
Chương 7 - Vũ Điệu Trong Bóng Đêm
Đêm Thượng Hải — ánh đèn rực rỡ như nhung đen thêu vàng.
Bên trong tòa nhà bỏ hoang cải tạo thành phòng đấu giá ngầm, những kẻ buôn vũ khí, mafia, lính đánh thuê… ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, nâng ly rượu đỏ như máu.
Tiếng nhạc jazz dìu dặt len lỏi trong không khí đặc quánh khói thuốc.
Lạc Yên bước vào.
Đầm đen ôm sát, vai trần lấp lánh như ánh trăng, mái tóc búi cao, đôi môi đỏ sẫm lạnh lùng.
Không còn là sát thủ trong bóng tối — mà là một nữ hoàng bước lên sàn đấu.
Mọi ánh nhìn đổ dồn.
Và rồi, một bàn tay đặt lên eo cô.
Raven.
Bộ vest đen ôm gọn, cà vạt nới lỏng tùy tiện, ánh mắt như bóng đêm đọng lại đáy ly rượu.
“Nụ cười.” — Anh thì thầm bên tai, môi thoáng chạm lên vành tai cô — như một lời đe dọa ngọt ngào.
“Chúng ta là tình nhân đắm đuối. Nhớ không?”
Yên nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao, nhưng khóe môi cong nhẹ — một nụ cười lạnh lùng vừa đủ để lừa thiên hạ.
Cả hai sánh bước vào, như một cặp tình nhân xa xỉ.
Không ai biết dưới lớp hào nhoáng ấy là hai con dao sắc lạnh sẵn sàng đâm vào tim bất cứ kẻ nào cản đường.
Buổi đấu giá bắt đầu.
Các kiện hàng vũ khí bị niêm phong lần lượt được đẩy lên.
Yên kín đáo kích hoạt thiết bị quét mini giấu trong vòng tay.
Kỳ đứng sát phía sau, che tầm nhìn của đám vệ sĩ.
“Có ba tay bắn tỉa trên cao.” — cô khẽ thì thầm.
“Thấy rồi.” — anh đáp, mắt không rời ly rượu, như thể đang tán tỉnh cô bằng ánh nhìn.
“Chúng sẽ chết trong 8 giây… nếu em nhảy cùng tôi.”
Yên thoáng nhíu mày — rồi bất ngờ Kỳ nắm tay cô kéo ra giữa sàn.
Tiếng nhạc đổi sang tango.
“Điệu nhảy?” — cô gằn giọng nhỏ.
“Ngụy trang.” — anh mỉm cười, mắt ánh lên vẻ thích thú nguy hiểm.
Và thế là họ xoay vòng.
Từng bước chân ăn khớp hoàn hảo — như thể đã tập luyện cả đời.
Trong khi mọi người nghĩ họ đang khiêu vũ, Yên cảm nhận rõ Kỳ đang ra lệnh cho đội bắn tỉa của anh qua tai nghe giấu kín.
Ba tiếng “tách” nhỏ vang lên chìm trong tiếng nhạc — ba kẻ bắn tỉa gục xuống không một tiếng động.
Cả hai dừng lại khi bản nhạc kết thúc, hơi thở hòa vào nhau.
Yên nhìn thẳng vào mắt Kỳ, đôi mắt đen thẫm sâu như vực.
“Anh lúc nào cũng thích điều khiển mọi thứ.”
“Không.” — Kỳ khẽ cười — “Tôi chỉ không chịu để mất em.”
Khi rời khỏi buổi đấu giá, Yên đi trước, gió đêm thổi tung tà váy đen.
Kỳ theo sau, tay đút túi, môi nhếch lên rất nhẹ:
“Sớm muộn gì… em cũng sẽ nhảy cùng tôi, một cách tự nguyện.”
Spoil:
Chương 8 “Bẫy Lưới Máu” — nơi Raven bày khổ nhục kế, khiến cả hai phải ẩn náu chung trong một căn hầm tối vài ngày ép hai người phải gần nhau, trong khi Yên vẫn nghi ngờ Raven còn anh thì bắt đầu lặng lẽ bộc lộ sự dịu dàng của mình sau lớp vỏ bọc lạnh lùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro