Cuộc Gọi Nhỡ [Hân Dương]
" Trương Hân, rốt cuộc cậu muốn sao? "
Hứa Dương vừa đi đến con người đang đứng im lặng đằng kia, tay đẩy cậu một cái. Trương Hân không nói gì, mặc kệ dù Hứa Dương có vũng vậy như thế nào, cậu cũng cố kéo cô vào lòng, không để đối phương có cơ hội trốn thoát. Hứa Dương bỗng không vùng vẫy nữa, yên lặng trong lòng Trương Hân. Sợ người mình yêu bị bản thân siết chặt quá, Trương Hân nới lỏng vòng tay ra. Nhân lúc cậu nới lỏng vòng tay, Hứa Dương dùng hết sức mình đẩy mạnh cậu, chạy trốn khỏi vòng tay ấm áp kia:
" Vì lời nói của hắn ta mà im lặng với mình, cậu thấy xứng đáng không?"
" Dương Dương, cậu nghĩ hắn nói đúng không? "
Cô im lặng, sự im lặng này không phải vì Hứa Dương không thể trả lời câu hỏi này. Là vì Trương Hân đã hỏi, vậy là cậu tin lời hắn ta sao. Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc, ai cũng nhận ra được hắn ta cố tình nói vậy để hai người cãi nhau, vậy cậu ấy cũng tin. Nhưng Hứa Dương không biết, chính hai chữ gia đình khiến Trương Hân suy nghĩ rất nhiều.
Trương Hân và Hứa Dương là bạn từ nhỏ, hai gia đình rất thân thiết nên hai người họ cũng "thân thiết" không kém. Đáng lý hôm nay là kỉ niệm tròn 10 năm yêu nhau, Trương Hân sẽ cầu hôn cô. Trương Hân nghĩ nếu Hứa Dương đồng ý lời cầu hôn thì gia đình hai bên dù cấm cản cũng không thay đổi được gì. Nhưng Hoàng Thiếu - sếp của Hứa Dương say sỉn lại đến phá đám:
"Trương Hân đúng không? Cô nghĩ bản thân xứng với A Dương sao? Hai người con gái yêu nhau chẳng ra thể thống gì cả, cô nghĩ gia đình hai người sẽ đồng ý sao. Đúng là nực cười"
Hứa Dương ngồi đối diện cũng tức giận, không ngừng đẩy hắn ra xa:
" Hoàng Thiếu, xin anh giữ tự trọng cho. Chuyện của tôi, không liên quan đến anh "
" A Dương, em suy nghĩ lại đi. Cô ta có gì tốt hơn anh chứ, Hoàng Thiếu anh chẳng phải là sự lựa chọn tốt sao"
Trương Hân nãy giờ im lặng không lên tiếng, thấy hắn ta tiến gần bạn gái mình. Cậu đứng bật dậy, để Hứa Dương sau lưng mình:
" Hoàng Thiếu, đây là bạn gái tôi, anh cẩn thận một chút"
Hắn ta cười phá lên, sát gần tai của Trương Hân, cố gắng nói nhỏ không để Hứa Dương nghe thấy:
" Bạn gái cô?? Cô có thể làm em ấy ***** như một người đàn ông được không? Đừng quên, cô cũng là con gái đấy "
Lời nói của Hoàng Thiếu đánh thức con quái vật trong lòng Trương Hân. Cậu lao tới hắn ta, không ngừng đánh, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Hứa Dương đứng sau cũng bị một phen hoảng sợ, cô chưa từng thấy Trương Hân giận dữ như bây giờ. Trước giờ cậu luôn là một người dịu dàng, ôn nhu, chưa từng đáng sợ như vậy. Lời nói của Hoàng Thiếu thực sự khiến Trương Hân muốn giết hắn ta:
" A Hân, được rồi. Cậu dừng tay lại đi. A Hân "
Hứa Dương dùng sức lực tiết kiệm được bao năm nay, cố gắng kéo cậu rời khỏi. Nhưng từ lúc rời khỏi quán, Trương Hân vẫn không nói một lời nào, Hứa Dương thật sự không thể đoán cô đang nghĩ gì:
" Dương Dương, cậu nghĩ hắn nói đúng không? "
Vừa nói xong, Trương Hân không nói thêm gì, cũng chẳng cho cô cơ hội nói, cậu liền quay đầu rời đi. Cả hai người đều tâm tình không tốt, tách ra chính là biện pháp tốt nhất. Hứa Dương trở về nhà hàng lúc nãy, Hoàng Thiếu đã rời đi tiệc lâu, ngay lúc cô định lấy đồ rời đi thì được nhân viên phục vụ gọi lại:
" Hứa tiểu thư, đây là chiếc nhẫn của Trương tiểu thư. Cô ấy định tối nay sẽ cầu hôn cô nhưng không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Chúng tôi xin trả lại chiếc nhẫn ạ "
Nhân viên đấy đưa hộp nhẫn DR trả cho Hứa Dương, cô cố gắng không chế tâm tình của bản thân, đưa tay nhận lấy. Hứa Dương mở hộp nhẫn, là một chiếc nhẫn nhìn rất tinh xảo, nhưng phía trong lòng nhẫn là XY - là tên của hai người. Cô nhận ra vì sao Trương Hân lại im lặng như vậy. Hứa Dương chạy khắp nơi tìm cậu, dùng điện thoại gọi cũng chẳng có ai bắt máy. Cô bắt đầu lo lắng, chạy khắp nơi, vẫn không tìm được hình bóng Trương Hân. Hứa Dương ngồi gục ở gốc cầu thang, thấy những đứa nhỏ lén chơi pháo hoa. Hình như cô và Trương Hân cũng từng như vậy. Đúng vậy, là pháo hoa. Hứa Dương chợt biết được nơi Trương Hân sẽ đến. Cô bắt xe, chạy đến nơi đấy. Đó là một con đường khá vắng vẻ, thường được tụi trẻ đến đấy bắn pháo hoa. Trên đường đi, cô không ngừng gọi nhưng đáp án vẫn như cũ. Xuống xe, Hứa Dương vẫn kiên trì gọi Trương Hân, cô vừa gọi vừa đi đến nơi sẽ có người kia. Bên đây Trương Hân cũng đang tìm kiếm cô, gọi nhiều cuộc cũng chẳng có ai bắt máy.
" Alo " - cuối cùng Trương Hân cũng trả lời rồi
" Dương Dương,... "
" Cậu đang ở đâu? "
Không nghe thấy Trương Hân trả lời, chỉ nghe được một tiếng va chạm rất mạnh. Hứa Dương bồn chồn, không ngừng gọi tên người kia:
" Này? Cậu đang ở đâu? Trả lời đi chứ? Này? "
Khi cả hai gọi được cho đối phương, nghe được giọng Hứa Dương, Trương Hân không biết phải nói gì, cậu băng qua đường, nhưng vì không chú ý xe nên đã bị tai nạn:
" Alo " - giọng một người đàn ông vang lên
" Anh là ai? "
" Cô gái này bị tai nạn rồi, tôi không cố ý, tự nhiên cô ấy băng qua đường, tôi có bóp kèn nhưng cô ấy không nghe thấy "
Người đàn ông hoảng loạn, không ngừng giải thích. Trương Hân nhanh chóng được đưa đến bệnh viên, Hứa Dương hoảng sợ chạy đến:
" Cậu ấy sao rồi? "
Cô thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu của cậu, liền chạy lại hỏi:
" Hiện tại cô ấy đã qua lúc nguy hiểm. Còn đợi cô ấy tỉnh dậy, chúng tôi mới có thể kiểm tra được "
Hứa Dương thở phào nhẹ nhõm, Trương Hân không sao là tốt rồi. Ngồi bên giường bệnh, nhìn cậu trán băng bó, khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường. Hứa Dương đau lòng, vuốt nhẹ gương mặt khiến cô yêu say đắm. Khi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đến bệnh viện, Hứa Dương nhờ hai người họ trông chừng cậu, còn mình thì đi ra ngoài mua đồ ăn cho Trương Hân. Nhưng khi cô vừa quay lại, định bước vào phòng bệnh thì đã bị Viên Nhất Kỳ kéo ra:
“ Cậu ấy tỉnh lại rồi sao? Để chị vào thăm cậu ấy ” - Hứa Dương nhìn bác sĩ và y tá bao quanh Trương Hân liền nghĩ là cậu đã tỉnh lại
Khi Hứa Dương định bước vào lại bị Nhất Kỳ kéo ra:
“ Dương Tỷ, chị bình tĩnh nghe em nói nè ”
Gương mặt Hứa Dương tái nhợt lại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh:
“ Em nói gì thế, Viên Nhất Kỳ? ”
“ Trương Hân, chị ấy mất trí nhớ rồi, không còn nhớ một ai ”
“ Bác sĩ nói chị ấy lúc bị tông xe, đầu bị va đập mạnh xuống đất, xuất hiện một tụ máu chèn lên thần kinh, khiến chị ấy bị mất trí tạm thời ” - Viên Nhất Kỳ kể lại lời bác sĩ
“ Vậy khi nào cậu ấy mới nhớ lại ” - Hứa Dương siết bọc thức ăn trên tay, kiềm chế nước mắt mình rơi. Nhưng có vẻ, nước mắt không nghe lời chủ nhân nó
" Chuyện này họ không thể nói trước được. Nhưng bác sĩ có nói nếu có thể gợi kí ức thì có thể khả năng phục hồi của chị ấy sẽ cao "
Khoảng thời gian sau đó, ngày nào Hứa Dương cũng đến bệnh viện nhưng cô lại không hề bước vào phòng bệnh. Đứng ở ngoài cửa, quan sát Trương Hân bình phục qua từng ngày:
" Trương Hân, nếu chúng ta không thể tiếp tục. Vậy…chúng ta bắt đầu lại đi "
3 THÁNG SAU
Sau khi nằm ở phòng bệnh một tháng, cuối cùng Trương Hân cũng được xuất viện. Tính cách cậu hoàn toàn thay đổi. Nếu như lúc trước mọi người luôn yêu thích Trương Hân bởi sự thân thiện, vui vẻ với mọi người. Thì bây giờ, mọi người lại một phen bất ngờ với sự lạnh lùng, kiệm lời đến mức có thể của Trương Hân. Cậu bắt đầu có hứng thú với ngành Bartender, gia đình cũng rất ủng hộ với sở thích này của cậu. Trương Hân được giới thiệu vào làm ở quán bar Somewhere, tài năng của cậu rất được cấp trên coi trọng nên nhanh chóng Trương Hân đã đứng ở vị trí trung tâm của quán. Với tài pha chế và sự lạnh lùng của mình, Trương Hân rất được các bạn nữ đến quán yêu thích. Nhiều người còn mạnh dạn xin Wechat của cậu, Trương Hân chỉ lịch sự từ chối. Nhưng tối nay, Trương Hân lại phá lệ chú ý đến một cô gái.
Như thường ngày, Trương Hân đến quán rất sớm, cậu bị bệnh sạch sẽ, mỗi ngày đều lôi tất cả ly của quán và dụng cụ pha chế riêng của mình mà lau chùi đến khi bóng loáng mới thôi
Reng Reng…
Tiếng chuông trước cửa vang lên, có khách đến. Trương Hân cũng không mấy để tâm, cậu tiếp tục công việc của mình. Cô gái đấy đến chỗ Trương Hân, nhẹ nhàng nói:
“ Em muốn đặt một bàn bida ” - giọng cô gái ấy rất trong trẻo
Trương Hân ngừng việc của mình, ngước mặt lên nhìn. Cô gái ấy rất xinh, ngũ quan đều khiến lòng người rung động, với lại người này nhìn rất thân thuộc. Nhưng Trương Hân không tài nào nghĩ ra đã gặp cô ấy ở đâu:
“ Chị ơi,...”
Trương Hân hoàn hồn, lấy quyển danh sách bắt đầu đăng ký giúp cô:
“ Em tên gì? ” - Trương Hân lạnh lùng hỏi
“ Hứa Dương, Hứa Dương Ngọc Trác ”
Trương Hân ghi tên cô, nhưng điều khiến cậu không hiểu là cậu không hề hỏi cô chữ “Trác” phải viết sao. Mỗi cái tên đều có một cách ghi và ý nghĩa khác nhau mặc dù nó cùng cách phát âm. Nhưng Trương Hân có thể viết một cách dễ dàng chữ “Trác” và không hề sai dù đây là lần đầu cậu nghe:
“ Em muốn đặt trong thời gian bao lâu ”
“ Suốt đêm ạ ” - Hứa Dương tươi cười trả lời
Trương Hân cảm thấy mình không ổn tí nào, chỉ là nụ cười của một cô gái xa lạ lại khiến bản thân căng thẳng thế này, trái tim không tự chủ mà đập càng lúc càng nhanh.
Hứa Dương vui vẻ đi đến bàn bida của mình, dù chưa từng chơi qua nhưng cô nàng lại rất kiên nhẫn mà tập. Trương Hân từ đầu đến cuối vẫn chú ý đến cô gái nhỏ kia, cậu cảm thấy rất thú vị. Thân hình nhỏ nhắn, cân đối, cô cầm cây cơ còn cao hơn mình, Trương Hân không khỏi buồn cười, cậu muốn mời cô một ly nước. Hứa Dương cứ vật lộn mãi với cách cầm cây cơ, cô không hiểu tại sao nói lại cao hơn mình. Bỗng một bàn tay thô ráp đụng vào người khiến cô hoảng hồn:
“ Em gái, đến đây một mình sao? Chơi bida một mình chán lắm, hay để anh mời em ly rượu nha ” - tên đàn ông ăn mặc rất lịch lãm nhưng gương mặt hắn ta hiện rõ ý đồ bẩn thỉu của bản thân
Hứa Dương hoảng sợ, không ngừng lùi về sau. Tên đàn ông thấy cô càng lùi, chứng tỏ cô càng sợ, hắn không ngừng tiến đến:
“ Sao vậy em gái, anh mời em một ly rượu đây ” - hắn vừa đưa ly vừa tiến đến
Cô vẫn tiếp tục lùi, hắn vẫn tiếp tục tiến. Ngay lúc cô bị vấp cây cơ bị rơi dưới đất, chuẩn bị ngã thì được cánh tay mềm mại ôm ngang eo. Hứa Dương nhìn lên, là Trương Hân, không còn gương mặt ngốc nghếch ngày xưa, thay đó là sự lạnh lùng nhưng Hứa Dương nhìn ra được sự dịu dàng quen thuộc bên trong ánh mắt cậu. Trương Hân để cô đứng sau mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn tên đàn ông trước mặt:
“ Chân thiếu gia, cô gái này, anh không thể đụng. Cô gái này… là người của tôi ”
Vị thiếu gia này nghe thấy Hứa Dương là người của Trương Hân liền không dám làm bậy, liền quay đầu bỏ đi. Hứa Dương đứng phía sau cậu, tay nắm chặt vạt áo sơ mi Trương Hân, tâm tình rất tốt khi nghe thấy cậu nói thế. Trương Hân quay đầu nhìn cô, cậu càng thấy cô gái này thật dễ thương, rất giống bé cừu đang bị hoảng sợ:
“ Được rồi, anh ta đi rồi, em bình tĩnh lại đi ” - Trương Hân vỗ về bàn tay đang nắm vạt áo của mình
“ Cảm ơn chị ”
“ Không có gì ”
Hứa Dương nhìn ly nước trên tay cậu, tưởng Trương Hân phải đem nước cho khách, nhưng không phải:
“ Ly này là tôi mời em. Đây là Uyên Ương, một thức uống được pha chế từ coffee và trà sữa, tôi mới nghĩ ra nên muốn xin ý kiến của em ”
Hứa Dương vui vẻ nhận lấy ly nước từ cậu, uống thử một ngụm. Trương Hân đứng đợi lời nhận xét từ cô:
“ Ngon, em rất thích ”
Trương Hân hài lòng, môi không kiềm được mà nở nụ cười. Em thích là được. Hứa Dương nhìn thấy nụ cười của cậu, cô cũng rất xúc động, có lẽ phương pháp của Hứa Dương rất có hiệu quả:
“ Em đây là lần đầu chơi bida sao? ” - Trương Hân nhớ đến hình ảnh cừu nhỏ cứ loay hoay với bộ môn này
“ Đúng thế, em thấy mọi người chơi có vẻ dễ. Nhưng em thử mãi cũng không được ”
“ Nếu em không ngại, tôi có thể dạy em ” - Trương Hân cúi đầu, thấp giọng hỏi
Hứa Dương mắc cười khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Người này, lúc nào ngại ngùng cũng đáng yêu thế này:
“ Chị không chê em ngốc là được ”
Thế là mấy tiếng đồng hồ, Trương Hân rất nghiêm túc chỉ bảo cách cầm cây cơ đến khi đánh bi vào lỗ, Hứa Dương cũng ngoan ngoãn mà học hỏi. Nhìn dáng vẻ đầy nghiêm túc khi đánh bida của Trương Hân, Hứa Dương không kiềm được mà cười, một nụ cười hoài niệm nhưng cũng tràn đầy vẻ buồn. Dưới sự hướng dẫn tận tình của Trương Hân, Hứa Dương từ từ có thể đánh được bi vào lỗ. Ngay lúc khi viên bi đầu tiên cô đánh vào lỗ, Hứa Dương rất vui mừng, cô hào hứng ôm lấy cậu:
" Tuyệt quá, vào lỗ rồi "
Trương Hân ngây ngốc nhìn cô gái khả ái vui vẻ ôm lấy mình, trái tim lại không tự chủ mà lỗi nhịp. Đầu cậu lại bắt đầu xuất hiện giấc mơ đó. Trong ba tháng qua, Trương Hân thường xuyên mơ thấy một cô gái, cùng cậu đánh bida, ăn cơm và cùng nhau đánh đàn. Nụ cười cô ấy rất đẹp, như ánh nắng mặt trời, không quá chói chang nhưng đầy ấm áp. Lúc Hứa Dương bình tĩnh lại, cô nhận ra bản thân đang ở trong lòng Trương Hân. Vội vàng rời khỏi, đôi tai đã ửng hồng:
" Em…. "
Trương Hân bị vẻ mặt bối rối của cừu nhỏ này chọc cười, nhưng cậu không muốn cô khó xử nên không cười:
" Em tự mình luyện tập đi, tôi đi làm việc đây "
Hứa Dương dù không đành lòng cũng không giữ cậu lại. Để giúp Trương Hân có thể từ từ nhớ lại mình, cô đã nảy ra ý tưởng là tạo dựng lại khoảng thời gian hai người mới gặp.
Gần 3h sáng, cũng đến giờ quán đóng cửa. Somewhere là một quán bar khá đặc biệt, thời gian mở cửa chỉ từ 9h tối đến 3h sáng, là nơi rất khó tìm thấy, nhưng những người có thể tìm thấy quán cũng là những người đặc biệt. Trương Hân thu gọn đồ, chuẩn bị đóng cửa. Nhận thấy trong quán chỉ còn cậu và bé cừu nhỏ kia. Hứa Dương có lẽ vì mệt mà đã ngủ thiếp đi, Trương Hân đành phải đi đến gọi cô dậy:
" Hứa Dương Ngọc Trác "
" Dạ~~ " - còn chưa tỉnh ngủ nên giọng Hứa Dương có chút nũng nịu
" Tới giờ đóng quán rồi, em không muốn về à? "
" A, em xin lỗi "
" Không sao, cũng tối rồi. Tôi đưa em về "
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trương Hân chủ động tốt với một người. Đối với Trương Hân sau khi mất trí thì việc mình mình làm, không liên quan thì tốt nhất đừng nên quan tâm. Nhưng đối với cô gái này, cậu đã phá nguyên tắc của bản thân rồi. Trên đường về, hai người cứ im lặng làm bầu không khí cũng trở nên lúng túng. Hứa Dương muốn phá vỡ sự lúng túng này:
" Tới giờ em vẫn chưa biết tên chị. Chị tên gì ạ? "
" Trương Hân, đó là tên tôi "
Một cái tên rất quen thuộc, Hứa Dương cười nhẹ:
" Cái tên rất hay. Trương Hân… em có thể gọi chị là A Hân không? "
Trương Hân gật đầu, không nói gì nhưng trong lòng cậu lại tràn đầy sự hạnh phúc. Sự yên bình đến lạ kỳ, một cô gái mới quen lại có thể khiến tâm tình của một Trương Hân lạnh lùng nhất Somewhere rối bời:
" Em đến nhà rồi. Cảm ơn chị đã đưa em về "
" Ummm, vào nhà cẩn thận " - trước sau vẫn là sự lạnh lùng không thể diễn tả nỗi
" Nếu chị không phiền, có thêm cho em thêm Wechat không? Bữa nào rảnh, em muốn mời chị bữa cơm, cảm ơn chị đã chỉ em chơi bida "
Trương Hân kiệm lời, nhưng hành động luôn có ý nghĩa lớn hơn lời nói. Cậu lấy điện thoại cho Hứa Dương quét mã, đứng nhìn cô hoàn toàn vào nhà, Trương Hân mới yên tâm rời đi. Những ngày sau đó, Hứa Dương như biến mất khỏi cuộc sống Trương Hân, lý trí cậu nói đó chỉ là cảm xúc nhất thời, không nên đắm chìm vào, nhưng trái tim cứ mãi nghĩ đến hình ảnh bé cừu nhỏ cầm cây cỏ cao hơn mình, vui vẻ khen đồ uống của cậu ngon. Hôm nay Trương Hân xin nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi. Một mình nằm trong phòng, nhìn trần nhà mà ngây ngốc, trong hai tháng qua, cô ấy không hề nhắn tin hay gọi cho cậu, nhưng không giây phút nào là Trương Hân không nghĩ đến nụ cười của cô. Tiếng chuông điện thoại có lẽ là thứ ngay lúc này có thể kéo tâm tình cậu trở lại. Nhìn tên người gọi đến, Trương Hân bật dậy, tay đổ mồ hôi, vội bắt máy:
" Wei,... "
" A Hân, chị… đang làm gì đấy? "
Không thể nói là chị đang nhớ em, Trương Hân vội lắc đầu xua đuổi cái suy nghĩ đó:
" Không, không làm gì cả. Tôi chỉ đang nằm trên giường chơi thôi "
Hứa Dương vui vẻ, đi lại trong phòng nói chuyện:
" Em còn thiếu chị bữa cơm, không biết cuối tuần này chị có rảnh không? Em muốn mời chị đi ăn "
" Cuối tuần tôi rảnh "
Một câu trả lời ngắn gọn nhưng Hứa Dương đâu biết rằng ngay lúc này, Trương Hân có bao nhiêu là vui vẻ:
" Vậy hẹn chị cuối tuần nha, em sẽ gửi chị địa điểm "
" Được "
Sau lời mời đấy, mọi người đều nhận xét Trương Hân hài hoà hơn, tuy vẫn còn lạnh lùng nhưng vẫn có thể nói chuyện được với cậu. Rất nhanh đã đến ngày hẹn, Hứa Dương hôm nay rất hào hứng, cô mặc chiếc váy đen, không quá hở hang nhưng có thể tôn lên vóc dáng và khí chất của cô. Trương Hân thì đơn giản chỉ chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jeans nhưng có thể khiến bao cô gái gục ngã. Nhà hàng Hứa Dương chọn là nơi hai người xác định mối quan hệ vào 10 năm trước. Nơi này khá yên tĩnh và riêng tư, còn có piano. Hứa Dương vừa đến đã thấy Trương Hân ngồi trầm tư:
" A Hân, chị đến lâu chưa? "
" Tôi cũng mới đến "
Trương Hân lịch sử, giúp Hứa Dương kéo ghế, hai người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện. Đây là lần đầu tiên Hứa Dương thấy Trương Hân cười và nói nhiều hơn kể từ lúc cậu mất trí. Thấy cậu như vậy, cô rất vui, cũng tìm nhiều chủ đề để cậu nói nhiều hơn. Hai người cứ thế mà dùng bữa. Bỗng nhiên có tiếng đàn piano vang lên đã thu hút sự chú ý của hai người. Tiếng đàn đã gợi lên nhiều kỉ niệm giữa hai người trong Hứa Dương. Cô rời khỏi bàn, đi đến bên đàn, nói với người phục vụ vài câu rồi ngồi vào vị trí. Từng tiếng đàn vang lên, âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng. Trương Hân si mê nhìn chú cừu nhỏ bên cây đàn:
" A Hân, cậu lại đây đàn với mình đi "
" Dương Dương, mình đánh không hay đâu "
" Mình muốn đánh cùng cậu mà "
Từng kí ức, từng kỉ niệm như ùa về khi tiếng đàn của Hứa Dương vang lên. Từng nốt nhạc như đánh thức một Trương Hân đang ngủ sâu, nước mắt cậu cứ thế mà rơi xuống. Cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện. Trương Hân lau nước mắt, đi đến bên cạnh Hứa Dương:
" Hứa Dương, không phiền nếu tôi đánh cùng em chứ? "
Hứa Dương ngơ ngác nhìn cậu, cô cứ nghĩ chắc Trương Hân thấy thú vị nên mới ngỏ lời:
" Được ạ, chị từng học đánh đàn ư? "
Trương Hân cười thầm, đúng là bé cừu nhỏ nhà cậu, giả vờ cũng có thể dễ thương vậy sao. Cậu không trả lời, trực tiếp ngồi xuống ghế. Bàn tay điêu luyện theo từng nhịp đàn của Hứa Dương mà đánh. Đây cũng là kí ức vào 10 năm trước của hai người. Hai người cùng nhau đánh bài Light me - bài hát chỉ dành riêng cho hai người. Hứa Dương ngưng lại, ngước nhìn người bên cạnh mình, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Cô nghẹn ngào, cố gắng nói thành lời:
" A Hân, cậu…. nhớ lại rồi sao? "
Trương Hân vẫn tiếp tục đánh đàn, đến nốt cuối cùng, cậu mới quay sang nhìn người nãy giờ vẫn còn khóc:
" Bài hát này, sao mình có thể quên được? Dương Dương, là người mình càng không thể quên "
Hứa Dương càng khóc to hơn khi nãy, mọi người đều chú mắt về phía hai người. Trương Hân lúng túng, vội kéo cô rời khỏi nhà hàng. Ngoài trời mưa to, cậu nhìn thấy một bốt điện thoại, liền không suy nghĩ mà kéo cô vào trong. Hứa Dương bị ép vào bên trong, nhưng không vì thế mà cô hoảng sợ. Nước mắt đã hòa cùng những giọt mưa mà ướt đẫm trên khuôn mặt cô, Trương Hân đau lòng, đưa tay giúp cô lau đi, ôn nhu nói:
“ Đồ ngốc, chỉ có cậu mới nghĩ ra cách này thôi ”
“ Hỗn đản, Trương Hân cậu là đồ hỗn đản. Cậu có biết khoảng thời gian qua mình sợ đến mức nào không? Mình sợ cậu sẽ quên mình, sợ cậu sẽ rời bỏ cậu, …”
Chưa nói hết điều muốn nói, Hứa Dương đã bị nụ hôn quen thuộc đánh úp. Ngay khoảnh khắc cậu nhớ lại tất cả, nhìn dáng vẻ cô bên cây đàn, Trương Hân biết cô đã chịu đựng như thế nào trong thời gian qua. Không có gì tốt hơn một nụ hôn giúp Hứa Dương trấn an tinh thần, Trương Hân nghĩ liền làm liền. Luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, cậu từ trong túi quần lấy ra hộp nhẫn, Hứa Dương ngây ngốc nhìn:
“ Không phải nó nằm trong túi tớ à? ”
Kể từ lúc Trương Hân bị mất trí, Hứa Dương luôn mang hộp nhẫn bên mình, như một vật bảo hộ cô trong khoảng thời gian đấy. Nhìn nét mặt khó hiểu của bé cừu nhỏ nhà mình, Trương Hân nở nụ cười:
“ Lúc tớ nhớ lại, liền thấy nó nằm trong túi cậu, liền tiện tay lấy đi ”
“ Trương Hân, cậu đúng là tiện tay thật đấy ”
Cậu cười đắc ý, không tiện tay lấy nó thì sao giờ có thứ để thực hiện ước mong của tớ chứ. Không nghĩ nhiều, Trương Hân đã quỳ xuống, tay lấy một chiếc nhẫn ra:
" Dương Dương, lần trước đáng lẽ muốn thực hiện rồi, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nên lần này tớ nhất định sẽ không bỏ lỡ. Hứa Dương Ngọc Trác, cậu có đồng ý lấy đại ngốc tử Trương Hân này? "
Hứa Dương ngây ngốc, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống thêm một lần nữa, cô nở nụ cười hạnh phúc:
" Tử Thái đã ngỏ lời thế này, tớ có thể từ chối sao? "
Trương Hân cười đến ngốc, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cô. Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên bàn tay trắng nõn của Hứa Dương, Trương Hân đúng là không kiềm được, đặt lên một nụ hôn ngọt ngào. Trời cũng đã tạnh mưa, hai bàn tay đan chặt nhau cùng bước ra ngoài, mây đen đã kéo đi, chỉ để lại một vầng trăng soi sáng trên bầu trời đêm. Trương Hân ôm cô vào lòng, Hứa Dương cũng yên ổn ở trong lòng cậu. Chợt nhận ra điều gì đó, Hứa Dương ngước nhìn cậu, khuôn mặt nghiêm túc:
“ Cậu đấy, từ giờ không được bỏ lỡ cuộc gọi nào của mình đó ”
Trương Hân bật cười, vuốt mái tóc bị dính nước của cô, ôn nhu khẳng định:
“ Từ giờ đối với cậu, sẽ không có cuộc gọi nhỡ nào cả ”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro