Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.1: Thai xuyên

Năm thứ mười Hồng Chính, thôn Lâm Khê, huyện Lâm Sơn, quận Việt Dương.

Tháng ba tại Lâm Khê thôn , ánh nắng tươi sáng, cỏ mọc chim bay, nước xanh chảy róc rách, đang mùa hoa đào nở rộ. Ngoài đồng các thôn dân hăng hái cần cù lao động, trong thôn khói bếp lượn lờ, gà kêu chó sủa không ngừng, là bức tranh nhà nông yên tĩnh, thanh bình.

Trong gia đình Cố Quý Sơn ở cuối thôn, một đứa bé đang ngồi trong sân thở vắn than dài.

Tên đứa bé này, nhũ danh Xuyên Tử, đại danh Cố Thanh Vân. Hắn nhìn cây đào và cây mận trong sân đang nở hoa chúm chím rồi lại thở dài thêm cái nữa, con chó đen choai choai nằm bên cạnh cũng gâu gâu theo.

Cố Thanh Vân liếc mắt nhìn con chó đen một cái, phớt lờ cái đuôi đang đập hớn hở vào người mình, tiếp tục xuất thần.

Đã bốn năm kể từ khi hắn đi vào thời không này, hắn là "thai xuyên" trong truyền thuyết. Một đứa trẻ sinh non hơn bảy tháng . Lấy điều kiện sinh hoạt thời cổ đại, mọi người có thể hiểu hắn lớn lên được như vậy không dễ dàng. Nếu không phải bản chất hắn là người trưởng thành, có lẽ là đã không sống được.

Theo tiêu chuẩn hiện đại của hắn, Cố gia mà hắn đang ở thật quá nghèo đi.

Quan trọng nhất, hắn đời này là nam! Nam! Nam!

Bởi vì sự tình quan trọng, cho nên muốn nói ba lần.

Kiếp trước, năm cô được ba tuổi cha mẹ cô li dị, trở thành "con chồng trước", cô về ở với bà ngoại, lý do li dị là vì cô là nữ, không thể nối dõi tông đường. Cha mẹ cô đều là cán bộ công tác tại thành phố, lúc ấy chính sách kế hoạch hóa gia đình thực hiện rất nghiêm, không thể sinh con thứ hai, lại không muốn từ bỏ công tác, rốt cuộc chọn cô là người hy sinh.

Ông bà không thích cô, bố mẹ cũng không muốn mang theo cô, điều này sẽ ảnh hưởng việc bọn họ đi tìm mùa xuân thứ hai. Cuối cùng hai bên thương lượng qua lại, mẹ cô vì một khoản phí nuôi nấng mới đồng ý nhận nuôi cô, giấy ly hôn một khắc được ký, cô liền từ thành phố về nông thôn quê ngoại.

Bà ngoại đối với cô cũng không tệ lắm, Dù sao mẹ cô cũng là con gái duy nhất của bà. Bà sống một mình, hiện tại có cô ở bên cạnh cũng xem như có chỗ kí thác. Có thể nói sống hai mươi mấy năm trên đời, chỉ có ở bên bà ngoại cô mới cảm nhận được thân tình.

Cô chậm rãi lớn lên, liên hệ duy nhất với bố mẹ là dãy số trên tấm thẻ atm hàng tháng. Chờ tới thời điểm cô lên thành phố học cao trung, cũng là lần đầu tiên bước vào gia đình mới của bố mẹ.

Sau khi ly hôn bố mẹ cô mỗi người thật mau tái hôn, lần này mỗi người vẫn sinh con gái, khi nhận được tin ấy cô cảm thấy hơi hơi vui. Cô còn tưởng bọn họ lại tiếp tục lăn đi lộn lại, nhưng không hiểu tại sao lần này hai gia đình vẫn tiếp tục sinh hoạt, không tách ra.

Khi còn nhỏ cô không hiểu được, giờ nghĩ lại, đại khái là vì yêu đi, không yêu thương thật lòng nói cái gì đều là lấy cớ. Mà cô, là đối tượng không nhận được yêu thương, người hai gia đình không thích cô, em gái cũng không thật sự xem cô là chị gái.

Mọi người ở với nhau không thoải mái cô lại không có khuynh hướng chịu ngược, cuối cùng cũng không đến nhà hai gia đình nữa.

Bố mẹ chỉ cho cô phí sinh hoạt đến năm cô 18 tuổi, cô nỗ lực học tập ,thi đậu một trường đại học trọng điểm tại địa phương, đăng ký khoản vay sinh viên, lại làm thêm kiếm tiền chi tiêu. Miễn cưỡng có thể hoàn thành việc học. Bà ngoại cũng muốn cho cô tiền trang trải việc học, nhưng cô không nhẫn tâm lấy. Bà già rồi, mỗi tháng chỉ có vài trăm đồng lương hưu dưỡng lão thôi.

Gập ghềnh hoàn thành việc học, cô lại thi đậu tiếp nhân viên công chứ tại thị trấn, lúc ấy nghĩ làm việc gần nhà có thể chiếu cố bà ngoại, chẳng ngờ ngày lành mới qua mấy năm, bà ngoại ngã một cái rồi qua đời. Tang sự xong xuôi, cô thương tâm quá độ, qua một trận ốm liền không hiểu sao đến nơi này.

May mắn ở thời không kia cô chẳng có gì vướng bận, khoản vay sinh viên đã trả, dùng hết tiền tích cóp làm đám tang cho bà, chưa cho người khác cơ hội chiếm tiện nghi.

Không có biện pháp, sau khi chết nếu cô còn lưu lại tài sản, cô khẳng định chết không nhắm mắt, cô không muốn những người gọi là "người thân" kia chiếm lời từ cô.

Ở bên này, sống lại, thân thể ốm yếu, cả người chỗ nào cũng thấy đau, đặc biệt là đầu. Lúc đấy cô còn sót lại chút ký ức kiếp trước, nên ai đút cái gì cũng ngoan ngoãn ăn, cho dù là sữa hay thuốc, ngẫu nhiên tỏ vẻ yếu ớt khóc vài tiếng, giả vờ làm một đứa trẻ sơ sinh "chuẩn".

Ngày trôi qua, cô được bốn tuổi.

Một lần nữa học tập ngôn ngữ, Cố Thanh Vẫn vẫn chưa thăm dò ra đây là triều đại nào địa phương nào. Chỉ biết là đại gia gia Cố Bá Sơn đã từng nói qua đây là năm thứ mười Hồng Chính , thôn Lâm Khê, huyện Lâm Sơn ,quận Việt Dương, mặt khác không rõ.

Lâm khê thôn là một địa phương tốt dựa núi gần sông, trong thôn chỉ có ba mươi mấy hộ gia đình, hơn hai trăm nhân khẩu, nơi này hẻo lánh, hẳn là thuộc phía nam, cụ thể về sau mới có thể chậm rãi hỏi thăm.

Thôn Lâm Khê không phải là thôn cùng tộc sinh sống, mà là hợp lại thành từ ba họ Cố, Diệp ,Lý Tam, đều là dân chạy nạn từ nơi khác tới.

Mười mấy năm trước, Giang Nam gặp phải trận hồng thủy trăm năm khó gặp. Ruộng bị ngập úng, nhà cửa sụp đổ, vô số bá tánh cùng súc vật bị cuốn trôi, có thể nói lúc ấy mười người chết chín, mọi người tha thương khắp nơi cầu sống.

Trận lũ lụt này trực tiếp chôn vùi một triều đại. Hoàng triều mới dựng nên đến nay được mười năm, chỉ vừa khôi phục được chút nguyên khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro