C300-305
Chương 300: Dư ba
Bận rộn mấy ngày cuối cùng Lưu Lộ đã chuẩn bị đủ hồ sơ, sau khi nộp xong cô rơi vào trạng thái lo lắng chờ đợi.
Thấp thỏm bất an Lưu Lộ đợi hơn một tuần lễ cuối cùng nhận được tin thông qua. Khi Diệp Lan tuyên bố tin tức tốt này trước lớp, tất cả mọi người đồng loạt ồ lên, thật nhiều ánh mắt "bắn" về phía Lưu Lộ. Tiếng chúc mừng nối liền không dứt.
Vui quá phát khóc Lưu Lộ ôm chặt Chu Tiểu Vân không buông tay.
Chu Tiểu Vân vỗ vỗ lưng Lưu Lộ, trong lòng xẹt qua ngơ ngác đến bản thân cô không nói rõ được.
Đáng lẽ vinh quang này thuộc về cô, là cô vì đủ nguyên nhân nhẹ nhàng buông tha cơ hội này. Sau này liệu cô có hối hận không?
Nếu như, lúc thi tốt nghiệp cô không thi tốt...
Không, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, cô chắc chắn có thể đỗ vào trường tốt hơn. Phải tin tưởng chính mình, Chu Tiểu Vân! Cô thầm cổ vũ trong lòng.
Sau lưng Vương Tinh Tinh lén hỏi Chu Tiểu Vân: "Tiểu Vân, sao lần này suất học sinh cử đi học là Lưu Lộ mà không phải cậu? Luận thành tích luận năng lực cậu đều mạnh hơn."
Chu Tiểu Vân cười cười: "Đây là quyết định của giáo viên, nhất định đã trải qua quá trình thận trọng suy nghĩ. Tớ à, vẫn nên thành thành thật thật chờ một tháng sau tham gia kì thi vào đại học thôi!"
Cô sẽ không nói với bất kì ai việc cô từng từ chối vị trí học sinh cử đi học, chuyện này chỉ có Lưu Lộ và cô biết.
Nếu truyền ra, chẳng phải để người khác sau lưng cô nói này nọ? Hơn nữa, cũng không công bằng với cả Lưu Lộ. Nếu nói cho Vương Tinh Tinh chuyện này nói Vương Tinh Tinh biết, bạn ấy nhất định sẽ nói Chu Tiểu Vân tặng vị trí này cho cho Lưu Lộ. Vạn nhất bị bạn học cùng lớp biết không biết sẽ nói những gì đâu!
Giữa nữ sinh không có bí mật gì giữ kín được, một người biết lập tức truyền ra cả lớp đều biết. Vì thế, đừng nên nói cho Vương Tinh Tinh hay.
Vương Tinh Tinh tức giận bất bình vì Chu Tiểu Vân phải chịu ấm ức, ra sức khen Chu Tiểu Vân, càng nói về sau càng khiến Chu Tiểu Vân xấu hổ: "Được rồi, Tinh Tinh, cậu đừng khen tớ quá thế. Tớ không tốt như cậu nói đâu!"
Lời khen tuôn ra như pháo hoa bắn hàng loạt của Vương Tinh Tinh làm cho Chu Tiểu Vân ăn không tiêu.
Vương Tinh Tinh thở phì phì: "Đương nhiên là có tốt như tớ nói vậy, dựa vào cái gì vị trí cử đi học không để cho cậu mà cho Lưu Lộ, ngay cả tớ cũng không vừa mắt."
Chu Tiểu Vân vừa buồn cười lại cảm động, nắm tay Vương Tinh Tinh. Vương Tinh Tinh lúc nào cũng suy nghĩ cho mình!
À đoán thử xem vị trí cử đi của lớp một ban khoa học tự nhiên rơi vào nhà nào?
Nam sinh? Không phải, không phải.
Nữ sinh? Đương nhiên đương nhiên. Thế nhưng, là nữ sinh nào cơ?
Thiệu Sắc Vi? Ha ha, chúc mừng bạn trả lời đúng.
Vốn đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thiệu Sắc Vi là Trịnh Hạo Nhiên và Tần Tuyết. Nhưng rất rõ ràng, thành tích Thiệu Sắc Vi tốt hơn, cuối cùng được Tiêu Quân lựa chọn.
Không cần tham gia kì thi đại học đã có trường để chọn, gần đây Thiệu Sắc Vi xuân phong đắc ý, nụ cười tươi rói thường trú trên mặt, thấy ai cũng chào hỏi. Ân Vĩnh Kiện thụ sủng nhược kinh, cảm giác mình ngầm tiết lộ tiếng gió cho cô ấy là cử chỉ sáng suốt.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ rất vui mừng cho em họ Lưu Lộ của mình. Lưu Lộ luôn mong thi đỗ vào trường đại học sư phạm tốt nhất trong tính, đúng là mộng tưởng trở thành sự thật a!
Sau khi Dương Phàm nghe tin cũng vì Lưu Lộ vui vẻ: "Lưu Lộ thật lợi hại a, hiện tại chỉ chờ giấy thông báo trúng tuyển đến là được, khiến người ta hâm mộ quá. Nhưng, chuyện này tớ cảm thấy có điểm kỳ lạ, vì sao vị trí này để lại cho Lưu Lộ mà không phải Chu Tiểu Vân? Không phải tớ nói Lưu Lộ không tốt mà thành tích của Chu Tiểu Vân rất tốt là sự thật!"
Từ trong miệng Lưu Lộ biết nguyên nhân thực sự nhưng trước mặt Dương Phàm, Lý Thiên Vũ không nói gì.
Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ như vậy liền biết cậu ta chắc chắn biết cái gì đó: "Thôi nào, nói ra chia sẻ với tớ chút đi."
Con ngươi Lý Thiên Vũ liếc qua liếc lại, vẫy tay ý bảo Dương Phàm ghé đầu vào đây. Dương Phàm nhãn tình sáng lên, vội vã đưa đầu tới.
Trong lòng Lý Thiên Vũ thầm cười trộm, thét to vào tai Dương Phàm: "Tớ ——– sẽ ——– không ——– nói."
Bị hét vào ù tai, Dương Phàm đuổi theo Lý Thiên Vũ đòi đánh người. Lý Thiên Vũ cười cợt chạy về phía trước, không ngờ không chú ý phía trước có một nữ sinh đi tới nên đụng phải.
Nữ sinh kia "Ai u" một tiếng.
Lý Thiên Vũ nhìn thấy là Thiệu Sắc Vi, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng vào cậu."
Thiệu Sắc Vi thấy là Lý Thiên Vũ, nụ cười trên mặt tự động nở rộ: "Không sao, dù sao đụng cũng không đau."
Dương Phàm đi tới đúng lúc nghe thấy Thiệu Sắc Vi nói thế cười thầm không ngớt, không đau? Còn xem là ai đụng, đổi lại một nam sinh khác xem, sợ rằng sớm sưng mặt lên.
Dương Phàm tất nhiên phải chúc mừng Thiệu Sắc Vi mấy câu, Lý Thiên Vũ cũng phụ họa theo, làm cho tâm tình Thiệu Sắc Vi tốt một cách kỳ lạ.
Thiệu Sắc Vi biết rõ còn hỏi: "Lý Thiên Vũ, cậu biết học sinh khoa văn được cử đi là ai không? Có phải là Chu Tiểu Vân không?"
Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu nói: "Không phải Chu Tiểu Vân, là em họ tớ Lưu Lộ."
Thiệu Sắc Vi dịu dàng cười: "Thay tớ chúc mừng Lưu Lộ một tiếng. Kỳ quái, sao không phải Chu Tiểu Vân nhỉ? Bạn ấy không phải là người đứng đầu lớp văn à?"
Trong giọng nói có một chút tự đắc làm cho Lý Thiên Vũ thoáng cái phản cảm, lãnh đạm ừ một tiếng rồi kéo Dương Phàm đi.
Nụ cười Thiệu Sắc Vi lập tức cứng lại, nhìn bóng lưng nam sinh kia dần dần đi xa, trong lòng có một tia cay đắng không nói nên lời. Lý Thiên Vũ a Lý Thiên Vũ, trong mắt cậu tôi vĩnh viễn kém Chu Tiểu Vân sao?
Mấy ngày sau, Chu Tiểu Vân ngẫu nhiên gặp Thiệu Sắc Vi ở hành lang. Chu Tiểu Vân lễ phép nói chúc mừng Thiệu Sắc Vi rồi định về lớp, không ngờ bị Thiệu Sắc Vi gọi lại: "Chu Tiểu Vân!"
Chu Tiểu Vân nghi hoặc quay đầu lại, sao sắc mặt Thiệu Sắc Vi có chút kỳ lạ nhỉ! Giống như không vui vẻ lắm vậy...
"Chu Tiểu Vân, vì sao học sinh cử đi học của ban xã hội là Lưu Lộ mà không phải cậu?" Giọng điệu Thiệu Sắc Vi giống như người gây sự.
Chu Tiểu Vân hơi cảm thấy không vui: "Sao hả, có văn bản điều lệ gì quy định rõ ràng học sinh cử đi học không phải tôi không được à?"
Chu Tiểu Vân sắc bén hỏi lại khiến Thiệu Sắc Vi ngẩn người, cô không nghĩ tới nhìn như ôn hòa tốt tính Chu Tiểu Vân cũng có một mặt như vậy!
Chu Tiểu Vân thản nhiên nói: "Không có việc gì tôi phải đi trước, sau đây có tiết, hẹn gặp lại!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi, để lại Thiệu Sắc Vi như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân.
Đáng lẽ rất vất vả tranh thủ được suất cử đi, nhưng Thiệu Sắc Vi đã mất đi không ít tâm trạng vui mừng. Vốn tưởng rằng Chu Tiểu Vân nhất định là học sinh cử đi học của khoa văn, Thiệu Sắc Vi cố gắng hết sức tranh thủ bằng được vị trí này của ban khoa học tự nhiêm.
Thế nhưng, kết quả bất ngờ ngoài dự đoán của Thiệu Sắc Vi. Không thể tin nổi vị trí của ban xã hội dành cho Lưu Lộ mà không phải Chu Tiểu Vân.
Luôn mang lòng muốn ganh đua cao thấp với Chu Tiểu Vân, trong lòng Thiệu Sắc Vi tràn ngập sự thắng lợi, thế nhưng, khi nói chuyện với Chu Tiểu Vân cô bỗng nhiên cảm giác được Chu Tiểu Vân căn bản không để chuyện cử đi học này trong lòng.
Lần đấu này rốt cuộc cô có thắng Chu Tiểu Vân không?
Thiệu Sắc Vi mê hoặc.
Chương 301: Điền nguyện vọng thi đại học
Kỳ thi đại học càng ngày càng gần, cả thầy lẫn trò đều căng thẳng. Không khí trong phòng học thật nặng nề khiến người ta bực bội.
Gần đây Vương Tinh Tinh hồn vía trên mây, Chu Tiểu Vân mẫn cảm phát hiện hình như cô ấy có tâm sự.
Chu Tiểu Vân chọn một chỗ vắng hỏi Vương Tinh Tinh: "Tinh Tinh, gần đây cậu có tâm sự gì phải không, mình thấy cậu có vẻ không yên lòng."
Vương Tinh Tinh có chút ủ rũ, nói: "Tiểu Vân, mình nghĩ mình có chứng hơi sợ thi đại học. Không biết tại sao, mình cứ nghĩ đến kỳ thi tốt nghiệp sắp tới là lại hoảng hốt. Nếu lúc thi mình không làm được bài, không đỗ được vào trường thì sao?"
Chu Tiểu Vân bật cười: "Chuyện này đâu phải chỉ có mình cậu lo lắng cơ chứ? Làm gì có ai có thể đảm bảo mình nhất định có thể thi tốt đâu! Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ tận lực là được, thời kỳ này rất quan trọng đó, dù thế nào cậu cũng không được buông lỏng."
Vương Tinh Tinh dùng sức gật gật đầu: "Ừ, mình biết. Nhưng mà Tiểu Vân, cậu cũng lo lắng về cuộc thì à? Sao mình cảm giác cậu không khẩn trương chút nào nhỉ!"
Chu Tiểu Vân bị Vương Tinh Tinh chọc cười: "Cậu nhìn thế nào mà nói mình không khẩn trương, mình vẫn lo lắng nhưng không nói ra mà thôi."
Vương Tinh Tinh tỉ mỉ quan sát hai mắt Chu Tiểu Vân, thở dài lắc lắc đầu: "Người so với người tức chết người, đều vùi đầu vào học mỗi ngày, mình thì xanh xao vàng vọt hai mắt vô thần toàn thân vô lực, nhưng cậu lại sắc mặt hồng hào tinh thần sảng khoái tự tin, cùng là người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!"
Chu Tiểu Vân cùng Vương Tinh Tinh vui đùa mấy câu, thấy Vương Tinh Tinh đã thả lỏng, cũng không lo lắng nữa.
Lúc này thật hâm mộ Lưu Lộ, trông dáng vẻ cô ấy hiện tại không chút lo lắng vui tươi hớn hở thật khiến người ta đố kỵ đỏ mắt a!
Sở Đình Đình cũng chỉ nói chút thôi, cũng không có ai bàn tán gì sau lưng Lưu Lộ, dù sao thành tích Lưu Lộ vẫn sờ sờ ra đấy, Chu Tiểu Vân không nói thì những người khác sao có thể không biết xấu hổ mà nói gì được.
Trước kì thi lại tổ chức một buổi họp phụ huynh, đối với một số học sinh có thành tích tương đối kém không thể thi đậu đại học, giáo viên sẽ khuyến khích phụ huynh đồng ý cho con đi học nghề hoặc trực tiếp chọn học lại. Mục đích rất đơn giản, giảm số người tham gia thi vào trường cao đẳng sẽ khiến tỷ lệ học sinh trúng tuyển đại học của trường tăng cao một chút.
Không phải tỷ lệ học sinh thi đậu của trường được tính bằng số người thi đậu chia cho tổng số học sinh đi thi à? Như vậy nếu tử số không thể tăng lên, vậy nghĩ cách khiến mẫu số nhỏ đi cũng là một phương pháp tốt, chẳng phải thế sao?
Chuyện động viên trước kỳ thi này không chỉ xảy ra ở Anh Minh, các trường cấp ba khác cũng thế cả thôi. Sớm biết nhưng không thể trách.
Trải qua lần động viên này, thật sự có không ít học sinh bỏ thi, trong ban bắt đầu có học sinh đeo hành lý về với ông bà, nghe nói đến lúc đó tới lấy bằng tốt nghiệp trung học là được.
Chu Tiểu Vân phát hiện học sinh trong lớp đã giảm bớt vài người, đều là những học sinh có thành tích đếm ngược trong lớp. Trong lòng cô xẹt qua một loại bi ai không nói nên lời, là ai tước đoạt quyền lợi thi đại học của bọn họ? Chẳng lẽ thành tích không tốt ngay cả kỳ thi cũng không được phép tham gia sao?
Tỷ lệ thi đậu thật khiến người ta thống hận a!
Nhà trường phát xuống một cuốn sách thật dày, trong đó toàn bộ đều là thông tin giới thiệu và điểm trúng tuyển các năm trước của các trường đại học cùng các khoa chuyên ngành để học sinh tham khảo.
Cuối cùng đã tới thời khắc điền nguyện vọng.
Thời đó vẫn còn một số khuyết điểm trong việc điền nguyện vọng, học sinh phải điền nguyện vọng trước khi thi, không như sau này, sau khi thi, biết điểm rồi mới cần điền nguyện vọng.
Loại thứ nhất có chỗ tốt là có thể mặc kệ mọi việc, chọn trường mình thích điền là xong. Nhưng đau đầu ở chỗ các thí sinh còn chưa biết đề thi có khó hay không, với trình độ của mình có thể thi được bao nhiêu điểm, đại khái có thể đỗ vào trường nào. Do vậy, chỉ có thể điền nguyện vọng dựa theo khung điểm trúng tuyển của mấy năm trước và lý tưởng của mình.
Từng có nhiều người quá mức tự tin vào bản thân, trường nguyện vọng một điểm quá cao không thi đỗ, vốn thành tích không tồi lại không được học ở các trường tốt, lưu lạc đợi chờ nguyện vọng hai nguyện vọng ba. Cũng có người điền nguyện vọng quá dè dặt, kết quả thi được điểm cao cũng không thể vào học trường tốt hơn, cái kiểu điền nguyện vọng hú họa này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Còn loại thứ hai, biết điểm rồi mới điền nguyện vọng thắng ở điểm chắc chắn hơn. Nhưng biết điểm rồi nên lại thấy thiêu thiếu một chút cảm xúc.
Cá nhân Chu Tiểu Vân lại thích việc điền nguyên vọng trước khi thi hơn, cứ điền trường mình thích đã, mọi việc khác tính sau!
Thừa dịp chủ nhật về nhà, Chu Tiểu Vân nói với gia đình việc điền nguyện vọng. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cũng không biết nên làm gì, hai người nhìn tờ giấy điền nguyện vọng của con gái, chỉ một lúc đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Triệu Ngọc Trân nói: "Đại Nha, mẹ chả hiểu gì về mấy thứ này, con cảm thấy thích trường nào thì cứ điền đi!"
Chu Quốc Cường cũng liên tục gật đầu: "Mẹ con nói đúng tiếng lòng của ba, con muốn học trường nào thì điền, nguyện vọng một hẳn nên điền trường thật tốt phải không? Ba nghe nói trường Thanh Hoa và Bắc Đại là tốt nhất, hay con chọn một cái thử xem?"
Chu Tiểu Vân bị Chu Quốc Cường làm hoảng sợ: "Ba không đùa chứ! Thanh Hoa? Bắc Đại? Con còn không dám nghĩ đến nữa á!"
Thanh Hóa và Bắc Đại là hai trường đại học tốt nhất cả nước, cái huyện thành nhỏ này vài năm trước mới có một người thi đậu Thanh Hoa, Chu Tiểu Vân không có tự tin đến mức đó.
Chu Quốc Cường gãi gãi đầu: "Trường đại học khác ba đâu có biết, thi vào Than Hoa và Bắc Đại rất khó sao?"
Tiểu Bảo cướp lời: "Đó là đương nhiên, sợ rằng ở trường Anh Minh mấy năm chưa chắc đã có một người thi đỗ Thanh Hoa, nhưng thành tích của chị tốt như vậy cũng có thể điền thử xem, biết đâu thi trúng thì sao!"
Tiểu Bảo thật quá tự tin về mình, Chu Tiểu Vân cười cười lắc đầu: "Cứ điền một trường đại học phổ thông thôi, nguyện vọng một rất quan trọng, nếu điền mấy trường tốt ở nguyện vọng hai, cho dù đủ điểm có thể người ta cũng không nhận đâu. Con nghĩ cứ điền một trường trong tỉnh là được, tỉnh ta cũng có nhiều trường tốt mà, cần gì phải bỏ gần cầu xa."
Thấy bộ dáng định liệu trước của Chu Tiểu Vân, Chu Quốc Cường cười:"Con gái, con đã sớm chọn trường rồi phải không, nói cho ba nghe một chút!"
Chu Tiểu Vân ngượng ngùng cười cười: "Con muốn thi đại học N, ba mẹ, Tiểu Bảo, Nhị Nha, mọi người cảm thấy thế nào?"
Nhị Nha không biết từ đâu nghe nói qua trường đại học này, liên tục tán thành: "Chị, trường này rất tốt nha, em luôn luôn ủng hộ chị!"
Tiểu Bảo đương nhiên biết nhiều hơn Nhị Nha: "Đại học N nằm trong top mười trường đại học tốt nhất cả nước, cũng là trường tốt nhất trong tỉnh ta, chị thật có chí khí!"
Tiểu Bảo lại tiếp tục giải thích cho ba mẹ về mấy trường đại học danh tiếng. Chu Quốc Cường vừa nghe đại học N đứng ở top đầu trong toàn quốc, lập tức vui mừng gật đầu liên tục, bộ dáng cứ như Chu Tiểu Vân đã thi đỗ rồi ấy.
Chương 302: Kỳ thi đại học tới (1)
Sau khi tới trường, Chu Tiểu Vân nộp phiếu điền nguyện vọng mình đã điền xong.
Một phiếu điều nguyện vọng có thể điền ba trường đại học, mỗi trường lại được chọn ba chuyên ngành. Các trường mà Chu Tiểu Vân chọn có một điểm giống nhau là đều nằm trong tỉnh. Haha, dù có đi đâu gia đình cô đều có tiếng là gia đình có con cái học giỏi trong tỉnh.
Lưu Lộ nhìn xong chép miệng: "Tiểu Vân, nguyện vọng một của cậu là đại học N hả, "trâu" quá!"
Đại học N tốt hơn trường sư phạm nhiều, hai trường này vốn không thể so sánh với nhau.
Chu Tiểu Vân bảo cô nói nhỏ nhỏ thôi: "Mình chỉ thử thôi, đâu biết có đậu hay không! Đừng ồn ào, để người khác nghe thấy thì không tốt lắm."
Lưu Lộ không cho là đúng: "Đâu có gì không tốt, dù sao sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, ai cũng phải điền nguyện vọng, đâu phải chuyện gì mất mặt, mình tin cậu, không sao đâu!"
Chu Tiểu Vân không chắc lắm: "Ai, mình muốn cố gắng hết sức thử một lần, nếu như không trúng nguyện vọng một thì theo học nguyện vọng hai cũng được."
Vương Tinh Tinh ngó sang, sau đó mở to hai mắt: "Oa, mấy trường đại học cậu chọn đều rất nổi danh trong tỉnh ta đó nha."
Chu Tiểu Vân mỉm cười: "Chỉ là điền nguyện vọng thôi mà, cũng không nhất định trúng tuyển."
Vương Tinh Tinh cũng tràn ngập lòng tin với Chu Tiểu Vân: "Ai chứ cậu thì khẳng định không có vấn đề!"
Kỳ quái, thấy mọi người đều vô cùng tự tin về mình, nhưng càng đến gần ngày thi, Chu Tiểu Vân càng lo lắng, bắt đầu hoài nghi lúc điền nguyện vọng phải chăng mình đã quá xúc động!
Đại học N là một trong những trường giáo dục hàng đầu trong nước, là trường tốt nhất trong tỉnh!
Cô thật sự có thể thi đậu sao?
Ngày thi đại học dần tới, Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy bất an.
Đối với học sinh, đây là khoảng thời gian dằn vặt đau khổ, chỉ mong nhanh chóng thi luôn cho xong.
Sự chú ý của các giáo viên chỉ tập trung trên người mấy học trò giỏi trong lớp, trong kỳ thi này không biết có bao nhiêu người vượt vũ môn thất bại. Số người đỗ đại học vô cùng ít ỏi.
Diệp Lan sau khi đọc được phiếu điền nguyện vọng của Chu Tiểu Vân cũng gọi cô lên nói chuyện, động viên một phen, khiến Chu Tiểu Vân vô cùng cảm động. Ai, đâu có thầy cô nào không mong muốn học sinh của mình thi đậu trường đại học lý tưởng chứ? Học sinh thi tốt tất nhiên thầy cô cũng được tiền thưởng thật lớn, haha!
Giấy báo thi phát xuống, Chu Tiểu Vân phát hiện mình không thi ở trường cấp ba Anh Minh mà là một trường cấp ba khác trong huyện, cách cao đẳng thể thao trước kia Đại Bảo học không xa lắm.
Kế hoạch đã soạn trước phút chốc bị rối loạn, từ nhà đi đến trường thi tốn không ít thời gian, buổi trưa muốn về nghỉ ngơi cũng không kịp.
Tiểu Bảo oán giận: "Thật là, nếu thi ngay trong trường Anh Minh thì tốt rồi, tại sao phải thi ở nơi xa như vậy chứ. Sáng sớm không nói, nhưng buổi trưa lại không có chỗ mà nghỉ ngơi."
Chu Tiểu Vân thở dài: "Đành chịu thôi, nghe nói học sinh tất cả các trường đều bị trộn lại hết mà, rất nhiều bạn học của chị cũng bị chia ra thi ở các trường khác, đến lúc đó đành đạp xe về nghỉ vậy."
Tiểu Bảo không đồng ý: "Đi đi về về rất tốn thời gian, tốt nhất là đừng về nhà, trước hôm thi hai ngày nên tìm nhà trọ gần địa điểm thi chị ạ."
Hai chị em bàn bạc một hồi, quyết định buổi trưa tìm một nhà trọ nào đó nghỉ ngơi, đến tối đạp xe về nhà. Nguyên nhân chủ yếu là Chu Tiểu Vân không muốn trọ đêm bên ngoài, nếu vì lạ giường ngủ mà không được thì càng thê thảm hơn, thà cứ đạp xe về nhà ngủ cho an tâm.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, học sinh lớp 12 được nghỉ vài ngày, đương nhiên Chu Tiểu Vân muốn ở nhà đọc sách ôn tập.
Tục ngữ nói, lâm trận mới mài gươm, không sáng cũng bóng! Nhớ thêm một từ mới, một khái niệm hay một bài thơ cổ đến lúc thi cũng nắm chắc hơn.
Thi đại học tổng điểm chỉ chênh lệch một điểm thôi kết quả cũng cách một trời một vực!
Triệu Ngọc Trân chuẩn bị riêng các món ăn ngon cho Chu Tiểu Vân: "Đại Nha, hai ngày này con nên ăn nhiều một chút, con nhất định phải bồi bổ thân thể thật tốt."
Chu Tiểu Vân dùng sức gật gật đầu.
Chu Quốc Cường lái xe ba bánh chở Chu Tiểu Vân dạo một vòng quanh khu trường thi. Ông trả tiền thuê ba ngày để Chu Tiểu Vân đến đó nghỉ trưa.
Chu Quốc Cường kiên trì muốn đưa con đi thi: "Trước giờ ba chưa từng đưa các con đi thi, luôn vội vội vàng vàng, lần này Đại Nha thi đại học tuyệt đối không giống khi thi cấp ba, ba muốn đi cùng."
Chu Tiểu Vân khuyên nhủ: "Ba ơi, mấy hôm nay thời tiết rất nóng, ba và Tiểu Bảo không cần đi cùng đâu, một mình con đi là được rồi."
Tiểu Bảo lắc đầu như trống bỏi: "Xa như vậy đi một mình không tốt, chị nhất định phải để em đi cùng. Ba đừng đi, để con đạp xe đưa đón chị ấy đi thi cho."
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút nói: "Cứ làm theo lời Tiểu Bảo đi, ba cứ ở nhà đừng chạy tới chạy lui, có Tiểu Bảo đi cùng ba còn lo lắng sao?"
Chu Quốc Cường liếc Tiểu Bảo đang ngẩng đầu ưỡn ngực. Năm nay Tiểu Bảo lớn rất nhanh, đã trở thành thiếu niên rồi, làm việc kiên trì cẩn thận, để Tiểu Bảo đi cùng khiến người ta rất yên tâm.
Triệu Ngọc Trân chen miệng nói: "Ba nó à, để Tiểu Bảo đi cũng được, trong thôn dạo này rất bận, ông đi cùng sao được?"
Chu Quốc Cường đành phải đồng ý.
Khiến Chu Tiểu Vân cảm động nhất là Đại Bảo đang bận huấn luyện riêng cũng dành thời gian gọi điện thoại về.
Chu Tiểu Vân tiếp điện thoại liền nghe Đại Bảo liên tiếp dặn: "Đại Nha, ngày mai thi tốt nghiệp trung học phải không, nhất định phải cẩn thận nha, phải chuẩn bị đồ dùng kỹ vào, đừng để tới trường thi lại quên mang thứ gì đó..."
Chu Tiểu Vân gật đầu lia lịa, Đại Bảo vội vã dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại. Xem ra anh ấy vẫn bề bộn nhiều việc, bớt chút thời gian gọi điện về như vậy cũng rất khó.
Chu Tiểu Vân để điện thoại xuống, trong lòng ấm áp.
Ban đêm, hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đạp xe vào trong thành. Ăn cơm tối xong, Tiểu Bảo nói: "Để bát đó em rửa cho, chị tắm rồi đi nghỉ đi. Ngày mai thi sớm, đêm nay chị đừng đọc sách nữa, phải để đầu óc nghỉ ngơi thoải mái."
Chu Tiểu Vân cười, vào phòng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Kỳ lạ, mọi khi đặt lưng xuống là ngủ được ngay, vậy mà hôm nay lật đi lật lại mãi cô vẫn không ngủ được. Nói đang khẩn trương cũng không phải, nhưng mắt cứ mở to không hề buồn ngủ.
Thi đại học là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, số phận nhiều người sẽ thay đổi từ cuộc thi này. Kiếp trước Chu Tiểu Vân không học cấp ba đương nhiên cũng chưa từng trải qua kỳ thi đại học
Hiện tại cảm giác trong lòng thực sự rất kỳ quái, có chút kích động, có chút hưng phấn, lại hơi căng thẳng không nói lên lời.
Tiểu Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa ra gọi: "Chị, chị chưa ngủ sao?"
Chu Tiểu Vân ngồi dậy: "Chị làm thế nào cũng không ngủ được, hay em trò chuyện cùng chị một lúc đi!"
Tiểu Bảo cười ha ha đi vào phòng: "Em cũng đoán chị không ngủ được, đứng ngoài phòng cũng có thể nghe được âm thanh chị trở mình. Chị sao vậy, có phải rất khẩn trương không?"
Tiểu Bảo chưa bao giờ nhìn thấy chị gái đứng ngồi không yên!
Chương 303: Kỳ thi đại học tới (2)
Chu Tiểu Vân để Tiểu Bảo ngồi cạnh giường mình: "Ai, nói thế nào nhỉ, không hẳn là khẩn trương. Công sức học hành bao năm qua, mắt thấy ngày mai sẽ là thời khắc mấu chốt, trong lòng chị chợt cảm thấy bất an. Chị đang hối hận không biết có phải điền nguyện vọng một như vậy cao quá không?"
Tiểu Bảo an ủi: "Sao lại thế chứ, em thấy chị điền nguyện vọng như vậy rất tốt, em tin chị sẽ làm được! Kỳ thi này không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn khảo nghiệm cả tố chất tâm lý nữa. Rất nhiều học sinh bình thường thành tích rất tốt nhưng khi đi thi lại không làm được bài. Chị đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ bình tĩnh làm bài như mọi khi là được, nhất định không có vấn đề gì đâu."
Nghe Tiểu Bảo nói xong, trong lòng Chu Tiểu Vân bình tĩnh hơn rất nhiều. Xem ra, phiền muộn cần chia sẻ cùng người khác mới có thể giảm bớt a!
Chu Tiểu Vân nhìn Tiểu Bảo đàng hoàng chững chạc thì bật cười: "Tiểu Bảo, không ngờ hiện tại lại đến lượt chị cần nhờ em khuyên bảo!"
Trước đây đều là mình đi khuyên bảo người khác, hiện tại thay đổi vai trò thật không quen.
Tiểu Bảo cười hì hì: "Đây là vinh hạnh của em!"
Hai chị em nói chuyện thêm một lúc, Chu Tiểu Vân dần dần buồn ngủ, ngáp một cái. Tiểu Bảo thấy thế liền chúc chị ngủ ngon rồi về phòng mình.
Lần này cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ngủ một đêm ngọt ngào không mộng mị, sáng sớm Chu Tiểu Vân bị tiếng gõ cửa của Tiểu Bảo làm tỉnh giấc.
Chu Tiểu Vân nhanh chóng rời giường mặc quần áo rửa mặt, ăn sáng xong thì kiểm tra lại đồ dùng một lần, sau đó cùng Tiểu Bảo xuất phát. Tiểu Bảo kiên trì muốn chở chị đi, nói chị nên tiết kiêm thể lực, cô một đường vui vẻ ngồi sau xe Tiểu Bảo loạng choạng đến trường thi.
Bắt đầu thi lúc 8h, Chu Tiểu Vân đến nơi đã là 7h20', cô rất nhanh chóng chạy đi tìm phòng thi.
Tiểu Bảo không được phép vào trường, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Cũng có không ít phụ huynh kèm con đi thi, cạnh Tiểu Bảo có một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi. Hai người bắt chuyện với Tiểu Bảo.
"Cháu đi thi với ai vậy?" Người chồng đeo kính hỏi.
Tiểu Bảo lễ phép trả lời: "Cháu đi cùng chị."
Đôi vợ chồng kia khen ngợi: "Còn nhỏ như vậy mà đã cùng chị đi thi, đúng là cậu bé ngoan!"
Tiểu Bảo được khen có chút ngượng ngùng, điểm ấy rất giống với Chu Tiểu Vân hai chị em này đều rất ngại khi được người khác biểu dương.
Khi nghe Tiểu Bảo nói chị cậu là Chu Tiểu Vân, người phụ nữ kia hỏi: "Chị cháu học ở khoa văn trường cấp ba Anh Minh phải không?"
Tiểu Bảo ngẩn người: "Đúng vậy, sao cô lại biết." Dường như chị còn chưa nổi tiếng đến mức người gặp người biết đâu!
Người phụ nữ cười nói: "Con trai cô cũng học ở khoa văn Anh Minh. Mỗi lần thi thử về cô hỏi kết quả thì nó đều nói người đứng nhất là cô bé tên Chu Tiểu Vân. Nghe cháu nói vậy cô liền nhớ lại ngay, thành tích chị cháu cực kì tốt."
Nghe người khác khích lệ chị mình. Tiểu Bảo toàn thân khoan khoái, vốn không thường nói chuyện với người lạ, Tiểu Bảo lại cùng đôi vợ chồng kia nói chuyện bất diệc nhạc hồ (vui vẻ, quên trời quên đất).
Chỉ chốc lát sau, một số phụ huynh đưa con đi thi khác cũng xúm cả vào đây, trong đó có không ít phụ huynh của học sinh thuộc trường cấp ba Anh Minh. Các phụ huynh đứng nói chuyện cũng chỉ xoay quanh đề tài thi đại học, suy đoán điểm trúng tuyển các trường, trường nào học phí cao, trường nào học phí thấp,... Cùng mọi người cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh...
Đến khi nghe loa thông báo: "Thời gian làm bài đã hết, các thí sinh ngừng bút, dừng làm bài" mọi người mới dừng nói chuyện, sôi nổi đi về phía cổng trường
Tiểu Bảo không thấp, nhưng chen chúc trong một đám người trưởng thành hiển nhiên không thể chiếm ưu thế, đành phải cúi thấp người chen vào bên trong. Thật vất vả len tới nơi, cửa lớn đã mở, bên trong các học sinh túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Tiểu Bảo đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc cũng tìm được Chu Tiểu Vân trong đám đông. Nghe được tiếng Tiểu Bảo gọi, Chu Tiểu Vân mỉm cười đi tới.
Cửa có quá nhiều người, căn bản không kịp nói chuyện, hai chị em đi tới quán cơm cạnh trường, gọi hai suất ăn no.
Trước khi đi, Chu Quốc Cường cho hai người rất nhiều tiền ăn, ba ngày dù mỗi bữa đều ăn thịt cá vẫn còn thừa. Cơm nước xong, hai chị em về nghỉ ngơi ở nhà trọ Chu Quốc Cường đã đặt sẵn, một phòng có hai chiếc giường đơn, vừa vặn hai chị em mỗi người một chiếc.
Tiểu Bảo không hỏi Chu Tiểu Vân thi thế nào, dù sao cũng thi xong rồi, dù thi tốt hay kém cũng không sửa được, cứ để chị ấy tập trung tinh thần thi môn tiếp theo là tốt nhất.
Chu Tiểu Vân cũng nghĩ vậy, bây giờ nghĩ nhiều về bài thi buổi sáng cũng không có ý nghĩa gì, nghỉ ngơi thật tốt đến chiều thi môn tiếp theo là quan trọng nhất.
Tiểu Bảo giục chị đi nghỉ, còn mình thì tìm một cuốn tạp chí giở ra đọc tạm. Vì phải đến trường thi trước nửa tiếng, nên sau khi ngủ một giờ, Tiểu Bảo gọi chị rời giường. Chu Tiểu Vân rửa mặt, đi tới trường học cũng dư dả thời gian.
Tròn ba ngày thi, nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh.
Người đứng chờ thí sinh bên ngoài trường còn vất vả hơn thí sinh đang thi, trời nóng như vậy ở bên ngoài lại không có chỗ ngồi.
Có phụ huynh rất thông minh mang theo vài chiếc ghế nhỏ trong nhà sang đây ngồi. Tiểu Bảo thấy thế ngày thứ hai cũng mang ghế ở nhà theo, ngồi rất thoải mái.
Nhưng dù vừa nóng vừa mệt cũng không có ai than thở, mọi người đều mang tâm tình chờ mong đứng chờ.
Tâm tình vốn thấp thỏm không yên, sau khi được phát đề thi, Chu Tiểu Vân đã bình tĩnh lại. Lúc này, cô không có quyền lo lắng khẩn trương, làm bài thi quan trọng hơn. Thời gian rất quý giá, nhiều câu hỏi thế này, không làm nhanh thì đến khi thu bài cũng chưa xong.
Khi thi số học đã xảy ra tình huống này, Chu Tiểu Vân đã làm hết nhưng chưa kịp soát bài đã bị thu. Có một nữ sinh cùng phòng thi với cô đến khi thu bài vẫn còn hai, ba bài chưa làm xong.
Giám thị đến thu bài, nữ sinh kia bỗng nhiên 'Oa' một tiếng ghé vào bàn khóc oà lên. Chu Tiểu Vân vô cùng đồng tình, đồng thời trong lòng thầm sinh cảnh giác, khi mình làm bài nhất định phải chú ý đến tốc độ!
Khi thi thỉnh thoảng Chu Tiêu Vân liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, đồng hồ này cô mua riêng vì đợt thi này, rất xinh xắn.
Nhìn kim đồng hồ đang chuyển động, cô càng làm bài nhanh hơn. Sau khi làm xong, soát lại một lần, vừa vặn hết giờ.
Đến khi thi xong môn cuối cùng, Chu Tiểu Vân hơi chết lặng. Tay không ngừng viết đáp án, đại não luôn vận chuyển cao tốc, thật là tổn hao tế bào não mà.
Chờ đến khi loa phóng thanh phát tín hiệu thu bài, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã kết thúc.
Dù thi tốt hay kém, kỳ thi đại học cũng kết thúc rồi.
Về nhà thôi!
Chương 304: Sau kỳ thi đại học
Ngay buổi tối hôm đó, hai chị em Chu Tiểu Vân đạp xe về nhà, người trong nhà vẫn đang mong ngóng hai người nhanh về.
Triệu Ngọc Trân vừa thấy con về đã tuôn một tràng: "Thế nào rồi? Thi tốt không? Bài thi có khó không? Làm được hết không? Có bài nào không làm được không?"
Hỏi han liên tiếp khiến Chu Tiểu Vân choáng váng.
Chu Quốc Cường vừa dắt xe cho con vừa nói: "Bà cứ để con nghỉ ngơi cái đã, hỏi một tràng hết cái này đến cái kia con bé trả lời thế nào được?"
Nghe chồng nói vậy, Triệu Ngọc Trân quay vào nhà chuẩn bị bàn ăn.
Nhị Nha sôi nổi chạy tới, kéo tay Chu Tiểu Vân hỏi: "Bây giờ chị sẽ được nghỉ, không cần đi học nữa đúng không?"
Cô bé vui vẻ nói thêm: "Rốt cuộc cũng có người chơi cùng, em ở nhà một mình chán muốn chết rồi đây!"
Triệu Ngọc Trân cao giọng gọi cả nhà vào ăn cơm, Chu Tiểu Vân kéo tay Nhị Nha đi vào, trong lòng cảm thấy thật bình tĩnh.
Cuối cùng cũng thi xong, kế tiếp chỉ cần chờ đợi kết quả.
Trong khi ăn tối, Triệu Ngọc Trân không nhịn được lại hỏi về kỳ thi.
Chu Quốc Cường cũng rất muốn biết con gái làm bài thế nào, ngẩng lên chờ đợi nhìn Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hời hợt nói: "Con cũng không biết kết quả sẽ thế nào, dù sao thì con cũng làm hết tất cả các bài."
Làm được hết? Vậy có bao nhiêu câu sai, bao nhiêu câu đúng? Câu trả lời này thật mơ hồ.
Chu Quốc Cường nghe xong thì nháy mắt với vợ, ám chỉ đừng nên hởi nữa. Triệu Ngọc Trân hiểu ý, nói lảng sang vấn đề khác, bữa cơm kết thúc vui vẻ.
Tiểu Bảo và Nhị Nha tiếp tục đi học, Triệu Ngọc Trân ra chợ buôn bán, Chu Quốc Cường bận việc bên ngoài, chỉ còn lại Chu Tiểu Vân ở nhà một mình. Cô chuyển về cuộc sống 'trạch nữ' điển hình.
Mỗi ngày nấu cơm ăn cơm, sau đó lên lầu đọc sách, ngủ, biếng nhác không muốn làm gì cả, không cần làm bài tập, không cần ôn tập kiến thức, không cần đau đầu với một đống bài thi, cảm giác lười biếng thật vô cùng tuyệt vời.
Có con gái làm việc nhà mỗi ngày, triệu Ngọc Trân đỡ bận hơn, về đến nhà đã có cơm canh chờ sẵn, quần áo thay ra cũng có người giặt giũ sạch sẽ.
Đến buổi trưa tan học, Nhị Nha luôn trốn trong phòng Chu Tiểu Vân không chịu đi, cô cũng rất kiên nhẫn dạy Nhị Nha ôn tập, chỉ còn mấy ngày nữa là Nhị Nha thi chuyển cấp. Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đứa em út này cũng sắp lên cấp hai rồi.
Cơ sở của Nhị Nha coi như không tệ, thành tích ở trường cũng đứng trong top đầu, đầu óc thông minh cơ trí vừa học đã biết, chỉ là còn hơi cẩu thả.
Chu Tiểu Vân muốn dùng khoảng thời gian này giúp Nhị Nha ôn tập củng cố lại hết kiến thức trong sáu năm học.
Đến lúc Nhị Nha sắp thi lên cấp, Chu Tiểu Vân cười hỏi: "Nhị Nha, chị đưa em đi thi nhé?"
Nhị Nha giật mình, thấy chị đang cười mới biết mình bị trêu chọc: "Chị, chị làm em sợ muốn chết, thi lên cấp hai mà phải có người đưa đi bạn bè cười em chết. Một mình em đi là được rồi, chị cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ thi đậu Anh Minh. Chị cứ ở nhà chờ tin tốt của em!"
Nhìn bộ dáng Nhị Nha tự tin tràn đầy, cô không nỡ dập tắt hăng hái của con bé, đành nhắc nhở: "Khi làm bài phải cẩn thận một chút, làm xong nhất định phải nhớ kiểm tra..."
Nhị Nha vừa nghe vừa gật đầu, bày ra bộ dáng cục cưng ngoan ngoãn. Tiểu học thi lên cấp chỉ mất có một ngày, Nhị Nha thi xong thảnh thơi trở về.
Được hỏi thi thế nào rồi, Nhị Nha tự tin nói: "Thi rất tốt, con làm được tất cả các câu nha."
Triệu Ngọc Trân khen ngợi: "Thật thông minh, con cái nhà khác làm sao so được với Nhị Nha nhà chúng ta chứ."
Nhị Nha vui lắm, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Chu Tiểu Vân cười liếc Nhị Nha, thầm nghĩ sao không chờ có kết quả chính xác rồi hãy nói, nếu lúc đó điểm không tốt thì Nhị Nha làm sao bây giờ.
Dù sao tính tình Chu Tiểu Vân vốn vậy, chuyện không nắm chắc tuyệt đối không nói ra. Trong bốn anh em nhà họ Chu, tính tình Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo tương đối giống nhau, Nhị Nha thì hơi giống Đại Bảo. Đương nhiên, Nhị Nha thông minh, lanh lợi gian xảo hơn Đại Bảo nhiều. Ha ha!
Khi Tiểu Bảo trở về còn mang theo mấy cuốn tạp chí, Chu Tiểu Vân lật xem, thì ra trên báo đã đăng đáp án của kỳ thi đại học.
Tiểu Bảo hưng phấn nói: "Chị, báo chí tại các cửa hàng gần trường đều bị người ta tranh mua hết, em chen lấn mãi mới cướp được một cuốn nè, chị mau qua xem đi!"
Chu Tiểu Vân không khỏi có chút khẩn trương, cầm lấy tờ báo đọc kỹ.
Tiểu Bảo và Nhị Nha ngồi bên cạnh xem, Nhị Nha lặng lẽ nói: "Anh hai, anh nghĩ chị làm bài thi thế nào? Sao em không thấy chị ấy có biểu cảm gì vậy?" Không cười cũng không nhíu mày, khuôn mặt vẫn bình tĩnh yên lặng, làm người khác không nhìn ra chị ấy đang suy nghĩ gì.
Tiểu Bảo liếc nhìn Chu Tiểu Vân: "Chắc là không tệ lắm." Nếu chị ấy thi không tốt chắc sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Nhưng chị ấy cũng không cười!" Nhị Nha lầu bầu.
Tiểu Bảo dùng ngón tay chọc chọc trán Nhị Nha: "Chị ấy mà giống em sao? Gặp chuyện gì đều liến thoắng không ngừng? Chị bình tĩnh như vậy chứng tỏ làm bài thi không tồi."
Nhị Nha lại nhìn nhìn Chu Tiểu Vân, vẫn không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, đành phải ngồi yên bên cạnh cùng xem báo.
Chu Tiểu Vân lật xem đáp án xong, Nhị Nha không nhịn được hỏi: "Chị, chị thi thế nào?"
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút, nói: "Hoàn hảo!"
Hoàn hảo? Đây là đáp án gì chứ?
Nhị Nha bất mãn nói: "Tốt là tốt, không tốt là không tốt, cái gì gọi là hoàn hảo, sao chị nói khó hiểu vậy?"
Chu Tiểu Vân cười cười, không tranh luận với Nhị Nha. Trong lòng có điểm tựa, cô kiên định hơn không ít, rảnh rỗi thì quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu ăn, chuẩn bị bài cùng Nhị Nha,... chờ kết quả gửi đến.
Không lâu sau, rốt cuộc công bố điểm thi đai học.
Hôm đó Chu Tiểu Vân tới trường học sớm. Cô cho là mình đến sớm quá, kết quả tới lớp mới biết lớp đã tới hơn nửa rồi.
Vương Tinh Tinh nhanh chóng nhìn thấy Chu Tiểu Vân, vội vã vẫy tay ý bảo cô đi qua: "Bên này, bên này."
Vương Tinh Tinh vẻ mặt lo được lo mất: "Tiểu Vân, cậu so sánh đáp án chưa? Ai, mình tỉ mỉ đọc đáp án đến ba lần, phát hiện mình làm sai rất nhiều. Mình nghĩ năm nay chắc mình không đỗ được rồi."
Chu Tiểu Vân an ủi: "Vẫn chưa có kết quả chính xác mà, cậu đừng bi quan như vậy!"
Hai người đang trò chuyện, bỗng nghe bạn học cùng lớp kêu lên: "Cô Diệp tới rồi!"
Các học sinh chen nhau vọt tới phòng làm việc giáo viên.
Chương 305: Mấy nhà sung sướng, mấy nhà buồn
Vương Tinh Tinh gấp gáp chạy theo, chạy được hai bước lại ngoái đầu lại: "Tiểu Vân, cậu không đi à?"
Chu Tiểu Vân ngồi yên trên ghế không có dấu hiện muốn di chuyển: "Mình nghĩ cứ đợi một lát đi, hiện tại các học sinh đều qua đó, chen lấn nhiều không tốt."
Vương Tinh Tinh do dự một hồi, không nhịn được mong ước biết kết quả, tiếp tục chạy về phía phòng làm việc.
Chu Tiểu Vân nhìn chung quanh phòng học một lượt, phát hiện trong phòng không có mấy người. Xem ra mọi người đều rất khẩn cấp muốn xem điểm thi!
Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ một trước một sau đi vào phòng học.
Trong lòng Lưu Lộ thoải mái không có gánh nặng, cười hì hì tiến lại gần: "Hắc, Tiểu Vân, mấy ngày không gặp làm mình nhớ muốn chết, đến ôm một cái nào!"
Chu Tiểu Vân cười ôm Lưu Lộ.
Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân được bao nhiêu điểm, cô nhún nhún vai: "Mình còn chưa đi xem mà, đâu biết được."
Lưu Lộ nhìn cô bạn thân rất bình tĩnh cười nói: "Xem ra cậu rất tự tin, còn thoải mái như vậy."
Chu Tiểu Vân trả lời lại một cách mỉa mai: "Mình đâu tốt số như cậu được cử đi học chứ, vừa sinh ra đã sướng, đại học chờ sẵn, mình còn không biết sắp lưu lạc đến đâu đây!"
Hai nữ sinh hỉ hả ôm ôm ấp ấp làm Lý Thiên Vũ đứng bên cạnh hâm mộ không ngừng, ngày nào đó nếu anh cũng có thể... Đằng sao lược bỏ mấy nghìn chữ mơ màng. Haha!
Chu Tiểu Vân liếc Lý Thiên Vũ đang hồn phách trên mây, thấp giọng hỏi Lưu Lộ: "Lý Thiên Vũ thi thế nào?"
Lưu Lộ cười đẩy đẩy Lý Thiên Vũ: "Anh Tiểu Vũ, Tiểu Vân hỏi anh kìa, kết quả thi thế nào?"
Lý Thiên Vũ cười sáng lạn nói ra tổng điểm. Chu Tiểu Vân nghe, a, điểm thi khá tốt, cao hơn điểm chuẩn hơn mười điểm! Xem ra đỗ đại học không có vấn đề gì!
Lưu Lộ rất tích cực nói tốt cho Lý Thiên Vũ: "Từ lúc lên cấp ba anh Tiểu Vũ rất chăm chỉ học tập đó, sau này cũng lọt vào top mười trong ban, nói chung là thành tích tương đối khá."
Chu Tiểu Vân nghe xong gật gật đầu.
Ban Khoa học tự nhiên cao thủ nhiều lắm, có thể đứng trong top mười không phải chuyện dễ dàng.
Lý Thiên Vũ có chút uể oải nói: "Ai, lần thi này các môn mình làm cũng tạm được, nhưng tiếng anh lại hơi kém, mình nghĩ chắc không đậu được nguyện vọng một rồi."
Nguyện vọng một? Trong mắt Chu Tiểu Vân hiện lên nghi vấn.
Lưu Lộ giải thích: "Nguyện vọng một của anh Tiểu Vũ cũng là đại học N giống cậu!"
Chu Tiểu Vân trừng Lưu Lộ, kẻ phản bội này, nhất định là cơ sở ngầm của Lý Thiên Vũ. Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, điền nguyện vọng một giống hệt mình.
Nhưng cô không nói gì, điền nguyện vọng là tự do, nhưng thi đậu hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người, cô =không thể nói "Lý Thiên Vũ, sao cậu lại điền nguyện vọng giống mình" được!
Lưu Lộ nhận thấy Chu Tiểu Vân oán trách, lơ đễnh cười. Sao cô có thể không giúp anh họ mình đây!
Lý Thiên Vũ nói: "Chu Tiểu Vân, cậu cũng đi xem điểm đi! Rất nhiều người đang tập trung ở phòng làm việc đó!"
Chu Tiểu Vân cũng bắt đầu có một chút khẩn trương, mình thi được bao nhiêu điểm vậy?
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ sóng vai đi tới phòng làm việc, dọc theo đường đi có rất nhiều học sinh đang sôi nổi nghị luận.
"Cậu thi được bao nhiêu điểm?"
"Ai, mình thi không tốt lắm..."
"Điểm số học của mình kém quá..."
Chu Tiểu Vân nghe tiếng mọi người bàn luận xôn xao chợt phát hiện tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Cô cố gắng hết sức làm mình trấn định lại, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.
Trong phòng làm việc, một đám tân sinh viên ồn ào huyên náo, trước bàn làm việc của từng chủ nhiệm lớp đều bị học sinh vây kín. Thật là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, có người sau khi nhìn phiếu điểm vui mừng lộ rõ, có người cầm phiếu điểm mà cúi đầu ủ rũ.
Chu Tiểu Vân tới trước bàn cô Diệp, liếc nhìn Vương Tinh Tinh sắc mặt có chút uể oải đứng gần đó. Cô bước nhanh tới, vỗ vỗ bả vai Vương Tinh Tinh: "Tinh Tinh! Điểm thế nào?"
Vương Tinh Tinh yên lặng đưa phiếu điểm cho Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, nhanh chóng tính toán tổng điểm, điểm này chỉ hơn điểm chuẩn năm ngoái hai điểm, với số điểm này chắc phải thấp thỏm chờ mong rồi.
Chu Tiểu Vân siết nhẹ tay Vương Tinh Tinh biểu lộ sự an ủi và ủng hộ im lặng.
Vương Tinh Tinh miễn cưỡng mỉm cười: "Đi xem điểm của cậu đi! Mình sẽ chờ ở đây."
Chu Tiểu Vân đứng trước bàn làm việc, nhịp tim đập nhanh không thể khống chế.
Diệp Lan thấy là Chu Tiểu Vân thì hài lòng tươi cười: "Chu Tiểu Vân, chúc mừng em, lần này em là thủ khoa khoa văn huyện ta!"
Trong lòng Chu Tiểu Vân buông lỏng, nét mặt lộ ra tươi cười.
Chu Tiểu Vân vừa lấy phiếu điểm tới nhìn, mấy bạn học xung quanh đã vươn cổ lại ngó.
Sở Đình Đình hô lên: "Oa, Chu Tiểu Vân, ngữ văn chỉ kém hai điểm là đạt điểm tối đa, thật lợi hại. Cậu là thần tượng của tớ!"
Một câu nói này, khiến tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn về phía Chu Tiểu Vân. Nơi này cũng có không ít người nhận ra cô.
"Mau nhìn, thủ khoa khoa văn chính là Chu Tiểu Vân."
"Đi đi đi, ai cần cậu giới thiệu chứ, mình không nhận ra Chu Tiểu Vân chắc?"
...........................
Chu Tiểu Vân nghe được rất nhiều âm thanh xung quanh, nhưng lúc này cô không thể nghe thấy những người đó đang nói cái gì, toàn bộ sự chú ý của cô đã bị tờ giấy mỏng manh này hấp dẫn.
Sáu môn điểm ngữ văn cao nhất, thứ hai là chính trị và tiếng Anh, lịch sử, địa lý điểm cũng không kém, số học là thấp nhất, nhưng cũng chỉ bị trừ khoảng mười điểm thôi.
Tính tính, tổng điểm này cao hơn điểm trúng tuyển khoa tiếng Trung đại học N năm ngoái khoảng ba mươi điểm. Xem ra, nếu không có đột biến gì, mình chắc chắn sẽ đậu nguyện vọng một.
Chu Tiểu Vân phát hiện tim mình đang đập rất nhanh, vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn cao độ, xem ra bản lĩnh giữ bình tĩnh không tốt như mình tưởng!
Lưu Lộ hài lòng chạy tới: "Chúc mừng cậu, Tiểu Vân thật lợi hại. Mình kiêu ngạo vì cậu."
Chu Tiểu Vân cười thản nhiên.
Lý Thiên Vũ đứng xa xa nhìn thiếu nữ đang tỏa sáng, không tự chủ đi tới: "Chu Tiểu Vân, chúc mừng!"
Chu Tiểu Vân tâm tình thật tốt, cười nói: "Cùng vui cùng vui, cậu thi cũng rất tốt mà!"
Điểm số của khoa Văn và khoa Lý vốn không thể so sánh với nhau, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần, từ việc Lý Thiên Vũ vượt lên đứng trong top mười có thể thấy được anh thi rất tốt.
Lý Thiên Vũ không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì nữa. Sau đó anh cũng không có cơ hội nói chuyện với Chu Tiểu Vân.
Sau khi lấy phiếu điểm, các học sinh quay về lớp để chủ nhiệm phát bằng tốt nghiệp và dặn dò mọi người đem đồ dùng cá nhân về nhà; còn giấy báo trúng tuyển sẽ được gửi qua bưu điện, học sinh chỉ cần ở nhà chờ.
Vậy là đã tốt nghiệp trung học.
Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy ngẩn ngơ, nhớ lại kỷ niệm mấy năm học trong trường.
Một tình cảm lưu luyến trào dâng.
Tạm biệt nhé, thời học trò cấp ba.
Tạm biệt nhé, tuổi dậy thì của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro