Chương 4: Bịa đặt
Minh Anh trở về nhà, lòng trĩu nặng. Cô vừa nhận được tin chị gái sẽ chuyển sang Anh để làm việc, và chị ấy mong Minh Anh sẽ đi cùng. Trong lúc Minh Anh còn chưa biết phải quyết định thế nào, chị gái đã tự thu dọn đồ đạc cho cô, như thể quyết định đã được định sẵn. Thấy hành động của chị, Minh Anh nghẹn ngào, mắt cay xè. Chị gái vừa thương yêu lại vừa áp đặt, khiến cô thấy ngột ngạt. Cô không muốn bỏ lại mọi thứ, đặc biệt là những mối quan hệ ở đây.
Không chịu nổi, Minh Anh vội chạy ra khỏi nhà. Đôi chân đưa cô tới công viên, nơi góc ghế đá quen thuộc, và cô ngồi đó, âm thầm khóc. Thời gian trôi qua, khoảng hai giờ sau, một giọng nói ấm áp vang lên.
"Minh Anh?"
Minh Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Trước mặt cô là Gia Lâm, cậu bạn cùng lớp với dáng vẻ điềm đạm và nụ cười dịu dàng. Gia Lâm thấy ánh mắt buồn của Minh Anh, vội cởi áo khoác khoác lên vai cô.
"Trời lạnh lắm, sao cậu ngồi đây một mình?" Gia Lâm khẽ nói, giọng đầy quan tâm.
Minh Anh khẽ rụt người lại, rồi thì thầm, "Tớ... tớ chỉ muốn một mình thôi."
Gia Lâm ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi, "Có chuyện gì vậy, Minh Anh? Cậu có thể nói với tớ mà."
Minh Anh hít một hơi sâu, rồi từ từ kể hết mọi chuyện cho Gia Lâm nghe. Từng lời nói nghẹn ngào tuôn ra, kể về việc chị gái muốn cô sang Anh, về áp lực, và cả nỗi sợ phải xa rời nơi đây. Gia Lâm lắng nghe không nói lời nào, chỉ im lặng, ánh mắt chăm chú đầy chia sẻ.
"Cậu biết không," Gia Lâm nhẹ nhàng nói khi Minh Anh kết thúc câu chuyện. "Cuộc sống luôn có những ngã rẽ mà mình không thể đoán trước, nhưng điều quan trọng nhất là cậu phải biết bản thân thực sự muốn gì."
Lời nói của Gia Lâm khiến Minh Anh ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt kiên định của cậu. "Ý cậu là... tớ không cần phải theo ý chị ấy?"
"Cậu có quyền quyết định cuộc đời mình, Minh Anh," Gia Lâm mỉm cười. "Tớ tin cậu mạnh mẽ và sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn cho bản thân."
Cảm giác an ủi trào dâng trong Minh Anh. Nhờ Gia Lâm, cô cảm thấy bớt đơn độc, lòng nhẹ nhõm hơn.
"Tớ cảm ơn cậu, Gia Lâm," Minh Anh nói, khẽ nở nụ cười.
"Thôi, cũng muộn rồi. Cậu chắc là đói lắm nhỉ? Đi ăn gì đó nhé?" Gia Lâm đề nghị.
Minh Anh gật đầu, đứng dậy, cả hai cùng bước đi. Đúng lúc đó, Thanh Ngọc – lớp trưởng của lớp, tình cờ đi ngang qua. Cô ấy nhìn thấy Minh Anh và Gia Lâm đi cạnh nhau, đôi mắt lập tức ánh lên sự ngạc nhiên pha lẫn chút ghen tị. Thanh Ngọc và Gia Lâm là bạn từ nhỏ, cô thầm thích Gia Lâm từ lâu nhưng cậu chỉ coi cô như bạn thân. Điều này làm cô khó chịu, đặc biệt khi Minh Anh xuất hiện. Không chỉ nổi bật và nhận được học bổng danh giá, Minh Anh còn được mọi người yêu mến. Thanh Ngọc càng ghen tức khi biết bạn trai cũ của mình từng thích Minh Anh.
Vì vậy, Thanh Ngọc quyết định lập một tài khoản giả mạo, đăng bài viết nói xấu Minh Anh trên mạng xã hội với những lời bịa đặt, nhằm hạ bệ cô. Những bình luận ác ý, những lời vu khống lần lượt xuất hiện, làm tổn thương Minh Anh không ít.
Tối hôm đó, sau khi đã bình tĩnh lại, Minh Anh bảo Gia Lâm, "Tớ muốn về nhà nghỉ ngơi rồi. Cậu cũng nên về nghỉ đi, hôm nay đã mất nhiều thời gian vì tớ rồi."
Gia Lâm khẽ lắc đầu, cười dịu dàng. "Để tớ đưa cậu về. Trời tối rồi, con gái đi một mình nguy hiểm lắm."
Minh Anh nhìn Gia Lâm, lòng cô ấm áp và biết ơn vì có một người bạn như cậu. Cả hai cùng sánh bước về nhà, trong lòng Minh Anh giờ đây không còn nặng trĩu như lúc trước nữa, mà thay vào đó là niềm tin và hy vọng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro