Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi đầu dưới ánh trăng

Chương 3: Lửa Cháy Trong Làng
Bình minh rực lên trên bầu trời Eldoria, những tia sáng vàng nhạt xuyên qua làn khói đen dày đặc, chiếu lên những mái nhà gỗ của làng Oakshade như một bức tranh bị xé nát. Nhưng sự yên bình mong manh ấy tan thành tro bụi khi tiếng hét của Torin vang lên, sắc bén như lưỡi kiếm cắt qua không khí lạnh giá buổi sớm. "Bọn cướp! Chúng quay lại rồi!"Tôi, Rudius Greystone, đứng sững trước cửa nhà Torin, tay nắm chặt viên Lunaris đến mức các khớp tay trắng bệch. Khói đen cuộn lên từ một ngôi nhà ở rìa làng, mang theo mùi gỗ cháy nồng nặc và tiếng la hét hoảng loạn của dân làng chạy trốn. Sylphina đứng bên cạnh tôi, cây cung gỗ sồi bóng loáng đã giương sẵn, mũi tên đầu tiên lắp trên dây cung rung lên với ánh sáng xanh lục nhạt của Phong thuật. Đôi mắt xanh lục của cô ấy sắc như lưỡi dao, đôi tay vững vàng không chút run rẩy, sẵn sàng giết chóc."Rudius, chuẩn bị đi!" cô ấy quát, giọng đanh thép át cả tiếng gió rít qua những tán cây gần đó. "Chúng đông hơn lần trước – và hung dữ hơn."Tôi gật đầu, nhưng tim tôi đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực, máu nóng trào lên hai thái dương. Tôi chưa từng thực sự chiến đấu – cuộc chạm trán trong rừng Blackthorn chỉ là một tai nạn may mắn, và tôi biết mình không phải đối thủ của bất cứ ai. Nhưng giờ đây, giữa làng Oakshade – nơi đã cho tôi một mái nhà khi gia tộc Greystone từ bỏ – tôi không thể đứng yên. Viên Lunaris trong tay tôi rung lên dữ dội, nóng dần như một trái tim sống, như thể nó cảm nhận được cơn thịnh nộ đang trỗi dậy trong tôi.Torin lao ra từ trong nhà, tay cầm một thanh kiếm dài cũ kỹ nhưng sắc bén, lưỡi thép lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của bình minh như một lời thách thức. Bộ giáp da sờn cũ ôm sát thân hình rắn rỏi của ông, đôi mắt nâu trầm tĩnh nhưng bừng lên ngọn lửa chiến đấu của một thợ săn từng đối mặt với hàng trăm hiểm nguy. "Sylphina, con lên mái nhà!" ông ra lệnh, giọng trầm nhưng vang dội như tiếng sấm. "Rudius, theo ta!"Sylphina không nói một lời. Cô ấy lao tới bức tường gỗ bên cạnh nhà, đặt chân lên một thanh ngang, rồi bật người lên mái nhà bằng một cú nhảy hoàn hảo, nhanh nhẹn như một bóng ma giữa cơn gió. Mái rơm kêu "rắc rắc" dưới sức nặng của cô, nhưng cô quỳ xuống vững vàng, một chân gác lên mép mái, tay kéo căng dây cung đến giới hạn. Đôi mắt cô khóa chặt vào rìa làng, nơi bóng dáng bọn cướp trồi lên từ bóng tối như những con quỷ từ địa ngục.Tôi chạy theo Torin, đôi giày rách cọ mạnh vào đất, mỗi bước chân vang lên tiếng "thịch thịch" hòa lẫn với tiếng tim đập trong tai. Mùi khói và tro bụi xộc vào mũi tôi, cay xè, khiến mắt tôi rát bỏng. Nhưng tôi không có thời gian để dừng lại – bọn cướp đã đến.Chúng tràn vào làng như một cơn lũ đen tối, không phải mười hai, mà gần hai mươi tên, gầm gừ và vung vũ khí trong tiếng cười man rợ át cả tiếng gió. Chúng mặc áo choàng đen rách rưới, khuôn mặt ẩn sau mũ trùm bẩn thỉu, nhưng đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ kỳ dị, như bị thứ gì đó không thuộc về con người chi phối. Gã cầm đầu nổi bật giữa đám hỗn loạn – một tên khổng lồ cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ giáp da sờn cũ điểm xuyết những mảng thép gỉ sét, tay cầm một thanh rìu hai lưỡi khổng lồ nặng nề đến mức mỗi bước chân của hắn làm mặt đất rung chuyển như có địa chấn. Đôi mắt hắn đỏ rực như máu, không phải màu tự nhiên, mà như bị nguyền rủa bởi ma thuật hắc ám. Trên ngực áo giáp, một ký hiệu kỳ lạ khắc sâu vào da – một con mắt khép hờ bao quanh bởi vòng tròn gai – phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt, nhịp nhàng như nhịp tim."Đốt hết làng này!" gã cầm đầu gầm lên, giọng khàn khàn như đá vỡ, vang vọng qua những ngôi nhà gỗ đang run rẩy trước cơn thịnh nộ của hắn. "Tìm thằng nhóc có viên đá! Tao muốn xẻ đầu nó ra trước khi mặt trời mọc!"Torin đứng chắn trước tôi, kiếm giơ ngang ngực trong tư thế phòng thủ hoàn hảo, lưỡi thép phản chiếu ánh sáng mờ nhạt như một lời tuyên chiến im lặng. "Rudius, đừng để chúng tới gần mày," ông nói, giọng trầm nhưng gấp gáp, mắt không rời gã cầm đầu. "Dùng viên đá đó – ngay bây giờ!"Tôi nuốt khan, tay nắm chặt viên Lunaris đến mức lòng bàn tay rát bỏng. "Cháu không biết cách!" tôi hét lên, giọng lạc đi giữa tiếng gầm rú của bọn cướp đang lao tới như một đàn thú đói khát. "Nó tự xảy ra thôi!""Thì ép nó xảy ra!" Torin quát, rồi lao thẳng vào gã cầm đầu. Thanh kiếm của ông vung lên trong một đường cung sắc lẹm, chạm vào lưỡi rìu khổng lồ trong một tiếng "keng" chói tai làm tôi giật mình. Tia lửa tóe ra từ điểm va chạm, sáng rực như pháo hoa giữa không khí bụi bặm. Gã cầm đầu gầm lên, vung rìu trong một cú bổ từ trên xuống với sức mạnh kinh hoàng, gió rít lên khi lưỡi thép xé toạc không khí. Torin nghiêng người tránh trong tích tắc, lưỡi rìu cắm sâu xuống đất, tạo ra một vết nứt dài gần một mét, đất đá bắn tung tóe. Ông lập tức phản công, kiếm đâm thẳng vào kẽ hở giữa áo giáp ở vai gã, nhưng lưỡi thép chỉ cắt được một vết nông – da gã dày và cứng như da ma thú, máu đen đặc quánh rỉ ra từ vết thương.Cùng lúc đó, một tiếng "vút" sắc nhọn xé gió. Từ trên mái nhà, Sylphina bắn mũi tên đầu tiên. Nó lao đi như một tia chớp xanh, xoáy tròn trong không khí nhờ Phong thuật, phát ra tiếng rít như tiếng chim săn mồi lao xuống con mồi. Mũi tên cắm thẳng vào ngực một tên cướp đang giơ đuốc định đốt một ngôi nhà, xuyên qua áo choàng, qua xương sườn, và đẩy hắn bay ngược ra sau gần ba mét trước khi đập mạnh xuống đất. Máu phun ra thành vòi, đỏ thẫm dưới ánh bình minh, và ngọn đuốc rơi xuống bãi cỏ khô, lửa bùng lên thành một vệt sáng rực, lan nhanh về phía hàng rào gỗ gần đó với tiếng "lách tách" hung dữ."Rudius, đừng đứng im!" Sylphina hét từ trên cao, tay cô đã lắp một mũi tên mới, dây cung kêu "răng rắc" khi được kéo căng đến giới hạn. Mũi tên thứ hai bay ra, lần này nhắm vào một tên cướp cầm gậy sắt đang lao về phía Torin từ bên trái. Đầu mũi tên lóe sáng xanh, cắt qua không khí với tốc độ kinh hoàng, xoáy tròn như một mũi khoan. Nó cắm vào cổ họng hắn, xuyên qua thịt và xương, đẩy đầu hắn ngửa ra sau trong một góc ghê rợn. Hắn ôm cổ, máu trào ra giữa các kẽ tay như suối, rồi ngã quỵ xuống đất, đôi mắt đỏ rực dần tắt lịm trong tiếng khò khè cuối cùng.Tôi nghiến răng, giơ viên Lunaris lên trước mặt, cố gắng tập trung giữa cơn hỗn loạn. Tiếng kiếm chạm rìu, tiếng hét, tiếng gỗ cháy – tất cả hòa lẫn thành một bản giao hưởng chết chóc. Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại cảm giác trong rừng: cái nóng, sự rung động, luồng sức mạnh trào lên từ sâu thẳm. Nhưng không gì xảy ra. Viên đá lạnh ngắt, im lặng như một lời chế giễu. "Chết tiệt!" tôi hét lên, cảm giác bất lực dâng trào như sóng biển.Một tên cướp bất ngờ lao tới tôi từ bên phải, nhanh như một con báo săn. Hắn nhỏ con nhưng hung dữ, dao găm trong tay lóe sáng dưới ánh bình minh, cong cong như móng vuốt của ma thú. Hắn nhảy lên, lưỡi dao nhằm thẳng vào cổ tôi với một cú đâm chuẩn xác. Tôi giật mình né sang một bên, chân vấp phải một hòn đá, ngã nhào xuống đất, lăn một vòng trên cỏ ẩm. Đầu gối tôi rát bỏng, mùi đất và máu xộc vào mũi. Hắn cười khùng khục, một âm thanh ghê rợn vang lên giữa tiếng ồn, rồi giơ dao lên cao, chuẩn bị đâm xuống ngực tôi. Tôi nhắm mắt, tim ngừng đập trong một khắc, chờ đợi cơn đau. Nhưng thay vào đó, một tiếng "vút" sắc lẹm vang lên. Mũi tên của Sylphina lao tới như một tia sáng, xuyên qua trán hắn với lực mạnh đến mức đầu hắn bật ngược ra sau, máu và óc bắn tung tóe trước khi hắn đổ sụp xuống, cách tôi chỉ vài phân. Lưỡi dao rơi khỏi tay hắn, cắm xuống đất ngay cạnh đầu tôi, rung lên "ong ong"."Cảm ơn, Sylphina!" tôi hét lên, giọng lạc đi vì adrenaline. Nhìn lên mái nhà, tôi thấy cô ấy gật đầu, tay đã lắp mũi tên tiếp theo, động tác nhanh đến mức giống như một cỗ máy giết chóc hoàn hảo. Mũi tên thứ tư bay ra, nhắm vào một tên cướp cầm kiếm ngắn đang chạy về phía hàng rào cháy. Nó xuyên qua ngực hắn, đẩy hắn ngã ngửa vào ngọn lửa, và tiếng hét của hắn hòa lẫn với tiếng lửa gào thét khi cơ thể hắn bốc cháy.Torin vẫn giao chiến với gã cầm đầu, kiếm và rìu va chạm không ngừng trong một điệu nhảy chết chóc. Gã cướp vung rìu trong một cú bổ ngang, gió rít lên như tiếng quỷ tru, lưỡi thép xé toạc không khí với sức mạnh đủ để chặt đôi một con ngựa. Torin cúi người tránh, mái tóc bạc bay loạn trong gió, rồi tung một cú đâm hiểm hóc vào bụng gã. Lưỡi kiếm trượt qua lớp giáp da, cắt một đường dài, nhưng gã gầm lên, không phải vì đau, mà vì tức giận. Hắn dùng cán rìu gạt kiếm sang một bên, tiếng kim loại va chạm vang lên như tiếng chuông vỡ, rồi đạp mạnh một cú vào ngực Torin. Ông ngã lăn ra sau, lưỡi kiếm cắm xuống đất để giữ thăng bằng, máu rỉ ra từ khóe miệng, hơi thở dồn dập như sắp đứt đoạn."Rudius!" Torin hét lên, giọng khàn khàn giữa tiếng gầm của gã cầm đầu. "Giúp ta!"Tôi đứng bật dậy, máu nóng trào lên đầu, xua tan nỗi sợ. Gã cầm đầu lao tới Torin, rìu giơ cao như một lưỡi hái tử thần, đôi mắt đỏ rực bùng lên ánh sáng ma quái. Từ ký hiệu trên ngực hắn, một luồng khói đen tỏa ra, quấn quanh lưỡi rìu, làm nó rung lên với tiếng rít ghê rợn như tiếng linh hồn bị tra tấn. Tôi không còn thời gian để do dự. Tôi nắm chặt viên Lunaris, hét lớn trong tuyệt vọng: "Làm gì đó đi, chết tiệt!"Viên đá đáp lại như một tiếng gọi từ sâu thẳm. Một luồng nhiệt bùng nổ từ nó, lan qua tay tôi như dòng dung nham, chảy vào ngực, rồi bùng lên khắp cơ thể. Tôi cảm thấy như mình đang cháy, không phải đau đớn, mà là sức mạnh – một ngọn lửa sống động, hoang dại, và không thể kiềm chế. Tôi giơ tay về phía gã cầm đầu, và thế giới trước mắt tôi bùng nổ.Một cơn lốc xoáy rực rỡ trào ra từ viên Lunaris, không chỉ là gió, mà là một con rồng lửa gầm thét. Nó cuốn theo những tia lửa đỏ rực và vàng cam, xoáy tròn với tốc độ kinh hoàng, phát ra tiếng "ầm ầm" như sấm sét. Không khí quanh tôi nóng rát, mùi ozone và tro bụi xộc vào mũi. Cơn lốc đập thẳng vào gã cầm đầu, nâng hắn lên khỏi mặt đất như một con rối bị xé nát dây. Hắn gầm lên, cố vung rìu chống lại, nhưng ngọn lửa nuốt chửng lưỡi thép, làm nó tan chảy thành giọt kim loại lỏng rơi xuống đất. Gã bị hất bay gần mười mét, đâm xuyên qua bức tường gỗ của một ngôi nhà, làm cả mái nhà sụp xuống trong tiếng "rầm" kinh thiên động địa. Bụi bay mù mịt, và khi mọi thứ lắng xuống, tôi thấy hắn nằm bất động giữa đống đổ nát, máu đen chảy ra từ khắp cơ thể, đôi mắt đỏ rực dần tắt lịm.Torin quay lại nhìn tôi, miệng há hốc, mắt mở to kinh ngạc. "Chết tiệt… tốt lắm, thằng bé!" ông hét, rồi lao tới, kiếm đâm sâu vào ngực gã cướp trước khi hắn có cơ hội hồi tỉnh. Lưỡi thép xuyên qua tim, và một tiếng rít cuối cùng thoát ra từ cổ họng hắn, hòa lẫn với tiếng khói đen tan biến từ ký hiệu trên ngực.Bọn cướp còn lại hoảng loạn. Sylphina bắn hạ thêm năm tên trong chớp mắt – mũi tên thứ nhất xuyên ngực một tên cầm dao, đẩy hắn ngã ngửa vào đống lửa cháy; thứ hai trúng mắt một tên cầm gậy, làm hắn gục xuống ngay tức khắc; thứ ba, tư, và năm bay ra cùng lúc như một cơn mưa chết chóc, cắm vào ba tên đang chạy trốn, máu phun ra thành vệt dài trên đất. Tiếng hét của chúng hòa lẫn với tiếng gỗ cháy "lách tách" và tiếng gió rít qua ngọn lửa. Cuối cùng, bảy tên còn sống bỏ chạy tán loạn vào rừng Blackthorn, để lại đám đồng bọn nằm la liệt trên mặt đất – một bãi chiến trường ngập máu, lửa, và tro tàn.Tôi quỳ xuống, thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt viên Lunaris. Lòng bàn tay tôi bỏng rát, mồ hôi chảy xuống trán, nhỏ xuống đất thành từng giọt. Lần này, tôi cảm nhận rõ ràng – sức mạnh không chỉ đến từ viên đá, mà từ chính tôi. Nó như một ngọn lửa ngủ yên trong tôi suốt mười bảy năm, giờ được đánh thức bởi nỗi sợ, sự tức giận, và ý chí sống sót. Tôi ngửi thấy mùi máu và khói, nghe tiếng tim mình đập chậm lại, và cảm nhận được cái lạnh của đất dưới đầu gối.Sylphina nhảy xuống từ mái nhà, chạy đến bên tôi, dây cung vẫn căng trong tay, mũi tên cuối cùng vẫn lắp sẵn. "Cậu làm được rồi!" cô ấy reo lên, giọng phấn khích nhưng nhanh chóng trầm xuống khi thấy ngọn lửa từ ngôi nhà cháy lan rộng, nuốt chửng cả một góc làng. "Nhưng chúng ta phải dập lửa trước đã."Torin bước tới, kiếm vẫn cầm trong tay, vai ông chảy máu từ một vết cắt sâu, áo giáp rách một mảng lớn. "Để ta lo phần còn lại," ông nói, giọng mệt mỏi nhưng kiên định, hơi thở phả ra thành từng làn khói trắng. "Rudius, mày ổn chứ?"Tôi gật đầu, dù đầu óc vẫn quay cuồng như vừa bước ra từ một cơn ác mộng. "Cháu ổn. Nhưng… chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bọn cướp lại biết về viên Lunaris?"Torin nhíu mày, ánh mắt hướng ra phía rừng Blackthorn, nơi bóng tối vẫn dày đặc dù mặt trời đã lên. "Đây không phải cướp thường," ông nói chậm rãi, giọng trầm như một lời cảnh báo. "Gã cầm đầu – tao nhận ra ký hiệu trên áo giáp của hắn. Một con mắt khép hờ trong vòng gai, phát sáng bằng ma thuật đen. Đó là dấu hiệu của Hội Sát thủ Bóng tối.""Hội Sát thủ?" Sylphina lặp lại, giọng căng thẳng, tay vô thức siết chặt cây cung. "Ý bố là… chúng được thuê để săn Rudius?"Torin gật đầu, ánh mắt tối lại. "Ai đó biết mày có viên Lunaris, Rudius. Và họ muốn nó – hoặc muốn mày chết. Gã vừa rồi không phải kẻ tầm thường – hắn được cường hóa bởi Ám thuật. Đây chỉ là khởi đầu."Lời nói của ông như một nhát dao đâm vào ngực tôi. Tôi nhìn viên Lunaris, ánh sáng yếu ớt của nó phản chiếu trong mắt tôi, giờ đây pha lẫn chút đỏ từ ngọn lửa quanh làng. Tôi nhớ lại lời cha tôi từng nói khi tôi còn nhỏ: "Sức mạnh luôn đi kèm cái giá." Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cái giá ấy lại đến nhanh và tàn khốc như vậy.Sylphina đặt tay lên vai tôi, giọng kiên định át đi tiếng lửa cháy. "Dù là ai, chúng sẽ không dễ dàng lấy được nó đâu. Tớ sẽ ở bên cậu, Rudius."Tôi nhìn cô ấy, cảm giác ấm áp len lỏi qua nỗi sợ và sự kiệt sức. "Cảm ơn," tôi thì thầm, giọng khàn khàn. Nhưng trong lòng, tôi biết đây không phải kết thúc. Làng Oakshade không còn an toàn, và viên Lunaris đang kéo tôi vào một con đường đầy máu và lửa mà tôi chưa sẵn sàng bước đi.Xa xa, trong rừng Blackthorn, một đôi mắt đỏ rực nhìn chúng tôi từ bóng tối, lóe lên một lần cuối trước khi biến mất vào màn sương dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fantasy