Trung: Kim Taehyung
Jungkook ngồi sau yên xe mà một nỗi khó chịu tràn ngập đáy lòng làm cậu không thể ngồi yên, liên tục trở đầu qua lại. Dù những hình ảnh đó chẳng có gì đặc biệt nhưng nó cứ còn vương mãi trong tâm trí . Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đột nhiên đánh bạo siết chặt lấy eo người phía trước. Kim Taehyung khó hiểu, nãy giờ vẫn chạy với tốc độ cũ, hắn đã tăng tốc bao giờ? Khẽ ngoái đầu ra sau, trầm giọng.
"Làm gì đó?"
Jungkook vẫn một mực giữ im lặng, âm thầm bĩu môi lảm nhảm lí nhí trong miệng, đúng rồi tôi nghe anh nói đó, nhưng tôi sẽ không trả lời anh.
Hắn đột nhiên nhếch mép, chẳng biết đang nghĩ gì mà tay bấu chặt tay ga, rịn ga vài phát rồi phóng như bay. Jungkook đằng sau hốt hoảng, chỉ định đùa một tí thôi mà bây giờ cả người co quắp, ép luôn mặt vào lưng người ta. Hắn mà cứ thế này thì có nước cậu văng ra khỏi xe mất.
"Chậm..."
Người phía trước vẫn làm như thể mình chẳng nghe thấy gì khiến cậu nổi nóng.
"Tôi bảo anh chậm lại!"
"Kim Taehyung!"
Cậu sợ đến hét toáng cả lên, tay càng lúc siết ngày càng chặt, hai mắt nhắm nghiền không dám hó hé.
"Là cảnh sát mà chạy xe như thế hả! Đừng để tôi gọi lực lượng DTE đến bắt anh! Chậm lại mau Kim Taehyung!"
Đương nhiên hắn nghe rất rõ ràng từng lời cậu nói nãy giờ nhưng vì muốn trêu cái người kia một chút nên tốc độ cứ ngày một tăng chứ chẳng giảm.
Lúc lâu sau Jeon Jungkook cũng đã mệt mỏi, có thể là tên chết tiệt đó không nghe được hoặc là hắn nghe nhưng mặc kệ. Cậu không muốn bận tâm nữa, về đến nhà sẽ tính sổ sau. Quang cảnh về đêm của Seoul thật đẹp, những ánh đèn lập lờ phát ra từ những tòa cao ốc chọc trời hay đèn pha rực sáng từ xe cộ đang tấp nập qua lại dường như lướt qua cậu mỗi một giây phút Jungkook nhìn thấy chúng. Tựa như dãy sao băng vụt sáng trên bầu trời, chúng chớp nháy rồi thoát ẩn...thoát hiện lập lờ như một bóng ma. Cậu dần thích nghi được với tốc độ này thì cũng buông lỏng cảnh giác, một chút lo sợ vẫn còn níu chặt lấy tâm hồn e dè kia nhưng cũng đã đỡ đi phần naò. Một tay nới lỏng, từ từ rời khỏi eo người trước mặt, cậu đưa tay lên để đẩy phần kính trong suốt chắn ở mũ. Những cơn gió lạnh lùa vào làm rối tóc cậu, Jungkook nhắm mắt tận hưởng. Hít một hơi thật sâu, thật sảng khoái, tâm trạng cậu được thả lỏng hơn bao giờ hết. Cậu nở một nụ cười mãn nguyện. Và đó cũng là lần đầu tiên Kim Taehyung bắt gặp nụ cười ấy của Jeon Jungkook, tính đến thời điểm hiện tại.
Hắn nhìn cậu thông qua kính chiếu hậu rồi khẽ mỉm cười, những con người ngoài kia cảm thấy cậu thế nào hắn không biết cũng như không muốn biết. Nhưng đối với hắn thì Jeon Jungkook mãi mãi chỉ là thằng nhóc cấp ba lớn xác. Nhìn cậu bề ngoài thì mạnh mẽ thật đó, kiên cường thật đó, nhưng sâu bên trong vẫn có những tâm sự, những nỗi lòng riêng cần được giải bày, an ủi.
Hắn giờ đây thật sự thừa nhận với chính mình, đối với hắn, Jeon Jungkook rất đặc biệt. Vì sao ư? Vì Kim Taehyung chưa từng tiếp xúc thân mật với ai thế này. Kim Taehyung chưa từng dung túng cho ai thế này. Kim Taehyung chưa từng bảo vệ ai thế này. Và Kim Taehyung chưa từng...nhìn ai thế này. Cả ngàn suy nghĩ trong hắn lúc này, dường như đều đang muốn nói rằng bản thân đã dành cho người ta một vị trí quan trọng trong tim nhưng cũng chính bản thân mình lại nhát gan không dám thừa nhận. Hoseok từng nói rằng hắn rất khù khờ trong chuyện tình cảm...và có lẽ đúng thật. Chính hắn là người đích thân đi xin chuyển hồ sơ cảnh sát của cậu từ tổ B sang O. Cũng chính hắn lấy cái cớ đi mua đồ ăn rồi lén lén lút lút theo dõi cậu khi còn ở bệnh viện. Hay cả việc để Jeon Jungkook ngồi ở ghế phụ lái trong xe mình, việc hắn chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ làm như thế trước đây, tất cả những hành động trong âm thầm đó đã nói lên sự hiện diện của cậu đã ảnh hưởng đến hắn nhiều như thế nào.
Kim Taehyung bề ngoài thì là cái bộ dạng chẳng mảy may quan tâm gì đến người ta nhưng sâu bên trong là âm thầm để tâm từng chút một. Hắn để ý đến những điều vặt vãnh xung quanh cậu như mùi hương, sở thích, hay thậm chí là những điều cậu ghét nữa. Cậu là người mang mùi hương kì lạ nhất mà hắn từng được ngửi thấy, nó là một mùi thơm nhè nhẹ của vỏ chanh pha lẫn với một chút hương ổi dịu ngọt. Đôi lúc còn là mùi của tinh dầu bưởi và nước hoa hồng. Chắc chắn sự thay đổi ấy ít nhiều có liên quan đến những lọ nến thơm của cậu, Kim Taehyung tin chắc là như thế. Hắn và Jeon Jungkook đã nhiều lần tiếp xúc với nhau ở khoảng cách rất gần, người có giác quan nhạy cảm như hắn chắc chắn phải nhận ra điều đó. Đến cái việc để người ta tự do gọi thẳng tên mình dù chênh nhau đến 6 tuổi thì hẳn là Jeon Jungkook thật sự rất đặc biệt. Hắn đối với cậu bây giờ chỉ là cảm giác chở che, bảo bọc, để nói rằng thật sự thích hay yêu thì quả thực là chưa đến. Thôi thì hắn mặc kệ, tới đâu thì hay tới đó. Cái suy nghĩ nói lên con người, nếu sếp Kim cứ thế này mãi thì còn lâu người ta nhận ra tình cảm của anh đó!
Sẽ có những người cho rằng, chúng ta trưởng thành theo thời gian, theo năm tháng. Nhưng đối với Kim Taehyung thì không, hắn cho rằng chúng ta là trưởng thành bằng những tổn thương và vấp ngã mà bản thân đã trải qua, chính hắn cũng không ngoại lệ. Cái gì cũng phải có nguyên do của nó, không phải vì nỗi niềm yêu thích hay niềm đam mê bất tận mà hắn theo đuổi cái ngành khổ cực này, mặc cho mẹ Kim phản đối kịch liệt thế nào.
Ông Kim năm xưa cũng từng là một cảnh sát cấp cao, một thời lẫy lừng phá không biết bao nhiêu vụ án khó nhằn. Ông là người duy nhất mà cả đời này hắn luôn tin tưởng, đời đời kính trọng. Ông có một trái tim rộng lượng và giàu lòng vị tha, trái tim trong sáng nhất mà hắn từng được biết đến. Nhưng cũng chính vì cái trái tim ấy, ngọn lửa nồng ấm nhân từ trong ông lại chính là con dao sắt bén khiến ông tự tay tước đi mạng sống của chính mình.
Cái ngày kinh hoàng của 15 năm về trước, có chết hắn cũng không muốn bản thân mình phải nhớ lại. Ông ấy hi sinh trong một lần thực thi nhiệm vụ, vụ án đó đã từng một thời chấn động gần như là toàn Châu Á vì quy mô của nó quá lớn. Thậm chí tên tội phạm trong vụ án đó là người đầu tiên của Đông Á phải lãnh cái danh "tội phạm truy nã quốc tế". Hơn một thập kỉ đã trôi qua nhưng những ai đã từng sống trong thời đại đó, thời gian đó hay là người thân của những nạn nhân đó họ sẽ nhớ hoài chẳng tài nào quên. Nỗi ám ảnh kinh hoàng mang tên "Kẻ sát nhân sáu ngón: Ong Jin Ae" và 3 tháng liền địa ngục dài đằng đẳng của toàn thể người dân ở Đại Hàn dân quốc.
Sở dĩ người ta gọi hắn như thế vì hắn thực sự có đến 6 ngón tay, chỉ trong 3 tháng ngắn ngũi đã giết hơn 14 cô gái trẻ và 5 trẻ em từ 7 đến 10 tuổi. Hắn đã xếp thi thể của những nạn nhân xấu số đó vào một chiếc xe lớn gần 16 chỗ trong tình trạng không còn lục phủ ngũ tạng bên trong. Chiếc xe đó được đặt trước trụ sở cảnh sát Seoul trong vòng 1 tuần cho đến khi máu và nước thối rữa từ các xác chết rò rỉ ra bên ngoài thông qua đường ống dẫn máy lạnh trong xe. Kể từ lúc đó, tội ác của hắn đã dần được hé lộ. Hành động đó là một hành vi khiêu chiến với đội ngũ và lực lượng cảnh sát lớn nhỏ trên toàn quốc.
Lục phủ ngũ tạng của từng nạn nhân được đóng thành một thùng lớn và gửi trực tiếp đến tòa thị chính Seoul vào ngày 16/9 tức kỉ niệm 6 năm ngày tổng thống Moon Jae In ứng cử lên vị trí đó. Con quỷ dữ trong hắn được đẩy lên đến đỉnh điểm khi hắn ta trực tiếp gửi thư cảnh cáo đến sở cảnh sát sau đó 1 tuần. Với nội dung sẽ giết một quan chức cấp cao có vị trí tầm cỡ tại Hàn Quốc lúc bây giờ. Truyền thông và báo chí ngay lập tức đứng ngồi không yên, ban tin người dân phải ở nhà để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Lực lượng cảnh sát bao gồm cả DCA ngày ngày túc trực và bảo vệ cho an nguy của đầu não chính phủ không một giây ngừng nghỉ. Mọi thứ cứ thế diễn ra suốt 1 tháng ròng rã, không có dấu hiệu nào cho thấy Ong Jin Ae sẽ ra tay. Nhưng rồi một tháng sau đó, hắn đã giết hại một nữ minh tinh mới nổi thời gian đó Han Chaena. Và bỏ xác cô ấy vào một túi chân không lớn sau đó đem treo trước cổng đài truyền hình Wontari.
Cảnh sát Đại Hàn lúc bấy giờ đã không thể ngồi yên được nữa, ra lệnh khóa chốt tất cả cách tỉnh thành lớn nhỏ khắp nơi và tiến hành lùng sục con chuột hôi hám của giới tội phạm. Gần cả tháng sau đó, Ong Jin Ae chính thức bị bắt giữ sau 3 tháng rượt đuổi dài lê thê.
Vào cái đêm truy bắt Ong Jin Ae, được biết ông Kim đã hi sinh vì hắn khẩn cầu quỳ lạy, van xin ông cho mình một con đường sống. Theo lẽ thường, cảnh sát sẽ không cần phải đàm phán với hung thủ hay nghi phạm nếu không cần thiết trong quá trình vây bắt.
Sau này sếp Choi đã kể lại với Kim Taehyung rằng ông Kim đã điều toàn bộ lực lượng cảnh sát mai phục bên ngoài. Một mình mình tiến vào căn nhà hoang nhỏ hẹp, khi đó ông tin Ong Jin Ae vẫn còn là một con người, đâu đó trong tim hắn vẫn còn thứ gọi là "cảm xúc". Nhưng có lẽ đó là lần cuối cùng ông đánh cược với mạng sống của mình để đổi lấy ánh sáng cho đứa con của quỷ dữ.
Thời gian đó Hàn Quốc vẫn chưa có điều luật tử hình cho tội phạm, mức án nặng nhất phải lãnh là tù chung thân. Điều này đã làm dấy lên cơn sóng dư luận, bao người phẫn nộ với tội ác hắn gây ra và mức phạt quá thấp mà hắn phải nhận. Một số người thân của nạn nhân đã kê đơn kiện tòa án tối cao và sở cảnh sát nhưng đều vô nghĩa, dẫu sao thì luật vẫn là luật.
Không một ai biết họ đã nói những gì và làm cách nào Ong Jin Ae tấn công được ông Kim nhưng sau khi ông ấy vào đó, ông đã vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.
Ong Jin Ae đầu thú.
Được biết động cơ là hung thủ có cái nhìn quá phiến diện về phụ nữ. Ngày trước hắn đã bị một tốp các bạn học nữ bắt nạt vì diện mạo xấu xí. Lâu dần hình thành tâm lý méo mó, bệnh hoạn và sinh ra hội chứng cuồng sát, thuộc một dạng của "Tâm thần phân liệt thể Paranoid".
Chúng tựa như một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị mắc phải thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Trong bảng phân loại bệnh quốc tế lần thứ 10 (ICD-10), "Tâm thần phân liệt thể Paranoid" được đánh giá là một chứng bệnh đặc biệt nguy hiểm.
Với quá khứ bị bắt nạt tàn bạo được gây ra bởi phụ nữ đã hằn lên tâm trí của Ong Jin Ae và khiến hắn nảy sinh lòng thù hận, cùng với trái tim nhớp nhúa của mình, hắn đã gieo rắc nỗi sợ hãi lên toàn thể người dân ở Hàn Quốc. Hằng năm, dù tai không nghe, mắt không thấy nhưng người người vẫn còn nhớ mãi những ngày tháng đó của 15 năm về trước. Giới cảnh sát còn gọi những tháng 8,9,10 là "cái bóng của Ong Jin Ae" như tưởng nhớ về vụ án kinh hoàng năm đó cũng như vị tiền bối đại tài đã hy sinh.
Kim Taehyung đã thề rằng, hắn phải tiếp nối những bước đi của ông, thay ông trừng trị cái ác. Và hắn đã thật sự thành công, giống với cha của mình năm xưa. Hắn sẽ thay ông hoàn thành những tâm nguyện dở dang thuở sinh thời.
Taehyung trầm ngâm, bỗng dưng nhớ lại những chuyện không vui làm tâm trạng hắn chùn xuống, hắn siết chặt tay lái, dứt khoát một lần rịn ga lao đi trong màn đêm tăm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro