Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Au: yulti4ever
CHAP 1 - 1
- Umma, tên đen thui kia lại chọc con, cậu ấy làm hỏng con totoro của con. Con ghét cậu ấy. Con muốn chuyển trường.
- Hãy cố gắng hòa hợp với bạn ấy. Đó là 1 cô bé tốt.
- Không. Con ghét cậu ấy.
Cô bé giận dỗi, 2 tay khoanh trước ngực, miệng chu chu, cúi gầm mặt xuống, chân giậm giậm xuống đất, tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Người mẹ chỉ mỉm cười hiền từ, ôm cô con gái bé bỏng của bà vào lòng, vuốt nhẹ tóc cô bé và thì thầm:
- Mi Young àh, có những cuộc gặp gỡ là do định mệnh sắp đặt. Và con sẽ phải chấp nhận định mệnh dù có muốn hay không.
Cô bé vẫn còn quá nhỏ để hiểu những gì mẹ mình vừa nói. Tròn xoe mắt ngước lên nhìn mẹ mình định hỏi gì đó. Nhưng khi thấy nụ cười ấm áp của bà, cô bé chỉ gật đầu và lí nhí hỏi:
- Vậy cậu ấy là định mệnh của con sao umma? Và con phải chấp nhận cậu ấy?
Vẫn không nói gì, người mẹ chỉ mỉm cười, ôm cô con gái vào lòng, vuốt ve tóc cô bé. Dù chỉ là 1 đứa bé 5t, nhưng Mi Young rất thông minh, cô bé lại còn rất yêu mẹ mình, chưa bao giờ cô bé cãi lời bà. Và, lần này cũng không ngoại lệ, mặc dù không thật sự hiểu lời của mẹ mình, nhưng cô bé vẫn quyết định sẽ nghe lời mẹ mình.
- Nấm, tớ có cái này cho cậu đây.
1 cô bé với nước da ngăm ngăm đang từ xa chạy về phía Mi Young, tay thì đang nắm chặt vật gì đó, quơ quơ lên cao. Xoay người lại sau tiếng kêu ấy, Mi Young đứng lại chờ cô bé kia, mặc dù không muốn chút nào. Nhưng vì lời nói của ẹ cô hôm trước, Mi Young đang phải cố gắng làm bạn với cô bé kia. Mà không, chính xác hơn thì Mi Young đang phải chịu đựng cô bé đó. Hơi nhăn mặt, Mi Young nói:
- Đen, tớ phải nói bao nhiêu lần rằng đừng gọi tớ là Nấm nữa đây?
- Sao lại không? Cậu là Nấm mà. Mà nè, tặng cậu.
Chìa tay ra phía trước, cô bé đưa cho Mi Young 1 hộp quà nhỏ được gói bằng giấy màu hồng. Vừa thấy hộp quà màu hồng, không cần suy nghĩ, Mi Young cầm ngay lấy, còn luôn miệng cảm ơn cô bé kia. Vừa mở hộp ra thì…
- Áaaaaaaaaaaaaaaaa… Byula…byula…byula…
- Hahahaha…
1 tràng rap phát ra từ miệng Mi Young, còn cô bé kia thì ôm bụng cười nghiêng ngả. Nổi giận đùng đùng, Mi Young quăng hộp quà thẳng vào mặt cô bé kia, và lớn tiếng hét:
- Kwon Yuri… Tớ… hức… hức… tớ ghét cậu… hức hức…
Nói rồi, Mi Young quay lưng bước đi thật nhanh. Bỏ lại cô bé kia đứng chết trân, ngạc nhiên trước phản ứng của Mi Young.
*Mi Young’s POV*:
<Kwon Yuri, đồ đen thui đáng ghét, vì nghe lời umma mà tớ phải chịu đựng cậu như vậy. Lúc nhận món quà, vốn dĩ còn đang định sẽ tha thứ hết mọi tội lỗi của cậu trước kia. Vậy mà… Kwon Yuri, Hwang Mi Young này sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.>
*Yuri’s POV*:
<Cậu ấy nổi giận thật sao? Chưa bao giờ mình thấy cậu ấy giận như vậy? Chỉ là 1 con bọ giả thôi mà, sao lại giận như vậy chứ? Aiss, thật khó hiểu mà.>
- Umma, con không chịu nổi cậu ấy nữa rồi, con ghét cậu ấy.
Vừa bước vào trong nhà, Mi Young đã la lớn lên 1 cách bức xúc. Nhưng trả lời cô bé lại là 1 sự im lặng. Mi Young nhanh chân chạy vào phòng của mẹ mình, nhưng không thấy bà đâu. Chạy khắp nơi tìm mẹ, nhưng vẫn không thấy bà đâu, cô bé bắt đầu lo lắng. Nhấc điện thoại lên, cô bé gọi cho cha của mình:
- Appa, con vừa đi học về, nhưng không thấy umma đâu hết. Mi Young sợ quá.
- Mi Young ngoan, umma thấy không khỏe nên appa vừa đưa umma đi khám bệnh. Mi Young ở nhà nhé. Appa và umma sẽ về sớm thôi.
- Dạ. Mi Young biết rồi.
- Mi Young ngoan lắm. Appa yêu con.
Đặt điện thoại xuống, Mi Young thở phào nhẹ nhỏm. Cô bé nhanh chóng chạy ra khóa cửa lại, rồi chạy lên phòng mình, lôi giấy ra vẽ trong lúc chờ cha mẹ về.
……………………………………………………………
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mi Young nhanh chân chạy xuống, nhìn thấy cha mẹ, cô bé mừng rỡ chạy lại, ôm chặt lấy chân cha mẹ cô.
- Mi Young àh, umma xin lỗi đã để con 1 mình ở nhà. Mi Young của umma có sợ không?
- Mi Young không sợ, Mi Young biết umma và appa sẽ về nhanh thôi mà.
- Uhm, Mi Young của appa ngoan lắm. Giờ thì buông umma của con ra nào, umma còn mệt, để appa đưa umma vào phòng nghỉ ngơi rồi Mi Young và appa cùng làm bữa tối nhé.
- Yay, hôm nay Mi Young được nấu ăn với appa.
Nói rồi Mi Young buông cha mẹ cô bé ra, nhảy cẩng lên vui sướng. Cha mẹ cô bé mỉm cười hạnh phúc nhìn cô con gái bé bỏng của mình, rồi ông Hwang quay sang nhìn vợ mình trìu mến nói:
- Em mệt rồi, để anh đưa em vào nghỉ nhé! Sắp tới em còn phải chiến đấu với căn bệnh này nữa. Cố lên em nhé!
Bà Hwang mỉm cười gật đầu, ngả đầu dựa vào chồng, cả 2 đi về phòng mình.
- Appa àh, umma bị bệnh gì vậy? Sao Mi Young thấy dạo này umma rất ít ra khỏi phòng, lại còn rất yếu nữa.
- Mi Young này, umma con bệnh rất nặng, vì vậy con đừng làm phiền umma nhé. Phải chăm sóc tốt cho umma khi appa vắng nhà. Nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho appa nhé.
- Appa… umma… umma sẽ không bỏ chúng ta phải không?
Mi Young bắt đầu thấy lo lắng, lí nhí hỏi cha mình. Ông Hwang không dám trả lời câu hỏi của cô bé, chỉ biết ôm chặt cô bé vào lòng, vuốt nhẹ tóc cô bé và nói:
- Mi Young àh, appa xin lỗi, appa sẵn sàng đánh đổi cả gia tài này để giữ umma con ở lại. Nhưng… appa không làm được. Appa xin lỗi con Mi Young àh.
Mi Young không nói gì, lúc này đây, 1 cô bé 5t đang cảm nhận 1 nỗi đau mà có lẽ suốt cả đới này cô không quên. Có lẽ đây là lần đâu tiên cũng là lần cuối cùng cô bé nhìn thấy cha mình khóc. Cô bé không biết làm gì hơn là ôm chặt lấy cha mình, dựa đầu vào ngực ông, cảm nhận nỗi đau của ông và của bản thân.
- Nấm, lát nữa đi công viên chơi nhé.
- …….
- Nấm, cậu nghe tớ nói không?
- …….
- Yah, Nấm, cậu bị câm và điếc hả? Sao không trả lời tớ?
- …….
- Nấm, … tớ… tớ xin lỗi…
Không nói gì, Mi Young chỉ ngước lên nhìn cô bé kia, rồi đứng dậy, bỏ ra về.
*Yuri’s POV*:
<Cậu ấy vẫn còn giận sao? Ánh mắt ấy sao lại buồn như thế, sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?>
……………………………………………………………
Bước vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt cặp xuống, Mi Young nhanh chân vào rửa tay rồi bước về phía phòng của mẹ cô bé. Đứng trước cửa 1 hồi lâu, cô bé hít 1 hơi dài rồi cố gắng nở 1 nụ cười, mở cửa bước vào trong.
- Umma, Mi Young mới đi học về ạh.
- Mi Young, lại đây nào. Hôm nay đi học vui chứ con gái yêu?
- Umma àh, Mi Young vẫn ghét Yuri. Cậu ấy chỉ toàn ăn hiếp Mi Young thôi. – Cô bé phụng phịu, trề môi nhõng nhẽo nói.
- Mi Young biết không, trước kia, appa của con cũng chỉ toàn trêu umma không thôi. – Bà Hwang mỉm cười, kéo cô bé sát vào người mình nói.
- Nhưng… - Mi Young định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
- Mi Young àh, nếu umma không có ở đây, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và appa của con nhé. Umma xin lỗi Mi Young, con còn quá nhỏ để làm chuyện đó, nhưng… umma… umma... – Bà Hwang ngập ngừng nói, mắt long lanh như sắp khóc.
- Umma yên tâm, Mi Young sẽ nhớ lời umma dặn. – Không để umma mình nói thêm lời nào, Mi Young ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt mẹ cô quyết tâm nói.
- Mi Young àh, ngày mai, con mời Yuri tới nhà mình nhé. Umma muốn gặp cô bé.
- Yuri? … Dạ, Mi Young biết rồi ạh. Umma nghỉ ngơi đi nhé.
- Uhm. Mi Young nhớ học bài nhé.
- Dạ.
Nói rồi, Mi Young đi ra ngoài, nhanh chân về phòng mình, cô lao lên giường, úp mặt xuống gối mà khóc nức nở. Cô bé thấy rất sợ khi mẹ cô bé nói những lời đó. Cô bé sợ khi nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa.
- Yuri àh, con ngồi đi. – Bà Hwang mỉm cười dịu dàng, vỗ tay xuống phần trống bên giường mình nói.
- Dạ. – Yuri bước tới, ngồi xuống, mặt vẫn cuối thấp, cô bé đang sợ, bà Hwang chắc hẳn đã biết cô hay chọc Mi Young nên hôm nay gọi cô đến để mắng.
- Yuri àh, chắc con cũng đã nghe cha mẹ con nói về cô chú rồi đúng không?
- Dạ vâng. Appa con nói cô chú rất thân với gia đình con.
- Uhm. 2 gia đình chúng ta rất thân với nhau. Và vì vậy, cô hi vọng con và Mi Young cũng vậy.
- …… - Yuri im lặng, không dám nói lời nào.
- Ta biết con bé rất bướng bỉnh, nhưng con bé rất mỏng manh, ta hi vọng con có thể thân với con bé hơn và giúp con bé trong thời gian sắp tới. Yuri àh, con giúp ta chứ?
- …… - Yuri ngạc nhiên trước lời nói của bà Hwang, ngước lên, nhìn bà Hwang, Yuri cảm nhận được sự tín nhiệm trong mắt bà.
- Ta không còn nhiều thời gian nữa, và ta biết 2 đứa còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện. Sau này, khi lớn lên, 2 đứa sẽ hiểu những gì ta nói hôm nay. Yuri àh, hãy nhớ kĩ những lời ta nói hôm nay, định mệnh đã sắp đặt cho con và Mi Young của ta rồi.
- Ý cô là…
- Hãy nhớ lời của ta nhé. Sau này con sẽ hiểu thôi. - Bà Hwang mỉm cười nói, tay xoa đầu Yuri, rồi ôm cô bé vào lòng.
- Dạ. Con sẽ ghi nhớ ạh.
Tại nhà Yuri,
- Appa, đã 1 tuần rồi Mi Young không đi học, appa gọi điện thoại cho cô chú Hwang để hỏi được không?
- Yuri àh, lại đây nào con.
- Appa, con lo cho Mi Young quá.
- Yuri àh, cô Hwang đã qua đời rồi, gia đình chú Hwang sẽ rời khỏi Hàn Quốc ngày mai.
- Nhưng… Nấm… - cô bé Yuri thấy khó chịu, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
- Yuri, con gái ngoan, chú Hwang vì lí do công việc nên tạm thời phải rời Hàn Quốc, rồi gia đình chú Hwang sẽ về thôi mà. – Ông Kwon ôm cô con gái vào lòng an ủi.
- Appa, con muốn gặp Nấm. Appa đưa con tới nhà chú Hwang nhé. – Yuri dùng tay quẹt nước mắt, nhìn cha mình kiên quyết nói.
- Uhm.
……………………………………………………….
Trong phòng Mi Young,
- Nấm àh, là tớ Yuri đây.
- ……….
- Tớ… tớ xin lỗi cậu...
- ……….
- Tớ nghe nói mai cậu sẽ rời khỏi Hàn Quốc…
- ……….
- Nấm, tớ có quà cho cậu. Cậu đừng giận nữa nhé.
Yuri nói, tay chìa hộp quà về phía Mi Young. Mi Young vẫn không nói gì, cô bé vẫn ngồi trên giường, mắt nhìn về phía cửa sổ, không thèm để ý tới Yuri. Yuri bắt đầu thấy khó chịu, nhưng khi cô bé nhìn vào mắt Mi Young, bỗng tim Yuri thấy khó chịu vô cùng.
<Từ bao giờ mà nụ cười và đôi mắt ấy của cậu lại buồn như thế?>
- Nấm, tớ biết cậu giận tớ, nhưng… món quà này, khi nào buồn, cậu hãy mở ra, nhất định nó sẽ làm cậu vui hơn. Tớ… tớ sẽ nhớ cậu… Nấm àh, khi lớn lên, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, tớ đã hứa với cô Hwang sẽ chăm sóc cho cậu, và tớ sẽ giữ lời.
Nói rồi, Yuri đặt hộp quà xuống bàn, nhanh chân bước ra ngoài.
CHAP 1-2
18 năm sau,
Tại S9 club,
- Yul, tới sớm vậy? – 1 cô gái nhỏ người với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn, từ sau đi tới nói.
- Uhm. Xong việc sớm nên đến luôn. – Vẫn đang nhấm li rượu trên tay, Yuri nói.
- Hi, em không đến trễ chứ? – Cô gái dong dỏng cao, gương mặt thiên thần nói.
- Em là người thứ 3 đấy Yoon, tên đen này thứ 1, chị vừa tới thôi.
- Àh, chị Hyo và Sun hôm nay có kế hoạch riêng rồi. Không tới đâu.
- Vậy bọn tớ trễ nhất sao?
- SooSic các cậu lúc nào cũng trễ nhất mà. – Yuri nói, mắt vẫn nhìn về phía chiếc bàn đối diện.
- Yul, cậu đang nhìn gì mà tập trung vậy. Từ nãy giờ không thèm quay sang nhìn bọn tớ lấy 1 lần nữa. – Tae Yeon lên tiếng bức xúc.
Yuri chỉ tay mình về phía cô gái ngồi ở chiếc bàn đối diện, quay sang nhìn các bạn của mình nói:
- Là cô ấy, từ lúc vào đây, tớ vẫn để ý cô ấy, trông rất quen, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là ai.
- Có khi là 1 trong số “người tình 1 đêm” của chị. – Yoona nháy mắt, mỉm cười nói.
- Có lẽ là không, nhìn cô ta thế kia sao lại thiếu thẩm mĩ tới mức chọn Yul đen chứ. – Jessica vẫn đang tay trong tay với Soo Young lên tiếng nói đểu Yuri.
- Jessica Jung, cậu… - Yuri quay sang trừng mắt nhìn Sica
- Vẻ mặt đó của cậu không hù được công chúa của tớ đâu Yul. – Soo Young nháy mắt nói với Yuri.
- Thôi được rồi, các cậu chơi vui vẻ, tớ sang bên kia đây. – Yuri nói, đứng dậy định tiến về phía cô gái bàn đối diện.
- Yul, đừng mải chơi quá, mai cậu có cuộc họp quan trọng đấy. – Jeesica , bạn thân kiêm trợ lí giám đốc tập đoàn Kwon nhắc nhở.
- Tớ nhớ rồi. Ngày mai là ngày quan trọng của tớ mà. Mà này trợ lí, cậu đã đặt vé máy bay cho tớ chưa?
- Chuyến bay lúc 9h sáng ngày kia.
- Ok. Cám ơn cậu. Các cậu chơi vui nhé.
Sau khi Yuri rời đi, cả nhóm người chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn người bạn thân của họ.
- Thật ra chị ấy là người thế nào? 1 player siêu hạng, nhưng lại là 1 người chung tình đến khó tin. – Yoona lắc đầu, nhíu mày hỏi.
- Cậu ấy là 1 tên khốn chung tình và ngốc nghếch. – Tae Yeon trả lời thắc mắc của Yoona 1 cách ngắn gọn.
- Mà này, người mà cậu ấy vẫn luôn chờ đợi là người như thế nào nhỉ? – Soo Young tiếp tục thắc mắc.
- Là con gái của tập đoàn khách sạn Hwang danh tiếng. Cô gái này là 1 ẩn số. Có khi là 1 con bé mập, xấu xí cũng nên. Hahaha. Để xem lúc đó Yul đen nhà ta còn chung tình nữa không. – Soo Young cười cợt nói.
- Lúc đấy cậu ấy chỉ 5t, có khi gặp lại, cô gái ấy cũng chẳng biết cậu ấy là ai. Mà có khi cậu ấy cũng còn chẳng nhận ra nổi cô ấy. – Jessica thêm vào.
Về phía Yuri, sau khi rời khỏi bàn của mình, cô bước về phía cô gái đang dần trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Đó là 1 cô gái xinh đẹp, quyến rũ, cô gái mặc 1 cái đầm đen ngắn, hở chân hở lưng, để lộ 1 bờ vai tuyệt mĩ, làn da trắng hồng, đôi chân trắng dài, và cặp đùi hoàn mĩ. Màu son đỏ tươi tô điểm thêm cho đôi môi hoàn hảo và làm nổi bật cả gương mặt xinh đẹp ấy. Chầm chậm tiến về phía cô gái, Yuri ngồi xuống bên cạnh cô ấy – điều mà không ít người ở cái club này muốn làm nhưng chưa dám, Yuri khiến cho mọi người trong club thầm ghen tị.
- Xin chào. Có làm phiền không nếu tôi ngồi ở đây?
- Oh. Đương nhiên là không. Dù sao thì tôi cũng 1 mình. Hơn nữa… làm gì có ai từ chối Kwon Yuri… - Vẫn không quay qua nhìn lấy 1 lần, cô gái tay nâng li rượu lên rồi mỉm cười nhạt và nói.
- Thật thất lễ khi cô biết tên tôi mà tôi lại không biết tên cô. Và cô là?
- Tiffany. Nice to meet you, Kwon Yuri. – Cô gái quay qua, đưa tay về phía Yuri, mỉm cười nói.
Yuri như đứng hình trước cô gái, tim Yuri bỗng đập loạn nhịp khi cô gái ấy quay sang nhìn thẳng vào mắt Yuri và cười. 1 cảm giác quen thuộc bỗng ùa về. Lấy lại bình tĩnh, Yuri đưa tay ra bắt tay cô gái và nói:
- Uhm. Hân hạnh biết cậu, Tiffany. Mà, chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa? Xin lỗi, trí nhớ của tớ không tốt cho lắm. – Yuri thấy thắc mắc khi cảm giác cô gái này rất quen, nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Hơn nữa, 1 cô gái như thế này không thể dễ dàng để quên được.
- Hmm… để xem nào… có thể là có mà cũng có thể là không… - Cô gái mỉm cười, trả lời 1 cách mập mờ. – Anyway, coi như hôm nay chúng ta mới gặp lần đầu đi. Cậu thấy thế nào?
- Uhm. Vậy thì Tiffany, cậu đang chờ bạn sao? Tớ thấy cậu ở đây khá lâu và chỉ ngồi im chỗ này.
- Nah ah, tớ đến 1 mình, và vì tớ vừa trở về Hàn Quốc khoảng 1 tuần, ở đây tớ vẫn chưa có bạn.
- Tiffany, cậu đưa điện thoại cho tớ mượn được không?
- Sure.
Nói rồi, Tiffany lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Yuri. Yuri bấm bấm gì đó rồi đưa trả lại cho cô và nói:
- Tớ đã lưu số phone của mình vào, gọi cho tớ bất cứ khi nào cậu cần.
- Ok. Thanks nhé, player Kwon. Hihihi. Cậu đúng là biết cách lấy lòng đối phương đấy. – Tiffany nói, nở 1 nụ cười chết người về phía Yuri.
Không chỉ 1 mình Yuri như chết chìm trong nụ cười ấy mà con rất rất nhiều người khác nữa - những người mà từ nãy giờ vẫn không thể rời mắt khỏi cô gái như Tiffany. Chợt, Yuri nhớ về cô bé ấy, cô bé với nụ cười tỏa nắng, cô bé đã cướp đi tình yêu đầu đời của Yuri, cô bé suốt 18 năm qua, không ngày nào Yuri không nhớ tới. Yuri chợt mỉm cười và nụ cười đó đã lọt vào mắt Tiffany, cô lên tiếng hỏi:
- Yuri àh, trông cậu thật sự ngớ ngẩn với nụ cười đó đấy.
- Ah uhm, chỉ là, tớ nhớ tới 1 số việc thôi. Mà, cậu vừa gọi tớ là player Kwon sao? – Yuri liền lảng sang chuyện khác.
- Uh huh, ở đây ai chẳng biết về cậu.
- Tớ không nghĩ là mình nổi tiếng như vậy đấy. Dù sao thì, nếu cậu không thích, tớ có thể để cậu 1 mình.
- No no. Cậu còn nổi tiếng hơn những gì cậu nghĩ đấy. Hơn nữa, tớ thích cậu, tại sao lại phải đuổi cậu đi chứ? - Tiffany nói, tặng kèm thêm 1 cái wink.
Lần thứ 2 trong ngày, Yuri thật sự đổ gục trước cô gái đối diện.
*Yuri's POV*:
<Phải thừa nhận rằng ở cô gái này có cái gì đó thật đặc biệt. Kể từ ngày Nấm ra đi, trái tim mình chưa hề bị lỗi nhịp bởi bất cứ ai. Nhưng, hôm nay, sao nó lại làm loạn lên, và mình như sắp điên lên vì cô gái ấy. Kwon Yuri, mày phải bình tĩnh, chỉ là 1 trò chơi thôi, sau khi kết thúc mày sẽ trở về với thực tại rằng Nấm là duy nhất với mày.>
- Yuri àh, cậu lại lạc đi đâu vậy? – Tiffany nheo mắt nhìn Yuri khó hiểu
- Ah uh, xin lỗi. Fany này, cậu muốn nhảy không?
- Fany? Cậu lại tự tiện đặt tên cho tớ lần nữa sao?
- Hmmm? Xin lỗi cậu. Chỉ là tớ thấy Fany sẽ dễ dàng hơn Tiffany thôi. Nếu cậu không thích tớ sẽ gọi cậu là Tiffany.
- Well, Fany… Fany… tớ thích cái tên đó. Dù sao thì cũng còn hay hơn là… uhm… ý tớ là, ok, cậu cứ gọi tớ là Fany cũng được. Giờ thì, chúng ta ra nhảy thôi.
Nói rồi Fany đứng dậy, kéo tay Yuri đi về phía sàn nhảy. Cả 2 khiến sàn nhảy này trở nên nóng hơn bao giờ hết. Mọi người như né sang 1 bên để nhường chỗ cho cặp đôi nóng bỏng này. Tất cả các cặp mắt đều đổ dồn về phía họ, ngưỡng mộ có, ghen tị có. Fany tựa sát lưng vào người Yuri và tung ra những cái wave chết người. Yuri cũng không kém cạnh, đặt 2 tay mình ôm trọn lấy eo của Fany, cùng Fany lắc lư theo điệu nhạc. 2 người như hòa vào làm 1, và dính lấy nhau không rời.
……………………………………………………………………�
�………
Kết thúc bữa tối, Yuri ngỏ ý đưa Fany về nhà:
- Để Yuri đưa em về, dù sao thì cũng khuya rồi, em lại không quen đường ở đây lắm. Đẹp như em, tài xế taxi cũng sẽ liều mạng bắt cóc đấy.
- Hihihi. Yuri thật vui tính. Nhưng cám ơn Yuri nhé, tài xế của em sẽ đến ngay thôi. Vì vậy không cần làm phiền Yuri đâu. Trừ khi…
- Trừ khi sao?
- Trừ khi Yuri muốn đưa em về nhà Yuri đêm nay…
- Hmmm… để xem nào… như vậy là phá hỏng nguyên tắc của Yuri rồi. Yuri không đưa cô gái nào về nhà mình cả.
- Vậy thì… - Fany tiến sát lại Yuri, hôn phớt lên môi cô ấy rồi đưa tay ra sau cổ Yuri, kéo cô ấy sát vào mình, thì thầm vào tai Yuri – Hẹn gặp lại Yuri…
- Hmmm… Chào em. – Yuri lúc này vẫn đang bay bổng đi đâu đó.
Fany mỉm cười, quay lưng, chầm chậm đi về phía xe của mình. Yuri lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh, chạy theo Fany, kéo cô ấy lại, đặt lên môi Fany 1 nụ hôn thật sâu. Cả 2 rời nhau ra, Yuri ôm Fany vào lòng và nói:
- Fany àh, Yuri nghĩ mình đã thích em rồi.
- ………
- Nhưng… xin lỗi em, Yuri không thể, vì cô ấy, Yuri sẽ không gặp lại em nữa.
- Cô ấy?
- Uhm. Yuri yêu cô ấy, định mệnh đã gán ghép Yuri và cô ấy lại với nhau. Cô ấy là người đầu tiên khiến trái tim Yuri lạc nhịp, và giờ đây, em lại khiến nó lạc thêm 1 lần nữa… Nhưng xin lỗi em, với Yuri, sẽ không ai có thể thay thế được cô ấy.
- Có vẻ Yuri thật sự rất yêu cô ấy. Thật không ngờ player Kwon lại thật lòng thật dạ yêu 1 cô gái nào đó.
- Phải. Yuri thừa nhận đã có rất nhiều người đến rồi đi, nhưng Yuri chỉ duy nhất nghĩ về cô ấy. Vì vậy, Yuri sẽ không gặp lại em nữa.
- Yuri sợ rằng em sẽ khiến Yuri quên cô ấy sao?
- Uhm. Xin lỗi em.
- Không cần xin lỗi đâu. Có thể cho em biết tên của cô ấy không?
- Mi Young… Hwang Mi Young.
- Hẹn gặp lại.
Nói rồi, Fany thoát khỏi vòng tay của Yuri, bước nhanh đến phía xe mình và nhanh chóng bước lên xe, rời đi, bỏ mặt Yuri vẫn đứng ở đó.
*Yuri’s POV*:
<Nấm àh, Yuri vẫn làm tốt đấy. Yuri vẫn luôn yêu em và vẫn luôn nhớ lời hứa ấy suốt từng ấy năm. Còn em, em có còn nhớ Yuri không? Hãy chờ Yuri, chỉ ngày mai nữa thôi, sau đó, Yuri sẽ tìm em, và thực hiện lời hứa ấy. Yuri yêu em, mối tình đầu của tôi.>
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
- Yul, chúc mừng cậu, giờ thì đã chính thức là chủ tịch tập đoàn Kwon rồi. Tối này ăn mừng ở đâu đây? – Jessica bước vào, đặt xấp hồ sơ lên bàn Yuri và nói.
- Uhm. Ở nhà tớ nhé. Cậu thông báo với mọi người dùm tớ. Dù sao thì ngày mai tớ cũng phải đậy sớm để đi, nên hẹn ở nhà tớ đi.
- Ok. Mà này, cô gái hôm qua thế nào? Hình như là cậu không ở bên cô ấy thì phải?
- Tớ và cô ấy không có gì cả.
- Wow, Player Kwon để xổng mất con mồi của mình sao?
- Sica!!!
- Tớ hiểu rồi. Vậy tớ ra ngoài đây. Cậu lo cho xong đống giấy tờ này đi. Nếu không tớ không để yên cho cậu lên máy bay đâu.
- Tớ biết rồi công chúa ạh.
- Gặp cậu tối nay. Chào cậu.
- Uhm. Chào cậu.
Sau khi Sica ra ngoài, Yuri nhấc điện thoại mình lên, tra danh bạ, nhưng rồi lại bỏ xuống. Sau 1 hồi không thể nào tập trung vào công việc, Yuri lại nhấc điện thoại lên, và lần này, Yuri quyết định bấm nút thực hiện cuộc gọi.
- Là Yuri đây. Yuri có thể gặp em 1 lát không?
- …………
- Vậy 15’ nữa gặp em ở đó nhé. Chào em.
Yuri đứng đậy, với tay lấy áo khoác, điện thoại và chìa khóa rồi nhanh chân rời khỏi văn phòng.
……………………………………………………………………�
�……
1 sự im lặng bao trùm, Yuri đang ngồi đối diện với Fany tại 1 quán cà phê gần công ty cô. Đã 15’ trôi qua, vẫn chưa ai nói với ai câu nào. Khó chịu trước sự im lặng đó, Fany lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này:
- Yuri nói có chuyện muốn nói với em, vậy Yuri nói đi.
- Uhm. Yuri… ngày mai, Yuri sẽ đi Mỹ 1 thời gian.
- And…?
- Yuri đi để gặp cô ấy, để thực hiện lời hứa của Yuri với cô ấy…
- So…?
- Yuri biết em không quan tâm, nhưng Yuri vẫn muốn nói với em. Thật sự thì Yuri chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ, chưa bao giờ Yuri thấy có lỗi như vậy.
- Có lỗi? Về chuyện gì và với ai?
- Về chuyện Yuri thích em. Và với cô ấy.
- Tsk… Yuri àh, giữa chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra cả, Yuri cũng không cần thấy có lỗi và đừng làm như Yuri đang phản bội cô ấy nữa.
- Yuri có. Lẽ ra trái tim Yuri chỉ nên có hình bóng của Mi Young thôi… Nhưng, giờ đây, nó còn có em nữa.
- Vậy đừng đi nữa. – Fany nghiêm giọng nói.
- Ý em là?
- Không đi đâu hết. Yuri cứ ở lại đây và quên cái cô gái kia đi. Dù sao thì chắc gì cô ta còn nhớ Yuri.
- ……… Yuri sẽ đi, cho dù có chuyện gì xảy ra…
- Vậy được. Để xem Yuri có thể rời khỏi Hàn Quốc này hay không.
Fany đập tay xuống bàn, đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Yuri, nói 1 cách thách thức, rồi rời khỏi đó. Yuri lúc này như chết trân, cô vẫn chưa hiểu hết lời của Fany nói. Lắc lắc đầu mình, cô đứng lên, rời khỏi đó, quyết định về nhà, chuẩn bị hành lí cho chuyến đi ngày mai.
Lúc này, ở trên xe, Fany lấy điện thoại ra, bấm gọi cho ai đó:
- Xin chào bác Kwon, là cháu, Tiffany đây ạh, bác vẫn khỏe chứ. Xin lỗi vì về Hàn Quốc mấy ngày rồi mới gọi cho bác. Chắc bác lo lắng cho cháu lắm.
- ……………………………
- Dạ được. Tối náy cháu sẽ đến ạh. Nhưng… xin bác giữ bí mật về thân thế của cháu với Yuri, cháu muốn dành cho cậu ấy sự bất ngờ ạh.
- ……………………………
- Dạ. Chào bác.
Cất điện thoại vào túi, Fany nhếch mép mỉm cười và thì thầm với bản thân:
- Kwon Yuri, đã tới lúc tớ đòi lại món nợ của cậu năm xưa. Đã tới lúc Tiffany này trả thù những gì cậu gây ra cho tớ. Hãy chờ đấy.
Chap 2-1
Sau cuộc nói chuyện với Tiffany, Yuri quyết định về nhà để chuẩn bị hành lí cho chuyến đi ngày mai. Trong đầu Yuri vẫn đang lo lắng về những lời Tiffany vừa nói, chính xác hơn là cô đang thấy sợ. Không hiểu sao từng lời từng chữ mà Tiffany nói ra lại khiến cho Yuri lo lắng tới như vậy. Yuri lắc lắc đầu mình, cố xua mọi lo lắng ấy đi. Cô thầm cười khi nghỉ về chuyến đi ngày mai:
<Sớm thôi, chỉ 1 ngày nữa thôi, Yuri sẽ tìm gặp em. Nấm àh, 18 năm qua e sống như thế nào, em vẫn còn nhớ Yuri chứ, em có biết rằng suốt từng ấy năm trôi qua, Kwon Yuri này vẫn yêu em, vẫn mong chờ từng giây từng phút để gặp em không? Nấm àh, tại sao tìm hiểu về em lại khó như vậy, suốt 18 năm qua, Yuri đã cố gắng tìm hiểu thông tin về em. Nhưng với Yuri, em vẫn luôn là 1 ẩn số. Hwang Mi Young, em là định mệnh của Yuri, cho dù có chuyện gì xảy ra, Yuri này cũng nhất định tìm gặp lại em.>
- Thưa tiểu thư, ông chủ vừa gọi đến, bảo tiểu thư chuẩn bị, và về nhà gấp, có 1 vị khách rất quan trọng sẽ đến ăn tối.
- Nhưng… Được rồi. Cám ơn đại quản gia. Tôi lên chuẩn bị ngay. Nhờ ông báo lại với các bạn tôi tôi sẽ về trễ tối nay.
- Vâng thưa tiểu thư.
Nói rồi, Yuri nhanh chân bước về phía cầu thang. Chợt nhớ điều gì, Yuri quay sang nói với quản gia:
- Quản gia Lee, ông giúp tôi sắp xếp hành lí. Tôi sẽ đi Mỹ khoảng 2 tuần.
- Vâng thưa tiểu thư.
- Cám ơn ông.
Mỉm cười tươi, Yuri nhanh chóng về phòng chuẩn bị cho bữa tối quan trọng tại nhà cha cô.
……………………………………………………………………�
�
Biệt thự họ Kwon,
- Tiffany, cháu đã tới rồi. Lại đây, lại gần đây để ta xem nào. Đã quá lâu chúng ta chưa gặp cháu.
- Dạ. Con xin chào 2 bác. Thật thất lễ, hôm nay mới tới thăm 2 bác.
- Đừng khách sáo vậy. Lại đây ngồi gần ta nào.
Bà Kwon niềm nở chào đón Tiffany, vỗ nhẹ tay xuống phần ghế trống bên cạnh mình ra hiệu cho Tiffany ngồi xuống. Fany lễ phép cuối đầu chào rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bà Kwon. Bà Kwon nắm lấy tay Fany, rồi mỉm cười nói:
- Tiffany của ta vẫn xinh đẹp như ngày nào.
- Bà thôi đi, đừng làm con bé sợ đấy. – Ông Kwon mỉm cười hiền hòa nói với vợ mình. – Tiffany này, Yuri, con bé vẫn chưa biết là con đã về, chắc hẳn nó sẽ ngạc nhiên lắm.
- Vâng thưa bác trai. Cháu đã gặp Yuri hôm qua, và có vẻ cậu ấy không nhận ra cháu.
- Không nhận ra cháu sao? Con bé thật vô tâm. Bác sẽ dạy dỗ lại con bé. Tiffany, cháu đừng buồn nhé. – Bà Kwon nắm lấy tay Fany nói.
- Dạ không. Con không trách Yuri. Dù sao thì cũng đã quá lâu rồi, không dễ dàng gì nhận ra nhau đâu ạh. Hơn nữa vậy cũng tốt, con muốn tạo sự bất ngờ cho cậu ấy. Vì vậy, xin 2 bác đừng nói gì về thân phận thật của con, đặc biệt là đừng cho cậu ấy biết con chính là Hwang Mi Young. – Fany mỉm cười, nhìn vợ chồng Kwon nói.
- Uhm. Ta hiểu rồi. Tiffany này, chắc cháu cũng đã được biết về mối thân tình giữa 2 nhà chúng ta rồi phải không, nhất là về “chuyện ấy”? – Ông Kwon gật đầu ra vẻ đồng ý nói.
- Dạ vâng thưa bác. Appa đã nói với con về chuyện đó trước khi con về Hàn Quốc ạh.
- Vậy cháu nghĩ sao về chuyện đó?
- Thưa 2 bác, đương nhiên là con sẽ đồng ý. Yuri là người tốt, hơn nữa cả 2 gia đình chúng ta có mối thân tình từ lâu, và con cũng không muốn phá hỏng nó. – Fany nói, không quên kèm theo eye-smile của mình.
- Vậy thì tốt quá. Ta rất vui khi cháu đồng ý. – Bà Kwon mừng rỡ, ôm Fany vào lòng và nói.
Tiếng chuông cửa vang lên, bà Kwon buông Fany ra, nhìn vào cô mỉm cười, nháy mắt nói:
- Chắc là Yuri, con bé luôn luôn đúng giờ.
Ông bà Kwon đứng dậy đi về phía cửa đón đứa con gái duy nhất của mình. Fany vẫn ngồi đó, trên miệng nở 1 nụ cười.
- Appa, umma, 2 người vẫn khỏe chứ. Yuri đã về đây. – Yuri nói, lao tới ôm chặt lấy mẹ mình. – Umma vẫn xinh đẹp như ngày nào nhỉ.
- Yuri, con lúc nào cũng dẻo miệng như vậy. – Đẩy Yuri ra, bà Kwon khẽ đánh vào vai Yuri, cười và nói.
- Appa, hôm nay nhà chúng ta chào đón vị khách đặc biệt nào vậy ạh? – Yuri vừa nói, vừa tiến vào trong phòng khách. Chợt giựt mình khi thấy cô gái đang ngồi trên ghế trong phòng khách nhà mình.
- Xin chào cậu, Kwon Yuri. – Fany đứng dậy, xoay người về phía Yuri, nhìn Yuri mỉm cười và nói.
- Tiffany… sao… em lại ở đây?
- Yuri, không được bất lịch sự như thế. Con bé là khách của chúng ta hôm nay đấy. – Ong Kwon nheo mắt nhìn Yuri nói.
- Cô ấy… là khách…
- Uhm. Con chào hỏi cho phải phép đi rồi vào phòng ta cần nói chuyện với con. – Ông Kwon hơi nghiêm giọng rồi quay lưng bước đi.
- Ehem… Chào em, Fany. – Yuri quay sang nói với Fany rồi nhìn mẹ mình nói, - Umma tiếp cô ấy giúp con, con sẽ trở ra ngay.
Vừa dứt lời, Yuri quay lưng đi về phía phòng làm việc của cha cô. Đứng trước cửa phòng nhưng chưa vội vào, Yuri vẫn còn đang bị shock khi thấy sự xuất hiện đột ngột của Tiffany ở nhà mình. Tự hỏi bản thân thật ra Tiffany là người như thế nào, thân thế ra sao. Tiffany là khách quý của cha mẹ cô thì chắc chăn không phải người bình thường rồi. Tự giúp mình thoát khỏi mớ bòng bong đó, Yuri đưa tay gõ cửa rồi bước vào trong.
- Appa, appa có chuyện muốn nói với con sao?
- Uhm. Con ngồi đi.
- Appa, cô ấy… ý con la Tiffany, có quan hệ gì với nhà chúng ta vậy?
- Gia đình con bé và gia đình chúng ta có mối thân tình từ lâu, và con bé là vị hôn thê của con. Các con đã được sắp đặt từ khi còn ở trong bụng mẹ các con đấy.
- Vâng con hiểu rồi… Nhưng khoan… Appa vừa nói gì? Cô ấy là vị hôn thê của con? – Giật mình suy nghĩ lại những gì cha cô vừa nói Yuri hốt hoảng hỏi lại.
- Uhm.
