Chương 11
Nhưng Ngô Quý chưa kịp làm chuyện gì thì vừa đi đến bờ sông hắn đã nghe thấy có người kêu cứu.
Giữa lòng sông rộng lớn có một nam nhân đang chấp chới với tay lên khỏi mặt nước, chỉ có khuôn mặt là ngoi lên trên, giống như sắp kiệt sức. Không suy nghĩ nhiều, Ngô Quý lập tức nhảy xuống sông,bơi nhanh về phía người đó. Dùng một tay ôm nam nhân kéo vào trong ngực, hắn nhanh chóng bơi vào mé bờ. Hôm nay là ngày nước sông dâng cao, nước chảy xiết, trắng xóa một màu. Ngô quý phải mất chín trâu hai hổ mới kéo được người đó vào bờ. Dọc đường bơi vào bờ, hắn phải nắm vào những cành phi lao lươn san sát bờ sông, cũng may là người đó đã ngất nên Ngô Quý cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.
Lúc lật người lên mới phát hiện đó là La cha. Vội vàng gập bụng La cha rồi lấy đầu gối thúc mạnh, thấy nước sông từ trong miệng La cha chảy ra hắn mới yên tâm phần nào. Ngô Quý nâng La cha lên lưng rồi cõng về nhà họ La .
Trong lúc đó, La gia cũng đã nhận được tin La cha rơi xuống sông. Mọi người sợ hãi đến mặt trắng bệch. La mẫu vừa khóc vừa chạy ra phía bờ sông. Tiểu vân cố gắng duy trì tỉnh táo sai tiểu Hoa đi gọi đại phu còn mình vội vàng chạy theo La mẫu.
Chạy được nửa đường thì gặp Ngô Quý cõng La cha đi về phía mình.Tiểu Vân chạy trước dẫn đường, La mẫu cũng gạt nước mắt theo sau để đỡ La cha.
Về đến La gia, Ngô Quý đặt La cha lên giường. La mẫu cùng tiểu Vân vội vàng thay quần áo, lấy nước ấm lau người cho ông.
Đến lúc quay đầu lại, thấy Ngô Quý cả người đều ướt đứng cạnh bàn, tiểu vân mới thấy mình thất trách.
"Xin lỗi Ngô đại ca. Muội mải để ý cha quá nên quên mất huynh. Muội đi lấy quần áo của đai ca muội cho huynh mượn nha. Muội cũng lấy nước ấm cho huynh lau người luôn".
Mặt Ngô Quý lại đỏ nên. Tiểu Vân cũng ngu ngơ không biết mặt người này làm sao lại đỏ rồi. Đừng nói huynh ấy bị mắc chứng thiếu nữ mặt đỏ nha? Cho nên phải cảm thán Tiểu vân nhà chúng ta là một đứa trẻ hay suy nghĩ lung tung.
Nhưng đó là vì tiểu Vân không biết người cổ đại không được phép tùy tiện tắm ở nhà người khác. Đó là hành động chỉ dành cho những người rất thân thiết. Nếu biết được chắc tiểu Vân cũng không thèm để ý. Dù sao cô đã thấm nhuần tư tưởng hiện đại 23 năm rồi.
" Không cần đâu, quần áo của ta gần khô rồi."
"Vậy để ta đi lấy cho huynh bát canh gừng nha.Uống vào cho ấm người". Tiều Vân vội vàng đi xuống bếp. Cũng may trước khi đi, tiểu Hoa đang đun nước trong bếp nên tiểu Vân cũng nấu nước gừng rất nhanh.
Bưng hai chén nước gừng lên, đưa cho Ngô Quý một bát, bát còn lại đưa La mẫu đút cho La cha.
���A��L
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro