Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-ℭ𝔥𝔞𝔭𝔱𝔢𝔯 𝟷-


Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là cảm giác choáng váng. Đầu óc tôi quay cuồng, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài, nhưng lại không phải là giấc mơ bình thường. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn khác. Một khu rừng hoang vắng, tĩnh mịch và đầy những cây cối kỳ lạ. Màu sắc của chúng không giống bất kỳ loại cây nào tôi từng thấy – lá thì xám xịt, thân cây khô héo và uốn cong, tạo ra một không gian u ám, không có sự sống.

Tôi cảm thấy như mình đang mơ, nhưng không phải. Tôi biết rõ, tất cả những gì tôi đang nhìn thấy là thật. Cảm giác trong cơ thể mình cũng hoàn toàn khác. Không phải là cơ thể bình thường của tôi nữa. Tôi đưa tay lên vuốt mặt, cảm nhận rõ từng chi tiết, từng sợi tóc, nhưng vẫn có một điều gì đó không đúng. Tôi cảm thấy mình nhẹ nhàng hơn, mạnh mẽ hơn.

Nhìn xuống, tôi nhận ra mình đang cầm một cây gậy dài, cổ xưa với những hoa văn lạ mắt, đầu gậy ánh lên một màu sáng nhạt kỳ lạ. Chỉ cần chạm vào nó, tôi đã cảm nhận được một sức mạnh to lớn trong lòng bàn tay mình. Một cảm giác như thể mình đã sống trong thế giới này rất lâu rồi, một cảm giác rất... quen thuộc. Nhưng làm sao có thể? Tôi chắc chắn mình không phải là người ở đây. Tôi đã chết rồi sao?

Khi cơn choáng váng qua đi, tôi đứng dậy, cảm giác như cơ thể này đã thích nghi với nơi này rồi. Nhưng tôi lại không thể nhớ được mình tên gì. Cả những ký ức về gia đình, bạn bè, mọi thứ về cuộc sống trước đây... đều mờ nhạt, như thể tất cả đã bị xóa sạch khỏi đầu tôi.

Tôi lấy tay lau mặt, tự nhủ rằng mình cần phải bình tĩnh. Tôi không thể cứ đứng đây mãi. Tôi phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất chợt, tiếng động từ xa làm tôi chú ý. Tôi quay lại và thấy một bóng đen lớn đang di chuyển về phía mình. Đó là một con quái vật, một sinh vật kỳ dị với thân hình to lớn, vảy màu đen bóng và đôi mắt sáng rực. Tim tôi đập nhanh, cơ thể tôi bỗng cứng lại.

Lẽ ra tôi phải sợ hãi, nhưng thay vào đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó trong người đang thức tỉnh. Một ý thức mạnh mẽ bảo tôi rằng mình phải làm gì đó. Và, tự nhiên, tôi cầm chặt gậy pháp trượng trong tay, mặc dù tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.

"Flagro!" Tôi hét lên một cách vô thức, và ngay lập tức, một ngọn lửa lớn bùng cháy từ đầu gậy, tỏa ra sức nóng khủng khiếp, lao thẳng vào con quái vật. Nó rống lên thảm thiết khi ngọn lửa bao phủ cơ thể nó, thiêu đốt nó thành tro bụi trong vài giây. Tôi nhìn ngọn lửa dập tắt, cơ thể run rẩy nhưng không thể rời mắt khỏi kết quả.

Đó là... phép thuật. Tôi đã sử dụng phép thuật.

Cảm giác như một phần bản thân đã thức tỉnh. Sức mạnh này là của tôi. Nhưng làm sao tôi lại có thể làm được điều đó? Tôi chẳng phải là người trong thế giới này mà. Tôi nhớ lại một chút những gì còn sót lại trong đầu. Là một cô gái bình thường, sống trong một thành phố, học đại học... vậy mà giờ đây tôi lại đứng ở một thế giới hoàn toàn xa lạ với một pháp trượng trong tay.

Dần dần, tôi nhận ra điều gì đó. Những ký ức mờ nhạt ấy, những cảm giác lạ lẫm... không phải là tôi chuyển sinh sao? Làm sao tôi có thể đến đây nếu không phải là một sự chuyển sinh? Nhưng tại sao tôi lại ở đây, và tôi phải làm gì tiếp theo

Chương 1: Khởi Đầu (Tiếp)

Sau khi tiêu diệt con quái vật, tôi không vội tìm đến một ngôi làng hay khu vực nào đông người. Tôi quyết định bước vào một khu rừng gần đó, một nơi đầy sự tĩnh lặng và bí ẩn, như thể nó đang gọi tôi. Không gian xung quanh tôi dần thay đổi, từ một không gian ồn ào, tràn đầy căng thẳng đến một thế giới hoàn toàn khác, nơi chỉ có âm thanh của thiên nhiên.

Khi bước vào rừng, tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp kỳ diệu của nó. Những tán cây cổ thụ to lớn vươn cao, che bóng mát xuống mặt đất. Các tia nắng xuyên qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Mùi thơm nhẹ nhàng từ cỏ cây hoa lá làm không khí trở nên dễ chịu đến lạ. Dưới chân tôi là một thảm cỏ xanh mướt, còn trên các nhành cây là những con chim hót líu lo.

Tôi bước đi một cách chậm rãi, ánh mắt không thể rời khỏi những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Những đóa hoa dại với đủ loại sắc màu – từ màu đỏ tươi, vàng rực rỡ đến những sắc tím, hồng nhạt – nở rộ khắp nơi, tựa như một bức tranh vẽ đầy màu sắc sống động. Mỗi bước đi của tôi khiến tôi càng thêm thích thú, lòng tràn ngập cảm giác tự do và thanh thản.

Một vài cánh hoa rơi nhẹ nhàng xuống đất, tôi cúi xuống ngắm nghía và cảm nhận sự tươi mới của thiên nhiên. Mỗi cánh hoa, mỗi đám cỏ đều mang đến một cảm giác kỳ lạ như chúng đang chào đón tôi. Có những bông hoa xinh xắn mà tôi chưa từng thấy trước đây, chúng như đang mỉm cười với tôi, nhẹ nhàng lay động trong gió.

Càng đi sâu vào rừng, tôi càng cảm thấy mình như đang hòa mình vào thiên nhiên, những lo lắng, hoang mang về quá khứ và sự chuyển sinh dần tan biến. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể tôi đã tìm thấy một nơi để tự do khám phá chính mình.

Tôi không còn cảm thấy sự cô đơn hay hoang mang. Bầu không khí trong lành, sự tĩnh lặng của khu rừng khiến tôi cảm thấy như mình là một phần của nơi này. Tôi đã mất đi ký ức, nhưng ở đây, trong không gian này, tôi cảm thấy như mình đang tìm thấy chính mình.

Tôi mỉm cười một mình, bước tiếp giữa những bông hoa, và thầm nghĩ: "Có lẽ, tôi sẽ tìm được một phần của chính mình ở đây."
___________
Khi tôi đang say mê ngắm nhìn những bông hoa dại đầy màu sắc, bỗng nhiên một điều bất ngờ xảy đến. Một mũi tên lao vút về phía tôi, lướt qua bên tai và cắm phập xuống đất gần đó. Cảm giác nguy hiểm lập tức xâm chiếm tâm trí tôi. Với bản năng của một pháp sư, tôi nhanh chóng lùi lại một bước, mắt khẽ liếc về hướng phát ra mũi tên.

Và ngay sau đó, tôi phát hiện một chàng thanh niên đang đứng từ xa, trên tay vẫn cầm cung. Hắn trông có vẻ khá trẻ, với mái tóc đen ngắn gọn gàng và ánh mắt điềm tĩnh, như thể hoàn toàn không hề bận tâm đến chuyện vừa xảy ra. Sau khi nhìn tôi một lúc, hắn lặng lẽ đi đến nhặt lại mũi tên rồi quay lưng chuẩn bị rời đi.

Tôi không thể để hắn đi mà không hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra. Tôi gọi với theo:

"Này! Anh có thể dừng lại một chút không?"

Hắn quay lại, ánh mắt không quá cảnh giác nhưng cũng không quá thân thiện. Một thoáng im lặng trước khi hắn bước về phía tôi, dừng lại ở khoảng cách vừa đủ an toàn.

"Có chuyện gì?" Hắn hỏi, giọng trầm ổn.

"Tại sao anh lại bắn tên về phía tôi?" Tôi hỏi thẳng, không che giấu sự nghi hoặc trong giọng nói.

Hắn nhìn tôi một lát rồi khẽ nhún vai. "Tôi không có ý nhắm vào cô. Tôi chỉ đang luyện tập."

Luyện tập? Ở giữa khu rừng này sao? Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin lời hắn, nhưng cũng không có lý do gì để tiếp tục nghi ngờ.

"Tôi không biết nơi này là đâu," tôi nói, chuyển sang vấn đề quan trọng hơn. "Anh có thể giải thích cho tôi về vùng này được không?"

Hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn đáp: "Đây là khu rừng gần làng. Thường thì chỉ có thợ săn hoặc những người sống gần đây hay lui tới. Xa hơn về phía bắc là dãy núi, nơi đó nguy hiểm hơn."

Tôi gật đầu, cố gắng ghi nhớ những thông tin cơ bản này. Nhưng rồi hắn nhìn tôi, ánh mắt có chút suy tư.

"Còn cô? Cô là ai?"

Tôi khựng lại.

Tôi là ai?

Câu hỏi ấy vang lên trong đầu tôi như một hồi chuông trống rỗng. Tôi không có câu trả lời. Không có ký ức, không có cái tên nào hiện lên trong tâm trí. Cảm giác trống trải bao trùm lấy tôi.

Hắn nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Tôi cắn môi, rồi sau một hồi lặng lẽ suy nghĩ, tôi chậm rãi nói:

"...Miyuki."

Tôi không biết vì sao mình lại chọn cái tên đó. Nó xuất hiện trong đầu tôi một cách ngẫu nhiên, chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Như thể tôi tiện tay vớ lấy một cái tên nào đó trôi nổi trong tâm trí mình.

Hắn gật đầu nhẹ, dường như không quá bận tâm đến việc cái tên đó có thật hay không. "Được rồi, Miyuki. Cô định đi đâu?"

"Tôi không biết."

Câu trả lời của tôi khiến hắn im lặng trong giây lát. Rồi, hắn nói:

"Nếu vậy, cô có thể đến nhà tôi ở tạm. Tôi sống một mình gần đây. Ở làng, người lạ sẽ bị nghi ngờ."

Tôi hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của hắn. Nhưng nghĩ lại, tôi không có nơi nào để đi cả. Nếu hắn đã mở lời, thì từ chối cũng không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Tôi gật đầu. "Được thôi."

Và thế là, tôi đã có một nơi để ở tạm. Đồng thời, cũng có được người bạn đầu tiên trong thế giới này—một chàng trai có vẻ ít nói, nhưng dường như không phải là người xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro