
Chương 6: Cuộc Gặp Gỡ Ngoài Trái Đất
Sau khi bức tường “tham, sân, si” tích lũy suốt một tỷ năm bị phá vỡ, Trái Đất rung chuyển. Không phải sự rung chuyển của tai ương, mà là tiếng ngân vang của sự giải thoát. Ánh sáng từ trong lõi hành tinh bùng phát, dâng tràn lên bầu trời, rồi vươn ra ngoài vũ trụ mênh mông.
Nguyễn Văn Hùng, trong vòng tay của Bích Nguyệt, nhìn thấy bầu trời mở rộng như tấm gương phản chiếu. Anh cảm nhận rõ rệt: luồng năng lượng không chỉ giải thoát Trái Đất mà còn đi xa, vượt ra ngoài biên giới thiên hà. Đó không còn là sức mạnh chỉ thuộc về một hành tinh, mà là tín hiệu gửi đi toàn vũ trụ.
Bích Nguyệt khẽ thì thầm:
— Hùng… chàng có cảm thấy không? Như thể có hàng triệu ánh mắt đang nhìn về phía Trái Đất.
Hùng gật đầu. Đôi mắt anh ánh lên tia sáng vô tận.
— Họ sẽ đến. Không phải để cướp đoạt, vì sức mạnh này không thể cướp. Họ sẽ đến vì tò mò… và vì kính sợ.
Quả đúng như lời Hùng. Chỉ vài ngày sau, bầu trời đêm Trái Đất rực rỡ khác thường. Các vì sao dường như thay đổi vị trí, xếp thành những ký hiệu bí ẩn. Bộ nhớ siêu cấp trong Hùng tự động giải mã:
“Người mang quyền năng, chúng ta đã chờ đợi.”
Ngay sau đó, một khe nứt ánh sáng khổng lồ mở ra giữa vũ trụ. Từ trong khe nứt, một con tàu khổng lồ bước ra, sáng rực như một hành tinh thu nhỏ. Nó lơ lửng trên tầng khí quyển, tỏa ra thứ ánh sáng không hề đe dọa, mà tràn đầy sự uy nghiêm.
Cả thế giới hoảng hốt, nhưng khi tàu hạ thấp, năng lượng của nó lại êm dịu như gió mùa thu. Không có vũ khí nào giương ra, chỉ có những hình khối ánh sáng xếp thành lối đi.
Từ trong đó, những sinh thể cao lớn bước ra. Họ giống con người ở dáng đứng, nhưng cơ thể bán trong suốt, dòng năng lượng chảy dưới lớp da như những dòng sông ánh sáng. Đôi mắt họ lấp lánh, không chỉ nhìn, mà dường như xuyên thấu cả tâm hồn.
Người dẫn đầu tiến đến, cất giọng vang vọng như thể phát ra từ cả bầu trời:
— Chúng ta là hậu duệ của nền văn minh Xylarion, từng song song tồn tại cùng Trái Đất hàng triệu năm trước. Khi ngươi phá bức tường của tham-sân-si, chúng ta nhận ra rằng… Sáng Thế Chủ đã trở lại.
Họ đồng loạt cúi mình trước Hùng, ánh sáng quanh thân thể họ rung động như sóng nước.
Bích Nguyệt nhìn chồng, đôi mắt tràn đầy xúc động. Hùng bước lên, giọng điềm tĩnh:
— Các ngươi không đến để thử thách hay cướp đoạt?
Thủ lĩnh Xylarion lắc đầu.
— Không ai có thể cướp đoạt hay phong ấn sức mạnh ấy. Nó vô hạn và bất diệt, vì nó chính là bản chất của sáng tạo. Chúng ta chỉ đến để hỏi: Ngươi sẽ dùng nó thế nào?
Họ dẫn Hùng và Bích Nguyệt vào trong con tàu ánh sáng. Bên trong không phải kim loại hay máy móc, mà là một không gian mênh mông đầy tinh thể sống. Mỗi tinh thể chứa đựng ký ức của một nền văn minh từng tồn tại trong vũ trụ.
— Đây là Hạch Tinh Lưu Trữ. — thủ lĩnh giải thích. — Nơi ghi lại những thành – bại, vinh – nhục của hàng nghìn nền văn minh. Chúng ta muốn ngươi nhìn thấy để chọn con đường cho Trái Đất.
Khi Hùng chạm tay vào một tinh thể, ký ức tuôn trào. Anh thấy một hành tinh trù phú, nơi cư dân từng ca hát giữa cánh đồng pha lê. Nhưng chỉ vì lòng tham quyền lực, họ chia rẽ, gây chiến tranh, cuối cùng tự hủy diệt. Một tinh thể khác hé lộ nền văn minh từng vươn ra cả ngàn thế giới, nhưng vì kiêu ngạo cho mình là tối cao, họ trở thành kẻ hủy diệt và bị toàn vũ trụ gạt bỏ.
Bích Nguyệt nắm tay Hùng, giọng run nhẹ:
— Hùng, chàng thấy không? Nếu Trái Đất đi vào vết xe đổ này, tất cả sẽ tan biến.
Hùng trầm ngâm rất lâu. Cuối cùng anh nói, giọng chắc nịch:
— Ta sẽ không để Trái Đất lặp lại những sai lầm đó. Ta không phải kẻ thống trị. Ta cũng không chỉ đứng ngoài quan sát. Ta sẽ đi cùng nhân loại, nâng họ lên, để họ tự bước vào vũ trụ này bằng đôi chân của mình.
Nghe vậy, các sinh thể Xylarion đồng loạt quỳ một gối, ánh sáng toàn thân lan ra khắp khoang tàu, như một nghi lễ tôn kính.
Thủ lĩnh trao cho Hùng một vật hình cầu trong suốt, bên trong là cả một bầu trời thu nhỏ.
— Đây là Bản Đồ Vũ Trụ Sống. Nó sẽ dẫn ngươi đến những hành tinh đang cần sự cứu rỗi. Nhưng hãy nhớ: có những thế lực trong bóng tối sẽ tìm đến, không phải để thử thách ngươi, mà để hủy diệt bất kỳ hy vọng nào.
Trở về Trái Đất, Hùng và Bích Nguyệt đứng trên nóc thành phố Hà Nội, nhìn bầu trời đêm. Giờ đây, các vì sao không còn xa lạ nữa. Chúng như những người bạn đang mời gọi.
Bích Nguyệt khẽ tựa đầu lên vai chồng:
— Vậy là chúng ta không chỉ thuộc về Trái Đất… mà còn thuộc về cả vũ trụ này.
Hùng mỉm cười. Đôi mắt anh ánh lên tia sáng bất tận:
— Đúng vậy. Nhưng dù đi đến đâu, ta vẫn là người Việt Nam. Trái Đất là cội nguồn, và từ đây, ta sẽ cùng em bước vào thiên hà rộng lớn.
Xa xa, khe nứt ánh sáng mở ra một lần nữa, như tấm màn sân khấu vén lên cho một hành trình mới. Hùng nắm tay Bích Nguyệt, cùng bước lên con tàu ánh sáng của Xylarion.
Phía trước họ, cả một dải ngân hà trải rộng, lấp lánh như những viên ngọc bất tận. Và hành trình của Sáng Thế Chủ và người vợ đồng hành chính thức mở ra: không chỉ cho Trái Đất, mà cho cả vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro