Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi đầu dưới ánh trăng

Chương 4: Tro Tàn và Lời Thề
Mặt trời đã lên cao trên bầu trời Eldoria, nhưng ánh sáng rực rỡ của nó không thể xua tan bóng tối còn sót lại ở làng Oakshade. Khói đen vẫn cuộn lên từ những đống đổ nát, mùi gỗ cháy và máu tanh hòa quyện trong không khí, bám chặt vào từng hơi thở của tôi. Tôi, Rudius Greystone, đứng giữa bãi chiến trường vừa qua, tay vẫn nắm chặt viên Lunaris giờ đã nguội lạnh, lòng bàn tay rát bỏng vì sức nóng của phép thuật tôi vừa giải phóng. Xung quanh tôi, những xác chết của bọn cướp nằm rải rác trên mặt đất, máu khô đọng thành từng vũng đỏ sẫm, hòa lẫn với tro bụi.Sylphina quỳ bên cạnh một ngôi nhà cháy sập, tay cầm cây cung giờ đã buông lỏng, đôi mắt xanh lục nhìn đống đổ nát với vẻ trống rỗng. Ngọn lửa đã được dập tắt nhờ nỗ lực của vài dân làng còn sót lại, nhưng cái giá phải trả là quá lớn – ba ngôi nhà bị thiêu rụi hoàn toàn, và một người đàn ông trung niên, chú Bram, đã chết khi cố bảo vệ gia đình mình khỏi bọn cướp. Tiếng khóc của vợ ông vang lên từ xa, yếu ớt nhưng sắc nhọn, đâm vào tim tôi như một lưỡi dao.Torin đứng cách đó vài bước, thanh kiếm dài cắm xuống đất, tay ông chống lên cán kiếm để giữ thăng bằng. Vai ông chảy máu từ vết cắt sâu do gã cầm đầu gây ra, áo giáp da rách một mảng lớn, để lộ làn da rắn rỏi giờ nhuộm đỏ. Ông thở dồn dập, nhưng đôi mắt nâu vẫn sắc bén, quét qua khung cảnh đổ nát như một thợ săn đánh giá chiến trường."Rudius," ông gọi, giọng khàn khàn nhưng chắc chắn. "Lại đây."Tôi bước tới, đôi chân nặng nề như bị đúc bằng chì. Mỗi bước đi là một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra – cơn lốc lửa tôi tạo ra, tiếng gầm của gã cầm đầu, và cái chết của những kẻ tấn công. Khi tôi đến gần, Torin đặt tay lên vai tôi, sức mạnh trong cái siết tay ấy làm tôi giật mình."Mày đã làm tốt," ông nói, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. "Nếu không có mày, cả làng này đã thành tro bụi."Tôi lắc đầu, giọng run run. "Nhưng chú Bram chết rồi. Và những ngôi nhà… tất cả là vì cháu. Vì viên Lunaris này." Tôi giơ viên đá lên, ánh sáng yếu ớt của nó phản chiếu trong mắt tôi, giờ đây pha lẫn chút đỏ từ ký ức về ngọn lửa.Torin nhíu mày, tay siết chặt hơn. "Đừng tự trách mình, Rudius. Bọn cướp đến đây không phải lỗi của mày – chúng được thuê. Hội Sát thủ Bóng tối không quan tâm đến mạng người, chỉ quan tâm đến thứ chúng muốn. Nếu mày không chiến đấu, không chỉ chú Bram, mà tất cả chúng ta đã chết."Sylphina đứng dậy, bước tới bên tôi, cây cung vẫn cầm trong tay như một phần cơ thể cô. "Bố nói đúng," cô ấy nói, giọng nhẹ nhưng kiên định. "Cậu không thể để chuyện này kéo cậu xuống. Chúng ta đã sống sót, và đó là điều quan trọng nhất."Tôi nhìn cô ấy, cảm giác ấm áp từ lời nói của cô len lỏi qua nỗi tội lỗi đang gặm nhấm tôi. Nhưng trước khi tôi kịp đáp, một tiếng hét vang lên từ rìa làng. Một cậu bé, không quá mười tuổi, chạy tới, khuôn mặt lem luốc tro bụi, mắt mở to kinh hãi."Chú Torin! Có người trong rừng!" cậu bé hét lên, chỉ tay về phía Blackthorn. "Một người mặc áo đen, với đôi mắt đỏ! Cháu thấy hắn nhìn chúng ta!"Torin lập tức giật kiếm lên, quay về phía rừng. "Hội Sát thủ," ông lẩm bẩm, giọng trầm như một lời nguyền. "Chúng chưa từ bỏ."Sylphina giương cung, mũi tên lắp sẵn trong tích tắc. "Tớ đi xem," cô ấy nói, nhưng Torin giơ tay ngăn lại."Không," ông nói. "Nếu đó là một sát thủ thực thụ, con không thể đối đầu một mình. Chúng ta cần chuẩn bị – và rời khỏi đây.""Rời khỏi?" tôi lặp lại, giọng ngạc nhiên. "Nhưng đây là nhà của chú, của Sylphina…"Torin nhìn tôi, ánh mắt tối lại. "Oakshade không còn an toàn nữa, Rudius. Hội Sát thủ sẽ quay lại, với lực lượng mạnh hơn. Viên Lunaris trong tay mày là thứ họ thèm khát, và họ sẽ không ngừng cho đến khi lấy được nó – hoặc giết hết chúng ta."Sylphina nhíu mày, nhưng không phản đối. Cô ấy nhìn quanh làng, nơi dân chúng đang cố gắng dọn dẹp đống đổ nát, rồi quay lại nhìn tôi. "Bố nói đúng," cô ấy thở dài. "Chúng ta phải đi. Nhưng đi đâu?"Torin im lặng một lúc, rồi nói: "Học viện Ma thuật ở thành Astoria. Nếu có nơi nào biết về Lunaris và cách kiểm soát nó, thì đó là nơi duy nhất. Ta cần đưa Rudius đến đó trước khi Hội Sát thủ tìm ra chúng ta.""Học viện Ma thuật?" tôi hỏi, tim đập nhanh hơn. Tôi từng nghe về nơi đó – một pháo đài cổ kính ở trung tâm vương quốc Astoria, nơi các pháp sư tài giỏi nhất Eldoria tụ họp. Cha tôi, Lorius, từng học ở đó trước khi trở thành một trong những pháp sư mạnh nhất gia tộc Greystone. Nhưng tôi – một kẻ bị từ bỏ, không có tài năng – làm sao có thể đặt chân đến một nơi như vậy?"Cháu không thuộc về nơi đó," tôi nói, giọng khàn khàn. "Họ sẽ không chấp nhận một kẻ như cháu."Torin cười khan, một âm thanh khô khốc. "Mày nghĩ họ quan tâm đến xuất thân của mày sao? Với viên Lunaris đó, mày không còn là kẻ vô dụng mà gia tộc Greystone từng ruồng bỏ. Mày là một mối nguy – hoặc một tài sản. Học viện sẽ muốn biết về mày, dù mày thích hay không."Sylphina đặt tay lên vai tôi, nụ cười yếu ớt nở trên môi. "Tớ sẽ đi cùng cậu," cô ấy nói. "Cậu không phải đối mặt một mình đâu."Tôi nhìn cô ấy, rồi nhìn Torin, cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm trào lên trong lòng. "Được rồi," tôi nói, giọng chắc chắn hơn tôi nghĩ. "Nhưng nếu chúng ta đi, chúng ta phải đi ngay."Chúng tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị. Torin băng bó vết thương trên vai bằng một mảnh vải sạch, cắn răng chịu đau mà không rên một tiếng. Sylphina gom vài mũi tên còn sót lại, buộc chúng vào túi bên hông, và lấy thêm một thanh dao găm từ nhà – vũ khí phụ cho những lúc không thể dùng cung. Tôi không có gì ngoài bộ áo choàng rách và viên Lunaris, nhưng Torin đưa tôi một thanh kiếm ngắn từ kho vũ khí của ông – không sắc bén như kiếm của ông, nhưng đủ để tự vệ.Khi chúng tôi rời làng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống những gì còn lại của Oakshade. Dân làng nhìn chúng tôi đi, một số người thì thầm lời cảm ơn, một số khác nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Tôi nghe thấy ai đó nói nhỏ: "Thằng nhóc đó mang rắc rối đến đây." Lời nói ấy như một mũi tên cắm vào lòng tôi, nhưng tôi không quay lại.Con đường dẫn vào rừng Blackthorn tối tăm và lạnh lẽo, dù ánh sáng ban ngày đã len lỏi qua những tán cây dày đặc. Tiếng chim ngừng hót, và không khí nặng nề như mang theo lời cảnh báo. Torin đi trước, kiếm cầm sẵn trong tay, mỗi bước chân của ông đều cẩn thận nhưng kiên định. Sylphina đi bên cạnh tôi, cung giương nửa chừng, mắt lướt qua từng bụi cây."Rudius," cô ấy thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ tôi nghe thấy. "Cậu có nghĩ gia tộc của cậu liên quan đến chuyện này không?"Câu hỏi của cô làm tôi khựng lại. Gia tộc Greystone – cha tôi, mẹ tôi, em trai tôi Gideon – họ đã từ bỏ tôi, nhưng liệu họ có thuê Hội Sát thủ để lấy lại viên Lunaris? Tôi lắc đầu, không chắc chắn. "Tớ không biết," tôi đáp. "Nhưng nếu đúng là họ… tớ sẽ không tha thứ."Sylphina gật đầu, không nói thêm. Nhưng ánh mắt cô ấy nói lên tất cả – cô ấy sẽ đứng bên tôi, dù kẻ thù có là ai.Đột nhiên, Torin dừng lại, giơ tay ra hiệu im lặng. Tôi căng tai lắng nghe, và rồi tôi nghe thấy – tiếng cành cây gãy vụn, tiếng bước chân nhẹ nhưng đều đặn từ sâu trong rừng. Sylphina giương cung, mũi tên lóe sáng sẵn sàng. Torin nắm chặt kiếm, quay lại nhìn chúng tôi."Chúng ta bị theo dõi," ông thì thầm. "Chuẩn bị đi."Trước khi tôi kịp phản ứng, một bóng đen lao ra từ bụi cây, nhanh như một tia chớp. Đó là một người phụ nữ, mặc áo choàng đen bó sát, đôi mắt đỏ rực như máu, và một thanh dao găm cong lưỡi lóe lên trong tay cô ta. Trên ngực áo, ký hiệu con mắt khép hờ phát sáng yếu ớt.Hội Sát thủ đã tìm ra chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fantasy