- Nhưng… Appa, con không thể…
- Con phải thực hiện nó. Con phải đồng ý với hôn lễ này nếu còn muốn mang họ Kwon. – Ông Kwon ngắt lời con gái mình, nghiêm giọng nói.
- Nhưng con…
- Không nhưng gì nữa, Ta đã quyết định như vậy rồi. Yuri àh, trước giờ ta chưa yêu cầu con việc gì, nhưng lần này, ta muốn con làm theo lời ta, hơn nữa, Tiffany là 1 cô bé tốt, ta tin con sẽ sớm có tình cảm với con bé thôi.
- Con… con…
- Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài, không nên để con bé đợi lâu. Còn về chuyện kia, ta cho con thời gian để suy nghĩ kĩ lại. Nhưng ta nói trước, nều con từ chối có nghĩa là con sẽ không còn mang họ Kwon nữa.
- Appa… Thôi được, con sẽ suy nghĩ kĩ lại.
- Tốt. Giờ thì chúng ta ra nào.
Bữa tối diễn ra vui vẻ đối với cha mẹ Yuri và Tiffany, nhưng với Yuri, lúc này cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cho tới khi lấy lại đầu óc của mình thì cô nhận ra rằng mình đang đưa Tiffany về. Quay sang nhìn Fany, Yuri lên tiếng:
- Fany này, chúng ta đi đâu đó để uống nước và nói chuyện nhé. Yuri có chuyện quan trọng cần nói với em.
- Ok. Dù sao cũng còn sớm.
Ngừng xe tại quán cà phê nhỏ trên đường đi, Yuri đang thấy bối rối không biết bắt đầu chuyện như thế nào thì Fany đã lên tiếng:
- Chắc Yuri cũng đã được biết về cái hôn ước giữa chúng ta?
- Uhm. Yuri vừa được biết.
- Yuri thấy thế nào?
- ……… - Yuri im lặng, cô đang không biết phải trả lời thế nào với Fany.
- Em đã đồng ý với chuyện đó.
- Ý em là…
- Uh huh, em đồng ý với hôn ước đó.
- Nhưng Fany àh, em biết rõ người Yuri yêu là ai mà. Sao em vẫn cố chấp như vậy?
- Chẳng phải trong tim Yuri cũng có em sao. Vậy sao Yuri còn cố chấp về cô gái kia như vậy. Cũng chưa biết chừng cô ấy không yêu Yuri, không biết Yuri là ai, mà có khi cũng đã có cuộc sống riêng rồi cũng nên. Yuri không nên cố chấp như vậy.
- Fany àh, Yuri thừa nhận có tình cảm với em, nhưng đó dù sao cũng chỉ là thoáng qua, còn với Mi Young, cô ấy là định mệnh của Yuri. Yuri xin lỗi, nhưng Yuri xin em, hãy rút lại lời đồng ý đó. Yuri sẽ đi Mỹ ngày mai và tìm kiếm định mệnh của Yuri cho dù có chuyện gì xảy ra.
- Định mệnh của Yuri là em, hôn ước của chúng ta đã được lập sẵn từ trước khi chúng ta ra đời. Yuri không thấy điều đó sao?
- Yuri biết, nhưng… Fany àh, Yuri xin lỗi em. Yuri vẫn sẽ lên máy bay ngày mai cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
- Được thôi. Nếu Yuri vẫn cố chấp như vậy. Chúng ta sẽ hủy bỏ hôn lễ này. Yuri đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? – Fany nói, gương mặt cô lúc này thay đổi hẳn, trở nên lạnh lùng tới đáng sợ.
- Yuri… - Yuri bỗng thấy ngập ngừng, cô cảm thấy khó chịu khi nhìn Fany như lúc này, cô bỗng rơi vào mớ lộn xộn trong đầu mình lần nữa
<Mình phải làm sao đây? Kwon Yuri, có khi Fany nói đúng, hôn ước này đã được định sẵn từ lâu, mày không nên cố chấp về chuyện của Nấm. Đã 18 năm nay, mày không hề có tin tức gì từ cô ấy. Có khi cô ấy còn chẳng nhớ tới mày và đang có cuộc sống riêng của cô ấy. Nhưng Yuri àh, mày yêu Nấm. Suốt 18 năm qua, không 1 giây phút nào mày ngừng yêu cô ấy. Và giờ, chỉ còn 1 chút nữa thôi là mày được gặp cô ấy rồi, sao mày lại phải phân vân nữa chứ. Nhưng… còn Fany… chẳng phải mình cũng có tình cảm với cô ấy sao? Aisss, Yuri, không nghĩ thêm gì nữa, người mà trước kia, bay giờ, sau này và mãi mãi mày yêu là Hwang Mi Young. Chỉ có thể là Hwang Mi Young thôi.>
- Yuri có chắc là sẽ không hối hận về chuyện hôm nay? – Fany lên tiếng, phá vỡ suy nghĩ của Yuri.
- Uhm… Yuri sẽ không hối hận.
- Ok. Em sẽ gọi cho appa em ngay. – Fany mỉm cười, đứng lên định rời khỏi thì quay lại nhìn Yuri nói – Yuri có từng yêu em không?
- Có. Yuri vẫn yêu em. Nhưng xin lỗi em Fany, dù có chuyện gì xảy ra, Hwang Mi Young vẫn là mối quan tâm hàng đầu của Yuri.
- Vẫn là cô gái ấy. Hwang Mi Young… Tại sao Yuri lại yêu cô ấy như vậy, chẳng phải lúc đó cả 2 còn quá nhỏ để nhận định tình cảm hay sao? – Vẫn quay lưng lại với Yuri, Fany nói và chờ đợi câu trả lời từ Yuri.
- Có thể với em và người khác Yuri là kẻ ngốc, nhưng với Yuri, Mi Young là tình yêu đầu đời và cũng là cuối cùng. Kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy Mi Young và nụ cười tỏa nắng ấy, Yuri đã biết thế nào là rung động. Yuri thừa nhận đã quá trẻ con khi khiến Mi Young không ít lần khóc vì Yuri, nhưng tất cả cũng chỉ để cô bé ấy chú ý tới Yuri mà thôi. Từ sau khi nói chuyện với cô Hwang, Yuri đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc và yêu thương Mi Young suốt đời. Không phải vì biết cô Hwang bệnh nặng mà Yuri hứa như vậy, mà vì, có 1 cô bé tên Kwon Yuri đã yêu say đắm 1 cô bé tên Hwang Mi Young. Cô Hwang nói đúng, Yuri và Mi Young đã được định mệnh sắp đặt.
- Được rồi. Hi vọng Yuri vui vẻ và sẽ không hối hận vì những gì đã làm hôm nay. – Tiffany mỉm cười và nói. Mắt cô lúc này long lanh lạ thường, và có vẻ như Fany sắp khóc, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc chăng?
Sau khi Fany rời khỏi, Yuri cũng đứng dậy, rời khỏi quán cà phê, đi nhanh về phía xe mình và lái xe nhanh nhất có thể trở về nhà mình.
……………………………………………………………………�
�
- Yul đen, bọn tớ chờ cậu cả đêm rồi đấy. – Soo Young nói khi thấy Yuri bước vào.
- Uhm. Có chút chuyện nên về trễ. – Yuri nói, mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế, ngả người ra sau.
- Yah, Kwon Yuri, cái đống hồ sơ, cậu vẫn chưa giải quyết đấy. – Jessica từ bếp đi ra, vổ mạnh vào vai Yuri nói.
- Uhm. Cứ để đấy, tớ sẽ giải quyết trong đêm nay.
- Yul, có chuyện gì sao? Biểu hiện cậu có vẻ lạ đấy. – Tae Yeon ngồi xuống bên cạnh Yuri hỏi.
- Uhm. Không có gì quan trọng đâu.
- Không quan trọng là chuyện gì? Biểu hiện của chị thật sụ rất tệ đấy. – Yoona cũng bước ra từ bếp, miệng vẫn đang nhai, 1 tay đang cầm đồ ăn, tay còn lại đang nắm lấy tay cùa Seo Hyun- bạn gái cô.
- Phải đó Yul, trông cậu không được ổn lắm đâu. Mau kể bọn tớ nghe nào. – Hyo Yeon lên tiếng.
- Uhm thì, chuyện dài dòng lắm…
- Kể mau đi. – Sica không thể chịu nổi nữa, nhăn mặt nói.
Sau lời nói của Sica, Yuri nhanh chóng kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, mọi người tập trung nghe với hi vọng có thể giúp được bạn của mình.
- Vậy đó. Câu chuyện chỉ có vậy. – Yuri kết thúc câu chuyện, ngã người dựa vào ghế.
- Vậy là cậu vừa từ chối hôn ước với cô gái xinh đẹp mà chúng ta gặp ở quán bar lần trước chỉ vì Hwang Mi Young của cậu sao? – Soo Young nói.
- Uhm.
- Yul àh, có khi nào cậu nghĩ rằng mình cố chấp quá không. Thậm chí cậu không có 1 chut thông tin gì về cô bé Mi Young nào đó suốt 18 năm nay. Có khi cô ấy đã không con như trước kia thì sao? – Sunny nghiêng đầu, thắc mắc nhìn Yuri.
- Tớ… tớ… - Yuri bật ngồi dậy sau câu hỏi của Sunny.
- Thôi được rồi. Dù sao thì cậu ấy cũng đã đưa ra quyết định của mình rồi. Yul, tớ ủng hộ cậu. Giờ thì, chúng ta về thôi. Cậu ấy con phải thu xếp chuẩn bị cho chuyến bay sớm ngày mai nữa. – Tae Yeon lên tiếng giúp Yuri khỏi câu hỏi khó trả lời của Sunny.
Mọi người đứng dậy ra về, trước khi rời khỏi, Tae Yeon quay lại nói với Yuri:
- Cho dù có chuyện gì, tớ cũng ủng hộ cậu. Hi vọng cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Và, cho tớ gửi lời hỏi thăm cô bé mắt cười ấy nhé. Mà có khi, cô bé chẳng nhận ra nổi tớ đâu nhỉ. Lúc ấy, tớ chỉ là 1 nhân vật nhút nhát và ít người biết tới mà. – Chợt mỉm cười khi nhớ về quá khứ, Tae Yeon vỗ vai Yuri tiếp tục. – Nếu trước kia, tớ cũng như cậu, chọc cô bé nhiều 1 chút thì có khi cô bé sẽ nhớ tới tớ nhỉ.
- Nếu trước kia cậu trêu chọc Mi Young thì tớ sẽ trở thành người hùng bảo vệ cô ấy, không cần phải đóng vai người xấu khiến cho Mi Young ghét tớ rồi. Hihihi. – Yuri cười đáp lại lời của Tae Yeon.
- Cậu đúng là 1 tên khốn đấy Yuri.
- Và tớ là bạn thân của cậu.
- Chăm sóc tốt cho mắt cười nhé. Tớ về đây, bạn thân.
- Uhm. Chào cậu.
Tae Yeon rời đi, trên môi vẫn giữ nụ cười khi nãy.
<Kwon Yuri, hãy tìm gặp cô ấy và chăm sóc cho cô ấy nhé. Nếu không phải cậu, tớ sẽ không nhường cô ấy đâu. Mắt cười àh, cậu vẫn đang hạnh phúc chứ? Có còn đau nhiều khi nhớ về mẹ nữa không? Không biết trong cậu bây giờ như thế nào nhỉ? Dù sao thì hãy luôn hạnh phúc nhé, mắt cười.>
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tại sân bay,
Yuri đang ngồi chờ để lên chuyến bay của mình, trong lòng Yuri lúc này đang hồi hộp, lo lắng đan xen nhiều cảm xúc. Cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi, và giờ đây, chỉ 1 lát nữa thôi, cô đã có thể gặp lại Hwang Mi Young, tình yêu cảu đời cô. Bỗng điện thoại reo lên, phá tan suy nghĩ của Yuri, nhìn vào màn hình, đó là cuộc gọi đến từ cha của cô, hít 1 hơi thật sau, cô ngeh máy:
- Appa, con…
- Kwon Yuri, mau về nhà ngay cho ta.
- Appa àh, con đang ở sân bay, và chuyến bay sẽ cất cánh trong vòng 30’ nữa. Con sẽ quay trở về tạ tội với appa và umma sau khi giải quyết xong chuyện của mình.
- Không đi đâu hết. Mau quay về nhà ngay. Con dám qua mặt ta, hủy hôn lễ với nhà họ Hwang. Con biết con vừa làm cho ta xấu hổ và mất mặt với bác Hwang như thế nào không? Con bé Tiffany vì chuyện này mà lặn lội từ Mỹ về đây, bây giờ con lại điên khùng hủy bỏ hôn lễ này mà không thông qua ta sao?
- Nhưng appa àh, người con yêu là Hwang Mi Young, con sẽ sang Mỹ tìm cô ấy, và người duy nhất con muốn lấy là Hwang… Mà khoan, appa vừa nói gì? Hủy hôn lễ với nhà họ Hwang? Rồi con chuyện Tiffany từ Mỹ về? Là sao?
- Đồ ngốc. Cô bé đó là Tiffany Hwang, con còn đi Mỹ mà kiếm cái gì nữa chứ. Mau về nhà ngay cho ta.
- Appa, con vẫn chưa hiểu. Được. Con về nhà ngay.
Nói rồi Yuri vội vàng cúp máy, nhanh chóng rời khỏi sân bay, tức tốc về nhà. TRong đầu Yuri lúc này không thể suy nghĩ được nhiều nữa. Cô đang rối tung hết cả lên.
Vừa vào nhà, Yuri lập tức đi ngay như bay tới phòng làm việc của cha cô. Không cần gõ cửa, Yuri ngay lập tức mở cửa bước vào và nói:
- Appa, chuyện này là sao? Thật ra Tiffany là ai? Sao lại là con đã hủy bỏ hôn ước với nhà Hwang. Chẳng phải bác Hwang chỉ có duy nhất 1 cô con gái la Hwang Mi Young hay sao? Sao lại lòi ra thêm 1 cô gái nào đó tên Tiffany?
- Kwon Yuri, chào cháu. Đã lâu chúng ta không gặp nhau. – 1 người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt phúc hậu nhìn Yuri mỉm cười.
- Bác Hwang… bác về Hàn Quốc khi nào?
- Yuri, thật không biết phép tắc gì cả.
- Cháu xin lỗi. Chỉ vì cháu quá ngạc nhiên thôi. Cháu xin chào bác Hwang.
- Ta không trách cháu. Ta vừa về Hàn Quốc thôi.
- Được rồi. Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện nhé. – Ong Kwon nghiêm mặt nhìn Yuri, rồi quay sang nói với ong Hwang – Anh Hwang, tôi thật thất lễ quá, tôi đã không biết dạy con, khiến cho anh phải lo lắng quay về đây như thế này.
- Không. Anh đừng nói vậy. Chuyện của bọn trẻ, tôi nghĩ nên để chúng tự lo, chúng ta đừng nên xen vào. Tôi về đây lần này là để thăm anh chị và ôn lại vài ki niệm trước kia thôi mà.
- Bác Hwang, cháu xin lỗi, nhưng… ehem… cháu… cháu muốn biết Hwang Mi Young có về với bác lần này không ạh.
- Mi Young sao? Chẳng phải 2 đứa đã gặp nhau sao?
- Gặp nhau? Cháu chưa gặp Mi Young. Vậy là Mi Young đã về Hàn Quốc sao ạh? – Trong lòng Yuri bỗng vui mừng khôn xiết.
- Ta thật không hiểu lũ trẻ các con đang nghĩ gì nữa. – Ong Kwon nhíu mày nhìn Yuri nói, rồi quay sang ông Hwang – anh Hwang àh, chắc là Yuri nhà tôi vẫn chưa biết chuyện Mi Young chính la con bé Tiffany. Tiffany muốn cho Yuri nhà tôi bất ngờ nên dặn tôi đừng nói gì cả. Còn con bé Yuri nhà tôi thì ngốc nghếch tới nổi xém chút thì lên máy bay đi Mỹ để tìm Mi Young nhà anh đấy.
- Thật sao? Yuri ah, ta thay mặt Mi Young xin lỗi con. Có lẽ con bé đang chọc con đấy. Mi Young sau khi sang Mỹ, con bé đã đổi tên thành Tiffany.
- Vậy, Tiffany chính là Mi Young sao? Đó là lí do tại sao cháu không thể tìm kiếm bất ki thông tin nào về Mi Young, thì ra là vì cô ấy đã đổi tên thành Tiffany.
- Uhm. Ta thật có lỗi với con quá. Ta sẽ dạy dỗ lại con bé.
- Không. Là lỗi của cháu. Lẽ ra cháu nên nhận ra cô ấy.
- Sao hả? Còn chuyện con và Tiffany hủy hôn ước này là sao? Ta và bác Hwang muốn có lời giải thích. – Ông Kwon lên tiếng.
- Thưa appa, thưa bác Hwang, đúng là con muốn hủy hôn lễ này. Nhưng vì lúc đó, con không biết Tiffany la Mi Young. Vì người con yêu và muốn lấy chỉ là duy nhất Hwang Mi Young mà thôi.
- Yuri àh, con càng nói ta càng không hiểu, con muốn yêu Hwang Mi Young và muốn lấy con bé, nhưng tại sao Tiffany lại gọi cho bác Hwang và yêu cầu bác ấy hủy bỏ hôn ước này vì con đã từ chối con bé chứ?
- Thưa appa, thưa bác Hwang, đã có chút nhầm lẫn lớn ở đây. Bây giờ con sẽ đi tìm Mi Young, àh không là Tiffany để làm rõ. Và con xin đảm bảo, sẽ không có chuyện hủy bỏ hôn ước này. Con nhất định sẽ lấy cô ấy.
Nói rồi, Yuri cúi chào rồi rời đi thật nhanh, miệng nở 1 nụ cười tươi.
<Hwang Mi Young… Tiffany… em giỏi lắm, lại con biết trêu trọc Yuri sao. Nấm àh, đúng là em đã trưởng thành rồi, đã không con như xưa, không còn là cô bé vẫn hay bị Kwon Yuri này trêu trọc nữa. Nhưng Kwon Yuri này sẽ không dễ dàng để em đắc ý như vậy đâu. Hãy chờ đó Hwang Mi Young, Yuri này nhất định sẽ lấy được em.>
CHAP 2-2
“King kong…King kong… King kong”
Tiếng chuông cửa vang lên, nhưng, trên giường, cô gái ấy vẫn không mảy may động đậy, thiên thần vẫn đang say ngủ. Vị quản gia già mở cửa, cuối đầu chào:
- Xin chào tiểu thư, tiểu thư tìm ai ạh?
- Xin chào, tôi là Kwon Yuri, bạn của Hwang Miyoung… ý tôi là Tiffany Hwang. Bác Hwang nhờ tôi đến đánh thức Tiffany và đưa cô ấy tới chỗ hẹn.
- Vâng, mời tiểu thư vào nhà. Tôi sẽ lên đánh thức tiểu thư nhà chúng tôi ngay.
- Ah uhm. Cứ để tôi.
- Nhưng như vậy có vẻ không hay thưa tiểu thư. Tiểu thư nhà chúng tôi vẫn chưa thức.
- Đừng lo. Có lẽ mọi người đã biết về vị hôn phu của Tiffany, và tôi là người ấy.
- Nhưng……. Vâng thưa tiểu thư. Vậy để tôi đưa tiểu thư lên phòng tiểu thư nhà chúng tôi.
Quản gia nhà Hwang ngập ngừng trong chốc lát rồi nhanh chóng cuối đầu, mỉm cười, đưa Yuri về phía phòng Tiffany. Dừng chân trước cửa phòng Tiffany, vị quản gia già nói:
- Đây là phòng của tiểu thư nhà chúng tôi. Tôi xin phép rời khỏi và quay về công việc của mình. Cứ gọi tôi bất cứ khi nào tiểu thư cần. Xin chào tiểu thư.
- Vâng. Cám ơn ông.
Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, bước vào bên trong, Yuri mỉm cười khi nhìn thấy thiên thần của cô đang say giấc nồng trên chiếc giường hồng. Chầm chậm bước về phía chiếc giường, Yuri đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cô chợt phì cười và choáng trước căn phòng hồng toàn tập của Tiffany, thầm nghĩ:
<Em vẫn như trước kia, Mi Young, em vẫn yêu cái màu hồng này đến điên cuồng.>
Ngồi xuống bên cạnh Tiffany, Yuri đưa tay khẽ vén vài sợi tóc vương trên mặt Tiffany tránh nó cản tầm nhìn của Yuri tới cô ấy. Vẫn ngồi đó nhìn ngắm gương mặt thiên thần trước mặt mình, Yuri một lần nữa mỉm cười và nụ cười trên môi Yuri càng tươi hơn khi mắt cô dừng lại nơi chiếc hộp quà nhỏ màu hồng được đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường Tiffany. Đưa tay cầm lên hộp quà đó, kí ức ngày xưa bỗng ùa về.
<Em vẫn còn giữ nó, có nghĩa là em vẫn không quên Yuri. Em đã giữ nó rất kĩ, vậy là suốt 18 năm qua, Yuri đã không uổng công chờ em. Vậy là em vẫn luôn nghĩ tới Yuri. Cám ơn em Mi Young, thật sự rất cám ơn em Hwang Mi Young ạh.>
Quay sang cô gái từ nãy giờ vẫn còn đang say ngủ, Yuri nhẹ nhàng tiến gần đến Tiffany, mặt của 2 người lúc này chỉ cách nhau vài centimet. Khẽ để chạm nhẹ môi mình lên môi Tiffany, vốn dĩ không muốn đánh thức thiên thần ấy, nhưng Yuri không thể cưỡng lại, cô đưa Tiffany vào 1 nụ hôn sâu hơn.
Cảm giác được cái gì đó mềm mại và ngọt ngọt đang trên môi mình, Tiffany từ từ mở mắt, và…
- Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Tiffany vùng dậy, dùng chân, mạnh bạo đạp thẳng Yuri rớt xuống giường.
- Ouchhhh… - Yuri lồm cồm bò dậy, tay vẫn đang xoa xoa lưng của mình.
- Kwon Yuri… cô đang làm cái quái gì trong phòng tôi và tại sao cô lại vào đây được? Sao cô lại hôn tôi? Kwon Yuri, tôi muốn 1 lời giải thích ngay bây giờ. Cô nghe rồi chứ… NOW. – Tiffany tay chà chà môi mình, mặt thì ửng đỏ, tức giận hét 1 tràng dài.
- Mi… Fany àh, sao em lại bạo lực với Yuri như vậy chứ! – Yuri xoa xoa lưng mình, nhăn nhó mặt, cố làm aegyo tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Fany.
- Còn dám nói tôi bạo lực sao? Cô… cô… cô mau cút ra khỏi đây cho tôi. Ở đâu có cái chuyện tự ý vào nhà người khác rồi lại còn.. còn… còn lén lút hôn tôi khi tôi đang ngủ chứ? Nói đi, cô đã ở đây bao lâu rồi?
- Yuri đã ở đây được 30’ rồi. Fany àh, em thật sự rất đẹp khi ngủ đấy. Và đó là lí do mà yuri không thể không hôn em. – Yuri nói, mặt vẫn tỉnh bơ, và không quên kèm theo nụ cười đắc thắng của mình.
- Cô… cô… - Tiffany không thể nói được gì, mặt cô lúc này đỏ như quả gấc, và cô càng tức giận hơn trước nụ cười đó của Yuri.
- Fany àh, em không những không thương Yuri, hôn đáp trả Yuri mà con đối xử với Yuri thế này sao? Em có biết Yuri đau lòng thế nào không? – Vẫn tiếp tục dùng aegyo của mình Yuri nói.
- Kwon Yuri, tại sao tôi lại phải thương cô cơ chứ. Việc cô có đau lòng hay không thì liên quan gì tới tôi. Còn nữa, cô nghĩ rằng tôi sẽ để ý tới điều đó sao Yuri? – Tiến sát mặt mình về phía Yuri, Tiffany nở 1 nụ cười khiến cho đối phương phải lạnh sống lưng, rồi khẽ thì thầm từng chữ 1 vào tai Yuri – I DON’T CARE (Tôi không quan tâm).
Nói rồi, Tiffany đứng lên, cười thật to và bước về phía phòng tắm. Ngừng lại trước cửa, Fany quay người lại, khoanh 2 tay trước ngực. dựa 1 bên vai vào cửa, mỉm cười nhìn Yuri và nói:
- Tôi cần phải chuẩn bị cho buổi hẹn hò của mình. Vì vậy, Kwon Yuri, cô hãy mau rời khỏi đây trước khi tôi gọi cho cảnh sát hộ tống cô ra.
- Hẹn hò??? Em đang nói về cái quái gì vậy? – Yuri bật dậy, phóng như bay về phía Fany, nhưng vừ tới nơi thì Fany đã đóng sầm cánh cửa trước mặt Yuri.
Vẫn đang rối bời với câu nói vừa nãy của Fany, lòng Yuri giờ đây như có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò và gặm nhấm trong đó. Khó chịu, Yuri không thể ngồi yên, cô cứ đi tới đi lui, vò đầu bức tóc mình. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Fany chợt bật cười, nhưng nhanh chóng kìm chế bản thân, Fany hắng giọng mình, đóng sầm cánh cửa sau lưng mình khiến cho Yuri giật mình, thoát khỏi suy nghĩ nãy giờ.
Thong thả từng bước chân của mình, Fany khiến Yuri bây giờ như muốn rớt hàm xuống đất. Mặt Yuri lúc này bắt đầu nóng ran và ửng hồng khi nhìn Fany lúc này. Trên người Fany chì có độc nhất 1 chiếc áo khoát hờ hững, Fany tiến về phía chiếc bàn phấn, ngồi xuống, tự nhiên thoa kem lên làn da trắng mịn của mình. Yuri lắc lắc đầu mình, cố gắng thoát khỏi sự quyến rũ từ phía Tiffany, nhưng vô ích, với Yuri đó là 1 điều không thể.
Vẫn quay lưng về phía Yuri, Fany dễ dàng đoán biết nét mặt của Yuri lúc này, chợt mỉm cười thích thú, Fany lên tiếng:
- Cô đã nhìn đủ chưa cô Kwon, và nếu cô vẫn không hiểu những gì tôi nói lúc nãy thì tôi xin lặp lại là tôi con có 1 buổi hẹn trong vòng 30’ nữa, tôi yêu cầu cô rời khỏi đây. Hay là cô muốn tôi nhờ cảnh sát tống cổ cô ra khỏi đây? – Vừa nói dứt câu, Fany quay người lại, dùng ánh mắt sắt lẻm của mình nhìn thẳng về phái Yuri.
- Fany àh, em chỉ đang nói đùa thôi đúng không? Em làm gì có quen ai mà hẹn hò. Em vẫn còn đang giận Yuri nên mới thế đúng không? – Yuri lúc này như chú cún run sợ trước sự nổi giận của chủ mình.
- Thứ nhất, tại sao tôi phải nói đùa với cô? Thứ hai, chuyện tôi có quen hay là hẹn hò với ai không thì liên quan gì tới cô? Mà cô cũng đang coi thường tôi quá đấy, tôi thừa khả năng để kiếm 1 người để hẹn hò chỉ trong cái nháy mắt đấy. Thứ ba, cô đã làm gì khiến tôi phải nổi giận hay sao? Sao tôi không biết về chuyện đó nhỉ? – Vẫn giữ nhịp đều đều, Fany vẫn đang quay lưng lại với Yuri, tay vẫn đang thoa kem, và nói.
- Fany àh… Yuri xin lỗi em. Lẽ ra Yuri không nên đối xử với em như vậy. Nhưng em cũng biết rõ lí do vì sao Yuri như vậy mà. Em không thể nhẹ nhàng với Yuri hơn sau từng ấy chuyện Yuri làm cho em sao? – Yuri lúc nà vẫn như 1 chú cún con vô tội đang cầu xin sự tha thứ từ chủ của nó.
- …………… - Không nói gì, Fany đứng lên, bước về phía tủ quần áo, chọn cho mình bộ đầm hồng và đi về phía phòng tắm lần nữa. Vẫn quay lưng với Yuri, Fany nói – Điều duy nhất mà tôi biết là cái hôn ước giữa cô và tôi đã chấm dứt, và chúng ta đã được tự do. Tôi và cô có thể tiếp tục cuộc sống của mình, và tự do tìm kiếm đối tượng cho mình. Vậy không tốt sao.
- Không. Yuri không cần những thứ đó. – Yuri bắt đầu thấy khó chịu.
- Nhưng tôi cần. – Fany bây giờ đã quay lại đối diện với Yuri, cô tiến gần đến Yuri nhẹ nhàng nói rõ từng chữ một – Tôi chán ngấy với cái việc phải sống 18 năm qua với cái ý nghĩ sẽ phải kết hôn với cô. Kwon Yuri, cô có biết tôi ghét cô thế nào không? Cô khiến tuổi thơ của tôi thật tồi tệ, điều duy nhất cô làm cho tôi là trêu chọc tôi và khiến tôi căm ghét cô. Cô vẫn chưa rõ sao? TÔI GHÉT CÔ, KWON YURI, TÔI GHÉT CÔ.
- Nhưng… Fany àh, Yuri yêu em, Yuri biết mình thật tệ khi trêu trọc em suốt khoảng thời gian ta còn bé. Yuri đã sai rồi. Yuri chỉ cố gắng để em để ý tới Yuri thôi. Yuri đã sai thật rồi, Yuri xin em cho Yuri 1 cơ hội để sữa chữa sai lầm này. Fany àh, Yuri xin em đấy.
- Xin lỗi, tôi không còn thời gian cho cô nữa. Tôi đã trễ hẹn của mình rồi. – Fany nói, quay lưng bước đi, không mảy may để ý tới Yuri.
- Fany… - Yuri cố gắng níu keo, nhưng vô ích khi Fany lại 1 lần nữa đóng sầm cửa trước mặt Yuri.
Sau khi thay đồ, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Fany nhanh chóng bước ra khỏi nhà, lên xe, nổ máy đi thẳng. Bỏ mặt Yuri đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe Fany khuất dần. Nắm chặt lấy tay mình, yuri đấm thật mạnh vào cánh cửa, nổi giận đùng đùng. Lần đầu tiên trong đời, Yuri bị làm nhục như vậy. Yuri thấy khó chịu vô cùng khi Fany đối xử với cô như thế.
<Mi Young àh, tất cả những gì Yuri làm cho em là chưa đủ để chứng tỏ tình yêu của Yuri với em sao? Tại sao em lại tổn thương Yuri như vậy? Tại sao em nhẫn tâm với Yuri như thế? Từng lời nói của em như mũi dao nhọn ghim vào tim Yuri. Yuri thật ngốc, thật trẻ con khi trêu trọc em suốt những năm tháng tuổi thơ, nhưng lúc đó chúng ta con quá nhỏ, và điều duy nhất Yuri biết để khiến em để ý tới Yuri chỉ có vậy. Sao em không thể tha thứ cho Yuri chứ. Yuri phải làm gì để em quan tâm Yuri, để em hiểu lòng Yuri, để em yêu và chấp nhận Yuri đây?>
Vẫn không thèm để ý tới vết thương trên tay mình, Yuri đi thẳng 1 mạch về phái xe mình, đạp ga, đi nhanh nhất có thể. Mở điện thoại, Yuri bấm số gọi cho Tae Yeon, nói:
- Kim Tae Yeon, bảo mọi người tập trung tại nhà tớ ngay.
Không để cho đầu dây bên kia kịp trả lời, Yuri cúp máy,tiếp tục nhấn ga vọt thẳng về nhà mình.
Mạnh bạo mở tung cánh cửa, Yuri đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh, tu liền chai nước với hi vọng có thể giúp mình hạ hỏa. Hành động của cô khiến cho các bạn cô lúc này không khỏi ngạc nhiên. Bước về phía phòng khách nơi các bạn cô đang ngồi, Yuri ngồi xuống chiếc ghế, ngả đầu ra sau, thở dài. Lúc này không ai dám mở miệng nói tiếng nào trước hành động của Yuri. Nhìn thấy vết thương trên tay Yuri, Jessica lo lắng nói:
- Yul, tay cậu sao vậy? Và cậu vừa ở cái xó nào về thế? Sao cậu lại hành động như kẻ điên vậy?
- Sica, em đừng chọc cậu ấy nữa. Yul đen nổi giận thì không vừa đâu babe ạh. – Soo Young cảm thấy sợ sợ, kéo Sica về phía mình thì thầm.
- Yul, có chuyện gì xảy ra? Lẽ ra giờ này cậu đang ở trên máy bay mà. – Tae Yeon cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi
- Yuri unnie, chuyện gì xảy ra vậy, mọi người rất lo cho chị. – Seo Hyun lúc này cũng không chịu nổi phải lên tiếng.
- …………………………………………………………………… - Yuri như được cơ hội, cô nói không ngừng về chuyện đã xảy ra với cô.
Chỉ im lặng lắng nghe Yuri trút bầu tâm sự, các bạn của Yuri đúng là rất giỏi trong việc lắng nghe. Riêng Seo Hyun thì vừa chăm chú nghe vừa giúp Yuri sát trùng và băng bó vết thương. Yuri ngừng lại, kết thúc cậu chuyện của mình cũng là lúc Seo Hyun hoàn thành công việc của mình:
- Các cậu phải giúp tớ. Tớ sắp điên lên với cái ý nghĩ Mi Young của tớ đang vui vẻ hẹn hò với 1 người nào đó không phải là tớ đây. – Yuri vò đầu bứt tóc mình nói trong tuyệt vọng.
- Tự mình làm thì mình chịu. Ai bảo cậu nói rõ ràng là muốn từ bỏ cuộc hôn nhân ấy. Chẳng phải cô ấy đã khuyên cậu nghĩ kĩ lại hay sao? Giờ thì làm sao giúp cậu đây. Cũng chẳng ai như cậu, yêu người ta 18 năm mà còn chẳng nhớ nổi khuôn mặt của người ta. Đúng là không chỉ da cậu đen mà đầu cậu cũng đen nốt. Làm gì có ai thu hút sự quan tâm của người khác theo cách của cậu chứ. Cậu khiến tuổi thơ của cô ấy thật là tệ hại. Không chịu suy nghĩ trước khi hành động và nói, giờ thì cầu xin tha thứ được gì chứ. Nếu tớ là cô ấy, tớ đã giết cậu từ lâu rồi. – Jessica thẳng thắng nói, không thèm để ý tới tâm trạng của Yuri lúc này.
- Sica… - Soo Young cố gắng ngăn bạn gái mình lại.
- Tớ biết tớ sai rồi. Giờ tớ rối lắm rồi. Các cậu muốn trách mắng sao cũng được. Chỉ cần giúp tớ tìm cách năn nỉ cô ấy. Tớ điên mất rồi đây. – Yuri tay vẫn ôm chặt đầu mình nói.
- Thôi được rồi, đừng trách cậu ấy nữa. Lúc ấy cậu ấy còn quá nhỏ. Hơn nữa, điều quan trong bây giờ là giúp cậu ấy. – Chỉ duy nhất 1 mình Tae Yeon lên tiếng giúp Yuri.
- Điều trước tiên là chúng ta phải tìm hiểu xem chị ấy đang hẹn hò với ai, và quan trọng nhất là hiện giờ chị ấy đang ở đâu. – Yoona lên tiếng.
- Được rồi, để tớ gọi điện nhờ mọi người tìm hiểu thông tin về cái người mà cô ấy đang hẹn hò. – Hyo Yeon nói.
- Còn tớ sẽ nhờ mọi người tìm xem cô ấy đang ở đâu. – Sunny cũng đứng lên, mở điện thoại gọi đi.
- Cám ơn các cậu. – Yuri lúc này mới có thể thấy nhẹ nhàng hơn nói.
- Được rồi Yul, chúng ta là bạn, đừng khách sáo. – Soo Young lên tiếng.
CHAP 2-3 (END)
Ngồi trên xe, nhìn người con gái mà mình yêu, Yuri như muốn nổ tung ra trước hình ảnh hiện tại. Lúc này, Tiffany đang ngồi trong quán cà phê, đi cùng cô là 1 anh chàng đẹp trai. Không biết là cả 2 đang nói chuyện gì, nhưng có vẻ như Tiffany đang rất vui vẻ, cô liên tục khoe eye-smile của mình.
Nắm chặt lấy tay lái, Yuri toan bước xuống xe nhưng Tae Yeon đã nhanh chóng ngăn lại.
- Yul, cậu định làm gì. Bây giờ mà cậu bước vào trong đó thì mọi chuyện càng khó kiểm soát hơn đấy. – Tae Yeon nắm tay Yuri, kéo cô ấy trở lại chỗ ngồi, Tae biết rất rõ hậu quả của việc Yul mất kiểm soát là như thế nào, đặc biệt khi nó có liên quan tới Hwang Mi Young.
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngồi nhìn tên ấy tán tỉnh Mi Young của tớ sao?
- Nhưng vào trong đó lúc này thì cậu sẽ làm hỏng hết mọi chuyện. Hơn nữa cậu nên nhớ, Mi Young của cậu đã không còn, giờ cô ấy là Tiffany Hwang. Bình tĩnh đi Yul.
- Được. Tớ nghe cậu lần này. Nhưng, Lùn, nếu có gì sai sót, người đầu tiên tớ giết là cậu đấy. – Yuri hít 1 hơi dài, rồi quay sang nói.
- ………… - Không thể nói gì hơn, Tae Yeon chỉ biết im lặng.
Tiếp tục quay sang nhìn người con gái của mình, Yuri lại 1 lần nữa đứng hình trước hình ảnh 1 Tiffany quá đáng yêu. Fany cầm ly capucino của mình lên nhấm 1 ngụm, cream dính trên mép cô gái ấy khiến cho Fany lúc này trông đáng yêu kinh khủng, sau đó tinh nghịch, Fany dùng lưỡi liếm 1 đường quanh mép mình và mỉm cười – 1 nụ cười tỏa nắng, nụ cười khiến cho người nhìn hoàn toàn đổ gục.
Hình ảnh ấy cũng lọt vào mắt Tae Yeon, không chịu nổi trước hình ảnh đó của Fany, Tae Yeon chợt thốt lên:
- OMG. Cô ấy quá dễ thương, thật sự xinh đẹp, trông cô ấy như 1 thiên thần ấy!
- KIM TAE YEON. Nhắm ngay cái mắt chết tiệt của cậu lai và ngưng nhìn Mi Young của tớ đi. – Tức mình, Yuri quay sang lườm mắt Tae Yeon và nói.
- Ehem… Tớ chỉ đang nói sự thật thôi. – Quay mặt sang hướng khác, Tae Yeon lí nhí nói. Cô bỗng thấy sợ ánh mắt của Yuri hiện tại.
…………………………………………………………………
Quay trở về nhà mình sau cuộc hẹn với Choi Siwon – 1 người cô tình cờ quen trong S9 club lần trước, Tiffany mệt mỏi bước vào phòng mình, nằm phịch xuống giường, nhớ lại chuyện hồi sáng khiến cô không khỏi mỉm cười.
<Kwon Yuri, đã biết được nổi khổ bị người khác trêu ghẹo rồi chứ. Hwang Mi Young này đã từng nói gì chứ, nhất định sẽ có ngày Yuri nhận lại gấp 100 lần những gì Yuri đã làm với em. Bây giờ thì, Yuri từ từ hưởng thụ nó đi.>
- Hahahahaha…
Không nhịn nổi, Tiffany bật ngồi dậy, ôm bụng mình cười thật to, khác hẳn những nụ cười chết người hằng ngày. Có khi đây mới là con người thật của cô gái với khuôn mặt thiên thần này.
- Đừng tưởng em không biết Yuri đi theo em suốt cả ngày nay. Hứ… Xem Tiffany Hwang này là người thế nào chứ. Em không còn là Hwang Mi Young ngây thơ, hiền lành, dễ bị trêu chọc của trước kia rồi. Dám chắc Yuri không thể cưỡng lại nổi với những aegyo mà em đã tung ra đâu. Mà… anh chàng lúc nãy cũng được đấy chứ! Đẹp trai, cao ráo, nói chuyện lại dễ thương nữa chứ. Nhưng, đáng tiếc, anh ta không phải… Haiz…
Ngồi lẩm nhẩm tự nói chuyện với bản thân đã đời, Fany đứng lên, đi về phía chiếc bàn, mở ngăn tủ, lấy ra hộp quà nhỏ. Để nó ra xa khỏi mặt mình, từ từ mở hộp quà ra và nhướng mắt nhìn vào đó. Fany khẽ cong đôi mắt của mình lên thành hình trăng lưỡi liềm và nở một nụ cười thật tươi. Đã 18 năm trôi qua, nhưng cái thói quen này vẫn không thể bỏ được. Suốt 18 năm qua, mỗi khi nhớ về người mẹ tuyệt vời đã mất của mình, mỗi khi buồn, nhớ Hàn Quốc và nhớ cái tên nhóc đen thui đáng ghét kia, Tiffany sẽ mở hộp quà này ra. Và như có 1 phép lạ nào đó, cái thứ trong hộp quà luôn khiến cho nỗi buồn của Fany bay đi đâu
mất, thay vào đó là nụ cười rộng tới mang tai.
<Kwon Yuri, babo, cái tên đen thui đáng ghét… Sao lại tặng thứ này cho mình chứ! Đã biết mình là chúa sợ bọ, lại còn dám tặng con bọ giả này cho mình làm quà chia tay. Ngốc chưa từng thấy, sao lại luôn làm cho mình ghét như thế này chứ!
Từng ấy năm trôi qua, Yuri có biết em vẫn ghét Yuri nhiều lắm không. Em ghét vì Yuri luôn trêu chọc em, khiến tuổi thơ của em thật tệ hại, em ghét cái cách Yuri thu hút sự tập trung chú ý của em vào Yuri. Em ghét cái cách Yuri khiến cho em không thể quên Yuri, em càng ghét Yuri hơn mỗi khi em mở cái hộp này ra và nhìn thấy cái con bọ màu hồng với cái đầu được dán hình Yuri lên đó. Và em ghét Yuri, rất ghét Yuri vì đã khiến con tim em đập lỗi nhịp khi nghĩ về Yuri. Em ghét Yuri nhưng sao em lại không thể ngăn con tim mình yêu Yuri.>
Đóng hộp quà của mình lại và đặt trở lại ngăn tủ, Fany nhẹ thở ra và quay trở lại giường mình. Chợt có ai đó gõ của phòng cô, mệt mỏi đứng dậy, mở cửa ra, Fany trợn to mắt khi thấy Yuri đang đứng trước cửa phòng mình, mỉm cười, tay cầm bó hoa thật to.
- Chào em Fany.
- Kwon Yuri? Sao… sao cô lại ở đây? – Ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Yuri lúc này, Fany lắp bắp hỏi.
- Vì Yuri muốn gặp em.
- Cô… cô… đúng là đồ điên. Tôi không muốn gặp cô nữa. Khi nào thì cô mới để tôi được yên đây huh?
Nói rồi Fany liền đóng sầm cánh cửa lại, không may Yuri lại là tên thiếu suy nghĩ tới mức dùng tay mình chặn cửa, lại không may hơn khi cái tay chặn cửa ấy lại là cái tay mà lúc sáng Yuri dùng để đấm mạnh vào tường. Đau đớn, Yuri la lên:
- Ouch… tay của Yuri.
Giật mình trước tiếng la đó, Fany quay lại, nhìn thấy Yuri lúc này khuỵu xuống, ôm chặt bàn tay đã được băng bó nhưng lại đang từ từ rĩ máu ra. Bàng hoàng, Fany chạy lại quỳ xuống bên cạnh Yuri, sợ hãi nói:
- Yuri sao vậy? sao lại lấy tay chặn cửa chứ? Mà sao tay Yuri lại bị thương? Hay lại đánh nhau với ai? Đồ ngốc, sao lúc nào cũng thiếu suy nghĩ như vậy? Không làm cho em lo lắng thì Yuri ăn ngủ không yên sao?
Nhìn Yuri đau đớn ôm lấy bàn tay bắt đầu chảy máu của mình, Fany không kìm chế cảm xúc được nữa, Fany đang sợ, mắt cô long lanh, nước mắt như chực chờ chảy ra. Ngước lên, nhìn thấy thiên thần của mình lo lắng đến sắp khóc, Yuri bỗng thấy tim mình đập liên hồi, hạnh phúc bỗng dâng trào. Mặc dù tay rất đau, nhưng trong lòng Yuri lại rất vui vì cô biết Fany vẫn rất lo lắng cho cô. Đưa tay đặt lên má Fany, Yuri từ từ vuốt ve và cảm nhận làn da trắng mịn ấy, Yuri nói:
- Fany đừng khóc, Yuri sẽ đau lòng lắm nếu em khóc đấy có biết không. Tay Yuri không sao, Yuri không đánh nhau với ai cả.
- Vậy thì sao tay lại bị thương? – Đánh nhẹ vào vai Yuri, Fany lắc đầu ngăn không cho mình khóc, và nói.
- Uh thì… Uhm… Yuri tức giận chuyện em lúc sáng nên… nên Yuri…
- Tự đánh vào tường chứ gì… Đồ ngốc. Yuri tức giận thì liên quan gì tới bàn tay của Yuri và bức tường chứ! Sao lại hành hạ nó.
- Yuri xin lỗi em. Yuri sai rồi.
- Lỗi ở đâu mà cho Yuri xin hoài như vậy. Làm gì có kẻ điên nào như Yuri, sao lại lấy tay mà chắn cửa huh?
- Uhm thì lúc đó gấp quá, sợ em lại đóng cửa không nói chuyện với Yuri nên Yuri làm liều.
- Đồ điên. Giờ thì tự đi mà băng bó lại vết thương này đi. Tự làm thì tự chịu.
Nói xong, Fany đứng lên, quay bỏ vào trong phòng, mặc kệ Yuri sững sờ ngồi đó.
<Quái lạ, vừa nãy Fany còn đang quan tâm, lo lắng cho mình lắm mà, sao giờ cô ấy lại như vậy? Fany àh, chẳng lẽ em còn giận Yuri sao? Yuri phải làm sao để em tha lỗi cho Yuri đây?>
- Còn không mau lại đây băng bó lại vết thương. Hay Yuri muốn chết vì mất máu ở đấy?
Fany nói, thẩy hộp thuốc xuống chiếc bàn, cắt đứt suy nghĩ của Yuri lúc này. Lủi thủi đứng dậy, bước vào trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế. Như 1 chú cún nghe lời, Yuri tự mình tháo miếng gạt mà ban sáng Seo Hyun băng vào tay cô. Mở hộp thuốc ra, Yuri lấy thuốc cố gắng để vặn nắp chai thuốc ra 1 cách khó khăn. Thấy vậy, Fany ngồi xuống bên cạnh, giật lấy chai thuốc, nhẹ nhàng nói:
- Để đấy em làm. Với 1 tay thì Yuri có thể làm được gì chứ.
- Cám ơn em Fany.
- Tốt nhất Yuri nên nhớ mình đã nợ em những gì.
- Uhm.
Nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương của Yuri, Fany vừa thoa vừa thổi thổi vào vết thương. Yuri không thể ngưng ánh mắt mình nhìn về phía Fany, cô chợt mỉm cười khi thấy 2 má Fany cứ phồng lên rồi xẹp xuống khi thổi vào vết thương. Không thể kìm chế được, Yuri đưa tay lên, vuốt ve má Fany, rồi từ từ tiến lại gần Fany. Giật mình vì sự động chạm của Yuri, Fany ngước mặt lên, lúc này mặt của cả 2 chỉ cách nhau vài centimet. Cảm nhận rõ hơi thở nóng ấm của Yuri, Fany khẽ đỏ mặt.
- Yuri… đang làm gì vậy… - Fany thì thầm
Không để cho Fany nói thêm lời nào, Yuri khóa môi Fany, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi Fany, từ từ cảm nhận vị ngọt đôi môi ấy. Vốn dĩ muốn đẩy Yuri ra, nhưng Yuri lại quá mạnh, hơn nữa, Fany cảm thấy tay chân mình bủn rủn, không đủ sức, chỉ còn biết mặc kệ để nụ hôn diễn ra. Dứt ra khỏi nụ hôn khi cần không khí để thở, Yuri đưa tay ra sau gáy Fany, kéo sát cô gái lại, khẽ chạm đầu vào nhau, Yuri thì thầm:
- Hwang Mi Young, Tiffany Hwang, Yuri yêu em, rất yêu em.
Không nói gì, Fany nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, không muốn để Yuri thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình, vẫn quay lưng với Yuri, Fany nói:
- Không phải chúng ta đã quyết định hủy bỏ hôn lễ sao. Yuri không thấy là đã quá trễ để rút lại lời nói đó sao.
- Yuri không rút lại nó.
Quay phắt người lại trước lời nói đó của Yuri, Fany nhìn Yuri bằng ánh mắt sắt lẻm. Yuri không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười, quơ quơ cánh tay đang bị thương của mình lên và nói:
- Fany àh, em có thể giúp Yuri băng bó lại vết thương được không?
- Không. Đi mà tự làm lấy.
- Nhưng Fany àh, làm sao Yuri tự băng bó được? – Lại dùng aegyo của mình, Yuri năn nỉ Fany.
Thấy không thể năn nỉ được Fany, Yuri đành chịu thua, tự mình băng lại vết thương. Nhưng loay hoay mải vẫn không làm được, Yuri tức mình, ném cuộn băng gạt sang 1 bên thầm nghĩ
<Kwon Yuri, mày ăn ở như thế nào vậy chứ. Đến cả đố vật vô tri vô giác cũng ăn hiếp mày.>
Thấy phản ứng của Yuri, Fany mỉm cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, Fany quay sang nói:
- Đưa tay ra.
- Huh?
- Chỉ là tôi không muốn có người nói tôi máu lạnh, thấy chết mà không cứu thôi.
- Hihihi… Yuri biết em sẽ không để mặt Yuri mà.
Nói rồi Yuri đưa tay mình ra, mỉm cười nhìn Fany. Fany cẩn thận băng bó lại vết thương cho Yuri. Sau khi xong việc, Fany không nói gì, gom thuốc cho vào hộp, rồi đứng dậy, bỏ lại Yuri ngồi đó ngẩn ngơ nhìn. Quay trở lại phòng sau khi cất hộp thuốc, Fany nhìn về phía Yuri, lạnh lùng nói:
- Giờ thì cô có thể về rồi đấy, cô Kwon.
- Fany. Em vẫn còn giận Yuri sao? – Đi đến gần Fany, đứng đội diện với Fany, nói.
- Sao lại giận cô. Chúng ta đâu có quan hệ gì. Chẳng phải vừa nãy cô đã nói là sẽ không rút lại lời hủy hôn sao?
- Fany àh, em hiểu lầm ý Yuri rồi. Yuri...
- Không hiểu lầm gì cả, hơn nữa tôi cũng không muốn nghe cô giải thích. Giờ thì cô về đi. Tôi phải chuẩn bị, lát nữa tôi có hẹn với bạn rồi. Chào cô. – 1 lần nữa, Fany quay lưng bỏ đi vào phòng tắm, đóng sầm cánh cửa trước mặt Yuri.
Yuri tiu nghỉu bước ra xe mình, rồi phóng xe đi thẳng đến S9 club nhằm cầu cứu các bạn mình.
……………………………………………………………………�
�
- Yah Kwon Yuri, chẳng phải bọn tớ đã nói cậu ở yên 1 chỗ để bọn tớ nghĩ cách sao. Sao lại tới nhà cô ấy chứ. Giờ thì lại rắc rối rồi. – Soo Young tức giận nói
- Yul àh, chuyện chưa đủ rắc rối hay sao, sao cậu lại nói những lời đó với cô ấy chứ. Gì mà không rút lại lời hủy hôn. Cậu điên àh? Ôi tớ chết mất với cậu, cái đồ điên này. – Hyo Yeon ôm đầu mình nói.
- Tớ chỉ nói sự thật. Mà các cậu đã biết gì về cái tên chết tiệt dám hẹn hò với Mi Young của tớ chưa? – Yuri nói.
- Cậu không phải là đối thủ của anh ta. Tớ sẽ thấy rất ngạc nhiên khi cô ấy chọn cậu chứ không chọn anh ta. – Vẫn giữ giọng điệu đều đều Sica lên tiếng.
- Yah. Jessica Jung… cậu… cậu là bạn ai vậy hả? – Yuri bực mình hét lên.
- Bạn cậu. Nhưng lời tớ nói là thật. Người hẹn hò với Tiffany là Choi Siwon, anh ta vừa đẹp trai, giàu có, thông mình, giỏi giang, lại rất tốt, lí lịch hoàn toàn tốt. Còn cậu thì… - Sica nói liền 1 hơi.
- Cậu… cậu… Aisssssss – Yuri lúc này chỉ biết thở dài.
- Này các chị, nhìn kìa, chẳng phải đó là Choi Siwon người mà chúng ta vừa nhắc tới sao? Đi bên cạnh anh ấy… là… là… chị Tiffany mà. – Yoona nói.
Cả hội quay sang nhìn về hướng chỉ tay của Yoona, há hốc mồm, chợt thấy lạnh sống lưng, quay lại nhìn Yuri. Yuri lúc này như 1 con thú dữ, ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy cả thành phố này. Tiến tới gần, giữ lấy Yuri ngồi yên tại chỗ, cả bọn ngăn không cho Yuri hành động tiêu cực. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Yuri đưa li rượu lên uống liền 1 mạch, nhưng mắt vẫn không rời Tiffany.
Sức chịu đựng của Yuri là có hạn, và ngọn lửa nổi giận lên tới đỉnh điểm khi trông thấy hình ảnh Tiffany của cô đang nhảy cùng tên kia. Tay của hắn thì đang đặt trên eo Tiffany, mắt thì không ngừng dính vào vòng 1 của cô ấy. Cũng không trách được anh ta, hôm nay Tiffany quá hot, quá đẹp, quá quyến rũ, Tiffany mặt 1 cái đầm hở những chỗ cần hở và không che hết những chỗ nhất thiết phải che.
Đập mạnh li rượu xuống bàn, Yuri đứng dậy, Tae Yeon nhanh chóng chộp lấy tay Yuri, ra vẻ ngăn cản, Yuri quay lại, nhìn Tae bằng ánh mắt rực lửa giận nói:
- Nếu cậu không buông ra thì đừng trách tớ.
- Nhưng Yul…
- Buông ra. Tớ không thể ngồi đây nhìn cô gái của tớ với tên đó.
Buông tay Yuri ra, cả hội đều biết lúc này đến cả chúa trời cũng không thể ngăn sự nổi giận của Yuri. Duy chỉ có 1 người mới có khả năng ngăn lại, nhưng, đáng tiếc, người đó lại là lí do mà Yuri nổi giận như vậy, nên cả hội chỉ còn biết ngồi nhìn.
- Hi vọng anh ta có thể lết về được tới nhà. – Seo Hyun chấp 2 tay lại lẩm nhẩm.
- Có khi chúng ta nên kêu sẵn 1 chiếc xe cứu thương cho anh chàng này. Thật xui xẻo cho anh ta, sao lại đi cưa cẩm cô gái của Yul đen chứ. – Soo Young thêm vào.
- Anh ta thật không biết chết là gì mà. – Yoona nói.
Bước về phía sàn nhảy, tiến thẳng về phía Tiffany đang đứng, Yuri khiến cho mọi người tại club phải né sang 1 bên và không dứt ánh nhìn lại được. Cũng phải thôi, tại cái S9 club này, không ai là không biết Yuri, cũng không ai là không thèm muốn cô ấy. Dừng lại trước cặp đôi Tiffany và Siwon, Yuri nắm lấy tay Fany, kéo về phía mình và nói:
- Đủ rồi đấy.
- Cô… là ai? Buông cô ấy ra. – Siwon lên tiếng, thoáng chút ngập ngừng.
- Kwon Yuri. – Đưa ánh mắt chứa lửa giận của mình về phía anh ta, Yuri nói.
- Buông… buông cô ấy ra. – Siwon bắt đầu thấy run trước ánh nhìn của Yuri.
Không nói thêm gì, Yuri quay người lại, kéo Fany đi theo mình. Cố gắng vùng tay mình ra khỏi tay Yuri, nhưng Fany không thể vì Yuri quá mạnh, điều kì lạ là Fany đang mỉm cười. Vì cuối thấp đầu mình nên không ai biết được Fany đang cười.
Chặn Yuri lại, Siwon dang tay trước mặt Yuri và nói:
- Cô đang làm gì vậy? Buông cô ấy ra ngay.
- Tránh ra trước khi anh nhừ tử vì đòn.
- ... Cô... Cô là ai chứ.... Sao lại kéo Tiffany đi như thế.
- Tiffany là vị hôn thê của tôi.
- Vị hôn thê??? Tiffany… là thật sao em?
Không để cho Fany nói thêm lời nào, Yuri tiếp tục kéo cô ấy rời khỏi club. Shock trước lời của Yuri, Siwon lúc này đứng chết trân.
- Anh nên về nhà đi. Thật thông minh khi không cố gắng ngăn cản Yuri lần nữa đấy. – Soo Young tiến tới từ phía sau nói.
- Lần sau thì tìm hiểu kĩ trước khi cưa cẩm ai đó. – Jessica tiến lại, choàng tay qua eo Soo Young và nói.
- Và nên cảm ơn Chúa là tính mạng anh vẫn còn an toàn đấy. Hahaha… - Yoona nói trong khi môi vẫn không ngừng hôn lên cổ của Seo Hyun.
……………………………………………………………………�
�
Vẫn nắm chặt lấy tay Tiffany, Yuri kéo Tiffany đi về phía công viên. Vùng tay mình khỏi tay Yuri, Fany la lên:
- Kwon Yuri, cô đang làm cái quái gì vậy. Buông tôi ra ngay.
- Không. – Vẫn không quay lại, tiếp tục kéo Fany đi, Yuri nói.
- Buông ra ngay. Tay tôi… đau quá…
Nghe thấy vậy, Yuri chợt dừng bước, khiến cho Fany theo quán tính, đâm sầm vào người Yuri. Khẽ nới lỏng tay mình, Yuri đua tay Fany lên nhìn, và nhẹ nhàng đặt lên đó 1 nụ hôn.
- Yuri xin lỗi em. Có đau lắm không?
Yuri lúc này khác hẳn, nhẹ nhàng hơn, mắt cô cũng không chứa đầy lửa giận nữa mà thay vào đó là tình yêu đong đầy trong ấy. Buông tay Fany ra, Yuri tiến tới, ôm sát Fany vào lòng mình, dịu dàng nói:
- Fany àh, Yuri xin lỗi em. Yuri biết mình sai rồi. Em muốn trừng phạt Yuri thế nào cũng được. Chỉ xin em, xin em đừng làm trái tim này đau hơn nữa. Xin em đừng đẩy Yuri ra xa em, xin em đừng lạnh lùng với Yuri như vậy. Yuri đau lắm em có biết không. Fany àh, Yuri yêu em, thật sự rất yêu em. Kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, Yuri đã yêu em và tình cảm ấy vẫn chưa hề thay đổi suốt 18 năm xa em. Ngược lại, nó càng mãnh liệt hơn bao giờ hết nữa. Yuri biết em cũng yêu Yuri, vì vậy, Yuri cầu xin em, hãy tha thư cho Yuri và chấp nhận tình cảm này đi.
Đẩy Yuri ra, Fany nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Fany biết rõ, rõ hơn ai hết rằng Yuri yêu cô như thế nào. Và Fany cũng biết rất rõ, Fany yêu Yuri. Nhưng vẫn muốn trêu chọc người trước mặt mình thêm chút nữa, Fany nhếch mép nhìn Yuri và nói:
- Thật biết nói đùa. Yêu tôi mà lại trêu chọc tôi, yêu tôi mà lại tán tỉnh cô gái khác. Cô đừng quên Kwon Yuri cô nổi tiếng như thế nào, biết bao nhiêu cuộc tình 1 đêm và bao nhiêu cô gái qua tay cô rồi huh, player Kwon? Nói yêu tôi mà lại hủy hôn với tôi. Tiffany Hwang này chưa bao giờ bị ai từ chối như vậy. Cô có biết tôi xấu hổ đến thế nào không?
- Yuri biết mình sai rồi. Yuri không nên buông lõng mình như vậy. Nhưng Yuri vẫn luôn yêu em, Yuri thừa nhận rất nhiều người đến rồi đi, nhưng em là duy nhất với Yuri, không ai có thể thay thế được vị trí em trong lòng Yuri. Còn về chuyện hủy hôn, Fany àh, Yuri đã giải thích với em rồi mà. Xin em đấy, tha lỗi cho Yuri đi.
- Cô thật kì lạ đấy. Chẳng phải cô cũng không muốn rút lại lời hủy hôn sao? Vậy sao còn bám lấy tôi, không để tôi được yên vậy?
- Em hiểu lầm rồi. Yuri thừa nhận mình đã từng nói sẽ không rút lại lời nói ấy. Nhưng…
- Đấy. Cố đã thừa nhận rồi đấy. Vậy thì… ĐỂ TÔI ĐƯỢC YÊN ĐI. – Fany tức giận, hét lên
- Fany, nghe Yuri này, Yuri không muốn rút lại nó đơn giản là vì hôn ước ấy là giao ước giữa những người lớn trong gia đình chúng ta. Yuri muốn cầu hôn em, không liên quan gì tới giao ước giữa 2 bên gia đình cả, đơn giản vì Yuri yêu em. Yuri muốn cả cuộc đời này được ở bên em. – Móc từ trong túi mình 1 hộp nhỏ, đưa về phía Fany, Yuri nói. – Fany, hãy lấy Yuri. Yuri thật sự rất yêu em. Cho dù là 18 năm hay 180 năm thậm chí là 1800 năm hay hơn nữa thì Yuri này vẫn luôn yêu em.
Bất động trước những lời Yuri vừa nói, Fany chỉ biết mở to mắt, cố gắng nuốt từng chữ một.
- Em… em…
Khóa môi Fany bằng 1 nụ hôn, Yuri sợ cô gái trước mặt mình sẽ từ chối nên đã kéo cô ấy vào 1 nụ hôn, 1 nụ hôn nồng cháy. Yuri lúc này đang hôn Fany như thể đây là lần cuối cùng. Rời khỏi nhau, Yuri khẽ nói:
- Yuri biết lỗi lầm Yuri gây ra là rất lớn, Yuri không có tư cách để xin em tha thứ… Yuri… Yuri yêu em… và...
Lần này, không để cho Yuri nói thêm câu nào nữa, vẫn biết kẻ ngốc trước mặt mình không biết cách ăn nói, sợ người đó sẽ lại nói năng lung tung, Fany nắm lấy áo Yuri, kéo Yuri về phía mình và hôn cô ấy 1 cách nồng nhiệt. Dứt ra khỏi nụ hôn, Fany chộp lấy cái hộp đó, mỉm cười tinh nghịch nhìn Yuri và nói:
- Chủ tịch tập đoàn Kwon mà lại mua cái nhẫn bé tí thế này cầu hôn em sao?
- Yuri… - Vẫn còn đang ngạc nhiên trước hành động vừa nãy của Fany, Yuri ngập ngừng.
- Đùa Yuri thật là vui đấy. – Fany tiến sát lại, khẽ thì thầm vào tai Yuri.
Chợt cười trước lời nói của Fany, Yuri gãi gãi đầu mình, rồi vòng tay qua eo Fany, kéo cô ấy sát vào mình, nhẹ nhéo chóp mũi của Fany, Yuri âu yếm nói:
- Em thật biết cách hù dọa người khác. Thật sai lầm khi đã chọc ghẹo em đấy.
- Biết vậy thì tốt, sau này, đừng có mà trêu em nữa. Không thì Yuri không yên với em đâu. – Đưa nắm đấm lên ra vẻ hù dọa, Fany nháy mắt nói.
- Uhm. Yuri biết sợ rồi.
- Còn nữa. Cái nhẫn này, thật sự là quá nhỏ, hơn nữa em không thích nó. Em muốn 1 cái nhẫn màu hồng cơ. – Fany nói, chu chu mỏ mình, nhõng nhẽo với Yuri.
- Uhm… uhm… vậy… đưa đây, ngày mai Yuri kiếm mua cái khác cho em. Màu hồng chứ gì. – Không thể từ chối trước cái nhõng nhẽo của Fany, Yuri ngập ngừng nói. Rồi chộp lấy cái hộp trên tay Fany.
- Không. – Giật lại cái hộp, Fany chề môi nói – Cái này của em, tính lấy lại cho ai huh? Còn lâu. Không thích em cũng lấy.
Ôm chặt lấy cô gái trước mặt mình, Yuri không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu ấy, mỉm cười, Yuri nhận ra rằng cô đang ôm trọn cả thế giới của mình vào lòng. Phải, với Yuri, Fany quan trọng hơn tất cả, được ôm lấy Fany như thế này là hạnh phúc đối với Yuri rồi. Hạnh phúc của Yuri là thế, chỉ đơn giản là có được Fany bên cạnh.
- Fany àh, vậy là em đã bằng lòng làm vợ Yuri rồi phải không?
- Không. Em vẫn còn phải kiểm tra lại Yuri nữa.
- Lại còn kiểm tra nữa sao? Yuri rất đạt tiêu chuẩn mà. Không chê vào đâu được đâu. Vì vậy em không cần tốn công kiểm tra. Đồng ý đi nhé.
- Không. Phải kiểm tra lại đã.
- Uhm... Nhưng đừng lâu quá. Yuri đã phải đợi 18 năm rồi đấy.
Fany nhẹ nhàng gật đầu. Chợt Yuri bế Fany lên, nhanh chân bước đi mặc cho Fany đang cố gắng nhảy xuống.
- Yên nào Fany. Té thì sẽ đau đấy.
- Nhưng… để em xuống. Sao Yuri lại bế em? Mọi người đang nhìn đấy. Mà chúng ta đi đâu vậy? – Đỏ mặt trước hành động của Yuri, Fany nói.
- Kệ họ. Họ chỉ đang ghen tị với chúng ta thôi. Chúng ta về xe Yuri, Yuri đưa em về nhà.
- Về nhà? Làm gì?
- Thì giúp em kiểm tra. Hihihihi – Nở 1 nụ cười gian tà, Yuri nói.
- Yuri… thật là hư hỏng quá mà. Da đen và đầu cũng đen nốt sao. – Fany khẽ đánh nhẹ vào người Yuri.
- Không trách Yuri được, ai bảo em quá đẹp, quá quyến rũ và quá ngọt ngào chứ. Chỉ có thể trách vì Yuri quá yêu em thôi.
- Hmmmm…
Không nói thêm gì nữa, Fany vòng tay ôm chặt lấy Yuri, khẽ rút sát vào ngực Yuri, cảm nhận nhịp tim của người cô yêu. Hạnh phúc đang dâng lên với đôi trẻ này. Họ đang cảm nhận tình yêu mãnh liệt từ đối phương và trên hết, họ biết rằng họ đang nắm trong tay mình cả thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro