Chương 12
Vừa lúc đó, tiểu Hoa dẫn đại phu đến. Chu đại phu này là đại phu duy nhất trong thôn, y thuật cũng không tệ lắm.
"Đai Thạch không có vấn đề gì. Lúc cứu dưới sông lên sơ cứu rất tốt. Mấy ngày nay phải bồi bổ cho hắn cũng không thể để hắn nhiễm lạnh" Chu đại phu bắt mach, vuốt râu nói.
Mọi người lúc này mới để tâm xuống.
"Chu đại phu, phiền ngài băng bó cho Ngô đại ca nữa". Tiểu Vân vội nói. Tiểu Vân quay lại định cảm ơn Ngô Quý thì phát hiện ra lòng bàn tay huynh ấy đều bị rướm máu. Hẳn lúc kéo phụ thân mình lên bờ cầm vào cành cây nên bị thương đây mà.
"Ta không sao, lát ta bôi chút thuốc được rồi. " Ngô Quý từ chối.
Tiểu Vân bực mình trừng mắt Ngô Quý.Người gì đâu thương nặng như thế còn không chịu băng bó. Nếu nhiễm trùng thì làm sao bây giờ. Phải biết thời đại này nhất định không có vacxin uốn ván đâu.
Ngô Quý thấy Tiểu vân trừng cũng vội vàng đưa tay ra. Đùa à, nếu hắn không ngoan ngoãn nàng liền nghĩ xấu về hắn thì biết làm sao bây giờ?Lúc đấy hắn có khóc cũng không có chỗ để khóc đâu. Chúng ta phải nhận định anh Quý rất có tiềm chất thê nô.
La mẫu vừa quay đầu lại liền gặp đúng cảnh này. Thấy vậy, trong lòng nàng liền động. Tuy những nhà cầu hôn tiểu Vân cũng rất tốt nhưng Ngô Quý cũng không sai a. Vừa lương thiện, chịu khó lại còn một tay săn thú giỏi. Hôm nay còn cứu lão già nhà mình nữa. Dù gì cũng phải báo đáp chi bằng lấy thân báo đáp luôn a. La mẹ sung sướng nghĩ. Không biết khi tiểu Vân biết được chỉ một hành động lơ đãng của mình mà dẫn đến cuộc hôn nhân này sẽ có suy nghĩ gì a.
Vừa lúc đó La cha cũng tỉnh dậy. La mẫu vội đỡ ông uống chút nước cho thông cổ họng vừa kể lại chuyện Ngô quý cứu mạng. Ánh mắt ông nhìn về phía Ngô Qúy hàm chứa sự biết ơn. Ông cất giọng nói khàn khàn " Đa tạ ngươi Ngô Quý. Hôn nay không có ngươi chắc ta đã chết rồi".
" Không có gì đâu La thúc. Con chỉ tiện tay thôi". Ngô Quý vội vàng nói.
" Giờ không còn sớm con về trước ạ".Ngô Quý lễ phép cáo từ.
Nhìn ra ngoài sân trời đã tối rồi, La cha cất giọng nói "Ừ, ngươi về đi, hôm sau ta sẽ đến nhà ngươi tạ lễ". Biết nhà mình chưa nấu cơm La cha cũng không tiện giữ khách ở lại.
"Ngô đại ca, để ta tiễn huynh". Tiểu Vân nói.
Ngô Quý thật quá mức kinh hỉ rồi. Cứ ngỡ rằng sẽ chỉ được Tiểu Hoa tiễn thôi ai ngờ nàng lại tự mình ra trận.
"Hôm nay,cám ơn huynh đã cứu cha ta." Tiểu Vân mỉm cười nói.
" Không có gì là ai trong hoàn cảnh này cũng giống như ta thôi". Ngô Quý vừa lắc đầu vừa xua tay nói.Biểu tình trông thật là ngốc. Thực ra hắn cũng rất ảo não. Bình thường hắn cũng rất nhanh nhẹn nhưng mỗi lần gặp tiểu Vân là hắn lại bắt đầu ấp úng không biết phải nói cái gì nữa. Thật mất mặt mà.
)(a.���E��"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro