau khổ nói: "Cứ như vậy mới không xong a! Cô ấy chỉ coi tớ như bạn bè bình thường, không có cảm giác thích tớ chút nào. Tớ vắt hết óc tiếp cận cô ấy, hình như cô ấy vẫn không hiểu tấm lòng tớ vậy."

Lý Thiên Vũ giựt giây: "Cậu thổ lộ đi! Lời này cậu từng nói mà, thích một người phải dũng cảm nói ra miệng."

Dương Phàm ủ rũ như cà héo: "Chỉ có thể nói khi đó tớ quá ngây thơ." Chỉ có người chưa từng trải qua cảm giác thích một cô gái mới dễ dàng nói ra chữ ấy.

Dương Phàm rốt cuộc nếm trải tư vị giống Lý Thiên Vũ đau khổ thích Chu Tiểu Vân nhưng không dám biểu lộ.

Lo được lo mất, nhìn trước ngó sau, bởi vì bạn quá để ý.

Lý Thiên Vũ an ủi Dương Phàm: "Từ từ sẽ đến, cậu xem tớ theo đuổi Tiểu Vân bao năm rồi, cũng khổ tận cam lai thôi? Cậu phải có lòng kiên trì, chỉ cần có thành ý chung quy sẽ đả động đối phương."

Lý Thiên Vũ hành động như thể bậc thầy tình yêu vậy. Dương Phàm nghe xong liên tục gật đầu, bắt đầu tràn đầy lòng tin với bản thân.

Tưởng Tiêu Đan, anh sẽ quấn lấy em, chờ tiếp chiêu đi!

Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm khó ngủ.

Bên kia Lý Thiên Vũ và Dương Phàm tới tận đêm khuya vẫn hưng trí bừng bừng, bên này Chu Tiểu Vân trằn trọc khó ngủ.

Nghĩ đến hai người chăm chú ôm nhau hôn môi nhiệt tình một khắc kia, Chu Tiểu Vân mặt lại nóng lên. Nghĩ đến giây phút hai người nhiệt tình ôm nhau, gương mặt cô nóng bừng. Cũng may hiện tại đèn đã tắt, nếu không, chắc chắn sẽ bị các bạn cười trêu.

Cô cố gắng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt luôn lắc lư gương mặt tuấn lãng ấy. Đôi mắt luôn mang theo ý cười, mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng...

Hôn lên vẫn ấm nóng...

A? Tại sao lại nghĩ đến một màn kia hả?

Chu Tiểu Vân tự phỉ nhổ chính mình, ra lệnh cho mình không nên suy nghĩ lung tung.

Thế nhưng, tư tưởng của một người sao có thể khống chế được?

Chu Tiểu Vân nhớ tới kiếp trước xa xăm, chợt phát hiện ký ức sớm đã mơ hồ.

Cũng tốt, sau này sẽ không nhớ tới bất kì chuyện cũ không thoải mái! Ông trời nếu đã cho mình một cơ hội nữa, như vậy hãy để mình sống tiếp một cuộc đời mới tốt đẹp đi!

Nếu cô đã chấp nhận Lý Thiên Vũ, sẽ không dùng ký ức của kiếp trước để đánh giá anh, như vậy là việc không hề công bằng với anh. Kiếp này, hãy bọn họ yêu nhau, tạo dựng nên hạnh phúc thuộc về chính mình..

Chu Tiểu Vân mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là Lý Thiên Vũ...

Ngày hôm sau, lần đầu tiên cô dậy muộn, đến chín giờ mới đứng lên.

Trong ký túc xá những nữ sinh khác còn ngáy khò khò trên giường, chỉ có Hoa Nhược Vũ dậy sớm.

Hoa Nhược Vũ thuận miệng hỏi: "Tiểu Vân, tối hôm qua sao cậu không về cùng Tưởng Tiêu Đan à? Hai người các cậu không phải cùng đi ra ngoài sao?"

Trên mặt Chu Tiểu Vân nóng lên, giả vờ không sao trả lời: "Tớ ra ngoài tản bộ." Không có ý định giải thích đi cùng ai.

Hoa Nhược Vũ đâu thể không biết, cười hắc hắc.

Chu Tiểu Vân giả vờ không nhìn ra nụ cười trêu đùa của Hoa Nhược Vũ, thu dọn giường chiếu.

Tưởng Tiêu Đan rửa mặt trở về, thấy Chu Tiểu Vân rời giường trêu nói: "A, Chu đại tiểu thư không bám giường của chúng ta sao hôm nay giờ mới dậy a! Tối hôm qua không phải đã làm chuyện gì tốn sức chứ!"

Chu Tiểu Vân lườm cô ấy một cái.

Hoa Nhược Vũ ở bên cạnh nở nụ cười.

Điện thoại trong phòng đúng lúc vang lên, Chu Tiểu Vân thuận tay nhận, định tránh khỏi đề tài làm người ta đỏ mặt này: "Đây là phòng 301, bạn tìm ai?"

Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tôi tìm bạn gái thân yêu Chu Tiểu Vân!"

Chu Tiểu Vân nghe thấy giọng Lý Thiên Vũ, trong lòng bắt đầu ngọt ngào: "Anh đã dậy rồi, ăn sáng chưa?"

Lý Thiên Vũ cười nói: "Chưa, vừa mới rời giường liền gọi điện thoại cho em, muốn hẹn em ra ngoài ăn. Thưởng cái gì đi!"

Chu Tiểu Vân không nhịn được nở nụ nụ cười, thấp giọng nói: "Được, giờ em đi xuống, anh chờ nhé."

Vừa mới cúp điện thoại, liền thấy Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ một trái một phải ôm má nhìn cô!

Hoa Nhược Vũ than thở: "Oa, Tiểu Vân, nụ cười trên mặt cậu vừa đẹp vừa ngọt ngào quá đi, tớ sắp bị cậu đốn gục rồi."

Tưởng Tiêu Đan mãnh liệt gật đầu: "Đúng vậy, nếu tớ là nam sinh chắc chắn bị cậu làm điên đảo. Lý Thiên Vũ đúng là tốt số a!"

Chu Tiểu Vân không để ý tới hai người trêu đùa, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Lý Thiên Vũ đang dưới lầu chờ cô đấy!

Ở trong mắt Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân mặc áo váy màu xanh nhạt đang bước tới cực kì xinh đẹp. Nhất là khi khóe mắt đuôi lông mày của cô đều phát ra tình cảm dịu dàng và sự vui sướng vì anh, làm cho đôi mắt anh như bị dính chặt lấy.

Chu Tiểu Vân đứng trước mặt Lý Thiên Vũ, cắn môi: "Anh định cứ đứng ngốc thế này sao?"

Lý Thiên Vũ ngơ ngác cười ngây ngô sau đó nắm tay cô.

Khi nắm tay cô, trong lòng anh có sự kiên định và ấm áp trước nay chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro