Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36+ 37

  Chương 36: Bụi bặm rơi xuống đất

Editor: Puck - Diễn đàn

Một đường hỏi thăm, cuối cùng hỏi được đến nhà tộc trưởng, cửa viện mở rộng, hoàn toàn hỗn độn, rồi lại lạnh tanh đáng sợ. Xuyên qua mấy cánh cửa, mới nhìn thấy một vị đại thúc cao tuổi, cầm cây chổi quét sân.

"Đại thúc, xin hỏi một chút ––"

"Mọi người đi hết rồi, ở đây không có người ngươi muốn tìm." Đại thúc không ngẩng đầu, tiếp tục quét.

"Đại thúc, ta là Liễu Tứ nương, thê chủ của Lam Lăng, đại thúc chắc từng nghe nói chứ?" Ta kiên nhẫn hỏi, một chút phó thác của tộc trưởng, như thế nào cũng phải hoàn thành mới đúng.

Đại thúc nghe vậy cuối cùng dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn ta: "Ngươi không phải nên ở trong tù à, sao lại ra ngoài được? Này những người khác đâu?"

"Phía trên tra rõ a Lăng đã sớm không phải người của Lam gia, liền thả chúng ta. Những người khác vẫn còn ở bên trong, ta cũng không biết như thế nào." Nhất định là dữ nhiều lành ít, chỉ có điều ta không dám nói.

"Vậy ––" Đại thúc cuối cùng lộ ra vẻ mặt nghi vấn, kể từ sau chuyện năm ấy, mọi người đã cả đời không qua lại với nhau, lúc này tới làm chi? "Các ngươi đến xem chuyện tiếu lâm?"

Ta lắc đầu một cái, ta có ác liệt như vậy sao? Cẩn thận nói lại một lần phó thác của tộc trưởng ở trong tù.

Đại thúc nghe xong lại do dự một chút, cuối cùng tin chúng ta.

"Nhân công tử ở hậu viện, ta sẽ mang mọi người qua." Đại thúc bỏ lại cây chổi trong tay, mang theo chúng ta đi hậu viện, "Kể từ sau khi trong tộc xảy ra chuyện, quan phủ còn nói muốn tịch thu tòa nhà, hơi lớn một chút đều mang tiền tài chạy, người làm trong nhà cũng đều đi hết, chỉ còn sót lại Nhân công tử quá nhỏ, lại không ai quản, không thể làm gì khác hơn là ngây ngô trước."

"Vậy sao đại thúc ngươi không đi?" Chẳng lẽ là trung bộc trong truyền thuyết kia?

"Ta không yên lòng công tử, ta cũng đi, công tử làm thế nào?" Đại thúc đưa tay lau mắt: "Ta nhìn công tử ra đời cho đến bây giờ, trừ phi công tử sống tốt, nếu không ta sẽ không đi."  di1enda4nle3qu21ydo0n

Khó khăn! Cảm thán một cái, lo lắng của tộc trưởng thành sự thật, nhưng cũng không ngờ tới, còn có một người trung thành.

Vừa nói vừa đi, đã nhanh chóng đến viện của Nhân công tử.

Nam hài thật đáng yêu, chừng bảy tám tuổi, rụt rè nhìn chúng ta.

"Ngươi tên là tiểu Nhân sao?" Diệp Hồng ngồi xổm người xuống, giang hai tay về phía bé trai.

Bé trai không dám động, chỉ nhìn vị đại thúc kia.

"Công tử, tộc trưởng đại nhân phó thác người cho họ, họ đều là người tốt, sẽ chăm sóc tốt cho công tử." Đại thúc đó nghiêm túc nói với đứa bé, cũng kéo hắn đến trước mặt chúng ta.

"Tiểu Nhân, theo cô trở về đi, nhà cô mở tiệm mì, tiệm mì Liễu gia, cháu từng nghe nói tới chưa?" Ta cũng ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng dụ dỗ hắn.

"Cái đó cháu biết rõ, mì nhà cô rất thật ngon." Bé trai cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Cái này thì dễ làm, ta tiếp tục dụ dỗ: "Đi nhà cô đi, ngày ngày đều có mì ăn, cháu muốn ăn loại nào cũng được. Còn có muội muội và đệ đệ chơi với cháu, như thế nào?"

"Ừm, cháu đi nhà cô, chờ bà nội và nương bọn họ trở lại, cháu lại trở lại."

Đứa nhỏ ngốc, ta ôm một cái, cuối cùng lại buông ra, kéo hắn tới trước mặt Diệp Hồng: "Đây là chú Hồng, tới gọi một tiếng." Dieễn ddàn lee quiy đôn

"Chú Hồng." Bé trai giòn giã kêu xuống.

"Ngoan, tới để chú bế." Diệp Hồng ôm lấy tiểu Nhân, chúng ta hỏi rõ đại thúc muốn chuẩn bị về quê, liền ôm tiểu Nhân đi về nhà.

"Tứ nương, đã đón về rồi?" A Lăng thấy chúng ta mang về đứa bé trai, liền hiểu.

"Đây là chú Lam Lăng, Tuyết nhi muội muội, Bảo nhi đệ đệ." Ta giới thiệu từng người: "Đây là tiểu Nhân, về sau chúng ta chính là người một nhà."

"Chú, muội muội, đệ đệ." Tiểu Nhân thông minh lập tức gọi theo một lần.

"Ngoan." A Lăng sờ đầu tiểu Nhân, lại là một đứa bé số khổ.

Lúc ăn cơm, Lý Nhạc đỡ Ngũ lang ôm  tã cũng đã tới. Ngũ lang đã sinh xong  đứa bé, là bé trai rất xinh đẹp, trong tháng mới vừa làm xong, vẫn không dám tùy tiện xuống giường, nhưng bởi vì chuyện của chúng ta, ngay cả một tiệc rượu đầy tháng cũng không làm. Trong khoảng thời gian này, Ngũ lang lo lắng sợ hãi, lại sinh con, gầy đi một vòng lớn, nhìn mà lòng ta đau chết.

"Ngũ lang, đây là cháu ngoại nhà ta?" Ta nhìn tiểu hài tử ngủ thiếp đi còn chảy nước miếng hỏi

"Vâng, tỷ." Ngũ lang nhịn nước mắt, cuối cùng là người làm cha, chững chạc chút, không giống như trước kia nhào tới trên người ta.

"Đây là?" Ngũ lang chưa từng thấy người bạn nhỏ Lam Nhân đấy.

"Lam Nhân, sau này ở nhà chúng ta."

"À." Ngũ lang gật đầu, cũng không hiếu kỳ, xem ra Lý Nhạc đã nói tất cả cho hắn.

Đến nước này, người bạn nhỏ Lam Nhân, ở nhà chúng ta.

Mỗi ngày đều sẽ đi hỏi thăm, người trong tộc Lam thị vẫn còn đang bị nhốt trong tù, ngày xử trảm sắp đến, chúng ta cũng không có cách nào. die nd da nl e q uu ydo n

Nhìn ánh mắt mong đợi của Lam Nhân, chúng ta cái gì cũng nói không ra được.

Ngày này tới, chúng ta không dám đi xem, chỉ đóng cửa, lẳng lặng ngây ngô, cả ngày.

Sau đó, nghe nói ngày đó trên pháp trường tiếng khóc tận trời, máu chảy thành sông...

Đẩy cửa ra, sương hoa rơi xuống đầy đất, giống như cây ngọc hoa quỳnh điêu linh, xinh đẹp lại buồn bã.

Chúng ta chỉ ôm chặt đứa bé đáng thương kia, thật lâu không nói gì, Tuyết nhi không hiểu chúng ta làm sao, kéo Lam Nhân đi chơi rồi.

Không biết là hạnh phúc, chỉ mong bọn chúng đều có một tuổi thơ vui sướng.

Tất cả đều giống như chưa từng xảy ra, mọi người sống ai đi đường nấy, Lam Nhân cố chấp mỗi ngày ngồi ở cửa, chờ cha hoặc nương tới đón hắn, còn có bà cố, chỉ có điều bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Mặc cho khách nhân lui tới nói cái gì, hắn đều không nói tiếng nào, thật ra thì, chính hắn cũng hiểu đi, hắn vĩnh viễn không chờ được. Chúng ta cái gì cũng nói không ra được, chỉ có đối xử tốt với hắn tăng gấp bội.

Tuyết nhi rất thích ca ca đột nhiên đến này, luôn quấn lấy hắn chơi, chúng ta cũng vui vẻ  vì Tuyết nhi có một bạn chơi.

Tuyết năm nay, cũng rơi sớm hơn năm trước, che giấu tất cả bi ai và bất hạnh.

Đẩy cửa ra, ngoài cửa đã tích tụ lớp tuyết thật dầy, khắp nơi đều trắng xóa, lại một năm nữa đến.

Cầm cái xẻng lên, mọi người bắt đầu xúc tuyết thành đống, bọn nhỏ đang chơi đùa trong tuyết, chúng ta thỉnh thoảng cũng đi theo náo nhiệt.

Chưng bánh bao, chiên bánh, làm thịt viên, Gà thịt cá muối rất nhiều, món ăn cũng đựng trong hầm ngầm. Quét dọn phòng, tắm rửa v.v..., một thứ cũng không thiếu.

Hai nhà thành một nhà, qua một năm vô cùng náo nhiệt.

Sau đó, chính là chúc tết, chúng ta đi nhà dì cả sau, Lý Nhạc liền mang theo Ngũ lang và đứa bé, đi Tế An phủ thăm cha nương.

Chương 37: Cố nhân đến

Giống thường ngày, mở cửa tiệm ra, bắt đầu một ngày buôn bán.

Tiệm mì Liễu gia càng ngày càng nổi danh, thậm chí có không ít người từ vùng khác đặc biệt chạy tới, ăn mì là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là nhìn thê phu kinh thế hãi tục, lại còn có thể từ trong tử lao ra ngoài.

Mì phở quả nhiên danh bất hư truyền, vị rất ngon, còn người ấy mà, ngược lại không có gì đặc biệt. Hai thê phu không có gì đặc biệt, lại không thấy văn chương tài hoa hơn người, cũng không có phong thái nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ là mấy đứa đứa bé kia, ngược lại thật đáng yêu, nghe nói còn có một đứa là đời sau của tội nhân, cũng thiệt cho bọn họ dám chứa chấp.

Nghe được lời nói Diệp Hồng nghe được trên đường, chúng ta cười thành một mảnh. Ha ha, lại cũng có thể thành danh nhân như vậy, khiêm tốn quả nhiên không dễ dàng.

"Nương, phụ thân."

"Phụ thân ôm."

A Lăng vội chìa tay ra, ôm lấy con trai bảo bối: "Bảo nhi hôm nay đi đâu?"

"Phụ thân, phụ thân." Bảo nhi không ngừng cọ vào trong ngực cha, nhìn thấy mà khiến ta chỉ muốn kéo hắn xuống, thằng nhóc giả heo xơi tái cọp này, chỉ luôn giành người với ta.

"Chúng con đi xem tò he, thật thú vị." Tuyết nhi kéo tiểu Nhân, cười mặt ngu ngốc.

Tò he cũng đáng giá hiếm thành ra như vậy, một đám tiểu hài tử.

"Cô, chúng cháu còn nhìn thấy một chú, không khác chú Hồng nhiều lắm, chính là luôn làm vẻ mặt, giống như không biết cười." Tiểu Nhân cũng vội vàng xen vào, dù sao vẫn còn là đứa bé thích chơi.

"Phải đó, nương, có một cô một mực trêu chọc chú mặt lạnh đó, chính là trêu chọc không cười." Tuyết nhi cũng nhớ tới tới người xem ra thật hung dữ đó.

"Được gọi là mặt than, chúng ta mặc kệ hắn, đi ăn cơm đi." Ta mỗi tay dắt một đứa bé, cùng a Lăng vào cửa, Diệp Hồng đã làm xong cơm, chỉ chờ người trở về ăn cơm.

Ta nhìn Tuyết nhi, đứa bé này không nhỏ, qua hai năm phải đưa con bé đi thư viện học mới được. Tiểu Nhân ở nhà học một chút nam công gì đó, tương lai cũng dễ lập gia đình. Nhức đầu nhất chính là Bảo nhi, còn nhỏ lắm, cho dù muốn đá ra, cũng phải mất rất nhiều năm, tốt nhất tìm người kề cận cho hắn. [email protected]

Ừm ừm, cứ làm như thế. Trong lòng ta cười hả hê, ngay cả mình một mực ăn cơm không cũng không biết.

"Dùng bữa, ngu ngươi?" A Lăng gắp cho ta một miếng gà thịt, vừa liếc ta một cái: "Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy, ăn một bữa cơm cũng có thể mất hồn."

Ha ha, không thể nói, nếu không chàng nhất định nói ta không thương con.

"Xin hỏi ––" Bên ngoài có một giọng nam xa lạ gọi.

Người nào vậy, thời điểm dùng cơm nhi đã qua rồi chứ?

"Ta đi xem một chút." Diệp Hồng buông chén đũa xuống, liền đi ra cửa.

"Ngươi, ngươi là?" Chỉ nghe thấy giọng nói không thể tin của Diệp Hồng.

"Là ta." Một giọng nói lạnh nhạt lại cố nén kích động truyền tới, giống như đã từng nghe thấy ở đâu, chính là nghĩ không ra.

"Hu hu, ngươi, ngươi ––"

Không được, chúng ta vội ném bát đũa xuống, cùng nhau chạy vội tới.

"Sao vậy, Diệp Hồng?"

"Hắn, hắn ––" Tay Diệp Hồng run run, sửng sốt nói không ra lời.

"Rốt cuộc như thế nào?" Ta kỳ quái, không phải là mặt than sao, a đúng, chắc là người mấy đứa Tuyết nhi nói.

"Tứ nương, là Diệp Chanh, Diệp Chanh trở lại." A Lăng kéo ta, tay cũng đang run.

Diệp Chanh? Trời ạ! Sao lại là hắn?

"Diệp Chanh sao ngươi lại trở lại? Vậy công tử đâu rồi, ngươi bỏ lại một mình công tử!" Diệp Hồng lau nước mắt, liền nhào lên trên người Diệp Chanh, khó có được chính là, Diệp Chanh lại không tránh ra, mặc hắn ôm, chỉ có điều nữ nhân bên cạnh Diệp Chanh giật giật khóe miệng, buồn bực muốn chết.

Sẽ không có gian tình gì ở đây chứ? Ta nằm trên người a Lăng cười trộm, a Lăng chỉ lo nhìn hai người kia, cũng quên kéo ta xuống.

Toàn bộ xung quanh, mắt của tất cả mọi người cũng nhìn chăm chú về phía hai người ở giữa.

Ôi, thật dọa người, nữ nhân kia lui về phía sau một chút.

Diệp Chanh khinh bỉ liếc mắt, tự lo nói: "Công tử kêu ta trở về, để cho ta mua một viện, quản lý trước, chưa nói làm cái gì." di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Vậy?" Chúng ta cũng kỳ quái, nhất trí quay về phía nữ nhân không quen biết.

"À, ta là ám vệ bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ kêu ta bảo vệ Diệp Chanh công tử, không nói nguyên nhân gì." Nữ nhân kia không chống cự nổi cuối cùng khai ra: "Ta tên là Ảnh Thập, lão thập trong ảnh vệ."

Ôi, thật đúng là đàng hoàng, nhanh như vậy liền đã nói hết, cũng tránh cho chúng ta nghiêm hình bức cung.

Vậy coi như xong, nếu hỏi không ra cái gì, ngày sau sẽ biết.

"Các ngươi trở về lúc nào?" Ta linh cơ nhất động, thuận miệng hỏi.

"Được một khoảng thời gian rồi, mua nhà cửa, bố trí gì đó tốn khá nhiều thời gian." Ảnh Thập không nghi ngờ gì, không để ý Diệp Chanh trừng mắt nhìn nàng, đàng hoàng nói hết.

A, ta gật đầu, vậy chúng ta có thể còn sống, cũng không phải mượn cớ là có thể ra ngoài. Nếu Diệp Chanh không muốn chúng ta biết, liền giả bộ không biết là được, "Các ngươi thật là, đã sớm tới, còn chưa tới tìm chúng ta."

"Đúng vậy, tiểu Chanh, chúng ta có tình nghĩa nhiều năm như vậy ngươi đều không đến, hừ, ta tức giận." Diệp Hồng xoay người vào phòng, vừa quay đầu làm mặt quỷ với chúng ta.

Ha ha, Diệp Hồng này!

"Trời không còn sớm, chúng ta đi về trước, ngày mai lại tới nữa." Ảnh Thập nhỏ giọng thì thầm ở sau lưng Diệp Chanh.

"Chúng ta đi về, ngày mai trở lại nói chuyện." Diệp Chanh nhìn không sai biệt lắm, cáo biệt chúng ta.

Ta và a Lăng nắm tay, đưa họ đi ra ngoài.

"Chú mặt than hẹn gặp lại!" Tuyết nhi ở sau lưng a Lăng thò đầu ra.

Ặc, nha đầu đáng chết, nhất định phải dạy dỗ cho tốt, nếu không hỏng rồi.

Rõ ràng nhìn thấy Diệp Chanh dừng lại một chút, cứng ngắc quay đầu lại, giật giật khóe miệng: "Tuyết nhi ngoan, mai chú tới thăm cháu." die ennd kdan/le eequhyd onnn

"Vâng, chú mặt than, cháu ở nhà chờ chú." Tuyết nhi thật ngây thơ nói.

Phủ phục xuống đất, ta không biết nàng! Ta bị thương ôm a Lăng không buông tay.

"Mau buông ra, nhiều người nhìn như vậy đấy." A Lăng đỏ mặt tránh khỏi tay của ta.

Buông tay liền buông tay, buổi tối mới cẩn thận thu thập chàng.

Hai người đi xa, mơ hồ có thể nhìn thấy Diệp Chanh nhéo Ảnh Thập một cái.

"Ối, sao ngươi lại nhéo ta?"

"Lắm mồm! Công tử không muốn để cho bọn họ biết là công tử cứu bọn họ, ngươi vừa nói liền lộ tẩy, nữ nhân ngốc!"

"Làm sao lại như vậy? Ta chỉ nói một câu."

"Liễu Tứ nương này có bao nhiêu thông minh, làm sao ngươi biết, nàng nhất định đoán được, xem chúng ta không muốn đề cập tới, mới thật tốt. Ngươi cho rằng người người đều giống như ngươi, không có đầu óc, nữ nhân ngốc."

"Đúng đúng, ta ngốc, nếu không làm sao vẫn cứ để cho ngươi bắt nạt, cũng không dám đánh lại."

"Hừ!" Lỗ tai Diệp Chanh khó được đỏ lên, lại không ai nhìn thấy.

Ban đêm, khi mọi người đi, ta nằm thở trên người a Lăng.

"A Lăng, là Lan San đã cứu chúng ta."

"Thật sao?"

"Họ tới thật trùng hợp, còn có hôm nay Diệp Chanh không để cho Ảnh Thập nói chuyện, rõ ràng không muốn chúng ta biết."

"Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây, Tứ nương?"

"Coi như không biết đi, trong lòng nhớ là được."

"Ừm, nghe lời nàng."

"Cái gì đều nghe ta?"

"Ừm."

"Vậy ––"

"Cái gì?"

"Chàng lên trên là được, ta thích dáng vẻ kia của chàng, thật đẹp."

"Thôi đi."

"Chàng mới vừa nói nghe ta, hiện giờ liền không nghe."

"Sắc nữ, ta cứ không nghe."

"Trễ rồi!"

"Ưmh, nữ nhân xấu!"

Ha ha, cuộc sống hạnh phúc không cần có lý do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro